Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh
-
128: Sính Lễ
Nước mắt rơi xuông mu bàn tay, nực cười thật đây chính là lựa chọn ở chính nơi cô vậy mà giờ đây cô lại phải bật khóc với sự lựa chọn của mình.
Đôi vai ấy lại run lên, con người ấy lại không thể kiềm nén nổi cảm xúc của bản thân thêm một lần nữa.
Định Ngôn choàng tay qua vai Niên Ái kéo cô vào lòng mình anh không nói gì cả, chỉ âm thầm ôm cô như thế.
Trong lòng anh, Niên Ái nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, cô đã từng nghĩ bản thân có thể mạnh mẽ đến mức trời có sập xuống thâm tâm cũng không lay động.
Nhưng có lẽ cô đã sai rồi, cô không chịu nổi, dù chỉ một chuyện.
Niên Ái khóc đến mệt mỏi rồi thiếp đi trong lòng anh, không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo nhưng đến khi cô giật mình thức giấc thì trời đã gần tối.
Cô thức giấc trong căn phòng quen thuộc của nhiều năm trước đã từng gắn bó với cô một thời thơ ấu.
Ngồi dậy, vừa đặt chân xuống sàn nhà, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
*Cốc cốc cốc
Niên Ái:"Mời vào"
Cửa mở ra, phía sau cánh cửa là dáng người quen thuộc của Định Ngôn.
Niên Ái có chút ngạc nhiên vì đây là nhà của cô, tại sao anh lại ở đây?
Niên Ái:"Anh..sao anh ở đây?"
Định Ngôn đi đến chỗ cô rồi hạ thân người nữa ngồi nữa quỳ trước mắt cô:"Em khóc đến thiếp đi, anh trai bảo anh đưa em về nhà chăm sóc cho em"
Niên Ái cuối mặt nhìn anh:"Vậy à?"
Niên Ái:"Em ngủ bao lâu rồi?"
Định Ngôn:"Cũng hơn nữa ngày rồi đấy"
Nhìn xung quanh, Niên Ái vơ lấy chiếc túi xách được đặt trên tủ đầu giường rồi mang lên vai.
Niên Ái đứng lên:"Vậy em vào bệnh viện đây, anh tranh thủ về Hà Xuyến đi nhé"
Định Ngôn đứng lên theo cô:"Ai bảo với em anh sẽ về Hà Xuyến"
Niên Ái ngạc nhiên:"Sao lại không về? công việc của anh ở bên đấy không về thì biết thế nào?"
Định Ngôn:"Dù sao anh cũng không về đâu, có ở cùng ở, có về cùng về"
Đặt tay lên vai Niên Ái, anh nói tiếp:"Em ấy, cũng đừng đến bệnh viện nữa ở nhà một hôm nghỉ ngơi đi"
Niên Ái dự định phản bác:"Nhưng...."
Định Ngôn xoay bước ra hướng cửa:"Anh có nấu cháo, em nhanh chống xuống ăn nhé"
Nói rồi cánh cửa phòng khép lại bóng dáng anh cũng đã khuất khỏi tầm mắt của cô.
Niên Ái cong khóe miệng lên mỉm cười một cách dịu dàng, cô nghe lời anh không đi bệnh viện nữa.
Đặt túi xách lại chỗ cũ Niên Ái nhanh chống đi xuống nhà bếp.
Nhà Bếp
Cô nhanh chóng đi lại bàn ăn kéo ghế ngồi xuống, anh không nấu món gì cầu kì chỉ đơn giản nấu cho cô một bát cháo thịt bầm mà thôi.
Nhìn vào bát cháo khói nghi ngút dường như là vừa mới được hâm nóng lại, cô lấy muỗng múc từng miếng đưa lên miệng bắt đầu ăn.
Niên Ái nuốt chút cháo còn trong khoang miệng xuống rồi nói:"Anh có về gặp hai bác chưa?"
Định Ngôn:"Vẫn chưa"
Niên Ái mở to mắt nhìn anh:"Dù sao cũng ở Nam Lĩnh sao anh không về gặp hai bác đi?"
Định Ngôn nhàn nhạt:"Không nỡ xa em"
Niên Ái:"Xì, em có gì mà không nở chứ?"
Định Ngôn:"Sợ rời mắt em nữa cái là lại không thấy em".
truyện kiếm hiệp hay
Niên Ái đưa muỗng cháo tiếp theo lên miệng:"Anh cứ làm như em dễ biến mất lắm ấy"
Cười nhẹ một cái, Định Ngôn lấy từ trong túi quần ra một cái thẻ đặt lên bàn rồi đẩy qua cô.
Miếng cháo còn đang ăn dở dang trong miệng chưa kịp nuốt xuống cũng suýt vì hành động này của anh mà làm cho sặc.
Cố nuốt xuống, Niên Ái nói:"Anh...anh làm gì vậy?"
Định Ngôn:"Trong thẻ này có 100 triệu là tiền tiết kiệm của anh"
Định Ngôn:"Em cầm lấy đi"
Niên Ái nhất quyết không lấy:"Em không lấy đâu, tiền em cũng đã ứng được rồi còn lấy tiền của anh làm gì?"
Định Ngôn:"Bác trai nằm viện tương lai lâu dài cũng cần rất nhiều tiền, em cũng nên nghĩ lâu dài"
Niên Ái khó xử:"Nhưng đây là tiền tiết kiệm của anh, sao em lấy được chứ?"
Niên Ái:"Với lại gia đình anh cũng khó khăn lắm mới có thể có được cuộc sống như hiện tại"
Buông chiếc muỗng trên tay, Niên Ái cuối đầu thấp mắt xuống:"Em không muốn anh và gia đình anh lại vì em mà trở nên khó khăn hơn"
Niên Ái thật sự không muốn liên lụy đến Định Ngôn vì đối với cô anh thật sự quan trọng.
Giằng xé nội tâm, Niên Ái vẫn không nở nhìn anh và gia đình anh lại rơi vào cảnh nguy nan thêm lần nữa.
Có lẽ bao nhiêu khổ cực đó đã quá đủ cho cuộc đời Định Ngôn vậy nên Niên Ái chỉ thầm cầu xin ông trời đừng để ai đó mang đến khổ cực cho anh thêm nữa, và đặc biệt người đó nhất định không phải là cô.
Định Ngôn:"Vậy đổi ngược lại không phải là nhà em mà là nhà anh thì em có giúp không?"
Như phản xạ tự nhiên, Niên Ái không ngần ngại đáp lại:"Giúp"
Định Ngôn khẽ cười:"Vậy thì chúng ta giống nhau rồi nhỉ?"
Định Ngôn:"Anh cũng là muốn giúp em thôi"
Niên Ái nắm chặt tay thành quyền:"Anh tốt với em thế, em sợ có một ngày nào đó em trả không nổi"
Định Ngôn:"Không cần em trả, nếu được cứ xem như là sính lễ đi"
Định Ngôn hạ giọng:"Sính lễ đặt trước sau này rước được em về nhà cũng không lỗ"
Ngữ điệu trêu chọc này của anh tuy không phải là lần đầu áp dụng nhưng vẫn khiến cô phải đỏ mặt.
Cô dứt khoát kéo tấm thẻ trên bàn gần lại chỗ mình, dù có chút ngượng ngùng nhưng vẫn không muốn thua kém anh.
Gương mặt hiện lên nét cười, Niên Ái:"Được thôi, xem như là em nhận sính lễ trước còn muốn lấy em còn phải xem hành động của anh sau này mới có thể quyết định"
Định Ngôn than thở:"Ay yo, muốn lấy được tiểu nương tử đây đúng là khó quá nhỉ?"
Niên Ái bắt đầu kênh kiệu:"Đương nhiên"
Hạ giọng một chút, cô lại nói:"Nhưng mà còn phải xem người đó là ai nữa"
Định Ngôn cố ý giả vờ tò mò:"Vậy có thể nói cho anh biết người đó là ai không?"
Niên Ái nhìn anh, mỉm cười:"Anh đoán xem?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook