Cho Dù Là Khổng Tước Cũng Bị Vu Giáo Sư Ăn Sạch
-
Chương 10: Âm thầm đố kị
Tô Tĩnh và Vạn Lệ Tước cãi nhau, gọi cho Vu Thế Châu tới đón cô, kết quả Vu Thế Châu không quan tâm, cô nhận ra được anh đã thay đổi. Hứa Duy và Vu Thế Châu ăn xong về nhà, phát hiện Tô Tĩnh đang đứng chờ bọn họ.
Vu Thế Châu mở cửa, Hứa Duy lười để ý tới cô ta, tự mình bước vào nhà trước. Tô Tĩnh thấy Vu Thế Châu và Hứa Duy cùng bước vào một căn phòng, kinh ngạc, bọn họ ở cùng một phòng? Cô nhớ rõ ràng lúc trước hai người tách phòng .
Trong lòng Tô Tĩnh gợn sóng, lúc trước Hứa Duy thích Vạn Lệ Tước không chút che giấu, Vạn Lệ Tước là chồng cô ta, đương nhiên cô ta sẽ không cho Hứa Duy cơ hội. Vu Thế Châu là thanh mai trúc mã của cô ta, cô ta nhận ra, Vu Thế Châu và Hứa Duy ngày càng thân thiết.
Hai người đàn ông ưu tú đều tốt với cô ta, Hứa Duy là thiên chi kiều nữ, Hứa Duy xinh đẹp lại thông minh thì sao chứ, ở phương diện đàn ông Hứa Duy hoàn toàn thất bại. Một người xuất sắc hơn mình rất nhiều, lại ghen ghét, đố kị với người ngốc , cho nên trong lòng cô ta rất đắc ý.
Hiện tại cô ta và Vạn Lệ Tước cãi nhau, thậm chí còn bị gia đình ghét bỏ, nhưng Hứa Duy và Vu Thế Châu càng ngày càng thân thiết, cô ta lại cảm thấy mình thua thiệt. Tô Tĩnh nhận nước Vu Thế Châu đưa cho nhỏ giọng nói cám ơn.
Ngồi im không nói gì, được một lúc sau Vạn Lệ Tước gọi điện tới, Tô Tĩnh liếc nhìn không nhận. Hứa Duy đứng ở phía sau sô pha Vu Thế Châu ngồi, hai tay choàng lên vai anh, trông rất thân mật.
“Hôm nay cô tới đây làm gì?”
Ngồi lâu như vậy lại không nói lời nào, cô ta không biết mình đáng ghét cỡ nào sao? Vu Thế Châu đập tay Hứa Duy , nhẹ nhàng nói, “Không có việc gì, anh gọi Vạn Lệ Tước tới đón em.”
Tô Tĩnh nhìn Hứa Duy, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em không muốn anh ấy tới đón, hôm nay cũng không muốn về nhà.”
“Nhà tôi không chào đón cô, cũng đừng nghĩ tới ở đây, ở đây không có phòng cho cô ở.” Hứa Duy thẳng thừng từ chối.
Tô Tĩnh tỏ vẻ oan ức chớp chớp mắt, “Tôi và Thế Châu lớn lên cùng nhau, cô cũng phải nể mặt anh ấy chứ, cô có cần phải như vậy không? Tôi và Lệ Tước giận nhau, có phải là cô rất vui vẻ hay không.”
Hứa Duy cười tủm tỉm, cố tình chọc tức cô ta, “Tôi rất vui, tôi vui cô còn tới đây làm trò cười cho tôi, tôi đáng chết.”
Tô Tĩnh nhìn về phía Vu Thế Châu, bị Hứa Duy trêu chọc tức giận nắm chặt váy, lúc trước cô ta và Vạn Lệ Tước yêu nhau, đều là cô ta chứng kiến Hứa Duy làm trò cười, hiện tại hoàn toàn ngược lại?
Tô Tĩnh nhận ra, Vu Thế Châu đã hoàn toàn thay đổi, một chút cũng không nói giúp cô, càng thêm tức giận. Hứa Duy nói, ” Cô không gọi, tôi gọi.”
Móc điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Vạn Lệ Tước, Vu Thế Châu rút điện thoại từ trong tay cô, nhìn cô, tỏ vẻ lạnh nhạt, Hứa Duy bị anh nhìn chằm chằm trong lòng trở nên căng thẳng. "Anh gọi.”
Tô Tĩnh được Vạn Lệ Tước đón về, hai người vẫn giận nhau nên không thèm để ý tới nhau.
Ban đêm, anh lại triền miên ở trên người cô, chân dài chen vào giữa hai chân cô, bắp đùi chống đỡ ở chỗ nhạy cảm của cô, nụ hôn nóng bỏng in ở trên đôi vai mềm mại, nõn nà . Xiết chặt cô, núi tuyết mềm mại bị anh mơn trớn không ngừng biến hóa.
Hứa Duy không hiểu vì sao anh lại lấn tới, sau khi trải qua lần đầu tiên, hoa huyệt về sau giống như miệng cống được mở ra, lúc trước hai người bình an vô sự, không hiểu vì sao lại phát sinh quan hệ. Bất quá hiện tại cô cảm thấy rất sảng khoái, đầu óc mơ hồ, cái gì cũng không nghĩ ra.
Tay anh lặng lẽ thăm dò phía dưới, nhẹ nhàng mơn trớn hoa hạch, cảm giác như bị anh nắm giữ tim gan, khóe mắt Hứa Duy hồng hồng, cắn chặt răng vì cảm thấy xấu hổ. Anh khép hờ mắt, trên mặt tràn ngập dục vọng. Dưới ngọn đèn vàng, cổ thon dài, dáng người với đường cong hoàn mỹ, còn cô giống như yêu tinh.
Nâng một bên chân cô lên đặt ở trên khuỷu tay, côn thịt nóng hổi dán tới, cô nhận ra anh hôm nay vừa trầm mặc lại nguy hiểm. Hoa huyệt không ngừng tiết ra dịch ái, cô đã ẩm ướt, nhưng anh chỉ cọ xát ở bên ngoài.
Rõ ràng vừa nóng vừa cứng, nhưng lại không tiến vào, từ trước tới nay đều là anh chủ động, Hứa Duy chỉ việc hưởng thụ, đêm nay anh lại cố ý tra tấn cô, cọ sát bên ngoài cửa huyệt không có đi vào. Hứa Duy khó chịu không ngừng vặn vẹo, dán tới hôn anh, nhưng anh cố ý tránh đi chỉ hôn dái tai non mềm của cô.
Hứa Duy thở hổn hển, bên trong thân thể giống như có kiến đang bò, cả người ngứa ngáy, bên trong hoa huyệt cũng khát vọng có thứ gì đó hung hăng nhét vào, nhưng cô không có cách nào nói ra.
Khóe mắt vì khó chịu mà ửng hồng, tỏ vẻ đáng thương nhìn anh, Vu Thế Châu đầu hàng, thở dài ở trong lòng, chung quy vẫn là không nỡ bắt nạt cô. Càng khiến cho mình khó chịu. Côn thịt ở cửa huyệt trượt ra trượt vào mấy lần, sau đó phá vỡ cửa huyệt, nhanh chóng xông vào.
Đầu quy cảm nhận được từng trận khoái cảm, hành lang chật hẹp bị không chế, cô hoàn toàn có thể ngậm toàn bộ anh, côn thịt vừa to lại vừa nóng, khiến cho hoa huyệt càng trở nên chật hẹp. Khiến cho toàn bộ dịch ái đều bị chặn lại ở bên trong, Hứa Duy bị trêu chọc không ngừng rên rỉ, mắt tràn ngập hơi nước, ướt át nhìn anh.
Vu Thế Châu khẩn trương mím chặt môi, thu hết toàn bộ biểu tình trên mặt cô vào mắt, vừa khó chịu vừa vui vẻ, một chút cũng không nguyện ý buông tha cô. Bộ dạng điên cuồng, hận không thể ghiền nát cô ăn vào trong bụng, côn thịt hung hăng ra vào trong huyệt đạo, mỗi một lần ra vào đều giống như lôi đình giáng thế.
Hai người dán chặt vào nhau, âm thanh không ngừng vang lên trong phòng ngủ, Hứa Duy còn tưởng rằng Vu Thế Châu hận cô, cho nên phía dưới mới hung hăng như vậy, dường như hai túi tinh hoàn cũng muốn nhét vào bên trong huyệt đạo của cô. Huyệt đạo bị sức lực mạnh mẽ tập kích, côn thịt bị hút chặt , mỗi một lần rời đi đều rất gian nan.
Cô giống như cá thiếu nước, mồ hôi không ngừng ứa ra, tóc ướt sũng dán chặt trên má, khuôn mặt ửng hồng. Hai tay gắt gao nắm chặt ga giường, ngón tay trở nên trắng bệch. Hứa Duy không ngừng nức nở, cần cổ hơi nhếch lên, xương quai xanh tinh tế giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Anh đặt một nụ hôn lên đó, giống như là muốn cắn đứt cổ cô.
Anh âm thầm phát tiết, dùng toàn bộ sức lực toàn thân bắt nạt cô, vẻ mặt thâm trầm, mồ hơi nóng hổi không ngừng rơi trên làn da trắng như tuyết của cô. Mồ hôi không tiếng động tiến vào trong khóe mắt, giống như đang khóc, Hứa Duy cảm thấy mình giống như động vật nhỏ trên bàn thí nghiệm, ánh mắt của anh khiến người ta sợ hãi.
Dục vọng không ngừng cuộn trào, có lúc từ trong cổ họng phát ra tiếng rên trầm thấp, khoái cảm ập tới không từ nào có thể diễn tả được. Có đôi khi anh tàn nhẫn dùng côn thịt đâm vào chỗ sâu nhất , đầu quy chạm vào thành tử cung, một quá lớn một quá nhỏ, kích thước hoàn toàn không tương xứng, hai người đều thống khổ.
Nhưng anh làm không biết mệt, dùng phương thức này để biểu đạt sự tồn tại mãnh liệt của bản thân, Hứa Duy cảm thấy mình sắp chết bên dưới người anh. Làm quá nhiều quá lâu, hoa huyệt trở nên tê dại, từng trận đau đớn truyền tới, đêm nay anh thật điên cuồng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook