Chờ Anh Đến Cùng Gió
-
28: Đưa Em Đi Trốn
Mái hiên nhỏ đón từng trận gió đông lạnh lẽo lùa qua, tuy ở Nam Đàn chưa bao giờ có tuyết rơi nhưng mùa đông ở đây vẫn rất lạnh và ẩm ướt
Hạ Si Lễ đứng ở đầu gió, thân hình cao lớn của anh đã chắn hết nửa phần gió lạnh ùa đến, ánh sáng chiếu vào làm lộ rõ mí mắt trũng sâu trên mặt anh, nhìn anh có chút mệt mỏi.
Đi từ Kinh Bắc đến Nam Đàn cần phải chuyển tới lui ba bốn chuyến xe.
Ôn Lê khẽ cau mày: “Anh ăn cơm chưa?”
Hạ Si Lễ: “Chưa ăn.”
Ôn Lê ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy để em mời anh ăn cơm.”
Dáng vẻ Hạ Si Lễ trở nên rõ ràng và sắc sảo dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, trong mắt anh ánh lên một tia nghiền ngẫm: “Được.”
“Em mặc vậy đi luôn à?” Anh nhướng mày.
Ôn Lê gật đầu: “Ừ, không lạnh.”
Hạ Si Lễ cười: “Vậy thì đi thôi.”
Hai người tìm đại một quán ăn nhanh trên phố gần nhà Ôn Lê, chỉ là một quán ăn nhỏ nhưng bài trí rất ấm áp.
Hạ Si Lễ bước vào, chân dài câu kéo cái ghế qua rồi ngồi xuống: “Em ăn gì?”
Ôn Lê ngồi đối diện anh lắc đầu: “Em ăn rồi, không đói.”
Chủ quán đi tới thì Hạ Si Lễ thản nhiên nói: “Một phần mì ba vị, một phần mì gà nhỏ.”
“Em thật sự không đói mà.”
“Chỉ uống canh thôi không làm em no hơn đâu.”
Hạ Si Lễ vừa nói vừa híp mắt quan sát cô từ trên xuống dưới: “Gầy đi rồi.”
Ôn Lê ngơ ngác: “Làm sao anh biết?”
Hạ Si Lễ liếc cô hờ hững nói: “Nhìn là thấy ngay mà.”
Gần đây Ôn Lê vì chuyện xào xáo với nhà họ Đàm, lại còn vì thức khuya dậy sớm để làm thêm nên thật sự đã gầy đi vài cân, nhưng ngay cả bà nội ngày ngày đều gặp cô cũng không nhìn ra nhanh như anh.
Hạ Si Lễ lạnh mặt lạnh nhìn cô, tặc lưỡi một cái: “Thiệt tình, khó khăn lắm mới nuôi em lên được gần chín mươi cân, mới có mấy ngày lại giảm xuống rồi.”
Mặt Ôn Lê đỏ bừng vì lời anh nói, cô muốn phản bác nhưng không thể vì thực sự là nhờ có Hạ Si Lễ thì cân nặng của cô mới nhích lên đôi chút.
“Nói đi, gần đây em đang làm gì vậy?” Anh hỏi cô mà như đang thẩm vấn.
Ôn Lê không muốn nói cho anh biết chuyện cô tìm thêm vài công việc làm nữa nên ấp úng trả lời: “Do bà nội bệnh mà…”
Hạ Si Lễ nhìn cô một lúc rồi cười khẩy: “Nói dối, chỉ biết nói dối trước mặt anh thôi.”
Do ánh mắt của anh mang áp lực quá lớn khiến cho Ôn Lê chột dạ không dám nhìn anh nữa, cô luống cuống đứng dậy đi đến cửa bếp: “Chủ quán, mì ba vị không cần bỏ hành ngò đâu ạ.”
Chủ quán thò đầu ra đáp lời: “OK”
Ôn Lê dặn dò xong mới lại quay trở lại chỗ ngồi.
Khi ngồi xuống Ôn Lê cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt từ người ngồi đối diện, cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Hạ Si Lễ đang dừng lại trên người cô.
“Biết anh không ăn mấy thứ đó à.”
Ôn Lê nghe ra giọng điệu trêu chọc của anh trong lòng liền thấy căng thẳng, cô lắp bắp đáp: “Ừ…lần trước đi ăn cùng mọi người em có nghe thấy, em đâu phải não cá vàng đâu, trí nhớ vẫn còn dùng được.”
Tiếng cười trầm ấm của Hạ Si Lễ vang đến bên tai Ôn Lê, cô xấu hổ cắn môi giả vờ không nghe thấy.
Ăn xong, Hạ Si Lễ lại đưa Ôn Lê về tới tầng sáu, anh chờ cô đóng cửa rồi mới quay người xuống lầu.
Bước ra khỏi tiểu khu, vẻ mặt của Hạ Si Lễ liền quay về với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
Anh mở điện thoại lên gọi điện, hai giây sau giọng nói của Thời Diên vang lên: “Anh Hạ, có chuyện gì mà hôm nay lại gọi cho mình thế?”
Hạ Si Lễ lấy điếu thuốc từ túi ra, đốt lên rồi cắn vào miệng, lạnh lùng nói: “Ở Nam Đàn có cách nào kiếm tiền không?”
Thời Diên ngỡ ngàng hỏi lại: “Anh Hạ, cậu thiếu tiền à?”
Hạ Si Lễ kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay đang đỏ lên vì gió lạnh: “Thiếu.”
“Đang muốn kiếm tiền, càng nhanh càng tốt.”
“Cậu đừng giỡn chơi, anh Hạ của mình sao lại thiếu tiền được? Giá chiếc xe moto của cậu lên tới 6 số lận đó!” Thời Diên sửng sốt nói, “Chưa kể, nhà cậu ở cũng thuộc khu nhà giàu ở trấn Nam Đàn này đó.”
Hạ Si Lễ nhướng mày, khói thuốc màu trắng mờ ảo lượn lờ quanh mắt anh: “Căn nhà không phải của tôi nên không thể bán được.”
“Còn xe máy thì có thể bán được bao nhiêu đâu?” anh lại hỏi.
“…”
Thời Diên không nhịn được nói, “Chiếc xe của cậu ở Kinh Bắc bán cũng được không ít tiền, ở Nam Đàn này thì chắc không ai mua nổi đâu, nếu bán được thì chắc cũng được 1-2 vạn là cùng? Cậu thử đi hỏi xem?”
“Nhưng mà cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải nhà cậu có tiền lắm sao?”
Hạ Si Lễ bị hỏi mãi thấy phiền, anh rít một hơi thuốc thật sâu rồi lạnh lùng nói: “Mấy ngày trước về nhà, có chút chuyện nên cãi nhau ầm ĩ một phen, gia đình cắt thẻ của tôi rồi.”
“Vậy cậu thiếu bao nhiêu, không được thì để bọn này góp lại giúp cậu.” Thời Diên càu nhàu, “Mà gia đình cậu cũng thiệt tình nha, không hiểu nổi sao lại cắt thẻ con trai mình dễ dàng như vậy.”
Môi Hạ Si Lễ cong lên một nụ cười trào phúng, tàn thuốc rơi xuống đầu ngón tay nóng rực khiến anh tỉnh táo trở lại.
Một lúc lâu sau anh mới thản nhiên nói: “Thôi bỏ đi, tôi tự tìm cách.”
Cúp điện thoại, Hạ Si Lễ đứng trên phố hút hết điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, anh đút hai tay vào túi rồi bước đi lang thang vô định trên phố.
Quai hàm anh cắn chặt, trong đầu anh giờ đây còn văng vẳng cuộc trò chuyện giữa bác sĩ Trương và Ôn Lê cách đây vài ngày.
Việc chữa bệnh cho bà nội Ôn Lê cần ít nhất mấy chục vạn.
Từ nhỏ đến lớn, tiền của Hạ Si Lễ chỉ có nhiều thêm chứ chưa bao giờ ít đi, chỉ là anh có bao nhiêu thì là tiêu hết bấy nhiêu, anh chưa bao giờ biết đến hai chữ tiết kiệm, cũng chưa từng nghĩ gì đến dự định cho tương lai của mình.
Độ xe, chơi xe, đua xe…anh vung tiền cho những thú vui xa xỉ này không tiếc tay.
Đời này Hạ Si Lễ chưa bao giờ thiếu tiền, cũng chưa từng nghĩ đến một ngày anh sẽ cần tiền đến vậy.
Mấy hôm nay Ôn Lê gầy đi rất rõ ràng, cằm cô đã bắt đầu nhọn lại như trước, chút thịt thà do anh vỗ béo đã biến tan không dấu vết khiến cho đôi mắt hạnh kia giờ nhìn còn to hơn.
Có lẽ do cô vừa phải chăm sóc bà nội vừa phải suy nghĩ về mớ hỗn loạn do Đàm Thanh mang lại, nhưng anh biết phần lớn là do Ôn Lê đang chạy đôn chạy đáo làm một lúc ba công việc ở ngoài.
Sáng sớm và tối muộn ở Nam Đàn lạnh hơn ban ngày rất nhiều, Hạ Si Lễ chỉ hút có một điếu thuốc thôi mà ngón tay đã đỏ lên vì lạnh thì huống chi Ôn Lê mới sáng sớm đã phải tất tả chạy ngược xuôi để giao sữa thì tay cô còn thê thảm cỡ nào nữa.
Hạ Si Lễ vừa đi vừa mải miết suy nghĩ, lúc anh sắp về tới nhà thì điện thoại sáng lên.
Thời Diên đã gửi đến vài tin nhắn:
【Anh Hạ, còn nhớ Tần Khuê không?】
【Trước đây tôi có kể với cậu về Tần Khuê và anh trai của anh ta đó, nhưng anh Hạ à, không cần thiết thì đừng đi kiếm tiền ở đó làm gì.】
Hạ Si Lễ nhìn nội dung tin nhắn của Thời Diên thì bỗng nhiên nhớ lại lúc chơi bóng rổ với đám người Tần Khuê, Tần Khuê từng hỏi anh có muốn kiếm tiền không, anh nào có ngờ rằng ngày đó lại đến nhanh đến thế.
Sau khi trả lời tin nhắn của Thời Diên, Hạ Si Lễ đội mũ bảo hiểm rồi leo lên xe moto của mình lao vút đi.
Mười mấy phút sau, anh dừng lại trước một tiệm sửa xe, tay ôm mũ bảo hiểm bên người bước vào.
Trong tiệm sửa xe khói thuốc lượn lờ mù mịt, có bốn người đàn ông ngồi quanh lò sưởi chơi Đấu Địa Chủ [1], thấy Hạ Si Lễ đến thì chỉ thản nhiên rít một hơi thuốc nói: “Tiệm đóng cửa rồi, muốn sửa xe thì mai lại đến.”
Hạ Si Lễ: “Không sửa xe, giúp tôi xem chiếc xe này bán được bao nhiêu tiền.”
Một người đàn ông để tóc dài đứng dậy, anh ta cắn điếu thuốc rồi vén rèm bước ra, nhìn thấy chiếc xe máy trước mắt đường nét sắc sảo mượt mà, rõ ràng mẫu mới nhất trên thị trường, giá cả đắt đỏ, anh ta cau mày: “Chiếc xe này khó bán đấy, sao cậu lại muốn bán?”
“Thiếu tiền.” Hạ Si Lễ lạnh lùng đáp, “Có thể bán được bao nhiêu?”
Người đàn ông cười: “Đừng bán, ở đây không ai mua đâu.”
“Chú em biết chơi đua xe không?” người đàn ông lại nói tiếp, “Lâu lâu trấn Nam Đàn và trấn Nguyên Nhại ở kế bên sẽ tổ chức vài cuộc đua xe, có thể cá cược, thắng một trận có thể kiếm được vài nghìn.”
“Không sợ chết thì có thể thử xem.”
“Cảm ơn.”
Dứt lời thì Hạ Si Lễ lại leo lên xe rời đi.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng Hạ Si Lễ rồi lắc đầu: “Đúng là không sợ chết mà.”
–
Ôn Lê chỉ gặp được Hạ Si Lễ vào tối hôm đó còn mấy ngày sau đó thì anh như biến mất không dấu vết ở trấn Nam Đàn này vậy.
Hôm qua chủ tiệm sữa bò đã báo với Ôn Lê rằng ông đã tuyển được người giao sữa mới, dù cô nói thế nào đi nữa ông chủ cũng nhất quyết không muốn cô làm nữa.
“Sáng sớm thế này, buổi sáng mùa đông trời lại còn tối, con gái chân yếu tay mềm, lỡ có chuyện gì xảy ra thì chú không gánh được đâu, rắc rối lắm.
Hơn nữa nhân viên mới tuyển lại là đàn ông sức dài vai rộng, nhìn là biết có sức.”
“Con gái à, tiền công mấy ngày qua chú trả cho con đủ rồi, còn cho thêm tiền công một tuần đó, ngày mai con không cần đến nữa.”
Ôn Lê đành phải đồng ý: “Cảm ơn chú ạ.”
Những năm qua, tiền Ôn Lê làm thêm cộng với tiền học bổng cộng với tiền phụ cấp liệt sĩ của ba mẹ thì gom lại cũng được 3-4 vạn tiền tiết kiệm, nhưng mấy hôm trước đã tiêu mất vài nghìn vì bà nội nhập viện, số tiền còn lại cũng chẳng là bao.
Nhưng ông chủ nói cũng không sai, buổi sớm mùa đông quá lạnh, Ôn Lê phải dậy sớm hơn hai tiếng so với mọi ngày, bà nội đã hỏi cô vài lần, lần nào Ôn Lê cũng đi đáp lời qua loa rồi trốn biệt, cô lo bà nội phát hiện cô phải dậy sớm đi từng nhà giao sữa.
Nghĩ ngợi một chút, Ôn Lê dự định chép lại bài giải của các đề thi mà cô từng làm, viết thêm công thức, hướng dẫn giải đề rồi in ra và bán lại cho các bạn học để kiếm thêm chút đỉnh.
—
Chớp mắt đã đến Tết Dương lịch, Ôn Lê từ trong phòng bước ra, Tần Tú Anh bưng tô mì trường thọ đã nấu xong đến cho cô: “Lê Lê nhà chúng ta lại lớn thêm một tuổi rồi.”
Tô mì trường thọ còn được bà nội cho thêm hai quả trứng ốp-la, phía trên còn rắc một ít hành lá và ngò thơm ơi là thơm.
Ôn Lê bước đến ôm Tần Tú Anh: “Cảm ơn bà nội ạ.”
“Chiều nay bà nội sẽ ra ngoài mua cho con một cái bánh kem.” Tần Tú Anh nói, “Trước đây nhà mình chưa từng mua bánh kem cho con nhưng năm nay thì phải khác vì Lê Lê của chúng ta đã mười tám tuổi rồi.”
Ôn Lê chưa từng cảm thấy mình khác biệt so với những đứa trẻ hạnh phúc khác, đời này chỉ cần có bà nội ở bên là cô đã thấy đủ rồi.
—
Lúc đến trường, cả lớp đều đang hào hứng bàn luận về buổi tiệc mừng năm mới tối nay.
“Hôm nay Hạ Si Lễ cũng sẽ biểu diễn đó, không biết anh ấy đăng ký tiết mục gì nhỉ.” Sầm Khê vừa ăn bánh vừa nhìn Ôn Lê bên cạnh rồi hỏi Lý Dịch Từ, “Sao không thấy Hạ Si Lễ đến trường ta?”
Hàng mi Ôn Lê khẽ run, cô biết Sầm Khê là đang cố ý trêu ghẹo mình nên lén vươn tay ra đẩy đùi Sầm Khê một cái
Sầm Khê không nói gì, chỉ mỉm cười lém lỉnh nhìn cô.
Lý Dịch Từ nhàn nhạt nói: “Cậu ấy sẽ đến diễn vào buổi tối.”
Thời Diên: “Hình như anh Hạ gần đây xảy ra mâu thuẫn với gia đình hay sao đó, nghe nói bọn họ còn cắt thẻ của cậu ấy, tôi chưa bao giờ thấy ba mẹ nào như vậy cả, đã vứt con mình đến cái chốn khỉ ho cò gáy này thì thôi đi, lại còn cắt tiền nữa chứ, mấy hôm này Hạ Si Lễ đang đau đầu vụ tiền bạc lắm — úi, sao cậu giẫm lên chân mình vậy…”
Lý Dịch Từ nhìn về phía Ôn Lê rồi lại liếc Thời Diên: “Ăn cơm đi.”
Ôn Lê mím môi, cuối cùng cô vẫn không nhịn được hỏi: “Anh ấy có nói thiếu bao nhiêu không ạ?”
Thời Diên lắp bắp đáp: “Chắc không nhiều đâu, chúng ta là học sinh thì có thể tiêu gì nhiều đâu, cùng lắm chỉ là tiền sinh hoạt hàng tháng, mua quần áo này kia thôi, nhưng Hạ Si Lễ trước giờ sống sung sướng quen rồi nên chắc cần nhiều hơn một chút chăng?”
Ôn Lê chỉ “ừ” một tiếng rồi im lặng.
Chiều hôm đó, cả trường Nhất Trung không ai còn tập trung học hành được nữa, ai ai cũng đang mong chờ tiệc mừng năm mới tối nay.
Đồng hồ điểm bảy giờ, từng lớp xếp hàng rồi trật tự di chuyển đến hội trường để xem chương trình văn nghệ mừng năm mới.
Suốt cả ngày hôm nay Hạ Si Lễ đều không xuất hiện ở trường, Ôn Lê nhìn hội trường đông nghịt người, sân khấu lúc này được che kín bởi màn nhung đỏ nên hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình phía sau.
Ôn Lê nghĩ nghĩ rồi gửi tin nhắn cho Hạ Si Lễ: 【Anh diễn tiết mục thứ mấy vậy?】
Vài giây sau, điện thoại sáng lên.
【L: 11】
“Có nghe nói Hạ Si Lễ ban đầu được sắp xếp vào tiết mục thứ hai đó nhưng không rõ vì lý do gì mà anh ấy lại xin được chuyển sang tiết mục thứ mười một.”
“Hả? Lúc đó không phải buổi biểu diễn sắp kết thúc rồi sao?”
“Thiệt tình, muốn sớm được xem anh ấy biểu diễn quá đi, không biết anh ấy sẽ trình diễn tiết mục gì ha..”
“Đúng vậy, mọi khi chỉ xem một chút là đám học sinh đã tản gần hết rồi, hôm nay vì Hạ Si Lễ mà phải đợi lâu như vậy.”
“Chịu thôi, ai bảo muốn xem nam thần biểu diễn chứ.”
Tếng bàn tán của các cô gái xung quanh khiến Ôn Lê tò mò, cô không nhịn được lại gửi tin nhắn hỏi anh: 【Số may mắn của anh là 11 à?】
【L: Sao em hỏi vậy?】
【Ôn Lê: Hôm đấu bóng rổ, áo của anh cũng có số 11 phía sau mà.】
【L: Muốn biết à? Lần sau sẽ nói cho em nghe.】
Ôn Lê nhìn câu trả lời của anh mà có thể tưởng tượng ra vẻ mặt xấu xa vui vẻ của thiếu niên, cô cúi đầu trộm giấu đi khóe môi đang cong lên, cái người này còn thần thần bí bí cái gì không biết!
Tối nay có rất nhiều nữ sinh đến hội trường để xem chương trình văn nghệ, một số đã cầm sẵn điện thoại di động, ai có tiền hơn thì mang theo máy ảnh, tất cả mọi người đều đang sẵn sàng chờ đợi chỉ để chụp ảnh Hạ Si Lễ.
“Lê Lê, cậu ngồi nghiêm túc thế, chương trình văn nghệ hay lắm sao?” Sầm Khê nhìn Ôn Lê không rời mắt khỏi sân khấu một giây nào thì không nhịn được cười.
“Cậu đang chờ Hạ Si Lễ của cậu phải không? Không bỏ lỡ được đâu, chừng nào nghe được mấy trăm tình địch của cậu hò hét là biết anh ấy xuất hiện à.”
Ôn Lê bị Sầm Khê chọc ghẹo thì xấu hổ mặt đỏ bừng: “Mình không chờ anh ấy….”
Sầm Khê tặc lưỡi một cái rồi quay đi.
Tiết mục thứ mười kết thúc, MC còn chưa kịp lên sân khấu giới thiệu thì khán giả bên dưới đã bắt đầu xôn xao, tiếng hét chói tai của mấy nữ sinh bắt đầu vang lên.
Mấy nữ sinh ở hàng sau thậm chí còn phấn khích đứng dậy cùng nhau hô to: “Hạ Si Lễ! Hạ Si Lễ! Hạ Si Lễ!”
MC dẫn chương trình mặc lễ phục, cầm mic trong tay bước lên sân khấu cười nói: “Tiếp theo, chúng ta cùng chào đón Hạ Si Lễ từ lớp 12-8 sẽ biểu diễn ca khúc—”
Lời nói phía sau của MC bị tiếng hò reo ồn ào náo nhiệt của khán giả che lấp.
Hạ Si Lễ bước ra từ hậu trường, anh mặc áo khoác đen, tay cầm đàn guitar, đôi mắt đen nhánh sắc bén nhưng sáng ngời, đường nét nam tính trên khuôn mặt anh tuấn hiện ra rõ ràng, nơi khoé môi anh treo một nụ cười hờ hững, anh đi đến đâu cũng đều trở thành trung tâm của sự chú ý.
Bàn tay to lớn thon dài của Hạ Si Lễ vuốt qua dây đàn, giọng hát trầm ấm của anh vang vọng khắp hội trường.
“Tình yêu này vốn đã không cách nào che giấu
Một khoảnh khắc tình yêu, một đôi bóng, một đôi người
Sợ chi một hồi ái tình cháy bỏng
Như thủy triều cao rồi lại thấp, như trăng sáng hòa mình cùng gió sương.”
Hạ Si Lễ hát bằng tiếng Quảng Đông, giọng hát của anh trầm khàn mê hoặc, mang theo một chút phong trần khi rót vào tai người nghe khiến ai ai cũng cảm thấy nổi da gà.
Các nữ sinh trong hội trường nhìn thiếu niên đang tỏa sáng trên sân khấu thì đưa tay bịt miệng hét không thành tiếng.
Đây là lần đâu tiên Ôn Lê nghe Hạ Si Lễ hát, anh ngồi trên ghế cao, gương mặt anh tuấn nghiêng nghiêng sắc sảo rõ nét, ánh mắt anh đen nhánh lấp lánh nhìn về phía khán giả, cả người anh như đang tỏa ra một loại ánh sáng lấp lánh.
“Không cách nào giấu được thâm tình sâu như biển
Một đời một kiếp không thể tách rời, không thể thay đổi cũng không thể gặp thêm lần nữa
Để cho tình yêu của người lấp đầy trái tim tôi, còn tình yêu của tôi đều dành hết cho người.”
Ôn Lê nhìn thiếu niên trên sân khấu đến ngơ ngẩn, bất ngờ ánh mắt quyết đoán của anh nhìn thẳng vào cô.
Ánh đèn trên đầu chiếu xuống người anh, giữa luồng sáng đó còn thấy được những hạt bụi li ti phiêu đãng bay giữa không trung.
Ánh mắt của Hạ Si Lễ dừng lại trên người Ôn Lê chừng một giây, môi anh cong lên một nụ cười tinh nghịch, anh vừa cười vừa hát những ca từ cuối cùng:
“Trọn đời này dành cho người tôi yêu nhất, dù cho đất trời dời đổi vẫn vẹn nguyên.”
Hàng mi của Ôn Lê khẽ run rẩy, ánh mắt của họ chạm nhau giữa biển người mênh mông ấy.
“Lãng mạn quá đi, sao anh ấy hát hay thế.”
“Đây là bài hát tiếng Quảng Đông tên 《Yêu Nhất》[2], không biết Hạ Si Lễ hát bài này tặng ai nhỉ?”
— 《Yêu Nhất》
Trái tim Ôn Lê giờ đây đang đập điên cuồng như trống trận.
Ngay sau đó, trên sân khấu Hạ Si Lễ lại tiếp tục gảy đàn guitar, anh khẽ cười rồi chầm chậm hát: “Chúc mừng sinh nhật.”
Bài hát mừng sinh nhật quen thuộc vang lên khắp hội trường, ai ai cũng đều dõi theo ánh mắt của anh.
Tiếng hát mừng sinh nhật tiếp tục vang lên, Sầm Khê, Thời Diên, Lý Dịch Từ hát vang cùng Hạ Si Lễ.
Ôn Lê ngơ ngác nhìn Hạ Si Lễ trên sân khấu, rồi lại nhìn các bạn trước mặt, cô sững sờ cả người cứng đờ đứng yên tại chỗ.
“Surprise!” Sầm Khê ôm cô từ phía sau, “Lê Lê, tối nay cậu có vui không?”
Ôn Lê cảm nhận sự ấm áp chưa từng có, sự ấm áp bất ngờ này khiến chóp mũi cô cay cay, mắt đã lấp lánh ánh nước.
Hạ Si Lễ đứng trên sân khấu, ánh mắt kiên định của anh hướng về Ôn Lê, trong giọng hát trầm ấm chứa đầy ý cười:
“Chúc nhóc nhát gan sinh nhật 18 tuổi vui vẻ.”
—
Cho đến khi màn biểu diễn đã kết thúc thì Ôn Lê vẫn chưa hết ngỡ ngàng, trái tim cô vẫn đang đập loạn xạ không cách nào bình tĩnh lại.
Khán giả dưới sân khấu ồn ào, mọi người đều đang đoán già đoán non về bản tình ca và bài hát sinh nhật kia Hạ Si Lễ hát tặng cho ai.
Đầu óc Ôn Lê trống rỗng không suy nghĩ được gì, lòng bàn tay cô vẫn đang nắm chặt lại đổ đầy mồ hôi, bất chợt có tiếng hét chói tai của các nữ sinh từ xa vọng đến khiến Ôn Lê vô thức quay đầu lại—
Hạ Si Lễ bước ra từ phía sau hội trường, anh sải bước thẳng về phía Ôn Lê, anh vượt qua từng người từng người một để bước đến bên cô.
Khuôn mặt tuấn tú của chàng trai dần phóng lớn trước mặt Ôn Lê, cổ tay cô bị bàn tay nóng rực của anh nắm chặt, Ôn Lê bị anh kéo đi về phía cửa ra.
“Đi theo anh.”
Hành động táo bạo của Hạ Si Lễ làm cho cả hội trường sửng sốt, ai ai cũng hú hét hò reo vang dội.
Ôn Lê bị anh kéo chạy vào màn đêm, bên tai chỉ còn lại tiếng gió, tiếng thở và tiếng trái tim đang gào thét trong lòng ngực.
“Anh…anh đưa em đi đâu vậy?”
Hạ Si Lễ quay đầu lại, trên khuôn mặt tuấn tú của anh là dáng vẻ tự tin và phóng khoáng, anh nhướng mày nở một nụ cười đẹp đến mê người:
“Đưa em đi trốn.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook