Chỗ Nào Không Đúng
Chương 35: Tương đối thẳng thắn thành khẩn.

Một quyền này của Giản Thành thực nặng.
Nếu nói lần trước hắn có thể khắc chế lực lượng hồng hoang trong cơ thể, như vậy lúc này đây hắn thực sự không nhịn được.
Trần Húc Chi vốn bị trọng thương, sau khi bị đấm một quyền nhìn vật đều mờ mịt, mắt vừa lật tưởng ngất xỉu.
Giản Thành chán nản, đột nhiên nhớ tới Trần Húc Chi lại bị thương, đành phải lấy ra đan dược nhét vào trong miệng Trần Húc Chi.
Thiên Chu Tinh còn đang lải nhải bên tai.
"Thả ta ra!! Ta có thể trở thành linh thú của các ngươi a! Ta cam nguyện nghe theo các người sai sử!"
Giản Thành chính là đang phiền lòng đây, hắn không chút nghĩ ngợi liền nói: "Ngươi câm miệng!! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!!"
Thiên Chu Tinh hét lên: "Ngươi rốt cuộc là ai? Ta và ngươi có thù hận gì?!"
Sau khi Trần Húc Chi ăn đan dược sắc mặt tốt hơn một chút, từ từ chuyển tỉnh.
Tâm Giản Thành rốt cuộc trở xuống bụng, hắn đứng dậy đi đến bên cái đỉnh, lạnh lùng nói: "Thù hận?"
Thù hận của chúng ta lớn đấy!!
Nhưng Giản Thành cũng không thể lấy sự tình đời trước để chỉ trích Thiên Chu Tinh, hắn cuối cùng chỉ có thể khô khốc nói: "Ngươi cắn nuốt tinh phách, sát thương quá nhiều, vi phạm lẽ trời, chúng ta là tu sĩ chính đạo trảm yêu trừ ma, đạo nghĩa không thể chối từ!"
Trần Húc Chi tỉnh lại: "..............."
Thiên Chu Tinh trong đỉnh: "..............."
Trần Húc Chi thấp giọng ho khan, bên bên khụ khụ một bên phun máu bầm, tâm tình y thực phức tạp.
Chẳng lẽ trong nguyên tác Giản Thành sở dĩ xuống tay hạ sát Trần Húc Chi , là bởi vì cái này? Tên này đầu óc bị nước vào sao?
"Nói ta sát thương quá nhiều vi phạm lẽ trời? Ha ha ha ha cười chết ta!" Thiên Chu Tinh chợt bộc phát ra tiếng cười bén nhọn, nó chính là không thể tin tưởng như vậy, trong thanh âm lộ ra không thể tưởng tượng cùng vớ vẩn.
"Ta thành thật đợi ở trong sào huyệt của mình, ta nơi nào sát thương quá nhiều?"
"Ta cắn nuốt tinh phách, nuốt cũng ta trứng ta đẻ ra, cùng ngươi có quan hệ gì?!"
Giản Thành nhớ tới tầng tầng vỏ trứng ở trên tảng đá ngoài sơn thạch kia, nhịn không được giận mắng: "Vỏ trứng có tác dụng, ngươi mới lưu lại, linh thú cùng tu sĩ bị cắn nuốt không lưu lại dấu vết còn nhiều hơn?!"
"Ha ha ha ha ha ----!" vượt ra ngoài ý liệu của Giản Thành, Thiên Chu Tinh cư nhiên cười rộ lên, nó cười điên cuồng mà tuyệt vọng: "Tộc Thiên Chu của ta vốn dựa vào đó để sông! Ngươi dựa vào cái gì nói ta không được ăn? Ngươi dựa vào cái gì mà quyết định ta có tội? Ngươi là gì chứ?!"
Nó cười thảm.
"Trời sinh vạn vật lấy nuôi con người, con người có thể ăn gà vịt thịt cá, có thể ăn những sinh linh đó, ta Thiên Chu Tinh liền không thể ăn?! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì -----!!"
"Thiên Đạo luân hồi, bốn mùa giao nhau, nhất tộc Thiên Chu ta trời sinh trời nuôi, vốn chính là dị thú thiên địa, ta tồn tại đều có đạo lý của ta, ngươi dựa vào cái gì phủ định lý do tồn tại của ta? Ngươi là Thiên Đạo sao? Ngươi là chủ nhân thế giới này sao?"
Thiên Chu Tinh thét chói tai thê lương mà chấn động nhân tâm, Giản Thành hoàn toàn không biết nên phản bác như thế nào.
"Ngươi, ngươi tính là thứ gì? Ngươi dựa vào cái gì phủ định phương thức tồn tại của chúng ta? Ngươi là dựa vào cái loại lý do vớ vẩn này công kích ta, mạt sát ta?!"
"Ngươi tính là thứ gì ------!!"
Cái đỉnh ba chân tựa hồ nhận ra Thiên Chu Tinh giãy giụa, hoa văn bên ngoài đỉnh hơi hơi phát sáng, Thiên Chu Tinh lần thứ hao kêu lên thảm thiết.
Qua vài giây, âm thanh của Thiên Chu Tinh vang lên.
Bất quá ó với trước đó, thanh âm của nó cực kỳ mong manh, phảng phất chỉ còn lại một hơi.
Nói nói.
"Ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi!"
"Ta nguyền rủa ngươi ---- chắc chắn có một ngày ngươi phải một mình đối mặt với ác ý của toàn thế giới!"
"Ta nguyền rủa ngươi -------!!!"
Giản Thành ngơ ngẩn nhìn cái đỉnh ba chân, bên tai quanh quẩn nguyền rủa của Thiên Chu Tinh như cũ.
Tâm hắn như rơi vào hầm băng.
Đời trước hắn vì sao lại chết? Có phải bởi vì đối mặt với ác ý của toàn thế giới hay không? Cho nên mới chết?
Hắn đã làm cái gì, để bị tu sĩ toàn bộ đại lục nhằm vào?
Thiên Chu Tinh lại làm cái gì? Nó phải bị chính mình giết chết?
"Thiên địa luân hồi, đạo pháp tự nhiên, chúng ta cũng không sai."
Trần Húc Chi đỡ kiếm, chậm rãi đứng lên.
Y nhìn thấy Giản Thành giống như muốn khóc, do dự một chút, mở miệng.
"Giản Thành, ngoại bào của ngươi rớt."
Giản Thành: ..............?
Giản Thành: ..............!!!
Giản Thành đột nhiên duỗi tay sờ da mặt, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn biến mất, trên tay một mảnh bóng loáng, hắn, hắn lộ mặt?!
Hắn hơi hơi nghiêng mặt, vừa lúc nhìn đến sợi tóc đen nhánh ở bên gương mặt, tức khắc trợn tròn mắt.
Giản Thành ngẩng đầu nhìn Trần Húc Chi, liền thấy Trần Húc Chi cười ôn nhu với hắn, trước mắt Giản Thành tối sầm, cổ họng tanh ngọt, một búng máu phun ra, té xỉu!
Trần Húc Chi: "........."
Y theo bản năng đỡ lấy Giản Thành, nhưng mà chính y cũng đứng không vững, bị Giản Thành đè một cái, lập tức chân mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất.
Y ném một cái xem thường, lập tức lấy ra đan dược từ trong túi càn khôn, Giản Thành cho y đan dược đài sen chỉ có ba viên, giờ phút này y trực tiếp nhét cho mình một viên, lại cho Giản Thành một viên.
Sau khi tạm thời bảo mệnh, Trần Húc Chi miễn cưỡng đỡ Giản Thành tính toàn rời đi sơn cốc này, nơi này sau đại chiến luân phiên, yêu thú của bí cảnh khẳng định sẽ đến liếc mắt một cái.
Còn cái đỉnh kia..........
Sau khi không còn khống chế của Giản Thành, cái đỉnh kia vẫn thực sự thực uy vũ như cũ, Trần Húc Chi vô pháp khống chế cái đỉnh, lại không có sức ôm cái đỉnh đi, đơn giản mặc kệ ném cái đỉnh tại chỗ.
Y lảo đảo đi đến cửa sơn cốc, hùng yêu nhìn y không nhúc nhích.
Trần Húc Chi trầm mặc một chút, lộ ra mỉm cười, đặt Giản Thành xuống bên cạnh, ngọn lửa trong lòng bàn tay nhảy lên.
"Tay gấu a........"
Hùng yêu run run một chút, có chút không tình nguyện tránh đường.
Trần Húc Chi hừ lạnh một tiếng, y nói: "Trông coi cái đỉnh kia, hài cốt của Thiên Chu Tinh xung quanh đỉnh tặng cho ngươi ăn."
Ánh mắt hùng yêu sáng lên, tức khắc lăn dài vào trong.
Trần Húc Chi trong lòng nhẹ nhàng thở ra, trên mặt bất động thanh sắc, quay người nâng Giản Thành dậy, nhìn như thong thả nhưng thực chất lảo đảo bước đi rời khỏi sơn cốc.
Vừa ly khai sơn cốc, thân thể Trần Húc Chi lay động một chút, y cắn răng một cái, trực tiếp khiêng Giản Thành, phân rõ phương hướng một chút, bay nhanh rời đi.
Giản Thành tỉnh lại trong một mảnh mùi thơm.
Vừa tỉnh lại, liền thấy Trần Húc Chi ngồi ở bên cạnh nồi đá ở bên cạnh hầm thịt.
Hầm thịt, lại thấy hầm thịt, cảnh tượng này quá mức quen thuộc, thế cho nên Giản Thành cư nhiên không phản ứng lại, mà lại còn buồn ngủ ngáp một cái: "Nha, cơm được rồi?"
"........." Trần Húc Chi liếc mắt nhìn Giản Thành một cái, ừ một tiếng, cầm lấy một cái nhành cây bắt đầu quấy, theo y quấy, mùi thơm càng thêm nồng đậm.
Giản Thành định đi đến bên cạnh nồi, bất quá hắn vừa mới ngồi dậy liền nhớ đến chuyện phát sinh trước khi hôn mê, hắn lập tức phản ứng lại, sờ soạng mặt mình một chút.
Trần Húc Chi lười biếng nói: "Không cần che, ta đã nhìn nhiều lần rồi."
Giản Thành lập tức chột dạ xấu hổ, hắn thấp thỏm nhìn Trần Húc Chi, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Trần Húc Chi cười tủm tỉm nói: "Giản đạo hữu, ngươi cũng thật có thể lừa a, cái gì mà thân thích ngoài bảy đại cô tám dì cả? Còn tự xưng là đệ đệ của ta? Cái gì mà cao nhân đắc đạo chuyển thế trùng tu? Lam nhân tri kỷ của Diệp sư thúc?"
"Giản đạo hữu, ở trong lòng ngươi, ta có phải thực xuẩn hay không?"
Giản Thành vội không ngừng lắc đầu: "Không không không, Trần sư huynh, ta vẫn luôn rất bội phục ngươi." Lời mới nói ra, hắn đột nhiên phản ứng lại: "Ngươi trước đây từng nói......mơ thấy bị một người tên Giản Thành giết?"
Trần Húc Chi rất có hứng thú nhìn Giản Thành, thản nhiên nói: "Đúng vậy."
Giản Thành lẩm bẩm nói: "......Cho nên ngươi biếm ta làm tạp dịch?"
"Tiểu sư muội đáng yêu đi?" Trần Húc Chi cười khẽ lên: "Hòn ngọc quý trên tay sư phụ vì ngươi thần hồn điên đảo, dù cho ta không ra tay, sư phụ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Giản Thành trầm mặc, không sai, đời trước Bạch Anh chưởng tôn đích xác nơi nơi làm khó hắn, làm hắn ở tông môn đã chịu không ít khó dễ trách móc nặng nề thậm chí khuất nhục.
Hắn đột nhiên nhìn về Trần Húc Chi, thanh âm run nhè nhẹ: "Vậy Tiểu Như thì sao? Nàng bất quá chỉ là một người phàm, chẳng lẽ là ngươi để Lưu Tắc xuống tay sao?"
Trần Húc Chi nhún vai: "Ta chỉ an bài chỗ ở của Lưu Tắc bên cạnh sân tạp dịch."
Vừa dứt lời, Giản Thành liền mau lẹ như liệp báo trực tiếp đẩy ngã Trần Húc Chi, hắn gắt gao bắt lấy cổ áo Trần Húc Chi, con ngươi màu đen nổi lên lửa giận: "Vì sao?"
Trần Húc Chi kỳ quái nhìn Giản Thành: "Cái gì mà vì sao? Nếu là địch nhân thì phải toàn lực ứng phó, nàng là thị nữ của ngươi, cùng ngươi là một phe, đương nhiên phải giải quyết cùng nhau a."
Giản Thành không thể tin tưởng nhìn người trước mặt, rõ ràng là quen thuộc như vậy, giờ khắc này lại dị thường xa lạ.
"Nếu là địch nhân mà nói............nếu là địch nhân mà nói, vì sao ngươi không thừa dịp ta bị thương mà giết ta?"
Trần Húc Chi nhướng mày: "ngươi không phát hiện sao? Linh khí của ngươi biến mất."
Trong lòng Giản Thành rung mạnh, hắn theo bản năng cảm nhận trong cơ thể, quả nhiên, vị trí tử phủ thật sự trống rỗng!!
Trần Húc Chi nhìn thần sắc Giản Thành mờ mịt mà hỏng mất, nhịn không được muốn cười, y duỗi tay bắt lấy nhánh cây trong nồi, cắm lên một miếng thịt đột nhiên nhét vào trong miệng Giản Thành.
Dưới sự đột nhiên không kịp phòng ngừa Giản Thành trực tiếp ăn khối thịt kia.
Thịt vào vụng một chút, tử phủ vốn dĩ trống rỗng cư nhiên xuất hiện một tia linh lực.
Giản Thành ngây ngốc nhìn Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi tức giận nói: "Đầu óc bị nước vào? Thân thể của ngươi không thừa nhận được lực lượng thần hồn của ngươi, liền thành thành thật thật tu luyện thể thuật, tăng cường thực lực thân thể, ăn nhiều thịt yêu thú."
Giản Thành hậu tri hậu giác hiểu được, hắn dở khóc dở cười, lửa giận trong lòng cũng không khỏi tiêu tán.
Tâm tình của hắn hạ xuống cự kỳ.
"Tiểu Như là vô tội."
Trần Húc Chi liếc mắt nhìn Giản Thành một cái: "Thiên Chu Tinh cũng vô tội, ngươi giết nó, hối hận sao?"
Giản Thành trầm mặc thật lâu mới nói: "Không hối hận."
Trần Húc Chi nói: "Ta cũng không hối hận." Y cười lạnh: "Nha đầu kia.........."
Nồi nào thì úp vung nấy, nguyên tác Giản Thành là thiếu gia hàng thật giá thật, mang theo thị nữ tiến vào Đại Nhật Tiên Tông, bị Bạch Anh chưởng tôn nhằm vào, bước bước khó khăn, vì thế thị nữ kia âm thầm giúp Giản Thành câu dẫn Bạch Nguyệt Liên, thậm chí còn từng ngây thơ hạ xuân dược vào trà của Bạch Nguyệt Liên, muốn cho chủ nhân mình cùng Bạch Nguyệt Liên xuân phong nhất độ, kể từ đó giải vây khốn cục của chủ nhân.
Nhưng mà sau khi Bạch Nguyệt Liên uống xong ly trà kia chỉ cảm thấy cả người nóng lên, không có cảm giác khác, cho nên hoàn toàn không biết gì cả, sau một đêm tâm tình với Giản Thành thì rời đi.
Tiểu Như oán giận với Giản Thành dược vô dụng, Giản Thành mắng Tiểu Như một hồi nói không thể làm như vậy, sau đó nói cho Tiểu Như, dược người phàm tục cơ bản vô dụng đối với tu sĩ, Tiểu Như lúc này mới dừng tau.
Tiêu Như làm sai sao?
Không có nàng chỉ là đứng ở góc độ nô bộc dùng hết thảy biện pháp mưu phúc lợi vì chỉ nhân nhà mình.
Nhưng Trần Húc Chi quyết không cho phép sự tình cùng loại chân chính xuất hiện.
Vô tội?
Trần Húc Chi nói: "Trên thế giới này, không có người nào không vô tội, ngươi cảm thấy chính mình vô tội? Không, ở trong mắt Thiên Chu Tinh, ngươi đồng dạng tội ác sâu nặng."
"Nếu không nó vì sao nguyền rủa ngươi?"
Giản Thành ôm đầu phát ngốc.
Hắn trầm mặc thật lâu thật lâu, lâu đến Trần Húc Chi đều cho là hắn biến thành cục đá, nhưng mà sau khi thịt trong nồi đá nấu chín, Giản Thành cư nhiên tự đọng ngồi trở về, lấy ra hai cái bát, thực tự nhiên đặt trước mặt Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi nhướng mày, y liếc mắt nhìn Giản Thành một cái, cầm lấy bát, thả vào bên trong một khối thịt to.
Hai người cầm bát ăn, bọn họ ăn thực nhanh, không tới một lúc liền ăn xong một nồi thịt to.
Sau khi ăn xong, Trần Húc Chi thở dài một hơi, ở trong tông môn tu thân dưỡng tính nhiều năm như vậy, mỗi ngày ăn sương sớm này tiên quả này, ở bên ngoài rốt cuộc có thể mồm to ăn thịt ăn đến no rồi.
Ăn thịt xong, Giản Thành buông bát, hắn nghiêm túc nhìn Trần Húc Chi.
"Ta còn thực tức giận."
Trần Húc Chi nga một tiếng.
Giản Thành lại để nồi sang một bên, dập tắt đống lửa.
Trần Húc Chi nghiêng đầu nhìn Giản Thành.
Giản Thành nói: "Nhưng ta tuyệt đối không xuống tay giết ngươi." Hắn xắn ống tay áo, ngoắc tay với Trần Húc Chi: "Cho nên chúng ta đánh một trận đi."
Trần Húc Chi phốc cười, y bị Thiên Chu Tinh đánh thành trọng thương, kim kiếm bản mạng đều nhanh nát, Giản Thành hao phí lực lượng thần hồn làm cho thân thể mệt mỏi kinh mạch khô kiệt, hai người đều là trạng thái cá chết, Giản Thành lại muốn đánh nhau.
"Được a." Trần Húc Chi cũng xắn tay áo lên, nhìn thẳng hắn, ai sợ ai?
Tuy rằng ngoài miệng sẽ không hạ sát thủ, chính là mặc kệ Giản Thành hay Trần Húc Chi, bọn họ đều đánh ra lửa thật.
Từng quyền đến thịt, chiêu chiêu tàn nhẫn, ngươi một quyền ta một quyền, đánh tới cuối cùng ngoại bào của hai người đều bị xé rách, dáng người Trần Húc Chi thực tốt, Giản Thành............ai, hắn không có cơ bụng đâu!!
.......muốn lý giải, đời này hắn trọng sinh trở về cũng mới có ba tháng, chỉ lo tăng lên tu vi, tố chất cùng cơ sở của thân thể còn chưa có luyện.
Nhưng mà kỹ xảo đánh nhau của Giản Thành tốt a!!
Hoặc nói đời trước hắn mỗi ngày đều cùng nhân yêu tinh đánh nhau, rất quen thuộc tiết tấu lăn qua lộn lại, sau lại đánh tới, hai chân Giản Thành trực tiếp cuốn lấy chân Trần Húc Chi, hai người đối mặt vung nắm đấm, bọn họ đều lười tránh né, dù sao trước đánh rồi lại nói!
Cuối cùng vẫn là Trần Húc Chi bằng vào lực eo rèn luyện được đời này thắng, dù cho phần chân bị khóa, như cũ lật thân một cái, thành công đè Giản Thành ở dưới.
Một người chiếm ưu thế về cơ thể, một người kỹ xảo ưu tú, hai người người tám lạng kẻ nửa cân, đánh tới cuối cùng cả hai đều thở hồng hộc, một chút cũng không chú ý, thương thế áp xuống đều bạo phát, một người phun một búng máu, đều uể oải.
Hai tên gia hỏa hộc máu rốt cuộc rầm rì dừng tay.
Một tên không ngừng vận dụng linh lực sơ giải máu bầm, một tên ôm đầu ê ê a a ai thán, cố gằn chịu đựng di chứng do bùng nổ lực lượng thần hồn.
Không biết qua bao lâu, Trần Húc Chi rốt cuộc chậm rãi dừng lại, y ngẩng đầu, nhìn về phía Giản Thành.
Mặt Giản Thành hoàn toàn biến sưng, mặt mũi bầm dập như đầu heo, hắn giống như cá chết nằm xoài trên mặt đất, miệng mở ra, giống như linh hồn bay ra từ bên trong.
Trần Húc Chi không khỏi trầm thấp nở nụ cười.
Sau khi Giản Thành nghe được tiếng cười, gian nan nâng mí mắt, liền thấy Trần Húc Chi khóe mắt bị rách đang cười, y cười một phát, khóe mắt khóe môi thậm chí mũi cũng bắt đầu đổ máu, thật sự là khuôn mặt đầy máu a.
Giản Thành cũng nhịn không được nở nụ cười.
Dần dần tiếng cười càng lúc càng lớn, hai người đều cất tiếng cười to lên.
Cười hồi lâu, Trần Húc Chi đỡ ngực nhịn không được ho khan, một bên cười một bên vừa khụ vừa hộc máu, phun đến trước mắt y biến thành màu đen.
Giản Thành ôm đầu gian nan ngồi dậy: "Chúng ta, chúng ta thật sự quá ngốc."
Trần Húc Chi lại nói: "Một hơi nghẹn không phát ra, càng khó chịu."
Giản Thành sửng sốt, hắn trầm mặc, một lát sau đột nhiên nói: "Ta xuất thân từ Ung thành Giản gia, tuy rằng là một thiếu gia, nhưng kỳ thật là con của thiếp thất."
Hắn ngồi dựa vào vách tường, tóc dài màu đen rơi xuống, chặn đi vẻ mặt hắn.
"Nương ta sau khi sinh ta, cho rằng có thể trở thành đại phu nhân, kết quả người cha kia của ta trực tiếp giao nương ta cho đại phu nhân, nương ta bị đại phu nhân chỉnh một trận, tinh thần xảy ra vấn đề, ngày thường điên điên khùng khùng."
"Ngẫu nhiên khi thanh tỉnh, nàng liền không ngừng nói cho ta, muốn trở thành người bề trên, muốn tiền đồ, muốn đứng trên tất cả mọi người, phải có bản lĩnh."
"Tiểu Như là thị nữ bà ấy để cho ta, nhìn thấy nàng giống như nhìn thấy nương ta, cho nên mặc kệ nàng làm gì, ta đều có thể chịu đựng." Giản Thành nói nói ngẩng đầu, hắn ngửa đầu dựa vào vách tường, nhắm hai mắt, khóe mắt có chút ướt át: "Nương ta sau khi chết cũng không để lại cái gì, trừ bỏ Tiểu Như."
"Ta bước vào tiên đồ, nếu không mang theo nàng, nàng khẳng định sẽ chết trong nhà."
"Lần này ta tính toán sau khi trở thành đệ tử liền đi xuống thành thị dưới chân núi mua một cửa hàng cho nàng, để cho nàng an tâm gả chồng, kết hôn sinh con."
"Nhưng ta không nghĩ tới nàng vẫn phải chết, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, nàng đều vì ta mà chết."
Hắn nghẹn ngào.
"Ta trở lại lập cho nàng cái bia, ngươi phải đi thắp một nén nhang cho nàng!"
Sau khi Trần Húc Chi trầm mặc thật lâu, thở dài nói: "Được." Y dừng một chút, thanh âm nhỏ đến không nghe thấy: "Thực xin lỗi."
Giản Thành oa một tiếng khóc lên, hắn khóc thực thảm, Trần Húc Chi tức khắc không biết làm sao.
Trần Húc Chi nhấp môi, cọ xát đến bên người Giản Thành, vụng về mà an ủi: ".........Đừng khóc"
Giản Thành lập tức ôm lấy Trần Húc Chi tiếp tục khóc, nước mắt toàn cọ trước ngực Trần Húc Chi, Trần Húc Chi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng từ bỏ.
Bẩn liền bẩn đi.
Đã cười, đã khóc, buông tha.
Lấy lại sĩ khí, lại bắt đầu.
Sau khi nhất tiếu mẫn ân cừu, Giản Thành bắt đầu tính nợ cũ.
"Thời điểm đánh Thiên Chu Tinh ngươi vì sao đẩy ta ra?"
Hắn khí thế hùng hổ dọa người.
"Nếu chúng ta cùng lên, hai ta đều không chịu được trọng thương nghiêm trọng như vậy!!"
Trần Húc Chi vừa thấy cảm xúc của Giản Thành hồi phục, lập tức ném hắn ra, sải bước rời khỏi sơn động, chuẩn bị tắm rửa ở dòng suối phụ cận.
Giản Thành đuổi sát không bỏ: "Trả lời ta! Thói quen chiến đấu này của ngươi quá nguy hiểm! Lần này là ta ở bên cạnh, ngươi không có bị cái đỉnh kia đè chét, lần sau thì sao? Lần sau ngươi liền thật sự treo!"
Trần Húc Chi cũng không quay đầu lại, vừa đi vừa nói: "Ta thấy ngươi có tình cảm đặc thù với Thiên Chu Tinh, ta cho rằng ngươi hối hận."
Giản Thành chán nản: "Ta là hận nó! Được rồi còn có chút thẹn quá hóa giận, ngươi không biết ta đời trước bị nó chơi! Từ từ ngươi biết một chút tương lai?"
Trần Húc Chi thuận miệng nói: "Hiện tại không biết."
Dòng suối liền ở trước mắt, Trần Húc Chi ném ngoại bào rách tung sang một bên, bùm nhảy vào trong nước.
Y trở tay hắt một tảng nước lớn lên người Giản Thành.
"Giản Thành, ta không phải người ngươi nghĩ, đừng đem ta nhận sai."
Bị một mảng nước làm ướt đẫm thân, Giản Thành nhịn không được mắt trợn trắng, hắn lau mặt, nhìn Trần Húc Chi ở trong nước cười thật vui vẻ, thế nhưng một câu cũng không nói ra được.
Sau một lúc lâu, hắn bất đắc dĩ nói: "......sẽ không nhận sai."
Trước kia đại sư huynh sẽ không giống như vậy, lòng dạ hẹp hòi, mang thù, thói ở sạch, tàn nhẫn, điên cuồng, còn thích tự bạo?
Giản Thành lắc đầu, bùm nhảy vào trong nước, không chút khách khí hắt một đống nước lên trên người Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi lập tức phản kích, vì thế hai người vừa đánh nhau xong lại bắt đầu đánh tiếp.
Đánh nửa canh giờ, hai người từ trong nước đi lên, một lần nữa đổi quần áo, lúc này mới tâm bình khí hòa xuống.
Giản Thành tò mò hỏi Trần Húc Chi: "Ngươi tựa hồ đã sớm phát hiện ta không đúng?"
Trần Húc Chi lười biếng nói: "Sinh sinh bất tận hỏa của ngươi dùng quá thành thạo."
Giản Thành sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng nói: "Ta đời trước bái môn hạ của Lan Hải chưởng tôn."
Trần Húc Chi nhìn Giản Thành, y hỏi: "Nháy mắt khi cái đỉnh kia đè xuống, ngươi làm cái gì? Thời gian giống như dừng lại."
Giản Thành bĩu môi: "Đó là một loại bí thuật ta về sau lĩnh ngộ, lấy uy năng hóa thần định thiên địa, chuyển càn khôn, tự nhiên có thể dừng thời gian."
Trần Húc Chi oa một tiếng, thực không thành ý mà tán thưởng: "Thật là lợi hại, hóa thần a, ngươi tương lai là tu sĩ hóa thần, thật là không thể tưởng tượng."
Giản Thành đắc ý nói: "Đương nhiên, ta thật ra rất lợi hại!"
Trần Húc Chi ha hả: "Như vậy Giản đại tu sĩ, có thể nói cho ta ngươi chết thế nào không?"
Giản Thành tức khắc bị nghẹn, qua thật lâu, hắn mới nói: "Ta bị Diệp Vô Cấu giết chết."
Trần Húc Chi sửng sốt: "Diệp sư bá? Vì sao?"
Giản Thành lẩm bẩm: "Ta cũng muốn biết vì sao, ta với nàng chính là đạo lữ!!"
".........." Trần Húc Chi rốt cuộc hỏi ra vấn đề mình trước kia nghĩ trăm lần cũng không ra: "Ngươi rốt

1 2 »

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương