Chợ đêm nyx
Chương 30:

Điền Miêu Miêu nhìn thấy một khách quen cầm cơm chiên, đúng ở bên cạnh xe của Lăng Sấm ăn, vừa muốn gọi cô ấy đến chỗ trống phía bên mình. Không ngờ cô vừa đi đến, đối phương đã khó giấu được kích động: “Bà chủ Điền, cô đến đúng lúc, bên phía ông chủ Lăng lại có chuyện hóng!”

Điền Miêu Miêu: “...”

Thì ra bộ dạng ăn ngon miệng của cô ấy ban nãy, không phải là ăn cơm chiên, mà là hóng hớt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô thuận thế nhìn về phía Lăng Sấm, nhìn thấy cô gái đứng trước xe hàng của anh.

“Cô gái xinh đẹp đó hình như là bạn học đại học của anh Sấm, vừa nãy nghe cô ấy nói muốn anh Sấm đến công ty bọn họ làm việc.”

Lần trước Điền Miêu Miêu đã nhìn thấy người quản lý của công ty giải trí chạy đến đây kiếm Lăng Sấm, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm.

“Nhưng mà anh Sấm từ chối rồi.”

“Vì sao?”

Khi Điền Miêu Miêu phát ra câu nói ra, Đinh Dao cũng hỏi cùng một câu hỏi.

“Bởi vì không có hứng thú.” Lăng Siêu nói xong, tiếp tục chiên cơm cho khách hàng tiếp theo. Đinh Dao chau mày, nhìn anh nói: “Chuyện của anh ở nước ngoài em cũng có nghe nói một chút, nhưng bây giờ bọn họ khó đảm bảo cho bản thân, vừa hay anh có thể nhân cơ hội này quay về.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không liên quan đến người khác, tôi chỉ là không muốn đến công ty của các cô mà thôi.”

“Vì sao? Công ty của bọn em ở trong giới cũng là xếp hàng cao, anh có yêu cầu gì với lương bổng cũng có thể bàn.”

Lăng Sấm ngước mắt nhìn cô ta một cái: “Cô đang làm HR cho công ty?”

“Vậy thì không phải, nhưng mà ông chủ của bọn em khá hứng thú với anh.” Đinh Dao nói: “Với năng lực của anh, ở đây bán cơm chiên quả thực quá uổng nhân tài rồi.”

Khách hàng đang đợi cơm chiên nghe đến đây, nhịn không được nói một câu: “Với năng lực của ông chỉ Lăng, rời khỏi tiệm cơm chiên, cũng là một tổn thất lớn của ngành.”

Đinh Dao: “...”

Lăng Sấm cười một tiếng, nói với Đinh Dao: “Ý tốt của cô tôi nhận rồi, nhưng trước mắt tôi không có dự định rời khỏi chợ đêm cửa khẩu phía Bắc.”


Cô gái đứng bên cạnh Điền Miêu Miêu nghe anh nói như vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nếu như ông chỉ Lăng không chiên cơm nữa, tôi cũng không biết buổi tối mỗi ngày ăn gì nữa.”

Điền Miêu Miêu: “...”

Mỗi ngày đều ăn cơm chiên cũng không tốt, vẫn là nên luân phiên ăn thôi.

Từ trước đến nay Đinh Dao không ngờ đến Lăng Sấm sẽ đồng ý ở lại nơi này để bán cơm chiên, theo như cô ta thấy, anh đã bị ép đến đường cùng, chỉ có thể ở đây bán hàng.

Thực ra trước kia cô ta cũng từng thấy video của Lăng Sấm trên mạng, với lại không chỉ một lần, nhưng mà những video đó sau này đều bị nền tảng xóa đi. Lúc đó cô ta không dám đến tìm Lăng Sấm, lo lắng anh không muốn gặp bạn học cũ, nhưng Tề Huy cũng đã tìm đến anh đang sa sút, cô ta không muốn nhìn thấy Lăng Sấm bày hàng như vậy nữa.

Cô ta tưởng rằng chỉ cần có cơ hội như vậy, Lăng Sấm nhất định sẽ rời khỏi nơi này.

Nhưng vậy mà anh lại nói anh muốn ở đây bày hàng hơn.

“Lăng Sấm, em biết chuyện lúc trước có thể tạo thành một số đả kích đối với anh, nhưng anh không thể tự từ bỏ bản thân như vậy được.” Đinh Dao hơi chau mày nhìn anh: “Anh ưu tú như vậy, chắc chắn có thể bắt đầu lại từ đầu.”

Khách hàng trước đó lại nói: “Người ưu tú thì ở ngành nghề nào cũng ưu tú, bán cơm chiên sao lại là tự buông bản thân? Cơm chiên của ông chủ Lăng bán cũng trở thành tấm gương trong ngành.”

“...” Điền Miêu Miêu nhìn thấy rồi, vị khách này là vì sau này bản thân còn có thể ăn cơm chiên.

Lăng Sấm đưa cơm chiên của anh ấy cho anh ấy, nói với anh ấy: “Cảm ơn sự thổi phồng của anh, nhưng cơm chiên cũng sẽ không giảm giá.”

“...” Được.

Đinh Dao nhìn thấy người đó nhận cơm chiên rồi đi, còn muốn tiếp tục khuyên nhủ Lăng Sấm, chưa mở miệng đã bị cắt ngang: “Đinh Dao, tôi không biết Tề Huy ở trong nhóm đã nói gì về tôi, tôi cũng không quan tâm. Sự xuất hiện của anh ta không hề ảnh hưởng đến tôi chút nào, nếu không phải hôm nay cô qua đây, tôi đã quên mất chuyện của anh ta rồi. Vì vậy cô không cần lấy lại công bằng cho tôi, tôi không cảm thấy bán cơm chiên ở đây có gì khó coi, huống hồ khi chúng ta đi học, cũng không có thân như vậy phải không?”

Anh hiếm khi nói chuyện như vậy, chỉ là mỗi câu nói lọt vào trong tai của Đinh Dao lại không dễ chịu như vậy.

Khi bọn họ đi học, có thể Lăng Sấm đối với cô ta không có quen lắm, nhưng cô ta lại luôn quan tâm Lăng Sấm, dù sao một người đẹp trai như vậy, không ai không thích nhìn. Huống hồ anh còn thông minh như vậy, ngay cả chơi bóng rổ cũng giỏi như vậy, anh sáng chói như vậy, đi đến đâu đều là trung tâm ánh nhìn của mọi người. Để đọc full thì bạn có thể theo dõi trên fanpage nhóm dịch Sắc - Cấm Thành nhé. Bản các trang khác đăng sẽ không đầy đủ đâu. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Nhưng bây giờ anh lại bán cơm chiên ở chợ để cửa khẩu phía Bắc.

Lăng Sấm nhìn cô ta, mở miệng nói: “Tôi cảm thấy người không chấp nhận được tôi ở chợ đêm cửa khẩu phía Bắc bán cơm chiên, không phải tôi, mà là cô.”


Đinh Dao ngơ người, mím môi quay người đi.

Lăng Sấm không có nhìn cô ta nữa, tiếp tục xào dĩa cơm tiếp theo. Hóng hớt xong rồi, cô gái bên cạnh của Điền Miêu Miêu cũng không muốn đứng ở đây ăn nữa, cô ấy đi về phía sạp của Điền Miêu Miêu, nói với cô: “Bà chủ Điền, tôi ngồi ở chỗ cô một chút nhé. Nếu không cô cho tôi năm xiên thịt ba rọi và bắp đi.”

Lăng Sấm nghe thấy cô ấy gọi bà chủ Điền, vô thức nghiêng đầu qua, nhìn thấy Điền Miêu Miêu còn ngồi ở đó. Điền Miêu Miêu ngượng ngùng cười với anh hai cái, nhanh chóng đi về sạp đồ nướng của bản thân: “Ba rọi và bắp phải không? Vẫn là vị cũ?”

“Ừm ừm.”

Xiên nướng hôm nay Điền Miêu Miêu chuẩn bị mười giờ rưỡi đã bán xong, nhưng mà còn có khách ăn ngồi ở bên ngoài, vì vậy tạm thời bọn họ không đi. Lăng Sấm thu dọn đồ đạc xong, đi xuống xe nhìn một cái: “Mọi người cũng bán xong rồi sao?”

“Ừm, hôm nay chuẩn bị tương đối ít.” Điền Miêu Miêu và Điền Đậu Đậu bọn họ ngồi ở trên ghế nói chuyện, nghe thấy tiếng của Lăng Sấm, nên trả lời anh một câu.

Lăng Sấm gật đầu, đi về phía bọn họ: “Tôi đi mua rau câu, mấy cậu muốn ăn không?”

“Muốn!” Điền Đậu Đậu là người giơ tay đầu tiên.

“Vậy tôi mua bốn chén qua đây.” Lăng Sấm nói xong đi đến trước sạp rau câu của anh Phan, gọi bốn chén rau câu: “Chén này bỏ hoa hồng nhiều chút giúp tôi.”

Khi anh và Điền Miêu Miêu cùng ăn rau câu, phát hiện cô cực kì thích ăn rau câu hoa hồng, nên kêu anh Phan để hoa hồng nhiều chút.

Anh Phan nhìn anh một cái, ánh mắt có ý sâu xa: “Mua cho đàn em Miêu Miêu?”

“...Ừm.”

“Vậy tôi thêm cho cậu nhiều trái cây chút, cô ấy cũng thích ăn trái cây.”

“Được, cảm ơn.”

Khi Lăng Sấm dùng mân bưng bốn chén rau câu đi qua, trong đó có một chén đồ ăn kèm rất phong phú, mặt anh không đổi sắc để chen rau câu đó ở trước mặt của Điền Miêu Miêu.

“...” Điền Đậu Đậu im lặng hồi lâu, nhìn anh nói: “Sự thiên vị của anh có chút quá rõ ràng rồi chứ?”

Lăng Sấm: “Nếu như em cũng muốn thêm, tự mình đi tìm anh Phan.”


Điền Đậu Đậu cũng thật sự bưng mâm qua tìm anh Phan, còn mang theo chén của Chúc Tinh. Anh Phan nghe bọn họ nói muốn thêm hoa hồng và trái cây, gật đầu: “Có thể, thêm ba đồng.”

Điền Đậu Đậu: “...”

Điền Đậu Đậu lấy số tiền lớn sáu đồng ra, thêm hoa hồng và trái cây vào chén rau câu của mình và Chúc Tinh. Khi quay trở về, cậu ấy đặc biệt kêu Chúc Tinh: “Đi, chúng ta đến bàn bên cạnh ngồi ăn, không ngồi chung với bọn họ.”

Tuy Chúc Tinh muốn nhìn cp ở cự ly gần, nhưng lại nghĩ bản thân ngồi ở đó làm phiền bọn họ, vì thế nhanh chóng đi đến bàn bên cạnh ngồi cùng với Điền Đậu Đậu.

Điền Miêu Miêu nhìn thấy Điền Đậu Đậu thực sự bưng hai chén rau câu thêm đồ vào trở về, chén rau câu thông thường ở trước mặt Lăng Sấm có vẻ rất tội nghiệp.

“Hay là tôi chia chút trái cây cho cậu, tôi còn chưa ăn.” Chén rau câu của Điền Miêu Miêu còn chưa động, cô dùng muỗng múc một số trái cây , để vào trong chén ở trước mặt Lăng Sấm.

Lăng Sấm cúi đầu nhìn số trái cây cô chia cho bản thân, khóe miệng nở nụ cười: “Cảm ơn.”

Điền Miêu Miêu bật cười một tiếng: “Vốn dĩ chính là anh mời chúng tôi ăn rau câu, sao anh còn nói cảm ơn với tôi.”

Lăng Sấm cầm muỗng lên cười nói với cô: “Ăn đi.”

“Ừm.” Điền Miêu Miêu ăn một miếng rau câu, ngước mắt lên nhìn Lăng Sấm ngồi ở đối diện: “Vừa nãy tôi không phải cố ý nghe hai người nói chuyện.”

Lăng Sấm ngơ người, khi phản ứng lại chính là lúc cô đang nói việc Đinh Dao tìm anh. Anh cười một tiếng, nhìn cô nói: “Không sao, ở đây vốn dĩ là nơi công cộng, không tồn tại có nghe lén hay không nghe lén.”

Điền Miêu Miêu lại cầm muỗng ăn rau câu, đắn đo hỏi anh: “Tôi luôn nghe cô ấy nói chuyện lúc trước của cậu, lúc trước anh…sao lại rời khỏi phố Wall vậy?”

Cô hỏi vấn đề này xong, còn chưa đợi Lăng Sấm trả lời, bản thân lại mở miệng nói: “Nếu như anh không muốn nói, thì cứ xem như tôi chưa hỏi!”

Lăng Sấm ngẩng đầu nhìn cô, cười nhẹ một tiếng: “Không có gì không muốn nói, lúc đó tôi ở còn ở một công ty khá lớn là quản lý tài chính, nhưng sau này phát hiện bọn họ có một số thủ đoạn làm việc tôi không chấp nhận được, vì vậy đã nảy sinh mâu thuẫn với bọn họ. Lúc đó khi tôi rời đi, bọn họ đã uy hiếp tôi, nói chỉ cần tôi rời đi, thì khiến tôi không thể nào lăn lộn trong ngành này nữa, sau này tôi về nước tìm công việc, quả thật không mấy thuận lợi.”

Điền Miêu Miêu im lặng hồi lâu, mở miệng nói: “Vì vậy cậu dứt khoát đổi nghề sao?”

“Đúng vậy.” Lăng Sấm cười cười với cô: “Ở giới cơm chiên chắc hẳn bọn họ không thể phong sát thôi rồi chứ?”

Lời này anh nói tuy rất nhẹ nhàng, nhưng Điền Miêu Miêu biết lúc đó chắc chắn anh không nhẹ nhõm như vậy: “Vậy anh thật sự cứ định ở đây bán cơm chiên sao? Vị khách đó hôm nay tuy vẫn luôn thổi phồng anh lên, nhưng anh ta cũng chỉ vì có thể tiếp tục có cơm chiên ăn! Anh ta chỉ quan tâm đến bản thân mình!”

Lăng Sấm im lặng nhìn cô một hồi, đột nhiên nhoẻ miệng cười: “Vì vậy cô để ý tôi?”

Điền Miêu Miêu: “...”

Khả năng đọc hiểu này ổn đó.


Cô cúi đầu ho khan một tiếng, lại ăn mấy miếng rau câu: “Tôi chỉ là nghe bạn học đó của anh nói, có thể đến công ty của bọn họ, điều này đối với anh mà nói cũng là thêm một lựa chọn. Anh có thể suy nghĩ vì bản thân nhiều hơn, không cần lo lắng anh không bán cơm chiên bọn họ ăn cái gì, bọn họ sẽ không bị đói chết đâu.”

Lăng Sấm cười một tiếng, nhìn cô mói: “Lúc trước có phải cô đã hỏi tôi vì sao chỉ nhận tiền mặt không?”

“Ừm.” Điền Miêu Miêu ngẩng đầu, cũng nhìn về phía Lăng Sấm: “Không phải anh nói anh thích đếm tiền sao?”

“Đúng.” Lăng Sấm nói: “Lúc trước tôi ở phố Wall, trong một phút có thể có tiền hơn trăm triệu đi qua tay tôi, lúc đó đối với tôi mà nói, tiền thật sự chỉ là một đống chữ số, một chút cảm giác thực tế cũng không có.” Để đọc full thì bạn có thể theo dõi trên fanpage nhóm dịch Sắc - Cấm Thành nhé. Bản các trang khác đăng sẽ không đầy đủ đâu. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Điền Miêu Miêu: “...”

Flex cứ nói đến là đến.

“Sau khi đến chợ đêm Bắc Môn bày hàng, tuy tiền ít đi rất nhiều, nhưng chúng nó là kiếm được bằng từng đồng một, mỗi ngày lúc tôi đếm tiền, trong lòng sẽ cảm thấy rất thực tế, tôi lại tìm lại được sự kính trọng đối với đồng tiền.”

“...Ồ.” Điền Miêu Miêu gật đầu: “Vậy thật sư đáng chúc mừng.”

Lăng Sấm cười nhẹ một tiếng, nhìn thấy cô không nói chuyện, Điền Miêu Miêu bị anh nhìn đến có chút không tự nhiên, lại cúi đầu ăn rau câu: “Vậy anh thực sự không đến công ty của bạn anh sao? Sẽ không hối hận chứ?”

Lăng Sấm nhìn đỉnh đầu của cô, cong môi lên: “Sẽ không, bởi vì có người từng nói với tôi, phố Wall cũng không bằng chợ đêm Bắc Môn.”

Tay cầm muỗng của Điền Miêu Miêu dừng lại, ngay cả ăn mấy miếng rau câu cũng không đè được độ nóng đột nhiên tới trên khuôn mắt.

May mà Lăng Sấm ở đối diện cuối cùng cũng thu ánh mắt lại, cũng cúi đầu ăn rau câu, trong lòng Điền Miểu đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Mấy người họ ăn xong rau câu, khách ở bên đó ăn xiên nướng cũng thanh toán. Điền Miêu Miêu đến thu tiền, quay đầu nhìn Lăng Sấm nói: “Vậy chúng tôi đi trước, cảm ơn rau câu của anh.”

“Không có gì.” Lăng Sấm cúi người lấy ghế dưới đất lên, giúp bọn họ cùng nhau bọn bàn ghế vào trong xe: “Ngày mai gặp .”

“Ngày mai gặp.” Rõ ràng chỉ có ba chữ đơn giản, Điền Miêu Miêu cũng không hiểu sao vui vẻ lại bắt đầu tim đập nhanh.

Nhất định bởi vì hôm qua cô mơ thấy một giấc mơ hẹn hò với Lăng Sấm đó! Bây giờ cô cũng không dám nhìn thẳng Lăng Sấm nữa!

Lăng Sấm nhìn vành tai hơi đỏ lên của cô, không nói gì nữa, quay người trở về xe của mình.

Sau khi về nhà, Điền Miêu Miêu vẫn là đi tăm trước, sau đó lăn lên giường. Tuy lúc trước đã cảm thấy Lăng Sấm rất đẹp trai, nhưng cũng không đến nỗi vừa đối mặt với anh đã mặt đỏ tim đập nhanh!

Xong rồi xong rồi, không phải cô thật sự thích Lăng Sấm rồi chứ!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương