Chinh Phục Tứ Đại Ác Ma
-
Chương 42: Bắt cóc… - giải cứu… (1)
Hôm qua sau khi quẩy tưng bừng cả bọn trở về biệt thự Dark đánh 1 giấc no say đến tận bây giờ vẫn chưa dậy…
9h sáng…
Nó tỉnh dậy, thấy hắn vẫn đang say giấc nên không nỡ gọi, đi làm VSCN xong thì thấy trong bếp chẳng có gì ăn nên đành đi ra ngoài mua đồ về làm bữa sáng kiêm bữa trưa. Vì lười và cũng vì muốn tận hưởng không khí trong lành nên nó muốn đi bộ. Mặc bộ đồ thể thao giản dị và mang đôi giày thể thao nó bước ra khỏi nhà. Cũng lâu lắm rồi nó không đi bộ mà toàn ngồi trên xe phóng vèo vèo nên giờ thấy cảnh vật lạ quá… Đang ngơ ngẩn ngắm phố phường thì… “BỤP”… nó quay lại tung 1 đòn làm 1 tên văng ra xa… từ nãy giờ nó đã có cảm giác bị theo dõi nên đến khi chắc chắn nó mới dám mạnh tay như vậy. Từ đâu 1 đống người mặc áo đen xuất hiện xông vào làm nó đành phải ra tay… đây là 1 ngõ nhỏ nên cũng ít người qua lại… 1 vụ ẩu đả bất ngờ xảy ra… “Bụp”… nó ngất… nó bị đánh lén sau lưng rồi bị 1 tên to con vác đi đâu đó.
11h… cả bọn tỉnh dậy nhưng không thấy nó đâu đành đi xung quanh biệt thự tìm loạn xạ. Cái biệt thự có nhỏ nhắn gì đâu cơ chứ… cũng phải to gần bằng cái sân vận động ý.
- Phù… phù… mệt quá!!! – Nam mồ hôi mồ kê mướt mải nói.
- Có… hộc… ai thấy… My… hộc… đâu không??? – Thiên thở hồng hộc hỏi.
- Không… tìm hết rồi… nhưng không thấy… - Giang.
- Chắc nó không sao đâu, chắc chỉ là ra ngoài hít thở không khí thôi. – Ngân nói.
- Lát là nó về ý mà – Trà trấn an…
- Ừm không cần phải lo lắng quá đâu. My cũng có võ mà… - Kiệt.
- ……… - Hắn nãy giờ chỉ im lặng.
Trong 1 căn nhà kho bẩn thỉu…
“Ào…” – 1 chậu nước đá đổ lên đầu 1 cô gái xinh đẹp…
- Chị tỉnh rồi hả???
- Nhi?! – Nó lờ mờ tỉnh dậy.
- Phải… là tôi… - Nhi mỉm cười…
- Sao em lại bắt chị??? Đây là đâu??? – Nó hỏi.
- Vì sao à? Vì tôi yêu anh Phong… được chưa????? – Nhi.
- Y…Yêu… Phong?! – Nó ngạc nhiên. – Nhưng 2 người là anh em mà!!!
- Anh em thì sao chứ?! Chỉ cần tình cảm xuất phát từ trái tim là đủ. – Nhi.
- Luyên thuyên thế đủ rồi!!! Giờ thì… bắt lấy nhỏ đó… - Long bỗng từ đâu xuất hiện kêu người bắt lấy Nhi… Vì ở thế bị động nên Nhi không kịp kháng cự…
- Cái này đâu có trong kế hoạch??? – Nhi tức giận nói.
- Cái gì??? Kế hoạch?! – Nó.
- Kế hoạch của cô em hay đó… nhưng nó nhạt quá nên anh phải cho thêm muối… xin lỗi đã lợi dụng cô em… - Long nở nụ cười khinh khỉnh nói.
- Triệu Tử Long… thả bọn tôi ra… - Nó lườm.
- Chị biết hắn?! – Nhi.
- Phải… Hắn chính là người tháng trước gây ẩu đả ở bang của Phong và đã bị Phong đánh rồi in dấu ấn lên mặt… chữ “D”… - Nó nói giọng lạnh băng.
- Sao… sao mày biết?! – Tên Long ngạc nhiên vì mình đã đeo mặt nạ mà vẫn bị nó nhận ra.
- Nghe giọng… Vì tôi đã gắn con chip ghi âm ở máy điện thoại của Phong – Tuy lúc đó hắn chưa nhớ lại mọi chuyện nhưng nó vẫn luôn bí mật quan tâm hắn.
- V… vậy chị cũng biết kế hoạch tối qua anh Phong nói với em???? – Nhi ngạc nhiên.
- Đúng vậy… chị biết Phong nhờ em làm việc này để có thể diễn màn “anh hùng cứu mĩ nhân” nhưng em lại bị tên này lợi dụng… - Nó lắc nhẹ đầu.
- Em xin lỗi… - Nhi.
- Không sao… Là Phong nhờ em mà… - Nó cười.
- Thôi sướt mướt đi… Bịt miệng bọn nó lại… - Long ra lệnh. – Chính tên khốn khiếp đó đã làm khuôn mặt của tao thành ra như này nên giờ hắn phải trả giá… Hahahaha… - Tên Long cười rồi cho người mang nó và Nhi đi đâu đó.
12h trưa tại biệt thự Dark…
- Tại sao My vẫn chưa về nhỉ??? – Giang lo lắng.
Hắn với Nhi đã thống nhất khi nào Nhi nháy máy thì hắn sẽ lập tức đi cứu My mà sao giờ này vẫn chưa thấy động tĩnh gì nhỉ?!
- Tôi có linh cảm không tốt lắm… - Hắn lên tiếng.
- Thưa… mọi người có bưu kiện… - Quản gia Minh bước vào với 1 chiếc hộp trên tay.
- Cảm ơn bác… - Trà nhận hộp bưu kiện rồi tiến lại phía bàn uống nước mở ra.
- 1 chiếc ipad??? – Ngân ngạc nhiên.
- Có đoạn video gì này… - Nam chỉ vào màn hình ipad.
- Mở lên coi… - Thiên.
- My?! Nhi?!...Và… Triệu Tử Long?! – Kiệt lên tiếng làm hắn giật mình chạy lại.
Trong đoạn video có hình ảnh 2 cô gái là nó và Nhi đang bị trói và bị bịt miệng còn tên Long thì cười hả hê… “Nếu muốn cứu 2 nhỏ thì nhanh nhanh lên không thì bọn mày biết kết quả rồi đó!!! Duy Phong… mày sẽ phải trả giá khi đã để lại trên khuôn mặt của tao 1 vết thẹo lớn như này… hahaha…” màn hình vụt tắt. (những câu có dấu “” là lời của tên Long qua ipad nha)
- Tên khốn nạn… Đáng lẽ tao phải giết mày hôm đó… – Hắn đấm mạnh vào tường làm máu ở tay hơi rỉ ra…
Hắn vừa dứt lời thì chiếc ipad bỗng nhiên có 1 cuộc gọi video đến…
“Muốn cứu 2 nhỏ đâu dễ như bọn mày tưởng… điện thoại và các thiết bị 2 nhỏ mang theo đã bị tao phá rồi… hahaha…” – Giọng tên Long lại vang lên trong màn hình ipad – “Nếu giải được câu đố của tao thì việc cứu 2 nhỏ sẽ dễ như trở bàn tay…”
- Đủ rồi… Có gì thì nói nhanh lên – Kiệt.
- “Bĩnh tĩnh… Câu 1: Hoa hồng đỏ, hoa violet xanh, như 2 màu của chỉ dấu tiếp theo. Nếu bọn mày đến ngay trạm thì mới có thể tìm được 2 nhỏ!!! Nào… nhanh lên… bắt đầu đi…”
- Grừ… Phải biết cái trạm tên đó nói là trạm nào… - Giang.
- Có thể là 1 đài phát thanh… - Ngân đưa ý kiến.
- Hay trạm xăng… - Trà.
- Hoặc ga xe lửa… - Thiên vuốt cằm.
- “Nếu bọn mày đến ngay trạm thì mới có thể tìm được 2 nhỏ” – Nam – Có thể 2 người đó đang ở trên tàu sắp khởi hành…
- Đúng vậy… Đi thôi… - Hắn sốt ruột…
- Khoan… cần mang thêm 1 số đồ dùng cần thiết nữa!!! – Kiệt nói rồi lên phòng lấy thứ gì đó rồi đưa cho mỗi người.
Cả bọn nhanh chóng ra gara phóng những chiếc moto ra khỏi biệt thự. Hôm nay tất cả không đi ô tô nữa mà chuyển sang đi moto cho nhanh vì đi ô tô dễ bị kẹt xe.
Tại ga xe lửa ABC…
- A… Tàu kia sắp khởi hành kìa… - Theo hướng tay của Ngân cả bọn chạy đến.
- “Hoa hồng đỏ, hoa violet xanh, như 2 màu của chỉ dấu tiếp theo.” Đi thôi… - Nam nhanh chóng hiểu được khi thấy ở toa cuối có in hình hoa hồng đỏ và hoa violet xanh…
- Xin lỗi phải có vé mới có thể lên tàu… - Anh nhân viên nói.
- Từng này đủ chưa??? – Thiên đưa ra 1 ít tiền đưa cho anh nhân viên rồi cả đám chạy lên tàu luôn.
Lạ thay trên tàu không có 1 ai ngoài cả bọn, tàu cũng được đặt chế độ tự lái. Không còn cách nào khác cả bọn đành chia nhau ra tìm… Hắn, Trà và Kiệt phụ trách phía đầu tàu còn Thiên,Giang, Nam và Ngân phụ trách phía cuối tàu… Bỗng mỗi toa có 1 màn hình nhỏ bật mở… 1 giọng nói quen thuộc vang lên…
- “Wow… tao không nghĩ bọn mày lại thông minh đến mức vậy… Hahaha…” – Long cười khinh khỉnh nói.
- Mày mà động vào My hay em tao thì đừng có trách… - Hắn gằn giọng.
- “Có việc khác cho bọn mày đây!!!” – Tên đó không thèm quan tâm đến câu nói của hắn.
- Cửa bị khóa rồi… - Trà (phía đầu tàu) và Ngân (phía cuối tàu) cùng đồng thanh. May thay 2 nhóm mỗi nhóm mọi người đều chung 1 toa không bị tách ra.
- Con tàu chạy càng ngày càng nhanh… - Kiệt cùng Nam đồng thanh dù ở 2 nơi khác nhau. Lúc này nhóm hắn đang ở toa đầu tàu còn nhóm Thiên đang ở toa cuối tàu.
- “Khi con tàu đạt 150 dặm 1 giờ thì nó sẽ trật bánh và văng ra… Nếu bọn mày thoát được tai nạn này, tao có thể sẽ thả nhỏ Nhi… ” – Long.
- Còn nếu bọn tao không thể??? – Hắn và Thiên đồng thanh.
- “2 nhỏ sẽ không có cái kết có hậu đâu!!! Và cả bọn mày nữa!!! Hahahaha…” – Tên Long biến mất khỏi màn hình và thay vào đó là con số 86 xuất hiện…
- 86??? Nghĩa là gì??? – Giang nói qua bộ đàm mà lúc nãy Kiệt có đưa cho mỗi người để dễ liên lạc.
- Chắc nó là tốc độ của tàu… - Trà. Đúng vậy… con số trên màn hình ngày 1 tăng lên…
- Nghĩa là bọn mình phải tìm động cơ của tàu… - Ngân.
- Mọi thứ bị kẹt hết rồi… - Kiệt nhanh chóng nói khi chạy lại kiểm tra động cơ nằm ở toa đầu.
- Vậy phải tìm phanh tay dùng trong trường hợp khẩn cấp!!! – Nam đưa nhanh ý kiến. Tốc độ của con tàu đã lên đến con số “116”… cả bọn nhanh chóng lục lọi mọi thứ trong toa tàu… Bỗng… đến khúc rẽ, con tàu tách làm 2 phần đầu rẽ 1 hướng còn phần đuôi rẽ 1 hướng…
- Đừng ai nói là lại có chuyện gì xảy ra nhé!!! – Thiên thấy toa rung rung liền hỏi.
- “Thật ra tao đã tách tàu làm 2… như vậy sẽ kịch tính hơn…” – Tên Long nói rồi biến mất. Lúc này chỉ có màn hình toa cuối hiện lên nên ở toa đầu không ai biết.
- Ok tao đã hiểu rồi… - Nam giọng hơi run nhìn ra phía cửa sổ. 2 ngã rẽ lúc nãy giờ lại thành 1 đường và 2 phần tàu sẽ đâm vào nhau nếu mọi thứ cứ tiếp tục diễn ra.
- Thấy rồi… - Trà reo lên khi tìm thấy phanh tay. Hắn và Kiệt liền tiến lại đẩy thật mạnh để có thể dừng tàu… Tiếng bánh xe ma sát với đường ray ken két tạo ra vài tia điện sáng… cuối cùng thì tàu cũng chịu ngừng nhưng chỉ là 1 phần tàu phía trên thôi còn phần sau thì…
- Ừm… Có chuyện rồi… - Giang nói qua bộ đàm…
- “Chuyện” gì??? Tàu dừng rồi còn gì? – Hắn đáp.
- Đó chỉ là 1 nửa vấn đề thôi… - Ngân.
- Hay tại việc này dễ quá??? – Trà hốt hoảng khi nhìn ra cửa sổ và thấy phần toa còn lại đang tiến thẳng về phía mình…
- A… Có cách rồi… - Nam reo lên khi thấy 1 thanh sắt và 1 cái rìu trong toa. Sau đó anh và Thiên cố gắng phá phần sàn tàu được làm bằng gỗ rồi chọc thanh sắt vào bánh xe tạo ma sát để dừng lại… Tia lửa lại tóe lên 1 lần nữa và thật may mắn mọi thứ đã bình yên trở lại… 2 toa tàu chỉ còn cách nhau 5cm thôi… chậm thêm chút nữa chắc cả bọn đã toi mạng.
Cách cửa tự động mở ra, cả bọn bước xuống tàu…
- Mọi thứ ổn cả chứ??? – Thiên.
- Ok không sao… - Kiệt đáp.
“Tin tin… tin tin…” – tiếng chiếc ipad ban đầu vang lên… nãy Giang có mang theo vì tên Long bắt…
- “Làm tốt đấy… Có vẻ như bọn mày sống lâu hơn tao tưởng…” – Long.
- Rồi sao??? Tên lắm mồm… My và em gái tao đâu??? – Hắn tức giận.
- “Bình tĩnh… 2 nhỏ chưa chết đâu mà lo… Giờ tao đổi ý rồi!!! Không muốn thả nhỏ Nhi ra nữa mà sẽ giữ cả 2 cho chắc…” – Long…
- Grừ… Mày muốn gì nữa??? – Thiên cũng tức không kém.
- “ Hỏi tao muốn gì thì tao muốn nhiều lắm… chỉ có điều mày không đáp ứng được thôi… hahaha…” – Long.
Chuyện gì sẽ tiếp tục xảy ra??? Cùng đón đọc chap sau nhé!!!
9h sáng…
Nó tỉnh dậy, thấy hắn vẫn đang say giấc nên không nỡ gọi, đi làm VSCN xong thì thấy trong bếp chẳng có gì ăn nên đành đi ra ngoài mua đồ về làm bữa sáng kiêm bữa trưa. Vì lười và cũng vì muốn tận hưởng không khí trong lành nên nó muốn đi bộ. Mặc bộ đồ thể thao giản dị và mang đôi giày thể thao nó bước ra khỏi nhà. Cũng lâu lắm rồi nó không đi bộ mà toàn ngồi trên xe phóng vèo vèo nên giờ thấy cảnh vật lạ quá… Đang ngơ ngẩn ngắm phố phường thì… “BỤP”… nó quay lại tung 1 đòn làm 1 tên văng ra xa… từ nãy giờ nó đã có cảm giác bị theo dõi nên đến khi chắc chắn nó mới dám mạnh tay như vậy. Từ đâu 1 đống người mặc áo đen xuất hiện xông vào làm nó đành phải ra tay… đây là 1 ngõ nhỏ nên cũng ít người qua lại… 1 vụ ẩu đả bất ngờ xảy ra… “Bụp”… nó ngất… nó bị đánh lén sau lưng rồi bị 1 tên to con vác đi đâu đó.
11h… cả bọn tỉnh dậy nhưng không thấy nó đâu đành đi xung quanh biệt thự tìm loạn xạ. Cái biệt thự có nhỏ nhắn gì đâu cơ chứ… cũng phải to gần bằng cái sân vận động ý.
- Phù… phù… mệt quá!!! – Nam mồ hôi mồ kê mướt mải nói.
- Có… hộc… ai thấy… My… hộc… đâu không??? – Thiên thở hồng hộc hỏi.
- Không… tìm hết rồi… nhưng không thấy… - Giang.
- Chắc nó không sao đâu, chắc chỉ là ra ngoài hít thở không khí thôi. – Ngân nói.
- Lát là nó về ý mà – Trà trấn an…
- Ừm không cần phải lo lắng quá đâu. My cũng có võ mà… - Kiệt.
- ……… - Hắn nãy giờ chỉ im lặng.
Trong 1 căn nhà kho bẩn thỉu…
“Ào…” – 1 chậu nước đá đổ lên đầu 1 cô gái xinh đẹp…
- Chị tỉnh rồi hả???
- Nhi?! – Nó lờ mờ tỉnh dậy.
- Phải… là tôi… - Nhi mỉm cười…
- Sao em lại bắt chị??? Đây là đâu??? – Nó hỏi.
- Vì sao à? Vì tôi yêu anh Phong… được chưa????? – Nhi.
- Y…Yêu… Phong?! – Nó ngạc nhiên. – Nhưng 2 người là anh em mà!!!
- Anh em thì sao chứ?! Chỉ cần tình cảm xuất phát từ trái tim là đủ. – Nhi.
- Luyên thuyên thế đủ rồi!!! Giờ thì… bắt lấy nhỏ đó… - Long bỗng từ đâu xuất hiện kêu người bắt lấy Nhi… Vì ở thế bị động nên Nhi không kịp kháng cự…
- Cái này đâu có trong kế hoạch??? – Nhi tức giận nói.
- Cái gì??? Kế hoạch?! – Nó.
- Kế hoạch của cô em hay đó… nhưng nó nhạt quá nên anh phải cho thêm muối… xin lỗi đã lợi dụng cô em… - Long nở nụ cười khinh khỉnh nói.
- Triệu Tử Long… thả bọn tôi ra… - Nó lườm.
- Chị biết hắn?! – Nhi.
- Phải… Hắn chính là người tháng trước gây ẩu đả ở bang của Phong và đã bị Phong đánh rồi in dấu ấn lên mặt… chữ “D”… - Nó nói giọng lạnh băng.
- Sao… sao mày biết?! – Tên Long ngạc nhiên vì mình đã đeo mặt nạ mà vẫn bị nó nhận ra.
- Nghe giọng… Vì tôi đã gắn con chip ghi âm ở máy điện thoại của Phong – Tuy lúc đó hắn chưa nhớ lại mọi chuyện nhưng nó vẫn luôn bí mật quan tâm hắn.
- V… vậy chị cũng biết kế hoạch tối qua anh Phong nói với em???? – Nhi ngạc nhiên.
- Đúng vậy… chị biết Phong nhờ em làm việc này để có thể diễn màn “anh hùng cứu mĩ nhân” nhưng em lại bị tên này lợi dụng… - Nó lắc nhẹ đầu.
- Em xin lỗi… - Nhi.
- Không sao… Là Phong nhờ em mà… - Nó cười.
- Thôi sướt mướt đi… Bịt miệng bọn nó lại… - Long ra lệnh. – Chính tên khốn khiếp đó đã làm khuôn mặt của tao thành ra như này nên giờ hắn phải trả giá… Hahahaha… - Tên Long cười rồi cho người mang nó và Nhi đi đâu đó.
12h trưa tại biệt thự Dark…
- Tại sao My vẫn chưa về nhỉ??? – Giang lo lắng.
Hắn với Nhi đã thống nhất khi nào Nhi nháy máy thì hắn sẽ lập tức đi cứu My mà sao giờ này vẫn chưa thấy động tĩnh gì nhỉ?!
- Tôi có linh cảm không tốt lắm… - Hắn lên tiếng.
- Thưa… mọi người có bưu kiện… - Quản gia Minh bước vào với 1 chiếc hộp trên tay.
- Cảm ơn bác… - Trà nhận hộp bưu kiện rồi tiến lại phía bàn uống nước mở ra.
- 1 chiếc ipad??? – Ngân ngạc nhiên.
- Có đoạn video gì này… - Nam chỉ vào màn hình ipad.
- Mở lên coi… - Thiên.
- My?! Nhi?!...Và… Triệu Tử Long?! – Kiệt lên tiếng làm hắn giật mình chạy lại.
Trong đoạn video có hình ảnh 2 cô gái là nó và Nhi đang bị trói và bị bịt miệng còn tên Long thì cười hả hê… “Nếu muốn cứu 2 nhỏ thì nhanh nhanh lên không thì bọn mày biết kết quả rồi đó!!! Duy Phong… mày sẽ phải trả giá khi đã để lại trên khuôn mặt của tao 1 vết thẹo lớn như này… hahaha…” màn hình vụt tắt. (những câu có dấu “” là lời của tên Long qua ipad nha)
- Tên khốn nạn… Đáng lẽ tao phải giết mày hôm đó… – Hắn đấm mạnh vào tường làm máu ở tay hơi rỉ ra…
Hắn vừa dứt lời thì chiếc ipad bỗng nhiên có 1 cuộc gọi video đến…
“Muốn cứu 2 nhỏ đâu dễ như bọn mày tưởng… điện thoại và các thiết bị 2 nhỏ mang theo đã bị tao phá rồi… hahaha…” – Giọng tên Long lại vang lên trong màn hình ipad – “Nếu giải được câu đố của tao thì việc cứu 2 nhỏ sẽ dễ như trở bàn tay…”
- Đủ rồi… Có gì thì nói nhanh lên – Kiệt.
- “Bĩnh tĩnh… Câu 1: Hoa hồng đỏ, hoa violet xanh, như 2 màu của chỉ dấu tiếp theo. Nếu bọn mày đến ngay trạm thì mới có thể tìm được 2 nhỏ!!! Nào… nhanh lên… bắt đầu đi…”
- Grừ… Phải biết cái trạm tên đó nói là trạm nào… - Giang.
- Có thể là 1 đài phát thanh… - Ngân đưa ý kiến.
- Hay trạm xăng… - Trà.
- Hoặc ga xe lửa… - Thiên vuốt cằm.
- “Nếu bọn mày đến ngay trạm thì mới có thể tìm được 2 nhỏ” – Nam – Có thể 2 người đó đang ở trên tàu sắp khởi hành…
- Đúng vậy… Đi thôi… - Hắn sốt ruột…
- Khoan… cần mang thêm 1 số đồ dùng cần thiết nữa!!! – Kiệt nói rồi lên phòng lấy thứ gì đó rồi đưa cho mỗi người.
Cả bọn nhanh chóng ra gara phóng những chiếc moto ra khỏi biệt thự. Hôm nay tất cả không đi ô tô nữa mà chuyển sang đi moto cho nhanh vì đi ô tô dễ bị kẹt xe.
Tại ga xe lửa ABC…
- A… Tàu kia sắp khởi hành kìa… - Theo hướng tay của Ngân cả bọn chạy đến.
- “Hoa hồng đỏ, hoa violet xanh, như 2 màu của chỉ dấu tiếp theo.” Đi thôi… - Nam nhanh chóng hiểu được khi thấy ở toa cuối có in hình hoa hồng đỏ và hoa violet xanh…
- Xin lỗi phải có vé mới có thể lên tàu… - Anh nhân viên nói.
- Từng này đủ chưa??? – Thiên đưa ra 1 ít tiền đưa cho anh nhân viên rồi cả đám chạy lên tàu luôn.
Lạ thay trên tàu không có 1 ai ngoài cả bọn, tàu cũng được đặt chế độ tự lái. Không còn cách nào khác cả bọn đành chia nhau ra tìm… Hắn, Trà và Kiệt phụ trách phía đầu tàu còn Thiên,Giang, Nam và Ngân phụ trách phía cuối tàu… Bỗng mỗi toa có 1 màn hình nhỏ bật mở… 1 giọng nói quen thuộc vang lên…
- “Wow… tao không nghĩ bọn mày lại thông minh đến mức vậy… Hahaha…” – Long cười khinh khỉnh nói.
- Mày mà động vào My hay em tao thì đừng có trách… - Hắn gằn giọng.
- “Có việc khác cho bọn mày đây!!!” – Tên đó không thèm quan tâm đến câu nói của hắn.
- Cửa bị khóa rồi… - Trà (phía đầu tàu) và Ngân (phía cuối tàu) cùng đồng thanh. May thay 2 nhóm mỗi nhóm mọi người đều chung 1 toa không bị tách ra.
- Con tàu chạy càng ngày càng nhanh… - Kiệt cùng Nam đồng thanh dù ở 2 nơi khác nhau. Lúc này nhóm hắn đang ở toa đầu tàu còn nhóm Thiên đang ở toa cuối tàu.
- “Khi con tàu đạt 150 dặm 1 giờ thì nó sẽ trật bánh và văng ra… Nếu bọn mày thoát được tai nạn này, tao có thể sẽ thả nhỏ Nhi… ” – Long.
- Còn nếu bọn tao không thể??? – Hắn và Thiên đồng thanh.
- “2 nhỏ sẽ không có cái kết có hậu đâu!!! Và cả bọn mày nữa!!! Hahahaha…” – Tên Long biến mất khỏi màn hình và thay vào đó là con số 86 xuất hiện…
- 86??? Nghĩa là gì??? – Giang nói qua bộ đàm mà lúc nãy Kiệt có đưa cho mỗi người để dễ liên lạc.
- Chắc nó là tốc độ của tàu… - Trà. Đúng vậy… con số trên màn hình ngày 1 tăng lên…
- Nghĩa là bọn mình phải tìm động cơ của tàu… - Ngân.
- Mọi thứ bị kẹt hết rồi… - Kiệt nhanh chóng nói khi chạy lại kiểm tra động cơ nằm ở toa đầu.
- Vậy phải tìm phanh tay dùng trong trường hợp khẩn cấp!!! – Nam đưa nhanh ý kiến. Tốc độ của con tàu đã lên đến con số “116”… cả bọn nhanh chóng lục lọi mọi thứ trong toa tàu… Bỗng… đến khúc rẽ, con tàu tách làm 2 phần đầu rẽ 1 hướng còn phần đuôi rẽ 1 hướng…
- Đừng ai nói là lại có chuyện gì xảy ra nhé!!! – Thiên thấy toa rung rung liền hỏi.
- “Thật ra tao đã tách tàu làm 2… như vậy sẽ kịch tính hơn…” – Tên Long nói rồi biến mất. Lúc này chỉ có màn hình toa cuối hiện lên nên ở toa đầu không ai biết.
- Ok tao đã hiểu rồi… - Nam giọng hơi run nhìn ra phía cửa sổ. 2 ngã rẽ lúc nãy giờ lại thành 1 đường và 2 phần tàu sẽ đâm vào nhau nếu mọi thứ cứ tiếp tục diễn ra.
- Thấy rồi… - Trà reo lên khi tìm thấy phanh tay. Hắn và Kiệt liền tiến lại đẩy thật mạnh để có thể dừng tàu… Tiếng bánh xe ma sát với đường ray ken két tạo ra vài tia điện sáng… cuối cùng thì tàu cũng chịu ngừng nhưng chỉ là 1 phần tàu phía trên thôi còn phần sau thì…
- Ừm… Có chuyện rồi… - Giang nói qua bộ đàm…
- “Chuyện” gì??? Tàu dừng rồi còn gì? – Hắn đáp.
- Đó chỉ là 1 nửa vấn đề thôi… - Ngân.
- Hay tại việc này dễ quá??? – Trà hốt hoảng khi nhìn ra cửa sổ và thấy phần toa còn lại đang tiến thẳng về phía mình…
- A… Có cách rồi… - Nam reo lên khi thấy 1 thanh sắt và 1 cái rìu trong toa. Sau đó anh và Thiên cố gắng phá phần sàn tàu được làm bằng gỗ rồi chọc thanh sắt vào bánh xe tạo ma sát để dừng lại… Tia lửa lại tóe lên 1 lần nữa và thật may mắn mọi thứ đã bình yên trở lại… 2 toa tàu chỉ còn cách nhau 5cm thôi… chậm thêm chút nữa chắc cả bọn đã toi mạng.
Cách cửa tự động mở ra, cả bọn bước xuống tàu…
- Mọi thứ ổn cả chứ??? – Thiên.
- Ok không sao… - Kiệt đáp.
“Tin tin… tin tin…” – tiếng chiếc ipad ban đầu vang lên… nãy Giang có mang theo vì tên Long bắt…
- “Làm tốt đấy… Có vẻ như bọn mày sống lâu hơn tao tưởng…” – Long.
- Rồi sao??? Tên lắm mồm… My và em gái tao đâu??? – Hắn tức giận.
- “Bình tĩnh… 2 nhỏ chưa chết đâu mà lo… Giờ tao đổi ý rồi!!! Không muốn thả nhỏ Nhi ra nữa mà sẽ giữ cả 2 cho chắc…” – Long…
- Grừ… Mày muốn gì nữa??? – Thiên cũng tức không kém.
- “ Hỏi tao muốn gì thì tao muốn nhiều lắm… chỉ có điều mày không đáp ứng được thôi… hahaha…” – Long.
Chuyện gì sẽ tiếp tục xảy ra??? Cùng đón đọc chap sau nhé!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook