“Chuyện đó… cậu không sao chứ?”

Sau khi xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên Phương Nguyên gặp lại Uông Mộc Nhan, cậu chủ nhỏ nhà họ Uông tính tình lập dị kỳ cục đang trưng vẻ mặt đau khổ dè dặt nói chuyện với cậu.

Thật ra Phương Nguyên rất hâm mộ Omega như Uông Mộc Nhan.

Từ khi nhập học cho đến lúc được xếp chung phòng kí túc, cậu vẫn luôn hâm mộ một Uông Mộc Nhan thoải mái không bị gò bó như vậy.

Uông Mộc Nhan là một Omega nóng tính hay cáu kỉnh, không dịu dàng cũng chẳng quan tâm đến ai cả, nhưng cậu ta vẫn sống vui vẻ, so với Phương Nguyên thì vui vẻ hơn nhiều.

“Tớ có chuyện gì được chứ?” Phương Nguyên nhìn dáng vẻ thấp thỏm của Uông Mộc Nhan, không nhịn cười được, “Tớ rất khỏe.”

Không chỉ khỏe, còn thăng chức lên làm chị dâu của cậu đấy.

Nhưng Uông Mộc Nhan không hiểu được niềm vui của cậu, kéo tay Phương Nguyên ra ban công bên ngoài.

“Sao vậy?”

Uông Mộc Nhan nhìn cậu, khàn giọng nói: “Cậu ra đây với tớ một chút.”

“Anh tớ không phải người biết thương người khác đâu, cậu… nếu cậu không đồng ý cuộc hôn nhân này, tớ sẽ giúp cậu ly hôn.”

Phương Nguyên nghe vậy mà mắt trợn to: “Cậu giúp tớ ly hôn?”

“Đúng vậy, giúp cậu ly hôn.” Uông Mộc Nhan kéo cổ tay Phương Nguyên, mắt chứa lệ, “Cậu muốn thế nào cũng được, anh tớ có tiền, cậu muốn chia thế nào thì chia thế ấy…”

Phương Nguyên sững người, đang định nói thì không nhịn được cười trộm.

“Uông Mộc Nhan! Em nói cái mẹ gì đấy hả!”

Đội trưởng Uông điểm danh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương