Chờ Đến Mây Tan Thấy Trăng Sáng
-
Chương 3
3.
Bạn cùng bàn của Hà Vân Khai đi tham gia huấn luyện thi đấu, đã nghỉ học mấy tháng rồi, vì thế Lương Nguyệt Minh trở thành bạn cùng bàn tạm thời của cậu.
Trở thành bạn cùng bàn của lớp trưởng không phải là chuyện dễ dàng.
Ở lớp Hà Vân Khai rất được yêu mến, mỗi giờ ra chơi lại có một vòng tròn người vây quanh bàn, họ nói về game, về bóng rổ, về hoa khôi lớp bên.
Những lúc ấy, Lương Nguyệt Minh luôn vùi đầu xuống bàn như một con đà điểu, cô là người mới lại không giỏi giao tiếp xã hội nên rất khó để hòa nhập với một môi trường như vậy.
Mỗi lần ra chơi lại là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với cô.
Vị trí của cô là ngồi cạnh tường, thỉnh thoảng muốn ra ngoài lấy cốc nước, vừa đứng dậy đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Những đôi mắt dò xét, ngạc nhiên, bất kể là ý tốt hay xấu, tất cả đều khiến Lương Nguyệt Minh cảm thấy xấu hổ.
Cô biết dáng vẻ hiện tại của bản thân thế nào, béo phì, nhợt nhạt, giống như một cây cột rỗng, lung lay sắp đổ trong gió.
Lương Nguyệt Minh chỉ có thể giấu mình đi, trốn vào một góc khuất không ai thấy, Nguyệt Minh trăng sáng, có lẽ cô không có cái ngày tỏa sáng đó.
“Bọn mày không ôn tập à?” Hà Vân Khai mở bài kiểm tra tiếng Anh ra trải lên bàn, giục những cậu bạn bên cạnh rời đi: “Sắp thi giữa kỳ rồi, chắc lần này bọn mày không muốn đứng cuối đâu ha.”
Một bạn nam có quan hệ thân thiết với Hà Vân Khai trợn mắt nhìn cậu, xua xua tay, nói: “Phục mày rồi, nếu lần này mày không giành được vị trí đầu, tao sẽ gọi người đánh mày.”
Hà Vân Khai xoay bút, cái bút xoay một vòng giữa các đầu ngón tay của cậu, cậu cười một cái: “Thế không hay lắm, tao không thể cướp vị trí của mày được, cái bảo tọa đứng nhất đếm ngược ấy vẫn là để mày ngồi đi.”
Mọi người xung quanh cười phá lên, cậu bạn nổi giận tiện tay giật lấy cuốn từ điển ném về phía cậu, nhưng không cẩn thận đụng người vào cánh tay, nhất thời mất phương hướng, cuốn từ điển nặng nề đập thẳng vào Lương Nguyệt Minh người ngồi cạnh cậu.
Cô đang ngẩng đầu lên vì những lời nói của Hà Vân Khai, và cũng vì những lời nói của cậu mà bị tai bay vạ gió, cuốn từ điển đập vào sống mũi cô, ngay lập tức cảm giác đau nhói ập đến, tiếp đó là một dòng ấm áp chảy xuống.
Chu Trách lập tức sững người tại chỗ.
Hà Vân Khai luống cuống giữ lấy cằm cô, trên tay có một vệt đỏ tươi, “Ngẩng đầu.”
Cô nghe lời ngẩng đầu lên, trong mắt đều là vẻ mặt lo lắng của cậu, cuối cùng còn cười không đúng thời điểm: “Mình không sao.”
Chu Trách cúi đầu đứng cạnh bàn, nhỏ giọng nói: “Vân Khai, bạn cùng bàn của mày sẽ không bị tao đập thành đần đâu nhỉ?”
“Im đi.” Hà Vân Khai lấy khăn giấy từ tay cậu ta, thay thế cho cái tay đang đặt trên mũi của cô, “Đi thôi, đưa cậu đến phòng y tế.”
Lương Nguyệt Minh nắm chặt khăn giấy, nhắc lại lần nữa: “Mình không sao.”
“Không đến phòng y tế, nhưng vẫn phải đến nhà vệ sinh rửa sạch một chút chứ.” Hà Vân Khai huơ tay trước mắt cô, năm ngón tay thon dài trắng ngần, có vệt máu khô còn lưu lại giữa kẽ ngón tay.
Lương Nguyệt Minh hít hít cái mũi nói: “Mình xin lỗi nha.”
Hà Vân Khai bật cười: “Mình nghĩ cậu bị đụng đến ngốc rồi, phải kêu Chu Trách chịu trách nhiệm thôi.”
“Tôi chịu trách nhiệm, tôi chịu toàn bộ trách nhiệm.” Chu Trách xoa xoa gáy, trên mặt là nụ cười xấu hổ: “Xin lỗi nhé bạn học Lương, tôi thật sự không cố ý.”
“Không sao đâu.” Lương Nguyệt Minh thả tay xuống, máu mũi không chảy xuống nữa, chỉ là sống mũi bị đập hằn thành vết và hơi trầy da.
Chu Trách chạy đến phòng y tế của trường mua thuốc khử trùng và băng cá nhân cho cô, trong miệng lặp lại ba lần: “Tôi thật sự xin lỗi.”
Lương Nguyệt Minh nhận đồ của cậu ta, nghiêm túc nói: “Mình không sao thật mà.”
“Được rồi.” Chu Trách lương tâm bứt rứt, dặn dò Hà Vân Khai: “Mày giúp cậu ấy xử lý vết tương, tao sợ tao ngu dốt, không cẩn thận lại chọc vào nữa.”
“Cho mày nợ.” Hà Vân Khai giơ nắm đấm lên với cậu ta: “Biến đi.”
Đúng lúc chuông vào học vang lên, Chu Trách ba bước thành một quay đầu bỏ chạy, Hà Vân Khai bật cười mở cái túi trên bàn, lấy tăm bông và thuốc khử trùng ra, nhìn cô nói: “Thật sự xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa.”
“À.” Lương Nguyệt Minh nghĩ cậu nói là sau này sẽ không làm mình bị thương nữa liền gật gật đầu một cách ngu ngốc: “Ồ, biết rồi.”
Sống mũi bị sưng vài ngày là hết, vốn cơ thể của Lương Nguyệt Minh cũng đã đầy sẹo, sau khi vết thương lành cũng chỉ lưu lại một vết mờ.
Cô đặt chiếc gương xuống, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thiếu niên mặc bộ đồng phục màu xanh trắng, dáng người cao gầy dựa vào lan can, khi nói cười ẩn trong mắt đều là kinh diễm.
Sau hôm đó, Hà Vân Khai ít khi ở lại trong lớp, có lúc đứng ở hành lang, có lúc sang chỗ Chu Trách, mấy người bạn thân của cậu cũng đổi mặt trận theo.
Thỉnh thoảng cậu lười đi lại, thế là ngồi tại chỗ giả vờ làm bài kiểm tra, để người khác không đến làm phiền, cậu sẽ giả vờ thảo luận đề bài hoặc nói chuyện với Lương Nguyệt Minh.
Họ nói về cuộc sống, nói về lý tưởng, nói về các huyền thoại khác nhau, nói về các bí ẩn chưa được giải đáp trên thế giới.
“Cậu nói trên trời này thật sự tồn tại thế giới song song á?” Lương Nguyệt Minh vừa giải đề vừa nói: “Đôi lúc, mình cảm thấy những gì xảy ra trước mắt dường như đã từng trải qua trong quá khứ, ví dụ như hiện tại.”
Cô ngẩng đầu lên, bất ngờ đối diện với khuôn mặt anh tuấn của chàng trai, hình như còn nghe được nhịp tim dồn dập của bản thân, hơi lơ đãng nói: “Hình như mình từng gặp cậu ở đâu rồi.”
Hà Vân Khai nhướng mày mỉm cười với cô: “Lương Nguyệt Minh, sao cậu có thể bắt chuyện lỗi thời thế hả.”
Cô khẳng định: “Từng gặp cậu thật mà.”
Hà Vân Khai nhặt tờ giấy nháp lên cho cô, phối hợp nói: “Sao mình không biết nhỉ?”
“Thì mới sáng nay đó.” Lương Nguyệt Minh rất nghiêm túc: “Ở bến xe trước cổng trường, mình thấy cậu bước xuống từ xe buýt số 31.”
Cậu ngẩn ra một giây, sau đó cầm tờ giấy nháp của cô, cười lớn không chút che đậy: “Lương Nguyệt Minh, sao cậu lại thú vị như vậy.”
Cô cầm cái bút, chạm vào lỗ tai, rồi cũng cười theo.
Khoảng thời gian mười mấy tuổi ấy, Lương Nguyệt Minh nghe cậu đánh giá nhiều nhất về mình là thú vị, cô giả vờ như không biết bọn họ đã từng khen những cô gái khác là xinh đẹp dễ thương hấp dẫn v.v… v.v… và các mỹ từ về ngoại hình khác.
Bạn cùng bàn của Hà Vân Khai đi tham gia huấn luyện thi đấu, đã nghỉ học mấy tháng rồi, vì thế Lương Nguyệt Minh trở thành bạn cùng bàn tạm thời của cậu.
Trở thành bạn cùng bàn của lớp trưởng không phải là chuyện dễ dàng.
Ở lớp Hà Vân Khai rất được yêu mến, mỗi giờ ra chơi lại có một vòng tròn người vây quanh bàn, họ nói về game, về bóng rổ, về hoa khôi lớp bên.
Những lúc ấy, Lương Nguyệt Minh luôn vùi đầu xuống bàn như một con đà điểu, cô là người mới lại không giỏi giao tiếp xã hội nên rất khó để hòa nhập với một môi trường như vậy.
Mỗi lần ra chơi lại là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với cô.
Vị trí của cô là ngồi cạnh tường, thỉnh thoảng muốn ra ngoài lấy cốc nước, vừa đứng dậy đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Những đôi mắt dò xét, ngạc nhiên, bất kể là ý tốt hay xấu, tất cả đều khiến Lương Nguyệt Minh cảm thấy xấu hổ.
Cô biết dáng vẻ hiện tại của bản thân thế nào, béo phì, nhợt nhạt, giống như một cây cột rỗng, lung lay sắp đổ trong gió.
Lương Nguyệt Minh chỉ có thể giấu mình đi, trốn vào một góc khuất không ai thấy, Nguyệt Minh trăng sáng, có lẽ cô không có cái ngày tỏa sáng đó.
“Bọn mày không ôn tập à?” Hà Vân Khai mở bài kiểm tra tiếng Anh ra trải lên bàn, giục những cậu bạn bên cạnh rời đi: “Sắp thi giữa kỳ rồi, chắc lần này bọn mày không muốn đứng cuối đâu ha.”
Một bạn nam có quan hệ thân thiết với Hà Vân Khai trợn mắt nhìn cậu, xua xua tay, nói: “Phục mày rồi, nếu lần này mày không giành được vị trí đầu, tao sẽ gọi người đánh mày.”
Hà Vân Khai xoay bút, cái bút xoay một vòng giữa các đầu ngón tay của cậu, cậu cười một cái: “Thế không hay lắm, tao không thể cướp vị trí của mày được, cái bảo tọa đứng nhất đếm ngược ấy vẫn là để mày ngồi đi.”
Mọi người xung quanh cười phá lên, cậu bạn nổi giận tiện tay giật lấy cuốn từ điển ném về phía cậu, nhưng không cẩn thận đụng người vào cánh tay, nhất thời mất phương hướng, cuốn từ điển nặng nề đập thẳng vào Lương Nguyệt Minh người ngồi cạnh cậu.
Cô đang ngẩng đầu lên vì những lời nói của Hà Vân Khai, và cũng vì những lời nói của cậu mà bị tai bay vạ gió, cuốn từ điển đập vào sống mũi cô, ngay lập tức cảm giác đau nhói ập đến, tiếp đó là một dòng ấm áp chảy xuống.
Chu Trách lập tức sững người tại chỗ.
Hà Vân Khai luống cuống giữ lấy cằm cô, trên tay có một vệt đỏ tươi, “Ngẩng đầu.”
Cô nghe lời ngẩng đầu lên, trong mắt đều là vẻ mặt lo lắng của cậu, cuối cùng còn cười không đúng thời điểm: “Mình không sao.”
Chu Trách cúi đầu đứng cạnh bàn, nhỏ giọng nói: “Vân Khai, bạn cùng bàn của mày sẽ không bị tao đập thành đần đâu nhỉ?”
“Im đi.” Hà Vân Khai lấy khăn giấy từ tay cậu ta, thay thế cho cái tay đang đặt trên mũi của cô, “Đi thôi, đưa cậu đến phòng y tế.”
Lương Nguyệt Minh nắm chặt khăn giấy, nhắc lại lần nữa: “Mình không sao.”
“Không đến phòng y tế, nhưng vẫn phải đến nhà vệ sinh rửa sạch một chút chứ.” Hà Vân Khai huơ tay trước mắt cô, năm ngón tay thon dài trắng ngần, có vệt máu khô còn lưu lại giữa kẽ ngón tay.
Lương Nguyệt Minh hít hít cái mũi nói: “Mình xin lỗi nha.”
Hà Vân Khai bật cười: “Mình nghĩ cậu bị đụng đến ngốc rồi, phải kêu Chu Trách chịu trách nhiệm thôi.”
“Tôi chịu trách nhiệm, tôi chịu toàn bộ trách nhiệm.” Chu Trách xoa xoa gáy, trên mặt là nụ cười xấu hổ: “Xin lỗi nhé bạn học Lương, tôi thật sự không cố ý.”
“Không sao đâu.” Lương Nguyệt Minh thả tay xuống, máu mũi không chảy xuống nữa, chỉ là sống mũi bị đập hằn thành vết và hơi trầy da.
Chu Trách chạy đến phòng y tế của trường mua thuốc khử trùng và băng cá nhân cho cô, trong miệng lặp lại ba lần: “Tôi thật sự xin lỗi.”
Lương Nguyệt Minh nhận đồ của cậu ta, nghiêm túc nói: “Mình không sao thật mà.”
“Được rồi.” Chu Trách lương tâm bứt rứt, dặn dò Hà Vân Khai: “Mày giúp cậu ấy xử lý vết tương, tao sợ tao ngu dốt, không cẩn thận lại chọc vào nữa.”
“Cho mày nợ.” Hà Vân Khai giơ nắm đấm lên với cậu ta: “Biến đi.”
Đúng lúc chuông vào học vang lên, Chu Trách ba bước thành một quay đầu bỏ chạy, Hà Vân Khai bật cười mở cái túi trên bàn, lấy tăm bông và thuốc khử trùng ra, nhìn cô nói: “Thật sự xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa.”
“À.” Lương Nguyệt Minh nghĩ cậu nói là sau này sẽ không làm mình bị thương nữa liền gật gật đầu một cách ngu ngốc: “Ồ, biết rồi.”
Sống mũi bị sưng vài ngày là hết, vốn cơ thể của Lương Nguyệt Minh cũng đã đầy sẹo, sau khi vết thương lành cũng chỉ lưu lại một vết mờ.
Cô đặt chiếc gương xuống, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thiếu niên mặc bộ đồng phục màu xanh trắng, dáng người cao gầy dựa vào lan can, khi nói cười ẩn trong mắt đều là kinh diễm.
Sau hôm đó, Hà Vân Khai ít khi ở lại trong lớp, có lúc đứng ở hành lang, có lúc sang chỗ Chu Trách, mấy người bạn thân của cậu cũng đổi mặt trận theo.
Thỉnh thoảng cậu lười đi lại, thế là ngồi tại chỗ giả vờ làm bài kiểm tra, để người khác không đến làm phiền, cậu sẽ giả vờ thảo luận đề bài hoặc nói chuyện với Lương Nguyệt Minh.
Họ nói về cuộc sống, nói về lý tưởng, nói về các huyền thoại khác nhau, nói về các bí ẩn chưa được giải đáp trên thế giới.
“Cậu nói trên trời này thật sự tồn tại thế giới song song á?” Lương Nguyệt Minh vừa giải đề vừa nói: “Đôi lúc, mình cảm thấy những gì xảy ra trước mắt dường như đã từng trải qua trong quá khứ, ví dụ như hiện tại.”
Cô ngẩng đầu lên, bất ngờ đối diện với khuôn mặt anh tuấn của chàng trai, hình như còn nghe được nhịp tim dồn dập của bản thân, hơi lơ đãng nói: “Hình như mình từng gặp cậu ở đâu rồi.”
Hà Vân Khai nhướng mày mỉm cười với cô: “Lương Nguyệt Minh, sao cậu có thể bắt chuyện lỗi thời thế hả.”
Cô khẳng định: “Từng gặp cậu thật mà.”
Hà Vân Khai nhặt tờ giấy nháp lên cho cô, phối hợp nói: “Sao mình không biết nhỉ?”
“Thì mới sáng nay đó.” Lương Nguyệt Minh rất nghiêm túc: “Ở bến xe trước cổng trường, mình thấy cậu bước xuống từ xe buýt số 31.”
Cậu ngẩn ra một giây, sau đó cầm tờ giấy nháp của cô, cười lớn không chút che đậy: “Lương Nguyệt Minh, sao cậu lại thú vị như vậy.”
Cô cầm cái bút, chạm vào lỗ tai, rồi cũng cười theo.
Khoảng thời gian mười mấy tuổi ấy, Lương Nguyệt Minh nghe cậu đánh giá nhiều nhất về mình là thú vị, cô giả vờ như không biết bọn họ đã từng khen những cô gái khác là xinh đẹp dễ thương hấp dẫn v.v… v.v… và các mỹ từ về ngoại hình khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook