Chỗ Nào Không Đúng
-
Chương 14: Cặn bã.
Trần Húc Chi cảm thấy vận khí mình kém đến cực điểm.
Từ sau khi Giản Thành tiến vào Đại Nhật Tiên Tông, mưu tính của y liền bắt đầu có vấn đề, đầu tiên Giản Thành cư nhiên là đại tu sĩ trọng sinh trở về, từ trên thực lực là có thể nghiền áp y, tiếp theo sư muội Bạch Nguyệt Liên vẫn cứ thích Giản Thành, làm hại toàn bộ tâm huyết của y mấy năm nay theo nước chảy, cuối cùng y ra cửa du lịch ba lần bốn lượt đụng phải ma tu, thậm chí bị ma tu bắt làm nô bộc, thật vất vả mới đào thoát cư nhiên phát hiện lão nhân giúp mình chạy thoát cư nhiên có thể là lão tổ ma tu nào đó!! (Fuk! Làm bố hết hồn tưởng bị phát hiện!!(⊙_⊙))
Tuyệt đối không thể để hắn phát hiện thân phận thực sự của mình!!
Nghĩ đến đây, Trần Húc Chi lập tức điều chỉnh biểu tình trên mặt mình, thật cẩn thận, bộ dáng nửa đáng thương nửa không biết làm sao, nhỏ giọng nói: "............Tiền bối, ta nói đúng?"
Giản Thành không nói gì nhìn tiểu gia hỏa trước mặt, hắn đột nhiên cảm thấy sư phụ của tiểu gia hỏa để cho y ra ngoài du lịch thật sự là một việc chính xác, bởi vì thiếu niên này tuy rằng nhìn non nớt thiên chân, lại dị thường nhạy bén, có thể nghĩ đến nơi thường nhân không thể tưởng được.
Bất quá chuyển thế trọng sinh loại sự tình này vẫn là không thể thừa nhận!
Giản Thành dùng ánh mắt như nhìn thiểu năng để nhìn thiếu niên.
"Ta nếu có thể chuyển thế trọng sinh, sẽ trọng sinh đến tuổi già như vậy?!"
Trần Húc Chi cười nhạo: "Có lẽ bí pháp của ngài xuất hiện sai lầm thì sao? Làm sai một cái pháp quyết? Có lẽ bộ dáng hiện tại của ngài là giả thì sao?"
............. Không thể để cho thiếu niên này tiếp tục đoán, cơ hồ đoán trúng mặt mộc của Giản Thành, hắn thu hồi lời trước đó, tiểu tử này thực thích hợp làm bằng hữu cùng ma tu, bởi vì cuối cùng ai sẽ bị hố cũng không nhất định.
Giản Thành thở dài: "Được rồi, đừng đoán lung tung, ngươi đoán sai hoàn toàn."
Thiếu niên vẻ mặt thất vọng: "Ai? Thực đáng tiếc."
Không, ta đoán đúng rồi.
Trần Húc Chi trong lòng cười lạnh, những lời này hoàn toàn thuyết minh vấn đề, trực tiếp dứt khoát lưu loát phủ quyết, mang theo hương vị đáng tin chân thật, đây hoàn toàn toàn là ngữ khí của thượng vị giả.
Bất quá nếu lão nhân không thể bại lộ thân phận, cũng không có sát ý, vậy y liền đi theo hảo hảo diễn kịch, sau đó nhân cơ hội chạy trốn.
Trần Húc Chi nghĩ như vậy, biểu tình càng thêm thong dong tự nhiên.
Y rung đùi đắc ý: "Khi gặp kiếp nạn ngẫu nhiên gặp được một vị lão nhân nghèo túng, lão nhân trợ giúp thiếu niên thành công thoát thân, sau đó hắn thấy thiếu niên cốt cách thanh kỳ, liền đem sở học cả đời dạy dỗ thiếu niên, đợi đến khi việc học của thiếu niên có thành tựu liền nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại một mình thiếu niên bước vào giang hồ.............."
Giản Thành buồn cười cười rộ lên: "Ngươi xem nhiều thoại bản quá rồi đi?"
Trần Húc Chi sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên, lão nhẫn trước mặt cười đến mang theo chút cảm giác tang thương, nếp nhăn trên mặt hắn toàn bộ giãn mở ra, đôi mắt giấu dưới mí mắt lộ ra, bên trong tràn đầy ý cười, sạch sẽ không thể tưởng tượng.
Giản Thành tiếp tục cười: "Thế giới tu đạo đâu có đơn giản như vậy, hết thảy các thiếu niên gặp được lão giả như vậy, khả năng bị đoạt xá còn cao hơn."
Tuy rằng lời Giản Thành nói khủng bố, nhưng Trần Húc Chi lại không có chút nào lo lắng cùng sợ hãi, bởi vì lão nhân trước mặt cười quá thản nhiên, cũng quá bình tĩnh.
Có lẽ vận khí của y thay đổi, thật khí gặp được một đại năng lánh đời tính tình tốt?
Trần Húc Chi khiêm tốn thỉnh giáo: "Thực sự có chuyện như vậy sao?"
Giản Thành dừng lại một chút, hắn nói: "Có."
Lấy những gì hắn trải qua đời trước nêu ví dụ.
"Lần nọ ta đi thám hiểm, nửa đường tìm được một cái Linh khí, sau khi lấy được ta quá đỗi vui mừng, bởi vì Linh khí kia có khí linh!"
Giản Thành lắc đầu nói: "Kết quả khi ta luyện hóa Linh khí kia, khi tiến vào trong bí cảnh cuối cùng, Linh khí kia trực tiếp phản bội, thiếu chút nữa hại chết ta."
Trần Húc Chi nghe thấy hơi quen tai.
Y lặp lại: "Linh khí phản bội?"
"Đúng vậy, nguyên lai khí linh trong Linh khí kia kỳ thật là một thần hồn lão ma ở bí cảnh nào đó, gã tính toán ở thời khắc mấu chốt đánh lén ta, sau đó đoạt xá thân thể ta." Giản Thành nói tới đây, khóe môi lộ ra một tia cười lạnh: "Chỉ tiếc lão thất bại trong gang tấc."
"...................." Trần Húc Chi nghe như thế nào lại có cảm giác quen tai, đây không phải tao ngộ của vai chính trong nguyên tác sao?
Kịch bản, quả nhiên đây đều là kịch bản a! ( =..= toát mồ hôi lần 2)
Trong lòng Trần Húc Chi phỉ nhổ, trên mặt lại lộ ra thần sắc cảm thán kinh ngạc hợp với tình hình: "Tiền bối thật lợi hại!"
Nào nghĩ đến Giản Thành nghe xong biểu tình lại bắt đầu tối tăm.
Hắn lâm vào giữa hồi ức.
Một năm kia, hắn vất vả giết lão ma có ý đồ đoạt xá hắn, cũng có người ở bên cạnh tán thưởng hắn, thật là lợi hại.
Hắn trầm mê bên trong tán thưởng của nàng, quên mất kỳ thật nàng cũng rất lợi hại, đôi tay kia của nàng hoàn toàn có thể định trụ lão ma kia, nhưng mà nàng không có.
Hiện tại ngẫm lại, Diệp Vô Cấu bắt đầu từ thật lâu trước kia, liền thích cười tủm tỉm nhìn hắn rơi vào ác chiến, còn chính mình thì không động thủ.
Nàng luôn nói thích xem bộ dáng oai hùng chiến đấu của hắn, khi nhìn đến hắn tắm máu hăng hái chiến đấu sẽ có cảm giác an toàn được che chở bảo hộ, nàng cảm thấy thực hạnh phúc...........
Ai, trước kia tin những lời này chính mình thật là đồ ngu xuẩn.
Nàng rõ ràng là nhìn hắn đi tìm chết mà thôi!!
Trần Húc Chi nhìn thần sắc ủ dột của Giản Thành, trong lòng lo sợ, y cân nhắc lời mình vừa nói qua, mờ mịt không thôi.
Y không nói cái gì a!
Bất quá nếu đối phương không có tâm tư nói chuyện, hắn cũng không tiện nói tiếp, chỉ nhắm mát dưỡng thần, trong không gian nhỏ hẹp này nhất thời yên tĩnh không có tiếng động.
Không biết qua bao lâu, Giản Thành phát ra tiếng thở dài thật dài, dọa Trần Húc Chi nhảy dựng.
"...............Tiền bối?" Trần Húc Chi kỳ quái nhìn đối phương.
Giản Thành vẻ mặt trịnh trọng nói với Trần Húc Chi: "Trần tiểu bằng hữu, sau này này nhất định phải cách xa nữ nhân một chút!"
"....................." Trần Húc Chi không nói gì nhìn lão nhân, đột nhiên nhớ tới một bộ tiểu thuyết nổi danh bán chạy nhất đời trước nói: "Tiền bối nửa câu sau của ngài có phải hay không nữ nhân càng xinh đẹp thì sẽ gạt người?"
Giản Thành sửng sốt, giây tiếp theo hắn gật đầu thật mạnh, ngữ khí chém đinh chặt sắt: "Ngươi nói không sai!!"
"Nữ tử càng là xinh đẹp thì sẽ càng gạt người! Các nàng giống như rượu mạnh, có cam thuần có nhiệt liệt, nhưng không hề ngoại lệ chính là, tất cả các nàng đều là độc · dược! Uống xong.......... là ngươi sẽ chết."
"..............." Khóe miệng Trần Húc Chi run rẩy, hắn thật cẩn thận nói: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm, chỉ là cách nói này của ngài cũng quá tuyệt đối đi? Ta nghĩ thế gian này vẫn có nữ hài tốt tồn tại."
thiếu niên nối như vậy, còn lộ ra một cái ngượng ngùng, mang theo biểu tình có một chút ngượng ngùng, cùng một chút chờ mong, ánh mắt đen láy không tự giác chớp a chớp: "Sư muội ta thật sự là một nữ hài thật không tồi."
Giản Thành một bộ dáng người từng trải, đầu tiên hắn lắc đầu, sau đó dùng ánh mắt quan ái ngốc bạch ngọt nhìn Trần Húc Chi: "Mỗi nữ hài lúc ban đầu đều thực không tồi."
Trần Húc Chi nghe xong trong lòng vừa động, lão nhân trước mặt này giống như từng có rất nhiều nợ phong lưu, thậm chí có thể tồn tại từ trong tay Diệp Vô Cấu toàn thân trở ra, có lẽ.........có lẽ có thể cố vấn hắn một chút?
Tỷ như sư muội vì sao sẽ thích Giản Thành giống như là trúng tà!
Nghĩ đến đây, y liền tiếp tục nói: "Ta cùng sư muội lớn lên bên nhau từ nhỏ, sư muội là nữ hài có chút ngây thơ, có chút kiêu căng, nhưng thực đáng yêu, nàng sẽ đuổi theo sau ta gọi ca ca, có chuyện gì buồn đều nói cho ta..............." ( sr anh trai nuôi)
Trần Húc Chi tiến vào Đại Nhật Tiên Tông khi mới chín tuổi.
Nữ hài ba tuổi mặc một cái áo ngắn cùng váy nhỏ đỏ thậm, ngồi trên đầu gối Bạch Anh chưởng tôn, mặt mày tinh xảo đáng yêu, nhếch miệng cười, đẹp như tiểu thiên sứ.
Mặc dù biết sau này sư muội trước mặt là một hậu cung của vai chính, thậm chí sẽ chết oan chết uổng, ngay lúc đó Trần Húc Chi vẫn không nhịn được đem Bạch Nguyệt Liên trở thành muội muội mà chiếu cố.
Thân thế Trần Húc Chi rất đơn giản, cha mẹ y đều là người thường, ở địa phương xem như là hạng người giàu có, y là đứa con gia đình kia có lúc tuổi già, nên vô cùng được sủng ái.
Ngày nọ nương y dẫn y đi ra ngoài đạp thanh, vừa lúc gặp Bạch Anh chưởng tôn xẹt qua một mảnh tầng mây kia, vận mệnh chú định trong lòng Bạch Anh chưởng tôn vừa động, theo bản năng nhìn thoáng qua phía dưới, liếc mắt một cái liền thấy được thiên phú bất phàm của Trần Húc Chi.
Sau đó tự nhiên là tới cửa bái phỏng, cũng mang Trần Húc Chi đi.
Dù cho biết chính mình sẽ trở thành đệ tử đích truyền của Đại Nhật Tiên Tông, Trần Húc Chi khi đến Đại Nhật Tiên Tông xa lạ vẫn là có chút tịch mịch cùng sợ hãi, là Bạch Nguyệt Liên thường thường lại tìm y chơi, bắt lấy tay áo y gọi ca ca, mỗi ngày đi theo y ra sau núi chơi chạy nhanh, xua tan đề phòng cùng xa lạ trong lòng y, dần dần dung nhạp tông môn này.
Lòng người đều là từ thịt, Trần Húc Chi dần dần muốn thay đổi tính cách cùng thói quen của Bạch Nguyệt Liên, hy vọng Bạch Nguyệt Liên sau này không cần bị nam chủ lừa đi.
Chỉ tiếc......... thất bại trong gang tấc.
"Sư muội nguyên bản cùng ta quan hệ thực thân cận, nhưng gần đây sư phụ thu vào một đồ đệ mới, lập tức lực chú ý của sư muội bị sư đệ kia hấp dẫn đi rồi." Biểu tình Trần Húc Chi có chút trùng xuống, bông hoa đẹp đẽ y chiếu cố mười mấy năm bị cốt truyện ném cho nam chủ ngựa giống, ngẫm lại đều sốt ruột: "Chính là từ sau khi sư đệ kia tới, sư phụ tức giận không được, ta nghĩ giáo huấn sư đệ kia một chút, còn bị sư muội quở trách ghét bỏ......."
Giản Thành tấm tắc nói: "Sư muội ngươi rõ ràng không thích ngươi."
"Ta cũng không thích sư muội a!!" Trần Húc Chi nhíu mày: "Ta đối đãi nàng như muội muội, nhưng thật ra sư phụ từng ngẫu nhiên nhắc tới vài lần, nói hy vọng ta về sau có thể chiếu cố sư muội."
Thiếu niên ngay thẳng nói: "Đó dù sao cũng là muội muội ta nhìn từ nhỏ đến lớn, ta tất nhiên nguyện ý chiếu cố nàng."
Giản Thành vì thiếu niên đơn thuần mà thở dài: "Sư muội ngươi muốn chính là tình yêu."
"Ta không phản đối sư muội theo đuổi tình yêu!" Trần Húc Chi cảm thấy mình là một huynh trưởng vô cùng khai sáng: "Nhưng nhân sinh trên đời không có khả năng chỉ có tình yêu, đối thân nhân thân tình, tình hữu nghị giữa bằng hữu, lòng trung thành quyến luyến đối với tông môn, lòng thương tiếc với người nhỏ yếu................ khi đồng thời lựa chọn với tình yêu cũng không có nghĩa có thể vứt bỏ!"
"Sư muội từ sau khi thích tên...... tiện nhân kia, đầu óc giống như bị trôi đi theo nước, không chú ý tới tâm tình khó chịu của sư huynh đệ khác, cũng không suy xét cảm nhận của sư phụ, mỗi ngày đuổi theo tiện nhân kia, nếu như tiện nhân kia thiên phú dị bẩm thì thôi, nhưng hắn chỉ là kẻ hèn ngũ linh căn!!"
Trần Húc Chi càng nói càng sinh khí: "Ta cũng không phải khinh thường tu sĩ ngũ linh căn, rốt cuộc có không ít đại năng linh căn không ra gì, nhưng sư muội là một đơn linh căn, tương lai vô khả hạn lượng, hơn nữa sắp tiến vào Trúc Cơ kỳ, mà tiện nhân kia vừa mới tu luyện một tháng!!"
Kỳ thật tu sĩ ngũ linh căn cũng chỉ là lấy cớ, Trần Húc Chi chân chính phẫn nộ cũng không phải là cái này.
Giản Thành ách một hồi, nhỏ giọng nói: "Tình yêu thứ này, là vượt qua thân phận địa vị cùng thực lực."
Trần Húc Chi cười lạnh: "Vậy nếu như tiện nhân kia vì một nữ nhân khác yêu cầu sư muội ta lấy ra linh lực của bản thân thì sao?"
"Thậm chí tương lai còn tính toán để cho sư muội ta cùng thanh mai trúc mã của hắn trở thành nữ nhân của hắn ?!"
Muội muội chính mình cực cực khổ khổ nuôi lớn, bị một nam nhân khác coi như đồ vật vẫy tay thì tới, xua tay thì đi..........
Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh (thương người bất hạnh, giận người không tranh), Trần Húc Chi tình nguyện không có muội muội như vậy.
Giản Thành nghe xong chép chép miệng, nói đúng trọng tâm: "Có chút cặn bã."
"Đúng không?!"
Trần Húc Chi sau khi được tán đồng thật cao hứng, ngay sau đó y nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiện nhân kia.........ta sẽ không bỏ qua cho hắn!"
"Ân ân , đích xác không thể buông tha." Giản Thành phụ họa, sau đó đột nhiên sửng sốt.
.............Ai? Hắn đời trước chính là làm như vậy?
Cho nên mình đã chết.
Giản Thành: "..."
========================
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Thành: chính bàn tay mình, tát sưng mặt, nhưng vẫn phải tiếp tục QAQ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook