Chuyện này ngày càng rắc rối, có vẻ như ở tiên nhân tộc có kẻ đang giở trò.

Hoặc là trong hoàng cung có vấn đề.

Rất có thể đó chính là Hắc pháp sư.
Không biết hoàng thượng phái nhiều người đến nơi này là vô tình, hay cố ý.

Bởi vì đám binh sĩ tới đây, giống như làm mồi nuôi đám tiểu yêu đó thì đúng hơn.
Càng nghĩ Vũ Khanh càng cảm thấy rối, bây giờ mỗi bước đi đều phải thật thận trọng.

Nếu để chủ mưu biết được, không biết hắn sẽ còn gây bất lợi cho bao nhiêu người.
- " Nải Nải! Bà nghĩ gì mà lâu quá vậy?" Tiểu Tuyết hỏi.
- " Không có gì! "
Vũ Khanh lại quay qua nói với mấy quan binh kia.
- " Các vị có chắc lần hành động này là ý kiến của hoàng thượng không?"
- " Bọn ta đương nhiên là chắc chắn rồi, bởi vì chúng ta có thánh chỉ của hoàng thượng."
- " Không! Có thánh chỉ cũng chưa Chắc đây là chỉ ý của hoàng thượng.

Xem ra ở kinh thành không thái bình như ta nghĩ.

Lần này các vị tới đây đã định sẵn phải chết, Nếu bây giờ quay về Tư thành, kẻ chủ mưu chắc chắn sẽ phát hiện kế hoạch bại lộ.

Đến lúc đó e rằng lại có nhiều người chết hơn."
- " Vậy chúng ta phải làm sao, Không phải sẽ chết thật đó chứ"? Một tên lính có vẻ rất lo sợ.
Vũ Khanh lại bình tĩnh nói
- " Các vị không thể quay về kinh thành, lại càng không thể về nhà.

Bây giờ chỉ còn nước tạm thời trốn đi, đợi một thời gian rồi đem người thân rời đi nơi khác."
- " Hả! Chuyện này..."
- " Các vị không có cơ hội để do dự đâu, chuyện này càng kéo dài, càng nguy hiểm cho tất cả chúng ta.
Yêu quái đã kéo đến Mục Thành trấn rồi, nếu đám tiểu yêu trong thành bị thả ra ngoài.

Chúng ta sẽ chết chung một lượt đấy."
Cả đám đông xì xào bàn tán, tên tướng quân hỏi qua ý một vài người.

Sau đó quyết định sẽ làm như những gì Vũ Khanh nói.

Khi bọn họ từ biệt nhau, trời cũng bắt đầu tối rồi.
Tiểu Tuyết vẫn không hiểu tại sao Vũ Khanh lại làm như vậy.

Tại sao bọn họ không thể quay về Tư thành? Cô ta cho rằng thế giới của phàm nhân rất phức tạp.
- " Tiểu Tuyết làm sao vậy, ăn chưa no à?" Thấy Tiểu Tuyết có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

Vũ Khanh nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

Không chịu được mà phải chọc ghẹo vài câu.
- " Ta chỉ cảm thấy thế giới của phàm nhân các người quá phức tạp.

Có nhiều chuyện ta không thể nào hiểu được."
- " Đợi sau khi cô tiếp xúc nhiều với cuộc sống ở đây, cô sẽ hiểu ra thôi."
- " Bà nói xem hoàng thượng ở chỗ các người có thân phận cao quý như thế nào, mà tại sao ai cũng phải nghe theo?"
- " Hoàng để là người đứng đầu một nước, có trách nhiệm phải đảm bảo hòa bình thịnh thế, cho bách tính an cư lạc nghiệp.
Cho nên người làm hoàng đế phải có những quyền hạn nhất định, thì mới có thể cai trị được một đất nước.

Cũng giống như thánh nữ ở tiên nhân tộc vậy.


Điểm khác biệt là cô thân phận cao quý hơn nhiều, đến hoàng đế cũng phải cung kính vài phần."
Tiểu Tuyết trông có vẻ rất thích thú khi nghe chuyện này.
- " Ta cũng từng nghe phụ thân nhắc về chuyện này.

Nói như thế có nghĩa là ta còn có quyền lực lớn hơn cả hoàng thượng.

Vậy không phải sau này sẽ ta muốn đi đâu thì, đi muốn làm gì thì làm sao?"
- " Đừng có mơ! Quyền lực của người đứng đầu thiên hạ, là thứ rất nhiều người thèm muốn.

Những kẻ đó vô cùng ác độc, không từ thủ đoạn ác độc nào.

Cho nên đó là cái ghế không phải ai ngồi cũng được.

Dựa vào trí thông minh của cô e rằng không ngồi vững đâu."
- " Không vững thì bây giờ ta cũng đã ngồi rồi, để xem sau này ai dám bắt nạt ta nữa.

hahaha!"
Vũ Khanh Nhìn đứa trẻ chưa trải sự đời này chỉ biết lắc đầu.

Một đời thánh trưởng anh minh thần võ, không ngờ lại có một cô con gái ngây thơ như vậy.
- " Chuyện Bây giờ ta lo lắng, là bọn chúng sẽ thả cả đám tiểu yêu kia ra ngoài.

Nhưng chúng ta không có cách nào ngăn cản cả."
- " Bà nói đúng, nhiều yêu quái như vậy ta không tiêu diệt nổi đâu."

- " Cô có còn liên lạc với người của tiên nhân tộc không"?
- " Đương nhiên là có rồi."
- " Vậy Cô có thể gọi họ đến đây giúp đỡ được không"?
- " Theo lý mà nói, khi thánh nữ đang du ngoạn ở bên ngoài, thì không ai được giúp đỡ.

Nhưng việc này là tiêu diệt yêu quái.

Đây là trách nhiệm của tiên nhân tộc, họ chắc chắn sẽ đồng ý."
Dứt lời, Tiểu Tuyết lấy ra một tờ giấy nhỏ, viết lên vài chữ.

Sau đó niệm vài câu thần chú, tờ giấy liền biến thành một cánh hoa, bay đi.
- " Trong tay nải của cô có nhiều giấy như vậy, tại sao ban nãy không mang ra dùng?"
- " Đây là giấy để vẽ bùa, bà có biết nó đáng giá bao nhiêu không? Sao có thể lãng phí vào việc làm hình nhân chứ."
- " Được! Đó là đồ của cô, muốn dùng nó thế nào, ta không có quyền can thiệp.

Nhưng người của tiên nhân tộc chừng nào sẽ đến đây?"
- " Nhanh thôi! Có thể ngay tối nay, hoặc lát nữa sẽ tới.

Dù sao họ cũng biết bay mà, quãng đường này không tính là xa.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương