Chó Hoang Và Xương
-
Chương 29: 29: Tôi Đã Nhớ Em…
Hai người trong buồng ngủ mạnh ai làm việc người nấy, khi Lư Chính Tư bước vào mới có tiếng nói chuyện.
Trần Dị ngậm điếu thuốc, quay gót đi ra phòng khách hút.
Căn buồng trên cơ bản là trống rỗng, dưới gầm giường vẫn còn hai thùng đựng đồ, là đồ Miêu Tĩnh xếp trong tủ quần áo ra lúc mới về đây.
Lư Chính Tư hỏi Miêu Tĩnh có muốn đem đi không, cô lắc đầu.
“Đồ ngày xưa hồi tôi học đại học thôi, có quần áo cũ, với cả ít thứ linh tinh, không dùng được nữa rồi.”
Xem tình hình, hành lý tùy thân của cô có vẻ cũng không quá nhiều.
Cô bỏ kha khá đồ khác ở lại, ví dụ như rèm cửa sổ mới, bàn học, ghế ngồi, đệm, gối ôm, mấy thứ đồ gia dụng lặt vặt.
Miêu Tĩnh quay đầu: “Còn thì anh xử lý nhé?”
Cô nói với Trần Dị.
Anh cầm điếu thuốc, nghiêng nửa người, đáp một tiếng ậm ờ.
Khi Miêu Tĩnh và Lư Chính Tư sắp đi, anh bèn đi cùng xuống tầng tiễn khách với một thái độ hết sức hờ hững.
Cốp xe đóng lại, không hiểu sao chợt hơi có cảm giác xa nhà.
Lư Chính Tư đã khởi động xe, Miêu Tĩnh mở cửa ghế phụ, ngoái đầu thoáng nhìn: “Em đi đây.”
Trần Dị nhìn cô, nét mặt lạnh tanh cứng đơ, tóc mai đen nhánh phất phơ, chậm chạp thốt một chữ khô khốc: “Được.”
Miêu Tĩnh nhìn anh, nở nụ cười cực kỳ dịu dàng, hàng mày nhu hòa giãn ra, xoay người lên xe, đóng cửa.
Hai tay Trần Dị đút trong túi quần, uể oải đứng ngoài cửa xe, ánh mắt xuyên qua tấm cửa sổ xe sao mà nặng nề, u ám.
Xe lăn bánh, cô thắt dây an toàn, bắt đầu tán gẫu với Lư Chính Tư.
Miêu Tĩnh về Đằng Thành hồi tháng tám, thời gian trôi thật nhanh, đến nay cô đã ở được ba, bốn tháng, cũng đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống và công việc.
Mùa hè của Đằng Thành kéo dài lê thê, tới giờ mới có tí se se lạnh.
Lư Chính Tư học đại học ở miền Bắc, luôn nhớ nhung cái không khí và sương tuyết giá lạnh rét buốt của mùa thu đông.
Miêu Tĩnh thì đã quen, cô rất thích mùa hè, thích cỏ cây sinh trưởng tươi tốt và cảm giác mồ hôi ẩm ướt trên da.
Chủ đề câu chuyện chuyển hướng từ Đằng Thành sang chuyện thường ngày.
Lư Chính Tư mím môi, hỏi Miêu Tĩnh có phải hồi cấp 3 cô sống chung với Trần Dị hay không.
Cậu ta rút ra kết luận này từ đôi lời qua lại của Đồ Lị và Miêu Tĩnh, và cả cách bày biện trang trí trong nhà.
“Phải, khi đó chỉ có hai chúng tôi ở nhà, mẹ tôi đã đi qua vùng khác, tôi đi học, Trần Dị đi làm.”
“Cách nói chuyện giữa chị và Trần Dị, thường khiến tôi thấy… hai người không thân nhau lắm.”
Miêu Tĩnh mỉm cười: “Ngày xưa tôi và anh ấy hay cãi nhau, sau này thì cắt đứt liên lạc nhiều năm, không hiểu đối phương là bình thường.”
Lư Chính Tư cười hỏi: “Anh Dị từng họp phụ huynh cho chị à? Anh ấy có quản thúc chị không? Rất khó tưởng tượng cảnh hai người cãi nhau đấy.”
“Hôm ăn cơm cậu nghe thấy à? Thỉnh thoảng anh ấy cũng quản nọ quản kia, như thành tích kém hay trốn học các thứ.
Suy cho cùng, ngoài anh ấy ra cũng đâu còn ai khác.”
“Về sau học đại học, sao hai người không liên lạc nữa? Tôi thấy kỹ sư Miêu và anh Dị… đều là kiểu người biết suy nghĩ cho người khác.”
Miêu Tĩnh liếc cậu ta một cái: “Có phải cậu muốn hỏi chuyện tôi nhờ cậu làm bạn trai có liên quan gì tới Trần Dị không chứ gì? Rồi quan hệ của tôi và Trần Dị rốt cuộc là gì?”
Bỗng dưng bị vạch trần, mặt Lư Chính Tư ửng đỏ: “À… dù sao tôi cũng thấy hơi lạ… đúng thực là tôi không rõ lắm.”
“Thật làm phiền cậu quá.” Miêu Tĩnh cong khóe môi, sóng mắt đẹp đẽ, “Về chuyện bạn trai, hay là chúng ta dừng ở đây đi? Tôi mời cậu ăn bữa cơm xin lỗi được chứ?”
“Không trở thành bạn trai thật được ư?” Lư Chính Tư siết chặt vô lăng, da đầu tê rần vì lời nói của cô, buộc phải đi thẳng vào vấn đề, “Kỹ sư Miêu, tôi… tôi rất thích chị.
Lần đầu tiên chị nói chuyện với tôi, lòng tôi thực sự vô cùng phấn khích.
Khoảng thời gian này… chúng ta rất ăn ý, tính cách hợp nhau, ở chung cũng hòa hợp, chị… chị không thể thử cân nhắc tôi sao?”
Chàng trai hồn nhiên chất phác, đúng là Miêu Tĩnh có thiện cảm với cậu ta, cách đối nhân xử thế thật thà thẳng thắn, dẫu bụng có điều nghi vấn song chẳng hề giở giọng điệu hùng hùng hổ hổ tra khảo cái gì, điều đó lại càng làm nổi bật sự đen tối từ động cơ của cô.
Miêu Tĩnh ngập ngừng, vừa định mở miệng, tiếng chuông điện thoại đúng lúc réo vang.
Là Trần Dị gọi.
Cô bắt máy, đầu dây bên kia bặt mọi tiếng, rồi sau đó là tiếng nhả khói chầm chậm.
Miêu Tĩnh biết anh đang hút thuốc, hút trong một tâm trạng biếng nhác, mơ màng.
“Miêu Tĩnh.”
Giọng khàn khàn thô ráp, âm cuối kéo dài, như thể trôi ra từ cổ họng.
“Ừm?”
Chỉ một từ như thế, Lư Chính Tư cảm thấy thanh âm của Miêu Tĩnh khác hẳn bình thường, nhu mì và mềm mại lạ kỳ, mềm theo kiểu đong đầy tình cảm nồng nàn, trong trẻo.
“Đi rồi à?”
“Ờ.”
“Tôi từng nhớ em…”
Cô lẳng lặng nghe, anh không nói gì thêm, vội vã cúp điện thoại.
Miêu Tĩnh nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, góc mặt nghiêng tựa bức tranh, cặp mắt ẩn hiện vẻ cô đơn.
Câu chuyện bị cắt ngang giữa chừng, không cách nào tiếp tục nữa.
Lư Chính Tư nhận ra, Miêu Tĩnh ngồi cạnh cậu ta cũng đã đắm chìm trong một khoảng không gian diệu kỳ.
Không gian ấy do cô dựng lên, kẻ khác cấm được đặt chân vào.
Cậu ta nảy sinh đôi chút ủ dột, mất mát.
Quen biết bao lâu, cậu ta vẫn mãi không hiểu nổi Miêu Tĩnh, chẳng biết tại cô khó hiểu, hay năng lực của cậu ta kém cỏi quá.
Trở về công ty, không rõ do công việc bận rộn hay chưa biết nên mở lời thế nào, Miêu Tĩnh và Lư Chính Tư đều không có phản hồi gì đối với cuộc đối thoại trên xe.
Trần Dị nhịn chả được hai ngày, buổi tối ra khỏi tiệm bida, anh bèn viện cớ đến khu khai phát tìm Miêu Tĩnh.
Cô vừa mới ra ngoài ăn khuya cùng đồng nghiệp.
Xe đứng chờ ở ven đường, qua tấm gương chiếu hậu, anh trông thấy Miêu Tĩnh và mấy người đồng nghiệp rẽ từ góc phố qua đây.
Anh gác tay kẹp điếu thuốc lên cửa sổ xe, dán mắt nhìn cô đăm đắm.
Miêu Tĩnh lướt mắt qua, dừng bước chân nói chuyện với đồng nghiệp.
Lư Chính Tư nhìn cô chậm rãi đi về phía một chiếc xe màu đen, đứng trước cửa bên ghế lái nói gì đó với ai
Dĩ nhiên cậu ta biết đấy là xe của Trần Dị, nhưng chẳng phải không có bất cứ điểm nào bất thường ư?
Miêu Tĩnh lên xe, Trần Dị chở cô đi hóng gió đêm, hỏi cô có muốn dạo quanh nội thành không.
Giờ đã muộn, Miêu Tĩnh không muốn đi xa.
Xe chạy vòng quanh khu khai phát, hai người phát hiện một mảnh đất hoang chập chờn bóng cỏ cây, lau sậy mọc lan tràn, trăng tròn mờ mịt treo thấp, khiến người ta bỗng thấy thời gian dài đằng đẵng.
Xe đậu bánh bên đường, người đàn ông cao lớn khom lưng hôn người bên cạnh mình.
Bờ môi mềm như cánh tường vi đẫm làn sương đêm lung linh ướt át, đầu lưỡi luồn lách thần tốc, tiếng thở dốc mê ly truyền giữa răng môi.
Đây là lần đầu tiên hai người trao nhau nụ hôn tại một không gian bao la.
Người con gái xinh đẹp và người đàn ông anh tuấn, dưới lớp vỏ bọc chỉnh tề, ở nơi ngoại ô hoang vắng, yêu đương vụng trộm mới thêm kích thích.
Anh cuốn đầu lưỡi cô vào khoang miệng mình, để cô lang thang trên lãnh thổ của anh.
Mùi thuốc lá dày đậm bao bọc hương thơm thoang thoảng kín đáo.
Anh thấy mặt cô nhuộm sắc đỏ, yêu kiều như trái mận trái đào, hai cánh tay tráng kiện dạo chơi, hòng để cô dán sát lên người mình.
Đúng khi này, Miêu Tĩnh lùi về đằng sau, tựa cửa xe thở hổn hển, khước từ bước rục rịch tiếp theo của anh.
Dưới ánh sáng lờ mờ, mắt Trần Dị sáng rực khó lường, hệt con sói bắt gặp con mồi.
Miêu Tĩnh hỏi anh có gì muốn nói không, anh đứng tựa cạnh cô, lại bắt đầu gục mặt châm thuốc điều chỉnh cảm xúc, hỏi cô phải nói cái gì.
“Nói những lời sáu năm nay anh không nói.”
Lời yêu thương cũng được, lời dối trá cũng không sao, chỉ cần anh chịu lên tiếng.
“Hình như chả có gì để nói.” Anh rít một hơi thuốc, “Chúng ta chia tay trong hòa bình đấy còn gì, mỗi người đi một ngả, không có vướng bận, cũng chẳng có ràng buộc, đời ai người nấy sống.”
“Thực ra em không nên về đây.”
Mắt Trần Dị dâng màn sương đêm: “Em vừa về, chúng ta cứ vậy thì có gì tốt.
Em coi tôi là lốp dự phòng nửa vời, lại không chịu thuận theo tâm ý tôi.”
Anh giẫm đầu mẩu thuốc dưới chân, nghiền thật mạnh.
“Anh thực sự từng nhớ em ư?” Miêu Tĩnh quay đầu, mắt trong suốt như nước, “Em lên đại học mới có hai tháng mà đã không gọi được vào số của anh nữa, hoàn toàn không gọi được.
Anh cũng đâu đi tìm em, đáng lẽ bây giờ phải có nhiều chuyện cần thích lắm chứ.”
“Dù sao đã sống chung với nhau bao nhiêu năm, nhiều ít sẽ nhớ chứ.”
“Em đi học, tôi sống cho qua ngày, đổi số điện thoại, việc nhiều bận bịu, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có gì để nói hay liên lạc.”
Mấy tháng về đây, cô không hỏi han như thể không có chuyện gì xảy ra, mà anh cũng không buồn nói, dù rằng lòng biết rõ nhưng chẳng nói ra.
Mấy tháng nay hai người ở chung rất ăn ý, chỉ có khi sắc tình ám muội mới để lộ sơ hở và cảm xúc.
Miêu Tĩnh khoanh tay, phóng ánh mắt lạnh lùng nhìn xa xăm.
Bầu không khí nóng bỏng tan biến hết, hai người lên xe, Trần Dị đưa Miêu Tĩnh về công ty, chưa nói lần sau khi nào đến nữa thì đã quay đầu xe đi mất.
—
Không có tin tức gì mới, Miêu Tĩnh lại bất ngờ nhận được điện thoại của Đồ Lị.
Lâu lắm rồi không gặp mặt, cô ta không nói gì khác, chỉ bảo có mặc váy của Miêu Tĩnh, có lẽ vô tình bị cô ta và Trần Dị vụng về làm hỏng nên muốn đền cho cô một bộ váy mới, hỏi Miêu Tĩnh chiếc váy kia bao tiền, của nhãn hiệu nào.
Không có ý sống chết đeo bám, chỉ là làm Miêu Tĩnh thấy khó chịu, cô cũng muốn khiến người khác khó chịu một lần.
Cúp điện thoại, sắc mặt Miêu Tĩnh rõ ràng lạnh đi hẳn, đứng trước cửa sổ cả hồi lâu.
Vài bữa sau, Miêu Tĩnh gọi cho Trần Dị.
Nghe bên chỗ anh có tiếng đánh bida, cô hỏi mượn xe anh một ngày, vì không chạy xe của công ty ra ngoài được.
“Chuyện gì?”
“Có người bạn sắp đến Đằng Thành, em lái xe chở anh ấy đi thăm thú.”
“Bao giờ?”
“Ngày mai, anh ấy công tác ngang qua đây, em ra ga tàu cao tốc đón anh ấy.”
“Tôi chơi bóng ở thành phố bên cạnh, mai về.
Bạn nào, tiện đường tôi chở về luôn.”
“Không để anh làm hộ được, em muốn tự đi đón.”
Trần Dị chau mày: “Sáng mai, tôi đưa xe qua cho em.”
Anh chạy về Đằng Thành ngay trong đêm, sáng vội vàng thay bộ quần áo đi gặp Miêu Tĩnh.
Vì chuyện này mà cô còn cố ý xin nghỉ phép năm, cũng cẩn thận không để lại dấu vết mình đã chải chuốt, trang điểm.
Mặt mũi trong sáng, môi đỏ răng trắng, tóc dài bay bay, nét phong tình vừa lười biếng vừa dịu dàng, một khí chất kiêu ngạo mang vẻ thờ ơ.
Trước tới nay anh chưa bao giờ thấy phong cách này ở cô, liếc mắt cái đã biết rõ: “Không nhờ Lư Chính Tư giúp à?”
“Chính Tư không hợp lắm.”
“Ai đấy?”
“Đồng nghiệp công ty cũ.”
Anh do dự một chốc, ngón tay gõ gõ cửa kính xe: “Em chạy xe tôi có quen không? Em lên xe đi, tôi chở em ra ga tàu.”
“Cũng được, phiền anh làm lái xe cho em một lát.”
Lúc tàu đến ga là mười giờ năm mươi.
Miêu Tĩnh đứng đợi ở cổng, nhận cuộc điện thoại nói vài câu, nhìn thấy người đàn ông diện âu phục giày da đi ra, cô nhoẻn miệng cười rạng rỡ.
Hai người ôm nhau giữa dòng người, người đàn ông vỗ lưng cô, cười hỏi: “Đến một mình à?”
“Gần thế ạ.”
Trần Dị đứng tựa cửa xe, thấy hai người bước sóng vai nhau.
Người đàn ông có vóc dáng cao gầy, tuổi chắc khoảng trên dưới ba mươi, đeo chiếc mắt kính gọng vàng, sáng láng ngời ngời, bàn tay che chắn sau lưng Miêu Tĩnh.
Miêu Tĩnh hướng mặt về anh ta, sợi tóc lất phất.
Nam thanh nữ tú, tinh anh phong độ, quả là đẹp đôi.
“Anh trai em, Trần Dị.” Miêu Tĩnh giới thiệu đơn giản, “Đồng nghiệp cũ, cũng là bạn, Sầm Diệp.”
Hai người đàn ông, một ngông nghênh, một nho nhã, trên khuôn mặt đều là nụ cười khách sáo, ấy mà ý cười chẳng chạm nơi đáy mắt.
Hai người bắt tay theo phép lịch sự, sức hơi mạnh, rồi nhanh chóng thu về.
Tấm danh thiếp trắng tuyết đưa sang có phần đặc biệt.
Trần Dị nhìn kỹ, Tổng thanh tra Pháp lý khu vực Đại Trung Hoa, một chức vị rất cao quý, họ này đọc sao nhỉ? Thời nhà Đường hình như cũng có nhà thơ có tên như này thì phải..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook