Cho Em Xin Một Điếu Thuốc (Yêu Nữ Quầy Bar)
-
Quyển 5 - Chương 57
Ngày 13 tháng 7 năm 2001, cả nước tưng bừng, chúc mừng Bắc Kinh thắng cử đăng cai thế vận hội Olympics.
Hôm ấy tôi và Diệp Tử vui sướng như hai đứa trẻ con chạy xe dọc đường Trường An, chúng tôi xoay cửa kính xuống, Diệp Tử thả bay bay chiếc khăn màu đỏ rực em đã có ý lấy ra từ tủ.
Đường Tràng An giăng đèn kết hoa, nườm nượp người, ai ai cũng hết sức phấn khởi, chúng tôi hòa vào không khí vui tươi, mãi tới khuya mới trở về nhà.
Vừa về được một lúc Diệp Tử nhận được điện của Tiểu Vân, đang mơ màng vào giấc ngủ tôi bị em lay dậy, thông báo: “Anh ơi, dậy mau, bên Tiểu Vân có chuyện rồi!”
Tôi căng mắt cố tỉnh lại dậy mặc quần áo, chạy xe nhanh đến nhà Tiểu Vân.
Mọi thứ ngăn nắp trở nên tung tóe, cái gì đập được đã đập hết, cả ti vi cũng đã đổ nhào xuống đất, có thể nói là mọi thứ hoàn toàn thay đổi và hỗn loạn.
Tôi đang nghĩ bụng, cách hai đứa này mừng Bắc Kinh thắng cử quả đặc biệt.
Trần Dương ngồi trên một chiếc va li to, cái kính gọng vàng đã chỏng chơ rơi vãi ở đâu đó, hai mắt hắn đỏ ngầu, Tiểu Vân vừa lôi tay hắn, vừa nói: “Anh đứng ra cho tôi!”
Trần Dương không cần biết chúng tôi có mặt hay không, van lơn: “Xin em đừng đi!”
Dào ôi, thì ra họ cãi vã.
Tục ngữ có câu: Thà dỡ bỏ mười ngôi chùa, còn hơn phá hoại một cuộc hôn nhân, mặc dù tôi và Diệp Tử không biết đầu đuôi nguyên cớ sự việc, nhưng có thể dám khẳng định: nguyên nhân của sự tanh bành này nhất định không phải do Trần Dương.
Cứ cho là Trần Dương muốn gây sự, thì cũng phải có người gây sự lại? Giữa họ không bao giờ có mâu thuẫn gì thuộc về bản chất. Mà đã không phải vấn đề thuộc bản chất thì đáng để thương lượng, đáng để tha thứ.
Đang định dấn tới hòa giải, lại nghe tiếng người bấm chuông, Tiểu Vân bỏ mặc Trần Dương chạy ra mở cửa, hai cảnh sát tiến tới.
“Ai gọi 110? “ Một người hỏi
“Tôi.” Tiểu Vân trả lời.
“Có chuyện gì? Có vấn đề gì?”
“Anh ta không cho tôi đi!” Tiểu Vân giơ tay chỉ thẳng vào mặt Trần Dương.
Trần Dương đáng thương mấp máy môi: “Không phải đâu, thưa anh công an, cô, cô ấy…”
“Hai người là quan hệ gì?”
“Người dưng” Tiểu Vân trả lời một cách dứt khoát, làm chúng tôi thiếu chút bắn ra cả cơm.
“Người dưng sao lại ở đây?” Anh công an nhìn chằm chằm vào Tiểu Vân.
“Cô ấy là bạn gái tôi, cô ấy muốn bỏ tôi, tôi không muốn để cô ấy đi. Sir…ông, các ông đừng để cô ấy ra đi!” Gương mặt Trần Dương rúm ró rất đáng thương.
“Việc thế này mà cũng gọi 110 à các người” Một anh công an chỉ vào mặt Trần Dương: “Anh đứng dậy, cho người ta lấy va li đi.”
Trần Dương khóc thút thít, nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Vân: “Cô…cô là đồ đàn bà độc ác!”
Đêm hôm ấy, tôi và Diệp Tử lái xe đưa Tiểu Vân về Thiên Tân. Chuyến đi đường dài lúc nửa đêm làm tôi mệt mỏi không chịu nổi, ngày hôm sau bàn việc làm ăn với khách mà thiếu điều gục xuống ngủ.
Việc Tiểu Vân làm cũng quá quắt, tôi lớn từng này rồi nhưng chưa bao giờ biết đến ai chia tay với bạn trai lại gọi cảnh sát đến giải quyết, lại còn, đập vỡ hết đồ đạc nhà người ta.
Theo cách nói của Tiểu Vân, thực chất ngay từ đầu cô không hề yêu Trần Dương, thoạt tiên Trần Dương ở Hong Kong còn đỡ, hai ba tháng mới gặp nhau một lần, có chút mâu thuẫn cũng không ngại, nhưng hễ Trần Dương về Bắc Kinh, Tiểu Vân càng nhận ra không thể chịu đựng nổi Trần Dương.
Nói cho cùng chỉ là thứ chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, nhưng nguyên nhân căn bản nhất là Tiểu Vân không hề yêu Trần Dương, có rất nhiều việc trong cuộc sống khó tránh khỏi khúc mắc. Cứ cho là hai miệng cãi vã, đánh đập, nhưng ngay cả việc kia Trần Dương đuối tới không còn chút gì, vì thế Tiểu Vân hung bạo ức chế vô cùng, không thể không làm loạn và đập vỡ.
Khi mọi thứ vật chất tan nát, tình cảm cả hai cũng thương tổn nặng nề, đêm trước đêm cuối cùng Tiểu Vân quyết định phải bất chấp, cô đập phá sạch mọi thứ trong phòng, để Trần Dương phải hận không nhớ đến cô nữa.
“Diệp Tử, Hải Đào,” cô nói, “Em không sợ anh chị chê cười, em đã nghĩ kỹ rồi, có tiền, có cuộc sống an nhàn, nhưng so với có tình yêu tất cả chỉ là thứ hạ đẳng, sau này em muốn sống tử tế, muốn yêu nghiêm túc, tìm một người em yêu và yêu em, có hay không có tiền em mặc kệ, chỉ cần hai người yêu nhau là đủ.
Tôi nhìn qua gương chiếu hậu thấy Diệp Tử gật đầu tán thành lời Tiểu Vân, em quàng tay ra ôm lấy vai Tiểu Vân, vỗ về: “Được rồi, ủng hộ em. Chỉ có điều, này, bọn em đi cả rồi, Tuyết Nhi ở Mỹ, phải năm sau mới về, Ức Đình quay lại Singapore, bây giờ đến lượt em về Thiên Tân, sau này Hải Đào ức hiếp chị, bọn em đều ở xa như thế, ai sẽ giúp chị đây?”
”Anh mà dám! Lý Hải Đào, anh mà đụng đến chị em, em sẽ nhổ sạch răng anh” Tiểu Vân ấn ấn tay vào người tôi, vừa cười vừa nói. “À, đúng rồi, chị phải tìm Thanh Thanh, chị ấy sắp trở về từ Thượng Hải.”
***
Không lâu sau khi tiễn Tiểu Vân về Thiên Tân, Diệp Tử chính thức kết thúc khóa học ngắn hạn của trường Điện ảnh kéo dài 1 năm.
Hôm ấy trong trăm ngàn công việc tôi dành thời gian ra cửa hàng hoa mua một đóa hoa hồng, chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị sẵn trong túi.
Vào đến nhà tôi rón rén đi tới, chuẩn bị tâm lý làm Diệp Tử giật mình. Tay trái cầm hoa, tay phải giơ cao hộp đồ trang sức.
”Em yêu ơi, thưa cô Diệp Linh Lung, xin cô hãy lấy tôi, tôi bảo đảm cả đời này sẽ yêu cô trọn vẹn.”
Phải mãi một lúc lâu sau Diệp Tử mới định thần lại, em vùi mặt vào đóa hoa hồng, mang theo sự e ấp như dung mạo đóa hoa, em trả lời: “Anh, à, anh, anh thật sự đã nuông hư em rồi đây này!”
Nụ hôn của tôi vương nơi tai em, rồi như xe đã quen đường, trườn xuống làn môi…
Đóa hoa tự do rơi xuống đất, đẹp như mưa rơi…
Diệp Tử dụi vào ngực tôi, nói: “Chồng ơi, nếu chúng mình kết hôn trong căn nhà này…em trực cảm thấy chương chướng, chúng mình bán căn hộ đi hoặc thuê căn hộ khác ở, nó là việc sớm hay muộn, Quốc khánh năm nay chắc sẽ không kịp, hay là lễ Lao động năm sau nhé, được không anh?”
Tôi không có ý kiến, Diệp Tử nói đúng, đây đã từng là chốn động phòng của tôi và Tiêu Lâm.
Trải qua bao chuyện sóng gió, tôi hoàn toàn tin tưởng, ngoài nhau ra sẽ không tiếp nhận bất kỳ ai. Nhưng bây giờ tôi ngày nào cũng bận túi bụi, giám đốc Vương giao hết việc của công ty cho tôi xử lý, danh phận của tôi đã được bộ phận quản lý sửa thành: Phó tổng giám đốc công ty Vân Nam. Vì thế, việc nhà cửa chỉ còn biết giao cho Diệp Tử.
Diệp Tử đi tìm nhà hết lần này đến lần nọ, đều không thật mãn nguyện. Cũng có ưng, nhưng cái giá hơn một hai vạn tệ một mét vuông là điều chúng tôi chưa kham nổi.
Cuối cùng tôi đề nghị: Đợi công ty anh cổ phần hóa, mọi hạng mục đang khởi động, năm sau là có thể bắt đầu phiên giao dịch rồi.
Cứ như thế, ngày cưới được lui đến Quốc khánh năm sau.
Hôm ấy tôi và Diệp Tử vui sướng như hai đứa trẻ con chạy xe dọc đường Trường An, chúng tôi xoay cửa kính xuống, Diệp Tử thả bay bay chiếc khăn màu đỏ rực em đã có ý lấy ra từ tủ.
Đường Tràng An giăng đèn kết hoa, nườm nượp người, ai ai cũng hết sức phấn khởi, chúng tôi hòa vào không khí vui tươi, mãi tới khuya mới trở về nhà.
Vừa về được một lúc Diệp Tử nhận được điện của Tiểu Vân, đang mơ màng vào giấc ngủ tôi bị em lay dậy, thông báo: “Anh ơi, dậy mau, bên Tiểu Vân có chuyện rồi!”
Tôi căng mắt cố tỉnh lại dậy mặc quần áo, chạy xe nhanh đến nhà Tiểu Vân.
Mọi thứ ngăn nắp trở nên tung tóe, cái gì đập được đã đập hết, cả ti vi cũng đã đổ nhào xuống đất, có thể nói là mọi thứ hoàn toàn thay đổi và hỗn loạn.
Tôi đang nghĩ bụng, cách hai đứa này mừng Bắc Kinh thắng cử quả đặc biệt.
Trần Dương ngồi trên một chiếc va li to, cái kính gọng vàng đã chỏng chơ rơi vãi ở đâu đó, hai mắt hắn đỏ ngầu, Tiểu Vân vừa lôi tay hắn, vừa nói: “Anh đứng ra cho tôi!”
Trần Dương không cần biết chúng tôi có mặt hay không, van lơn: “Xin em đừng đi!”
Dào ôi, thì ra họ cãi vã.
Tục ngữ có câu: Thà dỡ bỏ mười ngôi chùa, còn hơn phá hoại một cuộc hôn nhân, mặc dù tôi và Diệp Tử không biết đầu đuôi nguyên cớ sự việc, nhưng có thể dám khẳng định: nguyên nhân của sự tanh bành này nhất định không phải do Trần Dương.
Cứ cho là Trần Dương muốn gây sự, thì cũng phải có người gây sự lại? Giữa họ không bao giờ có mâu thuẫn gì thuộc về bản chất. Mà đã không phải vấn đề thuộc bản chất thì đáng để thương lượng, đáng để tha thứ.
Đang định dấn tới hòa giải, lại nghe tiếng người bấm chuông, Tiểu Vân bỏ mặc Trần Dương chạy ra mở cửa, hai cảnh sát tiến tới.
“Ai gọi 110? “ Một người hỏi
“Tôi.” Tiểu Vân trả lời.
“Có chuyện gì? Có vấn đề gì?”
“Anh ta không cho tôi đi!” Tiểu Vân giơ tay chỉ thẳng vào mặt Trần Dương.
Trần Dương đáng thương mấp máy môi: “Không phải đâu, thưa anh công an, cô, cô ấy…”
“Hai người là quan hệ gì?”
“Người dưng” Tiểu Vân trả lời một cách dứt khoát, làm chúng tôi thiếu chút bắn ra cả cơm.
“Người dưng sao lại ở đây?” Anh công an nhìn chằm chằm vào Tiểu Vân.
“Cô ấy là bạn gái tôi, cô ấy muốn bỏ tôi, tôi không muốn để cô ấy đi. Sir…ông, các ông đừng để cô ấy ra đi!” Gương mặt Trần Dương rúm ró rất đáng thương.
“Việc thế này mà cũng gọi 110 à các người” Một anh công an chỉ vào mặt Trần Dương: “Anh đứng dậy, cho người ta lấy va li đi.”
Trần Dương khóc thút thít, nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Vân: “Cô…cô là đồ đàn bà độc ác!”
Đêm hôm ấy, tôi và Diệp Tử lái xe đưa Tiểu Vân về Thiên Tân. Chuyến đi đường dài lúc nửa đêm làm tôi mệt mỏi không chịu nổi, ngày hôm sau bàn việc làm ăn với khách mà thiếu điều gục xuống ngủ.
Việc Tiểu Vân làm cũng quá quắt, tôi lớn từng này rồi nhưng chưa bao giờ biết đến ai chia tay với bạn trai lại gọi cảnh sát đến giải quyết, lại còn, đập vỡ hết đồ đạc nhà người ta.
Theo cách nói của Tiểu Vân, thực chất ngay từ đầu cô không hề yêu Trần Dương, thoạt tiên Trần Dương ở Hong Kong còn đỡ, hai ba tháng mới gặp nhau một lần, có chút mâu thuẫn cũng không ngại, nhưng hễ Trần Dương về Bắc Kinh, Tiểu Vân càng nhận ra không thể chịu đựng nổi Trần Dương.
Nói cho cùng chỉ là thứ chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, nhưng nguyên nhân căn bản nhất là Tiểu Vân không hề yêu Trần Dương, có rất nhiều việc trong cuộc sống khó tránh khỏi khúc mắc. Cứ cho là hai miệng cãi vã, đánh đập, nhưng ngay cả việc kia Trần Dương đuối tới không còn chút gì, vì thế Tiểu Vân hung bạo ức chế vô cùng, không thể không làm loạn và đập vỡ.
Khi mọi thứ vật chất tan nát, tình cảm cả hai cũng thương tổn nặng nề, đêm trước đêm cuối cùng Tiểu Vân quyết định phải bất chấp, cô đập phá sạch mọi thứ trong phòng, để Trần Dương phải hận không nhớ đến cô nữa.
“Diệp Tử, Hải Đào,” cô nói, “Em không sợ anh chị chê cười, em đã nghĩ kỹ rồi, có tiền, có cuộc sống an nhàn, nhưng so với có tình yêu tất cả chỉ là thứ hạ đẳng, sau này em muốn sống tử tế, muốn yêu nghiêm túc, tìm một người em yêu và yêu em, có hay không có tiền em mặc kệ, chỉ cần hai người yêu nhau là đủ.
Tôi nhìn qua gương chiếu hậu thấy Diệp Tử gật đầu tán thành lời Tiểu Vân, em quàng tay ra ôm lấy vai Tiểu Vân, vỗ về: “Được rồi, ủng hộ em. Chỉ có điều, này, bọn em đi cả rồi, Tuyết Nhi ở Mỹ, phải năm sau mới về, Ức Đình quay lại Singapore, bây giờ đến lượt em về Thiên Tân, sau này Hải Đào ức hiếp chị, bọn em đều ở xa như thế, ai sẽ giúp chị đây?”
”Anh mà dám! Lý Hải Đào, anh mà đụng đến chị em, em sẽ nhổ sạch răng anh” Tiểu Vân ấn ấn tay vào người tôi, vừa cười vừa nói. “À, đúng rồi, chị phải tìm Thanh Thanh, chị ấy sắp trở về từ Thượng Hải.”
***
Không lâu sau khi tiễn Tiểu Vân về Thiên Tân, Diệp Tử chính thức kết thúc khóa học ngắn hạn của trường Điện ảnh kéo dài 1 năm.
Hôm ấy trong trăm ngàn công việc tôi dành thời gian ra cửa hàng hoa mua một đóa hoa hồng, chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị sẵn trong túi.
Vào đến nhà tôi rón rén đi tới, chuẩn bị tâm lý làm Diệp Tử giật mình. Tay trái cầm hoa, tay phải giơ cao hộp đồ trang sức.
”Em yêu ơi, thưa cô Diệp Linh Lung, xin cô hãy lấy tôi, tôi bảo đảm cả đời này sẽ yêu cô trọn vẹn.”
Phải mãi một lúc lâu sau Diệp Tử mới định thần lại, em vùi mặt vào đóa hoa hồng, mang theo sự e ấp như dung mạo đóa hoa, em trả lời: “Anh, à, anh, anh thật sự đã nuông hư em rồi đây này!”
Nụ hôn của tôi vương nơi tai em, rồi như xe đã quen đường, trườn xuống làn môi…
Đóa hoa tự do rơi xuống đất, đẹp như mưa rơi…
Diệp Tử dụi vào ngực tôi, nói: “Chồng ơi, nếu chúng mình kết hôn trong căn nhà này…em trực cảm thấy chương chướng, chúng mình bán căn hộ đi hoặc thuê căn hộ khác ở, nó là việc sớm hay muộn, Quốc khánh năm nay chắc sẽ không kịp, hay là lễ Lao động năm sau nhé, được không anh?”
Tôi không có ý kiến, Diệp Tử nói đúng, đây đã từng là chốn động phòng của tôi và Tiêu Lâm.
Trải qua bao chuyện sóng gió, tôi hoàn toàn tin tưởng, ngoài nhau ra sẽ không tiếp nhận bất kỳ ai. Nhưng bây giờ tôi ngày nào cũng bận túi bụi, giám đốc Vương giao hết việc của công ty cho tôi xử lý, danh phận của tôi đã được bộ phận quản lý sửa thành: Phó tổng giám đốc công ty Vân Nam. Vì thế, việc nhà cửa chỉ còn biết giao cho Diệp Tử.
Diệp Tử đi tìm nhà hết lần này đến lần nọ, đều không thật mãn nguyện. Cũng có ưng, nhưng cái giá hơn một hai vạn tệ một mét vuông là điều chúng tôi chưa kham nổi.
Cuối cùng tôi đề nghị: Đợi công ty anh cổ phần hóa, mọi hạng mục đang khởi động, năm sau là có thể bắt đầu phiên giao dịch rồi.
Cứ như thế, ngày cưới được lui đến Quốc khánh năm sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook