Chờ Anh
-
Chương 25
Lâm Hạ ngồi trong căn phòng vương vãi đầy đồ đạc,cô cúi đầu xuống hai chân,bờ vai cứ run lên từng đợt.Một lúc sau,tinh thần có vẻ ổn định hơn,cô thay quần áo,xuống dưới nhà,phớt lờ Hải Đăng, lên xe đi làm.
Con đường hôm nay sao lại dài đến như thế,cô càng đi càng cảm thấy dài thêm,cho đến khi đứng ở trước cửa trường học,đôi mắt vô tình nhìn sang bên kia đường.Dịch Hoằng của cô sáu năm không gặp vẫn đẹp như thế,chỉ là bóng lưng đã cương nghị và quyết đoán hơn.Bên cạnh anh là Đàm Vi,cô ấy mặc chiếc váy ngắn màu đen lộ đôi chân dài trắng muốt,chiếc áo kẻ cùng màu giống của anh,nhìn họ lúc này chẳng khác gì một đôi tình nhân mới yêu,tình cảm dào dạt.Anh nhìn cô ấy mỉm cười nhẹ,tim Lâm Hạ đau đến nghẹn thở,đã từng nhiều năm về trước,nụ cười ấy chỉ dành cho cô.
Họ cùng nhau ngồi trên chiếc xe máy phóng đi,hòa vào dòng người tấp nập,chỉ còn cô,đứng đây như một cái xác không hồn,mặc cho mọi người đi qua chào hỏi,Lâm Hạ mắt vẫn không dời nhìn theo hướng Dịch hoằng vừa đi.
"Lâm Hạ,cậu sao thế,sao không vào trong đi",Hàn Hiểu vỗ vai Lâm Hạ,đánh thức cô khỏi suy nghĩ mông lung trong đầu.
"Hiểu,mình không sao,chúng ta vào thôi,chuông hình như cũng đã reo rồi "
Hàn Hiểu lắc đầu nhìn theo từng bước cô đơn của Lâm Hạ,lúc này cô thật sự không biết nên khuyên nhủ hay an ủi Lâm Hạ như thế nào nữa.Nếu hôm qua Đàm Vi không vô tình nhắc đến cái tên đó,thì có lẽ bây giờ, Hạ vẫn là Hạ,vẫn cứ khép kín bản thân trong cái kí ức của riêng mình.
Chở Đàm Vi đến một quán phở gần đó,Dịch Hoằng dựng xe xuống rồi cùng cô bước vào.Quán này chính là cái quán trước kia thằng Hiếu dẫn anh đi ăn,sáu năm rồi nó vẫn chẳng thay đổi gì nhiều,mùi vị vẫn như vậy.
"Anh hay vậy,sao biết được quán phở ngon như thế,lần sau còn chỗ nào hay thì dẫn tôi đi nhé"
"Ừ,khi nào muốn đi thì gọi tôi,tất nhiên là nếu rảnh thì tôi mới đưa cô đi được "
Đàm Vi đang ăn thì dừng lại,cô chăm chú nhìn dịch Hoằng,định hỏi về Lâm Hạ nhưng chẳng biết mở lời từ đâu.Cô biết anh trong lòng rất yêu chị ấy,chỉ có điều,cô cũng yêu thích anh không ít,nếu thật sự có ngày anh quay về với Lâm Hạ,cô phải làm sao với trái tim lạc lối của mình.
"Đàm Vi,chuyện công việc,có thể chuyển sang chỗ khác được hay không.Tôi thấy bản thân mình không thích hợp làm ở đó".Dịch Hoằng lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng,ánh mắt nhìn chằm chằm vào bát phở.Anh nhớ lại khoảng thời gian trên tàu,Lâm Hạ không thích ăn phở,món nghiện của cô là bún mọc.Ngày còn ở bãi lão Tài,anh thường hay nhờ vợ lão đi chợ mua cho cô,dần dần thành thói quen cho Lâm Hạ.Những lúc lênh đênh trên sông không cập bến,cô sẽ tự vào bếp mà lụi cụi say thịt,nặn thành từng viên mọc,rồi làm thức ăn mặn ăn qua ngày.Khuôn mặt cô lúc ấy tràn đầy vui sướng và hạnh phúc,cô nói,cuộc sống bên anh thật yên bình và giản dị,ước gì cứ mãi như thế không thay đổi. Và rồi bọn anh cứ ngu ngơ tin vào những phép màu tự mình vẽ ra.
"Được,khu chung cư tôi đang ở cũng đang thiếu bảo vệ,anh chuyển sang đó làm đi,tôi sẽ liên lạc cho bên trại giam gọi điện đến công ty môi giới,tuy nhiên là mức lương sẽ không cao như ở bên kia"
Đàm Vi buông lỏng tay cầm đôi đũa,mỉm cười dịu dàng nhìn Dịch Hoằng.Suốt buổi tối hôm qua cô trằn trọc mãi không thể ngủ được là vì nghĩ đến chuyện Lâm Hạ và Dịch Hoằng làm cùng nhau,họ gặp nhau thường xuyên rồi sẽ như thế nào.Không ngờ hôm nay anh ấy lại tự giác đòi chuyển,nói trong lòng không có vui mừng thì không phải,nói không có sợ hãi cũng không đúng.Đề nghị của anh,Đàm Vi cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền,cô cũng vì điều này mà thở phào nhẹ nhõm.
Con gái một khi đã yêu ai rồi,thì trong lòng chỉ luôn có hình bóng của người đó.Với Đàm Vi cũng vậy,cô yêu Dịch Hoằng rất nhiều năm,cứ ngỡ anh sẽ động lòng mà chấp nhận,không nghĩ tới người đàn ông đó lại vô tâm đến mức chằng thèm để ý.Cho đến hôm nay,khj sự thật được phơi bày,không hiểu sao trong lòng có một chút khó chịu với Lâm Hạ,chỉ mong haj người đó mãi mãi không chạm mặt.
"Được,lương lậu ít nhiều không quan trọng,quan trọng là có một công việc để làm cho đầu óc thanh thản thôi"
Ăn xong bữa sáng,Đàm Vi kéo tay dịch Hoằng,mạnh dạn đề nghị,dẫu biết là nó hơi lộ liễu.
"Dịch Hoằng,hôm nay anh không làm gì,chi bằng đi cùng tôi sắm chút đồ trong nhà đi.Tôi mới chuyển ra ngoài này,đồ đạc cũng chưa được đầy đủ,với cả đường xá cũng không quen,anh có thể hay không"
Dịch Hoằng mới đầu định từ chối,thật ra anh biết tâm ý của Đàm Vi,nên càng giữ khoảng cách xa với cô ấy thì càng không gây hiểu lầm.Chỉ là nhìn vào đôi mắt đầy thành khẩn và chờ mong của người con gái kia,anh đành thở dài mà đồng ý.Coi như là đang trả ơn cho những lần Đàm Vi giúp đỡ mình trong trại giam.
Lâm Hạ ngồi ngây ngốc trong phòng nghỉ,đầu cô cúi gục xuống mặt bàn,cả người vô lực trong mệt mỏi,không muốn nói chuyện với bất cứ ai.Hàn Hiểu mang theo hai cốc trà sữa vào phòng cho Lâm Hạ,đi qua ngã cua của tòa nhà,vô tình nghe được một cuộc nói chuyện.
"Ê,bà biết gì không,ngày hôm qua tôi đi làm muộn,có nhìn thấy chồng cô Lâm đi vào nhà nghỉ với một cô gái khác,nhìn qua có vẻ bọn họ vô cùng hạnh phúc.Mới đầu tôi cứ ngỡ là bản thân hoa mắt,nhưng nhìn đi nhìn lại thì tôi dám chắc một trăm phần trăm luôn"
Một giọng nói lại vang lên,Hàn Hiểu nghe kĩ thì nhận ra đó chính là của cô giáo Nhàn,người vẫn luôn đứng sau Lâm Hạ một bậc về thành tích thi đua.
"Thảo nào hôm nay thấy cô ta có vẻ tiều tụy và chểnh mảng đến như thế,dạy đàn còn đánh sai mấy nốt nhạc.Đầu óc thì cứ như là đi bay ở trên mây ấy,trong cuộc họp hiệu trưởng có gọi tên ba bốn lần mới nghe được. Với cả tôi đã nói với các cô rồi, đàn ông có quyền có tiền làm sao chịu ngồi yên một chỗ chung tình với ai,đặc biệt là cái cô Lâm Hạ kia,ăn mặc lúc nào cũng bảo thủ,kín từ trên xuống dưới. Ngày nào cũng như ngày nào,đều khoác lên người bộ quân phục bí bích,đến chúng ta là phụ nữ với nhau nhìn còn chán,huống chi là chồng"
Cuộc bàn tán cứ thế ngày càng sôi nổi diễn ra,Hàn Hiểu tức giận định chạy qua đó phân bua một trận thì bị giữ lại,quay người là Lâm Hạ đang nhìn cô lắc đầu.Hai người đi thẳng về phía ban công,nơi cao nhất trên tòa nhà của trường đại học.
"Hạ,những điều bàn tán vừa nãy cậu đừng có nghe,bọn họ ghen ăn tức ở nên mới bôi xấu cậu như vậy thôi.Mình nghĩ Hải Đăng sẽ không bao giờ làm chuyện gi có lỗi với cậu đâu,anh ấy yêu cậu nhiều năm như vậy,si tình như thế,sao nỡ lòng mà phản bội cậu được"
Lâm Hạ nhận lấy cốc trà sữa,cô uống một hớp,mùi vị socola ngòn ngọt thấm vào cổ họng,cái cảm giác dan dát hồi sáng cũng đỡ đi rất nhiều.Ánh mắt nhìn xa xăm về tòa nhà chung cư đối diện,hình ảnh người con trai ấy chở Đàm Vi lại hiện về trong trí não,tim cô như bị ai đó đánh một cái nặng nề.
"Hàn Hiểu,cậu nghĩ mình sẽ để ý đến điều đó sao,cậu nghĩ mình tiều tụy là vì Hải Đăng "
Hàn Hiểu không đáp trả Lâm Hạ,cô biết chứ,chẳng qua vẫn là dối lòng muốn an ủi Lâm Hạ,tự huyễn hoặc bản thân mình rằng cô ấy buồn vì chồng ngoại tình, chứ không phải vì người đàn ông khác.Tình yêu của Lâm Hạ dành cho dịch Hoằng bao nhiêu Hàn Hiểu đều biết,sáu năm trước cô ấy bất chấp tất cả đi theo người đó,liệu sáu năm sau,còn có như vậy hay không.
"Lâm Hạ,bây giờ cậu đã có chồng,đã làm vợ người khác,Hải Đăng lại không phải là người bình thường, anh ta hiện giờ là Đại tá Bộ công an rồi,cậu phải hiểu cuộc hôn nhân của hai người là gì.Với cả Dịch Hoằng nếu muốn quay lại,anh ấy đã đến trường tìm cậu từ khi ra ngoài Hà Nội kìa.Nhưng cậu tỉnh lại đi,anh ấy là không hề muốn phá vỡ cuộc sống hiện tại của cậu,nên ngay cả khi biết bản thân được giới thiệu làm bảo vệ ở đây,cũng không có đi làm.Bấy nhiêu đó đủ cho cậu hiểu rõ rồi chứ,sao lại ngang bướng u mê đến như thế"
Lâm Hạ đôi mắt đỏ hoe,từng giọt cứ chảy xuống đầy khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo.Lúc này bản thân thực sự yếu đuối, cô mặc cho những cảm xúc dồn nén vỡ òa,ngồi phịch xuống nền bê tông mà nức nở.Bầu trời Hà Nội tháng mười hôm nay không có nắng,từng đám mây đen che khuất đi ông mặt trời đang cố ló rạng.Tiếng khóc người con gái ấy thê lương đến tan cõi lòng.
- -------------------------------------------------------------
Trong phòng làm việc của Hải Đăng tại cục công an,bầu không khí lúc này vô cùng ngột ngạt va khó chịu.Hải Đăng nhìn người con gái mặc bộ cảnh phục trên người đang cúi đầu khóc nức nở mà không thể kìm ném cơn tức giận bộc phát của mình.Vốn dĩ nếu Hoa biết an phận,không có những suy nghĩ vượt quá giới hạn thì anh còn có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua,không truy cứu chuyện cô ta nhiều lần dùng chức vị của mình mà ăn hối lộ tiền đút lót.Chỉ là anh thật không ngờ,lòng dạ cô ấy lại thâm sâu đến như vậy,muốn luôn cả vị trí của Lâm Hạ,không ngần ngại mà gửi cho cô ấy những tấm ảnh lõa lồ của hai người.
"Hoa,chẳng phải tôi đã nói với cô rồi hay sao,chuyện của tôi và cô là bí mật,tôi không muốn người thứ ba biết được chuyện này,tại sao cô lại để nó bị lộ ra ngoài hả"
Hoa nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt,đôi vai run run kìm nén tiếng khóc trong cổ họng,giọng nói trở nên nghẹn đắng.
"Hải Đăng,em không biết anh đang nói gì cả,chuyện của chúng mình em không hề có nói cho ai biết,em cũng đâu phải là con ngốc đâu mà không biết nó sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.Em yêu anh còn không hết,sao có thể hại anh được"
Hải Đăng chán ghét nhìn nước mắt của Hoa rơi xuống,điều đó khiến anh nhớ đến Lâm Hạ,anh mắt cô thập phần không cảm xúc nhìn anh,không hề có một chút yêu thương,cho dù là thương hại cũng không có.
"Được,vậy cô nói cho tôi biết, cô đã bép xép gì với vợ tôi hả,tại sao Lâm Hạ lại biết được chuyện đó"
Khuôn mặt Hoa trở nên trắng bệch khi nghe đến tên Lâm Hạ,bờ môi run run muốn trả lời nhưng không thể thốt ra khỏi cổ họng,điều đấy lại càng khiến cho cơn giận dữ của Đăng thêm bùng nổ.Hai tay nắm chặt trong uất hận và ghen tị,Hoa không ngờ rằng Lâm Hạ lại có thể nói với Hải Đăng về chuyện cô cố tình gửi những tấm ảnh tế nhị kia.
"Sao,không nói được gì nữa đúng không,hay là tôi nói đúng sự thật quá nên không thể chối cãi.Đi,đi ra ngoài,từ ngày mai tôi không muốn nhìn thấy cô xuất hiện gần tôi nữa,nghe không.Nể tình mấy năm qua tôi cùng cô qua lại,sẽ không truy cứu những việc cô phạm phải kỉ luật"
Hoa ôm chặt lấy cánh tay của Đăng,trái tim đau đớn đến tê dại,cô cứ ngỡ rằng sáu năm qua cho dù anh không yêu cô những vẫn sẽ cho cô một góc nhỏ trong cuộc sống của mình,nên mới suy nghĩ dại dột khiêu khích Lâm Hạ.Chỉ có điều cho đến giờ phút này,cô không ngờ được Hải Đăng lại vô tình đến như thế,thậm chí lạnh lùng phủi sạch mối quan hệ với cô,chỉ vì Lâm Hạ.
"Đừng mà anh,em xin lỗi,là em sai rồi, em có mắt như mù nên mới có những việc làm ngu xuẩn như vậy.Hải Đăng, em xin anh,đừng đối xử với em tàn nhẫn như vậy,được hay không.Anh không nghĩ cho em,thì cũng phải nghĩ cho con của chúng ta chứ,nó không thể không có ba được"
Bóng lưng Hải Đăng cứng lại,anh xoay người bóp chặt lấy vai của Hoa,giọng rít lên mang theo hơi thở của địa ngục lạnh lẽo.
"Cô nói sao,cái thai nào ở đây hả.Hôm qua chúng ta vẫn còn cùng nhau được,hôm nay cô liền nói mình có thai, cô nghĩ tôi là thằng ngu sao mà định dắt mũi tôi hả"
"Không,em không hề nói dối anh,em thật sự đã có thai,đã được chín tuần rồi.Hải Đăng, sáng nay em cũng mới biết được tin này,giấy của bệnh viện vẫn còn,anh không tin em lấy cho anh xem"
Hải Đăng cởi chiếc áo quân phục trên người xuống,vắt tùy ý lên chiếc ghế xoay,không nói không rằng cầm tay Hoa lôi ra ngoài,giọng mềm đi rất nhiều.
"Đi,đi bệnh viện,bây giờ mới được chín tuần,vẫn có khả năng phá được,mọi chi phí anh sẽ lo liệu,em chỉ cần nằm im cho bác sĩ họ phẫu thuật là được.Cái thai này nhất định không thể giữ lại được, em hiểu không,Hoa"
"Không,đây là con của chúng ta mà Đăng,nó đang dần lớn lên,em không thể làm như vậy được "
Cố kìm nén sự tức giận trong người, Hải Đăng hôn lên đôi mắt sưng mọng,rồi chuyển xuống đôi môi phiếm hồng,anh nói chỉ đủ để cho cả hai nghe được.
"Hoa,bây giờ anh vẫn chưa đạt được mục đích của mình,em nói em yêu anh,thì hãy vì anh mà nhẫn nhịn chờ đợi chứ.Đứa bé sẽ cản trở cho sự nghiệp của chúng ta, em hãy nghe anh,bỏ nó đi,rồi chúng mình sẽ có lại những đứa trẻ khác mà"
Trong cơn say tình, Hoa dần bị đánh gục mất lí trí.
"Có phải chỉ cần em bỏ nó đi,anh sẽ không xua đuổi em,phải không"
- ------------------------------------------
Dịch Hoằng chở Đàm Vi vào một trung tâm thương mại gần đó,gửi xe trong tầng hầm xong,cả hai cùng nhau đi vào thang máy,điểm đến đầu tiên là khu mua sắm nội thất.
"Dịch Hoằng, anh thấy chiếc giường này như thế nào,đẹp không"
Dịch Hoằng nhíu mày tỏ ý không vui trước câu hỏi của Đàm Vi,anh cũng chỉ ậm ừ gật đầu một cái cho có lệ.Nhưng Đàm Vi lại là một cô gái vô cùng thận trọng trong việc mua đồ,kéo tay anh lại ngồi xuống chiếc giường, cô cười tươi.
"Anh Dịch,đã giúp người thì giúp cho trót,đây là lần đầu tiên tôi đi mua sắm ở nơi xa lạ như thế này,giá cả chất liệu ra sao cũng không biết,anh đừng có tỏ ra vẻ khó chịu đó với tôi được không hả.Nể tình tôi giúp anh bao nhiêu lần,anh không thể vì tôi mà bỏ đi cái vẻ mặt miễn cưỡng đấy hay sao"
Dịch Hoằng mím môi bạc,ánh mắt cũng bớt đi vài phần khó chịu,anh thở hắt một hơi dài rồi quay sang Đàm Vi.
"Đàm Vi,tôi cũng không có biết mua sắm gì cả,cũng không biết cái gì tốt xấu,hay là cô thích cái gì thì cứ chọn bừa cái đó đi.Hôm nay tôi hứa đi theo cô rồi thì sẽ giúp cô xách đồ,được chứ"
Đàm Vi mỉm cười hài lòng với câu nói của Dịch Hoằng, cô không ngần ngại mà cầm lấy tay anh đi sang những gian hàng khác,đôi mắt rảo quanh tất cả đồ đạc được chưng bày trong cửa hàng,miệng không ngừng hỏi.Cái cảm giác của Đàm vi lúc này là hạnh phúc, cảnh tượng giống như hai người bọn họ đang đi sắm đồ cho căn nhà của mình vậy.
Giúp Đàm Vi chở đồ về nhà cũng đã là năm giờ chiều,đối diện tòa nhà cũng là lúc tan trường,từng tốp sinh viên mặc quân phục màu xanh ùa ra ngoài.Đàm Vi cầm túi đồ ăn trên tay,cô nhìn Dịch Hoằng đang loay hoay với chiếc ti vi,giọng đề nghị.
"Dịch Hoằng,hôm nay anh giúp tôi nhiều như vậy,ở lại ăn một bữa cơm không phiền chứ"
Dịch Hoằng dừng tay,trên trán anh đã lấm tấm những giọt mồ hôi,chiếc áo sơ mi cũng bị ướt một mảng.
"Cô biết nấu ăn"
Đàm vi gật đầu,cô lôi từ trong túi xách ra một chiếc khăn ướt,tỉ mỉ lau khuôn mặt đã bị bám bẩn của Dịch Hoằng,giọng nói trở nên dịu dàng hơn.
"Anh nghĩ sao,mặc dù công việc bận rộn,không có thời gian, nhưng tôi cũng biết nấu một vài món ăn đơn giản.Có thể là không ngon nhưng cũng tạm chấp nhận được"
Nhìn xuống chiếc túi trên tay Đàm Vi,Dịch Hoằng hỏi lại.
"Có cá và thịt,có tôm,lại cả măng chua,cô chắc mình sẽ làm được chứ"
Khuôn mặt Đàm Vi trở nên lúng túng,không biết trả lời anh như thế nào.Kì thực với những thứ này,cô đều không biết chế biến sao cho thành món ăn ngon,chỉ là không nghĩ tới Dịch Hoằng lại vạch trần trụi việc cô không thể ra như vậy.
"Được rồi, tôi cũng có biết một chút về nấu ăn,nếu cô không chê,tôi sẽ chỉ cô làm.Tuy nhiên,bây giờ phải chuyển hết được những thứ này lên trên phòng đã,nếu không sẽ không kịp"
Lâm Hạ dắt xe ra về sau một hồi đứng trên sân thượng nói chuyện với Hàn Hiểu,ánh mắt bỗng nhiên tối sầm lại khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt.Cách nhau hai mươi mét,mà cứ như là cả ngân hà,anh của cô đang ở đó,cùng người con gái khác chuyển đồ đạc lên căn nhà trong khu chung cư ấy.Cổ họng nghẹn ứ lại không thể thốt ra tiếng gọi,sáu năm,sáu năm cô chờ anh trong vô vọng,sáu năm,đã rất nhiều lần cô mơ về người con trai ấy,người đàn ông duy nhất của mình.Bây giờ anh ở đây,rất gần với cô,chỉ tiếc là,mọi thứ đã không còn như ngày trước.Trong mắt của Dịch Hoằng bây giờ chỉ có hình ảnh của Đàm Vi,chứ không phải là cô,là Lâm Hạ nữa.Là cô tuyệt tình với anh,là cô tàn nhẫn không đặt chân vào đó tìm anh,thì ra cái cảm giác nhìn người mình yêu thân mật với người khác nó lại đau đến như vậy.Phải chăng cũng giống như cô lúc này, anh cũng đã vô cùng đau lòng khi biết tin cô là vợ của người khác,đúng không.
"LÂM Hạ"
CHƯƠNG 8
Một tiếng gọi,ba người cùng nghe thấy,sáu ánh mắt vô tình chạm vào nhau,ẩn sâu trong đó là một sự đau đớn không thể đo được. Trong mắt Dịch Hoằng,Lâm Hạ đã trưởng thành hơn,chững chạc hơn,chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vẫn không thay đổi.Trong mắt Đàm Vi là sự sợ hãi,trong mắt Lâm Hạ là tuyệt vọng,là bầu trời sụp đổ.
Hải Đăng dẫn Hoa đi vào bệnh viện làm phẫu thuật,cho đến khi nhìn thấy cô khuôn mặt nhợt nhạt đi ra ngoài,cùng với các giấy tờ liên quan đến thủ thuật đã phá thai thì mới thở phào nhẹ nhõm.Đưa Hoa về thẳng khu chung cư cô ấy ở,anh chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo.
"Hoa,mấy ngày tới sức khỏe không ổn định thì đừng nên đi làm,anh sẽ phê duyệt cho em nghỉ mấy ngày,đợi tốt lên rồi hãy đi"
Hoa cúi đầu nhìn xuống tấm thảm để chân trong xe,những ngón tay bám chặt lấy vạt áo đến nhăn nhúm,nước mắt vẫn cứ rơi xuống từng giọt.
"Hải Đăng,anh có đến thăm em không"
Hải Đăng mặc dù trong lòng có chút khó chịu,nhưng vì đại cục,anh vẫn mỉm cười gật đầu,đôi tay lau lên khóe mi của Hoa,giọg an ủi.
"Có chứ,em lên nhà đi,ngày mai tan làm sớm anh qua.Còn nữa, thuốc men bác sĩ kê cho thì uống đầy đủ,không lại không bình phục,anh sẽ rất đau lòng"
Nhìn bóng lưng của Hoa khuất xa dần sau bậc cậu thang,Hải Đăng cúi gục đầu xuống vô lăng,ngón tay trắng bệch bám chặt vào cạnh tròn.Sự việc để Hoa có thai là một sai lầm sơ sót nhất của anh,cũng may trong lúc đó Hoa vô tình nói ra nên mới có thể giải quyết êm xuôi như vậy được, chứ nếu để to lên,mọi chuyện càng rắc rối hơn.Nhìn đồng hồ trên tay chỉ năm giờ, anh quay xe đi thẳng về trường học của Lâm Hạ,tầm này cũng là lúc cô tan dạy.Sự việc sáng nay là do anh không đúng,Lâm Hạ lại là người thù dai,Hải Đăng đành phải chịu đựng nhẫn nhịn mà xin lỗi cô,mặc dù trái tim không hề thấy thoải mái.
Ánh mặt trời dịu nhẹ dần khuất sau những tòa nhà cao tầng trong thành phố,đi ngang qua quán Hoa Hồng,Hải Đăng rẽ xuống mua một cốc trà sữa loại Lâm Hạ thích nhất,một chút bánh ngọt phủ dâu tây bên ngoài.Bước chân vội vã hơn khi nhìn thấy Lâm Hạ chuẩn bị bước lên xe,Hải Đăng sợ cô đi mất liền gọi lớn.
"Lâm Hạ"
Lâm Hạ quay người về phía có tiếng gọi,cô chỉ kịp nhìn thấy Hải Đăng trong bộ quân phục màu xanh đang nhìn mình mỉm cười, dưới tay xách một túi đồ ăn và nước uống. Nhìn sang bên kia đường, những chiếc ô tô tải đi qua đi lại nườm nượp, cho đến khi khuất bóng,cũng không nhìn thấy Dịch Hoằng và Đàm Vi đâu nữa.
"Lâm Hạ,em đang nhìn gì thế,gặp người quen sao"
Lâm Hạ thu lại ánh mắt hoang mang trong tìm kiếm,cô lắc đầu,môi mím chặt quay sang Hải Đăng đứng bên cạnh,giọng cất lên.
"Không có gì,vừa rồi nhìn thấy một người giống như là mẹ,nhưng không phải.Hôm nay anh tan làm sớm vậy sao,mà đến đây có việc gì thế"
Hải Đăng khựng người lại trước câu hỏi của Lâm Hạ,anh cố nở nụ cười thật tươi,cầm cốc trà sữa đưa cho cô,đá bên trong đã tan ra mát lạnh.
"Hôm nay tổng kết cuối tháng thành tích thi đua của tổ,anh được xếp hạng xuất sắc, định đến đón em đi ăn mừng. Bây giờ vẫn còn sớm,chúng ta đi đến nhà hàng "Buzza" mới mở gần đây ăn được không. Em không có bận gì đấy chứ"
Lâm Hạ trầm lặng không trả lời, đôi mắt buồn cứ nhìn về hướng chiếc cầu thang máy dẫn lên khu chung cư đối diện.Cô không biết Đàm Vi ở tầng bao nhiêu, cũng không biết là bọn họ có với nhau quan hệ gì,chỉ biết là, khoảnh khắc hồi nãy vô cùng nhức mắt.
"Lâm Hạ",Hải Đăng kiên nhẫn gọi cô lẫn nữa,tầm mắt cũng rơi về phía bên kia đường, nhưng chỉ nhìn thấy bà bán nước trà đá,ngoài ra không có ai nữa.
"Được,Hải Đăng, dù sao hôm nay cũng là ngày anh được tuyên dương, chúng ta là vợ chồng, cũng nên ăn mừng chút chứ"
- --------
Con đường hôm nay sao lại dài đến như thế,cô càng đi càng cảm thấy dài thêm,cho đến khi đứng ở trước cửa trường học,đôi mắt vô tình nhìn sang bên kia đường.Dịch Hoằng của cô sáu năm không gặp vẫn đẹp như thế,chỉ là bóng lưng đã cương nghị và quyết đoán hơn.Bên cạnh anh là Đàm Vi,cô ấy mặc chiếc váy ngắn màu đen lộ đôi chân dài trắng muốt,chiếc áo kẻ cùng màu giống của anh,nhìn họ lúc này chẳng khác gì một đôi tình nhân mới yêu,tình cảm dào dạt.Anh nhìn cô ấy mỉm cười nhẹ,tim Lâm Hạ đau đến nghẹn thở,đã từng nhiều năm về trước,nụ cười ấy chỉ dành cho cô.
Họ cùng nhau ngồi trên chiếc xe máy phóng đi,hòa vào dòng người tấp nập,chỉ còn cô,đứng đây như một cái xác không hồn,mặc cho mọi người đi qua chào hỏi,Lâm Hạ mắt vẫn không dời nhìn theo hướng Dịch hoằng vừa đi.
"Lâm Hạ,cậu sao thế,sao không vào trong đi",Hàn Hiểu vỗ vai Lâm Hạ,đánh thức cô khỏi suy nghĩ mông lung trong đầu.
"Hiểu,mình không sao,chúng ta vào thôi,chuông hình như cũng đã reo rồi "
Hàn Hiểu lắc đầu nhìn theo từng bước cô đơn của Lâm Hạ,lúc này cô thật sự không biết nên khuyên nhủ hay an ủi Lâm Hạ như thế nào nữa.Nếu hôm qua Đàm Vi không vô tình nhắc đến cái tên đó,thì có lẽ bây giờ, Hạ vẫn là Hạ,vẫn cứ khép kín bản thân trong cái kí ức của riêng mình.
Chở Đàm Vi đến một quán phở gần đó,Dịch Hoằng dựng xe xuống rồi cùng cô bước vào.Quán này chính là cái quán trước kia thằng Hiếu dẫn anh đi ăn,sáu năm rồi nó vẫn chẳng thay đổi gì nhiều,mùi vị vẫn như vậy.
"Anh hay vậy,sao biết được quán phở ngon như thế,lần sau còn chỗ nào hay thì dẫn tôi đi nhé"
"Ừ,khi nào muốn đi thì gọi tôi,tất nhiên là nếu rảnh thì tôi mới đưa cô đi được "
Đàm Vi đang ăn thì dừng lại,cô chăm chú nhìn dịch Hoằng,định hỏi về Lâm Hạ nhưng chẳng biết mở lời từ đâu.Cô biết anh trong lòng rất yêu chị ấy,chỉ có điều,cô cũng yêu thích anh không ít,nếu thật sự có ngày anh quay về với Lâm Hạ,cô phải làm sao với trái tim lạc lối của mình.
"Đàm Vi,chuyện công việc,có thể chuyển sang chỗ khác được hay không.Tôi thấy bản thân mình không thích hợp làm ở đó".Dịch Hoằng lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng,ánh mắt nhìn chằm chằm vào bát phở.Anh nhớ lại khoảng thời gian trên tàu,Lâm Hạ không thích ăn phở,món nghiện của cô là bún mọc.Ngày còn ở bãi lão Tài,anh thường hay nhờ vợ lão đi chợ mua cho cô,dần dần thành thói quen cho Lâm Hạ.Những lúc lênh đênh trên sông không cập bến,cô sẽ tự vào bếp mà lụi cụi say thịt,nặn thành từng viên mọc,rồi làm thức ăn mặn ăn qua ngày.Khuôn mặt cô lúc ấy tràn đầy vui sướng và hạnh phúc,cô nói,cuộc sống bên anh thật yên bình và giản dị,ước gì cứ mãi như thế không thay đổi. Và rồi bọn anh cứ ngu ngơ tin vào những phép màu tự mình vẽ ra.
"Được,khu chung cư tôi đang ở cũng đang thiếu bảo vệ,anh chuyển sang đó làm đi,tôi sẽ liên lạc cho bên trại giam gọi điện đến công ty môi giới,tuy nhiên là mức lương sẽ không cao như ở bên kia"
Đàm Vi buông lỏng tay cầm đôi đũa,mỉm cười dịu dàng nhìn Dịch Hoằng.Suốt buổi tối hôm qua cô trằn trọc mãi không thể ngủ được là vì nghĩ đến chuyện Lâm Hạ và Dịch Hoằng làm cùng nhau,họ gặp nhau thường xuyên rồi sẽ như thế nào.Không ngờ hôm nay anh ấy lại tự giác đòi chuyển,nói trong lòng không có vui mừng thì không phải,nói không có sợ hãi cũng không đúng.Đề nghị của anh,Đàm Vi cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền,cô cũng vì điều này mà thở phào nhẹ nhõm.
Con gái một khi đã yêu ai rồi,thì trong lòng chỉ luôn có hình bóng của người đó.Với Đàm Vi cũng vậy,cô yêu Dịch Hoằng rất nhiều năm,cứ ngỡ anh sẽ động lòng mà chấp nhận,không nghĩ tới người đàn ông đó lại vô tâm đến mức chằng thèm để ý.Cho đến hôm nay,khj sự thật được phơi bày,không hiểu sao trong lòng có một chút khó chịu với Lâm Hạ,chỉ mong haj người đó mãi mãi không chạm mặt.
"Được,lương lậu ít nhiều không quan trọng,quan trọng là có một công việc để làm cho đầu óc thanh thản thôi"
Ăn xong bữa sáng,Đàm Vi kéo tay dịch Hoằng,mạnh dạn đề nghị,dẫu biết là nó hơi lộ liễu.
"Dịch Hoằng,hôm nay anh không làm gì,chi bằng đi cùng tôi sắm chút đồ trong nhà đi.Tôi mới chuyển ra ngoài này,đồ đạc cũng chưa được đầy đủ,với cả đường xá cũng không quen,anh có thể hay không"
Dịch Hoằng mới đầu định từ chối,thật ra anh biết tâm ý của Đàm Vi,nên càng giữ khoảng cách xa với cô ấy thì càng không gây hiểu lầm.Chỉ là nhìn vào đôi mắt đầy thành khẩn và chờ mong của người con gái kia,anh đành thở dài mà đồng ý.Coi như là đang trả ơn cho những lần Đàm Vi giúp đỡ mình trong trại giam.
Lâm Hạ ngồi ngây ngốc trong phòng nghỉ,đầu cô cúi gục xuống mặt bàn,cả người vô lực trong mệt mỏi,không muốn nói chuyện với bất cứ ai.Hàn Hiểu mang theo hai cốc trà sữa vào phòng cho Lâm Hạ,đi qua ngã cua của tòa nhà,vô tình nghe được một cuộc nói chuyện.
"Ê,bà biết gì không,ngày hôm qua tôi đi làm muộn,có nhìn thấy chồng cô Lâm đi vào nhà nghỉ với một cô gái khác,nhìn qua có vẻ bọn họ vô cùng hạnh phúc.Mới đầu tôi cứ ngỡ là bản thân hoa mắt,nhưng nhìn đi nhìn lại thì tôi dám chắc một trăm phần trăm luôn"
Một giọng nói lại vang lên,Hàn Hiểu nghe kĩ thì nhận ra đó chính là của cô giáo Nhàn,người vẫn luôn đứng sau Lâm Hạ một bậc về thành tích thi đua.
"Thảo nào hôm nay thấy cô ta có vẻ tiều tụy và chểnh mảng đến như thế,dạy đàn còn đánh sai mấy nốt nhạc.Đầu óc thì cứ như là đi bay ở trên mây ấy,trong cuộc họp hiệu trưởng có gọi tên ba bốn lần mới nghe được. Với cả tôi đã nói với các cô rồi, đàn ông có quyền có tiền làm sao chịu ngồi yên một chỗ chung tình với ai,đặc biệt là cái cô Lâm Hạ kia,ăn mặc lúc nào cũng bảo thủ,kín từ trên xuống dưới. Ngày nào cũng như ngày nào,đều khoác lên người bộ quân phục bí bích,đến chúng ta là phụ nữ với nhau nhìn còn chán,huống chi là chồng"
Cuộc bàn tán cứ thế ngày càng sôi nổi diễn ra,Hàn Hiểu tức giận định chạy qua đó phân bua một trận thì bị giữ lại,quay người là Lâm Hạ đang nhìn cô lắc đầu.Hai người đi thẳng về phía ban công,nơi cao nhất trên tòa nhà của trường đại học.
"Hạ,những điều bàn tán vừa nãy cậu đừng có nghe,bọn họ ghen ăn tức ở nên mới bôi xấu cậu như vậy thôi.Mình nghĩ Hải Đăng sẽ không bao giờ làm chuyện gi có lỗi với cậu đâu,anh ấy yêu cậu nhiều năm như vậy,si tình như thế,sao nỡ lòng mà phản bội cậu được"
Lâm Hạ nhận lấy cốc trà sữa,cô uống một hớp,mùi vị socola ngòn ngọt thấm vào cổ họng,cái cảm giác dan dát hồi sáng cũng đỡ đi rất nhiều.Ánh mắt nhìn xa xăm về tòa nhà chung cư đối diện,hình ảnh người con trai ấy chở Đàm Vi lại hiện về trong trí não,tim cô như bị ai đó đánh một cái nặng nề.
"Hàn Hiểu,cậu nghĩ mình sẽ để ý đến điều đó sao,cậu nghĩ mình tiều tụy là vì Hải Đăng "
Hàn Hiểu không đáp trả Lâm Hạ,cô biết chứ,chẳng qua vẫn là dối lòng muốn an ủi Lâm Hạ,tự huyễn hoặc bản thân mình rằng cô ấy buồn vì chồng ngoại tình, chứ không phải vì người đàn ông khác.Tình yêu của Lâm Hạ dành cho dịch Hoằng bao nhiêu Hàn Hiểu đều biết,sáu năm trước cô ấy bất chấp tất cả đi theo người đó,liệu sáu năm sau,còn có như vậy hay không.
"Lâm Hạ,bây giờ cậu đã có chồng,đã làm vợ người khác,Hải Đăng lại không phải là người bình thường, anh ta hiện giờ là Đại tá Bộ công an rồi,cậu phải hiểu cuộc hôn nhân của hai người là gì.Với cả Dịch Hoằng nếu muốn quay lại,anh ấy đã đến trường tìm cậu từ khi ra ngoài Hà Nội kìa.Nhưng cậu tỉnh lại đi,anh ấy là không hề muốn phá vỡ cuộc sống hiện tại của cậu,nên ngay cả khi biết bản thân được giới thiệu làm bảo vệ ở đây,cũng không có đi làm.Bấy nhiêu đó đủ cho cậu hiểu rõ rồi chứ,sao lại ngang bướng u mê đến như thế"
Lâm Hạ đôi mắt đỏ hoe,từng giọt cứ chảy xuống đầy khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo.Lúc này bản thân thực sự yếu đuối, cô mặc cho những cảm xúc dồn nén vỡ òa,ngồi phịch xuống nền bê tông mà nức nở.Bầu trời Hà Nội tháng mười hôm nay không có nắng,từng đám mây đen che khuất đi ông mặt trời đang cố ló rạng.Tiếng khóc người con gái ấy thê lương đến tan cõi lòng.
- -------------------------------------------------------------
Trong phòng làm việc của Hải Đăng tại cục công an,bầu không khí lúc này vô cùng ngột ngạt va khó chịu.Hải Đăng nhìn người con gái mặc bộ cảnh phục trên người đang cúi đầu khóc nức nở mà không thể kìm ném cơn tức giận bộc phát của mình.Vốn dĩ nếu Hoa biết an phận,không có những suy nghĩ vượt quá giới hạn thì anh còn có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua,không truy cứu chuyện cô ta nhiều lần dùng chức vị của mình mà ăn hối lộ tiền đút lót.Chỉ là anh thật không ngờ,lòng dạ cô ấy lại thâm sâu đến như vậy,muốn luôn cả vị trí của Lâm Hạ,không ngần ngại mà gửi cho cô ấy những tấm ảnh lõa lồ của hai người.
"Hoa,chẳng phải tôi đã nói với cô rồi hay sao,chuyện của tôi và cô là bí mật,tôi không muốn người thứ ba biết được chuyện này,tại sao cô lại để nó bị lộ ra ngoài hả"
Hoa nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt,đôi vai run run kìm nén tiếng khóc trong cổ họng,giọng nói trở nên nghẹn đắng.
"Hải Đăng,em không biết anh đang nói gì cả,chuyện của chúng mình em không hề có nói cho ai biết,em cũng đâu phải là con ngốc đâu mà không biết nó sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.Em yêu anh còn không hết,sao có thể hại anh được"
Hải Đăng chán ghét nhìn nước mắt của Hoa rơi xuống,điều đó khiến anh nhớ đến Lâm Hạ,anh mắt cô thập phần không cảm xúc nhìn anh,không hề có một chút yêu thương,cho dù là thương hại cũng không có.
"Được,vậy cô nói cho tôi biết, cô đã bép xép gì với vợ tôi hả,tại sao Lâm Hạ lại biết được chuyện đó"
Khuôn mặt Hoa trở nên trắng bệch khi nghe đến tên Lâm Hạ,bờ môi run run muốn trả lời nhưng không thể thốt ra khỏi cổ họng,điều đấy lại càng khiến cho cơn giận dữ của Đăng thêm bùng nổ.Hai tay nắm chặt trong uất hận và ghen tị,Hoa không ngờ rằng Lâm Hạ lại có thể nói với Hải Đăng về chuyện cô cố tình gửi những tấm ảnh tế nhị kia.
"Sao,không nói được gì nữa đúng không,hay là tôi nói đúng sự thật quá nên không thể chối cãi.Đi,đi ra ngoài,từ ngày mai tôi không muốn nhìn thấy cô xuất hiện gần tôi nữa,nghe không.Nể tình mấy năm qua tôi cùng cô qua lại,sẽ không truy cứu những việc cô phạm phải kỉ luật"
Hoa ôm chặt lấy cánh tay của Đăng,trái tim đau đớn đến tê dại,cô cứ ngỡ rằng sáu năm qua cho dù anh không yêu cô những vẫn sẽ cho cô một góc nhỏ trong cuộc sống của mình,nên mới suy nghĩ dại dột khiêu khích Lâm Hạ.Chỉ có điều cho đến giờ phút này,cô không ngờ được Hải Đăng lại vô tình đến như thế,thậm chí lạnh lùng phủi sạch mối quan hệ với cô,chỉ vì Lâm Hạ.
"Đừng mà anh,em xin lỗi,là em sai rồi, em có mắt như mù nên mới có những việc làm ngu xuẩn như vậy.Hải Đăng, em xin anh,đừng đối xử với em tàn nhẫn như vậy,được hay không.Anh không nghĩ cho em,thì cũng phải nghĩ cho con của chúng ta chứ,nó không thể không có ba được"
Bóng lưng Hải Đăng cứng lại,anh xoay người bóp chặt lấy vai của Hoa,giọng rít lên mang theo hơi thở của địa ngục lạnh lẽo.
"Cô nói sao,cái thai nào ở đây hả.Hôm qua chúng ta vẫn còn cùng nhau được,hôm nay cô liền nói mình có thai, cô nghĩ tôi là thằng ngu sao mà định dắt mũi tôi hả"
"Không,em không hề nói dối anh,em thật sự đã có thai,đã được chín tuần rồi.Hải Đăng, sáng nay em cũng mới biết được tin này,giấy của bệnh viện vẫn còn,anh không tin em lấy cho anh xem"
Hải Đăng cởi chiếc áo quân phục trên người xuống,vắt tùy ý lên chiếc ghế xoay,không nói không rằng cầm tay Hoa lôi ra ngoài,giọng mềm đi rất nhiều.
"Đi,đi bệnh viện,bây giờ mới được chín tuần,vẫn có khả năng phá được,mọi chi phí anh sẽ lo liệu,em chỉ cần nằm im cho bác sĩ họ phẫu thuật là được.Cái thai này nhất định không thể giữ lại được, em hiểu không,Hoa"
"Không,đây là con của chúng ta mà Đăng,nó đang dần lớn lên,em không thể làm như vậy được "
Cố kìm nén sự tức giận trong người, Hải Đăng hôn lên đôi mắt sưng mọng,rồi chuyển xuống đôi môi phiếm hồng,anh nói chỉ đủ để cho cả hai nghe được.
"Hoa,bây giờ anh vẫn chưa đạt được mục đích của mình,em nói em yêu anh,thì hãy vì anh mà nhẫn nhịn chờ đợi chứ.Đứa bé sẽ cản trở cho sự nghiệp của chúng ta, em hãy nghe anh,bỏ nó đi,rồi chúng mình sẽ có lại những đứa trẻ khác mà"
Trong cơn say tình, Hoa dần bị đánh gục mất lí trí.
"Có phải chỉ cần em bỏ nó đi,anh sẽ không xua đuổi em,phải không"
- ------------------------------------------
Dịch Hoằng chở Đàm Vi vào một trung tâm thương mại gần đó,gửi xe trong tầng hầm xong,cả hai cùng nhau đi vào thang máy,điểm đến đầu tiên là khu mua sắm nội thất.
"Dịch Hoằng, anh thấy chiếc giường này như thế nào,đẹp không"
Dịch Hoằng nhíu mày tỏ ý không vui trước câu hỏi của Đàm Vi,anh cũng chỉ ậm ừ gật đầu một cái cho có lệ.Nhưng Đàm Vi lại là một cô gái vô cùng thận trọng trong việc mua đồ,kéo tay anh lại ngồi xuống chiếc giường, cô cười tươi.
"Anh Dịch,đã giúp người thì giúp cho trót,đây là lần đầu tiên tôi đi mua sắm ở nơi xa lạ như thế này,giá cả chất liệu ra sao cũng không biết,anh đừng có tỏ ra vẻ khó chịu đó với tôi được không hả.Nể tình tôi giúp anh bao nhiêu lần,anh không thể vì tôi mà bỏ đi cái vẻ mặt miễn cưỡng đấy hay sao"
Dịch Hoằng mím môi bạc,ánh mắt cũng bớt đi vài phần khó chịu,anh thở hắt một hơi dài rồi quay sang Đàm Vi.
"Đàm Vi,tôi cũng không có biết mua sắm gì cả,cũng không biết cái gì tốt xấu,hay là cô thích cái gì thì cứ chọn bừa cái đó đi.Hôm nay tôi hứa đi theo cô rồi thì sẽ giúp cô xách đồ,được chứ"
Đàm Vi mỉm cười hài lòng với câu nói của Dịch Hoằng, cô không ngần ngại mà cầm lấy tay anh đi sang những gian hàng khác,đôi mắt rảo quanh tất cả đồ đạc được chưng bày trong cửa hàng,miệng không ngừng hỏi.Cái cảm giác của Đàm vi lúc này là hạnh phúc, cảnh tượng giống như hai người bọn họ đang đi sắm đồ cho căn nhà của mình vậy.
Giúp Đàm Vi chở đồ về nhà cũng đã là năm giờ chiều,đối diện tòa nhà cũng là lúc tan trường,từng tốp sinh viên mặc quân phục màu xanh ùa ra ngoài.Đàm Vi cầm túi đồ ăn trên tay,cô nhìn Dịch Hoằng đang loay hoay với chiếc ti vi,giọng đề nghị.
"Dịch Hoằng,hôm nay anh giúp tôi nhiều như vậy,ở lại ăn một bữa cơm không phiền chứ"
Dịch Hoằng dừng tay,trên trán anh đã lấm tấm những giọt mồ hôi,chiếc áo sơ mi cũng bị ướt một mảng.
"Cô biết nấu ăn"
Đàm vi gật đầu,cô lôi từ trong túi xách ra một chiếc khăn ướt,tỉ mỉ lau khuôn mặt đã bị bám bẩn của Dịch Hoằng,giọng nói trở nên dịu dàng hơn.
"Anh nghĩ sao,mặc dù công việc bận rộn,không có thời gian, nhưng tôi cũng biết nấu một vài món ăn đơn giản.Có thể là không ngon nhưng cũng tạm chấp nhận được"
Nhìn xuống chiếc túi trên tay Đàm Vi,Dịch Hoằng hỏi lại.
"Có cá và thịt,có tôm,lại cả măng chua,cô chắc mình sẽ làm được chứ"
Khuôn mặt Đàm Vi trở nên lúng túng,không biết trả lời anh như thế nào.Kì thực với những thứ này,cô đều không biết chế biến sao cho thành món ăn ngon,chỉ là không nghĩ tới Dịch Hoằng lại vạch trần trụi việc cô không thể ra như vậy.
"Được rồi, tôi cũng có biết một chút về nấu ăn,nếu cô không chê,tôi sẽ chỉ cô làm.Tuy nhiên,bây giờ phải chuyển hết được những thứ này lên trên phòng đã,nếu không sẽ không kịp"
Lâm Hạ dắt xe ra về sau một hồi đứng trên sân thượng nói chuyện với Hàn Hiểu,ánh mắt bỗng nhiên tối sầm lại khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt.Cách nhau hai mươi mét,mà cứ như là cả ngân hà,anh của cô đang ở đó,cùng người con gái khác chuyển đồ đạc lên căn nhà trong khu chung cư ấy.Cổ họng nghẹn ứ lại không thể thốt ra tiếng gọi,sáu năm,sáu năm cô chờ anh trong vô vọng,sáu năm,đã rất nhiều lần cô mơ về người con trai ấy,người đàn ông duy nhất của mình.Bây giờ anh ở đây,rất gần với cô,chỉ tiếc là,mọi thứ đã không còn như ngày trước.Trong mắt của Dịch Hoằng bây giờ chỉ có hình ảnh của Đàm Vi,chứ không phải là cô,là Lâm Hạ nữa.Là cô tuyệt tình với anh,là cô tàn nhẫn không đặt chân vào đó tìm anh,thì ra cái cảm giác nhìn người mình yêu thân mật với người khác nó lại đau đến như vậy.Phải chăng cũng giống như cô lúc này, anh cũng đã vô cùng đau lòng khi biết tin cô là vợ của người khác,đúng không.
"LÂM Hạ"
CHƯƠNG 8
Một tiếng gọi,ba người cùng nghe thấy,sáu ánh mắt vô tình chạm vào nhau,ẩn sâu trong đó là một sự đau đớn không thể đo được. Trong mắt Dịch Hoằng,Lâm Hạ đã trưởng thành hơn,chững chạc hơn,chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vẫn không thay đổi.Trong mắt Đàm Vi là sự sợ hãi,trong mắt Lâm Hạ là tuyệt vọng,là bầu trời sụp đổ.
Hải Đăng dẫn Hoa đi vào bệnh viện làm phẫu thuật,cho đến khi nhìn thấy cô khuôn mặt nhợt nhạt đi ra ngoài,cùng với các giấy tờ liên quan đến thủ thuật đã phá thai thì mới thở phào nhẹ nhõm.Đưa Hoa về thẳng khu chung cư cô ấy ở,anh chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo.
"Hoa,mấy ngày tới sức khỏe không ổn định thì đừng nên đi làm,anh sẽ phê duyệt cho em nghỉ mấy ngày,đợi tốt lên rồi hãy đi"
Hoa cúi đầu nhìn xuống tấm thảm để chân trong xe,những ngón tay bám chặt lấy vạt áo đến nhăn nhúm,nước mắt vẫn cứ rơi xuống từng giọt.
"Hải Đăng,anh có đến thăm em không"
Hải Đăng mặc dù trong lòng có chút khó chịu,nhưng vì đại cục,anh vẫn mỉm cười gật đầu,đôi tay lau lên khóe mi của Hoa,giọg an ủi.
"Có chứ,em lên nhà đi,ngày mai tan làm sớm anh qua.Còn nữa, thuốc men bác sĩ kê cho thì uống đầy đủ,không lại không bình phục,anh sẽ rất đau lòng"
Nhìn bóng lưng của Hoa khuất xa dần sau bậc cậu thang,Hải Đăng cúi gục đầu xuống vô lăng,ngón tay trắng bệch bám chặt vào cạnh tròn.Sự việc để Hoa có thai là một sai lầm sơ sót nhất của anh,cũng may trong lúc đó Hoa vô tình nói ra nên mới có thể giải quyết êm xuôi như vậy được, chứ nếu để to lên,mọi chuyện càng rắc rối hơn.Nhìn đồng hồ trên tay chỉ năm giờ, anh quay xe đi thẳng về trường học của Lâm Hạ,tầm này cũng là lúc cô tan dạy.Sự việc sáng nay là do anh không đúng,Lâm Hạ lại là người thù dai,Hải Đăng đành phải chịu đựng nhẫn nhịn mà xin lỗi cô,mặc dù trái tim không hề thấy thoải mái.
Ánh mặt trời dịu nhẹ dần khuất sau những tòa nhà cao tầng trong thành phố,đi ngang qua quán Hoa Hồng,Hải Đăng rẽ xuống mua một cốc trà sữa loại Lâm Hạ thích nhất,một chút bánh ngọt phủ dâu tây bên ngoài.Bước chân vội vã hơn khi nhìn thấy Lâm Hạ chuẩn bị bước lên xe,Hải Đăng sợ cô đi mất liền gọi lớn.
"Lâm Hạ"
Lâm Hạ quay người về phía có tiếng gọi,cô chỉ kịp nhìn thấy Hải Đăng trong bộ quân phục màu xanh đang nhìn mình mỉm cười, dưới tay xách một túi đồ ăn và nước uống. Nhìn sang bên kia đường, những chiếc ô tô tải đi qua đi lại nườm nượp, cho đến khi khuất bóng,cũng không nhìn thấy Dịch Hoằng và Đàm Vi đâu nữa.
"Lâm Hạ,em đang nhìn gì thế,gặp người quen sao"
Lâm Hạ thu lại ánh mắt hoang mang trong tìm kiếm,cô lắc đầu,môi mím chặt quay sang Hải Đăng đứng bên cạnh,giọng cất lên.
"Không có gì,vừa rồi nhìn thấy một người giống như là mẹ,nhưng không phải.Hôm nay anh tan làm sớm vậy sao,mà đến đây có việc gì thế"
Hải Đăng khựng người lại trước câu hỏi của Lâm Hạ,anh cố nở nụ cười thật tươi,cầm cốc trà sữa đưa cho cô,đá bên trong đã tan ra mát lạnh.
"Hôm nay tổng kết cuối tháng thành tích thi đua của tổ,anh được xếp hạng xuất sắc, định đến đón em đi ăn mừng. Bây giờ vẫn còn sớm,chúng ta đi đến nhà hàng "Buzza" mới mở gần đây ăn được không. Em không có bận gì đấy chứ"
Lâm Hạ trầm lặng không trả lời, đôi mắt buồn cứ nhìn về hướng chiếc cầu thang máy dẫn lên khu chung cư đối diện.Cô không biết Đàm Vi ở tầng bao nhiêu, cũng không biết là bọn họ có với nhau quan hệ gì,chỉ biết là, khoảnh khắc hồi nãy vô cùng nhức mắt.
"Lâm Hạ",Hải Đăng kiên nhẫn gọi cô lẫn nữa,tầm mắt cũng rơi về phía bên kia đường, nhưng chỉ nhìn thấy bà bán nước trà đá,ngoài ra không có ai nữa.
"Được,Hải Đăng, dù sao hôm nay cũng là ngày anh được tuyên dương, chúng ta là vợ chồng, cũng nên ăn mừng chút chứ"
- --------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook