Thật ra, lời này đã được thay đổi, cô muốn nói, cô đẹp, đẹp đến mức làm tim tôi thao thức, nhưng mà, cô cũng là một cô gái, sống từng này tuổi, cũng chỉ nói chuyện yêu đương một lần, cho nên, cô cũng biết cái gì gọi là rụt rè, đến xương cốt cũng khắc hai chữ rụt rè, ừm, là cô đang thẹn thùng đó, Thẩm Giáng Niên cũng cho rằng, giờ phút này cô đang thẹn thùng, Thẩm Thanh Hoà đang ôm cô, đây là một việc đáng thẹn thùng.
Hỏi ra câu này, Thẩm Giáng Niên có chút hối hận, người bị hỏi thì không sao, nhưng người hỏi lại đỏ mặt, ôm Thẩm Giáng Niên đang đỏ mặt trong lòng, Thẩm Thanh Hoà nghiêm túc nói, "Người khen tôi đẹp không ít nhưng mà khen tôi đẹp làm tim người ta thao thức như cô nói, thì cô là người đầu tiên."
Người đầu tiên a, Thẩm Giáng Niên bị mẹ trêu chọc là gái lỡ thì, tim lại đang nhộn nhạo, chao đảo không thoải mái, kết quả là cô càng đỏ mặt hơn, "Cô là đang thẹn thùng sao?" Thẩm Thanh Hoà hỏi mang theo ác thú vị, còn làm vẻ như không thấy rõ, cúi đầu đến gần hơn.

Thẩm Giáng Niên giờ mới nhận ra, bị người khác khống chế không có chỗ trốn, cô vùng vẫy, thoát ra khỏi vòng tay Thẩm Thanh Hoà, nguỵ biện, "Tôi không có, được chưa?" Cô đâu cần nhát như thế, nhưng không biết vì lý do gì, mà cô rất để ý đến hình tượng của bản thân trước mặt Thẩm Thanh Hoà.
Tiếng cười khẽ của Thẩm Thanh Hoà vang lên, da đầu Thẩm Giáng Niên có chút tê tê, vừa thoải mái vừa khó chịu, đầu óc nhất thời trống rỗng, không biết nên nói gì, chỉ muốn bỏ chạy, "Đã khuya rồi, tôi cũng nên về." Thẩm Giáng Niên nói xong, thì cổ tay đã bị người ta nắm lấy.

Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà không còn ra lệnh như ban nãy nữa, nhìn Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà nói mang theo chút khẩn cầu, "Đừng đi." Chân Thẩm Giáng Niên đột nhiên nặng, nhấc không lên.
Thẩm Giáng Niên không dám quay đầu nhìn lại, vì sợ sẽ lại bị gương mặt xinh đẹp quyến rũ kia mê hoặc, cô sẽ không còn là chính cô.

Đúng vậy, chỉ trong vòng chưa đầy một đêm, cảm xúc của cô đã lên xuống thất thường, có thể đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.

Và người khiến cảm xúc của cô thăng trầm chính là Thẩm Thanh Hoà, người ở sau lưng cô, họ gặp nhau chưa đầy 24 tiếng đồng hồ, cô thậm chí không thể nói là quen nhau được một ngày, cô đã để mình rơi vào tình cảnh tuyệt vọng như vậy.
Điều đó rất nguy hiểm, không nên đem cảm xúc của bản thận, ràng buộc lên người khác, Thẩm Giáng Niên không phải không biết, nhưng mà cô không kiểm soát được.


Một người đẹp khiến tim cô thao thức lòng, làm sao cô có thể bỏ qua? Lúc không thấy người trong tâm trí đều là người, lúc thấy người, cả trái tim lẫn cả thế giới đều là người.
Thẩm Giáng Niên đã điên, điên đến hết thuốc chữa, và điều đáng sợ hơn nữa là lúc này cô vẫn còn tham lam, vẫn còn chìm đắm, vẫn còn thèm khát...!Thẩm Thanh Hoà nói đừng đi, Thẩm Giáng Niên đang cười chế giễu. Thẩm Thanh Hoà, cô thật ngốc, từ khi gặp cô, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rời đi, nếu không phải cô luôn làm tôi đâu, có lẽ tôi lúc nào cũng muốn dính đến cô.
Tuy nhiên, người điên thì vẫn còn có lúc tỉnh, cô cảm thấy bản thân đã qua cái tuổi điên cuồng.

Thẩm Giáng Niên thở ra khẽ nói: "Không muốn tôi đi, còn muốn làm gì?" Thẩm Thanh Hoà, cô có thể cho tôi một lý do chính đáng, làm tôi không có cách nào từ chối, tôi đây sẽ đi theo cô không chút do dự.
Có lẽ vậy đi, nếu ngày mai tôi hối hận thì đó là chuyện của ngày mai.
Với lại, ngày mai có hối hận hay không, cũng chưa chắc chắn nữa.

Bây giờ, điều mà cô chắc chắn chính là nếu hôm nay bỏ lỡ Thẩm Thanh Hòa thì cô nhất định sẽ hối hận.
"Thẩm Giáng Niên." Giọng điệu của cô ấy nhẹ nhàng như nước.
"Hửm." Đừng gọi tên tôi như vậy, nó sẽ khiến tôi muốn tan vào máu của cô và hòa làm một với cô. Ý nghĩ này khiến Thẩm Giáng Niên bị sốc.
"Cô có thấy tôi đẹp không?" Thẩm Thanh Hoà tiến lên một bước, nắm lấy tay Thẩm Giang Niên.
"Đẹp." Cô không dám nói thêm lời nào, bởi vì giọng nói của cô đang run rẩy, tay Thẩm Thanh Hoà thực sự rất nóng, khiến cô cảm thấy nóng đến mức khát nước.

"Vậy," Thẩm Thanh Hoà dừng lại, "Có đẹp đến mức làm tim cô thao thức không?" Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay Thẩm Giáng Niên, làm cho thần kinh của cô như nảy lên, đặc biệt là mạch trái tim giật không ngừng.
Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu rồi lại nín thở.

Nên nói không? Nếu nói ra sẽ hoàn toàn bộc lộ cảm xúc trong lòng cô với Thẩm Thanh Hòa.

Sợ sao? Sợ chứ.

Nhưng mà, chỉ cần đảo mắt một cái, mỗi người sẽ một nơi, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, mà cho dù có sợ cũng nói, "Có." Không chỉ nói mà còn chạy đua với thời gian để nói càng nhiều càng tốt, "Cảm giác thật kỳ lạ, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, cô đã in sâu ở nơi này của tôi." Thẩm Giáng Niên nâng tay lên vỗ vỗ vào ngực trái.

"Dáng vẻ của cô, ở nơi đây rất rõ ràng, rất mãnh liệt, ấn tượng về cô rất sâu đậm...." Giọng nói của cô nhỏ dần.
"Vậy thì đi theo tôi." Thẩm Thanh Hòa ngắt lời cô, tiến lên một bước nữa, rồi kéo cô đi về phía trước.

Chân của Thẩm Giáng Niên giống như không còn là chân của cô ấy, Thẩm Thanh Hoà nói đi theo tôi, thế là hai chân của cô ấy ngoan ngoãn tiến về phía trước.

Liệu phía trước, có vực thẳm nào đang chờ cô không? Thẩm Giáng Niên nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Hoà, ánh trăng và ánh đèn dung nhập vào nhau thật chói mắt, làm cho cô chỉ có thể nheo mắt để có thể nhìn rõ người này.

Vực thẳm? Ngay cả khi có, cô cũng không thể nhìn thấy nó.
Trong mắt, tận đáy lòng, trong sâu thẳm, tất cả đều là Thẩm Thanh Hòa.
Lê Thiển nghe điện thoại xong quay lại, mới phát hiện bảo bối nhà cô đã đi đâu mất rồi, gọi điện thoại thì đã tắt máy.

Lê Thiển sau khi đi nghe ngóng có ai thấy bảo bối nhà cô không, thì có người có lòng tốt nói, nhìn thấy Thẩm Giáng Niên đi vào lối bên kia, Lê Thiển không khỏi ngạc nhiên.

Chẳng lẽ bởi vì hiếu kỳ cho nên đích thân đi qua đó xem sao? Nhưng mà một cô gái xinh đẹp quyến rũ như vậy, nếu như bị mời gọi thì làm sao bây giờ?
Lê Thiển đi thẳng vào lối bên trái, trong đầu còn sẵn tạo ra mấy cái kịch bản phim truyền hình.

Thẩm Giáng Niên bị một đám oanh oanh yến yến bao quanh ở giữa đùa giỡn, còn cô ấy thì hoảng sợ, rồi lúc này đây nhìn thấy cô, sẽ nhào vào trong ngực cô mà khóc sướt mướt, làm nũng đòi an ủi....!đúng không nào?
Suy nghĩ của Lê Thiển thấy thì có vẻ kỳ lạ, đặc biệt lúc này bảo bối nhà cô đang ở trong môi trường đồng tính, cô còn có thời gian mà bịa chuyện.

Nhưng mà thực ra, Lê Thiển rất hiểu Thẩm Giáng Niên, người con gái này rất mạnh mẽ, chẳng có hương vị nữ tính, cũng chẳng hiểu chuyện làm con chim nhỏ nép vào trong lòng ngực người ta.


Cho nên, Lê Thiển cũng chẳng lo lắng sẽ có chuyện xảy ra với Thẩm Giáng Niên, cái cô lo lắng là sợ Thẩm Giáng Niên bị những hình ảnh tình cảm mãnh liệt bên đó làm gợi lên lòng hiếu kỳ của Thẩm Giáng Niên, người này vẫn luôn làm những chuyện khác người.
Thẩm Giáng Niên cho người ta cảm giác, cô ấy luôn thờ ơ với mọi thứ xung quanh, điều này làm cho mọi người nghĩ rằng cô ấy đối với chuyện gì cũng thờ ơ, nhưng mà Lê Thiển lớn lên cùng cô ấy, biết cái bảo bối này của cô không dễ động tâm, nhưng mà một khi đã để bụng rồi thì không ổn cho lắm.
Trên dọc đường đi, Thẩm Giáng Niên cảm thấy bản thân say rồi, chút chua xót trong lòng đã tan đi, có một vị ngọt nhẹ ngập tràn trong tim.

Thẩm Thanh Hòa lái xe đi đến khách sạn mà cô ấy đã đặt trước đó.

Chắc có lẽ là cô say rồi, cho nên ánh mắt không dời khỏi người này, từ lúc lên xe, Thẩm Giáng Niên vẫn luôn nghiêng đầu, nhìn Thẩm Thanh Hòa, lông mày, đôi mắt, quan sát từng nét mặt tinh tế của cô ấy....!sao mà lại làm say lòng người đến thế, thật sự...!rất thích.

Cái chữ thích kia, không biết từ đâu nhảy ra.
Sống cũng gần hết nửa đời người, bản thân cũng đã làm tư tưởng kiếp này sẽ độc thân, thế mà lúc này tim cô lại đập loạn xạ.

Có phải...!nhất kiến chung tình không? Nếu không phải, sao cô lại điên cuồng đến thế.

Không ai biết mâu thuẫn trong nội tâm của Thẩm Giáng Niên, cô biết cô đang làm chuyện điên rồ và lý trí khuyên cô đừng tiếp tục, vì mỗi chuyện tiếp theo biết đâu sẽ làm cô tổn thương.
Tâm trạng phức tạp khó tả, xe đang phóng nhanh trên phố lúc nửa đêm, đến đèn đỏ, Thẩm Thanh Hòa đột nhiên nghiêng đầu, cười nhạt nói: "Đẹp lắm sao?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương