Chờ Anh
-
Chương 11
Hàn Hiểu ngồi trước bàn học của Lâm Hạ chơi audition,con bé nó mê cái trò này lắm,từ cái ngày học cấp hai đã suốt ngày cặm cụi rồi. Và người yêu của nó cũng quen từ trên đây hết,nhưng đến khi gặp mặt thì lại chỉ được một hai hôm vì ai cũng sợ cái mác con thủ trưởng nhà lính nó đeo trên mình.
“Hạ,mình mới quen được một anh chàng trên đây này,đẹp trai lắm luôn”,Hàn Hiểu mắt dán vào màn hình khoe mẽ.
“Ừ,kệ cậu,đừng làm phiền tớ mất tập trung “,Lâm Hạ chẳng thềm ngẩng đầu lên nhifn con bạn,trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là Dịch Hoằng,Dịch Hoằng mà thôi.
Dịch Hoằng lênh đênh trên sông cả ngày trời, dự báo thời tiết nói hôm nay có nắng mà đến tối lại mưa to khiến cho chiếc tàu không thể lưu động,anh đành ngó nghiêng một lúc rồi cho đỗ vào neo bên rìa sông Thái Bình.Gió cứ vù vù như người muốn lấy mạng,Dịch Hoằng mặc chiếc áo mưa chui người màu xanh chạy quanh thùng tàu che kín miếng bạt để khỏi bị gió tốc lên.Sấm chớp trên bầu trời cứ rạch ngang dọc,tiếng sét nghe đến mà sợ.Từng hạt mưa cứ táp vào khuôn mặt khiến mắt anh nhòe đi,phải vuốt lên vuốt xuống liên tục cho đỡ dát.
Đỗ bên cạnh thuyền của anh là anh Lập,một người anh mới quen lúc sáng tay đi trên sông.Anh Lập là người Hải phòng,nghe kể vợ mất sớm lên chỉ còn hai bố con nương tựa vào nhau,đứa con trai của anh nay cũng được mười một tuổi rồi. Thằng bé trông rất gầy,người thì đen nhẻm,do gia đình không có ai trông nom nên đành nghỉ học theo bố đi bươn trải trên các lòng sông,sau này sẽ làm công việc lái tàu này.Dịch Hoằng che xong định đi vào nhà thì thấy bên kia,anh Lập vẫn đang lúi húi với cái bạt to đùng,nặng không thể che được.
“Anh Lập,anh sang đầu bên kia kéo lên đi,em giúp anh,mưa lớn thế này không che kịp là trôi hết đấy”,Dịch Hoằng gào lên trong tiếng gió vù vù,những chiếc tàu thì cứ nhấp nhô trên mặt sông bởi gió lớn.
“Cậu Dịch,không xong rồi miếng bạt này bị rách mất một mảng rồi, không che được “,anh Lập ngó vào gọi con trai “Tư ơi,tìm cho ba miếng bạt con ơi”.
Một lúc sau tất cả đã xong xuôi,,anh trở về lán thì người đã ướt như chuột lột trong khi mặc cả áo mưa,nước càng ngày càng dâng cao lên báo động một do xả lũ từ thượng nguồn, e rằng ngày mai nếu cứ mưa to như vậy thì sẽ không thể di chuyển được. Tắm giặt xong xuôi,Dịch Hoằng mới nhớ cả ngày hôm nay không gọi điện thoại cho Lâm Hạ,anh bấm máy kết nối.
“Alo,bé Hạ hả,em đang làm gi thế,đã ngủ chưa”
“Em chưa,anh đã ăn tối chưa thế,sao bây giờ mới chịu gọi cho em vậy”,Lâm Hạ buông chiếc mũi đan xuống giường, ngẩng đầu nhìn đồng hồ bây giờ đã là chín rưỡi rồi.
“Anh đang nấu,ở đây hôm nay có mưa giông,tàu không thể di chuyển được,anh vừa phải che lại hàng hóa,không nghĩ lại mất đến mấy tiếng đồng hồ.Thật xin lỗi em,anh chẳng thể dành thời gian cho em được “,Dịch Hoằng tay cầm chiếc nạo nạo miếng bí bỏ vào luộc.Ngày trước lênh đênh trên biển Thái Bình Dương với anh Thắng,anh đã bắt đầu học nấu ăn từ đấy,sau đó anh trở về đất liền thì có thuê người làm nên chẳng còn động chạm vào nữa,lúc này mới thấy thật hữu dụng.
“Anh,ngày mai bọn em có cuộc đi diễn văn nghệ quân đội ở Hải Phòng,ngày mai anh đã đến được Hải Phòng chưa,mình gặp nhau anh nhé,được không “,Lâm Hạ cầm tờ lịch đặt trên đài giường lên nhìn,ngày mai ở Vĩnh Bảo Hải Phòng có một cuộc diễn tập toàn dân,cô cùng Hàn Hiểu được chọn vào đội múa của nghệ thuật quân đội,phải xuống đó biểu diễn.
“Anh không chắc chắn được,bởi vì mưa to quá,với cả bây giờ vẫn còn cách đấy ba chục cây số nữa,anh sợ ngày mai trời không tạnh”,bên ngoài gió rít gào lên như người nổi giận,chiếc tàu dã được Dịch Hoằng buộc cố định chặt chẽ mà vẫn lênh đênh nhấp nhô.
“Bé Hạ,anh cũng nhớ em,mới xa nhanh có một ngày thôi mà đã không chịu nổi được rồi.Cái cảm giác bị em đẩy ra nó khó chịu và đau đớn lắm,anh xin lỗi vì mình không thể cho em được một cuộc sống tốt đẹp.Anh không có bằng cấp,cuộc đời của anh trải qua ở những gầm cầu,ăn bên vỉa hè,anh sợ em đi theo anh sẽ khổ”,Dịch Hoằng đốt một điếu thuốc,anh ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài,màn đêm đen kịt chớp nhoáng những tia chớp,chiếc đèn vàng ngoài kia vẫn lấp lóe ánh mờ mờ.
Tại cục công an tỉnh Thái Bình,Hải Đăng đàn ngồi trong phòng với mấy vị giám đốc và phó giám đốc,thì nhận được một cuộc điện thoại,là của ba Dương Khải Minh.
“Alo,con nghe này ba”,Đăng lịch sự gật đầu xin lỗi tất cả,anh mở cửa đi ra ngoài hành lang.
“Đăng à,thế bao giờ con định quay về Hà Nội,công việc ở đó xong xuôi cả rồi thi,tranh thủ sắp xếp ra ngoài này,ba có chuyện muốn nói,đợi con trở về hãy hay”,giọng nói của ông Dương nghe vô cùng mệt mỏi.
Dương Khải Minh là thứ trưởng Bộ công an,trái tim ông cả đời chỉ giành cho những vụ phá án,thời gian chăm sóc con cái không nhiều,nhưng gia đình vẫn luôn hòa thuận hạnh phúc trong những ngày nghỉ lễ.Ông biết cái công việc đặc thù này của mình khiến người vợ của mình đôi lúc rất buồn.Hải Đăng năm nay đã hai mươi tám tuổi,cuộc hôn nhân của ông cũng kéo dài đến ba mươi năm rồi. Ba mươi năm từ một người lính quèn,ông có được như ngày hôm nay phải đổ xuống bao mồ hôi công sức,vậy mà cứ tưởng cuộc sống sẽ êm ả trôi đi.Cho đến hôm kia,chính mắt ông nhìn thấy vợ mình đi nhà nghỉ với đối tác thì cả bầu đời như sụp xuống.
Mẹ của Hải Đăng là Thu,bà là một chủ của công ty mỹ phẩm Hàn Quốc sản xuất tại Việt nam, trong mắt người ngoài bà chính là một nữ cường kinh doanh giỏi, một người mẹ người vợ tâm lý hết mực vì chồng con.Có trời mới biết được bà đã ngoại tình từ rất lâu rồi, đến khi bị ông phát hiện thì đã được bảy năm.Bảy năm qua trái tim người vợ ông yêu thương đã trao cho người khác,thân xác cùng nhục dục cũng thế
.”Ba,có chuyện gì mà ba gọi con về gấp như thế,hôm nay con có buổi họp tuyên dương,ba quên rồi sao”,Đăng nhíu mày không hiểu cuộc gọi điện thoại này có mục đích gì,lòng anh như lửa đốt vậy.
“Ông không cần phải gọi con về,thằng bé nó đã lớn,chuyện của chúng ta thì chúng ta tự cùng nhau giải quyết, không nên ảnh hưởng đến sự nghiệp của nó”,giọng mẹ Đăng lên tiếng lạnh lùng bên đầu dây,anh định hỏi ba lý do tại sao thì chính tai nghe được sự thật tàn khốc ấy.
“Bà nói như thế mà nghe được hả,tình nghĩa vợ chồng ba mươi năm của tôi với bà thì sao hả,thằng Đăng thì như thế nào.Tôi phấn đấu tất cả là vì ai,là vì cái gia đình này đấy,vậy mà bà cắm cho tôi chiếc sừng to quá,cắm lâu như vậy mà bố con tôi chẳng nhận ra”,ông Dương Khải Minh gào lên với vợ,lúc này ý chí ông không thể kiểm soát nổi nữa rồi.
“Leng keng”,chiếc điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay,Hải Đăng không tin vào những gì mình nghe thấy lúc nãy,anh vô lực tựa người vào tường như người không còn sức,hai tay ôm mặt mà muốn rơi nước mắt.Từ nhỏ đến lớn anh luôn tự hào với bạn bè mình có người bố người mẹ vĩ đại,hạnh phúc của gia đình anh khiến hàng xóm láng giềng ghen tị không thôi.Vẻ đẹp trai nhào nhoáng cộng với cái mác con nhà quan khiến Đăng dần trở nên kiêu ngạo,anh không thích tiếp xúc với những người suốt ngày chỉ nghĩ đến tiền.
Hoa ôm tập hồ sơ đi ngang qua,cô nhìn thấy Đăng lúc này yếu đuối đến lạ.Anh đã gặp phải chuyện gì mà lại quỵ lụy đến mức như thế kia,nhìn anh đau lòng như thế,trái tim yêu đơn phương của cô lại dấy lên từng hồi chua xót.
“Anh Đăng,anh sao thế,có chuyện gì sao anh”
“Không sao đâu em,anh vừa gặp chút chuyện không vui thôi,em đi đâu thế này”,Đăng lấy lại vẻ bình tĩnh nhất có thể,chuyện gì thì cũng phải để đến lúc về nhà giải quyết, đây là cơ quan,anh không thể không gương mẫu và vô ý thức như vậy được.
“ Anh thật không sao đấy chứ,em đi nộp bản báo cáo lên cho sếp về vụ án vừa phá xong.Ngày mai trở về Hà Nội rồi, tối anh em mình đi mua chút đặc sản ở Thái Bình nhé,mấy đứa cùng cơ quan nó hối em quá mà em không biết ở đây có gì nữa “,Hoa mạnh dạn lên tiếng đề nghị,cô cảm thấy bản thân càng ngày càng rất yêu người cấp trên này của mình.Bọn họ là đồng nghiệp,gia đình Hoa cũng không phải là không có quyền thế,cô tự cảm thấy bản thân mình hợp với Đăng hơn bất kì ai.
Sáng hôm sau năm giờ sáng Lâm Hạ đã phải dậy rồi,chuyến đi lưu diễn ở Hải Phòng kéo dài trong ba ngày,tức là cô có thể gặp được anh ít nhất một ngày rồi. Nghĩ đến Dịch Hoằng là Lâm Hạ như trở thành một người khác vậy,một cô gái kiêu kì thô cứng bây giờ cũng đã biết làm đẹp,thoa một chút son môi,bôi một ít kem dưỡng. Sự thay đổi chóng mặt của Lâm Hạ khiến Hàn Hiểu gần như muốn té ghế,gì chứ cô tin sắp đến ngày tận thế thật rồi.
Cái ngày mà con bé Lâm Hạ làm đẹp y rằng trời sẽ âm u không có nắng,mà đúng như suy nghĩ của Hàn Hiểu,bầu trời hà Nội từ rạng sáng đến giờ đã là bảy giờ cứ như thất tình vậy,lất phất cho vài hạt mưa nhỏ,xong lại vù vù gió thổi,thời tiết trở nên ẩm ướt đến khó chịu.
“Đấy,tôi đã bảo với bà rồi, bà tự dưng đi trang điểm làm gì không biết,để trời hôm nay không có một tia nắng nào luôn.E rằng đến hải Phòng chắc chẳng được đi chơi nữa “,Hiểu làu bàu trách móc Lâm Hạ với cái lý sự cùn của mình.
“Hải Phòng tất nhiên sẽ không có nắng rồi, thậm chí còn mưa to nữa là đằng khác ấy.Mưa từ hôm qua cơ”
“Ê,sao bà biết hay thế,vậy bao nhiêu dự định của tôi đều đổ sông đổ bể hết rồi.Thật đúng là xui xẻo,ông trời sao không thương xót cho một cô gái xinh đẹp như tôi chứ”,Hàn Hiểu nhìn lên đám mây âm u màu xám trên bầu trời mà uất hận than phiền.
Chuyến đi lần này hai cô đi cùng với đoàn nghệ thuật quân đội Trung Ương về thành phố Vĩnh Bảo hải Phòng tham gia hội nghị toàn dân yêu nước,được tổ chức ở trong trường trung học phổ thông.Ba Lâm nhận một nhiệm vụ cao cả chính là đưa cả hai đi đến thẳng trung tâm của đoàn diễn,mọi người ở đây không ai là không biết đến ông.
“Chào Tham mưu trưởng, ngài khỏe chứ”,một người đàn ông chạc tuổi 35,36 bắt tay ba Lâm chào hỏi,ánh mắt liếc qua Lâm Hạ và Hàn Hiểu gật đầu.
“Thượng ta Hòa,xin chào,tôi đưa hai đứa con gái đến để cho kịp giờ đi với đoàn ra Hải Phòng, không biết xem đỗ ở đâu nhỉ.Hai đứa,bọn con đi theo đoàn nghệ thuật nào thế,do ai dẫn đầu”,ba Lâm quay lại hỏi.
Hàn Hiểu từ lúc đến ánh mắt đã không rời khỏi được một hình bóng người con trai mặc quân phục đang đứng bên cạnh chiếc ô tô hai mươi bảy chỗ,xung quanh là những nữ chiến sĩ,chắc là người của đoàn.Con bé ngang nhiên công khai nhìn con trai là người ta trắng trợn không chớp mắt,nó phớt lờ câu hỏi của ba Lâm mà chạy thẳng về phía đó.
“Anh ơi,cho em hỏi chút được không”,Hàn Hiểu lên tiếng phá tan cuộc nói chuyện của tất cả,bọn họ ngạc nhiên quay sang nhìn thì là một cô bé khoảng hai mươi tuổi, tóc buộc đuôi ngựa,khuôn mặt bầu bĩnh trông rất đáng yêu.
Người con trai mặc quân phục theo phép lịch sự lên tiếng,ánh mắt anh ta từ khi nhìn thấy Hàn Hiểu thì hiện lên một tia hứng thú,nhưng rất nhanh lại bị che dấu đi.Là một người lính bao năm rèn luyện trong thao trường, muốn có cơ bắp có cơ bắp,ngực rộng eo thon,người dỏng cao trông giống như những người mẫu nam model nổi tiếng bây giờ.
“Chào em,anh là trưởng đoàn của đoàn nghệ thuật 241,không biết có giúp được gì cho em không.Em là sinh viên hả,trông còn trẻ lắm ấy”
Hàn Hiểu mỉm cười e thẹn trước giọng nói ấm áp mà trầm thấp của người đàn ông đối diện,trống ngực đập bang bang như người chạy marathon về vậy,hai má cũng theo đó mà ửng đỏ lên,trông con bé lúc này cứ như người con gái lần đầu được tỏ tình vậy.Quay lại đằng phía Lâm Hạ,Hiểu đưa tay vẫy rồi gọi to.
“Lâm Hạ,bên này này,mình tìm thấy rồi”, rồi cô quay sang gật đầu với anh quân nhân ”Em tên Hàn Hiểu,là sinh viên năm ba của đại học nghệ thuật quân đội Trung ương, người sẽ theo các anh đi lưu diễn ở Hải phòng trong mấy ngày sắp tới,làm phiền mọi người rồi “
Chiếc xe từ từ lăn bánh,ba Hạ cũng lên chiếc xe việt dã trở về quân khu,Lâm Hạ nhìn theo cho tới khi tầm mắt khuất hẳn mới quay lại.Dù sao cũng có cảm giác không thể kịp thời thích ứng được,bởi vì đây là lần đầu tiên xa nhà,cô có chút hồi hộp.Bản tính không quen tiếp xúc với người lạ,Lâm Hạ cứ ngỡ có Hàn Hiểu tâm sự cô sẽ bớt buồn hơn,nhưng thật không ngờ,trước mắt cô hiện ra cái cảnh có đánh chết cô cũng không tin nổi.
Ngay từ lúc bước lên xe con bé đã thủ thỉ vào tai Lâm Hạ là sẽ ngồi cùng với anh trưởng đoàn,Hàn Hiểu nói đã chấm con nhà người ta rồi nên sẽ nắm chắc trong tay,sử dụng những chiến thuật như tấn công trực diện,nội gián và thu kết quả như trong quân đội họ dùng để đối phó với địch.Lâm Hạ vỗ trán than thầm trong lòng, trời đất ơi, nó đi làm quen mà cứ như đánh trận vậy.
“Em cũng học trường học Quân đội sao,sao anh chưa từng nhìn thấy em nhỉ”,anh trưởng đoàn đẹp trai lên tiếng.Vừa nãy qua một hồi làm quen Hàn Hiểu cũng biết được anh ta tên là Trung,hiện tại đang là Trung tá của binh đoàn đặc công 423 tại Hà Nội,nghe đâu ba mẹ cũng làm trong cục thuế và quốc hội.Thảo nào khí chất toát ra nghiêm nghị không khác gì ba Hàn,thì ra cũng là đoàn trưởng trong quân khu.
“Ừ,nghe anh nói cứ như kể chuyện cười á,làm sao mà gặp được cơ chứ.Trường quân đội rộng như thế mà,với cả anh làm gì mà hay vào đó”
“Vào tán gái đấy,muốn tìm một cô bạn gái mà chưa tìm được này,anh cũng hai mươi tám mùa xuân cô đơn rồi.Ông bà già nhà anh giục anh kinh lắm,thậm chí lão bà còn cấm anh không được đặt chân về nhà nếu lần này không có người yêu đi cùng”,Trung ghé sát tai Hàn Hiểu nói nhỏ,đôi môi mỏng lạnh màu bạc vô tình như có như không chạm vào vành tai khiến cô run rẩy không thôi.Cái hành động này có ám muội quá không vậy hả,dù sao thì người ta cũng là con gái nhà gia giáo đấy.
“Ồ,thì ra anh thích gái quân đội à,yên tâm đi,anh cũng không đến nỗi xấu xí,mắt trũng miệng vêu da sần sùi,em tin anh sẽ tìm được thôi”,Hiểu giả vờ đồng tình vỗ vai Trung tỏ vẻ an ủi,nhưng trong bụng thì mắng thầm anh đúng thật là ngu ngốc không thể nói hết,cô đã mở đường cho đi vậy rồi mà không biết bước vào.
Cơn mưa như trút nước hôm qua đến sáng ngày hôm nay cũng đã tạnh,chiếc bạt che cát lõng bõng đọng nước ở trên bề mặt,Dịch Hoằng mặc chiếc áo ba lỗ,quần vải,chân đi giày ba ta cũ mở từng góc thuyền cho cát ráo nước.Mặc dù được che kín nhưng vẫn không thể không dính nước,anh nhìn lên bầu trời không nắng cũng chẳng mưa kia,đi nhanh vào buồng lái đánh thuyền hướng về con sông ở huyện Vĩnh Bảo.Hôm qua có nói chuyện với Lâm Hạ,cô bảo sẽ ở Hải Phòng bốn ngày,chắc giờ cũng đã đến nơi rồi. Chiếc thuyền cứ lao vun vút trên mặt sông,tiếng kêu phành phạch của động cơ vẫn vang rầm trên cả khu bến đỗ.
Đi được một đoạn Dịch Hoằng nhíu mày khi chiếc tàu bị một cái cano chặn lại,phía dưới cano có ba đến bốn thằng xăm trổ đầy cánh tay,miệng phì phèo điếu thuốc lá,nó ra lệnh cho thuyền tiến vào khu vực gần bờ.Máy động cơ chưa tắt đã thấy hai thằng nhảy lên,gõ cửa kính bên ngoài ra hiệu cho anh bước ra nói chuyện.Dịch Hoằng vẫn bình thản như không có gì,anh làm sao mà không biết bọn này chính là bọn bảo kê thu tiền của những người đi tàu,vốn dĩ chẳng muốn gây sự mà bọn nó cứ thích trọc tức tới mình.
Một thằng tóc đỏ đi thẳng vào lán,nó nhìn xung quanh căn phòng nhỏ rồi dừng lại ở cái thùng bò húc ở góc cuối giường, không nói không rằng bê ra cho cả bọn uống,chẳng mấy chốc đã hết mười lon.Đợi chúng nó uống nước xong xuôi,Dịch Hoằng cũng từ buồng lái đi ra,mắt anh đảo qua chiếc thùng đã bị bóc rách và những đống lon lổn ngổn trên sàn,hộp lạc rang cũng bị nó bê ra ăn gần hết,anh lên tiếng.
“Có chuyện gì,tôi còn phải tiếp tục di chuyển cho kịp chuyến hàng”
“Chú em,mới đi lái tàu sao,chưa biết luật ở trên sông này đúng không “,
“ừm,luật gì,không biết.Ăn uống xong rồi thì trả tiền đi,mười lon bò húc và hộp lạc rang,hai trăm nghìn,đưa đây”,Dịch Hoằng dựa vào cửa lán,hai tay anh đút túi quần nhìn chúng nó bình thản nói.
“Ơ thằng chó này,mày có biết bọn tao là ai không hả mà dám ăn nói kiểu đấy Nếu muốn được yên ổn làm ăn đi qua đây thì nộp phí bảo kê đi,năm triệu một tháng,nộp xong rồi đi”,thằng tóc đỏ tức giận lấy tuýp đập vào thành tàu phát ra tiếng kêu leng keng,mắt giận dữ nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
“Không có tiền”,lôi điếu thuốc lá ra châm lửa,anh vẫn không nhìn bọn giang hồ đang lộng hành trước mặt,mà ánh mắt lại chú ý đến chiếc tàu của anh Lập,hình như cũng bị chặn bảo kê.
“Mày nghĩ sao tao đi làm được năm triệu một tháng phải nộp hết cho bọn mày,tao còn phải nuôi vợ con,chúng mày khát tiền thì đi tìm việc mà làm”,thở ra một hơi khói,Dịch Hoằng nhíu mày nhìn thằng cầm đầu lên tiếng.
Điện thoại reo lên đột ngột, Dịch Hoằng lôi ra thì là điện thoại của thằng Hiếu, giọng nó phấn khởi như người vừa được trúng số vậy.
“Anh Dịch,anh đã đến Hải phòng chưa anh,em có thằng đàn em tên Quân nó thu phí bảo kê ở trên sông Thái Bình, em vừa gọi điện cho nó là không được chặn tàu của anh đấy.À mà quên,hôm nay em lại nhận được cầm đồ con xe Royal trị giá mười tỉ,hạn chuộc là một tháng anh ạ.Nếu giả xử nó không lấy lại thì bán đi cũng phải đến mười bảy mười tám tỉ đấy”
“Tốt,còn chuyện gì nữa không,anh đang bận”,Dịch Hoằng cứ đứng hút thuốc,anh chăm chú vào cuộc nói chuyện không để ý đến cái mặt tức giận và hằm hằm của bọn giang hồ trên tàu mình lúc này.
“Có chuyện gì vậy anh”,thằng Hiếu là một thằng nhạy bén trong đám đàn em trước kia của anh,nó cảm giác đại ca đang có việc gì dấu không muốn nói cho nó biết vậy.
“Ừ,đang nộp tiền bảo kê,bị chúng nó chặn”
“Con mẹ nó chứ,thằng chó nào dám chặn anh thu tiền,em cho người ra chém chết mẹ nó luôn”,thằng Hiếu tức cậu. Đứng bật dậy,nó đạp một phát khiến cái bàn đổ rầm vỡ tan mặt kính. “Anh đợi em,để em gọi điện cho đám thằng Quân,không thể để anh bị chúng nó bắt nạt như thế được “
Tắt máy,Dịch Hoằng đi thẳng vào trong nhà lấy ra năm triệu đưa cho bọn nó thì đúng này có một chiếc cano khác đang đi với tốc độ nhanh, dừng thẳng lại dưới mũi tàu.Một thằng đàn ông cũng được coi là có nét dân xã hội nhảy ù lên,chưa nói năng gì đã đạp vào người thằng cầm tiền tới tấp,miệng thì chửi rủa.
“Thằng ngu này,mày có mắt mà như mù thế hả,có biết đây là ai không mà dám đụng vào hả,chán sống rồi à.” Thằng này theo như anh đoán không nhầm nó tên là Quân, người mà thằng Hiếu nói lúc nãy,tốc độ cũng nhanh phết ấy chứ.Bản thân anh đã rút khỏi giang hồ rồi nên cũng chẳng muốn gây gổ,một phần vì anh chán cái cảnh suốt ngày ngồi rú ga đi hết nơi này nơi khác thu tiền,hai là vì đây là mong muốn của Lâm Hạ.
“Đại ca,anh đừng chấp nhặt với bọn ngu ngốc không có não này,em không biết hôm nay anh đi qua đây nên chúng nó mới quấy rầy,em xin anh rộng lượng mà bỏ qua cho bọn em,không anh Hiếu di chúng em chết thôi”,thằng Quân quỳ xuống dưới chân Dịch Hoằng, nó dập đầu cúi lạy sợ hãi.Từ lúc nó nhận được cuộc điện thoại của Hiếu,đại ca khét tiếng miền Bắc này đã tim rụng rời như muốn đột quỵ,ai biết bọn đàn em ngu ngốc của nó lại chặn đường anh Dịch chứ.
“Đứng lên,tao ăn thịt chúng mày đâu mà phải quỳ lạy hả”,vất điếu thuốc lá đang hút dở xuống mặt nước sông đục ngàu,anh nhìn thằng đại ca nói tiếp.
“Chiếc tàu có hai bố con kia,từ mai đừng có thu của họ,tiền đấy tao trả.Còn nữa, tiền bọn đàn em mày vừa uống nước ngọt và ăn đồ của tao hết hai trăm nghìn, đưa đây”
“Dạ,đại ca nói gì cũng đều đúng hết ạ,em cảm ơn đại ca đã không để bụng cái hành động ngu ngốc này của bọn em”
Dịch Hoằng không nói gì nữa, anh lừ mắt ý muốn đuổi hết bọn giang hồ này xuống,đôi chân đi nhanh về buồng lái khởi động tàu lao đi.
**** ** fb Lê Tuyết (Viết truyện) *** ****
Sau bốn tiếng cuối cùng đoàn cũng đến được Ủy ban nhân dân huyện Vĩnh Bảo,Lâm Hạ bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài trên xe.Từ nhỏ cô rất ít khi đi xe khách như vậy, nên cảm giác chóng mặt và cơn buồn ngủ ập đến khiến cô thở đều đều nhắm mắt,chẳng quan tâm đến cô bạn Hàn Hiểu mê trai đến quên trời quên đất kia.
“Này Hạ,bà say xe à,sao mặt lại tái nhợt thế kia.Đây,uống nước đi cho đỡ buồn nôn,khổ thật ấy,biết vậy tôi đã mua thuốc chống say xe cho bà rồi “ Hiểu sốt ruột quýnh lên khi nhìn thấy tình trạng của con bạn thân,cô mải nói chuyện với Trung mà quên mất Lâm Hạ,kiểu gì khi nó khỏe lại cũng sẽ cạo đầu cô cho coi.
“Ừ,hơi chóng mặt một tí nhưng chắc cũng không sao đâu,bà đừng lo lắng quá.Thế ông bạn mới quen của bà đâu rồi, không nói chuyện nữa hả”,Lâm Hạ cầm miếng kẹo cao su Hàn Hiểu đưa,bỏ vào miệng nhai cho xộc lên vị bạc hà,ít ra cô cũng cảm thấy đỡ cái cảm giác ruột gan sôi sùng sục.
“À,anh ấy chạy đi về phía kia kìa,đang nói chuyện với chủ tịch huyện ấy,mà bà biết không,người ta là lính đặc công đấy.Trời ơi, tôi là tôi mê mấy chiến sĩ binh chủng lắm ấy,toàn những người cao to đẹp trai,lại giỏi võ nữa “,Hàn Hiểu chắp hai tay trước ngực,đôi mắt hiện lên sự thán phục và yêu thương lộ liễu.
Lâm Hạ bật cười trước sự ngô nghê của con bạn,tâm trí lại lướt qua hình ảnh của Dịch Hoằng, anh cũng rất cao,bụng lại sáu múi.So với người sáng nay Hiểu bắt chuyện thì cô thấy anh vẫn là hơn,khí chất hơn,đẹp trai hơn hơn,và chắc chắc là tâm lý hơn nữa.Không biết bây giờ anh đã đến nơi chưa,Lâm Hạ mặc dù rất muốn gọi điện thoại nhưng lại sợ,không dám làm phiền khi anh đang lái tàu,như vậy rất nguy hiểm.
“Ừ,nhìn tổng thể qua thì cũng được,nhưng mà,so với Dịch Hoằng nhà tớ thì vẫn là một khoảng cách xa lắm đấy”
Hàn Hiểu tức xì khói trước cái sự so sánh không khớp và vô lý của Lâm Hạ,định lên tiếng cãi lại nhưng chữ ra đến cổ họng phải kìm nén xuống,cái con bé này cô biết,nó yêu cái ông xã hội đen đấy đến chẳng còn là chính mình nữa rồi. Ai đời đi so sánh một anh lính vơi một thằng giang hồ cơ chứ.Nhiều lúc cô cảm thấy ân hận vì ngày đó đưa điện thoại cho Lâm Hạ,nếu không bây giờ có khi nó đang tìm hiểu với Hải Đăng rồi.
Trung vừa đi vừa nói chuyện với những người làm trong huyện Vĩnh Bảo,đôi mắt anh nhiều lúc không tự chủ được lại liếc qua cô gái mặc bộ quân phục màu xanh,tóc buộc đuôi gà ấy.Người con gái nhí nhảnh đáng yêu nhưng không hề ngây thơ, mơ mộng giống bao nữ sinh khác,cô mang đến cho anh cảm giác khác lạ vô cùng.Tất nhiên là một thằng đàn ông sống hai mươi tám năm,anh chẳng hề tin vào cái tình yêu sét đánh gì đó,cái gì mà yêu ngay từ lần đầu gặp mặt,thật là nhảm nhí hết sức.Cảm giác anh có được với cô sinh viên Hàn Hiểu kia chắc chỉ là cảm giác hứng thú khi gặp được một người phù hợp với tính cách của mình,Trung lắc đầu không nhìn vào cô nữa Càng nhìn thì trong lồng ngực anh càng xuất hiện những cảm giác lạ lẫm không tên ùa về.
“Trung tá Trung,rất hân hạnh khi huyện của chúng tôi được đón đoàn của anh về đây biểu diễn,thật sự không thể tin được là các người sẽ đồng ý”,chủ tịch huyện tên Khang lên tiếng,cái bắt tay thật chặt cho lần đầu gặp gỡ.
“Chủ tịch Khang,không có gì là may mắn ở đây cả,nhiều lời mời chúng tôi không thể đến được là do bị trùng lịch diễn với những nơi khác, chứ nếu rảnh thì sẽ không bao giờ từ chối ai hết”,Trung lịch sự trước lời mời chào quá thân thiết của ông Khang.
“Nào,bữa trưa cũng đã chuẩn bị xong,chúng ta xuống nhà ăn thôi.Thức ăn đạm bạc với canh rau,mong các vị thông cảm”
“Không sao,cuộc sống ở trong lính đã quen với khẩu phần ăn như nhau rồi, như vậy mới rèn luyện được sức khỏe “
Lâm Hạ đang ăn cơm thì tiếng chuông điện thoại rung lên,cô nhấc máy lên nghe thì bên kia là giọng nói trầm thấp của người đàn ông làm tim ai đó tan chảy trong ngọt ngào.
“Hạ,em ăn cơm chưa,anh vừa đến bến neo xong là gọi cho em luôn này”,Dịch Hoằng nhảy xuống bãi cát,anh ngó nghiêng tìm ông chủ nơi này.
“Vâng,em vừa ăn xong, thế anh đến nơi rồi hả,đã ăn cơm chưa vậy,gần mười hai giờ rồi. Tí nữa bọn em sẽ được nghỉ một tiếng rồi phải tập luyện vũ đạo và bài múa,ngày mai sẽ biểu diễn ở trường cấp ba nơi này.Ngày mai anh đến xem em múa nhé,được không “,Lâm Hạ đứng dậy đi ra khỏi nhà ăn,bước chân gấp gáp như muốn trốn khỏi ánh mắt muốn bùng nổ của Hàn Hiểu.
“Được,ngày mai anh sẽ đến,bé Hạ biểu diễn anh phải có mặt chứ.Thôi nhé,bây giờ anh phải đi tìm ông chủ cát để cẩu hàng lên rồi, bé Hạ nghỉ ngơi rồi ngủ trưa đi nhé,buổi tối xong sớm anh sẽ đi tìm em,được không “,Dịch Hoằng nịnh người yêu.
Lâm Hạ vốn đang ủ rũ với cuộc gọi ngắn ngủi thì lại mừng sắp rơi nước mắt vì câu nói của anh,cô gật đầu mấy cái rồi cúp máy quay người vào trong,bả vai vô tình đụng trúng một người mặc vest đen,trông như một thương nhân vậy.
Trường nhận lời mời tham gia hội nghị ở huyện Vĩnh Bảo với tư cách là một chủ thầu xây dựng ở nơi đây,vốn dĩ anh cũng không mặn mà với những kiểu đại hội như thế này.Là một người làm kinh doanh,việc ngồi đó nghe những chính sách của nhà nước và diễn văn đối với anh mà nói nó thật quá khó khăn,chỉ là không ngờ khi quyết định không tham dự thì anh nhìn thấy hình bóng của cô học trò của chị gái mình,Lâm Hạ.Cô hôm nay mặc trên người chiếc quần jean đen bó sát và chiếc áo màu xanh người lính,tóc được tết gọn gàng vắt chéo sang một bên vai,nhìn thấy mà đẹp đến lạ,khác hẳn với phong cách lúc trước khi cô đến nhà học đàn.
“A,tôi xin lỗi, anh không sao chứ”,mặc dù cảm thấy người đàn ông bị mình va phải không có khó chịu gì,nhưng theo phép lịch sự Lâm Hạ vẫn cúi đầu xin lỗi.
“Không sao đâu cô bé,em cũng theo đoàn đến đây diễn sao”,Trường nở nụ cười sát gái hay dùng của mình,khi đó mắt anh sẽ cong cong híp lại,núm đồng tiên bên trái lộ ra đến là duyên.
Lâm Hạ không thích những cuộc trò chuyện tự phát rồi lân la làm quen như thế này,bản tính cô thì không bao giờ từ chối thẳng thừng khiến người đối diện khó chịu,nhưng chính là trong lòng cô đang dậy sóng.Người đàn ông cô va phải này khả năng là một doanh nhân được mời tới dự,từ cái cách ăn mặc cho đến khí chất đều lộ rõ là người có tiền.Ánh mắt phượng nhìn cô chăm chú như muốn xuyên thấu tâm tư của người khác,Lâm Hạ quay mặt đi đáp lại cho qua loa,cô không muốn tiếp xúc với ai khác ngoài Dịch Hoằng.
“Anh không sao là tốt rồi,tôi xin phép đi trước “,nói rồi Lâm Hạ đi thẳng về phía nhà dành cho mình vừa mới được nhận xong,cô mệt mỏi lúc này chỉ muốn ngủ một giấc thôi.Vốn đang đắm chìm trong hạnh phúc thì bị quấy nhiễu, thật chỉ muốn chửi ầm lên.
Hàn Hiểu đang ngồi trên giường bấm bấm lướt lướt điện thoại, ngó vào thì thấy bạn mình đang nhắn tin với một số lạ,chắc lại xin số của chàng rồi.
“Này,đổ chàng rồi hả”,Lâm Hạ khều khều cánh tay đang bấm liên tục không ngừng nghỉ của con bạn thân.Hàn Hiểu chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn,mắt nó dán vào không thèm bố thí cho cô một cái liếc,gật dầu cái rụp,giọng nhỏ nhẹ nghe mà đến sởn gai ốc.
“Ừ,chàng nói tối nay rủ tôi đi Vicom chơi.Ê,bà bảo tôi có nên đi không hả”
Hai giờ chiều, Lâm Hạ và Hàn Hiểu bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của chị Hằng,đội trưởng dạy múa và vũ đạo cho bọn họ.
"Hai em sinh viên ơi,đến giờ rồi, chúng ta phải tập luyện rồi đấy "
Hàn Hiểu lăn qua lăn lại một vòng,miệng làu bàu khó chịu vì bị đánh thức khỏi giấc mộng đẹp của mình,cô quay sang vỗ vai Lâm Hạ giọng ngái ngủ.
"Hạ,dậy đi,phải đi tập rồi kìa,mệt chết đi được ấy,vừa mới ngủ được một lúc đã bị lôi dậy rồi "
Hằng là cô giáo kiêm đội trưởng múa của đoàn,chị ta năm nay cũng rất trẻ,chỉ khoảng tầm hai mươi sáu tuổi, người Nam Định,nhưng sinh sống tại Hà Nội.Nghe nói là tính cách không được hòa nhã cho lắm,hơi tí là cáu gắt với học viên,ánh mắt thì lúc nào cũng soi mói chán ghét nhìn những ai xinh đẹp hơn mình.Chuyện động trời khiến Hàn Hiểu tức cười nhất là Hằng công khai theo đuổi Trung mấy năm nay rồi nhưng không được chàng đáp lại,thậm chí Trung vô tình đến mức một cái liếc mắt cũng chẳng chừa cho Hằng.Ấy vậy mà đi đâu chị ta cũng kêu mình là hoàn hảo,hiểu Trung là người như thế nào,lại còn ngang nhiên khoe mẽ bố mẹ Trung rất yêu thích cô ấy nữa,và ngấm ngầm chọn cô làm con dâu nhà họ.Nghe nói bố Hằng quân hàm đại tá,đang làm chính ủy ở quân khu 423,nơi mà Trung công tác.
Lâm Hạ bật cười trước cái sự khoe khoang ngu ngốc của Hằng,cô ta làm như thế chỉ càng khiến anh đội trưởng tên Trung kia ghét hơn thôi.Vốn chẳng định quan tâm đến con người não ngắn như thế nhưng khổ nỗi cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng,Hằng ngang nhiên làm khó bắt lỗi hai cô trong từng động tác,khổ nhất là Hiểu.Từ trước đến giờ,Hàn Hiểu múa chưa bao giờ để ai phải chê hay nhận xét con bé múa xấu cả,bên ngoài thì vô ưu vô lo nhưng khi tập luyện, tinh thần luôn luôn căng như dây đàn,từ những thứ nhỏ nhất không bao giờ bỏ xót.Thế mà cục diện bây giờ lại rối tinh rối mù lên vì Hằng luôn chê Hàn Hiểu gập người không đúng góc độ,bắt con bé làm đi làm lại bao nhiêu lần.Vốn là một đứa nóng tính,Hiểu bùng nổ với Hằng ngay trước mặt tất cả mọi người.
"Này,chị quá đáng vừa thôi chứ,tôi học múa hơn mười năm nay rồi, tôi múa như thế nào tôi tự biết được Chị bảo tôi sai,ok,tôi làm lại,nhưng suốt hai tiếng đồng hồ chị chỉ bắt tôi thực hiện mỗi cái đó là sao.Này nhé,chị đừng tưởng tôi là sinh viên thì dễ bắt nạt,tôi cóc sợ đâu",Hiểu nổi khùng lên,con bé chẳng màng đến Trung đang có mặt ở đó mà đối chất với Hằng.
Hằng thì khôn hơn,cô ta không bốc đồng nổi đóa lên như Hàn Hiểu mặc dù trong lòng dậy sóng ầm ầm,hận không thể bóp chết con bé nhà quê này,chỉ bĩnh tĩnh giải thích cái sai của Hiểu như muốn lấy lòng những người có mặt ở đây.
"Hiểu,có phải em hiểu lầm chị cái gì không,chị không hề có ý định gây khó dễ cho em.Chị chỉ là đang giúp em chỉnh sửa lại động tác của mình,là một người dạy múa,chị biết em sai ở đâu,giúp em cải thiện mà trở thành người xấu thì chị đã xấu trong mắt rất nhiều người rồi "
Hàn Hiểu thật chán ghét cái khuôn mặt giả tạo đến phát tởm kia,con bé định lao vào thì Lâm Hạ giữ tay lại,lắc đầu tỏ ý không được. Những người ở đây đều là người cũ,bọn họ dù sao cũng đã gắn bó với nhau nhiều năm đi diễn, sao có thể đồng cảm với hai đứa sinh viên non nớt chưa có kinh nghiệm như bọn cô.
"Hiểu,thôi bỏ đi bà,đừng gây gổ nữa bà,sai thì sửa lại,vậy thôi.Nhưng mà nếu có người cố tình đem thù riêng vào để gây khó dễ, thì lúc đó hãy tính"
"Lâm hạ,em nói như thế chẳng khác gì Hàn Hiểu,là đang ám chỉ chị có lỗi, ở đây có tất cả hai mươi người, em hỏi họ xem có ai nhận xét Hàn Hiểu múa sai không,một vũ đoàn chuyên nghiệp không thể có những sai sót đó",Hằng không chịu thua trước những lời nói móc của Lâm Hạ,cô ta kênh kiệu thách thức khiến Hàn Hiểu càng phẫn nộ hơn,cỗ tức giận vừa hạ xuống lại bùng lên muốn phát nổ.
Lâm Hạ nhìn Hằng cười khẩy,chỉ là một đội trưởng nhỏ trong đoàn múa mà dám diễu võ dương oai,đúng thì không sao,đằng này hùa nhau vào bắt nạt hai người mới bọn họ, thử hỏi có tức không.Từ trước tới nay tính khí Lâm Hạ vô cùng hòa nhã,cô không quan tâm đến những chuyện người khác ngứa mắt với mình hay ghen tị,chất xám của mình cô để làm việc khác chứ không phải để đối phó lại với những kẻ lắm điều.
"Đừng nói hai từ chuyên nghiệp với tôi,Hàn Hiểu múa như thế nào thì tôi là người rõ nhất.Một người đoạt giải nhất cuộc thi múa thanh niên toàn quốc về động tác gập người và xoay bổng mà sai thì chị nghĩ ai sẽ là người đúng,chị chắc.Hừ,làm ơn bỏ ngay cái trò cũ rích gây khó dễ cho người mới đi,đừng để tôi chướng mắt thêm",Lâm Hạ khinh bỉ không thèm liếc Hằng,cô quay người về phía Hàn Hiểu, gật đầu với con bé như muốn nói đừng lo,kệ nó đi.
Trung nãy giờ đúng đó đã chứng kiến tất cả,thật ra động tác của Hàn Hiểu rất tốt,rất dẻo dai,thậm chí còn hơn cả Hằng nữa,vậy mà không hiểu sao luôn phải tập đi tập lại.Một lần,hai lần thì không sao,chứ nhiều lần thì vào anh anh cũng cảm thấy khó chịu,nhìn cô ướt đẫm mồ hôi,khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi mà thấy trong lòng có gì đó xót xa.Bản thân Trung biết Hằng thích mình,nhưng vì nể nang địa vị của bố cô ấy,anh không muốn tuyệt tình mà quát ầm lên.
"Thôi được rồi, mọi chuyện đến đây kết thúc, không ai cãi nhau nữa. Hằng,cô cũng không nên làm như vậy,tôi thấy em sinh viên này động tác như thế là rất chuyên nghiệp đấy,tôi nghĩ mắt cô bị cận rồi, từ mai đeo kính vào nhìn cho rõ,tránh hiểu lầm xảy ra như hôm nay,tôi không muốn nhìn thấy lần thứ hai nữa "
Dịch Hoằng ngồi trong lán một lúc thì thấy ông chủ nơi này lái chiếc ô tô trở lại,bên cạnh mà một cậu thanh niên chắc khoảng hai mươi tuổi đang học lái.Lão nhìn anh gật đầu,người đi thẳng về phía chiếc xe cẩu kêu người xúc lên,khuôn mặt không được cho là hòa nhã lắm,nếu nói khó nghe hơn là khó gần.Ngồi trong lán hai tiếng cũng chẳng được lão mời uống hớp nước chè,Dịch Hoằng đi thẳng về phía tàu nhìn công nhân đang làm việc.Chuyến tàu đi Hải Phòng hôm nay tổng cộng là sáu tấn,số tiền là mười triệu đồng,trong đó là cả công và tiền cát của Lão Tài nhờ anh cầm hộ.Nhưng đến khi cầm tiền trên tay,Dịch Hoằng nhíu mày khi chủ bãi này giả anh có chín triệu.
"Ông chủ Bảy,tổng cộng là mười triệu, ông đưa thiếu mất một triệu rồi ",
Ông Bảy là chủ cát duy nhất ở cái xã nhỏ ria sông này,tính khí keo kiệt ai cũng biết,lão thường hay bớt xét tiền đã thỏa thuận trước đó với chủ cát,tất nhiên là số tiền thiếu những hộ lái tàu phải bù vào để trả, nhưng không người nào dám đắc tội.Nghe đâu đồn đại lão Bảy có dính níu quen biết với giang hồ,hễ ai mà cố tình đòi tiền lão là y rằng bị chúng nó tìm đến tận nơi xử đẹp.Có tàu lão bớt vài trăm, cũng có tàu lên tới tiền triệu, cứ thế mười tàu thì lão giữ lại được mười triệu, chả mấy là giàu.
"Cậu Dịch,cậu nhìn đống cát với đống đá xem,không được khô ráo mà lại dính sạn nữa,coi như một triệu đấy bù vào hàng không được chất lượng như thỏa thuận ban đầu "
Dịch Hoằng hít một hơi thuốc lá thật dài,anh không nhìn lão Bảy đang bừng bừng nửa giận bên cạnh,miệng đều đều nói.
"Ông chủ Bảy,ông cũng biết là đêm qua mưa to,hàng bị dính nước tất nhiên sẽ không được đẹp.Nhưng ông quên thì tôi nhắc lại cho ông nhớ,đây là cát với đá chứ không phải hoa quả hay thức ăn mà sợ hỏng,ông nói cái lý do bị ngấm nước chât lượng kém đi e rằng nó hơi vô lý quá rồi đấy.Tôi cũng chỉ là thằng đi làm thuê cho lão Tài,thù lao chả đáng bao nhiêu, bây giờ ông bớt tiền đi thì tôi lấy tiền đâu mà trả cho chủ của mình.Với cả ông nhìn cái bãi cát của ông đi,chẳng nhẽ đêm qua ông điều công nhân đi che hết chỗ này sao,hả"
Lão Bảy lần này tức giận thật sự,từ trước tới nay,chưa thằng nào lài tàu thuê mà lại ngang nhiên chất vấn ông như vậy,chúng nó đều biết ông là kẻ thù dai,nếu còn muốn làm ăn dài dài thì chẳng dại gì mà cãi lại.
"Cậu Dịch,cậu mới làm nghề lái tàu à,có dự định làm bao lâu không",giọng lão cợt nhả vang lên,ẩn chứa bên trong là sự đe dọa lộ liễu.
"Ông chủ Bảy,tôi là người mới lái tàu được một tuần nay thôi,không biết có quy luật gì dành cho những người mới như tôi vậy.Tôi còn muốn làm ăn lâu dài đến cuối đời nên có sai sót gì, ông cứ chỉ bảo cho.",Dịch Hoằng nở nụ cười nửa miệng,anh ngồi xuống gốc cây bạch đàn cạnh đó,mắt nhìn lão không kiêng dè. Bản thân anh là một thằng lăn lộn từ Bắc vào Nam,từ đất liền đến biển cả,chẳng có cái quái gì mà chưa gặp qua cả.Lão định gọi giang hồ xử đẹp anh,vậy anh thử xem giang hồ Hải Phòng có thằng nào máu mặt.
Lão Bảy nhìn về phía lán của mình vẫy tay,một lúc sau có bốn thằng lưu manh cầm mã tấu chạy tới phía Dịch Hoằng, khuôn mặt thằng nào thằng đấy đều dữ dằn nhìn anh như muốn chém chết anh luôn vậy.Lão Bảy lừ mắt, miệng ố vàng cười khà khà.
"Cậu Dịch,e rằng số tiền này cậu không đòi được rồi,tôi cũng muốn trả cậu lắm nhưng tiếc quá,bọn đàn em tôi nó không chịu.Hay là vậy, cậu chịu khó bù lại tiền của mình vào để trả cho lão Tài,chúng ta không ai gây khó dễ cho ai,làm ăn sẽ được lâu dài hơn.Cậu nhìn xem,những chủ tàu khác bọn họ đều ngoan ngoãn,vì bọn họ biết tôi là ai,cậu là người mới vào nghề nên chắc không biết. Lần đầu tiên gặp mặt coi như bỏ qua,lần sau sẽ tự giác hơn,đúng không nào"
Dịch Hoằng chẳng thèm để ý đến bọn trước mặt đang ra oai,anh phủi phủi hết bụi bẩn trên chiếc quần lao động,từ trong túi lôi ra chiếc điện thoại của mình, đồng hồ đã chỉ bốn giờ.Bầu trời hôm nay không có nắng, không khí cũng dịu nhẹ hơn hôm qua nhiều,anh nhớ không nhầm là Lâm Hạ sáu giờ sẽ kết thúc tập luyện.Từ đây đi vào khu Ủy ban huyện cũng mất hai mươi năm cây số,xe ôm thì không có.Cứ ngỡ ông chủ cát nơi này hào phóng dễ gần như lão Bảnh,thì anh có thể mượn chiếc xe máy đi thăm cô,ai ngờ lại lưu manh giang hồ,thêm cả cái tính ki bo kẹt sỉ nữa.Dịch Hoằng lúc này đang đau đầu tìm cách để đi vào huyện,làm gì còn thời gian nghe lão ta lải nhải dọa nạt nữa chứ.
"Ông Bảy,hình như dọa người là niềm vui thú của ông thì phải.Tôi nói lão nghe,tôi đây năm nay mới chỉ hai sau tuổi đời thôi,ông ăn cơm trước tôi hơn hai giáp,ông cũng nên biết cái câu mà người đời nói là nhìn mặt mà nhận diện đối tượng,ai nên chọc và không nên chọc,đúng không nào.Chuyện tiền nong ông thiếu tôi,một triệu cũng chả to tát gì,nhưng đây là uy tín làm ăn,ông làm thế dễ mất khách lắm đấy"
Lão Bảy lần này tức giận thật sự,chẳng thèm nể nang gì nữa mà chửi tục tĩu,nhất quyết phải lấy cho bằng được một triệu này.
"Thằng chó,tao mềm mỏng với mày mày không nghe,thích tao dùng bạo lực hả.Tao đã bảo rồi, từ trước tới nay bố mày luôn làm ăn như thế,phục hay không phục chúng mày không có quyền lên tiếng.Muốn làm ăn được lâu dài với chiếc tàu cũ nát của mày thì biết điều mà im đi,đừng có vẻ anh hùng ra oai với bố"
Dịch Hoằng cười khẩy, lần đầu tiên trong cuộc đời anh bị một lão già không tiếng tăm cắn lại,đã thế còn bê mấy thằng loi choi đầu xanh đầu đỏ cầm mã tấu ra dọa nữa,nếu để thằng Hiếu biết được chắc bọn nó cười thối mặt anh mất.Suy cho cùng nếu là trước kia thì không bao giờ có cái chuyện anh ngồi im cho chúng nó chửi rủa mình như thế này đâu,chỉ cần nói tục thôi là đã ăn táng vỡ hàm rồi.
"Lão bảy,tôi cũng có giới hạn của sự kiên nhẫn của mình,ông nên biết ông đang động vào ai.Tôi chỉ là một thằng lái tàu nhưng cũng có cái tự tôn và sĩ diện,ông đừng tưởng ông thích chửi thì ông chửi được, cẩn thận cái mạng chó của ông đấy.Tôi đây gác kiếm giang hồ làm người chân chính thì đừng ai dây vào tôi làm tôi khó chịu,ngứa mắt"
Một đoàn xe phân khối lớn gồm khoảng hai chục thằng máu mặt phóng đến,lão Bảy sợ xanh mặt lại nhìn người đi đầu,kia chẳng phải là đại ca nức tiếng đất Hải Phòng với cái tên Quân" vổ" sao,chẳng nhẽ lời thằng này nói là thật,nó đã từng là đại ca giang hồ.
"Anh Dịch,anh không sao chứ,em xin lỗi vì đã đến trễ,bọn nó có làm gì anh không ",thằng Quân nhảy xuống xe,nó chạy thật nhanh đến bên c
"Anh Dịch,anh không sao chứ,em xin lỗi vì đã đến trễ,bọn nó có làm gì anh không ",thằng Quân nhảy xuống xe,nó chạy thật nhanh đến bên cạnh Dịch Hoằng, không dám gần anh quá.Người này nó biết chứ,từ ngày nó bước chân vào giang hồ làm thằng lính quèn thì đã nghe thấy tên của anh, dù chưa gặp bao giờ nhưng giới xã hội đen ai cũng biết cái tên "anh Dịch",chỉ cần nghe thấy thôi đã sợ rồi. Những cuộc thanh trừng đẫm máu của nhiều bang phái,tụ điểm bảo kê,dần dần cả nước ai cũng biết đến anh như một Năm Cam thứ hai.
"Không sao,ai báo cho chúng mày biết anh ở đây mà đến.",Dịch Hoằng nhíu mày nhìn thằng Quân và đám đàn em của nó.
"Dạ,là anh Hiếu dặn dò em phải theo sát từng nhất cử nhất động của anh nên bọn em đành làm theo không thể cãi lời.Anh cũng đừng tức giận sang anh Hiếu, anh ấy cũng chỉ vì quá lo cho sự an toàn của anh thôi nên mới thế"
"Ừ".Dịch hoằng vất điếu thuốc lá xuống đất,anh quay qua thằng Quân nói tiếp "Mày cho tao mượn cái xe,tao phải đi vào huyện có việc.Chiếc tàu chúng mày trông giùm tao.Còn lão Bảy này,tôi đã nói rồi,một triệu đấy lão không trả cũng chẳng sao,nhưng lần sau không có chuyện bắt nạt như thế nữa đâu.Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn đấy,đâu phải ai thích bắt nạt thì bắt được,phải không "
“Hạ,mình mới quen được một anh chàng trên đây này,đẹp trai lắm luôn”,Hàn Hiểu mắt dán vào màn hình khoe mẽ.
“Ừ,kệ cậu,đừng làm phiền tớ mất tập trung “,Lâm Hạ chẳng thềm ngẩng đầu lên nhifn con bạn,trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là Dịch Hoằng,Dịch Hoằng mà thôi.
Dịch Hoằng lênh đênh trên sông cả ngày trời, dự báo thời tiết nói hôm nay có nắng mà đến tối lại mưa to khiến cho chiếc tàu không thể lưu động,anh đành ngó nghiêng một lúc rồi cho đỗ vào neo bên rìa sông Thái Bình.Gió cứ vù vù như người muốn lấy mạng,Dịch Hoằng mặc chiếc áo mưa chui người màu xanh chạy quanh thùng tàu che kín miếng bạt để khỏi bị gió tốc lên.Sấm chớp trên bầu trời cứ rạch ngang dọc,tiếng sét nghe đến mà sợ.Từng hạt mưa cứ táp vào khuôn mặt khiến mắt anh nhòe đi,phải vuốt lên vuốt xuống liên tục cho đỡ dát.
Đỗ bên cạnh thuyền của anh là anh Lập,một người anh mới quen lúc sáng tay đi trên sông.Anh Lập là người Hải phòng,nghe kể vợ mất sớm lên chỉ còn hai bố con nương tựa vào nhau,đứa con trai của anh nay cũng được mười một tuổi rồi. Thằng bé trông rất gầy,người thì đen nhẻm,do gia đình không có ai trông nom nên đành nghỉ học theo bố đi bươn trải trên các lòng sông,sau này sẽ làm công việc lái tàu này.Dịch Hoằng che xong định đi vào nhà thì thấy bên kia,anh Lập vẫn đang lúi húi với cái bạt to đùng,nặng không thể che được.
“Anh Lập,anh sang đầu bên kia kéo lên đi,em giúp anh,mưa lớn thế này không che kịp là trôi hết đấy”,Dịch Hoằng gào lên trong tiếng gió vù vù,những chiếc tàu thì cứ nhấp nhô trên mặt sông bởi gió lớn.
“Cậu Dịch,không xong rồi miếng bạt này bị rách mất một mảng rồi, không che được “,anh Lập ngó vào gọi con trai “Tư ơi,tìm cho ba miếng bạt con ơi”.
Một lúc sau tất cả đã xong xuôi,,anh trở về lán thì người đã ướt như chuột lột trong khi mặc cả áo mưa,nước càng ngày càng dâng cao lên báo động một do xả lũ từ thượng nguồn, e rằng ngày mai nếu cứ mưa to như vậy thì sẽ không thể di chuyển được. Tắm giặt xong xuôi,Dịch Hoằng mới nhớ cả ngày hôm nay không gọi điện thoại cho Lâm Hạ,anh bấm máy kết nối.
“Alo,bé Hạ hả,em đang làm gi thế,đã ngủ chưa”
“Em chưa,anh đã ăn tối chưa thế,sao bây giờ mới chịu gọi cho em vậy”,Lâm Hạ buông chiếc mũi đan xuống giường, ngẩng đầu nhìn đồng hồ bây giờ đã là chín rưỡi rồi.
“Anh đang nấu,ở đây hôm nay có mưa giông,tàu không thể di chuyển được,anh vừa phải che lại hàng hóa,không nghĩ lại mất đến mấy tiếng đồng hồ.Thật xin lỗi em,anh chẳng thể dành thời gian cho em được “,Dịch Hoằng tay cầm chiếc nạo nạo miếng bí bỏ vào luộc.Ngày trước lênh đênh trên biển Thái Bình Dương với anh Thắng,anh đã bắt đầu học nấu ăn từ đấy,sau đó anh trở về đất liền thì có thuê người làm nên chẳng còn động chạm vào nữa,lúc này mới thấy thật hữu dụng.
“Anh,ngày mai bọn em có cuộc đi diễn văn nghệ quân đội ở Hải Phòng,ngày mai anh đã đến được Hải Phòng chưa,mình gặp nhau anh nhé,được không “,Lâm Hạ cầm tờ lịch đặt trên đài giường lên nhìn,ngày mai ở Vĩnh Bảo Hải Phòng có một cuộc diễn tập toàn dân,cô cùng Hàn Hiểu được chọn vào đội múa của nghệ thuật quân đội,phải xuống đó biểu diễn.
“Anh không chắc chắn được,bởi vì mưa to quá,với cả bây giờ vẫn còn cách đấy ba chục cây số nữa,anh sợ ngày mai trời không tạnh”,bên ngoài gió rít gào lên như người nổi giận,chiếc tàu dã được Dịch Hoằng buộc cố định chặt chẽ mà vẫn lênh đênh nhấp nhô.
“Bé Hạ,anh cũng nhớ em,mới xa nhanh có một ngày thôi mà đã không chịu nổi được rồi.Cái cảm giác bị em đẩy ra nó khó chịu và đau đớn lắm,anh xin lỗi vì mình không thể cho em được một cuộc sống tốt đẹp.Anh không có bằng cấp,cuộc đời của anh trải qua ở những gầm cầu,ăn bên vỉa hè,anh sợ em đi theo anh sẽ khổ”,Dịch Hoằng đốt một điếu thuốc,anh ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài,màn đêm đen kịt chớp nhoáng những tia chớp,chiếc đèn vàng ngoài kia vẫn lấp lóe ánh mờ mờ.
Tại cục công an tỉnh Thái Bình,Hải Đăng đàn ngồi trong phòng với mấy vị giám đốc và phó giám đốc,thì nhận được một cuộc điện thoại,là của ba Dương Khải Minh.
“Alo,con nghe này ba”,Đăng lịch sự gật đầu xin lỗi tất cả,anh mở cửa đi ra ngoài hành lang.
“Đăng à,thế bao giờ con định quay về Hà Nội,công việc ở đó xong xuôi cả rồi thi,tranh thủ sắp xếp ra ngoài này,ba có chuyện muốn nói,đợi con trở về hãy hay”,giọng nói của ông Dương nghe vô cùng mệt mỏi.
Dương Khải Minh là thứ trưởng Bộ công an,trái tim ông cả đời chỉ giành cho những vụ phá án,thời gian chăm sóc con cái không nhiều,nhưng gia đình vẫn luôn hòa thuận hạnh phúc trong những ngày nghỉ lễ.Ông biết cái công việc đặc thù này của mình khiến người vợ của mình đôi lúc rất buồn.Hải Đăng năm nay đã hai mươi tám tuổi,cuộc hôn nhân của ông cũng kéo dài đến ba mươi năm rồi. Ba mươi năm từ một người lính quèn,ông có được như ngày hôm nay phải đổ xuống bao mồ hôi công sức,vậy mà cứ tưởng cuộc sống sẽ êm ả trôi đi.Cho đến hôm kia,chính mắt ông nhìn thấy vợ mình đi nhà nghỉ với đối tác thì cả bầu đời như sụp xuống.
Mẹ của Hải Đăng là Thu,bà là một chủ của công ty mỹ phẩm Hàn Quốc sản xuất tại Việt nam, trong mắt người ngoài bà chính là một nữ cường kinh doanh giỏi, một người mẹ người vợ tâm lý hết mực vì chồng con.Có trời mới biết được bà đã ngoại tình từ rất lâu rồi, đến khi bị ông phát hiện thì đã được bảy năm.Bảy năm qua trái tim người vợ ông yêu thương đã trao cho người khác,thân xác cùng nhục dục cũng thế
.”Ba,có chuyện gì mà ba gọi con về gấp như thế,hôm nay con có buổi họp tuyên dương,ba quên rồi sao”,Đăng nhíu mày không hiểu cuộc gọi điện thoại này có mục đích gì,lòng anh như lửa đốt vậy.
“Ông không cần phải gọi con về,thằng bé nó đã lớn,chuyện của chúng ta thì chúng ta tự cùng nhau giải quyết, không nên ảnh hưởng đến sự nghiệp của nó”,giọng mẹ Đăng lên tiếng lạnh lùng bên đầu dây,anh định hỏi ba lý do tại sao thì chính tai nghe được sự thật tàn khốc ấy.
“Bà nói như thế mà nghe được hả,tình nghĩa vợ chồng ba mươi năm của tôi với bà thì sao hả,thằng Đăng thì như thế nào.Tôi phấn đấu tất cả là vì ai,là vì cái gia đình này đấy,vậy mà bà cắm cho tôi chiếc sừng to quá,cắm lâu như vậy mà bố con tôi chẳng nhận ra”,ông Dương Khải Minh gào lên với vợ,lúc này ý chí ông không thể kiểm soát nổi nữa rồi.
“Leng keng”,chiếc điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay,Hải Đăng không tin vào những gì mình nghe thấy lúc nãy,anh vô lực tựa người vào tường như người không còn sức,hai tay ôm mặt mà muốn rơi nước mắt.Từ nhỏ đến lớn anh luôn tự hào với bạn bè mình có người bố người mẹ vĩ đại,hạnh phúc của gia đình anh khiến hàng xóm láng giềng ghen tị không thôi.Vẻ đẹp trai nhào nhoáng cộng với cái mác con nhà quan khiến Đăng dần trở nên kiêu ngạo,anh không thích tiếp xúc với những người suốt ngày chỉ nghĩ đến tiền.
Hoa ôm tập hồ sơ đi ngang qua,cô nhìn thấy Đăng lúc này yếu đuối đến lạ.Anh đã gặp phải chuyện gì mà lại quỵ lụy đến mức như thế kia,nhìn anh đau lòng như thế,trái tim yêu đơn phương của cô lại dấy lên từng hồi chua xót.
“Anh Đăng,anh sao thế,có chuyện gì sao anh”
“Không sao đâu em,anh vừa gặp chút chuyện không vui thôi,em đi đâu thế này”,Đăng lấy lại vẻ bình tĩnh nhất có thể,chuyện gì thì cũng phải để đến lúc về nhà giải quyết, đây là cơ quan,anh không thể không gương mẫu và vô ý thức như vậy được.
“ Anh thật không sao đấy chứ,em đi nộp bản báo cáo lên cho sếp về vụ án vừa phá xong.Ngày mai trở về Hà Nội rồi, tối anh em mình đi mua chút đặc sản ở Thái Bình nhé,mấy đứa cùng cơ quan nó hối em quá mà em không biết ở đây có gì nữa “,Hoa mạnh dạn lên tiếng đề nghị,cô cảm thấy bản thân càng ngày càng rất yêu người cấp trên này của mình.Bọn họ là đồng nghiệp,gia đình Hoa cũng không phải là không có quyền thế,cô tự cảm thấy bản thân mình hợp với Đăng hơn bất kì ai.
Sáng hôm sau năm giờ sáng Lâm Hạ đã phải dậy rồi,chuyến đi lưu diễn ở Hải Phòng kéo dài trong ba ngày,tức là cô có thể gặp được anh ít nhất một ngày rồi. Nghĩ đến Dịch Hoằng là Lâm Hạ như trở thành một người khác vậy,một cô gái kiêu kì thô cứng bây giờ cũng đã biết làm đẹp,thoa một chút son môi,bôi một ít kem dưỡng. Sự thay đổi chóng mặt của Lâm Hạ khiến Hàn Hiểu gần như muốn té ghế,gì chứ cô tin sắp đến ngày tận thế thật rồi.
Cái ngày mà con bé Lâm Hạ làm đẹp y rằng trời sẽ âm u không có nắng,mà đúng như suy nghĩ của Hàn Hiểu,bầu trời hà Nội từ rạng sáng đến giờ đã là bảy giờ cứ như thất tình vậy,lất phất cho vài hạt mưa nhỏ,xong lại vù vù gió thổi,thời tiết trở nên ẩm ướt đến khó chịu.
“Đấy,tôi đã bảo với bà rồi, bà tự dưng đi trang điểm làm gì không biết,để trời hôm nay không có một tia nắng nào luôn.E rằng đến hải Phòng chắc chẳng được đi chơi nữa “,Hiểu làu bàu trách móc Lâm Hạ với cái lý sự cùn của mình.
“Hải Phòng tất nhiên sẽ không có nắng rồi, thậm chí còn mưa to nữa là đằng khác ấy.Mưa từ hôm qua cơ”
“Ê,sao bà biết hay thế,vậy bao nhiêu dự định của tôi đều đổ sông đổ bể hết rồi.Thật đúng là xui xẻo,ông trời sao không thương xót cho một cô gái xinh đẹp như tôi chứ”,Hàn Hiểu nhìn lên đám mây âm u màu xám trên bầu trời mà uất hận than phiền.
Chuyến đi lần này hai cô đi cùng với đoàn nghệ thuật quân đội Trung Ương về thành phố Vĩnh Bảo hải Phòng tham gia hội nghị toàn dân yêu nước,được tổ chức ở trong trường trung học phổ thông.Ba Lâm nhận một nhiệm vụ cao cả chính là đưa cả hai đi đến thẳng trung tâm của đoàn diễn,mọi người ở đây không ai là không biết đến ông.
“Chào Tham mưu trưởng, ngài khỏe chứ”,một người đàn ông chạc tuổi 35,36 bắt tay ba Lâm chào hỏi,ánh mắt liếc qua Lâm Hạ và Hàn Hiểu gật đầu.
“Thượng ta Hòa,xin chào,tôi đưa hai đứa con gái đến để cho kịp giờ đi với đoàn ra Hải Phòng, không biết xem đỗ ở đâu nhỉ.Hai đứa,bọn con đi theo đoàn nghệ thuật nào thế,do ai dẫn đầu”,ba Lâm quay lại hỏi.
Hàn Hiểu từ lúc đến ánh mắt đã không rời khỏi được một hình bóng người con trai mặc quân phục đang đứng bên cạnh chiếc ô tô hai mươi bảy chỗ,xung quanh là những nữ chiến sĩ,chắc là người của đoàn.Con bé ngang nhiên công khai nhìn con trai là người ta trắng trợn không chớp mắt,nó phớt lờ câu hỏi của ba Lâm mà chạy thẳng về phía đó.
“Anh ơi,cho em hỏi chút được không”,Hàn Hiểu lên tiếng phá tan cuộc nói chuyện của tất cả,bọn họ ngạc nhiên quay sang nhìn thì là một cô bé khoảng hai mươi tuổi, tóc buộc đuôi ngựa,khuôn mặt bầu bĩnh trông rất đáng yêu.
Người con trai mặc quân phục theo phép lịch sự lên tiếng,ánh mắt anh ta từ khi nhìn thấy Hàn Hiểu thì hiện lên một tia hứng thú,nhưng rất nhanh lại bị che dấu đi.Là một người lính bao năm rèn luyện trong thao trường, muốn có cơ bắp có cơ bắp,ngực rộng eo thon,người dỏng cao trông giống như những người mẫu nam model nổi tiếng bây giờ.
“Chào em,anh là trưởng đoàn của đoàn nghệ thuật 241,không biết có giúp được gì cho em không.Em là sinh viên hả,trông còn trẻ lắm ấy”
Hàn Hiểu mỉm cười e thẹn trước giọng nói ấm áp mà trầm thấp của người đàn ông đối diện,trống ngực đập bang bang như người chạy marathon về vậy,hai má cũng theo đó mà ửng đỏ lên,trông con bé lúc này cứ như người con gái lần đầu được tỏ tình vậy.Quay lại đằng phía Lâm Hạ,Hiểu đưa tay vẫy rồi gọi to.
“Lâm Hạ,bên này này,mình tìm thấy rồi”, rồi cô quay sang gật đầu với anh quân nhân ”Em tên Hàn Hiểu,là sinh viên năm ba của đại học nghệ thuật quân đội Trung ương, người sẽ theo các anh đi lưu diễn ở Hải phòng trong mấy ngày sắp tới,làm phiền mọi người rồi “
Chiếc xe từ từ lăn bánh,ba Hạ cũng lên chiếc xe việt dã trở về quân khu,Lâm Hạ nhìn theo cho tới khi tầm mắt khuất hẳn mới quay lại.Dù sao cũng có cảm giác không thể kịp thời thích ứng được,bởi vì đây là lần đầu tiên xa nhà,cô có chút hồi hộp.Bản tính không quen tiếp xúc với người lạ,Lâm Hạ cứ ngỡ có Hàn Hiểu tâm sự cô sẽ bớt buồn hơn,nhưng thật không ngờ,trước mắt cô hiện ra cái cảnh có đánh chết cô cũng không tin nổi.
Ngay từ lúc bước lên xe con bé đã thủ thỉ vào tai Lâm Hạ là sẽ ngồi cùng với anh trưởng đoàn,Hàn Hiểu nói đã chấm con nhà người ta rồi nên sẽ nắm chắc trong tay,sử dụng những chiến thuật như tấn công trực diện,nội gián và thu kết quả như trong quân đội họ dùng để đối phó với địch.Lâm Hạ vỗ trán than thầm trong lòng, trời đất ơi, nó đi làm quen mà cứ như đánh trận vậy.
“Em cũng học trường học Quân đội sao,sao anh chưa từng nhìn thấy em nhỉ”,anh trưởng đoàn đẹp trai lên tiếng.Vừa nãy qua một hồi làm quen Hàn Hiểu cũng biết được anh ta tên là Trung,hiện tại đang là Trung tá của binh đoàn đặc công 423 tại Hà Nội,nghe đâu ba mẹ cũng làm trong cục thuế và quốc hội.Thảo nào khí chất toát ra nghiêm nghị không khác gì ba Hàn,thì ra cũng là đoàn trưởng trong quân khu.
“Ừ,nghe anh nói cứ như kể chuyện cười á,làm sao mà gặp được cơ chứ.Trường quân đội rộng như thế mà,với cả anh làm gì mà hay vào đó”
“Vào tán gái đấy,muốn tìm một cô bạn gái mà chưa tìm được này,anh cũng hai mươi tám mùa xuân cô đơn rồi.Ông bà già nhà anh giục anh kinh lắm,thậm chí lão bà còn cấm anh không được đặt chân về nhà nếu lần này không có người yêu đi cùng”,Trung ghé sát tai Hàn Hiểu nói nhỏ,đôi môi mỏng lạnh màu bạc vô tình như có như không chạm vào vành tai khiến cô run rẩy không thôi.Cái hành động này có ám muội quá không vậy hả,dù sao thì người ta cũng là con gái nhà gia giáo đấy.
“Ồ,thì ra anh thích gái quân đội à,yên tâm đi,anh cũng không đến nỗi xấu xí,mắt trũng miệng vêu da sần sùi,em tin anh sẽ tìm được thôi”,Hiểu giả vờ đồng tình vỗ vai Trung tỏ vẻ an ủi,nhưng trong bụng thì mắng thầm anh đúng thật là ngu ngốc không thể nói hết,cô đã mở đường cho đi vậy rồi mà không biết bước vào.
Cơn mưa như trút nước hôm qua đến sáng ngày hôm nay cũng đã tạnh,chiếc bạt che cát lõng bõng đọng nước ở trên bề mặt,Dịch Hoằng mặc chiếc áo ba lỗ,quần vải,chân đi giày ba ta cũ mở từng góc thuyền cho cát ráo nước.Mặc dù được che kín nhưng vẫn không thể không dính nước,anh nhìn lên bầu trời không nắng cũng chẳng mưa kia,đi nhanh vào buồng lái đánh thuyền hướng về con sông ở huyện Vĩnh Bảo.Hôm qua có nói chuyện với Lâm Hạ,cô bảo sẽ ở Hải Phòng bốn ngày,chắc giờ cũng đã đến nơi rồi. Chiếc thuyền cứ lao vun vút trên mặt sông,tiếng kêu phành phạch của động cơ vẫn vang rầm trên cả khu bến đỗ.
Đi được một đoạn Dịch Hoằng nhíu mày khi chiếc tàu bị một cái cano chặn lại,phía dưới cano có ba đến bốn thằng xăm trổ đầy cánh tay,miệng phì phèo điếu thuốc lá,nó ra lệnh cho thuyền tiến vào khu vực gần bờ.Máy động cơ chưa tắt đã thấy hai thằng nhảy lên,gõ cửa kính bên ngoài ra hiệu cho anh bước ra nói chuyện.Dịch Hoằng vẫn bình thản như không có gì,anh làm sao mà không biết bọn này chính là bọn bảo kê thu tiền của những người đi tàu,vốn dĩ chẳng muốn gây sự mà bọn nó cứ thích trọc tức tới mình.
Một thằng tóc đỏ đi thẳng vào lán,nó nhìn xung quanh căn phòng nhỏ rồi dừng lại ở cái thùng bò húc ở góc cuối giường, không nói không rằng bê ra cho cả bọn uống,chẳng mấy chốc đã hết mười lon.Đợi chúng nó uống nước xong xuôi,Dịch Hoằng cũng từ buồng lái đi ra,mắt anh đảo qua chiếc thùng đã bị bóc rách và những đống lon lổn ngổn trên sàn,hộp lạc rang cũng bị nó bê ra ăn gần hết,anh lên tiếng.
“Có chuyện gì,tôi còn phải tiếp tục di chuyển cho kịp chuyến hàng”
“Chú em,mới đi lái tàu sao,chưa biết luật ở trên sông này đúng không “,
“ừm,luật gì,không biết.Ăn uống xong rồi thì trả tiền đi,mười lon bò húc và hộp lạc rang,hai trăm nghìn,đưa đây”,Dịch Hoằng dựa vào cửa lán,hai tay anh đút túi quần nhìn chúng nó bình thản nói.
“Ơ thằng chó này,mày có biết bọn tao là ai không hả mà dám ăn nói kiểu đấy Nếu muốn được yên ổn làm ăn đi qua đây thì nộp phí bảo kê đi,năm triệu một tháng,nộp xong rồi đi”,thằng tóc đỏ tức giận lấy tuýp đập vào thành tàu phát ra tiếng kêu leng keng,mắt giận dữ nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
“Không có tiền”,lôi điếu thuốc lá ra châm lửa,anh vẫn không nhìn bọn giang hồ đang lộng hành trước mặt,mà ánh mắt lại chú ý đến chiếc tàu của anh Lập,hình như cũng bị chặn bảo kê.
“Mày nghĩ sao tao đi làm được năm triệu một tháng phải nộp hết cho bọn mày,tao còn phải nuôi vợ con,chúng mày khát tiền thì đi tìm việc mà làm”,thở ra một hơi khói,Dịch Hoằng nhíu mày nhìn thằng cầm đầu lên tiếng.
Điện thoại reo lên đột ngột, Dịch Hoằng lôi ra thì là điện thoại của thằng Hiếu, giọng nó phấn khởi như người vừa được trúng số vậy.
“Anh Dịch,anh đã đến Hải phòng chưa anh,em có thằng đàn em tên Quân nó thu phí bảo kê ở trên sông Thái Bình, em vừa gọi điện cho nó là không được chặn tàu của anh đấy.À mà quên,hôm nay em lại nhận được cầm đồ con xe Royal trị giá mười tỉ,hạn chuộc là một tháng anh ạ.Nếu giả xử nó không lấy lại thì bán đi cũng phải đến mười bảy mười tám tỉ đấy”
“Tốt,còn chuyện gì nữa không,anh đang bận”,Dịch Hoằng cứ đứng hút thuốc,anh chăm chú vào cuộc nói chuyện không để ý đến cái mặt tức giận và hằm hằm của bọn giang hồ trên tàu mình lúc này.
“Có chuyện gì vậy anh”,thằng Hiếu là một thằng nhạy bén trong đám đàn em trước kia của anh,nó cảm giác đại ca đang có việc gì dấu không muốn nói cho nó biết vậy.
“Ừ,đang nộp tiền bảo kê,bị chúng nó chặn”
“Con mẹ nó chứ,thằng chó nào dám chặn anh thu tiền,em cho người ra chém chết mẹ nó luôn”,thằng Hiếu tức cậu. Đứng bật dậy,nó đạp một phát khiến cái bàn đổ rầm vỡ tan mặt kính. “Anh đợi em,để em gọi điện cho đám thằng Quân,không thể để anh bị chúng nó bắt nạt như thế được “
Tắt máy,Dịch Hoằng đi thẳng vào trong nhà lấy ra năm triệu đưa cho bọn nó thì đúng này có một chiếc cano khác đang đi với tốc độ nhanh, dừng thẳng lại dưới mũi tàu.Một thằng đàn ông cũng được coi là có nét dân xã hội nhảy ù lên,chưa nói năng gì đã đạp vào người thằng cầm tiền tới tấp,miệng thì chửi rủa.
“Thằng ngu này,mày có mắt mà như mù thế hả,có biết đây là ai không mà dám đụng vào hả,chán sống rồi à.” Thằng này theo như anh đoán không nhầm nó tên là Quân, người mà thằng Hiếu nói lúc nãy,tốc độ cũng nhanh phết ấy chứ.Bản thân anh đã rút khỏi giang hồ rồi nên cũng chẳng muốn gây gổ,một phần vì anh chán cái cảnh suốt ngày ngồi rú ga đi hết nơi này nơi khác thu tiền,hai là vì đây là mong muốn của Lâm Hạ.
“Đại ca,anh đừng chấp nhặt với bọn ngu ngốc không có não này,em không biết hôm nay anh đi qua đây nên chúng nó mới quấy rầy,em xin anh rộng lượng mà bỏ qua cho bọn em,không anh Hiếu di chúng em chết thôi”,thằng Quân quỳ xuống dưới chân Dịch Hoằng, nó dập đầu cúi lạy sợ hãi.Từ lúc nó nhận được cuộc điện thoại của Hiếu,đại ca khét tiếng miền Bắc này đã tim rụng rời như muốn đột quỵ,ai biết bọn đàn em ngu ngốc của nó lại chặn đường anh Dịch chứ.
“Đứng lên,tao ăn thịt chúng mày đâu mà phải quỳ lạy hả”,vất điếu thuốc lá đang hút dở xuống mặt nước sông đục ngàu,anh nhìn thằng đại ca nói tiếp.
“Chiếc tàu có hai bố con kia,từ mai đừng có thu của họ,tiền đấy tao trả.Còn nữa, tiền bọn đàn em mày vừa uống nước ngọt và ăn đồ của tao hết hai trăm nghìn, đưa đây”
“Dạ,đại ca nói gì cũng đều đúng hết ạ,em cảm ơn đại ca đã không để bụng cái hành động ngu ngốc này của bọn em”
Dịch Hoằng không nói gì nữa, anh lừ mắt ý muốn đuổi hết bọn giang hồ này xuống,đôi chân đi nhanh về buồng lái khởi động tàu lao đi.
**** ** fb Lê Tuyết (Viết truyện) *** ****
Sau bốn tiếng cuối cùng đoàn cũng đến được Ủy ban nhân dân huyện Vĩnh Bảo,Lâm Hạ bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài trên xe.Từ nhỏ cô rất ít khi đi xe khách như vậy, nên cảm giác chóng mặt và cơn buồn ngủ ập đến khiến cô thở đều đều nhắm mắt,chẳng quan tâm đến cô bạn Hàn Hiểu mê trai đến quên trời quên đất kia.
“Này Hạ,bà say xe à,sao mặt lại tái nhợt thế kia.Đây,uống nước đi cho đỡ buồn nôn,khổ thật ấy,biết vậy tôi đã mua thuốc chống say xe cho bà rồi “ Hiểu sốt ruột quýnh lên khi nhìn thấy tình trạng của con bạn thân,cô mải nói chuyện với Trung mà quên mất Lâm Hạ,kiểu gì khi nó khỏe lại cũng sẽ cạo đầu cô cho coi.
“Ừ,hơi chóng mặt một tí nhưng chắc cũng không sao đâu,bà đừng lo lắng quá.Thế ông bạn mới quen của bà đâu rồi, không nói chuyện nữa hả”,Lâm Hạ cầm miếng kẹo cao su Hàn Hiểu đưa,bỏ vào miệng nhai cho xộc lên vị bạc hà,ít ra cô cũng cảm thấy đỡ cái cảm giác ruột gan sôi sùng sục.
“À,anh ấy chạy đi về phía kia kìa,đang nói chuyện với chủ tịch huyện ấy,mà bà biết không,người ta là lính đặc công đấy.Trời ơi, tôi là tôi mê mấy chiến sĩ binh chủng lắm ấy,toàn những người cao to đẹp trai,lại giỏi võ nữa “,Hàn Hiểu chắp hai tay trước ngực,đôi mắt hiện lên sự thán phục và yêu thương lộ liễu.
Lâm Hạ bật cười trước sự ngô nghê của con bạn,tâm trí lại lướt qua hình ảnh của Dịch Hoằng, anh cũng rất cao,bụng lại sáu múi.So với người sáng nay Hiểu bắt chuyện thì cô thấy anh vẫn là hơn,khí chất hơn,đẹp trai hơn hơn,và chắc chắc là tâm lý hơn nữa.Không biết bây giờ anh đã đến nơi chưa,Lâm Hạ mặc dù rất muốn gọi điện thoại nhưng lại sợ,không dám làm phiền khi anh đang lái tàu,như vậy rất nguy hiểm.
“Ừ,nhìn tổng thể qua thì cũng được,nhưng mà,so với Dịch Hoằng nhà tớ thì vẫn là một khoảng cách xa lắm đấy”
Hàn Hiểu tức xì khói trước cái sự so sánh không khớp và vô lý của Lâm Hạ,định lên tiếng cãi lại nhưng chữ ra đến cổ họng phải kìm nén xuống,cái con bé này cô biết,nó yêu cái ông xã hội đen đấy đến chẳng còn là chính mình nữa rồi. Ai đời đi so sánh một anh lính vơi một thằng giang hồ cơ chứ.Nhiều lúc cô cảm thấy ân hận vì ngày đó đưa điện thoại cho Lâm Hạ,nếu không bây giờ có khi nó đang tìm hiểu với Hải Đăng rồi.
Trung vừa đi vừa nói chuyện với những người làm trong huyện Vĩnh Bảo,đôi mắt anh nhiều lúc không tự chủ được lại liếc qua cô gái mặc bộ quân phục màu xanh,tóc buộc đuôi gà ấy.Người con gái nhí nhảnh đáng yêu nhưng không hề ngây thơ, mơ mộng giống bao nữ sinh khác,cô mang đến cho anh cảm giác khác lạ vô cùng.Tất nhiên là một thằng đàn ông sống hai mươi tám năm,anh chẳng hề tin vào cái tình yêu sét đánh gì đó,cái gì mà yêu ngay từ lần đầu gặp mặt,thật là nhảm nhí hết sức.Cảm giác anh có được với cô sinh viên Hàn Hiểu kia chắc chỉ là cảm giác hứng thú khi gặp được một người phù hợp với tính cách của mình,Trung lắc đầu không nhìn vào cô nữa Càng nhìn thì trong lồng ngực anh càng xuất hiện những cảm giác lạ lẫm không tên ùa về.
“Trung tá Trung,rất hân hạnh khi huyện của chúng tôi được đón đoàn của anh về đây biểu diễn,thật sự không thể tin được là các người sẽ đồng ý”,chủ tịch huyện tên Khang lên tiếng,cái bắt tay thật chặt cho lần đầu gặp gỡ.
“Chủ tịch Khang,không có gì là may mắn ở đây cả,nhiều lời mời chúng tôi không thể đến được là do bị trùng lịch diễn với những nơi khác, chứ nếu rảnh thì sẽ không bao giờ từ chối ai hết”,Trung lịch sự trước lời mời chào quá thân thiết của ông Khang.
“Nào,bữa trưa cũng đã chuẩn bị xong,chúng ta xuống nhà ăn thôi.Thức ăn đạm bạc với canh rau,mong các vị thông cảm”
“Không sao,cuộc sống ở trong lính đã quen với khẩu phần ăn như nhau rồi, như vậy mới rèn luyện được sức khỏe “
Lâm Hạ đang ăn cơm thì tiếng chuông điện thoại rung lên,cô nhấc máy lên nghe thì bên kia là giọng nói trầm thấp của người đàn ông làm tim ai đó tan chảy trong ngọt ngào.
“Hạ,em ăn cơm chưa,anh vừa đến bến neo xong là gọi cho em luôn này”,Dịch Hoằng nhảy xuống bãi cát,anh ngó nghiêng tìm ông chủ nơi này.
“Vâng,em vừa ăn xong, thế anh đến nơi rồi hả,đã ăn cơm chưa vậy,gần mười hai giờ rồi. Tí nữa bọn em sẽ được nghỉ một tiếng rồi phải tập luyện vũ đạo và bài múa,ngày mai sẽ biểu diễn ở trường cấp ba nơi này.Ngày mai anh đến xem em múa nhé,được không “,Lâm Hạ đứng dậy đi ra khỏi nhà ăn,bước chân gấp gáp như muốn trốn khỏi ánh mắt muốn bùng nổ của Hàn Hiểu.
“Được,ngày mai anh sẽ đến,bé Hạ biểu diễn anh phải có mặt chứ.Thôi nhé,bây giờ anh phải đi tìm ông chủ cát để cẩu hàng lên rồi, bé Hạ nghỉ ngơi rồi ngủ trưa đi nhé,buổi tối xong sớm anh sẽ đi tìm em,được không “,Dịch Hoằng nịnh người yêu.
Lâm Hạ vốn đang ủ rũ với cuộc gọi ngắn ngủi thì lại mừng sắp rơi nước mắt vì câu nói của anh,cô gật đầu mấy cái rồi cúp máy quay người vào trong,bả vai vô tình đụng trúng một người mặc vest đen,trông như một thương nhân vậy.
Trường nhận lời mời tham gia hội nghị ở huyện Vĩnh Bảo với tư cách là một chủ thầu xây dựng ở nơi đây,vốn dĩ anh cũng không mặn mà với những kiểu đại hội như thế này.Là một người làm kinh doanh,việc ngồi đó nghe những chính sách của nhà nước và diễn văn đối với anh mà nói nó thật quá khó khăn,chỉ là không ngờ khi quyết định không tham dự thì anh nhìn thấy hình bóng của cô học trò của chị gái mình,Lâm Hạ.Cô hôm nay mặc trên người chiếc quần jean đen bó sát và chiếc áo màu xanh người lính,tóc được tết gọn gàng vắt chéo sang một bên vai,nhìn thấy mà đẹp đến lạ,khác hẳn với phong cách lúc trước khi cô đến nhà học đàn.
“A,tôi xin lỗi, anh không sao chứ”,mặc dù cảm thấy người đàn ông bị mình va phải không có khó chịu gì,nhưng theo phép lịch sự Lâm Hạ vẫn cúi đầu xin lỗi.
“Không sao đâu cô bé,em cũng theo đoàn đến đây diễn sao”,Trường nở nụ cười sát gái hay dùng của mình,khi đó mắt anh sẽ cong cong híp lại,núm đồng tiên bên trái lộ ra đến là duyên.
Lâm Hạ không thích những cuộc trò chuyện tự phát rồi lân la làm quen như thế này,bản tính cô thì không bao giờ từ chối thẳng thừng khiến người đối diện khó chịu,nhưng chính là trong lòng cô đang dậy sóng.Người đàn ông cô va phải này khả năng là một doanh nhân được mời tới dự,từ cái cách ăn mặc cho đến khí chất đều lộ rõ là người có tiền.Ánh mắt phượng nhìn cô chăm chú như muốn xuyên thấu tâm tư của người khác,Lâm Hạ quay mặt đi đáp lại cho qua loa,cô không muốn tiếp xúc với ai khác ngoài Dịch Hoằng.
“Anh không sao là tốt rồi,tôi xin phép đi trước “,nói rồi Lâm Hạ đi thẳng về phía nhà dành cho mình vừa mới được nhận xong,cô mệt mỏi lúc này chỉ muốn ngủ một giấc thôi.Vốn đang đắm chìm trong hạnh phúc thì bị quấy nhiễu, thật chỉ muốn chửi ầm lên.
Hàn Hiểu đang ngồi trên giường bấm bấm lướt lướt điện thoại, ngó vào thì thấy bạn mình đang nhắn tin với một số lạ,chắc lại xin số của chàng rồi.
“Này,đổ chàng rồi hả”,Lâm Hạ khều khều cánh tay đang bấm liên tục không ngừng nghỉ của con bạn thân.Hàn Hiểu chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn,mắt nó dán vào không thèm bố thí cho cô một cái liếc,gật dầu cái rụp,giọng nhỏ nhẹ nghe mà đến sởn gai ốc.
“Ừ,chàng nói tối nay rủ tôi đi Vicom chơi.Ê,bà bảo tôi có nên đi không hả”
Hai giờ chiều, Lâm Hạ và Hàn Hiểu bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của chị Hằng,đội trưởng dạy múa và vũ đạo cho bọn họ.
"Hai em sinh viên ơi,đến giờ rồi, chúng ta phải tập luyện rồi đấy "
Hàn Hiểu lăn qua lăn lại một vòng,miệng làu bàu khó chịu vì bị đánh thức khỏi giấc mộng đẹp của mình,cô quay sang vỗ vai Lâm Hạ giọng ngái ngủ.
"Hạ,dậy đi,phải đi tập rồi kìa,mệt chết đi được ấy,vừa mới ngủ được một lúc đã bị lôi dậy rồi "
Hằng là cô giáo kiêm đội trưởng múa của đoàn,chị ta năm nay cũng rất trẻ,chỉ khoảng tầm hai mươi sáu tuổi, người Nam Định,nhưng sinh sống tại Hà Nội.Nghe nói là tính cách không được hòa nhã cho lắm,hơi tí là cáu gắt với học viên,ánh mắt thì lúc nào cũng soi mói chán ghét nhìn những ai xinh đẹp hơn mình.Chuyện động trời khiến Hàn Hiểu tức cười nhất là Hằng công khai theo đuổi Trung mấy năm nay rồi nhưng không được chàng đáp lại,thậm chí Trung vô tình đến mức một cái liếc mắt cũng chẳng chừa cho Hằng.Ấy vậy mà đi đâu chị ta cũng kêu mình là hoàn hảo,hiểu Trung là người như thế nào,lại còn ngang nhiên khoe mẽ bố mẹ Trung rất yêu thích cô ấy nữa,và ngấm ngầm chọn cô làm con dâu nhà họ.Nghe nói bố Hằng quân hàm đại tá,đang làm chính ủy ở quân khu 423,nơi mà Trung công tác.
Lâm Hạ bật cười trước cái sự khoe khoang ngu ngốc của Hằng,cô ta làm như thế chỉ càng khiến anh đội trưởng tên Trung kia ghét hơn thôi.Vốn chẳng định quan tâm đến con người não ngắn như thế nhưng khổ nỗi cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng,Hằng ngang nhiên làm khó bắt lỗi hai cô trong từng động tác,khổ nhất là Hiểu.Từ trước đến giờ,Hàn Hiểu múa chưa bao giờ để ai phải chê hay nhận xét con bé múa xấu cả,bên ngoài thì vô ưu vô lo nhưng khi tập luyện, tinh thần luôn luôn căng như dây đàn,từ những thứ nhỏ nhất không bao giờ bỏ xót.Thế mà cục diện bây giờ lại rối tinh rối mù lên vì Hằng luôn chê Hàn Hiểu gập người không đúng góc độ,bắt con bé làm đi làm lại bao nhiêu lần.Vốn là một đứa nóng tính,Hiểu bùng nổ với Hằng ngay trước mặt tất cả mọi người.
"Này,chị quá đáng vừa thôi chứ,tôi học múa hơn mười năm nay rồi, tôi múa như thế nào tôi tự biết được Chị bảo tôi sai,ok,tôi làm lại,nhưng suốt hai tiếng đồng hồ chị chỉ bắt tôi thực hiện mỗi cái đó là sao.Này nhé,chị đừng tưởng tôi là sinh viên thì dễ bắt nạt,tôi cóc sợ đâu",Hiểu nổi khùng lên,con bé chẳng màng đến Trung đang có mặt ở đó mà đối chất với Hằng.
Hằng thì khôn hơn,cô ta không bốc đồng nổi đóa lên như Hàn Hiểu mặc dù trong lòng dậy sóng ầm ầm,hận không thể bóp chết con bé nhà quê này,chỉ bĩnh tĩnh giải thích cái sai của Hiểu như muốn lấy lòng những người có mặt ở đây.
"Hiểu,có phải em hiểu lầm chị cái gì không,chị không hề có ý định gây khó dễ cho em.Chị chỉ là đang giúp em chỉnh sửa lại động tác của mình,là một người dạy múa,chị biết em sai ở đâu,giúp em cải thiện mà trở thành người xấu thì chị đã xấu trong mắt rất nhiều người rồi "
Hàn Hiểu thật chán ghét cái khuôn mặt giả tạo đến phát tởm kia,con bé định lao vào thì Lâm Hạ giữ tay lại,lắc đầu tỏ ý không được. Những người ở đây đều là người cũ,bọn họ dù sao cũng đã gắn bó với nhau nhiều năm đi diễn, sao có thể đồng cảm với hai đứa sinh viên non nớt chưa có kinh nghiệm như bọn cô.
"Hiểu,thôi bỏ đi bà,đừng gây gổ nữa bà,sai thì sửa lại,vậy thôi.Nhưng mà nếu có người cố tình đem thù riêng vào để gây khó dễ, thì lúc đó hãy tính"
"Lâm hạ,em nói như thế chẳng khác gì Hàn Hiểu,là đang ám chỉ chị có lỗi, ở đây có tất cả hai mươi người, em hỏi họ xem có ai nhận xét Hàn Hiểu múa sai không,một vũ đoàn chuyên nghiệp không thể có những sai sót đó",Hằng không chịu thua trước những lời nói móc của Lâm Hạ,cô ta kênh kiệu thách thức khiến Hàn Hiểu càng phẫn nộ hơn,cỗ tức giận vừa hạ xuống lại bùng lên muốn phát nổ.
Lâm Hạ nhìn Hằng cười khẩy,chỉ là một đội trưởng nhỏ trong đoàn múa mà dám diễu võ dương oai,đúng thì không sao,đằng này hùa nhau vào bắt nạt hai người mới bọn họ, thử hỏi có tức không.Từ trước tới nay tính khí Lâm Hạ vô cùng hòa nhã,cô không quan tâm đến những chuyện người khác ngứa mắt với mình hay ghen tị,chất xám của mình cô để làm việc khác chứ không phải để đối phó lại với những kẻ lắm điều.
"Đừng nói hai từ chuyên nghiệp với tôi,Hàn Hiểu múa như thế nào thì tôi là người rõ nhất.Một người đoạt giải nhất cuộc thi múa thanh niên toàn quốc về động tác gập người và xoay bổng mà sai thì chị nghĩ ai sẽ là người đúng,chị chắc.Hừ,làm ơn bỏ ngay cái trò cũ rích gây khó dễ cho người mới đi,đừng để tôi chướng mắt thêm",Lâm Hạ khinh bỉ không thèm liếc Hằng,cô quay người về phía Hàn Hiểu, gật đầu với con bé như muốn nói đừng lo,kệ nó đi.
Trung nãy giờ đúng đó đã chứng kiến tất cả,thật ra động tác của Hàn Hiểu rất tốt,rất dẻo dai,thậm chí còn hơn cả Hằng nữa,vậy mà không hiểu sao luôn phải tập đi tập lại.Một lần,hai lần thì không sao,chứ nhiều lần thì vào anh anh cũng cảm thấy khó chịu,nhìn cô ướt đẫm mồ hôi,khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi mà thấy trong lòng có gì đó xót xa.Bản thân Trung biết Hằng thích mình,nhưng vì nể nang địa vị của bố cô ấy,anh không muốn tuyệt tình mà quát ầm lên.
"Thôi được rồi, mọi chuyện đến đây kết thúc, không ai cãi nhau nữa. Hằng,cô cũng không nên làm như vậy,tôi thấy em sinh viên này động tác như thế là rất chuyên nghiệp đấy,tôi nghĩ mắt cô bị cận rồi, từ mai đeo kính vào nhìn cho rõ,tránh hiểu lầm xảy ra như hôm nay,tôi không muốn nhìn thấy lần thứ hai nữa "
Dịch Hoằng ngồi trong lán một lúc thì thấy ông chủ nơi này lái chiếc ô tô trở lại,bên cạnh mà một cậu thanh niên chắc khoảng hai mươi tuổi đang học lái.Lão nhìn anh gật đầu,người đi thẳng về phía chiếc xe cẩu kêu người xúc lên,khuôn mặt không được cho là hòa nhã lắm,nếu nói khó nghe hơn là khó gần.Ngồi trong lán hai tiếng cũng chẳng được lão mời uống hớp nước chè,Dịch Hoằng đi thẳng về phía tàu nhìn công nhân đang làm việc.Chuyến tàu đi Hải Phòng hôm nay tổng cộng là sáu tấn,số tiền là mười triệu đồng,trong đó là cả công và tiền cát của Lão Tài nhờ anh cầm hộ.Nhưng đến khi cầm tiền trên tay,Dịch Hoằng nhíu mày khi chủ bãi này giả anh có chín triệu.
"Ông chủ Bảy,tổng cộng là mười triệu, ông đưa thiếu mất một triệu rồi ",
Ông Bảy là chủ cát duy nhất ở cái xã nhỏ ria sông này,tính khí keo kiệt ai cũng biết,lão thường hay bớt xét tiền đã thỏa thuận trước đó với chủ cát,tất nhiên là số tiền thiếu những hộ lái tàu phải bù vào để trả, nhưng không người nào dám đắc tội.Nghe đâu đồn đại lão Bảy có dính níu quen biết với giang hồ,hễ ai mà cố tình đòi tiền lão là y rằng bị chúng nó tìm đến tận nơi xử đẹp.Có tàu lão bớt vài trăm, cũng có tàu lên tới tiền triệu, cứ thế mười tàu thì lão giữ lại được mười triệu, chả mấy là giàu.
"Cậu Dịch,cậu nhìn đống cát với đống đá xem,không được khô ráo mà lại dính sạn nữa,coi như một triệu đấy bù vào hàng không được chất lượng như thỏa thuận ban đầu "
Dịch Hoằng hít một hơi thuốc lá thật dài,anh không nhìn lão Bảy đang bừng bừng nửa giận bên cạnh,miệng đều đều nói.
"Ông chủ Bảy,ông cũng biết là đêm qua mưa to,hàng bị dính nước tất nhiên sẽ không được đẹp.Nhưng ông quên thì tôi nhắc lại cho ông nhớ,đây là cát với đá chứ không phải hoa quả hay thức ăn mà sợ hỏng,ông nói cái lý do bị ngấm nước chât lượng kém đi e rằng nó hơi vô lý quá rồi đấy.Tôi cũng chỉ là thằng đi làm thuê cho lão Tài,thù lao chả đáng bao nhiêu, bây giờ ông bớt tiền đi thì tôi lấy tiền đâu mà trả cho chủ của mình.Với cả ông nhìn cái bãi cát của ông đi,chẳng nhẽ đêm qua ông điều công nhân đi che hết chỗ này sao,hả"
Lão Bảy lần này tức giận thật sự,từ trước tới nay,chưa thằng nào lài tàu thuê mà lại ngang nhiên chất vấn ông như vậy,chúng nó đều biết ông là kẻ thù dai,nếu còn muốn làm ăn dài dài thì chẳng dại gì mà cãi lại.
"Cậu Dịch,cậu mới làm nghề lái tàu à,có dự định làm bao lâu không",giọng lão cợt nhả vang lên,ẩn chứa bên trong là sự đe dọa lộ liễu.
"Ông chủ Bảy,tôi là người mới lái tàu được một tuần nay thôi,không biết có quy luật gì dành cho những người mới như tôi vậy.Tôi còn muốn làm ăn lâu dài đến cuối đời nên có sai sót gì, ông cứ chỉ bảo cho.",Dịch Hoằng nở nụ cười nửa miệng,anh ngồi xuống gốc cây bạch đàn cạnh đó,mắt nhìn lão không kiêng dè. Bản thân anh là một thằng lăn lộn từ Bắc vào Nam,từ đất liền đến biển cả,chẳng có cái quái gì mà chưa gặp qua cả.Lão định gọi giang hồ xử đẹp anh,vậy anh thử xem giang hồ Hải Phòng có thằng nào máu mặt.
Lão Bảy nhìn về phía lán của mình vẫy tay,một lúc sau có bốn thằng lưu manh cầm mã tấu chạy tới phía Dịch Hoằng, khuôn mặt thằng nào thằng đấy đều dữ dằn nhìn anh như muốn chém chết anh luôn vậy.Lão Bảy lừ mắt, miệng ố vàng cười khà khà.
"Cậu Dịch,e rằng số tiền này cậu không đòi được rồi,tôi cũng muốn trả cậu lắm nhưng tiếc quá,bọn đàn em tôi nó không chịu.Hay là vậy, cậu chịu khó bù lại tiền của mình vào để trả cho lão Tài,chúng ta không ai gây khó dễ cho ai,làm ăn sẽ được lâu dài hơn.Cậu nhìn xem,những chủ tàu khác bọn họ đều ngoan ngoãn,vì bọn họ biết tôi là ai,cậu là người mới vào nghề nên chắc không biết. Lần đầu tiên gặp mặt coi như bỏ qua,lần sau sẽ tự giác hơn,đúng không nào"
Dịch Hoằng chẳng thèm để ý đến bọn trước mặt đang ra oai,anh phủi phủi hết bụi bẩn trên chiếc quần lao động,từ trong túi lôi ra chiếc điện thoại của mình, đồng hồ đã chỉ bốn giờ.Bầu trời hôm nay không có nắng, không khí cũng dịu nhẹ hơn hôm qua nhiều,anh nhớ không nhầm là Lâm Hạ sáu giờ sẽ kết thúc tập luyện.Từ đây đi vào khu Ủy ban huyện cũng mất hai mươi năm cây số,xe ôm thì không có.Cứ ngỡ ông chủ cát nơi này hào phóng dễ gần như lão Bảnh,thì anh có thể mượn chiếc xe máy đi thăm cô,ai ngờ lại lưu manh giang hồ,thêm cả cái tính ki bo kẹt sỉ nữa.Dịch Hoằng lúc này đang đau đầu tìm cách để đi vào huyện,làm gì còn thời gian nghe lão ta lải nhải dọa nạt nữa chứ.
"Ông Bảy,hình như dọa người là niềm vui thú của ông thì phải.Tôi nói lão nghe,tôi đây năm nay mới chỉ hai sau tuổi đời thôi,ông ăn cơm trước tôi hơn hai giáp,ông cũng nên biết cái câu mà người đời nói là nhìn mặt mà nhận diện đối tượng,ai nên chọc và không nên chọc,đúng không nào.Chuyện tiền nong ông thiếu tôi,một triệu cũng chả to tát gì,nhưng đây là uy tín làm ăn,ông làm thế dễ mất khách lắm đấy"
Lão Bảy lần này tức giận thật sự,chẳng thèm nể nang gì nữa mà chửi tục tĩu,nhất quyết phải lấy cho bằng được một triệu này.
"Thằng chó,tao mềm mỏng với mày mày không nghe,thích tao dùng bạo lực hả.Tao đã bảo rồi, từ trước tới nay bố mày luôn làm ăn như thế,phục hay không phục chúng mày không có quyền lên tiếng.Muốn làm ăn được lâu dài với chiếc tàu cũ nát của mày thì biết điều mà im đi,đừng có vẻ anh hùng ra oai với bố"
Dịch Hoằng cười khẩy, lần đầu tiên trong cuộc đời anh bị một lão già không tiếng tăm cắn lại,đã thế còn bê mấy thằng loi choi đầu xanh đầu đỏ cầm mã tấu ra dọa nữa,nếu để thằng Hiếu biết được chắc bọn nó cười thối mặt anh mất.Suy cho cùng nếu là trước kia thì không bao giờ có cái chuyện anh ngồi im cho chúng nó chửi rủa mình như thế này đâu,chỉ cần nói tục thôi là đã ăn táng vỡ hàm rồi.
"Lão bảy,tôi cũng có giới hạn của sự kiên nhẫn của mình,ông nên biết ông đang động vào ai.Tôi chỉ là một thằng lái tàu nhưng cũng có cái tự tôn và sĩ diện,ông đừng tưởng ông thích chửi thì ông chửi được, cẩn thận cái mạng chó của ông đấy.Tôi đây gác kiếm giang hồ làm người chân chính thì đừng ai dây vào tôi làm tôi khó chịu,ngứa mắt"
Một đoàn xe phân khối lớn gồm khoảng hai chục thằng máu mặt phóng đến,lão Bảy sợ xanh mặt lại nhìn người đi đầu,kia chẳng phải là đại ca nức tiếng đất Hải Phòng với cái tên Quân" vổ" sao,chẳng nhẽ lời thằng này nói là thật,nó đã từng là đại ca giang hồ.
"Anh Dịch,anh không sao chứ,em xin lỗi vì đã đến trễ,bọn nó có làm gì anh không ",thằng Quân nhảy xuống xe,nó chạy thật nhanh đến bên c
"Anh Dịch,anh không sao chứ,em xin lỗi vì đã đến trễ,bọn nó có làm gì anh không ",thằng Quân nhảy xuống xe,nó chạy thật nhanh đến bên cạnh Dịch Hoằng, không dám gần anh quá.Người này nó biết chứ,từ ngày nó bước chân vào giang hồ làm thằng lính quèn thì đã nghe thấy tên của anh, dù chưa gặp bao giờ nhưng giới xã hội đen ai cũng biết cái tên "anh Dịch",chỉ cần nghe thấy thôi đã sợ rồi. Những cuộc thanh trừng đẫm máu của nhiều bang phái,tụ điểm bảo kê,dần dần cả nước ai cũng biết đến anh như một Năm Cam thứ hai.
"Không sao,ai báo cho chúng mày biết anh ở đây mà đến.",Dịch Hoằng nhíu mày nhìn thằng Quân và đám đàn em của nó.
"Dạ,là anh Hiếu dặn dò em phải theo sát từng nhất cử nhất động của anh nên bọn em đành làm theo không thể cãi lời.Anh cũng đừng tức giận sang anh Hiếu, anh ấy cũng chỉ vì quá lo cho sự an toàn của anh thôi nên mới thế"
"Ừ".Dịch hoằng vất điếu thuốc lá xuống đất,anh quay qua thằng Quân nói tiếp "Mày cho tao mượn cái xe,tao phải đi vào huyện có việc.Chiếc tàu chúng mày trông giùm tao.Còn lão Bảy này,tôi đã nói rồi,một triệu đấy lão không trả cũng chẳng sao,nhưng lần sau không có chuyện bắt nạt như thế nữa đâu.Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn đấy,đâu phải ai thích bắt nạt thì bắt được,phải không "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook