Chịu Án Tử Cũng Phải Có Được Em
-
Chương 3
Lục Du Châu mở to hai mắt, còn chưa kịp có phản ứng, Hoắc Nhiên cùng Tô Dư đã đẩy cửa văn phòng bước vào.
Hoắc Nhiên nhướng mày, biểu tình lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Tô Dư, mau gọi điện thoại cho hiệp hội luật sư báo cáo luật sư Lục Du Châu có quan hệ không chính đáng với khách hàng nữ, rõ ràng là một hành vi đáng khinh.”
Lục Du Châu: “……”
Ở trong lòng anh ta luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu, từ nãy đến giờ anh ta đã muốn mắng phú bà này to đầu nhưng nghĩ đến tiền tiêu tháng này của mình nên gương mặt anh tuấn kia không thể không lộ ra vẻ mặt lễ phép tươi cười.
Anh ta giơ đôi tay lên, không dám đụng vào đến thân thể nữ phú bà: “Cô Triệu, tôi đã biết chồng cô đang có quan hệ bất chính với cô gái khác rồi, cô có thể đứng dậy được không?”
Phú bà cười cười, ái muội nhìn Lục Du Châu, lúc đứng dậy còn nhân cơ hội sờ cơ ngực anh ta.
Lục Du Châu: “……”
Phú bà rời đi, Lục Du Châu nằm liệt trên sô pha, giống như vừa mất đi trinh tiết, bỗng nhiên hô to một tiếng: “Tôi bị làm nhục rồi!” Ngay sau đó anh ta vọt thẳng vào WC, bắt đầu điên cuồng rửa tay.
Hoắc Nhiên: “……”
Tô Dư có chút muốn cười, một màn tách ra trước mắt làm cô cảm thấy rất thú vị.
Khi cô nhìn thấy Lục Du Châu, bỗng nhiên cảm thấy cô đúng là thật sự gặp lại được Hoắc Nhiên, hơn nữa bản thân còn cách anh gần như vậy.
Hoắc Nhiên ngồi trên bàn làm việc đầy tài liệu, mọi thứ rối tung cả lên, anh quay sang Tô Dư, nói: “Hôm nay trước hết cô giúp tôi dọn dẹp cái bàn lại một chút.” Mà anh ở bên cạnh ngồi xuống trên sô pha, bắt đầu lật xem hồ sơ của Tô Thịnh.
Tô Dư bắt đầu dọn dẹp lại bàn làm việc, một lát sau Hoắc Nhiên lại nói: “Cho tôi một cái bút.”
Tô Dư từ ống đựng bút cầm lên một cái bút nước màu đen, bỗng nhiên nhìn thấy trong ống đựng bút có một cái bút khá quen mắt.
Nhìn qua chỉ là một cái bút bình thường cũ kỹ, màu bút hồng nhạt, trên nắp còn gắn một cục bông nhỏ treo biển tên.
Tô Dư không cần nhìn cũng biết, chữ viết trên tấm biển nhỏ kia là tên viết tắt của cô.
Cái bút này là bút cô đặc biệt thuê nhà thiết kế làm riêng, thời đại học cô thích nhất là dùng bút kiểu này.
Nhớ lại hồi năm nhất cô đã bị Hoắc Nhiên đoạt đi một cái bút.
Khi đó, cô đang nghiêm túc sửa sổ tay trong lớp học, Hoắc Nhiên bỗng nhiên từ phía sau đi tới, cầm lấy ly nước của cô để trên bàn thuận tay giúp cô lấy nước.
Thời điểm trở về, anh thuận thế ngồi ở phía trước cô, còn ngang nhiên cầm lấy chiếc bút cô đang sử dụng.
Một tay anh chống cằm, một cái tay khác đoạt lấy chiếc bút trong tay Tô Dư, rồi hỏi: “Sao cậu suốt ngày dùng loại bút nước này vậy?”
Tô Dư nhíu mày, duỗi tay muốn đoạt lại bút của mình.
Cô đang vội muốn viết cho xong, nhưng Hoắc Nhiên còn cố tình đứng lên từ trên cao nhìn xuống cô.
Con ngươi anh đen bóng, không chút để ý mà cười: “Không cho.”
Tô Dư nóng nảy: “Cậu làm gì vậy! Mau trả bút cho tôi, tôi đang vội lắm!”
Hoắc Nhiên cúi đầu, kéo gần khoảng cách với cô, một bên tay còn không quên đem bút giơ lên cao, cười trêu gọi: “Vậy cậu gọi tôi một tiếng “anh ơi” đi, có khi tôi sẽ suy nghĩ lại trả bút cho cậu.”
Tô Dư đỏ mặt, ánh mắt cô né tránh tràn đầy xấu hổ và giận dữ.
Cô rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn luyến tiếc chiếc bút, cắn răng một cái mà kêu lên: “Anh ơi!”
Ý cười trong đôi mắt Hoắc Nhiên càng sâu hơn, thanh âm anh có chút nghẹn ngào mà đáp: “Em gái ngoan quá.”
Tô Dư mặt đỏ lên, lắp bắp mà giảo biện: “Anh…… Godzilla, tôi nói là Godzilla, không phải anh.”
Hoắc Nhiên bị chọc đến bật cười ra tiếng, sau đó anh không chỉ không biết xấu hổ mà cầm cái bút của cô đi, trước khi đi còn không quên dùng lực xoa xoa đầu Tô Dư.
Tô Dư không nghĩ tới cái bút năm đó anh cất giữ nhiều năm như vậy, đến giờ vẫn đặt ở trên bàn làm việc.
Hôm nay tính tình Hoắc Nhiên vô cùng thoải mái, đợi một hồi lâu mà anh chỉ nhẫn nại thúc giục thêm một lần.
Lát sau Tô Dư mới từ cõi mộng bừng tỉnh lại, cuối cùng cũng có phản ứng vội đem bút nước đưa cho anh.
Cô nhìn anh, mái tóc đen mềm mại, hàng mi dài tựa hai chiếc quạt nhỏ cong cong, rõ ràng cả người anh toát lên cảm giác lạnh nhạt làm người khác e ngại, nhưng bản thân cô vẫn luôn nhớ cảm giác ấm áp của bản thân khi sờ vào đầu của người con trai năm đó.
Hai người vẫn luôn vùi đầu vào công việc.
Rất nhanh đã đến giữa trưa, văn phòng luật sư cũng nghỉ trưa nên mọi người cũng có hỏi hai người ăn gì để mua hộ.
Hoắc Nhiên đang cúi đầu xem tài liệu, cũng không thèm để ý, có khi anh cũng không định ăn trưa luôn.
Tô Dư nhìn thực đơn cơm hộp một chút, trực tiếp giúp anh chọn một phần lẩu cháo.
Cô gái trước mắt nhìn thấy như vậy có chút kinh ngạc, nhìn thấy luật sư Hoắc bên cạnh không phản đối, biểu tình của cô ấy từ một chút kinh ngạc đã chuyển sang khiếp sợ, nhịn không được đánh giá Tô Dư từ trên xuống dưới một vòng, ánh mắt có chút vi diệu, sau đó bay nhanh về phía đám đông.
“Luật sư Hoắc có phải mới tuyển thực tập sinh không? Anh ấy không chỉ tự mình dẫn dắt người ta, còn tùy ý để cô ấy gọi món, rõ ràng anh ấy không thích ăn cháo mà cũng không phản đối, chẳng phải anh ấy vẫn luôn thích ăn mì sao? Có mùi mờ ám đấy mọi người ạ!”
Bởi vì một phần lẩu cháo là cho bốn người ăn, cho nên Lục Du Châu cũng ở lại đó ăn cùng, anh ấy và Tô Dư giống nhau, đều thích cháo.
Hoắc Nhiên tựa hồ không có yêu thích gì đặc biệt, chỉ là Tô Dư nhớ rõ năm đó khi hai người ở bên nhau, cô thường xuyên ăn cháo, Hoắc Nhiên lần nào cũng sẽ ăn hết sạch, cũng đâu thấy anh kén ăn đâu?
Ăn xong cơm trưa, Tô Dư dọn dẹp bàn làm việc của mình một chút.
Hoắc Nhiên đứng ở trước làm việc, để cho Tô Dư xem các tài liệu về vụ án của Tô Thịnh, bản thân còn cẩn thận dùng bút đen chỉ rõ những điểm trọng tâm.
“12 giờ đêm, tôi một mình đi ra ngoài, mãi cho đến đêm khuya 1 rưỡi mới trở lại phòng thuê.
Khi đó mưa rất to, chung cư cũng đã cũ, hôm đó còn bị cúp điện, thời điểm vào cửa, cái gì tôi cũng chưa nhìn thấy, nhưng ngửi thấy được mùi máu tươi dày đặc, trên chân còn dẫm phải một số đồ vật.
Tôi mở đèn pin di động ra xem, liền phát hiện là một con dao gọt hoa quả, tôi nhặt lên thì nhìn thấy một cô gái người đầy máu đang nằm trên sàn nhà… Lúc đó tôi quá sợ hãi, liền ném đồ vật trên tay xuống, sau đó chạy đi tìm chị của tôi…”
Hoắc Nhiên đọc đến đây, bỗng quay sang hỏi Tô Dư: “Tô Thịnh đi tìm cô sao? Thời điểm các người đang chuẩn bị đi báo án, cảnh sát liền tới cửa?”
“Đúng vậy.”
Hoắc Nhiên: "Không có dấu hiệu người lạ đột nhập vào căn hộ nơi Tô Thịnh ở, cũng không có dấu hiệu của những người khác trong phòng, cậu ta cũng không có bằng chứng ngoại phạm, còn hồ sơ giám sát và lái xe thì sao?"
Tô Dư lật sang một trang, nhẹ giọng nói: “Trong căn hộ cũ này không có camera giám sát.
A Thịnh cũng đã quen với việc lái xe ra ngoài.
Đêm xảy ra sự việc trời mưa rất to, nếu ra ngoài thì lẽ ra thằng nhóc ấy phải lái xe, nhưng lại không tìm được thông tin gì từ hộp đen của ô tô.
Tôi cũng đã cho người điều tra những quán bar, khách sạn và câu lạc bộ thường ngày thằng nhóc ấy hay đến, cũng hỏi thăm bạn bè của cậu ta, nhưng bọn họ đều nói tối hôm đó chưa từng gặp Tô Thịnh.”
Có hung khí giết người, có dấu vân tay trên hung khí giết người, có đủ thời gian để thực hiện tội ác, không có bằng chứng ngoại phạm, và còn có nhân chứng nhìn thấy Tô Thịnh rời khỏi hiện trường sau khi nạn nhân tử vong và cộng thêm số ma túy được tìm thấy trong phòng.
Viện kiểm sát nhanh chóng kết thúc việc thu thập chứng cứ và đệ đơn khởi tố công khai lên tòa án về cáo buộc cố ý giết người của Tô Thịnh.
Vài tuần sau đó phiên tòa lần một được mở ra, trước cửa tòa án tập trung rất nhiều phóng viên của các nhà đài lớn nhỏ của thành phố B, hơn nữa còn có vô số quần chúng vây xem, Hoắc Nhiên vẫn kiên trì biện hộ cho Tô Thịnh vô tội, điều này đã trực tiếp chọc giận mọi người ở đó.
Anh không quan tâm, liền cự tuyệt mọi câu hỏi, chỉ tập trung che chở Tô Dư lên xe.
Hai người trở lại văn phòng luật sư, trên màn hình lớn đang phát tin tức của thành phố.
“Hôm nay tòa án đã mở phiên tòa thứ nhất xét xử vụ án thái tử tập đoàn Hằng Long liên quan đến vụ án cố ý giết người, tại phiên tòa, luật sư Hoắc Nhiên vẫn kiên trì biện hộ cho bị cáo vô tội.
Được biết, Tô Thịnh có tin đồn liên quan đến vấn đề cờ bạc, nghiện hút và có nhiều quan hệ nam nữ không chính đáng, hơn nữa...”
Trên màn hình thoáng hiện ra hình ảnh biểu hình hờ hững của Hoắc Nhiên, anh đứng đó, mím môi không nói gì, ánh mắt lãnh đạm.
Giây tiếp theo, màn ảnh liền đổi thành hình ảnh mẹ của Tạ Tuế Tinh đang khóc không thành tiếng.
Phóng viên: “Bà nói Tô đại tiểu thư cho bà tiền bịt miệng? Hơn nữa bọn họ còn muốn cầu xin bà tha thứ?”
Mẹ của Tạ Tuế Tinh chỉ lắc đầu, hốc mắt đỏ bừng, lên tiếng: “Tôi sẽ không nhận mấy đồng tiền dơ bẩn của bọn họ, tôi chỉ muốn giết người thì phải đền mạng! Tuế Tinh của tôi ngoan như vậy, nói đi liền đi, muốn một người bà lão như tôi phải sống như thế nào đây.”
Tô Dư cắn môi dưới, nhẹ giọng giải thích: “Tôi đúng là có cho bà ấy tiền, nhưng là vì tôi chỉ hy vọng cuộc đời sau này của bà ấy không phải quá vất vả, tuyệt đối không phải là phí bịt miệng.”
Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình, khóe miệng anh hiện lên nụ cười nhàn nhạt pha chút châm chọc.
Truyền thông am hiểu nhất chính là làm trò này, vụ án còn chưa sáng tỏ đã bắt đầu dẫn dắt dư luận để tăng tỷ lệ người xem, thuận tiện dùng dư luận để ép phiên tòa tiếp theo phải có kết quả.
Lục Du Châu thuận tiện lướt bình luận Weibo một chút, thực ra văn phòng luật sư cũng có hoạt động Weibo nhưng nhìn từ nãy đến giờ, dưới tài khoản Weibo của văn phòng toàn là những lời mắng chửi của cư dân mạng.
Hoắc Nhiên không thèm xem bình luận.
Chứng cứ mới nhất được tìm thấy cho đến hiện nay là trước khi Tạ Tuế Tinh tử vong 1 giờ, cô ấy đã gửi tin nhắn cho Tô Thịnh nói không ngủ được muốn đến tìm cậu ta, vì vậy anh liền phỏng đoán cô ấy đã đi đến chung cư của cậu ta.
Nhưng vấn đề là, hôm đó ngoài Tạ Tuế Tinh thì Tô Thịnh cũng không liên lạc với người khác.
Tô Dư bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: “Ngoại trừ các tin nhắn mà cảnh sát thu thập được, WeChat cùng QQ thì còn có Weibo, Tô Thịnh cũng có chơi Weibo.”
Hoắc Nhiên liền nhướng mày.
Tô Dư biết tài khoản của Tô Thịnh, cô nhập thử mật mã vài lần liền đăng nhập được.
Nhưng mục tin nhắn của Tô Thịnh hoàn toàn trống trơn, người theo dõi lại rất nhiều, vòng bạn bè cũng không có tin tức gì hữu dụng.
Hoắc Nhiên từ phía sau cô vươn tay ra, khớp xương rõ ràng phủ trên mu bàn tay của cô, khống chế con chuột.
Tô Dư cách anh quá gần, quanh thân đều là hơi thở mát lạnh của anh, trên đỉnh đầu cô lúc này là hô hấp ấm áp của anh, cảm giác ngứa ngáy từ phía sau len lỏi đến trái tim cô, làm toàn thân cô cứng đờ lên.
Cô phản xạ có điều kiện lập tức muốn rút tay về.
Hoắc Nhiên nhíu mày, ngữ khí lãnh đạm, đôi mắt khẽ nhìn đỉnh đầu đen của cô một chút: “Đừng nhúc nhích.”
Anh lặng lẽ click mở danh sách theo dõi của Tô Thịnh.
Tô Thịnh quả nhiên chỉ theo dõi một tài khoản, nói đúng ra là một cái nick giả, người theo dõi cũng chỉ có hai ba cái, tài khoản Weibo cũng chỉ có ít ỏi mấy bài đăng.
Mới nhất là một bài Weibo có xác định thời gian, chính là 12 giờ buổi tối hôm xảy ra chuyện.
“Anh ép tinh thần của tôi đến mức độ này rồi, tôi chỉ có thể dùng cái chết để giải thoát bản thân thôi.
Nhưng bây giờ tôi rất vui vẻ, những thứ anh thiếu tôi đời này vĩnh viễn đừng mong trả hết.”
Tô Dư nghĩ, Tô Thịnh có phải đã vì tin tức này mà mơ hồ nhận ra có người muốn tự sát nên nửa đêm mới chạy ra ngoài hay không?
Hoắc Nhiên mở điện thoại ra, gọi điện cho một người: “Cậu giúp tôi điều tra một tài khoản Weibo.”
Sau khi anh tắt điện thoại, lại phân phó cho một thực tập sinh khác: “Cậu đi đến phòng kinh doanh một chuyến, in hết toàn bộ tin nhắn của Tô Thịnh ra, rồi đánh giấu mốc thời gian cho tôi.
”
Sau đó, Hoắc Nhiên tìm đến cảnh sát thu thập tin nhắn Wechat của Tô Thịnh để trao đổi, phát hiện cùng ngày hôm đó vào buổi sáng có một tài khoản WeChat ghi chú tên là “Dao Dao” đã nói chuyện với Tô Thịnh.
Từ nội dung cuộc trò chuyện có thể thấy cái người tên Dao Dao này là người cuối cùng đi tới chung cư của Tô Thịnh.
Hoắc Nhiên thu lại ánh mắt: “Tô Thịnh có bạn gái? Là cô Dao Dao này sao?”
Tô Dư lắc đầu: “Không có.”
Lục Du Châu thò qua nhìn thoáng qua màn hình, nghiêm trang giơ ngón tay cái lên: “Xuất sắc xuất sắc, luật sư Hoắc thật quá thận trọng! Tài khoản phụ của người ta cũng điều tra ra được.” Rồi anh ta cười hì hì nói tiếp: “Không hổ là người có kinh nghiệm âm thầm theo dõi tiểu công chúa suốt 5 năm trời, đúng là thật quá thành thạo.”
Hoắc Nhiên cười cười, anh liếc Lục Du Châu một cái, không thừa nhận cũng không phản bác.
Buổi chiều, Hoắc Nhiên cùng Tô Dư đi tới trường đại học của Tô Thịnh.
Tô Thịnh thuê một chung cư ở trường học, căn phòng này là trường phân phối cho người nhà trong viện, ngoại trừ sinh viên thì cũng có giảng viên ở.
Hàng mi dài của Tô Dư rủ xuống, mặt thực gầy, thoạt nhìn có chút uể oải.
Tô Thịnh vì cái gì mà lại âm thầm theo dõi một tài khoản Weibo của một giảng viên tiếng Trung?
Cô ban đầu còn cho rằng người kia là bạn học Tô Thịnh yêu thầm, nhưng người này lại là giảng viên ở trường, hơn nữa tình trạng hôn nhân còn là đã kết hôn, người này tên là Ôn Dao.
Tô Dư nhẹ giọng hỏi: “Anh cảm thấy cô ấy có phải chính là người kia không, người có tài khoản WeChat ghi chú là Dao Dao, liệu có phải là người đã đến chung cư của A Thịnh không?”
Ánh mắt Hoắc Nhiên nhìn thẳng về phía trước, nhàn nhạt nói: “Tôi không biết, nhưng đợi chút sẽ biết.”
Ôn Dao ở tại lầu 5, chung cư của cô ta chỉ cách chung cư của Tô Thịnh một tòa nhà.
Tô Dư đi lên trước, ấn chuông cửa.
Bên trong có tiếng bước chân người, đến cửa thì tiếng bước chân tạm dừng lại, một lát sau vẫn không thấy ai mở cửa.
Tô Dư đang chuẩn bị gõ cửa một lần nữa thì Hoắc Nhiên liền ngăn cản cô, trực tiếp lôi kéo cô xuống lầu.
Vẻ mặt Tô Dư đầy khó hiểu.
Hoắc Nhiên lấy một tập giấy ra đưa cho cô, mặt trên là thời gian biểu của Ôn Dao, chiều hôm nay Ôn Dao có lớp lúc ba giờ mười lăm.
Màu mắt Hoắc Nhiên so với màu tóc càng đậm hơn, anh nhàn nhạt mà nói: “Ôn Dao hẳn là đã thấy chúng ta, nhưng cô ấy cũng phải đi làm nên cần thời gian chuẩn bị nên mới không mở cửa.
Chúng ta xuống lầu chờ đi, chờ đến thời gian lên lớp đi học, đương nhiên cũng có thể gặp được người muốn gặp.”
Quả nhiên, đến ba giờ mười lăm, Ôn Dao cầm theo túi máy tính đi ra từ cửa tòa nhà, sau đó liền bị Tô Dư cùng Hoắc Nhiên cản lại.
Tô Dư lộ ra nụ cười lễ phép: “Giảng viên Ôn, có thể xin phép chiếm dụng của cô mười phút được?”
Thái độ của Ôn Dao vô cùng bình tĩnh, mi mắt cũng không thèm nâng lên, chỉ nhàn nhạt nhìn cô.
Trên người cô ta toát ra khí chất mạnh mẽ, khuôn mặt được trang điểm cẩn thận, cả người thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Cô ta giương mắt nhìn một chút về phía Tô Dư cùng Hoắc Nhiên, sắc mặt bình tĩnh hỏi: “Luật sư? Có thư giới thiệu để điều tra không?”
Tô Dư còn chưa có trả lời, cô ta liền nhàn nhạt cười: “Nếu hai người không có thì theo luật, tôi không có nghĩa vụ phải phối hợp với hai người.
Xin lỗi, tôi còn phải lên lớp, xin tránh đường.”
Hoắc Nhiên trực tiếp hỏi: “Giảng viên Ôn, buổi sáng ngày Tô Thịnh xảy ra chuyện, cô có đi đến chung cư của cậu ấy, phải không?” Hoắc Nhiên trực tiếp lấy ra một tập in lịch sử trò chuyện WeChat ra cho cô ta xem.
Ôn Dao cong cong khóe miệng, dời tầm mắt: “Không có, tôi chưa từng nhắn tin gì với cậu ta, cũng không đi đâu cả.
Huống hồ chỉ có mấy tờ in lịch sử trò chuyện WeChat như thế này thì bất kì ai cũng có thể làm giả mà.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook