Chớ Đắc Tội Ông Chủ
-
Chương 6-2
Hoàng Nghi đứng thẳng hạ thấp vai, thông minh lựa chọn cười không đáp.
"Cô đi ra ngoài, giúp tôi gọi cô ấy vào." Anh ném bút xuống đứng lên, dáng vẻ tính toán tạm thời bỏ lại công việc, để cùng Thần Lạc trò chuyện một chút.
"Vâng, tổng giám đốc. Nhưng còn có một việc..." Cô quyết định làm người tốt đến cùng.
"Nếu như là công việc, chờ một chút nữa báo cáo với tôi." Công việc vĩnh viễn không thể xử lý xong, anh phát hiện ở đáy lòng chỉ muốn nhìn thấy Thần Lạc.
"Coi như là công việc." Ánh mắt cô hiện lên giảo hoạt, không vội nói cho hết lời.
Anh không kiên nhẫn nhíu mày lên, từ trước đến nay thư ký mới rất linh hoạt hôm nay tại sao nói chuyện cứ ấp a ấp úng? "Vậy thì chờ —— "
"Có liên quan đến Thư ký Cổ."
Nghe vậy, Hắc Diệu Luân lập tức nhìn về phía cô, không bỏ qua trong mắt cô ta lóe lên hài hước, trong nháy mắt, anh lập tức hiểu rõ cô ta đã nhìn thấu tình cảm của anh đối với Thần Lạc.
Ngay cả một thư ký mới đến cũng hiểu tâm ý của anh, tại sao cũng chỉ có bản nhân Cổ Thần Lạc hồn nhiên không biết? Giống như cố ý hành hạ anh.
"Tổng giám đốc thường xuyên cố ý để cho cô ấy xử lý công việc nhẹ, đối với cô ấy mà nói, thật ra là một loại xúc phạm." Hoàng Nghi nói thẳng, không muốn lại thấy vẻ mặt Thần Lạc tự trách bị thương không được công nhận.
"Ách?" Hắc Diệu Luân Đã đứng lên hai tay vòng quanh ngực, lông mày nhếch cao.
"Tôi xuất hiện, đã để cho cô ấy bắt đầu hoài nghi năng lực làm việc của mình, hơn nữa tổng giám đốc đặc biệt quan tâm với cô ấy, thật ra chỉ làm cô ấy lo lắng hơn."
"Được, tôi sẽ xử lý." Vẻ mặt Hắc Diệu Luân trầm xuống, nghiêm túc nói, "Cảm ơn."
Hắn tiếp nhận dụng ý của vị thư ký thứ hai, vốn chỉ không muốn để cho Thần Lạc ngày đêm làm việc điên cuồng, không nghĩ tới lại ngược lại hại cô kiêm nhiều công việc hơn, thậm chí bắt đầu nghi ngờ năng lực làm việc của mình, làm anh bất ngờ, và sơ sót của anh.
Hoàng Nghi có chút kinh ngạc giương cao hai hàng lông mày, không ngờ kiêu ngạo như tổng giám đốc, có lúc sẽ giống như bây giờ thành tâm cảm ơn một người.
Xem ra sức mạnh của tình yêu thật thật vĩ đại, không phải sao?
Từ khi cô đi vào đến bây giờ, ít nhất đã qua hơn mười phút... Trong tay Thần Lạc đang cầm ly trà nóng ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng làm việc tổng giám đốc, bất an giật mình.
Hắc Diệu Kuân bình thản uống cạn nửa ly trà, đặt cái chén trở về trên bàn.
"Biết tại sao anh gọi em đi vào không?" Anh chắm chú nhìn vào mắt của cô hỏi.
"Không, không biết." Vừa nghe thấy anh hỏi như thế, lòng cô trong nháy mắt trầm xuống.
Loại lời nói dạo đầu này, bình thường chuyện phát sinh kế tiếp sẽ không có cái gì tốt.
Anh lại lẳng lặng nhìn cô một lát, không nói gì.
Dạo này anh đang gấp rút mua một công ty cỡ trung ở nước Mĩ, cô lại thường xuyên lẫn tránh anh, không muốn làm tăng thêm áp lực cho cô, nên anh rất ít khi chủ động tìm cô vào, kết quả lại xấu như thế, đến bây giờ anh mới phát hiện cô đã gầy đi rất nhiều.
Hôm nay vụ mua bán vừa kết thúc, anh đã điều tra được lai lịch của Hoàng Nghi, tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ chờ anh chủ động bắt đầu công kích, anh vất vả mới có thời gian cùng cô nói chuyện một chút.
"Nghe nói, sau giờ tan tần em lại đi làm thêm ở chỗ khác?" Anh nói chuyện giọng nói không nhẹ không nặng, tròng mắt khôn khéo thản nhiên quan sát cô.
Nghe vậy, tay Thần Lạc đang cầm ly trà run lên, nước trà cứ như vậy bắn đến trên tay cô.
"Vâng." Cô gật đầu thừa nhận, muốn giải thích một chút, nói cho anh biết tình trạng kinh tế của mình, nhưng sau suy nghĩ kỹ một chút vẫn quyết định thôi.
Hắc Diệu Luân đợi nửa ngày mà không có đoạn sau, mới kinh ngạc phát hiện cái chữ "Vâng" này, là toàn bộ câu trả lời của cô.
Bất kể thân phận của anh là ông chủ của cô, còn đơn giản là người đàn ông muốn theo đuổi cô, cô rốt cuộc có để anh vào trong mắt không?
"Có thể nói nguyên nhân cho anh biết được không?" Anh đè nén bất mãn cùng tức giận xuống, muốn dụ dỗ cô nói ra tình hình thực tế với mình.
"Không có nguyên nhân đặc biệt gì khác." Mắt cô quay sang hướng khác không nhìn anh nữa.
"Không có nguyên nhân đặc biệt gì khác, em cần phải kiêm nhiều công việc như vậy?" Thái độ cô không tín nhiệm cùng giấu giếm anh, đả kích nghiêm trọng đến tâm ý quan tâm của anh với cô, trong nháy mắt làm anh giận dữ nói chất vấn ra.
Cô kinh ngạc một cái, tầm mắt hết lần này tới lần khác không dám nhìn anh."Dù sao hết giờ làm, tôi không có chuyện khác —— "
"Nói bậy!"
Nghe đến đó, anh cuối cùng cũng quyết định buông tha "Từ từ" đáng chết đi, một bước dài cả người vọt tới trước mặt cô, cúi người xuống, đôi tay rộng lớn giữ chặc bả vai cô.
Thần Lạc bị hành động bất ngờ của anh mà sợ, cả người sửng sờ không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó, ly trà trong tay bị anh nhận lấy đặt lên bàn từ khi nào cũng không biết.
"Anh muốn lời nói thật." Anh không nhịn được gầm nhẹ với cô, hi vọng cô có thể mở rộng trái tim mà đối mặt với anh, mà không phải giống như bây giờ tràn đầy phòng vệ.
Đáng chết anh yêu cô! Cô một chút cũng không cảm giác được sao?
Bị anh rống đến lỗ tai ong ong, cô muốn nâng hai tay để che lỗ tai của mình, nhưng anh không cho, cuối cùng một tay kéo cả người cô từ trên ghế salon lên, ép cô cùng mình bốn mắt giao nhau.
Anh cố ý muốn cô nhìn mình, không để cô lại tránh né, dù sao cô đã trốn tránh anh đã đủ lâu, mà kiên nhẫn của anh cũng bị cô làm cho tiêu hao không thừa một giọt.
"Đây chính là sự thật!" Thần Lạc nhìn tròng mắt đen tràn đầy hấp dẫn của anh, ủy khuất la ầm lên.
Anh ghét cô vậy sao, rõ ràng không thích cô, tại sao còn quan tâm chuyện riêng của cô?
Anh không biết như vậy sẽ hại cô ra sức tưởng tượng lần nữa, cho là... Cho là mình ở trong lòng anh có một chút đặc biệt sao?
Lần trước hai người "Không cẩn thận đụng phải hôn môi", hiện tại thái độ anh càng thêm mãnh liệt biểu lộ quan tâm với cô như thế.
Thật may là, Hoàng Nghi đến.
Chủ tịch Hắc đặc biệt gọi Hoàng Nghi từ năng lực làm việc cùng dáng người tất cả đều hạng nhất ở nước Mĩ về Đài Loan, cả công ty đã sớm truyền đi phí phí dương dương, nói Hoàng Nghi chính là người chủ tịch Hắc chọn trúng làm vợ.
Sự thật cũng chứng minh tất cả, kể từ khi Hoàng Nghi đến, Hắc Diệu Luân không hề nữa giống như trước đây, động một chút kéo cô ra ngoài ăn tối, ngay cả công việc cũng hết sức giao cho Hoàng Nghi xử lý.
Hoàng Nghi xuất hiện, tựa như một cảnh báo, muốn cô không nên tiếp tục ảo tưởng gì với anh, nhanh chóng nhận rõ thân phận của mình.
"Rốt cuộc muốn như thế nào, em mới bằng lòng nói thật với anh?" Lồng ngực Hắc Diệu Luân lên xuống cấp tốc, hai tay nắm bả vai cô cố gắng khống chế sức lực.
Ngay cả lúc đang nổi giận, anh vẫn nhớ mình không được đả thương cô, mà cô đã làm gì để đáp lại anh? Giương khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt cùng tỉnh táo để đả thương người?
"Tôi không biết ngài đang nói cái gì." Thần Lạc có chút ngoài ý muốn nhìn chằm chằm vào anh, dường như không nghĩ tới tại sao anh lại hỏi như vậy, vả lại vẻ mặt nhìn như bị hành hạ.
"Em biết!" Đáy mắt anh tràn ngập tức giận cùng thống khổ khó có thể nói thành lời, thì ra bị người mình yêu ngăn cách ở bên ngoài là chuyện khó chịu như thế, ch dù mọi người ở trên thế giới đến ôm anh, anh vẫn cảm thấy trống rỗng vì bị vứt bỏ tàn nhẫn.
"Cô đi ra ngoài, giúp tôi gọi cô ấy vào." Anh ném bút xuống đứng lên, dáng vẻ tính toán tạm thời bỏ lại công việc, để cùng Thần Lạc trò chuyện một chút.
"Vâng, tổng giám đốc. Nhưng còn có một việc..." Cô quyết định làm người tốt đến cùng.
"Nếu như là công việc, chờ một chút nữa báo cáo với tôi." Công việc vĩnh viễn không thể xử lý xong, anh phát hiện ở đáy lòng chỉ muốn nhìn thấy Thần Lạc.
"Coi như là công việc." Ánh mắt cô hiện lên giảo hoạt, không vội nói cho hết lời.
Anh không kiên nhẫn nhíu mày lên, từ trước đến nay thư ký mới rất linh hoạt hôm nay tại sao nói chuyện cứ ấp a ấp úng? "Vậy thì chờ —— "
"Có liên quan đến Thư ký Cổ."
Nghe vậy, Hắc Diệu Luân lập tức nhìn về phía cô, không bỏ qua trong mắt cô ta lóe lên hài hước, trong nháy mắt, anh lập tức hiểu rõ cô ta đã nhìn thấu tình cảm của anh đối với Thần Lạc.
Ngay cả một thư ký mới đến cũng hiểu tâm ý của anh, tại sao cũng chỉ có bản nhân Cổ Thần Lạc hồn nhiên không biết? Giống như cố ý hành hạ anh.
"Tổng giám đốc thường xuyên cố ý để cho cô ấy xử lý công việc nhẹ, đối với cô ấy mà nói, thật ra là một loại xúc phạm." Hoàng Nghi nói thẳng, không muốn lại thấy vẻ mặt Thần Lạc tự trách bị thương không được công nhận.
"Ách?" Hắc Diệu Luân Đã đứng lên hai tay vòng quanh ngực, lông mày nhếch cao.
"Tôi xuất hiện, đã để cho cô ấy bắt đầu hoài nghi năng lực làm việc của mình, hơn nữa tổng giám đốc đặc biệt quan tâm với cô ấy, thật ra chỉ làm cô ấy lo lắng hơn."
"Được, tôi sẽ xử lý." Vẻ mặt Hắc Diệu Luân trầm xuống, nghiêm túc nói, "Cảm ơn."
Hắn tiếp nhận dụng ý của vị thư ký thứ hai, vốn chỉ không muốn để cho Thần Lạc ngày đêm làm việc điên cuồng, không nghĩ tới lại ngược lại hại cô kiêm nhiều công việc hơn, thậm chí bắt đầu nghi ngờ năng lực làm việc của mình, làm anh bất ngờ, và sơ sót của anh.
Hoàng Nghi có chút kinh ngạc giương cao hai hàng lông mày, không ngờ kiêu ngạo như tổng giám đốc, có lúc sẽ giống như bây giờ thành tâm cảm ơn một người.
Xem ra sức mạnh của tình yêu thật thật vĩ đại, không phải sao?
Từ khi cô đi vào đến bây giờ, ít nhất đã qua hơn mười phút... Trong tay Thần Lạc đang cầm ly trà nóng ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng làm việc tổng giám đốc, bất an giật mình.
Hắc Diệu Kuân bình thản uống cạn nửa ly trà, đặt cái chén trở về trên bàn.
"Biết tại sao anh gọi em đi vào không?" Anh chắm chú nhìn vào mắt của cô hỏi.
"Không, không biết." Vừa nghe thấy anh hỏi như thế, lòng cô trong nháy mắt trầm xuống.
Loại lời nói dạo đầu này, bình thường chuyện phát sinh kế tiếp sẽ không có cái gì tốt.
Anh lại lẳng lặng nhìn cô một lát, không nói gì.
Dạo này anh đang gấp rút mua một công ty cỡ trung ở nước Mĩ, cô lại thường xuyên lẫn tránh anh, không muốn làm tăng thêm áp lực cho cô, nên anh rất ít khi chủ động tìm cô vào, kết quả lại xấu như thế, đến bây giờ anh mới phát hiện cô đã gầy đi rất nhiều.
Hôm nay vụ mua bán vừa kết thúc, anh đã điều tra được lai lịch của Hoàng Nghi, tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ chờ anh chủ động bắt đầu công kích, anh vất vả mới có thời gian cùng cô nói chuyện một chút.
"Nghe nói, sau giờ tan tần em lại đi làm thêm ở chỗ khác?" Anh nói chuyện giọng nói không nhẹ không nặng, tròng mắt khôn khéo thản nhiên quan sát cô.
Nghe vậy, tay Thần Lạc đang cầm ly trà run lên, nước trà cứ như vậy bắn đến trên tay cô.
"Vâng." Cô gật đầu thừa nhận, muốn giải thích một chút, nói cho anh biết tình trạng kinh tế của mình, nhưng sau suy nghĩ kỹ một chút vẫn quyết định thôi.
Hắc Diệu Luân đợi nửa ngày mà không có đoạn sau, mới kinh ngạc phát hiện cái chữ "Vâng" này, là toàn bộ câu trả lời của cô.
Bất kể thân phận của anh là ông chủ của cô, còn đơn giản là người đàn ông muốn theo đuổi cô, cô rốt cuộc có để anh vào trong mắt không?
"Có thể nói nguyên nhân cho anh biết được không?" Anh đè nén bất mãn cùng tức giận xuống, muốn dụ dỗ cô nói ra tình hình thực tế với mình.
"Không có nguyên nhân đặc biệt gì khác." Mắt cô quay sang hướng khác không nhìn anh nữa.
"Không có nguyên nhân đặc biệt gì khác, em cần phải kiêm nhiều công việc như vậy?" Thái độ cô không tín nhiệm cùng giấu giếm anh, đả kích nghiêm trọng đến tâm ý quan tâm của anh với cô, trong nháy mắt làm anh giận dữ nói chất vấn ra.
Cô kinh ngạc một cái, tầm mắt hết lần này tới lần khác không dám nhìn anh."Dù sao hết giờ làm, tôi không có chuyện khác —— "
"Nói bậy!"
Nghe đến đó, anh cuối cùng cũng quyết định buông tha "Từ từ" đáng chết đi, một bước dài cả người vọt tới trước mặt cô, cúi người xuống, đôi tay rộng lớn giữ chặc bả vai cô.
Thần Lạc bị hành động bất ngờ của anh mà sợ, cả người sửng sờ không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó, ly trà trong tay bị anh nhận lấy đặt lên bàn từ khi nào cũng không biết.
"Anh muốn lời nói thật." Anh không nhịn được gầm nhẹ với cô, hi vọng cô có thể mở rộng trái tim mà đối mặt với anh, mà không phải giống như bây giờ tràn đầy phòng vệ.
Đáng chết anh yêu cô! Cô một chút cũng không cảm giác được sao?
Bị anh rống đến lỗ tai ong ong, cô muốn nâng hai tay để che lỗ tai của mình, nhưng anh không cho, cuối cùng một tay kéo cả người cô từ trên ghế salon lên, ép cô cùng mình bốn mắt giao nhau.
Anh cố ý muốn cô nhìn mình, không để cô lại tránh né, dù sao cô đã trốn tránh anh đã đủ lâu, mà kiên nhẫn của anh cũng bị cô làm cho tiêu hao không thừa một giọt.
"Đây chính là sự thật!" Thần Lạc nhìn tròng mắt đen tràn đầy hấp dẫn của anh, ủy khuất la ầm lên.
Anh ghét cô vậy sao, rõ ràng không thích cô, tại sao còn quan tâm chuyện riêng của cô?
Anh không biết như vậy sẽ hại cô ra sức tưởng tượng lần nữa, cho là... Cho là mình ở trong lòng anh có một chút đặc biệt sao?
Lần trước hai người "Không cẩn thận đụng phải hôn môi", hiện tại thái độ anh càng thêm mãnh liệt biểu lộ quan tâm với cô như thế.
Thật may là, Hoàng Nghi đến.
Chủ tịch Hắc đặc biệt gọi Hoàng Nghi từ năng lực làm việc cùng dáng người tất cả đều hạng nhất ở nước Mĩ về Đài Loan, cả công ty đã sớm truyền đi phí phí dương dương, nói Hoàng Nghi chính là người chủ tịch Hắc chọn trúng làm vợ.
Sự thật cũng chứng minh tất cả, kể từ khi Hoàng Nghi đến, Hắc Diệu Luân không hề nữa giống như trước đây, động một chút kéo cô ra ngoài ăn tối, ngay cả công việc cũng hết sức giao cho Hoàng Nghi xử lý.
Hoàng Nghi xuất hiện, tựa như một cảnh báo, muốn cô không nên tiếp tục ảo tưởng gì với anh, nhanh chóng nhận rõ thân phận của mình.
"Rốt cuộc muốn như thế nào, em mới bằng lòng nói thật với anh?" Lồng ngực Hắc Diệu Luân lên xuống cấp tốc, hai tay nắm bả vai cô cố gắng khống chế sức lực.
Ngay cả lúc đang nổi giận, anh vẫn nhớ mình không được đả thương cô, mà cô đã làm gì để đáp lại anh? Giương khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt cùng tỉnh táo để đả thương người?
"Tôi không biết ngài đang nói cái gì." Thần Lạc có chút ngoài ý muốn nhìn chằm chằm vào anh, dường như không nghĩ tới tại sao anh lại hỏi như vậy, vả lại vẻ mặt nhìn như bị hành hạ.
"Em biết!" Đáy mắt anh tràn ngập tức giận cùng thống khổ khó có thể nói thành lời, thì ra bị người mình yêu ngăn cách ở bên ngoài là chuyện khó chịu như thế, ch dù mọi người ở trên thế giới đến ôm anh, anh vẫn cảm thấy trống rỗng vì bị vứt bỏ tàn nhẫn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook