Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
-
Chương 146: Tế phẩm 7
Edit: Xanh Lá
Thiếu nữ trước mắt tràn đầy hơi thở thanh xuân, khi nhắc đến cô gái kia, dáng vẻ hưng phấn đó khiến ánh mắt Quân Lẫm hơi lạnh: “Ta không hy vọng nghe được ngươi khen bất cứ người nào khác ngoại trừ ta, nếu không……”
Đường Khanh rất muốn oán giận hỏi vặn hắn “nếu không” sẽ thế nào, nhưng tưởng tượng đến thực lực mạnh tới biến thái của đối phương, cô vẫn lập tức ngậm miệng, đương nhiên, nội tâm vẫn không nhịn được oán giận với hệ thống: “Mẹ nó chứ! Có thực lực thì ghê gớm lắm à!”
Hệ thống yếu ớt nói: “Đúng…… đúng là ghê gớm thật mà.”
Đường Khanh:……
“Ngươi rốt cuộc là hệ thống của ai!!”
Nghe ký chủ rít gào, hệ thống cảm thấy thật tủi thân, hắn chẳng qua chỉ nói thật thôi mà.
Giáo sư Lâu cũng chưa chết, chẳng qua ông ta đã như vậy, dù Quân Lẫm không lấy mạng ông ta thì ông ta cũng không thể ra khỏi mộ địa này. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, sống như vậy còn không bằng chết đi.
Nhưng hiện trường lại không có ai thương xót ông ta cả, sau khi lấy được thứ mình muốn, Quân Lẫm liền dẫn Đường Khanh rời đi.
Bởi vì sợ hãi, dọc theo đường này cô ngoan ngoãn nép phía sau đối phương, mặc dù nhiệt độ lạnh lẽo trên cơ thể đối phương khiến cô run rẩy, cô cũng không dám cách xa hắn nửa bước.
Quân Lẫm tuy không mở miệng đáp ứng cứu đám người giáo sư với cô, chẳng qua hắn vẫn mang theo cô tìm được người.
Mấy người giáo sư Trần đều bị thương ở mức độ khác nhau, tuy cũng không trí mạng, nhưng nếu qua thời gian dài không được chạy chữa, kết quả chỉ sợ sẽ không lạc quan.
Bởi đã mất đi mấy đồng bạn trong mộ địa, giờ phút này trên mặt mọi người đều đầy vẻ bi thương.
Đường Khanh đến cũng không khiến bọn họ vui sướng, ngược lại tâm sinh cảnh giác nói: “Ngươi, đừng tới đây!”
Vừa thấy trận thế này của bọn họ, cô nháy mắt liền hiểu ra, tình hình này chỉ e trước đó trong mộ có thứ gì giả mạo người quen của bọn họ, không có cách nào, cô chỉ có thể giải thích, cũng may mấy thứ quỷ quái không biết tên trong mộ đó tuy bắt chước được mặt người, nhưng ký ức lại không cách nào phục chế được. Sau khi nghe cô nói ra nhiều chuyện, mọi người cũng dần buông cảnh giác.
“Sở Ca, cậu còn nhớ Tề Lỗi và Giáo sư Lý không?”
“Nhớ rõ.”
“Má nó, cũng không biết sao mộ địa này lại như vậy, thế mà còn có quái vật biết dịch dung. Lại nói tiếp, chỉ sợ ngay từ lúc ngã vào trong mộ này bọn họ đã bị mấy thứ kia ám hại, nếu không phải Mộc Cận cảnh giác, chúng ta chỉ sợ sớm đã nghe theo lời bọn hắn!”
Đối phương càng nói càng tức giận, nhưng Mộc Cận vẫn mang vẻ mặt cảnh giác như cũ.
“Sở Ca, vị phía sau cậu là ai thế?”
Đường Khanh nhất thời không nghĩ ra được nên trả lời như thế nào, trong mộ tự dưng vô cớ xuất hiện một nam tử mặc cổ trang, quả thật cực kỳ quỷ dị.
“Trước đó tớ gặp được trong mộ địa, anh ấy là…… người của đội thám hiểm, trước đó nếu không nhờ anh ấy, chỉ sợ tớ sẽ không thể tới gặp mọi người.”
Cái gọi là “đội thám hiểm” rất nhanh đã bị mọi người ngộ nhận là kẻ trộm mộ, chẳng qua cô cũng lười giải thích, hiểu nhầm thì cứ hiểu nhầm đi, tóm lại vẫn tốt hơn là biết chân tướng.
Chuyên gia khảo cổ ít nhiều vẫn có chút chán ghét trộm mộ, sau khi nghe được cô giải thích, gần như mọi người ngay cả chào hỏi cũng lười chào, chỉ lo việc của bản thân. Cũng may Quân Lẫm tính tình lạnh nhạt, lúc này cho dù có người tiến lên chào hỏi, chỉ sợ hắn cũng sẽ không đáp lại lời nào.
Có Quân Lẫm ở đây, muốn rời mộ địa không còn là việc khó, chỉ là mỗi khi gặp chút phiền toái nhỏ lại luôn có người nghi ngờ. Dần dần, cuối cùng ngoại trừ Giáo sư Trần và ba sinh viên khác, những người khác đều sớm đường ai nấy đi.
Ở trong mộ địa càng lâu, tâm tình người ta sẽ càng kém, cũng may, cuối cùng bọn họ vẫn an toàn rời khỏi mộ địa.
Lần nữa thấy ánh mặt trời khiến Đường Khanh hưng phấn không thôi, cô nhìn mặt trời rực rỡ trên bầu trời, hít sâu một hơi, cuối cùng cũng ra ngoài được! Về sau cô sẽ không bao giờ xuống mộ địa nữa!
Vị trí mộ địa cách sân bay một đoạn đường, giờ phút này sắc trời đã tối, nếu tìm xe chở từ trấn nhỏ sẽ có chút khó khăn, cuối cùng đoàn người bọn họ chỉ có thể nghỉ ngơi một đêm ở trấn nhỏ trước, chờ ngày mai rời khỏi nơi này.
Khách sạn nhỏ trong trấn cực kỳ tồi tàn, cũng may được cái sạch sẽ.
Vốn trong số sinh viên giáo sư Trần dẫn theo chỉ có hai nữ sinh là Đường Khanh và Mộc Cận, hai người các cô ở một phòng cũng không cần nhiều lời, chỉ là khi Đường Khanh nâng bước chân nặng nề sắp bước vào phòng cùng Mộc Cận, cổ áo cô lại đột nhiên bị người xách lên.
“Quân Lẫm?” Cô khó hiểu nhìn hắn, tưởng hắn không biết phòng mình ở nơi nào, vì thế cực kỳ hảo tâm chỉ chỗ: “Phòng của ngài ở bên kia.”
“Ta đương nhiên biết phòng ta ở nơi nào, chẳng qua tế phẩm của ta lại dường như không biết.”
Dại ra trong chốc lát, Đường Khanh liền hiểu được ý trong miệng hắn là gì, “Ngài muốn ở một phòng với tôi?”
Nhìn biểu cảm thoáng hiện kinh ngạc của đối phương, Quân Lẫm nhướng mày, sửa đúng nói: “Là ngươi phải ở một phòng với ta. Rốt cuộc tế phẩm thời thời khắc khắc đều phải đi theo chủ nhân phòng khi chủ nhân có yêu cầu gì.” Nói đến đây, hắn hơi mỉm cười, lộ ra hàm răng sắc bén.
Đường Khanh không khỏi rùng mình, lại không dám phản bác, cuối cùng chỉ có thể nặng nề bước chân theo hắn dưới ánh mắt nghi hoặc của Mộc Cận.
Vốn tưởng đã ngủ một phòng, vị tổ tông kia hẳn sẽ không nháo ra chuyện xấu gì nữa. Cho đến lúc hắn tắm rửa xong quấn khăn tắm bước ra, trong tay còn xách theo một chiếc…quần lót cực kỳ có phong cách nông thôn.
Đường Khanh vẻ mặt kinh hãi nhìn hắn, “Ngài làm gì vậy.”
Quân Lẫm cau mày, giơ chiếc quần lót kia ra trước mặt cô, lãnh đạm nói: “Đây là cái gì.”
“Hả?” Đường Khanh trợn tròn mắt. Nhưng hệ thống sau khi dại ra một lát thì đột nhiên cười điên cuồng.
“Ha ha ha ha ha, nam chính lần này quá đáng yêu, ha ha ha ha, Khanh Khanh ngươi mau nói cho hắn đây là cái gì! Còn nữa, xem dáng vẻ này của hắn hẳn là vẫn chưa biết nên mặc thế nào đâu, ngươi mau làm mẫu cho hắn.”
Nghe giọng hệ thống vui sướng khi người gặp họa, Đường Khanh tối sầm mặt, “Ngươi ‘con mèo nhà nó’ câm miệng cho ta!”
Quân Lẫm thấy cô không nói, mày vốn đang nhíu lại nhăn chặt thêm vài phần, “Nếu ngươi không biết, vậy ta đi hỏi người khác.”
Mắt thấy hắn muốn đi ra cửa, cô lập tức chặn lại nói: “Trở về, tôi biết đây là thứ gì, nhưng ngài nói cho tôi biết, thứ này ngài lấy từ đâu tới đây.”
Rõ ràng là một cổ nhân, lấy đâu ra thứ quỷ này chứ!
“Trước đó nhờ bà chủ mua.” Quân Lẫm mặt không đổi sắc giải thích: “Ta thấy y phục các ngươi mặc đều khác trước kia rất lớn, liền bảo bà ấy chuẩn bị cho ta một bộ y phục thời bây giờ. Cái này……” Nói đến quần lót, hắn lại giơ lên trước mặt Đường Khanh, “Nằm trong đám y phục bà ấy đưa cho ta.”
“Dừng lại!” Đường Khanh nhìn quần lót lắc lư trước mắt mình, cảm thấy đôi mắt mình cũng sắp mù luôn, cực kỳ đau đầu nói: “Ngài có thể đừng giơ nó trước mặt ta không!”
“Vậy ngươi nói cho ta dùng nó như thế nào.”
“…… Được rồi.”
Đường Khanh cắn răng, một tay cầm quần lót, sau khi cô làm mẫu một lần, đối phương rốt cuộc hiểu ra, chẳng qua lời hắn nói tiếp theo lại khiến cô trực tiếp sụp đổ.
“Ngươi mặc cho ta.”
“Cái trò gì thế?”
“Ta là chủ nhân, ngươi là tế phẩm, thân là tế phẩm dĩ nhiên phải hầu hạ chủ nhân. Ngươi có ý kiến?”
Nhịn một đường, lần này Đường Khanh hoàn toàn bùng nổ, “Tôi đương nhiên có ý kiến! Ý kiến của tôi rất lớn luôn! Đây là thế kỷ 21, không phải ngàn năm trước! Hiện tại là xã hội văn minh, chủ nhân em gái ngài á!”
Thiếu nữ trước mắt tràn đầy hơi thở thanh xuân, khi nhắc đến cô gái kia, dáng vẻ hưng phấn đó khiến ánh mắt Quân Lẫm hơi lạnh: “Ta không hy vọng nghe được ngươi khen bất cứ người nào khác ngoại trừ ta, nếu không……”
Đường Khanh rất muốn oán giận hỏi vặn hắn “nếu không” sẽ thế nào, nhưng tưởng tượng đến thực lực mạnh tới biến thái của đối phương, cô vẫn lập tức ngậm miệng, đương nhiên, nội tâm vẫn không nhịn được oán giận với hệ thống: “Mẹ nó chứ! Có thực lực thì ghê gớm lắm à!”
Hệ thống yếu ớt nói: “Đúng…… đúng là ghê gớm thật mà.”
Đường Khanh:……
“Ngươi rốt cuộc là hệ thống của ai!!”
Nghe ký chủ rít gào, hệ thống cảm thấy thật tủi thân, hắn chẳng qua chỉ nói thật thôi mà.
Giáo sư Lâu cũng chưa chết, chẳng qua ông ta đã như vậy, dù Quân Lẫm không lấy mạng ông ta thì ông ta cũng không thể ra khỏi mộ địa này. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, sống như vậy còn không bằng chết đi.
Nhưng hiện trường lại không có ai thương xót ông ta cả, sau khi lấy được thứ mình muốn, Quân Lẫm liền dẫn Đường Khanh rời đi.
Bởi vì sợ hãi, dọc theo đường này cô ngoan ngoãn nép phía sau đối phương, mặc dù nhiệt độ lạnh lẽo trên cơ thể đối phương khiến cô run rẩy, cô cũng không dám cách xa hắn nửa bước.
Quân Lẫm tuy không mở miệng đáp ứng cứu đám người giáo sư với cô, chẳng qua hắn vẫn mang theo cô tìm được người.
Mấy người giáo sư Trần đều bị thương ở mức độ khác nhau, tuy cũng không trí mạng, nhưng nếu qua thời gian dài không được chạy chữa, kết quả chỉ sợ sẽ không lạc quan.
Bởi đã mất đi mấy đồng bạn trong mộ địa, giờ phút này trên mặt mọi người đều đầy vẻ bi thương.
Đường Khanh đến cũng không khiến bọn họ vui sướng, ngược lại tâm sinh cảnh giác nói: “Ngươi, đừng tới đây!”
Vừa thấy trận thế này của bọn họ, cô nháy mắt liền hiểu ra, tình hình này chỉ e trước đó trong mộ có thứ gì giả mạo người quen của bọn họ, không có cách nào, cô chỉ có thể giải thích, cũng may mấy thứ quỷ quái không biết tên trong mộ đó tuy bắt chước được mặt người, nhưng ký ức lại không cách nào phục chế được. Sau khi nghe cô nói ra nhiều chuyện, mọi người cũng dần buông cảnh giác.
“Sở Ca, cậu còn nhớ Tề Lỗi và Giáo sư Lý không?”
“Nhớ rõ.”
“Má nó, cũng không biết sao mộ địa này lại như vậy, thế mà còn có quái vật biết dịch dung. Lại nói tiếp, chỉ sợ ngay từ lúc ngã vào trong mộ này bọn họ đã bị mấy thứ kia ám hại, nếu không phải Mộc Cận cảnh giác, chúng ta chỉ sợ sớm đã nghe theo lời bọn hắn!”
Đối phương càng nói càng tức giận, nhưng Mộc Cận vẫn mang vẻ mặt cảnh giác như cũ.
“Sở Ca, vị phía sau cậu là ai thế?”
Đường Khanh nhất thời không nghĩ ra được nên trả lời như thế nào, trong mộ tự dưng vô cớ xuất hiện một nam tử mặc cổ trang, quả thật cực kỳ quỷ dị.
“Trước đó tớ gặp được trong mộ địa, anh ấy là…… người của đội thám hiểm, trước đó nếu không nhờ anh ấy, chỉ sợ tớ sẽ không thể tới gặp mọi người.”
Cái gọi là “đội thám hiểm” rất nhanh đã bị mọi người ngộ nhận là kẻ trộm mộ, chẳng qua cô cũng lười giải thích, hiểu nhầm thì cứ hiểu nhầm đi, tóm lại vẫn tốt hơn là biết chân tướng.
Chuyên gia khảo cổ ít nhiều vẫn có chút chán ghét trộm mộ, sau khi nghe được cô giải thích, gần như mọi người ngay cả chào hỏi cũng lười chào, chỉ lo việc của bản thân. Cũng may Quân Lẫm tính tình lạnh nhạt, lúc này cho dù có người tiến lên chào hỏi, chỉ sợ hắn cũng sẽ không đáp lại lời nào.
Có Quân Lẫm ở đây, muốn rời mộ địa không còn là việc khó, chỉ là mỗi khi gặp chút phiền toái nhỏ lại luôn có người nghi ngờ. Dần dần, cuối cùng ngoại trừ Giáo sư Trần và ba sinh viên khác, những người khác đều sớm đường ai nấy đi.
Ở trong mộ địa càng lâu, tâm tình người ta sẽ càng kém, cũng may, cuối cùng bọn họ vẫn an toàn rời khỏi mộ địa.
Lần nữa thấy ánh mặt trời khiến Đường Khanh hưng phấn không thôi, cô nhìn mặt trời rực rỡ trên bầu trời, hít sâu một hơi, cuối cùng cũng ra ngoài được! Về sau cô sẽ không bao giờ xuống mộ địa nữa!
Vị trí mộ địa cách sân bay một đoạn đường, giờ phút này sắc trời đã tối, nếu tìm xe chở từ trấn nhỏ sẽ có chút khó khăn, cuối cùng đoàn người bọn họ chỉ có thể nghỉ ngơi một đêm ở trấn nhỏ trước, chờ ngày mai rời khỏi nơi này.
Khách sạn nhỏ trong trấn cực kỳ tồi tàn, cũng may được cái sạch sẽ.
Vốn trong số sinh viên giáo sư Trần dẫn theo chỉ có hai nữ sinh là Đường Khanh và Mộc Cận, hai người các cô ở một phòng cũng không cần nhiều lời, chỉ là khi Đường Khanh nâng bước chân nặng nề sắp bước vào phòng cùng Mộc Cận, cổ áo cô lại đột nhiên bị người xách lên.
“Quân Lẫm?” Cô khó hiểu nhìn hắn, tưởng hắn không biết phòng mình ở nơi nào, vì thế cực kỳ hảo tâm chỉ chỗ: “Phòng của ngài ở bên kia.”
“Ta đương nhiên biết phòng ta ở nơi nào, chẳng qua tế phẩm của ta lại dường như không biết.”
Dại ra trong chốc lát, Đường Khanh liền hiểu được ý trong miệng hắn là gì, “Ngài muốn ở một phòng với tôi?”
Nhìn biểu cảm thoáng hiện kinh ngạc của đối phương, Quân Lẫm nhướng mày, sửa đúng nói: “Là ngươi phải ở một phòng với ta. Rốt cuộc tế phẩm thời thời khắc khắc đều phải đi theo chủ nhân phòng khi chủ nhân có yêu cầu gì.” Nói đến đây, hắn hơi mỉm cười, lộ ra hàm răng sắc bén.
Đường Khanh không khỏi rùng mình, lại không dám phản bác, cuối cùng chỉ có thể nặng nề bước chân theo hắn dưới ánh mắt nghi hoặc của Mộc Cận.
Vốn tưởng đã ngủ một phòng, vị tổ tông kia hẳn sẽ không nháo ra chuyện xấu gì nữa. Cho đến lúc hắn tắm rửa xong quấn khăn tắm bước ra, trong tay còn xách theo một chiếc…quần lót cực kỳ có phong cách nông thôn.
Đường Khanh vẻ mặt kinh hãi nhìn hắn, “Ngài làm gì vậy.”
Quân Lẫm cau mày, giơ chiếc quần lót kia ra trước mặt cô, lãnh đạm nói: “Đây là cái gì.”
“Hả?” Đường Khanh trợn tròn mắt. Nhưng hệ thống sau khi dại ra một lát thì đột nhiên cười điên cuồng.
“Ha ha ha ha ha, nam chính lần này quá đáng yêu, ha ha ha ha, Khanh Khanh ngươi mau nói cho hắn đây là cái gì! Còn nữa, xem dáng vẻ này của hắn hẳn là vẫn chưa biết nên mặc thế nào đâu, ngươi mau làm mẫu cho hắn.”
Nghe giọng hệ thống vui sướng khi người gặp họa, Đường Khanh tối sầm mặt, “Ngươi ‘con mèo nhà nó’ câm miệng cho ta!”
Quân Lẫm thấy cô không nói, mày vốn đang nhíu lại nhăn chặt thêm vài phần, “Nếu ngươi không biết, vậy ta đi hỏi người khác.”
Mắt thấy hắn muốn đi ra cửa, cô lập tức chặn lại nói: “Trở về, tôi biết đây là thứ gì, nhưng ngài nói cho tôi biết, thứ này ngài lấy từ đâu tới đây.”
Rõ ràng là một cổ nhân, lấy đâu ra thứ quỷ này chứ!
“Trước đó nhờ bà chủ mua.” Quân Lẫm mặt không đổi sắc giải thích: “Ta thấy y phục các ngươi mặc đều khác trước kia rất lớn, liền bảo bà ấy chuẩn bị cho ta một bộ y phục thời bây giờ. Cái này……” Nói đến quần lót, hắn lại giơ lên trước mặt Đường Khanh, “Nằm trong đám y phục bà ấy đưa cho ta.”
“Dừng lại!” Đường Khanh nhìn quần lót lắc lư trước mắt mình, cảm thấy đôi mắt mình cũng sắp mù luôn, cực kỳ đau đầu nói: “Ngài có thể đừng giơ nó trước mặt ta không!”
“Vậy ngươi nói cho ta dùng nó như thế nào.”
“…… Được rồi.”
Đường Khanh cắn răng, một tay cầm quần lót, sau khi cô làm mẫu một lần, đối phương rốt cuộc hiểu ra, chẳng qua lời hắn nói tiếp theo lại khiến cô trực tiếp sụp đổ.
“Ngươi mặc cho ta.”
“Cái trò gì thế?”
“Ta là chủ nhân, ngươi là tế phẩm, thân là tế phẩm dĩ nhiên phải hầu hạ chủ nhân. Ngươi có ý kiến?”
Nhịn một đường, lần này Đường Khanh hoàn toàn bùng nổ, “Tôi đương nhiên có ý kiến! Ý kiến của tôi rất lớn luôn! Đây là thế kỷ 21, không phải ngàn năm trước! Hiện tại là xã hội văn minh, chủ nhân em gái ngài á!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook