Chờ Anh Sụp Đổ Hình Tượng
-
1: Có Duyên Phận
Edit: Mojito
Beta: Cá Heo Team
Chương 1: Có duyên phận
Lúc gần tối, hoàng hôn từ từ buông xuống, ánh đèn và tinh quang* giao nhau, bao phủ thành phố Nam Giang phồn hoa này.
*Tinh quang: ngôi sao
Giờ cao điểm tan tầm CBD* ngay giữa Nam Giang, đoàn người nhộn nhịp qua lại không ngớt trên phố, xe cộ ngay ngắn theo một trật tự như nước chảy liên tục không ngừng.
*CBD (Central Business District): Khu vực trung tâm hành chính, thương mại, bộ mặt của thành phố.
Một chiếc Maserati màu xanh lam ngay lúc đèn xanh vừa chuyển thành màu đỏ từ từ dừng lại.
Nhìn dòng xe cộ xa xa vô tận phía trước, Mạnh Chiêu một tay khoác trên vô lăng, trong lòng sinh ra một trận bực bội.
Một đoạn đường chỉ cần nửa giờ lái xe, lại phải ngây người hơn hai giờ.
Điều này đối với bất cứ người nào mà nói cũng không phải chuyện gì vui vẻ.
Đèn xanh sáng lên, cô dẫm chân ga, điều khiển chiếc xe chạy vào một ngã tư chật hẹp khác.
Cuối cùng hai giờ mười ba phút, rốt cuộc cũng đuổi kịp đến nơi bạn bè tụ tập.
Tầng một của quán bar huyên náo rung trời, Mạnh Chiêu làm lơ những tầm mắt liên tiếp rơi xuống trên người cô, tiếp tục tiến lên tầng hai.
Giang Nhạc Huyên chờ đã lâu, liền hướng Mạnh Chiêu từ xa vẫy tay: "Chiêu Chiêu, nơi này!"
Cô ngồi xuống bên cạnh đám người, Giang Nhạc Huyên lại cầm một ly rượu màu đỏ tươi đưa tới trước mặt Mạnh Chiêu: "Đến muộn như vậy, không phạt một ly thì không được!"
Mạnh Chiêu bưng cái ly lên môi khẽ nhấp, khóe miệng cong cong giải thích: "Kẹt xe."
Cô bẩm sinh có một đôi mắt hồ ly, cười rộ lên thập phần mê người, thực sự làm người ta luyến tiếc nặng lời với cô.
Giang Nhạc Huyên cười tủm tỉm, ôm ôm bả vai cô: "Lần này tạm tha cậu, lần sau lại đến trễ, đừng trách tớ vô tình."
Hai người nói xong, phía trong ghế dài lại vang lên một vài giọng nữ ôn nhu.
"Chỉ hơn tháng không thấy, Chiêu Chiêu ngày càng xinh đẹp."
"Cậu không ở đây, cứ luôn cảm thấy thiếu gì đó, đêm nay Chiêu Chiêu phải đến bồi mọi người chơi thật tốt."
Giang Nhạc Huyên cũng nói: "Vì chúc mừng cậu bỏ lệnh cấm, đêm nay chúng ta không say không về."
Mạnh Chiêu lại nhấp rượu, thở dài: "Chỉ sợ không được, trước khi đến đây Mạnh phu nhân đã bố trí cho tớ người gác cổng, trước 11 giờ phải trở về."
"Gác cổng? Cậu nói đùa cái gì vậy chứ?" Giang Nhạc Huyên khó có thể tin trợn to mắt, kinh ngạc nói: "Dì Mạnh đối với cậu luôn luôn mặc kệ, sao đột nhiên lại bố trí gác cổng?"
Mạnh Chiêu không trả lời, chỉ ở trong lòng cảm thán: Nay đã khác xưa, ai mà có thể nghĩ đến một người ngày thường luôn buông thả như cô cũng có một ngày bị trói buộc tay chân như vậy.
Giang Nhạc Huyên nhìn vẻ mặt chán nản của cô, dò xét hỏi: "Là bởi vì chuyện lần trước sao?"
Mạnh Chiêu lười nhác dựa ra sau, tìm một tư thế thoải mái nhướng mày: "Nếu không thì sao?"
"Cậu nói cậu chọc ai không chọc, sao chọc phải kỳ đại thiếu gia, tính khí hắn nổi danh trong giới là nghiêm chỉnh, giống như cậu đây, hắn gặp một người liền thu thập một người."
Giang Nhạc Huyên nín cười, ý nghĩ vui sướng khi người gặp họa quá mức rõ ràng.
Mạnh Chiêu bĩu môi: "Tớ nào biết đùa hắn như vậy thì không chơi nổi."
Thuận buồm xuôi gió hơn hai mươi năm, còn không có người nào xui xẻo dám đụng cô, ai ngờ đến lần này chơi lớn, vậy mà té ngã ở trên người Kỳ Đinh.
"Ngay trước mặt nhiều người giáo huấn mình như vậy, còn đem việc này chọc đến trước mặt lão gia tử, làm hại mình bị cấm túc một tháng.
Suốt một tháng, buổi sáng mình bồi lão gia tử đánh Thái Cực, giữa trưa bồi ông luyện chữ, buổi tối bồi ông tản bộ.
Mỗi ngày 9 giờ ngủ, 6 giờ dậy, đây là cuộc sống gì đây?"
Câu này làm người đồng cảm cực mạnh, Giang Nhạc Huyên run rẩy, không nhịn được cùng cô có chung kẻ địch: "Kia thật đúng là hắn hơi quá mức."
Nói xong, cô ấy lại bổ sung một câu: "Nhưng mà lúc đó người ta cũng không tính là răn dạy, chẳng qua thực nghiêm túc nói với cậu, không cần chơi loại trò chơi khiến người ta hiểu lầm thế này."
Mạnh Chiêu liếc mắt một cái cắt ngang: "Có khác nhau sao?"
Đều là khiến mặt mũi cô sụp đổ trước mặt mọi người, làm cho cô mất mặt, Kỳ Đinh nói gì căn bản là không quan trọng.
Giang Nhạc Huyên thấy cô bắt đầu tức giận, an ủi nói: "Ai nha, cậu coi như mua một bài học đi, người như hắn, chúng ta không thể trêu vào còn không trốn nổi sao? Chỉ cần cậu không trêu chọc hắn, hắn tự nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi phản ứng với cậu."
Mạnh Chiêu không để ý gật đầu, cũng không biết có đem lời nói nghe lọt được hay không.
Cùng đề tài, bên cạnh có bọn chị em đang làm nền tiếp lời: "Kỳ đại thiếu gia là đối tượng trong giới danh viện đều muốn liên hôn, sao tới các cậu liền thành mãnh thú hồng thủy* rồi?"
*Mãnh thú hồng thủy: Thú dữ, lũ lụt, chỉ những việc khiến người ta kinh sợ.
Trước mắt hiện ra dung mạo lạnh nhạt của người kia, Mạnh Chiêu tiếp lời: "Không tính là mãnh thú hồng thủy, các cậu chắc đã xem Tây Du Ký chứ, tớ cảm thấy Kỳ Đinh và Đường Tam Tạng trong phim có chút giống nhau.
Bề ngoài tuy tốt, nhưng lại không chịu nổi từng câu đạo lý của hắn, gả cho hắn đơn thuần là tự chuốc họa vào thân."
Vừa mới dứt lời, Mạnh Chiêu lại đột nhiên cảm giác xa xa hình như có một cổ khí lạnh lẽo đánh úp lại.
Chẳng qua chớp mắt một cái, cái lạnh lẽo thấm người lại tan đi rất nhanh, cứ như là ảo giác của cô vậy.
Mấy cô tiểu thư nghe xong cô lời nói ngầm trao đổi ánh mắt với nhau, hơi hơi mỉm cười: "Tính tình hắn như vậy quả thực không quá thích hợp với cậu."
Chiêu thăm dò quá mức vụng về, Mạnh Chiêu rũ mí mắt xuống, không nói một câu.
Nói Kỳ Đinh giống Đường Tam Tạng cũng không phải là tất cả tính cách của hắn.
Là bởi vì ở trong giới, người này với thịt Đường Tăng giống nhau, đều bị người ta thương nhớ.
Kỳ Đinh có tài có sắc, là người nắm quyền trẻ tuổi nhất trong thành phố Nam Giang, tại đây hắn trong mắt những danh viện chưa lập gia đình tự nhiên là một cái bánh thơm ngon.
Cùng đám chị em plastic kết giao lâu ngày, Mạnh Chiêu đã sớm hiểu lời nói của bọn họ có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả trong đó.
Sân nhảy dưới tầng đang náo nhiệt, mấy chị em kháng cự sau khi bị mời, cũng thức thời xuống tầng.
Đám người rời đi, hai mắt Mạnh Chiêu lướt qua sàn nhảy ở dưới tầng, rất nhanh lại chuyển qua ghế dài ở tầng hai, không có chị em che chắn, cuối cùng cô cũng phát hiện cỗ ý lạnh bất chợt kia từ đâu mà đến.
Sơ mi trắng, quần tây đen, phía trên mỗi một viên khuy áo đều thoạt nhìn vô cùng quy củ, sống lưng thẳng tắp, dáng vẻ đoan trang, trên bàn còn có một ly rượu mạnh chưa mảy may dùng đến.
Bề ngoài thanh đạm tuấn nhã còn mơ hồ mang theo vài phần cứng rắn của hơi thở thượng vị giả*, người này không phải Kỳ Đinh thì là ai nữa.
*Thượng vị giả: Người trên cao, người đẳng cấp.
Cổ tay áo sơ mi xắn lên để lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, lộ ra một chuỗi hạt đàn hương màu đỏ vô cùng dễ thấy.
Mạnh Chiêu nhanh mắt, cô nhìn ra được hạt châu này không phải vật hiếm lạ gì, nhiều lắm là hơn bốn chữ số, có thể khiến Kỳ Đinh yêu thích không buông tay như thế, hơn phân nửa người tặng không phải là người bình thường.
Ghế dài dáng nửa vòng tròn quay xoay quanh cả nam lẫn nữ, có vài người Mạnh Chiêu gọi được tên như nhị thế tổ* ở bên cạnh khiến hắn không nhịn được cười, Kỳ Đinh mặt mũi lãnh đạm, biểu tình nghiêm nghị, như hòa thượng già ngồi thiền nhập định không dao động, chỉ thỉnh thoảng đáp lời với Kỷ Niên bên cạnh.
二世祖: nhị thế tổ
Giữa một màn sênh ca yến vũ, chỉ có hắn cẩn thận tỉ mỉ, mặt không gợn sóng.
笙歌燕舞: sênh ca yến vũ
Tình huống này, hắn thật đúng là đứng đắn đến giống như Đường Tam Tạng bị con nhện tinh bắt vào Động Bàn Tơ, trên mặt đều là lạnh lùng thà chết chứ không chịu khuất phục.
Giang Nhạc Huyên duỗi tay chọc chọc cánh tay cô: "Nhìn cái gì vậy? Sao cười thành dạng này."
Mạnh Chiêu không đáp, Giang Nhạc Huyên nhìn theo tầm mắt cô, ánh mắt sáng ngời: "Theo mình được biết, Kỳ Đinh rất ít khi đặt chân đến quán bar, lần đầu tiên là một tháng trước, lần này là lần thứ hai, hai lần đều bị cậu gặp phải, cậu biết cái này chứng minh cái gì không?"
"Chứng minh cái gì?"
"Chứng minh hai người các cậu có duyên nha!"
Mạnh Chiêu ha hả hai tiếng, Giang Nhạc Huyên nói lời này cũng đúng, dù sao nghiệt duyên cũng là duyên nha.
Trước khi ra cửa Mạnh phu nhân nói cho cô trên hoàng lịch giải thích hôm nay mọi việc không thuận lợi, không nên ra ngoài, cô còn cười Mạnh phu nhân cổ hủ mê tín, chỉ toàn là lừa người, nào biết lời này linh nghiệm nhanh như vậy.
Kỳ Đinh chỉ đến quán bar hai lần đều bị cô trông thấy, không biết là nên than một tiếng oan gia ngõ hẹp, hay là nói một câu vận số năm nay xui rủi.
- --
Tu tâm tính dưỡng một tháng, toàn bộ linh hồn Mạnh Chiêu đều đạt được thăng hoa, mọi khi, thời gian này giờ cô đã bước vào sàn nhảy, cô bây giờ, lại không có cái loại ham muốn đời thường này, cũng ít đi vài phần tâm tư muốn náo động.
Thời gian gác cổng trong nhà là mười một giờ, không để ý hội chị em giữ lại, khoảng mười giờ rưỡi cô liền xuống tầng rời đi.
Cô uống rượu, tất nhiên là không thể lái xe, trước khi tới Mạnh Dương liền nói với cô, sau khi kết thúc công việc sẽ vòng lại đây đón cô.
Ở ngoài cửa đợi một lúc, Mạnh Dương liền gọi điện thoại đến, hạng mục công ty còn chưa xong, một lát nữa không xong được, đúng lúc gặp có bạn bè ở gần đây, Mạnh Dương liền nhờ hắn đưa Mạnh Chiêu về nhà.
Mạnh Dương nói tùy ý, trong lòng Mạnh Chiêu bỗng dưng lại sinh ra một tia dự cảm không tốt.
Trực giác con gái đôi khi chuẩn đến đáng sợ, từ chỗ Mạnh Dương nghe được tên của "Kỳ Đinh", ấn đường Mạnh Chiêu hung hăng mà nhảy lên hai lần.
Trước Mạnh Dương không nói trở thành bạn bè Kỳ Đinh khi nào.
Vừa rồi thời điểm rời đi, cô cố ý lệch thời gian với Kỳ Đinh, vì chính là tránh cho hai người lúng túng chạm mặt nhau.
Hiện tại thì hay rồi, Mạnh Dương trực tiếp đem cơ hội đưa tới trước mặt cô.
Người khác hãm hại cha hắn hãm hại em gái, cô cùng Kỳ Đinh kết thù lớn như vậy, thế mà Mạnh Dương còn có thể dường như không có chuyện gì nhờ người đàn ông này đưa cô về nhà, thị lực này thấy ai nhìn không được nói một tiếng ngưu bức.
Ngưu bức: 牛逼
Ở thời điểm Mạnh Chiêu suy nghĩ miên man, một chiếc xe màu đen Bentley không biết khi nào ngừng lại đến trước mặt cô rồi.
Đèn đường chiếu trên cửa sổ xe, chiếu ra khuôn mặt kiều diễm của cô.
Nhìn cửa xe đóng chặt, Mạnh Chiêu không được tự nhiên vén vén tóc mái của mình, trong lòng lẩm nhẩm nếu ba giây sau người trong xe còn không có phản ứng, cô liền lập tức vung tay rời đi.
Ý nghĩ mới vừa bắt đầu, cửa sổ xe chỗ ngồi phía sau vào lúc này liền hạ xuống, mở ra Kỳ Đinh cấm dục mười phần kia, khuôn mặt không dục không cầu bất ngờ chưa kịp phòng ngừa liền đụng vào mắt cô.
Trên mặt tài xế chứa đầy ý cười, xuống xe vì mở ra ghế sau cửa xe cho Mạnh Chiêu: "Mạnh tiểu thư, mời."
Cũng chần chờ như thế một giây, Mạnh Chiêu liền lên xe.
Người như Kỳ Đinh hiển nhiên là sẽ không chủ động mở miệng với người đến gần, bị làm người chở, lúc này ngược lại Mạnh Chiêu nên chủ động mở miệng cám ơn.
Nhưng mà trong lòng cô kìm nén bực bội, tất nhiên là không muốn chủ động xụ mặt xuống.
Âm thầm chửi trong lòng, tại Kỳ Đinh không vì khi cô xin lỗi mà tố cáo tình huống, cô tuyệt đối sẽ không mở miệng nói một lời với hắn.
Không khí trong xe ngột ngạt, Mạnh Chiêu có chút không biết làm thế nào,cũng suy nghĩ lung tung phi tán.
Cũng không biết vừa rồi ở quán bar không biết Kỳ Đinh nghe được cô nói linh tinh, nàng vừa mới bỏ lệnh cấm, người này sẽ không lại muốn đi lão gia tử nơi đó mách lẻo đi?
Giữa bầu không khí yên tĩnh, ngay cả âm thanh điều hòa khó có thể khó có thể bắt giữ đều đặc biệt rõ ràng, Mạnh Chiêu duỗi tay sửa sang làn váy dài đến bắp đùi của mình, đang định nói tài xế đem nhiệt độ điều hòa nâng cao một tý, bên cạnh đưa tới một cái áo tây trang màu đen.
Nhưng chỉ chớp mắt một cái, Mạnh Chiêu liền yên tâm thoải mái tiếp nhận ý tốt của Kỳ Đinh.
Đưa tay tiếp nhận, đầu ngón tay hai người không cách nào tránh khỏi đụng một chút, ngón tay Kỳ Đinh lạnh lẽo khiến theo bản năng Mạnh Chiêu rút tay về.
Thong thả ung dung đem tây trang mở ra che lại chính mình hai chân, sạch sẽ lạnh lẽo hương khí chui vào nàng chóp mũi, Mạnh Chiêu trong lòng không thể ngăn chặn mà nổi lên rất nhỏ ngứa.
Kỳ Đinh đối với trận đọ sức không tiếng động này không hề có cảm giác, Mạnh Chiêu lại cho rằng chính mình đã lấy được thắng lợi lớn.
Nhìn Kỳ Đinh chủ động lấy lòng trước, Mạnh Chiêu quyết định cố mà làm, từ bi nói hai câu với hắn.
Nhẹ nhàng nắm lấy một cái cúc áo tây trang, ngữ khí cô có chút tươi cười tới xán lạn không thể nói rõ được, giống như đã quên một tháng trước hai người lục đục, ngoan ngoãn nói: "Làm phiền Kỳ tổng."
Kỳ Đinh nhìn không chớp mắt: "Tiện tay mà thôi, Mạnh tiểu thư không cần khách khí."
Từ trước đến nay Mạnh Chiêu là người được một tấc lại muốn tiến một thước, hai chữ khách khí này căn bản liền không có trong từ điển của cô.
Kỳ Đinh càng là lãnh đạm xa cách, cô càng là tâm ngứa khó nhịn, nhịn không được liền muốn lột ra ngụy trang của hắn, nhìn xem người này bên ngoài lãnh đạm rốt cuộc cất giấu cái gì.
Cô là vết sẹo tốt đã quên đau, hoàn toàn không màng lời khuyên vừa rồi của bạn tốt, lúc này xao động trong lòng có chút không ép được,
Giao điệp chân dài nhẹ nhàng lung lay, cô ghé mắt nhìn khuôn mặt tuấn nhã của Kỳ Đinh, khuôn mặt lại cười nói: "Kỳ tổng, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, anh có tiện trả lời một chút không?"
Kỳ Đinh nghe vậy quay đầu, đôi mắt đen nhánh như mực nhìn lại, trả lời cực kỳ đứng đắn: "Mạnh tiểu thư, mời nói."
Mạnh Chiêu mỉm cười, trêu đùa: "Tôi có phải người phụ nữ đầu tiên ngồi trên xe của anh không?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook