Chờ Đợi Mây Về Phía Bắc
-
8: Quá Khứ
Ngày khai giảng.
"Con trai ngoan à, hôm nay là khai giảng rồi đó, con chuẩn bị gì chưa?" Thái Minh Chi mua bữa sáng cho cậu rồi vội vàng đi đến cửa hàng trái cây: "Con mau ăn sáng đi."
Vân Hạ trên mặc áo phông trắng, dưới mặc quần tây.
Bởi vì hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên nên cậu phải mặc đồng phục của trường.
Cậu đi đến bàn ăn ngồi xuống, rồi lấy một cái bánh nhúng vào ly sữa đậu này, đợi sữa bám đầy lên bánh thì cậu mới cho vào miệng: "Không cần phải chuẩn bị gì đâu ạ, như này là được rồi.
Mẹ à, không phải mẹ phải đi làm sao, mẹ đừng nấu đồ ăn sáng cho con nữa, sẽ muộn làm đó."
"Kỳ nghỉ hè mẹ không có thời gian chăm sóc con, bắt đầu đi học rồi thì không thể để con đói được." Thái Minh Chi cũng ngồi xuống bàn bắt đầu uống sữa đậu nành.
"Không sao đâu ạ, trên đường đến trường con sẽ mua hai cái bánh bao, vừa đi vừa ăn." Vân Hạ nói.
"Vì là ngày đầu tiên đi học nên như này đi, sau này mẹ không cần như vậy nữa." Thái Minh Chi áy náy nhìn con trai mình: "Tiện thể hôm nay con trai dì Trương cũng đi học đúng không, hai đứa không đi với nhau sao?"
Vân Hạ lắc đầu không chút do dự: "Không ạ, cậu ấy cũng đâu phải con nít, hơn nữa bọn con vẫn chưa gặp nhau, ai biết con có thích cậu ấy hay không? Nếu con không thích cậu ấy mà còn đi học chung thì sẽ làm ảnh hưởng đến sự thèm ăn của con mất.
"
Thái Minh Chi cười cười nắm lấy tay Vân Hạ: "Ồ, nhưng mẹ thấy con nhất định sẽ rất thích thằng bé, mọi người hay nói sao nhỉ...!Là ngon đó! Vừa đẹp lại vừa ngon! "
"Mẹ, con hỏi mẹ này, mẹ đừng lúc nào cũng nhìn vào vẻ bề ngoài của người ta như thế..." Vân Hạ cúi đầu uống một hóp sữa đậu nành, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện hình ảnh một đôi mắt tươi cười, con ngươi đen nhánh hơi lóe lên.
"Mọi người đều thích cái đẹp mà." Thái Minh Chi nói.
Vân Hạ không trả lời mẹ mình, cậu chỉ cúi đầu tập trung ăn sáng, sau khi ăn sáng xong thì cậu khoác balo lên, cầm lấy áo khoác đồng phục.
"Mẹ, con đi học đây, có thể con sẽ đi học guitar với Dũng Tử sau giờ học nên chắc tới tối con mới về nấu cơm được." Vân Hạ có hơi do dự nói, không phải là cậu muốn đi xem Lâm Dũng học guitar, nhưng cậu lại rất muốn đi đến đó, cậu không biết mình vất vả như vậy để làm gì nữa.
"Được rồi, đi đi, con cứ như là bảo mẫu của ba mẹ vậy đó, ba mẹ đã tới tuổi này rồi, chẳng lẽ cứ trông chờ vào việc con nấu cơm hoài chứ." Thái Minh Chi xua xua tay nói.
Vân Hạ gật đầu rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cậu liếc nhìn cánh cửa của căn hộ đối diện mình, thấy không có ai đi ra, cậu không biết là người kia đã đi học hay chưa nữa.
Lúc Vân Hạ xuống lầu, cậu bắt đầu nghĩ về mấy lời mà mẹ mình nói khi nãy, trong lòng cậu có một suy nghĩ: Liệu cái người "ngon" trai này có đẹp hơn Cố Gia Bắc không nhỉ?
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Vân Hạ lên xe buýt, vì là ngày đầu tiên đi học nên xe buýt rất đông.
Mới sáng sớm mà Vân Hạ đã ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng cũng đến trường, cậu vội vã xuống xe buýt.
Ngay khi vừa mới xuống xe là cậu đã nhìn thấy Lâm Dũng, người được ba chở đi học.
Lâm Dũng cũng nhìn thấy Vân Hạ, cậu ấy chạy tới ôm lấy vai Vân Hạ, hai người cùng nhau đi về phía khuôn viên trường.
"Sáng nay trên xe buýt tôi đã nóng đến chảy mồ hôi đầm đìa rồi, cậu có thể đi xa xa ra không." Vân Hạ khá cáu kỉnh, cậu bỏ cánh tay đang khoác lên vai mình xuống.
"Chỉ có tôi mới chịu được tính tình thất thường của cậu mà thôi." Lâm Dũng bĩu môi, im lặng chưa được vài giây là cậu ấy đã nắm lấy cánh tay của Vân Hạ mà lắc mạnh: "Ơ kìa! Anh Vân, anh Vân, nhìn kìa! "
Vân Hạ bị Lâm Dũng lắc như vậy suýt nữa là nôn bữa sáng mà mình vừa ăn ra: "Đệt mẹ, cậu bị gì vậy?!"
"Nhìn nữ thần của tôi kìa! Linh Lăng!" Lâm Dũng duỗi bàn tay mập mạp của mình ra chỉ về phía đối diện.
Vân Hạ nhìn về phía mà Lâm Dũng chỉ, đúng là ở đó có một cô gái, trông rất đẹp, dù đây là người mà Lâm Dũng khen là xinh đẹp nhưng cậu thấy không hứng thú gì mấy.
"Ồ..." Vân Hạ nói.
"Ồ?" Lâm Dũng mở to mắt nhìn Vân Hạ: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Vân Hạ cũng mở to mắt khó hiểu mà nhìn Lâm Dũng.
"Không đẹp sao?!" Lâm Dũng hỏi.
Vân Hạ thở dài, cậu trịnh trọng lên tiếng: "Dũng Tử à, cậu có cảm thấy cô ấy đẹp không?"
"Đẹp, đương nhiên là đẹp!" Lâm Dũng trả lời không chút do dự.
"Không phải có rất nhiều người thích cô ấy sao?" Vân Hạ lại hỏi.
"Đương nhiên!" Giọng điệu của Lâm Dũng có hơi kiêu ngạo, giống như cô nàng là báu vật quý giá nhất của cậu ấy vậy.
Vân Hạ giơ tay đè lên vai Lâm Dũng, cậu nghiêm túc nói: "Vậy thì một người xinh đẹp như vậy, được nhiều người thích như vậy, chắc là rất khó theo đuổi đúng không?"
"Nếu với độ khó là 10 sao, thì ít nhất phải 7, 8 sao." Lâm Dũng nghiêm túc suy nghĩ.
"Vậy nếu cậu không thể hoàn thành nhiệm vụ của 7 hay 8 ngôi sao này, thì đừng..."
"Anh Vân!" Lâm Dũng hiểu ý của Vân Hạ, cậu ấy có hơi buồn bực mà ngắt lời Vân Hạ.
"Mới sáng sớm, cậu đừng nói mấy lời tổn thương như thế được không..."
"Tôi không có ý định làm cậu tổn thương đâu, tôi chỉ muốn cậu, nói như thế nào nhỉ, cho dù cậu...!Nếu cậu đang thích người ta thì đừng lúng vào sâu quá." Vân Hạ lắc đầu nói tiếp: "Dù sao lông cậu vẫn chưa mọc hết*, không nên lúng sâu vào tình yêu quá."
*毛长没长齐: được sử dụng để châm biếm rằng đối phương vẫn còn là một đứa trẻ và chưa trưởng thành
"Tôi không quan tâm lông cậu có mọc hết hay chưa, dù sao thì tôi đã mọc hết rồi!" Lâm Dũng nói: "Vả lại, nếu cô ấy cũng thích tôi như thế này thì sao!"
Vân Hạ mỉm cười, cậu cho rằng Lâm Dũng nói rất đúng: "Ừm, được, nếu được vậy thì tôi xin chúc phúc cho cậu."
"Khá lắm, cậu đúng là anh em tốt của tôi." Lâm Dũng lại mỉm cười, cậu ấy khoác tay lên vai Vân Hạ, lần này Vân Hạ không bỏ cánh tay của cậu ấy ra nữa.
Hai người đến trước cửa lớp 12A4, đó là lớp học mới của họ.
Bọn họ vẫn được học cùng nhau như trước, không bị tách lớp.
Chỉ là chỗ ngồi đã được thay đổi, Lâm Dũng không còn là bạn cùng bàn của Vân Hạ nữa, mà bị đổi sang hàng ghế đầu, hai người cảm thấy cũng không khác gì cho lắm.
Bạn cùng bàn mới của Vân Hạ là một cô gái, cô thuộc tuýp người sôi nổi và năng động, thích buôn chuyện.
Sau khi ngồi trong lớp được một lúc thì giáo viên chủ nhiệm cũng vào lớp, giáo viên chủ nhiệm nói vài câu, sau đó yêu cầu mọi người ra sân tập trung chuẩn bị cho buổi khai giảng.
Vân Hạ mặc áo khoác của đồng phục học sinh đi theo đám đông ra ngoài, trong lúc đi ra sân thì cậu nhìn thấy trong đám đông có một cậu bạn học sinh không mặc đồng phục của trường, người đó ở trước mặt Vân Hạ, Vân Hạ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng và mái tóc của người này, Vân Hạ cảm thấy bóng lưng này có hơi quen mắt, nhưng cậu lại chẳng thể nhớ được người này là ai, khi chuẩn bị bước thêm vài bước nữa thì cậu lại bị Lâm Dũng kéo về hướng ngược lại.
"Lớp chúng ta ở đây, cậu đi đâu vậy?" Lâm Dũng vừa nói vừa kéo cậu lại, cậu ấy không nhìn thấy sự bất thường của Vân Hạ.
Khi Vân Hạ quay đầu lại nhìn một lần nữa thì không thấy bóng dáng người kia ở đâu cả.
Vân Hạ cảm thấy có hơi khó chịu.
Trong suốt buổi khai giảng Vân Hạ không tập trung gì cả, cậu lơ đảng nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm bóng dáng người kia nhưng lại không thể tìm thấy được, cậu cứ mất tập trung như vậy cho đến khi về lại lớp.
Chỗ ngồi mới của Vân Hạ là bên cửa sổ, bệ cửa sổ rất thấp, chỉ cần hơi nghiêng người thôi là cậu có thể nhìn ra bên ngoài, thông qua khung cửa sổ, cậu có thể nhìn thấy được sân chơi bên ngoài.
Bởi vì là ngày đầu tiên đến trường nên mọi người không có hứng học tập cho lắm, giáo viên cũng không bắt ép bọn họ nghe giảng, nội dung tiết học của buổi học đầu tiên tương đối nhẹ nhàng, nên vừa kết thúc là Vân Hạ liền quên sạch.
Buổi trưa thì Lâm Dũng về nhà ăn cơm, còn những người không về nhà như Vân Hạ chỉ có thể ăn mấy món ăn vặt ở gần trường và sau đó sẽ quay lại bàn học mà chợp mắt một chút.
Phòng học buổi trưa khá im lặng, thỉnh thoảng sẽ có một cơn gió thổi qua cửa sổ, một lúc lâu sau, Vân Hạ bất chợt chìm vào giấc ngủ, trong mơ, cậu mơ thấy một chàng trai đang gảy đàn guitar, sau đó chàng trai ấy mỉm cười với cậu, rồi kế đến là hình ảnh một bóng lưng quen thuộc.
Vân Hạ đột nhiên thức giấc, cậu mở to mắt.
Có hai hoặc ba học sinh trong lớp vẫn đang ngủ trên bàn.
Trong phòng học im lặng và oi bức này, Vân Hạ cảm giác có một cảm xúc khó tả đang dâng lên trong người mình.
Nếu phải mô tả thì có lẽ nó giống như một cơn gió mùa hè nóng bức thổi qua, mang lại cảm giác lười biếng và nóng nực.
Trong tiết học thể dục buổi chiều.
"Ngày đầu tiên đến trường có một tiết giáo dục thể chất, thật là mệt mà." Vân Hạ duỗi eo, ánh mặt trời nóng bức làm cho cậu cảm thấy càng ngày mình càng lười biếng.
Sau khi giáo viên thể dục đến, giáo viên thể dục điều chỉnh đội hình, dạy một vài thứ cơ bản rồi cho bọn họ giải tán.
Vân Hạ không thích thể thao, vì vậy cậu muốn nhanh chóng tìm một chỗ mát mẻ để ngồi.
Nhưng mông chưa kịp chạm đất thì cậu đã bị Lâm Dũng kéo lên.
"Đừng ngồi nữa, Trương Cường bảo tôi chơi bóng rổ với cậu ta, đi thôi."
Vân Hạ cau mày, nhìn Lâm Dũng: "Bảo cậu chơi thì cậu đi đi, tôi không đi đâu.
"
"Đi đi, cậu ở một mình không thấy chán sao." Lâm Dũng nói.
"Không chán, cậu đi nhanh đi." Vân Hạ uể oải nói.
Lâm Dũng suy nghĩ một chút, cậu ấy ngồi trên bãi cỏ trong sân chơi: "Vậy thì tôi cũng sẽ không đi, tôi không nỡ để cậu cô đơn ở đây một mình."
"Đệt, chúng ta đừng lúc nào cũng dính lấy nhau được không, hai ta cũng không phải con gái, đâu phải làm gì cũng phải làm chung."
"Than ôi, tôi chưa từng thấy đứa con trai nào mà lại chẳng thích thể thao cả, ở độ tuổi này mà lại không muốn chơi bóng rổ." Lâm Dũng nói.
"Vớ vẩn." Vân Hạ không muốn để ý đến vấn đề này, cậu phất phất tay đuổi Lâm Dũng đi.
"Nếu cậu không tham gia thì theo cổ vũ đi! Cậu đứng ở ngoài cổ vũ cho tôi!" Lâm Dũng kiên quyết nói.
Vân Hạ thật sự bị cậu bạn mình chọc cho khó chịu, sao mà dai quá vậy trời.
"Đi xem thì đi xem! Đi thôi, cậu nhanh theo đuổi được nữ thần của mình đi, để sau này người ta đi với cậu." Vân Hạ khó chịu sải bước về phía sân bóng rổ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook