Chờ Đợi Lâu Như Vậy Có Mệt Không
-
Chương 4
Tĩnh Tuyền quay lại, ngay trong chớp mắt cậu ấy đã nhìn rõ tôi, cậu ấy ôm chầm tôi và gào lên:- Tiểu Diễm ơi Tiểu Diễm, mình nhớ cậu lắm đó, huhuhuhu...- Hơ, Ngải Giai à, cứu mình với.Phũ quá mà, cậu ấy chống cằm và hỏi:- Cậu về khi nào vậy, mình tưởng vì chuyện năm đó mà cậu...- Cả lớp trật tự nào.
- Cô giáo bước vào lớp và đứng lên bục giảng.Cô ấy nhìn vào chúng tôi và nói:- Thì ra em là học sinh mới à, em tên gì?- Em tên Khương Diễm An ạ.- À, Diễm An, em ngồi chỗ đó có ổn không?( Vị trí ngồi: Lục Nhất Bạch / Khương Diễm An / Tĩnh Tuyền / Ngải Giai / Tử Hàn).- Dạ không sao đâu cô ạ.Mà chắc có sao đó, tôi cứ cảm giác như bạn nữ ngồi bàn sau đang nhìn chằm chằm tôi và có ý kiến với tôi vậy, sợ thật đấy.- Được rồi, đây là tiết đọc thư viện nên mọi người có thể tự do hoạt động trong phạm vi trường học, có thể ra nhà ăn hay thư viện, sân chơi tùy các em.
Nhưng tốt nhất các em nên chuẩn bị ôn bài cho tiết kiểm tra tiếp theo đi.Nói xong cô giáo rời đi.
Bỗng bạn nữ ngồi bàn sau khi nãy vươn tay ra kéo Nhất Bạch lại gần:- Nhất Bạch à, mình cùng ra thư viện nha.Cậu ấy chẳng phản ứng gì cả, chỉ nói:- Lam Mỹ Oánh, tôi đã nói đừng gọi tôi như vậy rồi mà, rút kinh nghiệm lần sau đi.
- À thì ra bạn nữ đó tên Mỹ Oánh, tên lạ thật.- Vậy mình nen gọi cậu là gì?- Gọi bạn học Lục.- Ơ nhưng nghe hơi...Bỗng Tĩnh Tuyền lôi tôi đứng lên và nói muốn rủ tôi đi thư viện nên tôi chẳng nghe được gì nữa.
Thế rồi bọn tôi rut nhau ra thư viện, Tĩnh Tuyền và tôi mỗi người mượn 3 quyển sách về học, đây là những kiến thức cơ bản để thi đỗ.
Tôi ôm 3 quyển sach dày về tới chỗ ngồi thì tự dưng Mỹ Oánh vung tay vào tôi.
Cậu ấy nhìn tôi và nói:- Ôi xin lỗi nhé, mình không cố ý đâu, tại cậu mang nhiều sách quá làm gì.Cô ấy nói cứ như thể tôi sai vậy, mà mới để ý, Nhất Bạch nhìn tôi kiểu muốn chạy tới đỡ nhưng lại ngập ngừng, chỉ lườm Mỹ Oánh.
Tôi kệ, Tĩnh Tuyền đỡ tôi đứng dậy đi vào chỗ, chúng tôi lấy vở ra và bắt đầu ghi chép thông tin liên quan đến bài thi.
Một lần nữa, Mỹ Oánh lại cầm cốc cafe giả vờ như vô tình đâm vào tôi và ly cafe đã đổ vào áo tôi, lần này tôi không nhịn được nữa, tôi bật lại:- Mỹ Oánh, cậu cẩn thận tí đi, đừng bất cẩn vậy chứ.- Hức ( Hở? ), Diễm An à, mình không cố ý đâu, xin lỗi...!cậu, hức hức...- Mình chưa làm gì mà.Bạn nữ ngồi cạnh Mỹ Oánh cầm ly nước lọc và hất mạnh vào tôi, quỷ thần ơi:- Này đừng tưởng cậu là học sinh mới mà chúng tôi phải nhẫn nhịn đấy nhé, Tiểu Oánh có làm gì nên tội đâu mà cậu lại quát cậu ấy vậy, đồ cáu bẩn!Cáu bẩn à? Tôi định bật lại họ nhưng Tĩnh Tuyền cản tôi lại, nói lớn:- Bạn học Mỹ Oánh, à không, Lam tiểu thư Lam gia, cô quá đáng lắm rồi đấy, đều là người trưởng thành rồi mà vẫn còn chơi trò trẻ con ấy à, đánh ghen ư? Nghe này, Diễm An nhà tôi chẳng thèm người như cậu ta đâu, một người đàn ông chỉ vì chút tin đồn mà đẩy Diễm An xuống sông, nực cười.
Muốn chiếm thì tùy, bon đây không cần.
- Tình Tuyết ngầu quá đi.
- Đi thôi Diêm An, chúng ta tới phòng y tế ấy quần áo cho cậu.Người lúc nãy nói hộ Mỹ Oánh cũng xem vào:- Này Trân Tĩnh Tuyền, cô thì biết gì chứ, Mỹ Oánh chỉ lỡ tay một xíu thôi mà, có gì đâu mà phải làm lớn lên như vậy!Tôi tức điên lên:- Đúng vậy, chỉ một xíu thôi mà, tôi chỉ nhắc nhở cậu ta một tí mà cậu ta đã khóc òa lên rồi, phản ứng kiểu gì vậy chứ!Chúng tôi cứ cãi nhau nhem nhẻm, Lục Nhất Bạch ở ngoài cũng không nhịn được nữa nên đã cắt đứt cuộc cãi nhau bằng:.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook