Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 9: Ăn đi, Khả Nhi rất ngọt a! (1)

Chương 9

Edit: Su_ri

Trong sương mù, anh nhìn thấy Phong đang ôm cổ anh, cười thật đẹp. Cô chớp chớp đôi mắt to linh động tràn ngập dụ hoặc, thu hút trái tim anh chìm vào hai hồ nước sâu rộng. Phong, em yêu anh đi! Đường Chá tăng thêm lực hôn, không thấy thỏa mãn bèn ra sức cắn mút thật sâu. Đôi môi Phong rất mềm, rất ngọt, tràn đầy hương thơm “hoa sơn chi”, mùi hương thoang thoảng thấm vào tận tim gan, làm anh mê say.

“A”. Bị anh hôn, bé con trong lòng phát ra tiếng kêu yêu kiều mị hoặc. Cô đột nhiên lớn mật đưa chiếc lưỡi thơm tho non nớt chui vào miệng anh, cùng lưỡi anh dây dưa triền miên. Cô chủ động như vậy mang đến cho anh một loại kích động trước nay chưa từng có. Phong chưa bao giờ chủ động yêu anh, sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy? Trái tim anh điên cuồng, hét lên một tiếng, anh đổi thế bị động thành chủ động, mút thật mạnh hương thơm ngọt ngào mỹ vị của chiếc lưỡi thơm tho. Nhìn chiếc lưỡi hồng hồng không ngừng ra vào trong khoang miệng, nhiệt độ cơ thể anh tăng lên nhanh chóng, một chỗ nào đó bỗng sưng tấy,thẳng đứng lên, nhô ra một “chiếc lều lớn” (*.^)

“Ôi, Phong của anh, em muốn giết chết anh sao?” Rốt cuộc không chịu nổi, Đường Chá kích tình hô to. Bao nhiêu năm qua, anh chưa từng cảm thấy bị kích động mãnh liệt như vậy. Anh luôn giữ mình trong sạch, thậm chí ngay cả vị hôn thê Lệ Tây Á cũng chưa từng chạm qua. Giờ phút này, Phong chỉ trêu chọc nhẹ nhàng mấy cái cũng có thể khiến thân thể anh hưng phấn không cách nào chịu được.

Nghe thấy anh gọi tên Phong, khuôn mặt bé con phía dưới thoáng qua một tia đau thương, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại nhiệt tình, tấn công môi lưỡi Đường Chá. Chá thúc thúc, Khả Nhi biết người không có cách nào quên mẹ. Nhưng không sao, một ngày nào đó, Khả Nhi sẽ khiến trong lòng người tất cả đều là Khả Nhi, trong mắt người sẽ không còn có người khác.

Cảm giác nếu không được giải tỏa sẽ phải nổ tung, Đường Chá hôn sâu hơn thân thể mềm mại phía dưới, một đường từ cổ đi xuống phía dưới uốn lượn, hôn qua xương quai xanh mê người, đi tới ngọn núi đầy mị hoặc. Môi anh mê muội hôn lên đỉnh núi đỏ tươi, đôi tay phủ lên chân núi non mềm. Anh say mê thật sâu trong đó, cảm thấy nơi đây là cực hạn hoàn mỹ. Bầu ngực cô trong miệng anh run rẩy, giống như hai con thỏ nhỏ, mang theo mùi sữa, nhút nhát e lệ được anh ngậm lấy. Anh càng không ngừng mút lấy,cắn lấy, vô luận như thế nào cũng không thỏa mãn được thể xác và khát vọng.

“A, Chá thúc thúc, có phải ăn Khả Nhi thật ngon không?” Lâm Khả Nhi được “ăn”, cả người kích động. Cô chưa từng hưởng qua tình yêu thể xác, Chá thúc thúc lại nhiệt tình như vậy khiến cô điên cuồng. Tòa băng sơn Chá thúc thúc này có phải sắp bị cô chinh phục không?

Tiếng kêu của Lâm Khả Nhi giống như một chậu nước lạnh tạt vào người Đường Chá, toàn bộ nhiệt tình cũng bị dập tắt bởi câu nói kia. Anh kinh ngạc mở to hai con mắt, cố gắng nhìn người xinh đẹp trước mắt. Khả Nhi cùng Phong quả thật giống như từ một khuôn đúc ra, chẳng trách anh trong mê man mà nhầm lẫn.

Trời ạ! Anh thế nhưng lại ra tay với Khả Nhi. Thấy đôi môi mềm bị anh hôn đến sưng đỏ, đôi gò núi cao cùng khe cốc bị chính anh lưu lại dấu dâu tây, nghĩ lại đỉnh núi nhỏ cũng bị chính anh mút cắn, Đường Chá hận không thể giết chết chính mình.

Lâm Khả Nhi đứng thẳng người dậy, quấn lên thân thể Đường Chá, đem thân thể xinh đẹp của mình dán lên bộ ngực cường tráng, dùng âm thanh mị hoặc, chà sát bên tai anh nói: “Chá thúc thúc, ăn tiếp nha, Khả Nhi rất ngọt a”.

Trên mặt Đường Chá đầy lãnh khí, anh cố sức đè nén khát vọng đang dâng lên, lạnh giọng nói: “Khả Nhi, buông thúc thúc ra”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương