Từ ngày biết tin cô có thai thì anh tất bật lo liệu mọi thứ.

Nhiều lúc cô lại thấy anh làm quá lên, anh thuê thêm một cô giúp việc, và tất cả góc bàn ghế cửa hay bất cứ thứ gì đều được anh cho người bao bọc lại hết.

Anh lo cho sức khoẻ của cô nên ngỏ ý muốn cho cô ở nhà nghĩ dưỡng thai, nhưng cô lại không chịu, một hai muốn đi làm cho khuây khoả.

Cô cứ nằng nặc đòi thì anh chỉ biết gật đầu đồng ý thôi.

- --
Thẩm Tuyết Mạn cô ta biết được tin Thanh Thanh đang mang thai thì sắc mặt cô ta tức giận, cuộn tròn nắm tay.

Cô ta không thể chịu được như vậy.
Nhưng sực nhớ tới chuyện sắp tới cô cùng anh đi công tác thì miệng cô ta bỗng nhếch mép hiện rõ nụ cười đầy ác ý.
Nhấc chiếc điện thoại lên gọi cho ai đó.
- "Sắp tới tôi có đi cùng anh ấy, ở đây giao lại cho cô, nhớ phải cẩn thận đó."
- ----
Cuối cùng thì ngày anh đi công tác cũng tới.

Cô muốn tiễn anh ra sân bay nhưng anh nhất quyết không đồng ý, anh không muốn cô phải mệt.

Anh không an tâm về cô nên nhắc nhở thím Trương giúp việc
- "Thím ở nhà nhớ để ý đến cô ấy, tôi không an tâm khi cô ấy ở nhà một mình."
- "Dạ cậu chủ cứ yên tâm."
Anh gật đầu ròii nhìn sang cô như con mèo nhỏ đang ủ rũ mặt xuống dưới.


- "Nào, đừng buồn nữa, em buồn như vậy làm sao anh đi được."
Cô im lặng không trả lời anh.

- "Nếu em buồn, khi về anh sẽ không mua quà cho em đâu."
Nghe đến quà thì mắt cô sáng rực lên.

Anh nói không mua quà cho cô sao, cô nghênh mặt lên mà nói chuyện với anh.

- "Anh dám không mua cho em."
Nghe lời thách thức từ cô thì anh càng tức cười hơn, anh khom người thấp xuống, bàn tay to lớn của anh nựng lấy chiếc má phúng phính của cô.

- "Được rồi, anh mua, anh mua cho cục cưng."
- "Anh nhớ đó."
- -----
Anh đến sân bay không lâu thì Thẩm Tuyết Mạn cô ta cũng đến.

Anh nhìn cô ta từ xa mà ngán ngẫm, cô ta tưởng anh mời cô đi nghĩ dưỡng hay sao mà mang vali rồi túi xách.

Anh đi cùng cô ta vào làm thủ tục, hai người đi cùng bị người nhân viên hiểu lầm là vợ chồng.

- "Dạ, anh chị là vợ chồng hay sao.

Trông hai người rất đẹp đôi đấy."
Anh không có ý muốn trả lời bọn họ, chỉ một mực đi thẳng lên máy bay.

Ngược lại với sự tức giận khó chịu của anh thì Thẩm Tuyết Mạn cô ta rất vừa ý với câu hỏi của người nhân viên lúc nãy.

- --
Bay cả một chặng đường dài, khi đến nơi thì trời cũng đã tối.

Khó khăn lắm mới tìm được một khách sạn.

Nhân viên của anh đi vào đặt phòng thì chỉ còn có một phòng duy nhất.

Khi biết chỉ còn một phòng thì Thiên Phong muốn rời đi tìm khách sạn khác, anh không muốn ở cùng phòng với Thẩm Tuyết Mạn.

Khi anh chuẩn bị quay đi thì bị Thẩm Tuyết Mạn cô ta lôi anh lại.

- "Bây giờ đã trễ rồi, tìm kiếm khách sạ cũng khó khăn, hay là ở lại đây đi."
Cặp mắt lạnh lẽo nhìn cô ta.

- "Nếu cô muốn thì cứ ở lại đi."
Nhân viên khách sạn anh nghe thấy tiếng của hai người vội lên tiếng giải vây.

- "Dạ thưa anh, ở thành phố này buổi tối rất khó tìm khách sạn.


Như anh cũng thấy từ sân bay đến đây chỉ có mỗi khách sạn của chúng tôi."
Cuối cùng thì Thiên Phong cũng đành chấp nhận ở lại khách sạn cùng phòng với cô ta.

Lên đến phòng thì anh tranh thủ đi tắm rồi vào ngủ.

Trong lúc anh đi tắm thì điện thoại anh nhận được tin nhắn từ Thanh Thanh.

Bất chợt điện thoại sáng lên bị Thẩm Tuyết Mạn phát hiện, cô ta đi lại nhấc điện thoại lên, miệng lẩm bẩm đọc dòng tin nhắn trên điện thoại.

- "Anh đến nơi chưa, đã ăn gì chưa."
Cô ta không nghĩ ngợi gì mà tự ý trả lời tin nhắn thay anh.

Sau khi gửi đi thì cô ta xoá đi cuộc trò chuyện và đặt điện thoại lại vị trí cũ.

Thiên Phong tắm ra đi đến cầm điện thoại lên và đi ledn giường nằm.

Không thèm ngó ngàng về cô ta.

- "Đêm nay tôi ngủ trên giường, cô nằm trên ghế đi."
Nghe anh nói như vậy thì cô ta chỉ biết gật đầu đồng chứ làm sao dám từ chối.

Cứ như thế vị trí của ai thì nằm yên, đến nữa đêm thì bỗng nhiên trời nổi gió lớn và sấm chớp đùng đùng.

Cô ta nằm trên ghế sofa nghe tiếng sấm thì hoảng sợ nằm co ro trên ghế, trong lúc đó thì Thiên Phong yên vin trên chiếc giường.

Bỗng nhiên gió lớn đập vào cánh cửa phát ra tiếng động lớn khiến cô ta giật mình, bỏ chăn trên ghế lật đật chạy lại giường nằm lên ôm chặt lấy anh.

Thiên Phong giật mình khi cô ta vòng tay ôm lấy anh.

Nhanh chóng gỡ tay cô ta ra, nhưng càng cố gỡ ra thì cô ta càng ôm chặt lấy anh.
- "Cô buông ra, làm gì vậy."
Cô ta uất ức ôm chặt lấy anh, thút thít mà nỉ non.


- "Thiên Phong, mưa gió sấm chớp lớn quá em sợ."
- "Buông ra."
Thiên Phong không quan tâm cô ta, tay vẫn cố gỡ vòng tay cô ta ra.

Nhưng cô ta lại giả vờ khóc, tỏ ra vẻ yếu ớt sợ hãi khi anh gỡ tay cô ta ra.

- "Làm ơn, đừng mà, em sợ lắm"
Thấy cô ta như vậy thì anh cũng không nỡ mà gỡ tay cô ta ra.

Dù gì cô ta cũng là phụ nữ, sợ hãi cũng là chuyện bình thường.

Anh vòng tay qua vỗ vào vai cô ta.

Được thế cô ta ôm chầm lấy anh.
Cứ như thế anh ngủ quên đến khi trời sáng, bên ngoài thì trời cũng đã tạnh mưa.

Anh gỡ tay cô ta ra khỏi người, rồi đi vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân.

Khi anh rời đi thì cô ta mỉm cười tỏ vẻ hài lòng.

Thật ra cô ta đã thức dậy trước anh rồi, cầm điện thoại lên lướt xem lại mấy tấm ảnh.

Lúc nãy khi anh còn ngủ say thì cô ta đã thức giấc, cầm điện thoại lên chụp lấy vài tấm, hình ảnh anh ngủ say và tay còn đặt lên vai cô ta trông rất thân mật, sau đó nhấn gửi tất cả ảnh cho Thanh Thanh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương