Chó Hoang Và Xương
-
Chương 60: Em là nhà (2) (Tiểu Tranh Tử - Cam Cam)
Công việc làm ăn của Trần Dị đột nhiên bành trướng hẳn. Cơ duyên đến trong một dịp anh tiếp đãi một cặp vợ chồng đang đi hưởng tuần trăng mật, anh mời họ cùng về trang trại ngoài quê chơi và vậy là mối giao hảo được dựng lên từ đó. Gia đình hai vợ chồng này sở hữu một nhà xưởng chủ yếu sản xuất đồ điện gia dụng, khu vực Âu Mĩ là thị trường tiêu thụ chính, tuy nhiên vẫn chưa phát triển tại thị trường Colombia. Trần Dị giành được khách hàng lớn từ tay đối thủ người Hàn Quốc, tận dụng nguồn tài nguyên của mình để trở thành đại lý duy nhất ở Colombia.
Hai mươi năm trước rõ ràng anh chưa từng học và cũng chưa từng đụng đến những thứ này, kiến thức về lý thuyết là con số không tròn trĩnh, hoàn toàn dựa hết vào sự khôn ngoan để dễ dàng thành thạo được mọi thứ. Miêu Tĩnh hỏi anh lấy đâu ra tự tin và tài phán đoán để phân biệt độ chân thật trong con người của những người anh đã tiếp xúc. Trần Dị nhún vai, rõ là nơi ngón tay chẳng có gì cả, anh vẫn làm bộ bình thản rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả làn khói, giọng lười biếng nhắc lại sự tích năm xưa ở hộp đêm có yêu ma quỷ quái gì mà anh chưa gặp. Mọi ngả đường đều dẫn đến thành Rome, luôn luôn có cách để hoàn thành công việc.
Câu trả lời làm Miêu Tĩnh phải nhoẻn môi cười, cúi đầu vuốt cái bụng đã nhô ra của mình, tự nhủ bình thường thai giáo nhất định không được để ông bố không đáng tin cậy này dạy hư con.
Chẳng biết có phải do thời cơ tới, vận mệnh chuyển biến tích cực hay không mà sau khi Miêu Tĩnh có thai, sự nghiệp của Trần Dị bỗng lớn mạnh vượt bậc. Cả người chủ đầu tư anh quen hồi còn làm bảo vệ ở khu người giàu cũng góp sức giúp đỡ anh rất nhiều trong việc kinh doanh, còn vỗ vai Trần Dị khen anh luôn biết cách tạo cảm giác an toàn cho đối tác. Đương nhiên, với một giống loài thần kỳ như người Trung Quốc, người có thể cầm súng bắn trúng đích chỉ bằng một cú bóp cò thì ắt hẳn cũng sẽ biết phát huy tốt tài năng trong lĩnh vực buôn bán.
Thỉnh thoảng có những chuyến công tác bắt buộc phải đi, Trần Dị sẽ để Miêu Tĩnh ở nhà, nhờ Meggis ngủ qua đêm với cô. Trước khi ngủ Miêu Tĩnh gửi cho anh một đoạn video ghi lại cảnh lần đầu tiên bụng mình động đậy, chỗ nào đấy bị đạp mấy cái.
Đang nói chuyện với khách hàng trong quán bar, Trần Dị lấy điện thoại ra, rồi tiếng nói chợt ngưng bặt, nét cười rạng rỡ lan tràn từ khóe môi lên đến tận đuôi mắt. Khách hàng hỏi anh xem gì mà trông tươi roi rói thế, anh bèn kể về cô vợ nhà mình, rằng cũng là người Trung Quốc giống anh, tình cảm của cả hai sâu đậm từ thuở bé, rằng không bao giờ sống xa anh được, cứ luôn giục giã anh về nhà sớm.
Tiếp sau cuộc xã giao vốn còn trò giải trí, nhưng bàn chuyện chính xong là Trần Dị chào tạm biệt khách hàng ngay. Anh lên máy bay đi thẳng về Bogota, nửa đêm mới hạ cánh xuống sân bay, tiếp tục chống lại cơn mệt mỏi để bắt xe chạy về nhà. Khi đứng dưới tầng ngó lên cửa sổ nhà mình, thấy tấm rèm buông rủ nơi ô cửa tối om, anh nhẹ nhõm thở phào vì biết cả cô và con đều đang ngủ yên sau khung cửa ấy.
Ba bộ ổ khóa của cửa chính dưới tầng trông mới thật là kh ủng bố. Nhận ra mình không đem theo chìa khóa cửa chính, Trần Dị bèn cởi áo khoác, xắn tay áo trèo lên tầng ba bằng cách đu người trên cửa sổ và ống thoát nước, thở hắt một hơi lúc đáp đất, thấy mừng thầm vì mình vẫn còn bay nhảy khỏe khoắn lắm. Anh móc con dao Thụy Sĩ ra, mở khóa cửa một cách trơn tru rồi rón rén chui vào nhà.
Cứ tưởng nhà có ăn trộm, Meggis ngủ ở phòng khách sợ đến nỗi suýt thét toáng lên song đã bị tiếng “suỵt” của Trần Dị kịp thời ngăn lại. Khi thấy rõ mặt mũi người vừa đi vào, bà cô run môi chắp tay thành hình chữ thập, vỗ ngực bảo tí là bị dọa bay luôn hồn vía.
Trong buồng Miêu Tĩnh đang ngủ say sưa, anh khẽ khàng đẩy cửa vào, cô nằm nghiêng cuộn người ngủ, chỉ trông thấy thấp thoáng dáng người mềm mại và suối tóc dài xõa tung trên gối. Bước lại cạnh giường mới thấy cái bụng gồ lên của cô, Trần Dị đưa tay vuốt nhè nhẹ, đặt môi hôn xuống tóc cô.
Ở nhà một mình làm bụng dạ cô hay thấp thỏm miên man, ngủ không sâu giấc, bàn tay Trần Dị vừa áp vào bụng là đã mơ hồ tỉnh giấc. Mơ màng hé mi nhìn gương mặt hiện ra ngay trước mắt mình, cô lẩm bẩm một giọng ngái ngủ dễ thương: “Sao tự dưng anh về rồi? Sao bảo hai ngày nữa mới xong cơ mà?”
“Xong việc lớn là được, việc nhỏ còn lại nói qua điện thoại cũng được. Xem video em gửi nên về với hai mẹ con ngay đấy.”
Bàn tay thon dài mò vào trong váy ngủ khẽ vuốt cái bụng bầu ấm áp nhẵn nhụi của cô, kề sát người cô: “Nhõi con hôm nay có ngoan không? Có nhớ bố không?”
Con vẫn chưa ra đời mà anh bây giờ đã rất ra dáng một ông bố đích thực.
“Chắc là nhớ, mà chắc cũng chẳng nhớ đâu.” Miêu Tĩnh lim dim ngáp một cái, ôm cánh tay anh: “Anh biết mà, con không thích đáp lại anh, hình như cũng không thích anh lắm.”
“Hừ, rồi sẽ có ngày ông đây trị nó.” Trần Dị nghiến hàm, “Thế mẹ có nhớ bố không?”
“Theo anh?” Miêu Tĩnh cọ cọ người anh, úp mặt vào cổ anh, má áp vào chỗ yết hầu hít sâu một hơi: “Anh đi hai ngày rồi.”
“Anh về rồi còn gì nữa?”
Anh cúi đầu hôn cô, nụ hôn trìu mến và nồng nàn, chạm vào đầu lưỡi nong nóng của cô, rồi cắn rồi ngậm rồi m*t, như đang hút lấy mật hoa từ chiếc lưỡi đôi môi.
Bộ váy ngủ cô mặc mỏng tang để lộ bờ vai và phần gáy nõn nà trắng ngần. Người Miêu Tĩnh từ ngày mang thai có da có thịt hơn hẳn, lúc sờ thấy nuột hơn, nhưng gần thì vẫn là gầy. Trần Dị say mê những khi được chạm vào cô, mỗi lần chạm lại là một lần mãn nguyện.
Mưa đổ rì rào sau bao hôm nắng hạn như tưới tắm cho nụ hoa mới và phiến lá non từ từ xòe nở, hóa thành những cơn đê mê ngân nga kéo dài. Meggis đang ngủ phía ngoài cánh cửa nên hễ gây ra tiếng động gì là hai người phải cố nén. Bàn tay Trần Dị bịt miệng Miêu Tĩnh lại, nhìn vào đôi mắt cô quyến rũ mê ly, giọng anh pha đôi phần chòng ghẹo: “Sao em cứ đụng cái gì là cắn cái đấy thế nhỉ, ngày mai để Meggis thấy, em đoán bà cô sẽ nói gì?”
Thì còn cách nào nữa đâu, vì là bà bầu nên cơ thể cô cực kỳ nhạy cảm, thật sự không chịu nổi sự êm ái dai dẳng này.
Cuối cùng của cuối cùng, Miêu Tĩnh mềm nhũn hệt một que kẹo bông ngọt ngào, oặt người trong vòng tay Trần Dị, cảm nhận luồng sức mạnh bị kiềm chế nơi lồ ng ngực đang nhấp nhô của anh.
“Cần giúp không?” Cô ngửa đầu nhỏ giọng hỏi anh.
Trần Dị hôn lên cái trái hơi rịn mồ hôi của cô, bắt đầu rục rịch: “Nếu đằng ấy còn sức, cứu đây một mạng?”
Thế là Miêu Tĩnh hồn nhiên hiến dâng những ngón tay mình.
Hôm sau Trần Dị đi cùng Miêu Tĩnh đến tham gia một lớp học tiền sản rồi nhân tiện đi xem nhà luôn. Họ cần một căn nhà lớn hơn, tốt nhất là nhà riêng với phòng bếp rộng rãi và buồng ngủ trang nhã, có buồng cho em bé và buồng cho bảo mẫu, và trên hết là cần một cộng đồng thích hợp cho quá trình lớn khôn của con trẻ.
Đúng lúc có một căn house vừa ý hai người nằm tại khu người giàu trên núi với nắng chiếu rực rỡ, tầm nhìn khoáng đạt, có ban công lớn, tổng diện tích một trăm mét vuông cho tung tăng tha hồ, đối diện còn là trường quốc tế tốt nhất Bogota. Miêu Tĩnh nhìn giá nhà, khẽ nhíu mày vì giá quá đắt đỏ. Trần Dị ký tên ngay chẳng thèm ngần ngại, vung tay hết sức hào phóng: “Ông đây có tiền.”
Cái cần có rồi cũng sẽ có, cái cần mang lại cho cô rồi cũng phải thực hiện từng chút một.
Thu nhập của Trần Dị hiện tại đã vượt xa cô, trông anh có vẻ phấn khởi ghê gớm lắm. Những bạn bè đồng nghiệp quanh Miêu Tĩnh trước đây lén xì xào bàn tán thì bây giờ ai nấy đều giật mình ngạc nhiên vì thực sự không ngờ rằng một tay vốn cà lơ phất phơ nay cũng làm nên được trò trống, thật chẳng biết do số đỏ quá hay hên bất thình lình nữa.
Hai người chuyển về nhà mới trước ngày dự sinh một tháng. Lúc đó Miêu Tĩnh vẫn nhất quyết đi làm, một phần công việc đã được bàn giao cho đồng nghiệp, còn cô vẫn phải theo dõi phần cốt yếu. Trước đó Sầm Diệp có hỏi thăm tình hình của cô, trùng hợp là khi ấy Trần Dị cũng ở ngay cạnh, anh xụ mặt thẳng thừng ấn nút cúp máy.
Lúc chuyển nhà mọi người đều sang giúp một tay, xong còn mở thêm party chào mừng, Miêu Tĩnh khiêng cái bụng căng phồng làm tổng chỉ huy. Có lẽ vì đang mang thai nên gương mặt cô đã không còn vẻ gì là lạnh lùng hay xa cách nữa, giọng nói cũng hiền hòa dịu êm, chân mày lẫn khóe mắt phảng phất một nét uyển chuyển nhu mì, tựa như làn gió lướt nhẹ qua đầu cành cây, cuốn theo luồng sáng nhàn nhạt và hương thơm thoang thoảng, tỏa ra một khí chất hiền thục ôn hòa.
Đồ dùng cho trẻ sơ sinh trong nhà đã được chuẩn bị đầy đủ, do hai người không xin bác sĩ tiết lộ giới tình thai nhi nên đồ đạc đều được chọn theo sở thích của Miêu Tĩnh, đủ cả xanh lẫn hồng. Chỉ có điều ở Bogota không có loại hình trung tâm nào dành cho mẹ bầu ở cữ, thành ra rất cần một babysitter (bảo mẫu) thật uy tín.
Vào buồng xếp quần áo với Miêu Tĩnh, giọng Tư Nam tràn đầy ước ao: “Hai người hạnh phúc quá.”
Đúng là hạnh phúc vô cùng khi trong thế gian với biết bao người này, với biết bao mối tình vô nghĩa hoặc đang trên đà chết dần chết mòn, làm sao mới tìm được cho mình một nửa kia phù hợp tuyệt đối.
Miêu Tĩnh mỉm cười.
Ngày sinh đến đúng như dự tính, chập tối hôm ấy Miêu Tĩnh ra khỏi phòng tắm rồi bỗng cảm thấy cơ thể mình có gì đó khác thường.
Hai vợ chồng lái xe tới bệnh viện, dù trước đó đã đặt sẵn phòng bệnh đơn và hẹn với bác sĩ hộ sinh nhưng tình cảnh lúc bấy giờ cứ rối tinh rối mù. Lúc đau bụng đẻ, mặt mày Miêu Tĩnh trắng bệch vì cơn gò chuyển dạ, hàm răng cắn nghiến cổ tay Trần Dị.
Cô nằm chảy mồ hôi ròng ròng trên giường sinh, Trần Dị nắm tay cô, một tên đàn ông cao to là vậy mà giờ phút này luýnh quýnh hết cả lên, hai mắt đỏ hoe hoe vì cố kìm nước mắt.
Chẳng biết anh học được những gì ở mấy lớp tiền sản, rốt cuộc là hoảng loạn quá rồi quên hết sạch sành sanh.
May thay bé cưng angel cũng rất cố gắng, không để mẹ vật vã lâu quá mà trời vừa rạng sáng đã chào đời trong tiếng khóc oe oe.
Là một em bé gái toàn thân nhăn nheo rúm ró. Người ta hay bảo: “Con gái mới sinh giống bố, càng lớn càng giống mẹ” quả đúng không sai, cái mắt cái miệng bé xíu kia y như là được đúc ra từ một khuôn với Trần Dị.
Bé con được đặt nằm bên gối Miêu Tĩnh, cô nghiêng đầu ngơ ngác nhìn con, ánh sáng dịu hiền đong đầy trong mắt. Trần Dị ôm hai mẹ con, dụi mặt vào má Miêu Tĩnh, cô cảm nhận được giọt nước mắt ướt đẫm của anh dính trên má mình, cùng làn hơi thở, nóng hổi và trĩu nặng.
“Được rồi.” Cô yếu ớt an ủi anh, tay xoa mái đầu lù xù, “Ngoan.”
Anh chạm ngón tay vào cổ cô, rồi lại lướt lên má khẽ cọ, như một cách âu yếm và thổ lộ trịnh trọng nhất.
Tên của con do hai người cùng đặt, không phải cái tên gây tốn tế bào não gì mà chỉ ngắn gọn hai chữ rất đơn giản – Lăng Tranh.
Trần Dị không muốn con theo họ Trần của anh, cái họ bắt nguồn từ Trần Lễ Bân này chẳng có điểm gì đáng để thừa kế. Miêu Tĩnh cũng không cho rằng họ Miêu đem lại được cho cô kỷ niệm gì có ý nghĩa, suy cho cùng nó vẫn xuất phát từ một người cha chưa bao giờ làm tròn nghĩa vụ nuôi nấng con gái mình, và hiển nhiên theo họ của Ngụy Minh Trân nghe cũng kỳ cục. Sau cuối cả hai thống nhất lấy họ của mẹ Trần Dị – mẹ anh họ Lăng.
Cam Cam.
Đồng thời là ẩn dụ cho “tình yêu”.
Miêu Tĩnh nằm bệnh viện tĩnh dưỡng vài ngày, Trần Dị chăm chỉ theo học mấy tiết huấn luyện nuôi dạy con của bệnh viện; một tuần sau, hai người cẩn thận ôm con về nhà.
Ở nhà đông người rộn ràng hơn hẳn. Trần Dị tìm được một cô bảo mẫu tên Pereira về chăm cho bé con, Meggis phụ trách mấy việc lặt vặt trong nhà. Ngoài ra còn may mắn tìm được một cô nữa người Quảng Đông, cô này đến Bogota thăm người thân, vì nghe nói Quảng Đông có món canh lửa già rất bổ dưỡng, Trần Dị bèn mời cô về nấu đồ Trung Quốc cho Miêu Tĩnh ăn trong vòng hai tháng.
Bộ phận tất bật nhất trên người Miêu Tĩnh trong thời gian ở cữ chắc phải kể đến đôi mắt, luôn dõi theo sát sao ba bà cô mỗi lần các cô túm tụm lại dỗ em, hay lúc các cô ẵm Cam Cam ra ban công phơi nắng, luân phiên nhau thay bỉm cho em. Chỉ khi nào bú sữa Cam Cam mới được đặt vào lòng mẹ.
Thực đơn món Quảng mỗi ngày phải nói cực lành mạnh, có cả đủ các món chè khác nhau, thêm ở Colombia cũng có một phong tục gọi là “thức ăn bồi bổ sau sinh”. Do vậy Miêu Tĩnh không những không gầy đi mà còn hơi béo lên, đến khi sực nhận ra điều này thì chẳng biết tay Trần Dị đã được dịp bóp nặn người cô bao nhiêu lâu rồi.
Một lượng rất nhiều canh thừa nước cặn hằng ngày cô ăn không hết đều đổ vào bụng Trần Dị. Miêu Tĩnh nắn cơ bụng cứng cáp của anh, không tin nổi: “Sao bụng anh không nhão ra tí nào thế?”
Trần Dị nhếch mép cười xùy.
Mấy tháng nay anh sống đời chay như thể hòa thượng trong chùa, mỗi sáng hơn sáu giờ là dậy chạy bộ tập thể dục, chỉ chực chờ tới ngày làm cô chết mê chết mệt, mê muội đến mất kiểm soát vì anh, để được quay trở về những tháng ngày tình yêu thăng hoa của hai người.
Tiếc thay Miêu Tĩnh đã dồn toàn bộ tâm trí vào Cam Cam, con làm sao là mắt liếc qua xem ngay tắp lự, về cơ bản thì ngó lơ luôn tên người sống sờ sờ bên cạnh mình.
Mọi sức hấp dẫn tan thành mây khói.
Sự thật chứng minh rằng Cam Cam trăm phần trăm không phải em bé angel gì hết, không hề ngoan như ai cũng ngỡ.
Bé con giống Trần Dị, chỉ cặp mắt là giống Miêu Tĩnh, nom vào có vẻ vừa ngây thơ vừa ngạo nghễ; lúc khóc thì đúng là trời long đất lở, khi không khóc lại hay phát ra những tiếng ọ ẹ rầm rì; không thích ngủ lắm, thích đảo lia lịa hai con mắt tròn xoe.
Ban ngày Miêu Tĩnh phải cho bú đúng giờ, còn được ôm ấp, dỗ dành con, Cam Cam cũng tương đối ngoan mỗi khi nằm trong lòng mẹ. Đến buổi tối Trần Dị không cho Miêu Tĩnh thức đêm, bèn ẵm Cam Cam sang buồng Pereira, đôi lúc mất ngủ Miêu Tĩnh lại cầm lòng không đặng muốn sang xem con, sợ nửa đêm con khóc quấy.
“Anh không thích Cam Cam à?”
“Sao lại bảo anh không thích?”
“Anh rất ít khi ôm con, lần nào về cũng chỉ nhìn qua qua rồi quay đi luôn.” Miêu Tĩnh thấy hơi muộn phiền, “Anh còn không cho con ngủ chung với mình.”
“Con bé như thế, để anh ôm nhỡ đâu đánh rơi con thì sao, nhà mình nhiều người, em với các bà lúc nào cũng xoay vòng vòng quanh con. Em bầu bí cực khổ bao lâu, buổi tối phải ngủ nghỉ cho tử tế. Với lại có Pereira mà, cô chuyên nghiệp hơn em, cũng có nhiều kinh nghiệm, cô biết cách chăm cho con như nào mà.”
Tay anh gác sau gáy, nghĩ ngợi rồi từ tốn cất giọng: “Anh bỏ hết tiền đang có… mua một công ty vệ sĩ, làm quà sinh nhật cho Cam Cam…”
Nằm trên giường, Miêu Tĩnh ngồi bật dậy sau vài giây đứng hình, há mồm trợn mắt: “Gì cơ?!”
“Bogota mang tiếng là vũng nước đục sâu, kiếm tiền ở đây mà không muốn bị người khác đố kỵ ngấp nghé, vừa muốn làm to vừa muốn tự bảo vệ mình, thì phải có ô dù chống lưng cho. Dạo trước có tiểu thương người Hoa nọ bị bắn, hung thủ là một người Hoa khác muốn cướp mối làm ăn. Nghề kiểu này vừa hái được ra tiền vừa nuôi được miệng ăn… Với mấy băng đảng hay lính đánh thuê gì đó, anh không cần ra mặt mà chỉ việc tìm người giải quyết thay, nhưng ngộ ngỡ có đứa nào đòi ngồi lên đầu lên cổ ông đây, thì cũng phải biết ông đây không phải chỗ muốn đụng là đụng.”
Miêu Tĩnh nín thinh, hồi lâu sau mới bảo: “Anh đừng quên… anh có gia đình rồi đấy.”
“Anh làm ăn nghiêm chỉnh mà.” Anh giơ tay bảo đảm, “Nhưng cứ lo trước cho chắc ăn. Em xem bao nhiêu sòng bạc ở Bogota này là của người Trung Quốc mở hết đấy, mấy sòng bạc ấy là chỗ dựa vững chắc cho các ông các bà, không thì sao yên bụng kiếm bạc triệu được.”
“Thế anh tính làm gì tiếp theo?”
“Mở phòng bida? Mua một trang trại? Hay đầu tư vào một công ty?” Anh nhướng mày, “Từ không lên một trăm là rất khó, nhưng từ một trăm thành một ngàn một vạn thì lại đỡ xương hơn lúc đầu nhiều.”
“Lấy tên là Angel đi, tiền mai sau kiếm được là tiền của Cam nhà mình tất, giữ cho con đến trường đi học, cho con chơi, cho con làm của hồi môn, thế em bảo anh có thích con không?”
(còn tiếp)
Hai mươi năm trước rõ ràng anh chưa từng học và cũng chưa từng đụng đến những thứ này, kiến thức về lý thuyết là con số không tròn trĩnh, hoàn toàn dựa hết vào sự khôn ngoan để dễ dàng thành thạo được mọi thứ. Miêu Tĩnh hỏi anh lấy đâu ra tự tin và tài phán đoán để phân biệt độ chân thật trong con người của những người anh đã tiếp xúc. Trần Dị nhún vai, rõ là nơi ngón tay chẳng có gì cả, anh vẫn làm bộ bình thản rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả làn khói, giọng lười biếng nhắc lại sự tích năm xưa ở hộp đêm có yêu ma quỷ quái gì mà anh chưa gặp. Mọi ngả đường đều dẫn đến thành Rome, luôn luôn có cách để hoàn thành công việc.
Câu trả lời làm Miêu Tĩnh phải nhoẻn môi cười, cúi đầu vuốt cái bụng đã nhô ra của mình, tự nhủ bình thường thai giáo nhất định không được để ông bố không đáng tin cậy này dạy hư con.
Chẳng biết có phải do thời cơ tới, vận mệnh chuyển biến tích cực hay không mà sau khi Miêu Tĩnh có thai, sự nghiệp của Trần Dị bỗng lớn mạnh vượt bậc. Cả người chủ đầu tư anh quen hồi còn làm bảo vệ ở khu người giàu cũng góp sức giúp đỡ anh rất nhiều trong việc kinh doanh, còn vỗ vai Trần Dị khen anh luôn biết cách tạo cảm giác an toàn cho đối tác. Đương nhiên, với một giống loài thần kỳ như người Trung Quốc, người có thể cầm súng bắn trúng đích chỉ bằng một cú bóp cò thì ắt hẳn cũng sẽ biết phát huy tốt tài năng trong lĩnh vực buôn bán.
Thỉnh thoảng có những chuyến công tác bắt buộc phải đi, Trần Dị sẽ để Miêu Tĩnh ở nhà, nhờ Meggis ngủ qua đêm với cô. Trước khi ngủ Miêu Tĩnh gửi cho anh một đoạn video ghi lại cảnh lần đầu tiên bụng mình động đậy, chỗ nào đấy bị đạp mấy cái.
Đang nói chuyện với khách hàng trong quán bar, Trần Dị lấy điện thoại ra, rồi tiếng nói chợt ngưng bặt, nét cười rạng rỡ lan tràn từ khóe môi lên đến tận đuôi mắt. Khách hàng hỏi anh xem gì mà trông tươi roi rói thế, anh bèn kể về cô vợ nhà mình, rằng cũng là người Trung Quốc giống anh, tình cảm của cả hai sâu đậm từ thuở bé, rằng không bao giờ sống xa anh được, cứ luôn giục giã anh về nhà sớm.
Tiếp sau cuộc xã giao vốn còn trò giải trí, nhưng bàn chuyện chính xong là Trần Dị chào tạm biệt khách hàng ngay. Anh lên máy bay đi thẳng về Bogota, nửa đêm mới hạ cánh xuống sân bay, tiếp tục chống lại cơn mệt mỏi để bắt xe chạy về nhà. Khi đứng dưới tầng ngó lên cửa sổ nhà mình, thấy tấm rèm buông rủ nơi ô cửa tối om, anh nhẹ nhõm thở phào vì biết cả cô và con đều đang ngủ yên sau khung cửa ấy.
Ba bộ ổ khóa của cửa chính dưới tầng trông mới thật là kh ủng bố. Nhận ra mình không đem theo chìa khóa cửa chính, Trần Dị bèn cởi áo khoác, xắn tay áo trèo lên tầng ba bằng cách đu người trên cửa sổ và ống thoát nước, thở hắt một hơi lúc đáp đất, thấy mừng thầm vì mình vẫn còn bay nhảy khỏe khoắn lắm. Anh móc con dao Thụy Sĩ ra, mở khóa cửa một cách trơn tru rồi rón rén chui vào nhà.
Cứ tưởng nhà có ăn trộm, Meggis ngủ ở phòng khách sợ đến nỗi suýt thét toáng lên song đã bị tiếng “suỵt” của Trần Dị kịp thời ngăn lại. Khi thấy rõ mặt mũi người vừa đi vào, bà cô run môi chắp tay thành hình chữ thập, vỗ ngực bảo tí là bị dọa bay luôn hồn vía.
Trong buồng Miêu Tĩnh đang ngủ say sưa, anh khẽ khàng đẩy cửa vào, cô nằm nghiêng cuộn người ngủ, chỉ trông thấy thấp thoáng dáng người mềm mại và suối tóc dài xõa tung trên gối. Bước lại cạnh giường mới thấy cái bụng gồ lên của cô, Trần Dị đưa tay vuốt nhè nhẹ, đặt môi hôn xuống tóc cô.
Ở nhà một mình làm bụng dạ cô hay thấp thỏm miên man, ngủ không sâu giấc, bàn tay Trần Dị vừa áp vào bụng là đã mơ hồ tỉnh giấc. Mơ màng hé mi nhìn gương mặt hiện ra ngay trước mắt mình, cô lẩm bẩm một giọng ngái ngủ dễ thương: “Sao tự dưng anh về rồi? Sao bảo hai ngày nữa mới xong cơ mà?”
“Xong việc lớn là được, việc nhỏ còn lại nói qua điện thoại cũng được. Xem video em gửi nên về với hai mẹ con ngay đấy.”
Bàn tay thon dài mò vào trong váy ngủ khẽ vuốt cái bụng bầu ấm áp nhẵn nhụi của cô, kề sát người cô: “Nhõi con hôm nay có ngoan không? Có nhớ bố không?”
Con vẫn chưa ra đời mà anh bây giờ đã rất ra dáng một ông bố đích thực.
“Chắc là nhớ, mà chắc cũng chẳng nhớ đâu.” Miêu Tĩnh lim dim ngáp một cái, ôm cánh tay anh: “Anh biết mà, con không thích đáp lại anh, hình như cũng không thích anh lắm.”
“Hừ, rồi sẽ có ngày ông đây trị nó.” Trần Dị nghiến hàm, “Thế mẹ có nhớ bố không?”
“Theo anh?” Miêu Tĩnh cọ cọ người anh, úp mặt vào cổ anh, má áp vào chỗ yết hầu hít sâu một hơi: “Anh đi hai ngày rồi.”
“Anh về rồi còn gì nữa?”
Anh cúi đầu hôn cô, nụ hôn trìu mến và nồng nàn, chạm vào đầu lưỡi nong nóng của cô, rồi cắn rồi ngậm rồi m*t, như đang hút lấy mật hoa từ chiếc lưỡi đôi môi.
Bộ váy ngủ cô mặc mỏng tang để lộ bờ vai và phần gáy nõn nà trắng ngần. Người Miêu Tĩnh từ ngày mang thai có da có thịt hơn hẳn, lúc sờ thấy nuột hơn, nhưng gần thì vẫn là gầy. Trần Dị say mê những khi được chạm vào cô, mỗi lần chạm lại là một lần mãn nguyện.
Mưa đổ rì rào sau bao hôm nắng hạn như tưới tắm cho nụ hoa mới và phiến lá non từ từ xòe nở, hóa thành những cơn đê mê ngân nga kéo dài. Meggis đang ngủ phía ngoài cánh cửa nên hễ gây ra tiếng động gì là hai người phải cố nén. Bàn tay Trần Dị bịt miệng Miêu Tĩnh lại, nhìn vào đôi mắt cô quyến rũ mê ly, giọng anh pha đôi phần chòng ghẹo: “Sao em cứ đụng cái gì là cắn cái đấy thế nhỉ, ngày mai để Meggis thấy, em đoán bà cô sẽ nói gì?”
Thì còn cách nào nữa đâu, vì là bà bầu nên cơ thể cô cực kỳ nhạy cảm, thật sự không chịu nổi sự êm ái dai dẳng này.
Cuối cùng của cuối cùng, Miêu Tĩnh mềm nhũn hệt một que kẹo bông ngọt ngào, oặt người trong vòng tay Trần Dị, cảm nhận luồng sức mạnh bị kiềm chế nơi lồ ng ngực đang nhấp nhô của anh.
“Cần giúp không?” Cô ngửa đầu nhỏ giọng hỏi anh.
Trần Dị hôn lên cái trái hơi rịn mồ hôi của cô, bắt đầu rục rịch: “Nếu đằng ấy còn sức, cứu đây một mạng?”
Thế là Miêu Tĩnh hồn nhiên hiến dâng những ngón tay mình.
Hôm sau Trần Dị đi cùng Miêu Tĩnh đến tham gia một lớp học tiền sản rồi nhân tiện đi xem nhà luôn. Họ cần một căn nhà lớn hơn, tốt nhất là nhà riêng với phòng bếp rộng rãi và buồng ngủ trang nhã, có buồng cho em bé và buồng cho bảo mẫu, và trên hết là cần một cộng đồng thích hợp cho quá trình lớn khôn của con trẻ.
Đúng lúc có một căn house vừa ý hai người nằm tại khu người giàu trên núi với nắng chiếu rực rỡ, tầm nhìn khoáng đạt, có ban công lớn, tổng diện tích một trăm mét vuông cho tung tăng tha hồ, đối diện còn là trường quốc tế tốt nhất Bogota. Miêu Tĩnh nhìn giá nhà, khẽ nhíu mày vì giá quá đắt đỏ. Trần Dị ký tên ngay chẳng thèm ngần ngại, vung tay hết sức hào phóng: “Ông đây có tiền.”
Cái cần có rồi cũng sẽ có, cái cần mang lại cho cô rồi cũng phải thực hiện từng chút một.
Thu nhập của Trần Dị hiện tại đã vượt xa cô, trông anh có vẻ phấn khởi ghê gớm lắm. Những bạn bè đồng nghiệp quanh Miêu Tĩnh trước đây lén xì xào bàn tán thì bây giờ ai nấy đều giật mình ngạc nhiên vì thực sự không ngờ rằng một tay vốn cà lơ phất phơ nay cũng làm nên được trò trống, thật chẳng biết do số đỏ quá hay hên bất thình lình nữa.
Hai người chuyển về nhà mới trước ngày dự sinh một tháng. Lúc đó Miêu Tĩnh vẫn nhất quyết đi làm, một phần công việc đã được bàn giao cho đồng nghiệp, còn cô vẫn phải theo dõi phần cốt yếu. Trước đó Sầm Diệp có hỏi thăm tình hình của cô, trùng hợp là khi ấy Trần Dị cũng ở ngay cạnh, anh xụ mặt thẳng thừng ấn nút cúp máy.
Lúc chuyển nhà mọi người đều sang giúp một tay, xong còn mở thêm party chào mừng, Miêu Tĩnh khiêng cái bụng căng phồng làm tổng chỉ huy. Có lẽ vì đang mang thai nên gương mặt cô đã không còn vẻ gì là lạnh lùng hay xa cách nữa, giọng nói cũng hiền hòa dịu êm, chân mày lẫn khóe mắt phảng phất một nét uyển chuyển nhu mì, tựa như làn gió lướt nhẹ qua đầu cành cây, cuốn theo luồng sáng nhàn nhạt và hương thơm thoang thoảng, tỏa ra một khí chất hiền thục ôn hòa.
Đồ dùng cho trẻ sơ sinh trong nhà đã được chuẩn bị đầy đủ, do hai người không xin bác sĩ tiết lộ giới tình thai nhi nên đồ đạc đều được chọn theo sở thích của Miêu Tĩnh, đủ cả xanh lẫn hồng. Chỉ có điều ở Bogota không có loại hình trung tâm nào dành cho mẹ bầu ở cữ, thành ra rất cần một babysitter (bảo mẫu) thật uy tín.
Vào buồng xếp quần áo với Miêu Tĩnh, giọng Tư Nam tràn đầy ước ao: “Hai người hạnh phúc quá.”
Đúng là hạnh phúc vô cùng khi trong thế gian với biết bao người này, với biết bao mối tình vô nghĩa hoặc đang trên đà chết dần chết mòn, làm sao mới tìm được cho mình một nửa kia phù hợp tuyệt đối.
Miêu Tĩnh mỉm cười.
Ngày sinh đến đúng như dự tính, chập tối hôm ấy Miêu Tĩnh ra khỏi phòng tắm rồi bỗng cảm thấy cơ thể mình có gì đó khác thường.
Hai vợ chồng lái xe tới bệnh viện, dù trước đó đã đặt sẵn phòng bệnh đơn và hẹn với bác sĩ hộ sinh nhưng tình cảnh lúc bấy giờ cứ rối tinh rối mù. Lúc đau bụng đẻ, mặt mày Miêu Tĩnh trắng bệch vì cơn gò chuyển dạ, hàm răng cắn nghiến cổ tay Trần Dị.
Cô nằm chảy mồ hôi ròng ròng trên giường sinh, Trần Dị nắm tay cô, một tên đàn ông cao to là vậy mà giờ phút này luýnh quýnh hết cả lên, hai mắt đỏ hoe hoe vì cố kìm nước mắt.
Chẳng biết anh học được những gì ở mấy lớp tiền sản, rốt cuộc là hoảng loạn quá rồi quên hết sạch sành sanh.
May thay bé cưng angel cũng rất cố gắng, không để mẹ vật vã lâu quá mà trời vừa rạng sáng đã chào đời trong tiếng khóc oe oe.
Là một em bé gái toàn thân nhăn nheo rúm ró. Người ta hay bảo: “Con gái mới sinh giống bố, càng lớn càng giống mẹ” quả đúng không sai, cái mắt cái miệng bé xíu kia y như là được đúc ra từ một khuôn với Trần Dị.
Bé con được đặt nằm bên gối Miêu Tĩnh, cô nghiêng đầu ngơ ngác nhìn con, ánh sáng dịu hiền đong đầy trong mắt. Trần Dị ôm hai mẹ con, dụi mặt vào má Miêu Tĩnh, cô cảm nhận được giọt nước mắt ướt đẫm của anh dính trên má mình, cùng làn hơi thở, nóng hổi và trĩu nặng.
“Được rồi.” Cô yếu ớt an ủi anh, tay xoa mái đầu lù xù, “Ngoan.”
Anh chạm ngón tay vào cổ cô, rồi lại lướt lên má khẽ cọ, như một cách âu yếm và thổ lộ trịnh trọng nhất.
Tên của con do hai người cùng đặt, không phải cái tên gây tốn tế bào não gì mà chỉ ngắn gọn hai chữ rất đơn giản – Lăng Tranh.
Trần Dị không muốn con theo họ Trần của anh, cái họ bắt nguồn từ Trần Lễ Bân này chẳng có điểm gì đáng để thừa kế. Miêu Tĩnh cũng không cho rằng họ Miêu đem lại được cho cô kỷ niệm gì có ý nghĩa, suy cho cùng nó vẫn xuất phát từ một người cha chưa bao giờ làm tròn nghĩa vụ nuôi nấng con gái mình, và hiển nhiên theo họ của Ngụy Minh Trân nghe cũng kỳ cục. Sau cuối cả hai thống nhất lấy họ của mẹ Trần Dị – mẹ anh họ Lăng.
Cam Cam.
Đồng thời là ẩn dụ cho “tình yêu”.
Miêu Tĩnh nằm bệnh viện tĩnh dưỡng vài ngày, Trần Dị chăm chỉ theo học mấy tiết huấn luyện nuôi dạy con của bệnh viện; một tuần sau, hai người cẩn thận ôm con về nhà.
Ở nhà đông người rộn ràng hơn hẳn. Trần Dị tìm được một cô bảo mẫu tên Pereira về chăm cho bé con, Meggis phụ trách mấy việc lặt vặt trong nhà. Ngoài ra còn may mắn tìm được một cô nữa người Quảng Đông, cô này đến Bogota thăm người thân, vì nghe nói Quảng Đông có món canh lửa già rất bổ dưỡng, Trần Dị bèn mời cô về nấu đồ Trung Quốc cho Miêu Tĩnh ăn trong vòng hai tháng.
Bộ phận tất bật nhất trên người Miêu Tĩnh trong thời gian ở cữ chắc phải kể đến đôi mắt, luôn dõi theo sát sao ba bà cô mỗi lần các cô túm tụm lại dỗ em, hay lúc các cô ẵm Cam Cam ra ban công phơi nắng, luân phiên nhau thay bỉm cho em. Chỉ khi nào bú sữa Cam Cam mới được đặt vào lòng mẹ.
Thực đơn món Quảng mỗi ngày phải nói cực lành mạnh, có cả đủ các món chè khác nhau, thêm ở Colombia cũng có một phong tục gọi là “thức ăn bồi bổ sau sinh”. Do vậy Miêu Tĩnh không những không gầy đi mà còn hơi béo lên, đến khi sực nhận ra điều này thì chẳng biết tay Trần Dị đã được dịp bóp nặn người cô bao nhiêu lâu rồi.
Một lượng rất nhiều canh thừa nước cặn hằng ngày cô ăn không hết đều đổ vào bụng Trần Dị. Miêu Tĩnh nắn cơ bụng cứng cáp của anh, không tin nổi: “Sao bụng anh không nhão ra tí nào thế?”
Trần Dị nhếch mép cười xùy.
Mấy tháng nay anh sống đời chay như thể hòa thượng trong chùa, mỗi sáng hơn sáu giờ là dậy chạy bộ tập thể dục, chỉ chực chờ tới ngày làm cô chết mê chết mệt, mê muội đến mất kiểm soát vì anh, để được quay trở về những tháng ngày tình yêu thăng hoa của hai người.
Tiếc thay Miêu Tĩnh đã dồn toàn bộ tâm trí vào Cam Cam, con làm sao là mắt liếc qua xem ngay tắp lự, về cơ bản thì ngó lơ luôn tên người sống sờ sờ bên cạnh mình.
Mọi sức hấp dẫn tan thành mây khói.
Sự thật chứng minh rằng Cam Cam trăm phần trăm không phải em bé angel gì hết, không hề ngoan như ai cũng ngỡ.
Bé con giống Trần Dị, chỉ cặp mắt là giống Miêu Tĩnh, nom vào có vẻ vừa ngây thơ vừa ngạo nghễ; lúc khóc thì đúng là trời long đất lở, khi không khóc lại hay phát ra những tiếng ọ ẹ rầm rì; không thích ngủ lắm, thích đảo lia lịa hai con mắt tròn xoe.
Ban ngày Miêu Tĩnh phải cho bú đúng giờ, còn được ôm ấp, dỗ dành con, Cam Cam cũng tương đối ngoan mỗi khi nằm trong lòng mẹ. Đến buổi tối Trần Dị không cho Miêu Tĩnh thức đêm, bèn ẵm Cam Cam sang buồng Pereira, đôi lúc mất ngủ Miêu Tĩnh lại cầm lòng không đặng muốn sang xem con, sợ nửa đêm con khóc quấy.
“Anh không thích Cam Cam à?”
“Sao lại bảo anh không thích?”
“Anh rất ít khi ôm con, lần nào về cũng chỉ nhìn qua qua rồi quay đi luôn.” Miêu Tĩnh thấy hơi muộn phiền, “Anh còn không cho con ngủ chung với mình.”
“Con bé như thế, để anh ôm nhỡ đâu đánh rơi con thì sao, nhà mình nhiều người, em với các bà lúc nào cũng xoay vòng vòng quanh con. Em bầu bí cực khổ bao lâu, buổi tối phải ngủ nghỉ cho tử tế. Với lại có Pereira mà, cô chuyên nghiệp hơn em, cũng có nhiều kinh nghiệm, cô biết cách chăm cho con như nào mà.”
Tay anh gác sau gáy, nghĩ ngợi rồi từ tốn cất giọng: “Anh bỏ hết tiền đang có… mua một công ty vệ sĩ, làm quà sinh nhật cho Cam Cam…”
Nằm trên giường, Miêu Tĩnh ngồi bật dậy sau vài giây đứng hình, há mồm trợn mắt: “Gì cơ?!”
“Bogota mang tiếng là vũng nước đục sâu, kiếm tiền ở đây mà không muốn bị người khác đố kỵ ngấp nghé, vừa muốn làm to vừa muốn tự bảo vệ mình, thì phải có ô dù chống lưng cho. Dạo trước có tiểu thương người Hoa nọ bị bắn, hung thủ là một người Hoa khác muốn cướp mối làm ăn. Nghề kiểu này vừa hái được ra tiền vừa nuôi được miệng ăn… Với mấy băng đảng hay lính đánh thuê gì đó, anh không cần ra mặt mà chỉ việc tìm người giải quyết thay, nhưng ngộ ngỡ có đứa nào đòi ngồi lên đầu lên cổ ông đây, thì cũng phải biết ông đây không phải chỗ muốn đụng là đụng.”
Miêu Tĩnh nín thinh, hồi lâu sau mới bảo: “Anh đừng quên… anh có gia đình rồi đấy.”
“Anh làm ăn nghiêm chỉnh mà.” Anh giơ tay bảo đảm, “Nhưng cứ lo trước cho chắc ăn. Em xem bao nhiêu sòng bạc ở Bogota này là của người Trung Quốc mở hết đấy, mấy sòng bạc ấy là chỗ dựa vững chắc cho các ông các bà, không thì sao yên bụng kiếm bạc triệu được.”
“Thế anh tính làm gì tiếp theo?”
“Mở phòng bida? Mua một trang trại? Hay đầu tư vào một công ty?” Anh nhướng mày, “Từ không lên một trăm là rất khó, nhưng từ một trăm thành một ngàn một vạn thì lại đỡ xương hơn lúc đầu nhiều.”
“Lấy tên là Angel đi, tiền mai sau kiếm được là tiền của Cam nhà mình tất, giữ cho con đến trường đi học, cho con chơi, cho con làm của hồi môn, thế em bảo anh có thích con không?”
(còn tiếp)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook