Chó Hoang Của Thiếu Nữ - Khúc Tiểu Khúc
-
Chương 1
Tháng Tám oi bức, ánh nắng chiều dần tắt.
Những ánh đèn sáng tối khác nhau nhảy nhót trên các ô cửa sổ của rừng toà cao
ốc, rải rác như những ngôi sao hòa vào màn đêm của thành phố.
Biệt Chi lái chiếc xe nhỏ của mình, từ từ di chuyển qua ngã tư đèn đỏ đầu tiên
hướng Nam dưới chân cầu Khang Lân trong dòng xe tắc đường đông đúc, cứ đi
mười bước lại dừng một lần.
Nói là di chuyển nhưng thật ra còn bò chậm hơn cả ốc sên.
Tắc đường đã đủ mệt rồi, lại còn bị mấy tên dai như đĩa bám theo.
Biệt Chi cau mày nhìn về phía cửa sổ bên ghế lái. Chiếc Mercedes S300 đã bám
theo cô suốt đoạn đường cuối cùng cũng tìm được khe hở, chen vào làn đường
bên trái, chạy song song với cô.
Cửa sổ hạ xuống, cậu thanh niên nửa tiếng trước vừa ở bãi đậu xe của Đại học
Sơn Hải hỏi đường cô từ từ lộ mặt ở ghế phụ trong xe. Hai chiếc xe đậu gần
nhau, cửa xe đều không thể mở.
Cậu thanh niên nghiêng đầu, cười rạng rỡ với Biệt Chi qua kính xe: “Có duyên
thật đấy chị bé, lại gặp nhau rồi nhỉ?”
Biệt Chi nhìn về phía trước, vẻ mặt nhạt nhẽo.
Kính xe dán phim chống nắng, nhưng có vẻ đã lâu rồi nên dưới ánh nắng chói
chang thế này lại có hiệu quả không tốt lắm. Vì vậy, đường nét của cô gái hiện
lên rõ ràng sau kính xe.
Tóc dài ngang vai, phần tóc bên trái cài sau tai để lộ đôi tai nhỏ xinh, trên tai
không thấy khuyên tai hay kẹp tai, thậm chí cả lỗ tai cũng không có. Lông mi
cong dài, đôi mắt hình quả hạnh, chỉ cần vẽ thêm một nét ở đuôi mắt là lại thêm
chút quyến rũ khó tả. Hình dáng khuôn mặt là khuôn mặt trái xoan mềm mại,
chóp mũi hơi hếch, môi đỏ nhạt như một đóa hoa hồng sắp nở, thoạt nhìn sạch
sẽ, đoan trang và quyến rũ.
Dù bị xe đuổi theo cả một đoạn đường nhưng cô cũng không có phản ứng gì,
giống như bị dọa sợ, cửa sổ đóng chặt, không để ý đến người bên ngoài.
“Không biết là sinh viên năm mấy nhỉ, chẳng lẽ là tân sinh viên năm nay?”
Cậu bạn ở ghế phụ hào hứng hỏi người bạn bên cạnh.
“Cậu tém tém lại một chút đi, đừng có bắt nạt người ta. Đã mấy lần rồi, chỉ là
cô gái kia không biết cáu, dễ bắt nạt, cho nên mới không thèm để ý đến cậu.”
Người bạn ở ghế lái tranh thủ liếc nhìn, “Cẩn thận người ta báo cảnh sát đấy.”
“Sao lại thế được, nhìn hiền lành thế cơ mà, huống hồ tôi cũng đâu có làm gì…
Này, đi rồi đi rồi, đuổi theo nhanh lên.”
Vẫn đang tắc đường.
Trong vài làn đường, dòng xe di chuyển chậm rãi về phía trước.
Chưa đi được bao lâu thì bỗng két một tiếng, lại dừng lại.
Biệt Chi nhìn về phía trước qua kính chắn gió, đúng như dự đoán, đèn xanh lại
chuyển sang đèn đỏ.
Tin tốt duy nhất là không còn xa nữa. Còn tin xấu là…
“Này chị bé, sao chị không để ý đến tôi vậy? Chị không nhận ra tôi à? Lúc nãy
ở bên cạnh tòa nhà giảng đường số 3 của Đại học Sơn Hải tôi còn hỏi đường chị
đấy.”
“…”
Biệt Chi cúi đầu, các ngón tay gõ lên vô lăng.
“Chị bé?”
Tiếng nói bên ngoài cửa sổ không ngừng vang lên.
Biệt Chi ngẩng đầu nhìn về phía trước, hạ cửa sổ xe. Bóng tối của tấm phim
cách nhiệt hoàn toàn buông xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú và sạch sẽ của cô
gái.
Nghĩ đến việc có thể nghe lại giọng nói dịu dàng của cô gái lúc nãy, cậu thanh
niên càng thêm phấn khích, định mở miệng…
Cửa sổ xe hạ xuống.
Cô gái quay đầu lại mỉm cười với cậu ta, đôi mắt cong cong đầy vẻ ngọt ngào.
Cánh tay trắng nõn của cô đặt lên vô lăng, một sợi dây đỏ như máu quấn quanh
cổ tay, tạo nên sự tương phản chói mắt giữa đỏ và trắng.
Cậu thanh niên bất giác đỏ mặt: “Có thể cho tôi…số điện thoại của chị…”
Dừng lại đột ngột.
Sau cửa sổ xe, ngón tay thon dài của cô gái giơ lên, đầu ngón tay có màu hồng
nhạt. Nhưng đáng tiếc là ngón tay dựng lên là ngón giữa.
凸.
Nụ cười trên gương mặt chàng trai bỗng cứng đờ.
Giây tiếp theo, cửa sổ xe nâng lên, đèn xanh chuyển sang đỏ. Chiếc xe con màu
trắng phóng vọt lên bám sát đuôi xe trước, băng qua ngã tư đường một cách dứt
khoát. Để lại chàng trai ngồi cứng đờ phía sau, mặc cho người bạn bên cạnh
cười hả hê: “Hahaha, cười chết tôi rồi, nhìn đi ~ thế ~ mà ~ ngoan ~ hahahaha,
ngoan đến nỗi có thể làm bố của cậu đấy!”
——
Giờ cao điểm ở thành phố Sơn Hải khó chen chúc như con đường thi đại học
gian nan. Mấy tên bám đuôi phiền phức không theo sát nữa, Biệt Chi thở phào
nhẹ nhõm, quen tay liếc nhìn gương chiếu hậu. Đèn đường dọc hai bên phố
cùng lúc sáng lên. Toàn bộ thành phố lấp lánh trong ánh đèn và gió đêm.
Biệt Chi thu hồi tầm nhìn, chuyển số ga, chiếc xe con màu trắng lướt vào dòng
xe cộ tựa như lông hồng.
Cùng lúc đó, cuộc gọi đến lần nữa được cô nhấn nút loa ngoài nhận máy.
“Ôi, người bận rộn, đã về nước rồi mà vẫn chưa có thời gian nghe điện thoại à?”
Giọng điệu cà khịa của Vu Tuyết Hàm vang vọng trong không gian nhỏ hẹp của
xe.
“Xin lỗi nhé.” Biệt Chi hạ giọng, đuôi mắt cong lên, giọng nói cũng mềm mại
theo: “Vừa rồi tắc đường, có tài xế đột ngột đổi làn nên tớ không chú ý.”
“Tắc đường? Cậu đang ở ngoài à?” Vu Tuyết Hàm ngạc nhiên, “Không phải
mới về nước được một tuần sao, ổn định múi giờ rồi chứ?”
“Vẫn chưa, nhưng trường Đại học Sơn Hải thông báo tớ phải đến đó làm thủ tục
nhận chức trong hôm nay.”
Biệt Chi thở dài, nhìn dòng xe tắc nghẽn.
“Thủ tục hơi rắc rối, ra ngoài xong thì gặp phải giờ cao điểm.”
Nghe ra sự ủ rũ rõ ràng trong giọng nói của Biệt Chi, Vu Tuyết Hàm cười phá
lên: “Ở nước ngoài nơi đất rộng người thưa chim không ị tới yên tĩnh bảy tám
năm đủ lâu rồi, tiên nữ Biệt Chi của chúng ta cũng nên về nước để nếm trải
cuộc sống trần tục nhộn nhịp đi chứ?”
“Nếm thử rồi, thật là nhộn nhịp.”
Biệt Chi nhẹ nhàng trả lời với giọng điệu giỡn cợt.
“Vậy vừa hay, cậu đang ở ngoài thì tới gặp tớ luôn đi, hai chúng ta đi ăn tối?
Mấy hôm trước tớ còn được bạn giới thiệu một quán ăn ngon, dẫn cậu đi thử
xem.”
“Ừm…”
Nghe ra sự do dự trong giọng nói của Biệt Chi, Vu Tuyết Hàm cảm thấy không
ổn: “Cậu bận việc à?”
“Cũng không phải, chỉ là bữa tiệc tối hôm nay tớ đã hẹn trước với một người
bạn…”
“Được đấy, mấy năm không gặp, thậm chí trong danh sách bạn bè của cậu tớ
cũng phải lui xuống hàng sau nhỉ?” Vu Tuyết Hàm cười giận: “Nói đi! Người
bạn đầu tiên cậu gặp khi về nước không phải tớ thì là ai?”
“Là một người bạn tớ quen ở nước ngoài, hai năm trước đã về nước phát triển,
sau này có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu hai người quen biết.”
“Gặp ở nước ngoài? Nam hay nữ, làm gì?”
“Ừm, nam, bác sĩ.”
Nghe Biệt Chi nói lấp lửng, Vu Tuyết Hàm đột nhiên tò mò: “Chờ đã, nói rõ đi,
là bạn hay là bạn trai?”
“Chỉ là bạn bè.”
“Bây giờ là bạn bè không sao, còn sau này thì—”
“Sau này vẫn là bạn bè.”
“ … Chậc.” Vu Tuyết Hàm ngay lập tức mất hứng: “Còn tưởng cậu cuối cùng
cũng thoát khỏi bóng đen của tình yêu, chuẩn bị tiên nữ hạ phàm rồi chứ.”
“…”
Qua kính chắn gió, Biệt Chi cuối cùng cũng nhìn thấy hình bóng sừng sững của
trung tâm thương mại Vạn Tượng trong ánh hồng hoàng hôn, cô dời tầm mắt:
“Tớ sắp đến bãi đậu xe dưới tầng nhà hàng rồi, về nhà rồi chúng ta nói tiếp
nhé?”
“Được rồi, tớ sẽ lấy số, chờ tiên nữ Biệt Chi lật bài.”
“Biến đi.”
Biệt Chi cười nhẹ nhàng rồi ngắt cuộc gọi.
Tuy nhiên, với kinh nghiệm còn thiếu hụt, Biệt Chi cũng không ngờ con đường
càng xuống gần trung tâm Vạn Tượng càng tắc nghẽn nghiêm trọng, chỉ mới
hơn một km mà đã tắc như con đường dài vạn dặm. Chán nản vô cùng, radio
trong xe lại phát những bài hát thịnh hành trong nước mà cô đã không còn hiểu
được thẩm mỹ nữa, Biệt Chi bị tiếng meo meo giả tạo làm đau đầu, đành phải
chuyển kênh.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Lần này là một chương trình phát thanh, giọng nói dịu dàng và êm đềm của
người dẫn chương trình như dòng suối mát ngày hè, êm ái chảy qua xe.
“……Rồi, bây giờ chúng ta kết nối ngẫu nhiên với một vị khán giả nhé. Thưa
anh, xin chào?”
“À, xin chào người dẫn chương trình.”
“Xin hỏi anh tên gì ạ?”
“À, tôi họ Tống.”
“Vâng ạ, anh Tống.” Giọng người dẫn chương trình radio cười nhẹ, “Về chủ đề
mối tình đầu mà chúng ta vừa nhắc đến, anh cảm thấy thế nào?”
Mối…tình đầu?
Biệt Chi sững sờ, ngón tay cầm vô-lăng vô thức nắm chặt lại.
Nhớ lại, cô không khỏi bật cười.
Chủ đề mà khi Vu Tuyết Hàm ở cách xá tám trăm dặm vừa nhắc đến là trong
đầu cô đã vang lên hồi chuông báo động, muốn tránh né ngay lập tức, không
ngờ vừa đổi kênh là nó lại xuất hiện ngay trước mắt cô.
Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Chỉ là lúc này đèn giao thông phía trước như thể đang xả lũ chiếu vào xe của cô,
cho nên Biệt Chi không kịp điều chỉnh đài phát thanh. Trong khi chiếc xe con di
chuyển cùng đoàn xe qua ngã tư, cô nghe thấy người đàn ông lớn tuổi trong
chương trình phát thanh thoải mái nói: “Còn có thể có thái độ nào khác? Tất
nhiên là vừa sợ mối tình đầu khổ, vừa sợ mối tình đầu lái xe Land Rover.”
“…”
Biệt Chi chớp mắt.
Người dẫn chương trình cười rạng rỡ: “Nghe có vẻ như anh Tống khá nhân từ
với mối tình đầu của mình nhỉ.”
“Dù sao cũng là mối tình đầu mà, vẫn còn rất nhiều kỷ niệm đẹp, cũng không
muốn cô ấy sống quá tệ. Nhưng đã chia tay rồi, cô nói xem nếu người ta lái xe
BMW hào nhoáng, còn mình thì khổ sở khó khăn, chạm mặt rồi trong lòng sẽ
khó chịu biết bao, đúng không?”
“…”
Qua ngã tư, xe rẽ phải, nhìn thấy lối vào bãi đậu xe ngày càng gần, tay Biệt Chi
định điều chỉnh đài lại rút về, lại gõ vào vô lăng.
Bất giác, trong đầu cô lại vô thức hiện lên từng khung hình. Trong khung hình
là một chàng trai.
Mái tóc vàng dưới ánh nắng càng trở nên rực rỡ, chiếc áo sơ mi trắng trong suốt
bị gió thổi bay, mặt mày kiêu ngạo nhưng lại thờ ơ, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn
chứa bóng hình cô, đôi môi như luôn mang theo nụ cười hờ hững…
Đó là một mùa hè khắc sâu trong tâm trí cô.
Cô thiếu nữ vì một lý do nào đó phải chuyển trường, tránh khỏi ánh nhìn của
những học sinh lưu manh. Sau giờ học cô quên xe đến đón, chờ đến khi trời tối
hẳn, ánh đèn đường lấp lánh, cô giơ tay lên, cổ tay mảnh mai như muốn biến
mất dưới ánh đèn.
Đường xá vắng vẻ, phía sau là tiếng xe máy gầm rú, con hẻm chật hẹp.
Ngõ cụt, bị chặn, sợ hãi.
Rồi đột nhiên trong bóng tối lấp lóe ánh sáng từ bật lửa.
[……Biệt Chi?]
Trong khung hình khắc sâu nhất trong ký ức, người đó cúi đầu chậm rãi đọc tên
cô với giọng nam tính và quyến rũ đặc trưng của tuổi 18, 19. Giọng nói bị gió
thổi bay, trong đêm hè vờn quanh bên tai cô.
[Còn có cái họ này nữa sao?]
Chàng trai quay lưng lại, ánh đèn đường làm mờ bóng dáng anh.
Đôi chân dài gầy gò khép lại, chậm rãi ấn xuống, anh vừa dẫm lên lưng tên côn
đồ đang rên rỉ, vừa nghiêng người lại cười nhếch môi nhìn cô.
[Em gái, không phải em đang chơi tôi đấy chứ?]
“Rít——!”
Tiếng phanh xe đột ngột vang lên, ngay trước lối vào bãi đậu xe ngầm.
Đồng thời cũng làm vỡ vụn hình ảnh mùa hè trong tâm trí Biệt Chi.
Chiếc Porsche 718 mui trần màu hồng dâu phía trước bất ngờ rẽ trái ngược
chiều rồi đột ngột chen vào trước chiếc xe con màu trắng của Biệt Chi ——
Suýt nữa thì đâm vào.
Biệt Chi tỉnh táo lại, cau mày hạ cửa sổ xe định nói gì đó.
Trong chiếc Porsche mui trần, một bàn tay sơn móng tay màu rực rỡ giơ lên lắc
lắc, không nói một lời nào, lái xe vào bãi đậu xe.
“…”
Cơn nóng ẩm khó chịu ập vào mặt.
Biệt Chi khẽ nhắm mắt, thở đều, bình tĩnh đổi số rồi khởi động lại.
Tha mạng cho một người hơn xây bảy tầng tháp.
Chiếc xe con màu trắng chạy vào con đường tối tăm của bãi đậu xe ngầm, tiếng
đài phát thanh ngày càng mờ dần.
Giọng nói dễ nghe của cô MC cũng xa dần——
“Các bạn đang nghe đài, mối tình đầu trong trái tim các bạn bây giờ như thế
nào rồi…”
Cộp.
Tín hiệu yếu, đài phát thanh tự động dừng.
Bên trong xe im lặng.
Con đường xuống hầm để xe ngoằn ngoèo như con rắn, hôm nay lại càng đông
đúc hơn, biển chỉ dẫn hướng dẫn xe cô đi xuống theo hình xoắn ốc, cứ như
muốn đưa cô xuống tận địa ngục.
Giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình vang vọng không ngừng bên
tai cô.
[Mối tình đầu trong trái tim các bạn bây giờ trông như thế nào rồi?]
“……”
Ngày xưa anh là chàng trai rực rỡ nhất, giờ đây khi thiếu vắng cô, anh hẳn sẽ
càng thêm xa vời và tỏa sáng rực rỡ.
Cô xuống địa ngục, anh lên thiên đường.
Nên như vậy.
Biệt Chi hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười nhạt nhẽo như thể không có
chuyện gì xảy ra cũng như không nhớ gì cả, lái xe vào bãi đậu xe B3 ở tầng
dưới cùng.
Bãi đậu xe tối tăm, biển hiệu của tiệm rửa xe cách đó không xa tỏa ra ánh sáng
chói lóa.
Biệt Chi liếc nhìn màn hình hiển thị trong xe, còn hơn nửa tiếng nữa mới đến
giờ hẹn của cô với Phí Văn Tuyên. Vậy thì không vội. Trưa nay mưa to làm xe
bẩn đầy bùn đất, cô định rửa xe trước.
Nghĩ vậy, Biệt Chi bật xi nhan rẽ vào tiệm rửa xe ở cuối đường. Gần đến nơi cô
mới phát hiện phía trước đang có một chiếc xe xếp hàng trước. Hơn nữa nó
không tiến không lùi, không trước không sau, cứ thế chắn ngang lối vào duy
nhất của tiệm rửa xe.
Nhìn có vẻ quen quen.
Chiếc xe con màu trắng giảm tốc độ, dừng lại từ từ phía sau chiếc xe kia, Biệt
Chi ngồi trong xe nhíu mày —— Porsche 718, màu hồng dâu. Là chiếc xe đã cố
tình lách qua cô khi vào bãi đậu xe.
Đúng là duyên phận, nhưng chủ xe không có trong xe.
Biệt Chi đảo mắt xung quanh xe một vòng 180 độ rồi dừng lại, cuối cùng cũng
nhìn thấy người ở bên cạnh biển hiệu sáng lấp lánh của tiệm rửa xe.
Cô gái lái xe mặc bộ đồ ngắn nóng bỏng, vải vóc trên người ít đến mức có thể
so sánh với bikini.
Nhưng so với cô ta, bóng người đang đứng trước mặt cô ta lúc này còn thu hút
hơn.
Người đó hình như là nhân viên của tiệm rửa xe, vóc dáng cao lớn đứng dựa
lưng vào bóng tối bên cạnh biển hiệu. Dưới chân là đôi bốt ngắn màu đen,
nương theo ánh sáng của biển hiệu tạo nên đường nét mơ hồ nhưng thanh tú
trong bóng tối, hai chân đứng một thẳng một nghiêng, tùy ý chấm đất, đường
nét chân thon dài thẳng tắp.
Anh mặc chiếc quần yếm màu đen rất bình thường, nhưng lại được đôi chân tôn
lên như thể cao 1m8, giống như cây bạch đàn xanh cao vút và thanh thoát. Lên
trên nữa là vòng eo thon gọn, chiếc thắt lưng như được thắt tùy ý, phần đuôi
buông thõng xuống một nửa, độ cong vút lên khiến người ta ngứa ngáy.
Phần trên cũng là áo nhân viên màu đen, tiếc là bị khuất tầm nhìn của Biệt Chi,
từ góc nhìn của cửa sổ bên chỉ có thể nhìn thấy tay áo của người đó được vén
lên tùy ý, lộ ra những đường nét mạnh mẽ và đẹp mắt.
Da rất trắng, phần khớp ngón tay bị bám bẩn dầu mỡ nhưng không hề làm mất
đi vẻ đẹp, ngược lại như những nét vẽ ngẫu hứng trên vải vẽ tranh, thêm phần
gợi cảm.
Chỉ riêng đôi bàn tay này, chỉ cần khẽ khàng cầm điếu thuốc rồi buông thõng
xuống bên cạnh đường quần một cách nhàn nhã, trong cái nóng nực của mùa hè
lại vô tình khiến người ta cảm thấy lạnh ngắt, một cảm giác xa cách và khước
từ.
Tiếc là không biết mặt mũi thế nào.
Nhưng chỉ riêng vóc dáng này, chỉ cần nhìn vài giây thôi cũng đủ để xem là một
liệu trình spa thị giác.
Mặc dù có người không hài lòng với việc “chỉ nhìn”.
——
Ban đầu, Biệt Chi hạ cửa sổ xe để gọi người kia nhường đường, nhưng giờ lại
giúp cô nhìn rõ hơn.
Cô gái lái Porsche mặc đồ kiểu bikini lúc này đang khẽ nâng ngón tay sơn màu
sắc sặc sỡ và đắt tiền của mình lên, móc vào phần thắt lưng buông thõng của
anh chàng rửa xe.
Dưới ánh sáng chói lóa của biển hiệu, cô ta cứ quấn đi quấn lại trên tay.
“…Rửa xe mỗi ngày chỉ kiếm được vài trăm thôi đúng không?”
Cô ta cười tủm tỉm, móc dây lưng kéo người đó về phía mình, giọng ngọt ngào
đến mức gần như khiến bầu không khí nóng bức trong bãi đậu xe ngầm trở nên
ngột ngạt.
“Tôi trả gấp mười lần, được không?”
“……”
Một màn “ép người lương thiện làm trai bao” hoành tráng đang diễn ra.
Cảnh tượng kích thích đến mức không thu tiền như vậy ngay lập tức khiến Biệt
Chi quên cả nóng.
Nếu không sợ camera giám sát làm phiền hai người, Biệt Chi thực sự muốn xem
anh chàng rửa xe đang trải qua thử thách lúc này có biểu cảm và phản ứng gì.
Tiếc là tầm nhìn bị hạn chế, chỉ có thể nghe tiếng.
Biệt Chi dựng thẳng tai, nín thở.
Khác với sự phấn khích hoặc giằng co mà cô tưởng tượng, vài giây sau, trong
bãi đậu xe ngầm chỉ có tiếng máy điều hòa ồn ào, một giọng nói lành lạnh và
trong trẻo vang lên.
“Bẩn.”
Nghe có vẻ lười biếng.
Chờ thêm hai giây, người đó mới hạ thấp mi mắt, lạnh lùng nói tiếp.
“Buông ra.”
Biệt Chi sững sờ.
Giọng nói này không chỉ đủ để giết chết những người bị điều khiển bằng giọng
nói.
Sao lại quen thuộc đến vậy.
Cô gái lái Porsche đang chìm đắm trong vẻ đẹp mê hồn của khuôn mặt thanh tú
đó vẫn chưa hoàn hồn, vô thức mở miệng: “Không sao, tôi không ghét đâu, trên
người anh, tôi thấy dầu mỡ cũng thơm.”
“……”
Một tiếng cười khẩy át đi tiếng ồn ào, vừa mỏng, sắc bén lại chế giễu đến cực
điểm. Người đó cúi người, nghiêng đầu, khẽ thì thầm như người tình:
“..Tôi nói cô đấy.”
“!”
Đôi mắt đầy băng của anh sáng lên trong bóng tối, vô tình liếc nhìn lại.
Chỉ là trước khi đứng thẳng dậy, người đó cách chiếc Porsche màu hồng dâu
thấp bé liếc mắt lên, bất ngờ đối mặt với Biệt Chi trong xe.
“——”
Bóng người đó đột ngột dừng lại.
Mái tóc đen ngắn trước trán bị làn sóng nhiệt vén lên, lướt qua sống mũi thanh
tú của người đó.
Trùng hợp với chàng trai trong ký ức của Biệt Chi.
“Canh… Dã?”
Biệt Chi cứng đờ trong ghế lái, như rơi vào băng lửa.
Những ánh đèn sáng tối khác nhau nhảy nhót trên các ô cửa sổ của rừng toà cao
ốc, rải rác như những ngôi sao hòa vào màn đêm của thành phố.
Biệt Chi lái chiếc xe nhỏ của mình, từ từ di chuyển qua ngã tư đèn đỏ đầu tiên
hướng Nam dưới chân cầu Khang Lân trong dòng xe tắc đường đông đúc, cứ đi
mười bước lại dừng một lần.
Nói là di chuyển nhưng thật ra còn bò chậm hơn cả ốc sên.
Tắc đường đã đủ mệt rồi, lại còn bị mấy tên dai như đĩa bám theo.
Biệt Chi cau mày nhìn về phía cửa sổ bên ghế lái. Chiếc Mercedes S300 đã bám
theo cô suốt đoạn đường cuối cùng cũng tìm được khe hở, chen vào làn đường
bên trái, chạy song song với cô.
Cửa sổ hạ xuống, cậu thanh niên nửa tiếng trước vừa ở bãi đậu xe của Đại học
Sơn Hải hỏi đường cô từ từ lộ mặt ở ghế phụ trong xe. Hai chiếc xe đậu gần
nhau, cửa xe đều không thể mở.
Cậu thanh niên nghiêng đầu, cười rạng rỡ với Biệt Chi qua kính xe: “Có duyên
thật đấy chị bé, lại gặp nhau rồi nhỉ?”
Biệt Chi nhìn về phía trước, vẻ mặt nhạt nhẽo.
Kính xe dán phim chống nắng, nhưng có vẻ đã lâu rồi nên dưới ánh nắng chói
chang thế này lại có hiệu quả không tốt lắm. Vì vậy, đường nét của cô gái hiện
lên rõ ràng sau kính xe.
Tóc dài ngang vai, phần tóc bên trái cài sau tai để lộ đôi tai nhỏ xinh, trên tai
không thấy khuyên tai hay kẹp tai, thậm chí cả lỗ tai cũng không có. Lông mi
cong dài, đôi mắt hình quả hạnh, chỉ cần vẽ thêm một nét ở đuôi mắt là lại thêm
chút quyến rũ khó tả. Hình dáng khuôn mặt là khuôn mặt trái xoan mềm mại,
chóp mũi hơi hếch, môi đỏ nhạt như một đóa hoa hồng sắp nở, thoạt nhìn sạch
sẽ, đoan trang và quyến rũ.
Dù bị xe đuổi theo cả một đoạn đường nhưng cô cũng không có phản ứng gì,
giống như bị dọa sợ, cửa sổ đóng chặt, không để ý đến người bên ngoài.
“Không biết là sinh viên năm mấy nhỉ, chẳng lẽ là tân sinh viên năm nay?”
Cậu bạn ở ghế phụ hào hứng hỏi người bạn bên cạnh.
“Cậu tém tém lại một chút đi, đừng có bắt nạt người ta. Đã mấy lần rồi, chỉ là
cô gái kia không biết cáu, dễ bắt nạt, cho nên mới không thèm để ý đến cậu.”
Người bạn ở ghế lái tranh thủ liếc nhìn, “Cẩn thận người ta báo cảnh sát đấy.”
“Sao lại thế được, nhìn hiền lành thế cơ mà, huống hồ tôi cũng đâu có làm gì…
Này, đi rồi đi rồi, đuổi theo nhanh lên.”
Vẫn đang tắc đường.
Trong vài làn đường, dòng xe di chuyển chậm rãi về phía trước.
Chưa đi được bao lâu thì bỗng két một tiếng, lại dừng lại.
Biệt Chi nhìn về phía trước qua kính chắn gió, đúng như dự đoán, đèn xanh lại
chuyển sang đèn đỏ.
Tin tốt duy nhất là không còn xa nữa. Còn tin xấu là…
“Này chị bé, sao chị không để ý đến tôi vậy? Chị không nhận ra tôi à? Lúc nãy
ở bên cạnh tòa nhà giảng đường số 3 của Đại học Sơn Hải tôi còn hỏi đường chị
đấy.”
“…”
Biệt Chi cúi đầu, các ngón tay gõ lên vô lăng.
“Chị bé?”
Tiếng nói bên ngoài cửa sổ không ngừng vang lên.
Biệt Chi ngẩng đầu nhìn về phía trước, hạ cửa sổ xe. Bóng tối của tấm phim
cách nhiệt hoàn toàn buông xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú và sạch sẽ của cô
gái.
Nghĩ đến việc có thể nghe lại giọng nói dịu dàng của cô gái lúc nãy, cậu thanh
niên càng thêm phấn khích, định mở miệng…
Cửa sổ xe hạ xuống.
Cô gái quay đầu lại mỉm cười với cậu ta, đôi mắt cong cong đầy vẻ ngọt ngào.
Cánh tay trắng nõn của cô đặt lên vô lăng, một sợi dây đỏ như máu quấn quanh
cổ tay, tạo nên sự tương phản chói mắt giữa đỏ và trắng.
Cậu thanh niên bất giác đỏ mặt: “Có thể cho tôi…số điện thoại của chị…”
Dừng lại đột ngột.
Sau cửa sổ xe, ngón tay thon dài của cô gái giơ lên, đầu ngón tay có màu hồng
nhạt. Nhưng đáng tiếc là ngón tay dựng lên là ngón giữa.
凸.
Nụ cười trên gương mặt chàng trai bỗng cứng đờ.
Giây tiếp theo, cửa sổ xe nâng lên, đèn xanh chuyển sang đỏ. Chiếc xe con màu
trắng phóng vọt lên bám sát đuôi xe trước, băng qua ngã tư đường một cách dứt
khoát. Để lại chàng trai ngồi cứng đờ phía sau, mặc cho người bạn bên cạnh
cười hả hê: “Hahaha, cười chết tôi rồi, nhìn đi ~ thế ~ mà ~ ngoan ~ hahahaha,
ngoan đến nỗi có thể làm bố của cậu đấy!”
——
Giờ cao điểm ở thành phố Sơn Hải khó chen chúc như con đường thi đại học
gian nan. Mấy tên bám đuôi phiền phức không theo sát nữa, Biệt Chi thở phào
nhẹ nhõm, quen tay liếc nhìn gương chiếu hậu. Đèn đường dọc hai bên phố
cùng lúc sáng lên. Toàn bộ thành phố lấp lánh trong ánh đèn và gió đêm.
Biệt Chi thu hồi tầm nhìn, chuyển số ga, chiếc xe con màu trắng lướt vào dòng
xe cộ tựa như lông hồng.
Cùng lúc đó, cuộc gọi đến lần nữa được cô nhấn nút loa ngoài nhận máy.
“Ôi, người bận rộn, đã về nước rồi mà vẫn chưa có thời gian nghe điện thoại à?”
Giọng điệu cà khịa của Vu Tuyết Hàm vang vọng trong không gian nhỏ hẹp của
xe.
“Xin lỗi nhé.” Biệt Chi hạ giọng, đuôi mắt cong lên, giọng nói cũng mềm mại
theo: “Vừa rồi tắc đường, có tài xế đột ngột đổi làn nên tớ không chú ý.”
“Tắc đường? Cậu đang ở ngoài à?” Vu Tuyết Hàm ngạc nhiên, “Không phải
mới về nước được một tuần sao, ổn định múi giờ rồi chứ?”
“Vẫn chưa, nhưng trường Đại học Sơn Hải thông báo tớ phải đến đó làm thủ tục
nhận chức trong hôm nay.”
Biệt Chi thở dài, nhìn dòng xe tắc nghẽn.
“Thủ tục hơi rắc rối, ra ngoài xong thì gặp phải giờ cao điểm.”
Nghe ra sự ủ rũ rõ ràng trong giọng nói của Biệt Chi, Vu Tuyết Hàm cười phá
lên: “Ở nước ngoài nơi đất rộng người thưa chim không ị tới yên tĩnh bảy tám
năm đủ lâu rồi, tiên nữ Biệt Chi của chúng ta cũng nên về nước để nếm trải
cuộc sống trần tục nhộn nhịp đi chứ?”
“Nếm thử rồi, thật là nhộn nhịp.”
Biệt Chi nhẹ nhàng trả lời với giọng điệu giỡn cợt.
“Vậy vừa hay, cậu đang ở ngoài thì tới gặp tớ luôn đi, hai chúng ta đi ăn tối?
Mấy hôm trước tớ còn được bạn giới thiệu một quán ăn ngon, dẫn cậu đi thử
xem.”
“Ừm…”
Nghe ra sự do dự trong giọng nói của Biệt Chi, Vu Tuyết Hàm cảm thấy không
ổn: “Cậu bận việc à?”
“Cũng không phải, chỉ là bữa tiệc tối hôm nay tớ đã hẹn trước với một người
bạn…”
“Được đấy, mấy năm không gặp, thậm chí trong danh sách bạn bè của cậu tớ
cũng phải lui xuống hàng sau nhỉ?” Vu Tuyết Hàm cười giận: “Nói đi! Người
bạn đầu tiên cậu gặp khi về nước không phải tớ thì là ai?”
“Là một người bạn tớ quen ở nước ngoài, hai năm trước đã về nước phát triển,
sau này có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu hai người quen biết.”
“Gặp ở nước ngoài? Nam hay nữ, làm gì?”
“Ừm, nam, bác sĩ.”
Nghe Biệt Chi nói lấp lửng, Vu Tuyết Hàm đột nhiên tò mò: “Chờ đã, nói rõ đi,
là bạn hay là bạn trai?”
“Chỉ là bạn bè.”
“Bây giờ là bạn bè không sao, còn sau này thì—”
“Sau này vẫn là bạn bè.”
“ … Chậc.” Vu Tuyết Hàm ngay lập tức mất hứng: “Còn tưởng cậu cuối cùng
cũng thoát khỏi bóng đen của tình yêu, chuẩn bị tiên nữ hạ phàm rồi chứ.”
“…”
Qua kính chắn gió, Biệt Chi cuối cùng cũng nhìn thấy hình bóng sừng sững của
trung tâm thương mại Vạn Tượng trong ánh hồng hoàng hôn, cô dời tầm mắt:
“Tớ sắp đến bãi đậu xe dưới tầng nhà hàng rồi, về nhà rồi chúng ta nói tiếp
nhé?”
“Được rồi, tớ sẽ lấy số, chờ tiên nữ Biệt Chi lật bài.”
“Biến đi.”
Biệt Chi cười nhẹ nhàng rồi ngắt cuộc gọi.
Tuy nhiên, với kinh nghiệm còn thiếu hụt, Biệt Chi cũng không ngờ con đường
càng xuống gần trung tâm Vạn Tượng càng tắc nghẽn nghiêm trọng, chỉ mới
hơn một km mà đã tắc như con đường dài vạn dặm. Chán nản vô cùng, radio
trong xe lại phát những bài hát thịnh hành trong nước mà cô đã không còn hiểu
được thẩm mỹ nữa, Biệt Chi bị tiếng meo meo giả tạo làm đau đầu, đành phải
chuyển kênh.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Lần này là một chương trình phát thanh, giọng nói dịu dàng và êm đềm của
người dẫn chương trình như dòng suối mát ngày hè, êm ái chảy qua xe.
“……Rồi, bây giờ chúng ta kết nối ngẫu nhiên với một vị khán giả nhé. Thưa
anh, xin chào?”
“À, xin chào người dẫn chương trình.”
“Xin hỏi anh tên gì ạ?”
“À, tôi họ Tống.”
“Vâng ạ, anh Tống.” Giọng người dẫn chương trình radio cười nhẹ, “Về chủ đề
mối tình đầu mà chúng ta vừa nhắc đến, anh cảm thấy thế nào?”
Mối…tình đầu?
Biệt Chi sững sờ, ngón tay cầm vô-lăng vô thức nắm chặt lại.
Nhớ lại, cô không khỏi bật cười.
Chủ đề mà khi Vu Tuyết Hàm ở cách xá tám trăm dặm vừa nhắc đến là trong
đầu cô đã vang lên hồi chuông báo động, muốn tránh né ngay lập tức, không
ngờ vừa đổi kênh là nó lại xuất hiện ngay trước mắt cô.
Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Chỉ là lúc này đèn giao thông phía trước như thể đang xả lũ chiếu vào xe của cô,
cho nên Biệt Chi không kịp điều chỉnh đài phát thanh. Trong khi chiếc xe con di
chuyển cùng đoàn xe qua ngã tư, cô nghe thấy người đàn ông lớn tuổi trong
chương trình phát thanh thoải mái nói: “Còn có thể có thái độ nào khác? Tất
nhiên là vừa sợ mối tình đầu khổ, vừa sợ mối tình đầu lái xe Land Rover.”
“…”
Biệt Chi chớp mắt.
Người dẫn chương trình cười rạng rỡ: “Nghe có vẻ như anh Tống khá nhân từ
với mối tình đầu của mình nhỉ.”
“Dù sao cũng là mối tình đầu mà, vẫn còn rất nhiều kỷ niệm đẹp, cũng không
muốn cô ấy sống quá tệ. Nhưng đã chia tay rồi, cô nói xem nếu người ta lái xe
BMW hào nhoáng, còn mình thì khổ sở khó khăn, chạm mặt rồi trong lòng sẽ
khó chịu biết bao, đúng không?”
“…”
Qua ngã tư, xe rẽ phải, nhìn thấy lối vào bãi đậu xe ngày càng gần, tay Biệt Chi
định điều chỉnh đài lại rút về, lại gõ vào vô lăng.
Bất giác, trong đầu cô lại vô thức hiện lên từng khung hình. Trong khung hình
là một chàng trai.
Mái tóc vàng dưới ánh nắng càng trở nên rực rỡ, chiếc áo sơ mi trắng trong suốt
bị gió thổi bay, mặt mày kiêu ngạo nhưng lại thờ ơ, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn
chứa bóng hình cô, đôi môi như luôn mang theo nụ cười hờ hững…
Đó là một mùa hè khắc sâu trong tâm trí cô.
Cô thiếu nữ vì một lý do nào đó phải chuyển trường, tránh khỏi ánh nhìn của
những học sinh lưu manh. Sau giờ học cô quên xe đến đón, chờ đến khi trời tối
hẳn, ánh đèn đường lấp lánh, cô giơ tay lên, cổ tay mảnh mai như muốn biến
mất dưới ánh đèn.
Đường xá vắng vẻ, phía sau là tiếng xe máy gầm rú, con hẻm chật hẹp.
Ngõ cụt, bị chặn, sợ hãi.
Rồi đột nhiên trong bóng tối lấp lóe ánh sáng từ bật lửa.
[……Biệt Chi?]
Trong khung hình khắc sâu nhất trong ký ức, người đó cúi đầu chậm rãi đọc tên
cô với giọng nam tính và quyến rũ đặc trưng của tuổi 18, 19. Giọng nói bị gió
thổi bay, trong đêm hè vờn quanh bên tai cô.
[Còn có cái họ này nữa sao?]
Chàng trai quay lưng lại, ánh đèn đường làm mờ bóng dáng anh.
Đôi chân dài gầy gò khép lại, chậm rãi ấn xuống, anh vừa dẫm lên lưng tên côn
đồ đang rên rỉ, vừa nghiêng người lại cười nhếch môi nhìn cô.
[Em gái, không phải em đang chơi tôi đấy chứ?]
“Rít——!”
Tiếng phanh xe đột ngột vang lên, ngay trước lối vào bãi đậu xe ngầm.
Đồng thời cũng làm vỡ vụn hình ảnh mùa hè trong tâm trí Biệt Chi.
Chiếc Porsche 718 mui trần màu hồng dâu phía trước bất ngờ rẽ trái ngược
chiều rồi đột ngột chen vào trước chiếc xe con màu trắng của Biệt Chi ——
Suýt nữa thì đâm vào.
Biệt Chi tỉnh táo lại, cau mày hạ cửa sổ xe định nói gì đó.
Trong chiếc Porsche mui trần, một bàn tay sơn móng tay màu rực rỡ giơ lên lắc
lắc, không nói một lời nào, lái xe vào bãi đậu xe.
“…”
Cơn nóng ẩm khó chịu ập vào mặt.
Biệt Chi khẽ nhắm mắt, thở đều, bình tĩnh đổi số rồi khởi động lại.
Tha mạng cho một người hơn xây bảy tầng tháp.
Chiếc xe con màu trắng chạy vào con đường tối tăm của bãi đậu xe ngầm, tiếng
đài phát thanh ngày càng mờ dần.
Giọng nói dễ nghe của cô MC cũng xa dần——
“Các bạn đang nghe đài, mối tình đầu trong trái tim các bạn bây giờ như thế
nào rồi…”
Cộp.
Tín hiệu yếu, đài phát thanh tự động dừng.
Bên trong xe im lặng.
Con đường xuống hầm để xe ngoằn ngoèo như con rắn, hôm nay lại càng đông
đúc hơn, biển chỉ dẫn hướng dẫn xe cô đi xuống theo hình xoắn ốc, cứ như
muốn đưa cô xuống tận địa ngục.
Giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình vang vọng không ngừng bên
tai cô.
[Mối tình đầu trong trái tim các bạn bây giờ trông như thế nào rồi?]
“……”
Ngày xưa anh là chàng trai rực rỡ nhất, giờ đây khi thiếu vắng cô, anh hẳn sẽ
càng thêm xa vời và tỏa sáng rực rỡ.
Cô xuống địa ngục, anh lên thiên đường.
Nên như vậy.
Biệt Chi hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười nhạt nhẽo như thể không có
chuyện gì xảy ra cũng như không nhớ gì cả, lái xe vào bãi đậu xe B3 ở tầng
dưới cùng.
Bãi đậu xe tối tăm, biển hiệu của tiệm rửa xe cách đó không xa tỏa ra ánh sáng
chói lóa.
Biệt Chi liếc nhìn màn hình hiển thị trong xe, còn hơn nửa tiếng nữa mới đến
giờ hẹn của cô với Phí Văn Tuyên. Vậy thì không vội. Trưa nay mưa to làm xe
bẩn đầy bùn đất, cô định rửa xe trước.
Nghĩ vậy, Biệt Chi bật xi nhan rẽ vào tiệm rửa xe ở cuối đường. Gần đến nơi cô
mới phát hiện phía trước đang có một chiếc xe xếp hàng trước. Hơn nữa nó
không tiến không lùi, không trước không sau, cứ thế chắn ngang lối vào duy
nhất của tiệm rửa xe.
Nhìn có vẻ quen quen.
Chiếc xe con màu trắng giảm tốc độ, dừng lại từ từ phía sau chiếc xe kia, Biệt
Chi ngồi trong xe nhíu mày —— Porsche 718, màu hồng dâu. Là chiếc xe đã cố
tình lách qua cô khi vào bãi đậu xe.
Đúng là duyên phận, nhưng chủ xe không có trong xe.
Biệt Chi đảo mắt xung quanh xe một vòng 180 độ rồi dừng lại, cuối cùng cũng
nhìn thấy người ở bên cạnh biển hiệu sáng lấp lánh của tiệm rửa xe.
Cô gái lái xe mặc bộ đồ ngắn nóng bỏng, vải vóc trên người ít đến mức có thể
so sánh với bikini.
Nhưng so với cô ta, bóng người đang đứng trước mặt cô ta lúc này còn thu hút
hơn.
Người đó hình như là nhân viên của tiệm rửa xe, vóc dáng cao lớn đứng dựa
lưng vào bóng tối bên cạnh biển hiệu. Dưới chân là đôi bốt ngắn màu đen,
nương theo ánh sáng của biển hiệu tạo nên đường nét mơ hồ nhưng thanh tú
trong bóng tối, hai chân đứng một thẳng một nghiêng, tùy ý chấm đất, đường
nét chân thon dài thẳng tắp.
Anh mặc chiếc quần yếm màu đen rất bình thường, nhưng lại được đôi chân tôn
lên như thể cao 1m8, giống như cây bạch đàn xanh cao vút và thanh thoát. Lên
trên nữa là vòng eo thon gọn, chiếc thắt lưng như được thắt tùy ý, phần đuôi
buông thõng xuống một nửa, độ cong vút lên khiến người ta ngứa ngáy.
Phần trên cũng là áo nhân viên màu đen, tiếc là bị khuất tầm nhìn của Biệt Chi,
từ góc nhìn của cửa sổ bên chỉ có thể nhìn thấy tay áo của người đó được vén
lên tùy ý, lộ ra những đường nét mạnh mẽ và đẹp mắt.
Da rất trắng, phần khớp ngón tay bị bám bẩn dầu mỡ nhưng không hề làm mất
đi vẻ đẹp, ngược lại như những nét vẽ ngẫu hứng trên vải vẽ tranh, thêm phần
gợi cảm.
Chỉ riêng đôi bàn tay này, chỉ cần khẽ khàng cầm điếu thuốc rồi buông thõng
xuống bên cạnh đường quần một cách nhàn nhã, trong cái nóng nực của mùa hè
lại vô tình khiến người ta cảm thấy lạnh ngắt, một cảm giác xa cách và khước
từ.
Tiếc là không biết mặt mũi thế nào.
Nhưng chỉ riêng vóc dáng này, chỉ cần nhìn vài giây thôi cũng đủ để xem là một
liệu trình spa thị giác.
Mặc dù có người không hài lòng với việc “chỉ nhìn”.
——
Ban đầu, Biệt Chi hạ cửa sổ xe để gọi người kia nhường đường, nhưng giờ lại
giúp cô nhìn rõ hơn.
Cô gái lái Porsche mặc đồ kiểu bikini lúc này đang khẽ nâng ngón tay sơn màu
sắc sặc sỡ và đắt tiền của mình lên, móc vào phần thắt lưng buông thõng của
anh chàng rửa xe.
Dưới ánh sáng chói lóa của biển hiệu, cô ta cứ quấn đi quấn lại trên tay.
“…Rửa xe mỗi ngày chỉ kiếm được vài trăm thôi đúng không?”
Cô ta cười tủm tỉm, móc dây lưng kéo người đó về phía mình, giọng ngọt ngào
đến mức gần như khiến bầu không khí nóng bức trong bãi đậu xe ngầm trở nên
ngột ngạt.
“Tôi trả gấp mười lần, được không?”
“……”
Một màn “ép người lương thiện làm trai bao” hoành tráng đang diễn ra.
Cảnh tượng kích thích đến mức không thu tiền như vậy ngay lập tức khiến Biệt
Chi quên cả nóng.
Nếu không sợ camera giám sát làm phiền hai người, Biệt Chi thực sự muốn xem
anh chàng rửa xe đang trải qua thử thách lúc này có biểu cảm và phản ứng gì.
Tiếc là tầm nhìn bị hạn chế, chỉ có thể nghe tiếng.
Biệt Chi dựng thẳng tai, nín thở.
Khác với sự phấn khích hoặc giằng co mà cô tưởng tượng, vài giây sau, trong
bãi đậu xe ngầm chỉ có tiếng máy điều hòa ồn ào, một giọng nói lành lạnh và
trong trẻo vang lên.
“Bẩn.”
Nghe có vẻ lười biếng.
Chờ thêm hai giây, người đó mới hạ thấp mi mắt, lạnh lùng nói tiếp.
“Buông ra.”
Biệt Chi sững sờ.
Giọng nói này không chỉ đủ để giết chết những người bị điều khiển bằng giọng
nói.
Sao lại quen thuộc đến vậy.
Cô gái lái Porsche đang chìm đắm trong vẻ đẹp mê hồn của khuôn mặt thanh tú
đó vẫn chưa hoàn hồn, vô thức mở miệng: “Không sao, tôi không ghét đâu, trên
người anh, tôi thấy dầu mỡ cũng thơm.”
“……”
Một tiếng cười khẩy át đi tiếng ồn ào, vừa mỏng, sắc bén lại chế giễu đến cực
điểm. Người đó cúi người, nghiêng đầu, khẽ thì thầm như người tình:
“..Tôi nói cô đấy.”
“!”
Đôi mắt đầy băng của anh sáng lên trong bóng tối, vô tình liếc nhìn lại.
Chỉ là trước khi đứng thẳng dậy, người đó cách chiếc Porsche màu hồng dâu
thấp bé liếc mắt lên, bất ngờ đối mặt với Biệt Chi trong xe.
“——”
Bóng người đó đột ngột dừng lại.
Mái tóc đen ngắn trước trán bị làn sóng nhiệt vén lên, lướt qua sống mũi thanh
tú của người đó.
Trùng hợp với chàng trai trong ký ức của Biệt Chi.
“Canh… Dã?”
Biệt Chi cứng đờ trong ghế lái, như rơi vào băng lửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook