Chờ Ánh Sáng Chờ Anh Đến
-
Chương 17: Chương 17
Hơi nước mông lung mờ mịt mỏng như sương mù vây quanh đỉnh núi, hơi ngột ngạt, còn rất nóng.
Thỉnh thoảng có gió thổi qua đánh vỡ màn hơi nước, như vậy mới làm người nhìn rõ cảnh vật trước mặt.
An An đi giữa màn hơi nước, cô quấn tóc lên búi thành nụ hoa ở sau đầu, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh xinh đẹp.
Cổ trắng nõn, choker đen.
Đen trắng đối lập.
Trên người cô là chiếc váy tắm in hoa liền thân, những đóa hoa kia như nở rộ trên cơ thể trẻ trung của cô, màu lam, màu vàng, màu hồng nhạt… Mỗi lần cô bước đi, những đóa hoa đó chìm nổi theo động tác của cô, tất cả cùng hướng về phía Lục Ngang.
Cô đi không nhanh không chậm, thong thả tiến đến.
Tiếng nước không to, nhưng lại hấp dẫn sự chú ý của người khác một cách lạ thường.
Trong bể tắm, những tiếng táp lưỡi và trêu đùa đồng thời biến mất.
Cách màn hơi nước, những gã đàn ông nhìn chằm chằm An An không chút kiêng nể như đang nhìn miếng thịt mỡ béo ngậy.
Lan Vận Hoa cũng buông người phụ nữ trong ngực ra, ông ta ngồi thẳng lên, ánh mắt nhìn sườn mặt An An.
Đó là khuôn mặt thật sự xinh đẹp, một mi một mắt đều linh lung.
Qua sườn mặt là phía sau lưng.
Lưng An An được chiếc váy che lấp, chỉ có thể nhìn bả vai để biết cô đẹp, cô tinh tế.
Dáng vẻ đoan trang như vậy lại khiến phía dưới của La Vận Hoa ngóc đầu.
Ông ta nhìn An An chằm chằm, đồng thời túm tay người phụ nữ bên cạnh ấn xuống chỗ đó của mình.
An An không để ý, cũng không quay đầu lại, đôi mắt cô chỉ nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt.
Từ khi cô xuất hiện, vẻ mặt anh vẫn không có gì thay đổi.
Nước trong bể tắm dần dần sâu hơn, mặt nước dâng lên đến mông cô, eo cô, ngực cô, cho đến cổ cô.
An An bèn trầm người xuống.
Cô nhẹ nhàng đập tay, linh hoạt như cá…
Gạt nước tiến lên, cô đã bơi đến trước mặt Lục Ngang.
Giống như người cá câu hồn đoạt phách.
Đau khổ, cũng mỹ lệ.
Những bọt nước kia lăn trên mặt cô, đây là một khuôn mặt sạch sẽ thuần khiết.
Chiếc váy trên người cô cũng thanh thuần.
Cô đứng đó tựa như một vụ hoa yêu kiều, văn tĩnh xinh đẹp.
Đây là một vẻ đẹp mà chính An An cũng thấy ngại ngùng.
Cô chưa bao giờ để lộ vẻ đẹp này trước mặt bất kỳ ai, ngoại trừ Lục Ngang ở giờ khắc này.
An An im lặng nhìn chăm chú vào Lục Ngang.
Lục Ngang cũng không nói lời nào, anh ngồi dựa vào vách bể, mắt nhìn thẳng cô.
Từ khi cô bước vào đây bước đầu tiên, ánh mắt anh vẫn chưa từng rời khỏi cô.
Anh mím môi, vẻ mặt khó đoán.
Đôi mắt đen nhánh làm người không nhìn thấy đáy.
Dưới ánh mắt không rõ ý vị này, An An đã không còn lớp ngụy trang của ngày thường, cô bỗng nhiên trở nên… Co quắp.
Cô lúng túng bước đến nhưng lại không nhận được sự đáp lại của Lục Ngang.
Cô không quen tr@n trụi như vậy, trái tim cô đập nhanh lạ thường, tinh thần hoảng hốt.
Bên kia, La Vận Hoa khàn giọng nói lời th ô tục: “Tiểu Lục, diễm phúc của cậu không cạn ha.” Ông ta cười to ra tiếng, người xung quanh cũng ngầm hiểu cùng cười lên.
Cuối cùng Lục Ngang cũng cười khẽ một tiếng, anh giang tay đặt lên thành ao.
Cơ bắp trên người giãn ra, từng khối từng khối kéo dài xuống dưới nước, đó là cơ bụng cứng rắn.
Cách hơi nước mờ mịt, tầm nhìn bị nhòe đi, nhưng hơi thở đàn ông trên người anh lại lộ rõ, hung hãn, hùng hồn.
Anh đang tỏ ý với cô, lại đây.
Trong lòng An An hơi giật thót, cô tiến lên một bước sà vào vòng tay của Lục Ngang.
Anh buông tay xuống đặt lên vai cô.
Đây là lần đầu tiên An An ở gần vùng ngực tr@n trụi của một người đàn ông như vậy.
Cường tráng, kiên cố, có thể nhìn thấy hoa văn khiến người hít thở khó thông.
Cô nghiêng người cúi đầu tiến đến gần Lục Ngang hơn.
Khi dựa gần anh, An An có thể ngửi được mùi hương trên người Lục Ngang, là mùi khiến người an tâm.
Giống mùi hương của thiên thần.
Lục Ngang vẫn ôm hờ cô như cũ.
Đã không còn vải vóc ngăn trở, nhiệt độ và sự cứng rắn của anh càng trở nên trực tiếp hơn.
An An cúi đầu khoác tay lên eo Lục Ngang.
Lục Ngang quấn một chiếc khăn tắm trên bụng, bao vây lấy nơi thần bí nhất trên người anh.
Dưới mặt nước, khăn tắm màu trắng nhộn nhạo theo gợn sóng.
An An liếc nhìn một cái, lại tiếp tục liếc cái nữa, đầu ngón tay di động dọc theo sườn eo của anh, cảm xúc dưới tay như là vết sẹo cứng, An An giật mình.
Lục Ngang lập tức nắm lấy tay cô, anh không dùng sức lực ngang ngược như trước, chỉ nắm tay cô trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt v e.
Lòng bàn tay của anh có lớp kén mỏng, mang cho cô cảm giác thô sần.
Cảm giác này bò vào trong lòng An An, khiến cô sắp không thể hô hấp, làm cơ thể cô cũng nhũn ra, như là giây tiếp theo cô sẽ hòa tan vào trong nước.
Trái tim của An An vẫn đập rất nhanh, cô không thể không cầm chặt tay Lục Ngang, mắt nhìn anh chăm chú.
Ánh mắt cô thành kính chuyên chú, cô đang nhìn một người đàn ông, ánh mắt trực tiếp ấy là sự hồn nhiên đáng quý.
Dáng vẻ này được hơi nước phác họa, là dáng vẻ xinh đẹp động lòng người nhất của thiếu nữ, là loại trái tim rung động đập loạn thình thịch.
La Vận Hoa thu hết vào mắt, trong lòng ông ta càng ngứa hơn, giống như có mèo cào trong lòng.
Đàn ông mà, có tiền nhưng không ngủ được người phụ nữ mình muốn ngủ thì còn lạc thú gì? Nhưng vì ngại với La Khôn nên không thể ngang nhiên đi cướp đoạt với Lục Ngang được, vì thể ông ta chỉ có thể nhìn An An thêm vài lần.
Tầm mắt ông ta như kim đâm vào người… An An bèn dựa lại gần Lục Ngang hơn.
Cô dán sát người vào anh, đầu chống lên bả vai rộng lớn của anh, tay đặt trong lòng bàn tay anh, là tư thế thân mật khăng khít.
“Lục Ngang.” Cô gọi anh.
“Hửm?”
An An không nói nữa, cô yên lặng dựa vào Lục Ngang.
La Vận Hoa khó chịu vì bọn họ thân mật như vậy: “Tiểu Lục,” ông ta cười ha hả nói: “Cậu mới ra từ trong kia, nghẹn lâu vậy mà có người đẹp cỡ này ở bên thì chịu sao nổi?”
Mới ra từ trong kia…
“Trong kia” là chỗ nào?
An An nghi hoặc, vừa lúc Lục Ngang rủ mắt nhìn cô.
Một tích tắc này, ánh mắt anh vẫn lãnh đạm, không nhìn ra cảm xúc gì.
Qua hai giây, anh bất đắc dĩ nói: “Là tôi ăn không tiêu, suýt chút nữa là chết trong tay cô ấy.”
Lời này càng ái muội hơn, như là đang tuyên thệ chủ quyền, La Vận Hoa nghe thế thì càng không vui.
Ông ta nhìn sang bên, thấy Tô Đình còn đứng ngơ ngác ở bên cạnh thì mất kiên nhẫn nói: “Còn ngây ra đó làm gì, đi đến chỗ Tiểu Lục đi!” Thấy Lục Ngang nhìn sang, La Vận Hoa liền cười: “Tiểu Lục thế này là không được, còn trẻ tuổi như vậy… Thích thì cứ chọn thêm mấy em.”
Bên kia, Lục Ngang vòng tay ra trước nâng cằm An An lên.
Anh dùng lực hơi nặng, An An bị bắt đón nhận tầm mắt của anh.
Đã tẩy trang, đang là một khuôn mặt sạch sẽ tươi đẹp, khuôn mặt mộc bại lộ triệt để trước mặt anh, cô cố ý mặc kiểu áo tắm mà anh thích, dịu dàng văn nhã.
Lục Ngang dời mắt, anh buông tay ra, sờ cổ An An.
Hãy còn cười khẽ: “Cô ấy sẽ giận.”
La Vận Hoa chậc lưỡi, rõ ràng không đồng ý: “Phụ nữ sao, phải được dạy dỗ cẩn thận.” Ông ta vừa nói vừa ôm người bên cạnh hôn một cái, sau đó tiếp tục nói về kinh nghiệm với phụ nữ mà ông ta lấy làm tự hào: “Cậu không thể quá nể mặt cô ta, nếu không được yêu chiều quá sẽ đặng cái mũi lên mặt.
Dạy dỗ tốt rồi thì muốn cô ta làm gì, cô ta sẽ làm đó.” La Vận Hoa dựa vào vách bể, cánh tay đặt lên, một người phụ nữ lập tức ngồi lên người ông ta chậm rãi vận động.
Những người khác cười ha ha, cũng có người học theo ông ta.
Chẳng mấy chốc nhiệt độ của bể tắm đã dâng cao hơn.
Tiếng th ở dốc nặng nề quanh quẩn trong màn hơi nước, thỉnh thoảng còn có tiếng phụ nữ r3n rỉ, cũng không biết là đau hay là vui sướng.
Có lẽ là hơi nước quá dày khiến An An cảm thấy hơi ngộp.
Tay cô còn đang nằm trong tay anh, chậm rãi x0a nắn, cảm giác thô sần kia dẫn trở nên quen thuộc, giờ khắc này, bàn tay ấy như đang vân vê trái tim cô, làm người cô nhũn ra.
An An rũ mắt.
Trước mặt là ngực của Lục Ngang, từng khối cơ bắp hiện rõ trước mặt, chúng đột nhiên trở nên dữ tợn bừa bãi.
Loại dữ tợn và bừa bãi này hiện rõ không chút che giấu, thuộc về con người anh, toàn bộ đều là anh.
An An quay mặt đi, Tô Đình đã đi tới vị trí đối diện.
Tô Đình liếc cô một cái, cô ta ưỡn ngực cười khẽ.
Ngực cô ta vốn to, bây giờ áo tắm buộc ngực buộc chặt lại khiến bộ ng ực nhìn càng to hơn.
Bây giờ bộ ng ực này đang nửa chìm trong nước, cô ta đẩy gợn sóng đi đến bên cạnh Lục Ngang, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, khi cô ta sắp sửa đụng vào bả vai Lục Ngang, anh đột nhiên đưa tay ra sau kéo chiếc áo tắm to rộng phủ lên người An An, sau đó vòng tay qua chân cô, tiếp đến là tiếng nước ào ào
Lục Ngang đứng thẳng dậy ôm ngang cô lên.
Đột nhiên bị ôm lên khiến An An vội ôm cổ Lục Ngang theo bản năng.
Tô Đình vẫn còn giơ tay đứng đó, trên mặt cô ta là vẻ kinh ngạc.
An An chớp mắt với cô ta, sau đó lại vùi vào ngực Lục Ngang khi cô ta chưa kịp phản kích.
— ỷ thế hiếp người, cô cũng biết.
“Chú Ngũ, chúng tôi về trước đây.” Lục Ngang lạnh lùng nói.
Nghe thấy động tĩnh, ánh mắt La Vận Hoa lại nhìn về phía An An.
Cô được Lục Ngang ôm như vậy, hai chân trơn bóng càng có vẻ trắng nõn thon dài hơn, đôi chân nhẹ nhàng đong đưa trên khuỷu tay Lục Ngang.
Dưới tà váy, cảnh xuân như ẩn như hiện.
Cong cong tạo thành một khe rãnh, thật sự khiến lòng người ngứa ngáy.
La Vận Hoa chợt hít thở dồn dập hơn, tay véo vào người phụ nữ bên cạnh, Véo mạnh tới mức cô ta thốt lên vì đau, tầm mắt ông ta lại dính lên người An An như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
An An cảm thấy ghê tởm, muốn nôn, cô rụt cổ trốn vào lòng Lục Ngang.
La Vận Hoa giữ họ lại: “Ở chỗ này chơi thêm lúc nữa đi, người nhiều càng hăng hái.”
Lục Ngang cười lạnh: “Tôi không có đam mê đấy.”
Anh nói xong liền ôm An An lên bờ.
Lục Ngang ôm cô rất vững, cánh tay của anh rất mạnh mẽ, là loại lực lượng khiến người khác an tâm.
Anh bước từng bước mang cô thoát khỏi tất cả dơ bẩn ở phía sau.
Có anh ở bên, cô thật sự không cần lo lắng gì cả.
An An dựa vào bờ vai anh, giây phút này, trái tim ngực cô bỗng nhiên nhảy nhanh hơn.
An An ngẩng đầu, trước mắt cô là chiếc cằm góc cạnh của anh.
Hơi thở trên người anh bọc cô kín mít, là chiếc võng cô bỗng nhiên không muốn buông tay.
Tuy anh lạnh nhạt, khó chơi, nhưng An An cảm thấy không phải Lục Ngang đối xử với cô không tốt.
Dưới vẻ ngoài lạnh lùng của anh, thỉnh thoảng anh cũng sẽ mềm lòng với ai đó.
Anh cứu cô hai lần, một lần là ngoài ý muốn, nhưng hai lần thì chính trời định.
An An vẫn nhìn anh, tùy ý anh ôm mình rời đi.
*
Cho đến khi vào phòng khách sạn, đóng cửa phòng, Lục Ngang mới đặt cô xuống.
An An lại vẫn đeo trên người anh, cô nói: “Lục Ngang, tôi bị ốm.”
Lục Ngang đã trở về dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày: “Xuống dưới.” Anh kéo tay cô.
“Không xuống.” An An kiên trì.
“Cô có biết tôi là ai không mà bám dai như đỉa vậy?” Lục Ngang nhìn cô: “Tôi từng ngồi tù! Tôi, La Khôn, còn cả đám người ngoài kia, tất cả đều là một mặt hàng!”
“Tôi không cần biết những điều này.” An An vẫn thản nhiên như vậy.
Lục Ngang im lặng giây lát rồi chợt cười lạnh: “Vì sao cô nhất định phải ở bên tôi? Chỉ vì tiền à?”
“Tôi vì tiền.” An An cũng không phủ nhận điều này.
Cô dừng lại một lúc mới nó tiếp: “Nhưng mà Lục Ngang, hình như tôi… Thật sự bắt đầu thích anh rồi.”
Tình cảm thiếu nữ luôn nóng cháy như vậy, bỏng rát như ngọn lửa, bừng sáng cả chân trời.
Lục Ngang rũ mắt lấy thuốc kẹp ở giữa hai ngón tay, anh vẫn vô tình trào phúng cô: “Cho nên cô mặc thành dáng vẻ quỷ quái này? Còn cố ý tẩy trang? Cô cho rằng cô ăn mặc như Tiểu Tĩnh là thế nào tôi cũng thích cô? Thế nào tôi cũng sẽ ch1ch cô à?”
An An đang khoác chiếc áo tắm của anh, bên trong vẫn là chiếc váy tắm in hoa liền thân kia.
Lúc ấy cô cầm chiếc áo tắm màu đen lộ lưng, nhưng cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn chọn bộ này.
Đơn giản là vì Lục Ngang sẽ thích.
Anh thích dịu dàng, thích văn tĩnh, anh thích, là mẫu người khác cô hoàn toàn.
Cô biết rất rõ điều này.
Nhưng giờ phút này, anh nói hoàn toàn không nể tình gì cả.
Khuôn mặt đã tẩy trang có hơi tái nhợt, An An đứng đó, môi cô khẽ run.
Lục Ngang vẫn dùng giọng điệu lạnh nhạt cùng bình tĩnh đó để hỏi An An: “Cô có thể so với cô ấy à? Cô xứng để so với cô ấy sao?”
Cô có thể so với cô ấy à?
Cô xứng để so với cô ấy sao?
Mười sáu chữ, bình bình đạm đạm, lạnh lẽo len lỏi vào lòng An An, từng chút từng chút.
Trong ngực có gì đó đang âm thầm đục khoét, đau nhói, đau đến mức An An muốn cong lưng, muốn che dạ dày nôn khan.
Như là đang trào phúng cô vừa đáng thương vừa buồn cười.
An An nắm chặt tay, cô nhìn Lục Ngang một cái, sau đó xoay người rời đi.
“Chờ một chút.” Lục Ngang gọi cô lại.
An An bình tĩnh xoay người, cô mím chặt môi.
Lục Ngang đưa cho An An một phong bì: “Tiền lương của cô.” Anh không kiên nhẫn cảnh cáo: “Mẹ nó, sau này đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa! Cút xa một chút! Dù muốn kiếm tiền cũng phải có liêm sỉ!”
An An rũ mắt, cô rút tiền trong phong bì ra.
Cẩn thận đếm từng tờ một.
Tổng cộng 5000.
“Nhiều.” An An lấy một nghìn, còn lại cô đưa hết cho Lục Ngang.
Lục Ngang nhìn, anh hỏi: “4000, có thể làm cái gì?”
An An không nói chuyện.
Lục Ngang nắm cằm cô.
Bốn mắt nhìn nhau, lòng bàn tay cọ qua môi cô.
Lục Ngang cúi đầu hôn cô.
Nhưng chỉ hôn ở khóe môi của An An.
Chạm nhẹ vào một chút.
Anh nói: “Cô cút đi.”
Lục Ngang cúi đầu châm điếu thuốc.
Sương khói lượn lờ lan tỏa trong không khí, rầm một tiếng, cánh cửa bị người dùng sức đóng lại.
Thật lâu sau, Lục Ngang kẹp điếu thuốc mắng—
“Mẹ kiếp!”
Nửa điếu thuốc trong tay vị đốt thành tro bụi anh mới đi ra ban công.
Bóng đêm bao phủ bầu trời, hồ nước giữa sườn núi đã hoàn toàn tĩnh lặng, đối diện là núi non nguyên thủy.
Lục Ngang tháo đồng hồ xuống.
Anh chậm rãi vặn đinh ốc ra, mở nắp đồng hồ, bên trong cất giấu một chiếc sim điện thoại.
Anh lạnh nhạt thay đổi chiếc khác.
*
Ngày hôm sau, Lục Ngang vẫn tỉnh dậy vào 6 giờ như thường lệ.
Anh mở cửa lúc 8 giờ, cửa phòng đối diện cũng đang mở rộng.
Nhân viên vệ sinh đang bận rộn quét tước.
Lục Ngang hỏi: “Người đâu?”
“Trả phòng, đi rồi.”
Lục Ngang nhìn vào trong.
Chỉ nhìn thấy thùng rác, trong thùng là vỏ quýt héo khô bị xé nát.
------oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook