Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
-
Chương 132: Thánh Nữ của Ma Hoàng 16
Edit: Xanh Lá
Phía sau lưng xé mở đau đớn, khiến chân cô trực tiếp mềm nhũn, ngay khi cô thiếu chút nữa ngã xuống đất, Thần Ánh Sáng ôm lấy cô.
“Làm sao vậy?”
Giọng nói ôn nhu vang lên, ngoài ý muốn lại khiến cô cảm thấy hơi dịu lại. Nhưng mặc dù bớt đau hơn, nhưng cảm giác kia vẫn khiến cô ứa mồ hôi lạnh, ngay cả lời nói cũng vì đau đớn mà hơi run lên.
“Lưng, đau.”
“Ừm, đau là được rồi.”
Thần Ánh Sáng không chút để ý nói, một tay khẽ vuốt lưng cô, dường như đang trấn an cô vậy.
Đường Khanh lúc này chỉ cảm thấy trước mắt đầy sao xẹt, khi nghe thấy vị thần kia nói ra lời này, cả người đều có chút choáng váng.
Cái gì gọi là ‘đau là được rồi’?
Trái cây này rốt cuộc còn có tác dụng gì nữa?
“Thống!”
“Ừm, có khả năng sau lưng ngươi sẽ mọc cánh nhỏ.”
“Cái trò gì thế?”
“Cánh thiên thần.”
Dứt lời, Đường Khanh trực tiếp dại ra, ngay cả đau đớn xé rách phía sau lưng cũng đều quên mất, trong đầu toàn bộ quanh quẩn mấy chữ hệ thống nói ra.
Thần Ánh Sáng thấy cô không giãy giụa nữa, lên tiếng dò hỏi: “Không đau?”
Nghe được lời này, cô quả thật không cảm thấy sau lưng đau nữa, vì thế gật gật đầu.
Thấy thế, khuôn mặt dưới thần quang kim sắc khẽ cau mày, chỉ nghe Thần Ánh Sáng nói: “Xem ra vẫn không đủ.”
Nghe được lời này, Đường Khanh có cảm giác không ổn, ý Thần Ánh Sáng nói chính là thần quả không đủ, nhưng phải dưới tình huống thế nào mới có thể không đủ, chẳng lẽ thật sự bị hệ thống nói trúng, tên này muốn cô biến thành thần?
Cùng nỗi khiếp sợ còn có hệ thống, thần quả này ngay cả nữ chính cũng chưa từng hưởng thụ, rốt cuộc thứ này cũng quá mức trân quý, dù là Thần Ánh Sáng muốn có được nó cũng cực kỳ khó khăn, nhưng trước mắt hắn vừa ra tay chính là hai quả, nhìn xu thế kia……
“Khanh Khanh à, ngươi cẩn thận Thần Ánh Sáng chút nha.” Hệ thống thấm thía nói, rốt cuộc, dù hệ thống chủ xuất hiện vấn đề, nam chính cũng vẫn là nam chính.
Nhiều năm hợp tác như vậy, sao Đường Khanh lại nghe không ra ý trong lời hắn, sớm từ ngày đầu tiên xuyên đến đây, cô đã nhận thấy vấn đề này, chỉ là cô cũng lười nói với hệ thống, rốt cuộc đã mấy thế giới trôi qua, cô cũng dần quen rồi.
“Hiện tại nên làm gì bây giờ?”
“Để ta ngẫm lại.”
Hệ thống cảm thấy mình rõ ràng là một đám số liệu, giờ phút này lại có thể cảm nhận được cảm giác đau đầu của con người.
Thần Ánh Sáng cũng sẽ không chờ hệ thống từ từ nghĩ biện pháp giải quyết, sau khi Đường Khanh gật đầu, hắn liền trực tiếp xé mở quần áo mặc trên người cô.
Chỉ nghe một tiếng xé, y phục Thánh Nữ liền hoàn toàn tan tành.
Cũng không biết có phải trong thời gian này bị Ma Hoàng đầu độc hay không, cô thế mà vẫn có thể trấn định.
“Thần, ngài muốn làm gì?”
“Muốn nhìn sau lưng nàng một chút.”
Giọng nói của Thần Ánh Sáng trước sau vẫn ôn nhu như một, không có nửa điểm cảm xúc không nên tồn tại nào, điều này khiến Đường Khanh dần yên lòng lại.
Xem ra, hắn chỉ muốn kiểm tra dấu vết xé rách sau lưng mình.
Trên tấm lưng láng mịn trắng như tuyết, bả vai vốn không nên có nửa điểm vết thương, giờ phút này lại xuất hiện hai vết rách nhàn nhạt, dường như có thứ gì muốn mọc ra từ bên trong.
Đường Khanh cảm thấy trên người mình lạnh lạnh, ngay sau đó, cô liền cảm nhận được một đôi tay ấm áp đột nhiên vuốt ve chỗ đau trên lưng mình.
“Thần?”
“Ừm, chưa mọc ra.”
Cũng không biết vì sao, nghe thấy đáp án này, Đường Khanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Vì sao vậy Thần, ngài muốn ta giống với ngài ư?”
“Chẳng lẽ Lâm Na không muốn trở thành thần?”
Lâm Na dĩ nhiên muốn trở thành thần, cô ấy tuy là Thánh Nữ, nhưng theo thời gian trôi qua, chờ đến khi một vị Thánh Nữ mới được tuyển ra, thần lực của cô ấy sẽ dần thoái hóa, cuối cùng già đi. Lúc trước cô ấy gia nhập vào phe Thần Bóng Tối, một ưu đãi Ma Hoàng đưa ra chính là giúp cô ấy trở thành một vị thần mới trên thế giới này.
Thần có thể hưởng thụ sinh mệnh vô biên, hưởng thụ dung nhan vĩnh viễn không thay đổi, điều này đối với cô ấy mà nói, chính là lực hấp dẫn trí mạng.
Chỉ là, hiện giờ trong cơ thể Lâm Na chính là Đường Khanh, cô lại không có hứng thú với việc làm thần.
“Thần, ta vốn không muốn trở thành thần.”
Thần Ánh Sáng dường như không có nửa điểm kinh ngạc, chỉ hỏi bằng phương thức khác: “Lúc trước, chính Lâm Na đã nói muốn vĩnh viễn ở cạnh ta, hiện giờ đổi ý rồi?”
Lâm Na quả thật từng nói muốn vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, rốt cuộc lúc đó cô ấy vẫn là phần tử cuồng nhiệt của Thần Ánh Sáng, nhưng Đường Khanh lại không phải a, vì thế cô chỉ có thể thu thập cục diện rối rắm này mà nói: “Thân phận Thần cao quý, ta chỉ là người phàm bình thường, không xứng làm bạn bên cạnh Thần.”
“Nhưng ta nói xứng đôi, nàng liền xứng đôi.”
Đường Khanh mệt tâm, cảm thấy ở trước mặt Thần Ánh Sáng, cô căn bản không nói thắng được hắn, cuối cùng, cô lựa chọn trầm mặc.
Dưới sự trầm mặc của cô, Thần Ánh Sáng vốn hẳn sẽ ở lại trong thời gian một ngày, đột nhiên khẽ hôn lên trán cô, liền biến mất trước mặt cô.
Hết thảy điều này quá mức đột ngột, ngay cả cô cũng có chút không kịp trở tay.
Nhưng hệ thống lại nói ra chân tướng, “Hắn đi tìm một thần quả khác.”
Đường Khanh:……
“Hắn chấp nhất muốn biến ta thành thần, là muốn làm gì?”
Cô không tin làm bạn cái quỷ gì kia, nếu muốn làm bạn, vì sao bây giờ mới hiện thân, sớm từ trước khi Ma Hoàng xuất hiện, hắn nên đến bên cạnh cô mới hợp tình hợp lý!
Trước mắt, cô cảm thấy mình không đơn thuần chỉ phải đề phòng Ma Hoàng, còn phải phòng cả Thần Ánh Sáng, quỷ biết hắn đang ấp ủ chuyện gì.
“Đúng rồi hệ thống, tới thế giới này lâu như vậy, ta vẫn chưa hỏi giá trị hắc hóa của nam chính. Nói đến đây, nếu hắn không yêu nữ chính, lại là thần linh cao cao tại thượng, còn về phe ánh sáng, hẳn là không có giá trị hắc hóa đúng không.”
Đường Khanh nghĩ rất đơn giản, nhưng hệ thống lại hung hăng đánh mặt cô.
“Không chỉ hắc hóa, còn hắc hóa 50%.”
Đường Khanh:……
“Đừng hỏi ta, ta cũng không biết, từ sau khi đi vào thế giới này, giá trị hắc hóa của Thần Ánh Sáng cũng đã là 50%.” Hệ thống nói.
Đường Khanh mệt tâm, giá trị hắc hóa này cô rốt cuộc phải hóa giải thế nào nha!
“Ta cảm thấy nhiệm vụ của thế giới này, có khả năng ta sẽ không hoàn thành được.”
Đường Khanh sống không còn gì luyến tiếc, lần đầu tiên cảm thấy hoàn thành một nhiệm vụ thật sự xa vời.
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sợ cái gì, nói không chừng ngày nào đó hệ thống chủ kiểm tra ra cái gì đó, nhiệm vụ của chúng ta liền có thể thu phục thì sao.”
“Hy vọng là thế.”
Một khắc trước cô còn sống không còn gì luyến tiếc, ngay sau đó liền biếng nhác nằm trên giường mình, cuối cùng có thể một mình hưởng thụ cái giường này nha!
Sau khi Thần Ánh Sáng rời khỏi, trong hôm nay liền rốt cuộc không tới nữa, đến tận lúc trời vừa tối, Ma Hoàng lại lần nữa xuất hiện.
Đường Khanh mặt không biểu cảm nhìn Ma Hoàng đi lại tự nhiên giống như nhà mình kia, đột nhiên có một tia hứng thú tà ác, “Hệ thống, ngươi nói xem vạn nhất ngày nào đó Thần Ánh Sáng và Thần Bóng Tối đụng mặt nhau, vậy sẽ thế nào?”
“Ngươi, sao lại nghĩ như vậy.” Hệ thống tỏ vẻ khiếp sợ, dù thế nào hắn cũng nghĩ không ra đó sẽ là hình ảnh gì.
“Hờ, ai bảo bọn họ luôn chạy tới nơi này của ta. Nói đến đây, ta quả thật rất chờ mong bọn họ đụng mặt đấy, nói không chừng đánh một hồi, bọn họ liền quên mất ta nha.” Đường Khanh càng nghĩ càng cảm thấy không tồi, “Lại nói không chừng hai người này đánh đến ngươi chết ta sống, sau đó nhiệm vụ của ta liền cứ thế tự nhiên hoàn thành cũng không chừng.”
Phía sau lưng xé mở đau đớn, khiến chân cô trực tiếp mềm nhũn, ngay khi cô thiếu chút nữa ngã xuống đất, Thần Ánh Sáng ôm lấy cô.
“Làm sao vậy?”
Giọng nói ôn nhu vang lên, ngoài ý muốn lại khiến cô cảm thấy hơi dịu lại. Nhưng mặc dù bớt đau hơn, nhưng cảm giác kia vẫn khiến cô ứa mồ hôi lạnh, ngay cả lời nói cũng vì đau đớn mà hơi run lên.
“Lưng, đau.”
“Ừm, đau là được rồi.”
Thần Ánh Sáng không chút để ý nói, một tay khẽ vuốt lưng cô, dường như đang trấn an cô vậy.
Đường Khanh lúc này chỉ cảm thấy trước mắt đầy sao xẹt, khi nghe thấy vị thần kia nói ra lời này, cả người đều có chút choáng váng.
Cái gì gọi là ‘đau là được rồi’?
Trái cây này rốt cuộc còn có tác dụng gì nữa?
“Thống!”
“Ừm, có khả năng sau lưng ngươi sẽ mọc cánh nhỏ.”
“Cái trò gì thế?”
“Cánh thiên thần.”
Dứt lời, Đường Khanh trực tiếp dại ra, ngay cả đau đớn xé rách phía sau lưng cũng đều quên mất, trong đầu toàn bộ quanh quẩn mấy chữ hệ thống nói ra.
Thần Ánh Sáng thấy cô không giãy giụa nữa, lên tiếng dò hỏi: “Không đau?”
Nghe được lời này, cô quả thật không cảm thấy sau lưng đau nữa, vì thế gật gật đầu.
Thấy thế, khuôn mặt dưới thần quang kim sắc khẽ cau mày, chỉ nghe Thần Ánh Sáng nói: “Xem ra vẫn không đủ.”
Nghe được lời này, Đường Khanh có cảm giác không ổn, ý Thần Ánh Sáng nói chính là thần quả không đủ, nhưng phải dưới tình huống thế nào mới có thể không đủ, chẳng lẽ thật sự bị hệ thống nói trúng, tên này muốn cô biến thành thần?
Cùng nỗi khiếp sợ còn có hệ thống, thần quả này ngay cả nữ chính cũng chưa từng hưởng thụ, rốt cuộc thứ này cũng quá mức trân quý, dù là Thần Ánh Sáng muốn có được nó cũng cực kỳ khó khăn, nhưng trước mắt hắn vừa ra tay chính là hai quả, nhìn xu thế kia……
“Khanh Khanh à, ngươi cẩn thận Thần Ánh Sáng chút nha.” Hệ thống thấm thía nói, rốt cuộc, dù hệ thống chủ xuất hiện vấn đề, nam chính cũng vẫn là nam chính.
Nhiều năm hợp tác như vậy, sao Đường Khanh lại nghe không ra ý trong lời hắn, sớm từ ngày đầu tiên xuyên đến đây, cô đã nhận thấy vấn đề này, chỉ là cô cũng lười nói với hệ thống, rốt cuộc đã mấy thế giới trôi qua, cô cũng dần quen rồi.
“Hiện tại nên làm gì bây giờ?”
“Để ta ngẫm lại.”
Hệ thống cảm thấy mình rõ ràng là một đám số liệu, giờ phút này lại có thể cảm nhận được cảm giác đau đầu của con người.
Thần Ánh Sáng cũng sẽ không chờ hệ thống từ từ nghĩ biện pháp giải quyết, sau khi Đường Khanh gật đầu, hắn liền trực tiếp xé mở quần áo mặc trên người cô.
Chỉ nghe một tiếng xé, y phục Thánh Nữ liền hoàn toàn tan tành.
Cũng không biết có phải trong thời gian này bị Ma Hoàng đầu độc hay không, cô thế mà vẫn có thể trấn định.
“Thần, ngài muốn làm gì?”
“Muốn nhìn sau lưng nàng một chút.”
Giọng nói của Thần Ánh Sáng trước sau vẫn ôn nhu như một, không có nửa điểm cảm xúc không nên tồn tại nào, điều này khiến Đường Khanh dần yên lòng lại.
Xem ra, hắn chỉ muốn kiểm tra dấu vết xé rách sau lưng mình.
Trên tấm lưng láng mịn trắng như tuyết, bả vai vốn không nên có nửa điểm vết thương, giờ phút này lại xuất hiện hai vết rách nhàn nhạt, dường như có thứ gì muốn mọc ra từ bên trong.
Đường Khanh cảm thấy trên người mình lạnh lạnh, ngay sau đó, cô liền cảm nhận được một đôi tay ấm áp đột nhiên vuốt ve chỗ đau trên lưng mình.
“Thần?”
“Ừm, chưa mọc ra.”
Cũng không biết vì sao, nghe thấy đáp án này, Đường Khanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Vì sao vậy Thần, ngài muốn ta giống với ngài ư?”
“Chẳng lẽ Lâm Na không muốn trở thành thần?”
Lâm Na dĩ nhiên muốn trở thành thần, cô ấy tuy là Thánh Nữ, nhưng theo thời gian trôi qua, chờ đến khi một vị Thánh Nữ mới được tuyển ra, thần lực của cô ấy sẽ dần thoái hóa, cuối cùng già đi. Lúc trước cô ấy gia nhập vào phe Thần Bóng Tối, một ưu đãi Ma Hoàng đưa ra chính là giúp cô ấy trở thành một vị thần mới trên thế giới này.
Thần có thể hưởng thụ sinh mệnh vô biên, hưởng thụ dung nhan vĩnh viễn không thay đổi, điều này đối với cô ấy mà nói, chính là lực hấp dẫn trí mạng.
Chỉ là, hiện giờ trong cơ thể Lâm Na chính là Đường Khanh, cô lại không có hứng thú với việc làm thần.
“Thần, ta vốn không muốn trở thành thần.”
Thần Ánh Sáng dường như không có nửa điểm kinh ngạc, chỉ hỏi bằng phương thức khác: “Lúc trước, chính Lâm Na đã nói muốn vĩnh viễn ở cạnh ta, hiện giờ đổi ý rồi?”
Lâm Na quả thật từng nói muốn vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, rốt cuộc lúc đó cô ấy vẫn là phần tử cuồng nhiệt của Thần Ánh Sáng, nhưng Đường Khanh lại không phải a, vì thế cô chỉ có thể thu thập cục diện rối rắm này mà nói: “Thân phận Thần cao quý, ta chỉ là người phàm bình thường, không xứng làm bạn bên cạnh Thần.”
“Nhưng ta nói xứng đôi, nàng liền xứng đôi.”
Đường Khanh mệt tâm, cảm thấy ở trước mặt Thần Ánh Sáng, cô căn bản không nói thắng được hắn, cuối cùng, cô lựa chọn trầm mặc.
Dưới sự trầm mặc của cô, Thần Ánh Sáng vốn hẳn sẽ ở lại trong thời gian một ngày, đột nhiên khẽ hôn lên trán cô, liền biến mất trước mặt cô.
Hết thảy điều này quá mức đột ngột, ngay cả cô cũng có chút không kịp trở tay.
Nhưng hệ thống lại nói ra chân tướng, “Hắn đi tìm một thần quả khác.”
Đường Khanh:……
“Hắn chấp nhất muốn biến ta thành thần, là muốn làm gì?”
Cô không tin làm bạn cái quỷ gì kia, nếu muốn làm bạn, vì sao bây giờ mới hiện thân, sớm từ trước khi Ma Hoàng xuất hiện, hắn nên đến bên cạnh cô mới hợp tình hợp lý!
Trước mắt, cô cảm thấy mình không đơn thuần chỉ phải đề phòng Ma Hoàng, còn phải phòng cả Thần Ánh Sáng, quỷ biết hắn đang ấp ủ chuyện gì.
“Đúng rồi hệ thống, tới thế giới này lâu như vậy, ta vẫn chưa hỏi giá trị hắc hóa của nam chính. Nói đến đây, nếu hắn không yêu nữ chính, lại là thần linh cao cao tại thượng, còn về phe ánh sáng, hẳn là không có giá trị hắc hóa đúng không.”
Đường Khanh nghĩ rất đơn giản, nhưng hệ thống lại hung hăng đánh mặt cô.
“Không chỉ hắc hóa, còn hắc hóa 50%.”
Đường Khanh:……
“Đừng hỏi ta, ta cũng không biết, từ sau khi đi vào thế giới này, giá trị hắc hóa của Thần Ánh Sáng cũng đã là 50%.” Hệ thống nói.
Đường Khanh mệt tâm, giá trị hắc hóa này cô rốt cuộc phải hóa giải thế nào nha!
“Ta cảm thấy nhiệm vụ của thế giới này, có khả năng ta sẽ không hoàn thành được.”
Đường Khanh sống không còn gì luyến tiếc, lần đầu tiên cảm thấy hoàn thành một nhiệm vụ thật sự xa vời.
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sợ cái gì, nói không chừng ngày nào đó hệ thống chủ kiểm tra ra cái gì đó, nhiệm vụ của chúng ta liền có thể thu phục thì sao.”
“Hy vọng là thế.”
Một khắc trước cô còn sống không còn gì luyến tiếc, ngay sau đó liền biếng nhác nằm trên giường mình, cuối cùng có thể một mình hưởng thụ cái giường này nha!
Sau khi Thần Ánh Sáng rời khỏi, trong hôm nay liền rốt cuộc không tới nữa, đến tận lúc trời vừa tối, Ma Hoàng lại lần nữa xuất hiện.
Đường Khanh mặt không biểu cảm nhìn Ma Hoàng đi lại tự nhiên giống như nhà mình kia, đột nhiên có một tia hứng thú tà ác, “Hệ thống, ngươi nói xem vạn nhất ngày nào đó Thần Ánh Sáng và Thần Bóng Tối đụng mặt nhau, vậy sẽ thế nào?”
“Ngươi, sao lại nghĩ như vậy.” Hệ thống tỏ vẻ khiếp sợ, dù thế nào hắn cũng nghĩ không ra đó sẽ là hình ảnh gì.
“Hờ, ai bảo bọn họ luôn chạy tới nơi này của ta. Nói đến đây, ta quả thật rất chờ mong bọn họ đụng mặt đấy, nói không chừng đánh một hồi, bọn họ liền quên mất ta nha.” Đường Khanh càng nghĩ càng cảm thấy không tồi, “Lại nói không chừng hai người này đánh đến ngươi chết ta sống, sau đó nhiệm vụ của ta liền cứ thế tự nhiên hoàn thành cũng không chừng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook