Chớ Hỏi Chốn Quân Về
-
Chương 44: Phiên ngoại 5 (vương lam điền)
Edit: Osicase
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Về sau nghĩ lại, kỳ thật hắn đã từng thích Diệp gia muội tử, chẳng qua phần thích kia cuối cùng cũng không có cơ hội biến thành tình yêu.
Hắn gặp Diệp gia muội tử, là bởi vì tỷ tỷ hắn gả cho Diệp Quân Thanh, khi tham gia tiệc cưới hắn đã gặp nàng.
Năm đó, hắn mười sáu tuổi, đúng lúc là mối tình đầu, thời điểm tỉnh tỉnh mê mê, cho nên vừa gặp liền động tâm, từ đó người này liền khắc sâu vào trong lòng hắn.
Hắn là con trai độc nhất trong nhà, phía trên chỉ có một tỷ tỷ.
Mặc kệ phụ thân cố gắng thế nào, trong nhà thê thiếp nhiều hơn nữa, cũng chỉ có hai hài tử con vợ cả là hắn và tỷ tỷ. Phụ thân rất tiếc nuối, nhưng cũng không thể làm gì, cho nên càng ngày càng nuông chiều hắn và tỷ tỷ, đặc biệt là hắn.
Hắn nói gì thì chính là cái đó, muốn gì được nấy, cho nên tính tình càng ngày càng kiêu căng tùy hứng.
Phụ thân không bao giờ mắng hắn, bởi vì ông luôn bận rộn chuyện bên ngoài, không có thời gian. Cho dù trở về nhà, cũng không gặp mẫu thân, hắn biết phụ thân không thích mẫu thân. Cơ hội gặp mặt ít lại càng ít.
Cho nên hắn học đánh người, gây chuyện, thanh sắc khuyển mã*, muốn phụ thân quản hắn, cho dù mắng hắn cũng tốt a!
Thanh sắc khuyển mã: chỉ kẻ hèn hạ, hư hỏng ham mê tửu sắc
Thế nhưng, cái gì cũng không có, phụ thân vẫn bỏ mặc hắn như cũ, sau đó ra mặt giải quyết khi có chuyện.
Phụ thân luôn tự cho là đúng nghĩ rằng đây chính là điều hắn muốn, thật ra, hắn chỉ muốn phụ thân ôm hắn một cái, cùng hắn trò chuyện, mắng hắn đánh hắn cũng tốt a! Hắn chỉ muốn một phụ thân như thế cũng không được sao?
Mẫu thân cái gì cũng không quản, chỉ biết ăn chay niệm Phật.
Hắn rốt cục hiểu, hắn chỉ có tỷ tỷ, chỉ có tỷ tỷ quan tâm hắn, chăm sóc hắn, an ủi hắn.
Tất cả mọi người trong Vương phủ đều cho rằng hắn sợ tỷ tỷ, kỳ thật không phải vậy, hắn chỉ là quá yêu thương tỷ tỷ, thế cho nên chưa bao giờ muốn làm trái lại ý nguyện của tỷ tỷ.
Sau đó, ở năm mười sáu tuổi, hắn gặp Diệp gia muội tử.
Năm ấy, Diệp gia muội tử mười bốn tuổi, là một thiếu nữ sắp trưởng thành.
Khuôn mặt xinh đẹp, da thịt trắng nõn, nụ cười tươi rất đẹp, thản nhiên đứng ở một chỗ, có một loại thanh nhã tự nhiên không nói nên lời.
Hắn không phải chưa từng gặp qua khuôn mặt như thế, ngược lại, là thấy qua rất nhiều.
Bất kể là yêu mị diễm lệ, hay thanh tú xinh đẹp, hoặc nghiêng nước nghiêng thành, hắn gặp không ít.
Mặc dù khuôn mặt với ngũ quan xinh xắn đã có thể nhìn thấy tương lai chắc chắn là mỹ nhân khuynh thành, nhưng Diệp gia muội tử bây giờ vẫn chỉ là một nha đầu không hoàn toàn lớn lên, khuôn mặt còn sót lại ba phần ngây thơ.
Vậy mà, trái tim hắn không hiểu sao khẽ rung động.
Hắn ở lại, lấy cớ muốn học tập Diệp gia bá phụ.
Phụ thân trước nay luôn mặc hắn, lại biết Diệp gia bá phụ là đại tài không xuất đầu lộ diện, nên cũng là đồng ý.
Vì vậy, hắn bắt đầu hai năm cuộc sống bị Diệp gia muội tử chèn ép.
Tỷ tỷ rất thích Diệp gia muội tử, thường cùng nàng nói một chút chuyện thú vị của bọn họ khi còn bé.
Diệp gia muội tử ghét nhất là thiếu gia ăn chơi, mà hắn chính là một người trong đó, vì vậy bình thường lúc nàng không có việc gì liền trêu chọc hắn, đương nhiên đều là một chút trò đùa không ảnh hưởng toàn cục.
Hắn rất nghe lời Diệp gia muội tử, vui vẻ khi bị nàng chèn ép, nhớ tới nàng hướng về phía hắn cười như tên trộm, đã cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Cho nên, tất cả mọi người cho rằng hắn sợ Diệp gia muội tử, kỳ thật thì hắn sợ nàng không vui.
Có khi, hắn trộm nghĩ hai người họ có tính là thanh mai trúc mã hồn nhiên vô tư không?
Chẳng qua, khi đó hắn vẫn không cẩn thận phân biệt rõ, cái loại tâm tình quỷ dị này cư nhiên cũng gọi là thích.
Hai năm sau, hắn phải về nhà.
Hắn từ biệt tỷ tỷ và Diệp gia muội tử, hai năm qua, là hai năm vui sướng nhất mà hắn đã trải qua.
Tỷ phu, nhị ca, Diệp gia bá phụ và bá mẫu, đều rất tốt.
Diệp gia muội tử mặc dù thích trêu đùa hắn, chèn ép hắn, nhưng hắn nhìn ra được kỳ thật nàng đối với hắn rất tốt.
Diệp gia, giống như là một gia đình chân chính.
Chỉ tiếc, hắn tên Vương Lam Điền, hắn họ Vương.
Lần thứ hai, gặp lại Diệp gia muội tử là ở cổng vào của thư viện Ni Sơn.
Hắn coi thường những thứ dân đen kia, tại sao bọn họ có thể ngồi ngang hàng với hắn, bọn họ không xứng!
Hắn mới là lão đại, dù sao tất cả mọi chuyện đều có phụ thân chống đỡ, không phải sao?
Cho tới bây giờ hắn đều không phải người tốt, hắn là thiếu gia ăn chơi, là một tiểu nhân.
Sau đó, Diệp gia muội tử tới, nhưng nàng không tới một mình, bên cạnh có thêm một nam tử.
Hóa ra, hắn đã muộn một bước.
Một khắc kia, hắn đã nhận ra hắn thật sự thích nàng. Chẳng qua hắn bỏ lỡ.
Nhưng mà, hắn vẫn không muốn để nàng nhìn thấy mình hèn mọn như thế, hắn không muốn nàng nhìn thấy một mặt xấu xí của mình.
Thế nhưng, nàng vẫn thấy được.
Bắt gặp cái nhìn xem thường trong mắt nàng, điều này làm cho hắn chật vật không chịu nổi.
Đã như vậy, hắn còn gì phải sợ nữa đây?
Đúng vậy, hắn chính là một người như thế, tiểu nhân ngoài mạnh trong yếu.
Hắn nhìn thấy nam nhân bên cạnh nàng cầm cung tên, bắn về phía hắn.
Không, hắn sợ chết!
Từ giờ khắc đó, hắn mới chân chính hiểu rõ mình, kỳ thật hắn là một kẻ nhát gan sợ chết.
Diệp gia muội tử, nàng không có lỗi, hắn không xứng với nàng.
Hắn nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.
Về sau, vì sao muốn hãm hại Mã Văn Tài đây?
Hắn vẫn rất rõ ràng, hắn ghen tỵ với hắn ta, hắn ghen tỵ hắn ta cái gì cũng mạnh hơn hắn, ghen tỵ với hắn ta có thể đi vào trái tim của Diệp gia muội tử.
Đúng, hắn vô cùng ghen tỵ.
Nếu như không có hắn ta, có phải Diệp gia muội tử sẽ thích hắn hay không, nếu như không có hắn ta, có phải Diệp gia muội tử sẽ đối với hắn giống như trước đây hay không.
Nhưng không ngờ, lần này, người bị tổn thương chính là Diệp gia muội tử.
Nàng nói, nàng tin tưởng Mã Văn Tài!
Khi đó, hắn mới biết hắn thua, thua hoàn toàn!
Hắn xuất hiện ở trước mặt nàng sớm hơn Mã Văn Tài, nhưng lại chậm một bước đi vào trái tim nàng.
Nỗi khổ lần đầu tiên động tâm, nỗi khổ lần đầu tiên u mê, tại một bước này, trở thành tiếc nuối vĩnh viễn trong lòng hắn.
Như vậy, hãy để nó trở thành bí mật trong đáy lòng hắn đi!
Diệp gia muội tử, hi vọng muội hạnh phúc!
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Về sau nghĩ lại, kỳ thật hắn đã từng thích Diệp gia muội tử, chẳng qua phần thích kia cuối cùng cũng không có cơ hội biến thành tình yêu.
Hắn gặp Diệp gia muội tử, là bởi vì tỷ tỷ hắn gả cho Diệp Quân Thanh, khi tham gia tiệc cưới hắn đã gặp nàng.
Năm đó, hắn mười sáu tuổi, đúng lúc là mối tình đầu, thời điểm tỉnh tỉnh mê mê, cho nên vừa gặp liền động tâm, từ đó người này liền khắc sâu vào trong lòng hắn.
Hắn là con trai độc nhất trong nhà, phía trên chỉ có một tỷ tỷ.
Mặc kệ phụ thân cố gắng thế nào, trong nhà thê thiếp nhiều hơn nữa, cũng chỉ có hai hài tử con vợ cả là hắn và tỷ tỷ. Phụ thân rất tiếc nuối, nhưng cũng không thể làm gì, cho nên càng ngày càng nuông chiều hắn và tỷ tỷ, đặc biệt là hắn.
Hắn nói gì thì chính là cái đó, muốn gì được nấy, cho nên tính tình càng ngày càng kiêu căng tùy hứng.
Phụ thân không bao giờ mắng hắn, bởi vì ông luôn bận rộn chuyện bên ngoài, không có thời gian. Cho dù trở về nhà, cũng không gặp mẫu thân, hắn biết phụ thân không thích mẫu thân. Cơ hội gặp mặt ít lại càng ít.
Cho nên hắn học đánh người, gây chuyện, thanh sắc khuyển mã*, muốn phụ thân quản hắn, cho dù mắng hắn cũng tốt a!
Thanh sắc khuyển mã: chỉ kẻ hèn hạ, hư hỏng ham mê tửu sắc
Thế nhưng, cái gì cũng không có, phụ thân vẫn bỏ mặc hắn như cũ, sau đó ra mặt giải quyết khi có chuyện.
Phụ thân luôn tự cho là đúng nghĩ rằng đây chính là điều hắn muốn, thật ra, hắn chỉ muốn phụ thân ôm hắn một cái, cùng hắn trò chuyện, mắng hắn đánh hắn cũng tốt a! Hắn chỉ muốn một phụ thân như thế cũng không được sao?
Mẫu thân cái gì cũng không quản, chỉ biết ăn chay niệm Phật.
Hắn rốt cục hiểu, hắn chỉ có tỷ tỷ, chỉ có tỷ tỷ quan tâm hắn, chăm sóc hắn, an ủi hắn.
Tất cả mọi người trong Vương phủ đều cho rằng hắn sợ tỷ tỷ, kỳ thật không phải vậy, hắn chỉ là quá yêu thương tỷ tỷ, thế cho nên chưa bao giờ muốn làm trái lại ý nguyện của tỷ tỷ.
Sau đó, ở năm mười sáu tuổi, hắn gặp Diệp gia muội tử.
Năm ấy, Diệp gia muội tử mười bốn tuổi, là một thiếu nữ sắp trưởng thành.
Khuôn mặt xinh đẹp, da thịt trắng nõn, nụ cười tươi rất đẹp, thản nhiên đứng ở một chỗ, có một loại thanh nhã tự nhiên không nói nên lời.
Hắn không phải chưa từng gặp qua khuôn mặt như thế, ngược lại, là thấy qua rất nhiều.
Bất kể là yêu mị diễm lệ, hay thanh tú xinh đẹp, hoặc nghiêng nước nghiêng thành, hắn gặp không ít.
Mặc dù khuôn mặt với ngũ quan xinh xắn đã có thể nhìn thấy tương lai chắc chắn là mỹ nhân khuynh thành, nhưng Diệp gia muội tử bây giờ vẫn chỉ là một nha đầu không hoàn toàn lớn lên, khuôn mặt còn sót lại ba phần ngây thơ.
Vậy mà, trái tim hắn không hiểu sao khẽ rung động.
Hắn ở lại, lấy cớ muốn học tập Diệp gia bá phụ.
Phụ thân trước nay luôn mặc hắn, lại biết Diệp gia bá phụ là đại tài không xuất đầu lộ diện, nên cũng là đồng ý.
Vì vậy, hắn bắt đầu hai năm cuộc sống bị Diệp gia muội tử chèn ép.
Tỷ tỷ rất thích Diệp gia muội tử, thường cùng nàng nói một chút chuyện thú vị của bọn họ khi còn bé.
Diệp gia muội tử ghét nhất là thiếu gia ăn chơi, mà hắn chính là một người trong đó, vì vậy bình thường lúc nàng không có việc gì liền trêu chọc hắn, đương nhiên đều là một chút trò đùa không ảnh hưởng toàn cục.
Hắn rất nghe lời Diệp gia muội tử, vui vẻ khi bị nàng chèn ép, nhớ tới nàng hướng về phía hắn cười như tên trộm, đã cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Cho nên, tất cả mọi người cho rằng hắn sợ Diệp gia muội tử, kỳ thật thì hắn sợ nàng không vui.
Có khi, hắn trộm nghĩ hai người họ có tính là thanh mai trúc mã hồn nhiên vô tư không?
Chẳng qua, khi đó hắn vẫn không cẩn thận phân biệt rõ, cái loại tâm tình quỷ dị này cư nhiên cũng gọi là thích.
Hai năm sau, hắn phải về nhà.
Hắn từ biệt tỷ tỷ và Diệp gia muội tử, hai năm qua, là hai năm vui sướng nhất mà hắn đã trải qua.
Tỷ phu, nhị ca, Diệp gia bá phụ và bá mẫu, đều rất tốt.
Diệp gia muội tử mặc dù thích trêu đùa hắn, chèn ép hắn, nhưng hắn nhìn ra được kỳ thật nàng đối với hắn rất tốt.
Diệp gia, giống như là một gia đình chân chính.
Chỉ tiếc, hắn tên Vương Lam Điền, hắn họ Vương.
Lần thứ hai, gặp lại Diệp gia muội tử là ở cổng vào của thư viện Ni Sơn.
Hắn coi thường những thứ dân đen kia, tại sao bọn họ có thể ngồi ngang hàng với hắn, bọn họ không xứng!
Hắn mới là lão đại, dù sao tất cả mọi chuyện đều có phụ thân chống đỡ, không phải sao?
Cho tới bây giờ hắn đều không phải người tốt, hắn là thiếu gia ăn chơi, là một tiểu nhân.
Sau đó, Diệp gia muội tử tới, nhưng nàng không tới một mình, bên cạnh có thêm một nam tử.
Hóa ra, hắn đã muộn một bước.
Một khắc kia, hắn đã nhận ra hắn thật sự thích nàng. Chẳng qua hắn bỏ lỡ.
Nhưng mà, hắn vẫn không muốn để nàng nhìn thấy mình hèn mọn như thế, hắn không muốn nàng nhìn thấy một mặt xấu xí của mình.
Thế nhưng, nàng vẫn thấy được.
Bắt gặp cái nhìn xem thường trong mắt nàng, điều này làm cho hắn chật vật không chịu nổi.
Đã như vậy, hắn còn gì phải sợ nữa đây?
Đúng vậy, hắn chính là một người như thế, tiểu nhân ngoài mạnh trong yếu.
Hắn nhìn thấy nam nhân bên cạnh nàng cầm cung tên, bắn về phía hắn.
Không, hắn sợ chết!
Từ giờ khắc đó, hắn mới chân chính hiểu rõ mình, kỳ thật hắn là một kẻ nhát gan sợ chết.
Diệp gia muội tử, nàng không có lỗi, hắn không xứng với nàng.
Hắn nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.
Về sau, vì sao muốn hãm hại Mã Văn Tài đây?
Hắn vẫn rất rõ ràng, hắn ghen tỵ với hắn ta, hắn ghen tỵ hắn ta cái gì cũng mạnh hơn hắn, ghen tỵ với hắn ta có thể đi vào trái tim của Diệp gia muội tử.
Đúng, hắn vô cùng ghen tỵ.
Nếu như không có hắn ta, có phải Diệp gia muội tử sẽ thích hắn hay không, nếu như không có hắn ta, có phải Diệp gia muội tử sẽ đối với hắn giống như trước đây hay không.
Nhưng không ngờ, lần này, người bị tổn thương chính là Diệp gia muội tử.
Nàng nói, nàng tin tưởng Mã Văn Tài!
Khi đó, hắn mới biết hắn thua, thua hoàn toàn!
Hắn xuất hiện ở trước mặt nàng sớm hơn Mã Văn Tài, nhưng lại chậm một bước đi vào trái tim nàng.
Nỗi khổ lần đầu tiên động tâm, nỗi khổ lần đầu tiên u mê, tại một bước này, trở thành tiếc nuối vĩnh viễn trong lòng hắn.
Như vậy, hãy để nó trở thành bí mật trong đáy lòng hắn đi!
Diệp gia muội tử, hi vọng muội hạnh phúc!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook