Chinh Phục - Lạc Dạ
-
Chương 48: Mười năm trước
=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Khả năng cách âm của cửa phòng ngủ không được tốt… Bấy giờ ván gỗ mỏng manh kia còn vang vọng tiếng TV ngoài phòng khách— Là đoạn giới thiệu tập sau ở cuối phim, nghe loáng thoáng… Nếu hắn không nhầm thì bộ phim giờ vàng này chỉ còn mỗi tập cuối. Thường thì bà Diệp phải xem đến giây cuối của ‘giới thiệu tập sau’ rồi mới thỏa mãn trở về phòng ngủ.
Vì vậy lúc này bọn họ không nên cãi nhau, tránh để người lớn trong nhà phải lo lắng.
Nhưng Diệp Gia Hành vẫn cảm nhận được ngọn lửa giận đang bùng lên trong lòng, thêm vào đó là vẻ mặt thờ ơ sao cũng được của ai đó… Khiến mọi thứ trở nên nghiêm trọng hơn.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố nén giọng nói đang có xu hướng to lên của mình xuống: “Tại sao…?! Tần Thứ… Anh có thấy mình quá đáng lắm không?! Đang yên đang lành anh ra tay với Đoàn thị để làm gì?”
Phản ứng của Tần Thứ là đôi mắt vô tội mở ra thật to
“Bắc Cương và Đoàn thị không nhiều quan hệ làm ăn, càng về sau thì xung đột về lợi ích càng ít. Mặt khác, anh vờn trước chặn sau thế này có vẻ là không muốn thu mua Đoàn thị mà chính xác là muốn nó phá sản luôn đúng không…?! Số tiền anh ném vào thị trường chứng khoán không ít hơn ngàn vạn đâu nhỉ? Tần Thứ, anh lắm hơi nhiều tiền nên thích chơi trò ‘lật mặt như lật bánh tráng, hô gió gọi mưa’ để tạo cho mình cảm giác thỏa mãn và nắm tất cả mọi thứ trong tay thế này phải không?”
Diệp Gia Hành nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu nổi mục đích và động cơ khiến anh làm những điều đó—- Nhìn từ góc độ nào cũng thấy mọi thứ đang hướng về mục đích đạp đổ Đoàn thị nhưng phá hủy công ty đó thì có lợi gì cho anh?! Theo lẽ thường thì người ta phải nâng giá cổ phiếu lên sau đó tranh thủ kiếm lời từ sự chênh lệnh giá mới đúng chứ? Làm gì có ai… Nếu anh đủ thời gian để làm những chuyện vô bổ như thế thì tại sao không đi về lo cho công ty của mình?
“Anh là một người rất đơn giản.” Chờ Diệp Gia Hành hỏi xong, Tần Thứ mới lên tiếng: “Những gì anh làm… Hẳn là em đang nghĩ rằng ‘phá hủy Đoàn thị thì có lợi gì cho anh’ phải không?”
Diệp Gia Hành im lặng nhìn anh, ánh mắt hắn đã nói cho anh biết đáp án.
“Thật ra những gì em nghĩ hoàn toàn không đúng.” Tần Thứ ngồi thẳng dậy, anh nói bằng giọng rất nghiêm túc: “Mục đích của anh là đánh bại Đoạn Nhận… Em nên biết rằng người đàn ông trong tình yêu rất nhỏ mọn và hẹp hòi.”
Sắc mặt Diệp Gia Hành thay đổi: “Anh…”
“Lòng anh không có đủ khoan dung để dùng cho những chuyện liên quan tới em. Anh không thể chấp nhận được chuyện người khác nắm điểm yếu của em trong tay rồi mặc cho em đi liều chết bán mạng vì anh ta như một lẽ đương nhiên như thế.” Tần Thứ nhíu mày, sự lạnh lẽo trong lời anh nói mang theo chút khinh bỉ và xem thường: “Đoạn Nhận… Là cái thá gì?!”
“Anh vừa mới nói cái gì?” Sắc mặt Diệp Gia Hành tái nhợt: “Anh đừng có…”
“Anh nói gì hả?” Tần Thứ chậm rãi đứng dậy bước từng bước tới— Bước chân của anh không dài nhưng cực kì ổn định, từng bước ẩn chứa sức mạnh kinh khủng… Anh thốt lên từng chữ: “Em nói xem anh đang nói cái gì.”
Ai cũng giữ trong lòng mình chút bí mật và chúng có những tính chất cùng như nguồn gốc hoàn toàn khác nhau. Điểm giống nhau duy nhất chính là tất cả đều được giấu kín trong tim và không muốn cho ai biết đến.
Đối với Diệp Gia Hành thì có một chuyện… Đó là chuyện duy nhất hắn luôn cố gắng phớt lờ và lãng quên, hơn nữa đó còn là thứ quá khứ mang sắc màu u ám được gọi là vết nhơ mà con người ta không dám quay đầu nhìn thẳng, những hình ảnh đó như cơn ác mộng mà hắn vẫn tưởng rằng nó đã phai mờ theo thời gian và không bao giờ trở lại…
Nhưng bây giờ đây, người đang bước về phía hắn lại dùng giọng điệu đó và những lời đầy tính ám chỉ để hỏi…
—-Tần Thứ, rốt cuộc anh… Đã biết cái gì?
Diệp Gia Hành bị khí thế của Tần Thứ chèn ép, hắn lùi bước theo bản năng.
Hành động lùi bước như đang nói lên điều gì đó và rồi hắn bị anh đè lên cửa trong nháy mắt.
Sức mạnh to lớn đến mức tiếng va chạm nặng nề từ phía xương sống đập mạnh vào trung ương thần kinh thính giác.
Tần Thứ đè vai Diệp Gia Hành, tay kia vén sợi tóc trên trán hắn rồi thong thả nói: “Đối với đàn ông, có những thứ luôn tồn tại như một giới hạn và—- Ý nghĩa của nó là không được chạm tới… Gia Hành, thật ra nỗi ám ảnh của em hoàn toàn không tồn tại.”
Câu nói không đầu chẳng đuôi cùng với ngữ điệu nhẹ bâng như bông giấy lọt vào tai Diệp Gia Hành lại biến thành tiếng sấm giật đùng đùng.
Hắn biết Tần Thứ đã điều tra vài chuyện về mình—- Chẳng hạn như những thói quen và sở thích của hắn, những chi tiết về cuộc sống của hắn, thậm chí… Anh còn nắm rõ về cái chết của cha hắn như lòng bàn tay. Với năng lực và thủ đoạn đó thì việc điều tra ra sự kiện kia chỉ đơn giản như một cái nhấc tay mà thôi.
Nhưng rốt cuộc tại sao lúc đó hắn lại quyết định lờ đi hành động điều tra của anh?
Chỉ có một lý do… Chính là thứ ấm áp của tình yêu… Chết tiệt…
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Diệp Gia Hành, Tần Thứ nắm cằm hắn nhấc lên để hai người đối mặt nhau: “Thả lỏng đi Gia Hành… Em có nghe thấy ba chữ ‘không tồn tại’ mà anh nói không?”
Diệp Gia Hành vung tay hất tay anh đi: “Rốt cuộc anh đang muốn nói cái gì…? Anh đã biết được con người đó của tôi rồi đó, anh định làm gì đây?”
“Em chính là em thôi, tách thành ‘đó’ với ‘đây’ để làm gì?” Tần Thứ thở dài, lời anh ói vẫn dịu dàng như thế: “Chúng ta đừng chơi trò bí mật nữa… Gia Hành, bây giờ người đàn ông mà em tưởng là mình nhỡ tay đánh chết đang sống rất vui vẻ ở thành phố S, cậu ta đã có được một người vợ hung dữ và một đứa con trai ba tuổi. Từ sự áy náy ray rứt với em và vết sẹo trên đầu kia… Thì chuyện của mười năm trước chả để lại thêm một dấu vết nào trên người cậu ta cả. Nếu em không tin, ngày mai sẽ anh bắt cóc bọn họ tới.”
Rõ ràng đó là thứ ngôn ngữ mà hắn rất quen thuộc, hắn có thể hiểu được ý nghĩa của từng chữ trong đó nhưng tại sao khi ghép lại với nhau thì mọi thứ lại biến thành một đống lộn xộn như dính hồ… Trong phút giây hoảng hốt, hắn bật thốt lên một chữ: “Phùng…”
Nhưng cái tên đó như những chiếc bánh răng rỉ sét khiến hắn không thể nào nói cho tròn.
Dù có là một người tốt bụng và thờ ơ cách mấy thì cũng không thể chấp nhận được khi thấy bạn cùng trường và đứa em nhỏ của mình quấn lấy nhau làm những hành động lố bịch, huống hồ thằng bạn đó còn kiêu căng nói với những người trong trường là: “Chơi đùa tí thôi mà… Tao mà thật lòng á? Theo tao thấy thì thằng nhóc đó thiếu…”
Đến nay Diệp Gia Hành vẫn còn nhớ câu nói đó bị cắt ngang vì cú đấm của mình đã khiến cho mặt mũi tên đó đầy máu.
Cú đầm đầy lửa giận được đánh ra liên tục nhưng chẳng những không nhẹ đi mà còn trở nên mạnh mẽ hơn—- Phảng phất như sự hối hận và cơn tức khi thân thể mình bị làm nhục và không thể bảo vệ đã tìm được chỗ để trút, thế là mọi thứ cứ bùng lên rồi vui vẻ tìm đến nơi để trút…
Gương mặt biến dạng dưới nắm đấm và tiếng gào thét trở dần nhòa đi, tâm hồn nhuốm màu căm phẫn bị máu tươi kích thích ngày một đẩy lý trí đi xa… Hắn thầm nghĩ, nếu mình có thể—- hủy diệt cái thằng người đầy máu này thì sẽ bù đắp được thứ gì đó, có thể quay trở về quá khứ và thay đổi những gì từng xảy ra.
Chuyện đó xảy ra ở một con hẻm tối trong thành phố, nơi đó chỉ có người đánh, người bị đánh và một người anh khóa trên vô tình biết được mọi chuyện… Đoạn Nhận.
Sự trống rỗng và cạn kiệt nguồn sống khiến cơ thể và đầu óc Diệp Gia Hành bay bay, hắn ngước tầm mắt mơ màng lên nhìn bóng đen co rúc cách mình ba mét—- Đó chính là cái thằng mà hắn vừa mới đánh đến nỗi nhũn cả khớp xương, từng đốt ngón tay cảm nhận được những cây xương sườn gãy đôi. Thêm vào đó là hơi thở đi ra có vẻ nhiều hơn hít vào.
Đoạn Nhận ngồi xổm xuống cạnh hắn, tuy tay chân hơi luống cuống nhưng vẫn biết phải làm thế nào: “Gia Hành, không sao đâu cứ để anh xử lý… Cậu không cần phải lo lắng… Với tính tình của cậu ta thì dù có vắng mặt ba tháng cũng không có ai để ý đâu… Cậu yên tâm, anh sẽ dẹp yên chuyện này…”
Những kí ức lờ mờ còn đọng lại trong trí nhớ hắn chính là cảnh Đoạn Nhận vội vàng cởi chiếc áo khoác đen dính đầy máu trên người hắn ra rồi khoác chiếc áo bành tô của mình lên vai hắn… Ấm áp, sự ấm áp của hơi người hòa lẫn mùi thuốc lá vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Hắn tạm nghỉ học một tháng để dẫn Gia Lâm trở về thành phố C rồi chờ đợi hình phạt trong sự lo lắng bứt rứt và tuyệt vọng—- Có thể hắn sẽ bị giam suốt quãng đời còn lại, hoặc là lấy mạng mình ra đổi… Nhưng rõ ràng hắn đã thề sẽ chăm sóc gia đình này thay cha…
Cuối cùng, hắn chờ được cú điện thoại đến từ Đoạn Nhận, anh vui sướng nói: “Tất cả đã được xử lý, anh cũng đã chuyển trường cho cậu ta nên chắc chắn sẽ không có ai biết đâu.” Tuy dùng thân phận cậu ấm của Đoàn thị để dẹp yên chuyện đó sẽ mang đến vài phiền phức nhưng suy cho cùng cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Nhưng quá khứ đó vẫn luôn co rúc ở một góc đầy u ám, kinh hoàng và đáng sợ trong lòng hắn.
Nhìn sóng nước dập dờn trong mắt Diệp Gia Hành dần bị đè nén thành vẻ bình tĩnh và ảm đạm, những lời anh định nói bất giác trở nên dịu dàng và mềm mại hơn: “Gia Hành… Hãy tin anh…”
Cảm giác kí ức chợt ùa về chẳng mấy vui vẻ, mặt Diệp Gia Hành tái nhợt, ánh mắt nhìn người trước mặt như xuyên qua anh để chạm đến nơi hư không nào đó: “Tần Thứ, anh giỏi quá nhỉ…”
—-Chuyện mà hắn cứ tưởng rằng mình đã chôn xuống rất sâu cũng bị anh đào ra được… Cảm giác bị người ta chiếu đèn X quang vào nhìn chẳng cách nào khớp được hai từ ‘tin tưởng’.
Tần Thứ nắm lấy tay hắn, những ngón tay trong lòng bàn tay anh thoáng lạnh: “Anh ta đã làm rất hay… Rõ ràng Phùng Tường chỉ bị đánh mấy cái mà anh ta đã vừa đấm vừa xoa đẩy người ta ra khỏi thành phố Z, tin tức bị ém đi không lộ ra chút sơ hở nào rồi lại quay về giả làm người tốt trước mặt em, giữ được một cái ơn lớn… Khi đó em đã nhận được lời mời của LBS* rồi nhỉ? Thế mà em đã hoãn lại hai năm mới bắt đầu học chương trình quản lý… Chỉ để ở lại thành phố Z giúp anh ta giành cái quyền thừa kế rách nát kia đúng không?”
(*) LBS (viết tắt từ London Business School): Một trường đại học thương mại tài chính của London được thành lập từ năm 1964.
“Chuyện đó liên quan gì tới anh?!” Diệp Gia Hành cố gắng vùng vẫy khỏi tay anh: “Tần Thứ, anh thích tự cho là mình đúng hơi lố rồi… Những thứ tôi bỏ ra và lấy được trong những năm tôi ở Đoàn thị anh biết được bao nhiêu…? Dù Đoạn Nhận có tạo ra một điểm yếu để nắm thóp tôi thì liên quan gì tới anh? Chỉ với một chuyện xảy ra hơn mười năm trước mà anh đã mượn danh nghĩa vì tôi để phá hủy cả một công ty… Anh có cảm thấy mình ngây thơ và buồn cười lắm không…? Đúng, những người vừa sinh ra đã đứng trên đầu người ta thì làm sao mà biết được những cố gắng và nỗ lực của người khác đây?! Anh đánh một trận chiến khiến cả hai bên đều thiệt chỉ vì một lý do mà chính tôi cũng đã quên… Rõ ràng trong chuyện đó tôi… Dù thằng kia vẫn chưa chết thì sao? Ở thời điểm đó tôi đã nảy sinh ý định dơ dẩn đó là sự thật—- Và bây giờ vẫn vậy!”
“Em bảo anh để mặc cho em bị người khác nắm trong lòng bàn tay ấy hả?!” Tần Thứ xoay vai hắn, các đầu ngón tay trắng bệnh vì anh đã dùng quá nhiều sức, nhiều đến nỗi cảm nhận được cái ấm của da thịt và máu: “Nếu người có mặt lúc đó là anh thì chỉ cần một câu của em, anh có thể giết bất kì người nào! Sao anh có thể để em dính tới…”
“Nếu có anh ở đó thì anh cũng chỉ là một người qua đường.” Diệp Gia Hành nhìn Tần Thứ, gằn từng chữ: “Đừng nói là mười năm trước, năm năm trước thì cả hai chúng ta cũng chẳng có liên quan gì tới nhau cả…”
Lực bóp trên vai nhẹ đi khi những lời đó được thốt ra, Diệp Gia Hành đẩy Tần Thứ rồi mở cửa phòng ngủ: “Bình tĩnh lại đi, Tần Thứ…”
Tiếng cãi nhau to hơn bao giờ hết khi mất đi sự ngăn cản của cánh cửa… Bà Diệp chẳng biết mô tê gì ngồi đó trơ mắt nhìn Diệp Gia Hành giật lấy áo khoác trên giá treo bỏ ra ngoài, không biết nên khuyên gì: “Gia Hành, giờ này rồi mà còn định đi…”
‘Rầm’, đó là tiếng cửa bị dập mạnh.
Nửa tiêng sau, bà Diệp bưng chén chè trái cây đi tới phòng ngủ chính: “Tiểu Tần, hai đứa cãi nhau hả?”
Tần Thứ chuyển tầm mắt từ màn hình điện thoại sang: “Không có gì đâu mẹ… Tại con không tốt nên làm Gia Hành nổi giận.”
“Tính Gia Hành…” Bà Diệp đưa chiếc chén sứ men xanh cho anh: “Hai đứa cãi nhau, mẹ không tiện nói… Nhưng mà…”
Tần Thứ kiên nhẫn an ủi bà vài cậu, nói tới nói lui một hồi thì chính anh lại trở nên khó chịu.
—-Sao tự nhiên đang yên đang lành đi cãi nhau vậy? Đáng lẽ lúc nãy anh nên đuổi theo… Mặt mũi đáng giá mấy đồng? Huống hồ bây giờ đang là nửa đêm nửa hôm, lỡ đâu hắn lượn đến quán bar mua say thì phải làm sao bây giờ?
Ngồi đó bứt rứt thêm một lát, Tần Thứ cầm chén đồ ngọt trên bàn lên trút hết xuống bụng chẳng cần biết nó là gì rồi cầm điện thoại lên ra khỏi nhà: “Mẹ đừng lo lắng… Để con đi tìm em ấy về.”
Bà Diệp xách áo anh lên đi theo: “Áo này tiểu Tần… Con đi đường cẩn thận nhé…”
Bà ngồi trong nhà đợi một lát, nhìn sang chiếc đồng hồ vừa chạy đến mười giờ rồi lại rầu rĩ nhìn căn nhà vắng tanh không biết phải làm gì mới tốt… Bà gọi hai cuộc nhưng Diệp Gia Hành không nghe máy, lòng bà nóng như lửa đốt nên chưa kịp nghĩ gì đã nhấn gọi cho Diệp Gia Lâm: “Gia Lâm à… Anh con với tiểu Tần cãi nhau, cả hai đứa đều chạy ra ngoài rồi….”
Diệp Gia Lâm lập tức đạp Lôi Quân nằm bên cạnh xuống giường: “Khởi động xe đi… À khoan! Lấy quần áo cho em trước đã… Con không nói mẹ ạ, con đang nói với tên ngốc này mà… Mẹ đừng lo, đừng sợ, con sẽ qua đó với mẹ và giúp mẹ bắt anh hai về đánh đòn ngay… Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn không biết ***!”
— Hết chương 48—
Khả năng cách âm của cửa phòng ngủ không được tốt… Bấy giờ ván gỗ mỏng manh kia còn vang vọng tiếng TV ngoài phòng khách— Là đoạn giới thiệu tập sau ở cuối phim, nghe loáng thoáng… Nếu hắn không nhầm thì bộ phim giờ vàng này chỉ còn mỗi tập cuối. Thường thì bà Diệp phải xem đến giây cuối của ‘giới thiệu tập sau’ rồi mới thỏa mãn trở về phòng ngủ.
Vì vậy lúc này bọn họ không nên cãi nhau, tránh để người lớn trong nhà phải lo lắng.
Nhưng Diệp Gia Hành vẫn cảm nhận được ngọn lửa giận đang bùng lên trong lòng, thêm vào đó là vẻ mặt thờ ơ sao cũng được của ai đó… Khiến mọi thứ trở nên nghiêm trọng hơn.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố nén giọng nói đang có xu hướng to lên của mình xuống: “Tại sao…?! Tần Thứ… Anh có thấy mình quá đáng lắm không?! Đang yên đang lành anh ra tay với Đoàn thị để làm gì?”
Phản ứng của Tần Thứ là đôi mắt vô tội mở ra thật to
“Bắc Cương và Đoàn thị không nhiều quan hệ làm ăn, càng về sau thì xung đột về lợi ích càng ít. Mặt khác, anh vờn trước chặn sau thế này có vẻ là không muốn thu mua Đoàn thị mà chính xác là muốn nó phá sản luôn đúng không…?! Số tiền anh ném vào thị trường chứng khoán không ít hơn ngàn vạn đâu nhỉ? Tần Thứ, anh lắm hơi nhiều tiền nên thích chơi trò ‘lật mặt như lật bánh tráng, hô gió gọi mưa’ để tạo cho mình cảm giác thỏa mãn và nắm tất cả mọi thứ trong tay thế này phải không?”
Diệp Gia Hành nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu nổi mục đích và động cơ khiến anh làm những điều đó—- Nhìn từ góc độ nào cũng thấy mọi thứ đang hướng về mục đích đạp đổ Đoàn thị nhưng phá hủy công ty đó thì có lợi gì cho anh?! Theo lẽ thường thì người ta phải nâng giá cổ phiếu lên sau đó tranh thủ kiếm lời từ sự chênh lệnh giá mới đúng chứ? Làm gì có ai… Nếu anh đủ thời gian để làm những chuyện vô bổ như thế thì tại sao không đi về lo cho công ty của mình?
“Anh là một người rất đơn giản.” Chờ Diệp Gia Hành hỏi xong, Tần Thứ mới lên tiếng: “Những gì anh làm… Hẳn là em đang nghĩ rằng ‘phá hủy Đoàn thị thì có lợi gì cho anh’ phải không?”
Diệp Gia Hành im lặng nhìn anh, ánh mắt hắn đã nói cho anh biết đáp án.
“Thật ra những gì em nghĩ hoàn toàn không đúng.” Tần Thứ ngồi thẳng dậy, anh nói bằng giọng rất nghiêm túc: “Mục đích của anh là đánh bại Đoạn Nhận… Em nên biết rằng người đàn ông trong tình yêu rất nhỏ mọn và hẹp hòi.”
Sắc mặt Diệp Gia Hành thay đổi: “Anh…”
“Lòng anh không có đủ khoan dung để dùng cho những chuyện liên quan tới em. Anh không thể chấp nhận được chuyện người khác nắm điểm yếu của em trong tay rồi mặc cho em đi liều chết bán mạng vì anh ta như một lẽ đương nhiên như thế.” Tần Thứ nhíu mày, sự lạnh lẽo trong lời anh nói mang theo chút khinh bỉ và xem thường: “Đoạn Nhận… Là cái thá gì?!”
“Anh vừa mới nói cái gì?” Sắc mặt Diệp Gia Hành tái nhợt: “Anh đừng có…”
“Anh nói gì hả?” Tần Thứ chậm rãi đứng dậy bước từng bước tới— Bước chân của anh không dài nhưng cực kì ổn định, từng bước ẩn chứa sức mạnh kinh khủng… Anh thốt lên từng chữ: “Em nói xem anh đang nói cái gì.”
Ai cũng giữ trong lòng mình chút bí mật và chúng có những tính chất cùng như nguồn gốc hoàn toàn khác nhau. Điểm giống nhau duy nhất chính là tất cả đều được giấu kín trong tim và không muốn cho ai biết đến.
Đối với Diệp Gia Hành thì có một chuyện… Đó là chuyện duy nhất hắn luôn cố gắng phớt lờ và lãng quên, hơn nữa đó còn là thứ quá khứ mang sắc màu u ám được gọi là vết nhơ mà con người ta không dám quay đầu nhìn thẳng, những hình ảnh đó như cơn ác mộng mà hắn vẫn tưởng rằng nó đã phai mờ theo thời gian và không bao giờ trở lại…
Nhưng bây giờ đây, người đang bước về phía hắn lại dùng giọng điệu đó và những lời đầy tính ám chỉ để hỏi…
—-Tần Thứ, rốt cuộc anh… Đã biết cái gì?
Diệp Gia Hành bị khí thế của Tần Thứ chèn ép, hắn lùi bước theo bản năng.
Hành động lùi bước như đang nói lên điều gì đó và rồi hắn bị anh đè lên cửa trong nháy mắt.
Sức mạnh to lớn đến mức tiếng va chạm nặng nề từ phía xương sống đập mạnh vào trung ương thần kinh thính giác.
Tần Thứ đè vai Diệp Gia Hành, tay kia vén sợi tóc trên trán hắn rồi thong thả nói: “Đối với đàn ông, có những thứ luôn tồn tại như một giới hạn và—- Ý nghĩa của nó là không được chạm tới… Gia Hành, thật ra nỗi ám ảnh của em hoàn toàn không tồn tại.”
Câu nói không đầu chẳng đuôi cùng với ngữ điệu nhẹ bâng như bông giấy lọt vào tai Diệp Gia Hành lại biến thành tiếng sấm giật đùng đùng.
Hắn biết Tần Thứ đã điều tra vài chuyện về mình—- Chẳng hạn như những thói quen và sở thích của hắn, những chi tiết về cuộc sống của hắn, thậm chí… Anh còn nắm rõ về cái chết của cha hắn như lòng bàn tay. Với năng lực và thủ đoạn đó thì việc điều tra ra sự kiện kia chỉ đơn giản như một cái nhấc tay mà thôi.
Nhưng rốt cuộc tại sao lúc đó hắn lại quyết định lờ đi hành động điều tra của anh?
Chỉ có một lý do… Chính là thứ ấm áp của tình yêu… Chết tiệt…
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Diệp Gia Hành, Tần Thứ nắm cằm hắn nhấc lên để hai người đối mặt nhau: “Thả lỏng đi Gia Hành… Em có nghe thấy ba chữ ‘không tồn tại’ mà anh nói không?”
Diệp Gia Hành vung tay hất tay anh đi: “Rốt cuộc anh đang muốn nói cái gì…? Anh đã biết được con người đó của tôi rồi đó, anh định làm gì đây?”
“Em chính là em thôi, tách thành ‘đó’ với ‘đây’ để làm gì?” Tần Thứ thở dài, lời anh ói vẫn dịu dàng như thế: “Chúng ta đừng chơi trò bí mật nữa… Gia Hành, bây giờ người đàn ông mà em tưởng là mình nhỡ tay đánh chết đang sống rất vui vẻ ở thành phố S, cậu ta đã có được một người vợ hung dữ và một đứa con trai ba tuổi. Từ sự áy náy ray rứt với em và vết sẹo trên đầu kia… Thì chuyện của mười năm trước chả để lại thêm một dấu vết nào trên người cậu ta cả. Nếu em không tin, ngày mai sẽ anh bắt cóc bọn họ tới.”
Rõ ràng đó là thứ ngôn ngữ mà hắn rất quen thuộc, hắn có thể hiểu được ý nghĩa của từng chữ trong đó nhưng tại sao khi ghép lại với nhau thì mọi thứ lại biến thành một đống lộn xộn như dính hồ… Trong phút giây hoảng hốt, hắn bật thốt lên một chữ: “Phùng…”
Nhưng cái tên đó như những chiếc bánh răng rỉ sét khiến hắn không thể nào nói cho tròn.
Dù có là một người tốt bụng và thờ ơ cách mấy thì cũng không thể chấp nhận được khi thấy bạn cùng trường và đứa em nhỏ của mình quấn lấy nhau làm những hành động lố bịch, huống hồ thằng bạn đó còn kiêu căng nói với những người trong trường là: “Chơi đùa tí thôi mà… Tao mà thật lòng á? Theo tao thấy thì thằng nhóc đó thiếu…”
Đến nay Diệp Gia Hành vẫn còn nhớ câu nói đó bị cắt ngang vì cú đấm của mình đã khiến cho mặt mũi tên đó đầy máu.
Cú đầm đầy lửa giận được đánh ra liên tục nhưng chẳng những không nhẹ đi mà còn trở nên mạnh mẽ hơn—- Phảng phất như sự hối hận và cơn tức khi thân thể mình bị làm nhục và không thể bảo vệ đã tìm được chỗ để trút, thế là mọi thứ cứ bùng lên rồi vui vẻ tìm đến nơi để trút…
Gương mặt biến dạng dưới nắm đấm và tiếng gào thét trở dần nhòa đi, tâm hồn nhuốm màu căm phẫn bị máu tươi kích thích ngày một đẩy lý trí đi xa… Hắn thầm nghĩ, nếu mình có thể—- hủy diệt cái thằng người đầy máu này thì sẽ bù đắp được thứ gì đó, có thể quay trở về quá khứ và thay đổi những gì từng xảy ra.
Chuyện đó xảy ra ở một con hẻm tối trong thành phố, nơi đó chỉ có người đánh, người bị đánh và một người anh khóa trên vô tình biết được mọi chuyện… Đoạn Nhận.
Sự trống rỗng và cạn kiệt nguồn sống khiến cơ thể và đầu óc Diệp Gia Hành bay bay, hắn ngước tầm mắt mơ màng lên nhìn bóng đen co rúc cách mình ba mét—- Đó chính là cái thằng mà hắn vừa mới đánh đến nỗi nhũn cả khớp xương, từng đốt ngón tay cảm nhận được những cây xương sườn gãy đôi. Thêm vào đó là hơi thở đi ra có vẻ nhiều hơn hít vào.
Đoạn Nhận ngồi xổm xuống cạnh hắn, tuy tay chân hơi luống cuống nhưng vẫn biết phải làm thế nào: “Gia Hành, không sao đâu cứ để anh xử lý… Cậu không cần phải lo lắng… Với tính tình của cậu ta thì dù có vắng mặt ba tháng cũng không có ai để ý đâu… Cậu yên tâm, anh sẽ dẹp yên chuyện này…”
Những kí ức lờ mờ còn đọng lại trong trí nhớ hắn chính là cảnh Đoạn Nhận vội vàng cởi chiếc áo khoác đen dính đầy máu trên người hắn ra rồi khoác chiếc áo bành tô của mình lên vai hắn… Ấm áp, sự ấm áp của hơi người hòa lẫn mùi thuốc lá vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Hắn tạm nghỉ học một tháng để dẫn Gia Lâm trở về thành phố C rồi chờ đợi hình phạt trong sự lo lắng bứt rứt và tuyệt vọng—- Có thể hắn sẽ bị giam suốt quãng đời còn lại, hoặc là lấy mạng mình ra đổi… Nhưng rõ ràng hắn đã thề sẽ chăm sóc gia đình này thay cha…
Cuối cùng, hắn chờ được cú điện thoại đến từ Đoạn Nhận, anh vui sướng nói: “Tất cả đã được xử lý, anh cũng đã chuyển trường cho cậu ta nên chắc chắn sẽ không có ai biết đâu.” Tuy dùng thân phận cậu ấm của Đoàn thị để dẹp yên chuyện đó sẽ mang đến vài phiền phức nhưng suy cho cùng cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Nhưng quá khứ đó vẫn luôn co rúc ở một góc đầy u ám, kinh hoàng và đáng sợ trong lòng hắn.
Nhìn sóng nước dập dờn trong mắt Diệp Gia Hành dần bị đè nén thành vẻ bình tĩnh và ảm đạm, những lời anh định nói bất giác trở nên dịu dàng và mềm mại hơn: “Gia Hành… Hãy tin anh…”
Cảm giác kí ức chợt ùa về chẳng mấy vui vẻ, mặt Diệp Gia Hành tái nhợt, ánh mắt nhìn người trước mặt như xuyên qua anh để chạm đến nơi hư không nào đó: “Tần Thứ, anh giỏi quá nhỉ…”
—-Chuyện mà hắn cứ tưởng rằng mình đã chôn xuống rất sâu cũng bị anh đào ra được… Cảm giác bị người ta chiếu đèn X quang vào nhìn chẳng cách nào khớp được hai từ ‘tin tưởng’.
Tần Thứ nắm lấy tay hắn, những ngón tay trong lòng bàn tay anh thoáng lạnh: “Anh ta đã làm rất hay… Rõ ràng Phùng Tường chỉ bị đánh mấy cái mà anh ta đã vừa đấm vừa xoa đẩy người ta ra khỏi thành phố Z, tin tức bị ém đi không lộ ra chút sơ hở nào rồi lại quay về giả làm người tốt trước mặt em, giữ được một cái ơn lớn… Khi đó em đã nhận được lời mời của LBS* rồi nhỉ? Thế mà em đã hoãn lại hai năm mới bắt đầu học chương trình quản lý… Chỉ để ở lại thành phố Z giúp anh ta giành cái quyền thừa kế rách nát kia đúng không?”
(*) LBS (viết tắt từ London Business School): Một trường đại học thương mại tài chính của London được thành lập từ năm 1964.
“Chuyện đó liên quan gì tới anh?!” Diệp Gia Hành cố gắng vùng vẫy khỏi tay anh: “Tần Thứ, anh thích tự cho là mình đúng hơi lố rồi… Những thứ tôi bỏ ra và lấy được trong những năm tôi ở Đoàn thị anh biết được bao nhiêu…? Dù Đoạn Nhận có tạo ra một điểm yếu để nắm thóp tôi thì liên quan gì tới anh? Chỉ với một chuyện xảy ra hơn mười năm trước mà anh đã mượn danh nghĩa vì tôi để phá hủy cả một công ty… Anh có cảm thấy mình ngây thơ và buồn cười lắm không…? Đúng, những người vừa sinh ra đã đứng trên đầu người ta thì làm sao mà biết được những cố gắng và nỗ lực của người khác đây?! Anh đánh một trận chiến khiến cả hai bên đều thiệt chỉ vì một lý do mà chính tôi cũng đã quên… Rõ ràng trong chuyện đó tôi… Dù thằng kia vẫn chưa chết thì sao? Ở thời điểm đó tôi đã nảy sinh ý định dơ dẩn đó là sự thật—- Và bây giờ vẫn vậy!”
“Em bảo anh để mặc cho em bị người khác nắm trong lòng bàn tay ấy hả?!” Tần Thứ xoay vai hắn, các đầu ngón tay trắng bệnh vì anh đã dùng quá nhiều sức, nhiều đến nỗi cảm nhận được cái ấm của da thịt và máu: “Nếu người có mặt lúc đó là anh thì chỉ cần một câu của em, anh có thể giết bất kì người nào! Sao anh có thể để em dính tới…”
“Nếu có anh ở đó thì anh cũng chỉ là một người qua đường.” Diệp Gia Hành nhìn Tần Thứ, gằn từng chữ: “Đừng nói là mười năm trước, năm năm trước thì cả hai chúng ta cũng chẳng có liên quan gì tới nhau cả…”
Lực bóp trên vai nhẹ đi khi những lời đó được thốt ra, Diệp Gia Hành đẩy Tần Thứ rồi mở cửa phòng ngủ: “Bình tĩnh lại đi, Tần Thứ…”
Tiếng cãi nhau to hơn bao giờ hết khi mất đi sự ngăn cản của cánh cửa… Bà Diệp chẳng biết mô tê gì ngồi đó trơ mắt nhìn Diệp Gia Hành giật lấy áo khoác trên giá treo bỏ ra ngoài, không biết nên khuyên gì: “Gia Hành, giờ này rồi mà còn định đi…”
‘Rầm’, đó là tiếng cửa bị dập mạnh.
Nửa tiêng sau, bà Diệp bưng chén chè trái cây đi tới phòng ngủ chính: “Tiểu Tần, hai đứa cãi nhau hả?”
Tần Thứ chuyển tầm mắt từ màn hình điện thoại sang: “Không có gì đâu mẹ… Tại con không tốt nên làm Gia Hành nổi giận.”
“Tính Gia Hành…” Bà Diệp đưa chiếc chén sứ men xanh cho anh: “Hai đứa cãi nhau, mẹ không tiện nói… Nhưng mà…”
Tần Thứ kiên nhẫn an ủi bà vài cậu, nói tới nói lui một hồi thì chính anh lại trở nên khó chịu.
—-Sao tự nhiên đang yên đang lành đi cãi nhau vậy? Đáng lẽ lúc nãy anh nên đuổi theo… Mặt mũi đáng giá mấy đồng? Huống hồ bây giờ đang là nửa đêm nửa hôm, lỡ đâu hắn lượn đến quán bar mua say thì phải làm sao bây giờ?
Ngồi đó bứt rứt thêm một lát, Tần Thứ cầm chén đồ ngọt trên bàn lên trút hết xuống bụng chẳng cần biết nó là gì rồi cầm điện thoại lên ra khỏi nhà: “Mẹ đừng lo lắng… Để con đi tìm em ấy về.”
Bà Diệp xách áo anh lên đi theo: “Áo này tiểu Tần… Con đi đường cẩn thận nhé…”
Bà ngồi trong nhà đợi một lát, nhìn sang chiếc đồng hồ vừa chạy đến mười giờ rồi lại rầu rĩ nhìn căn nhà vắng tanh không biết phải làm gì mới tốt… Bà gọi hai cuộc nhưng Diệp Gia Hành không nghe máy, lòng bà nóng như lửa đốt nên chưa kịp nghĩ gì đã nhấn gọi cho Diệp Gia Lâm: “Gia Lâm à… Anh con với tiểu Tần cãi nhau, cả hai đứa đều chạy ra ngoài rồi….”
Diệp Gia Lâm lập tức đạp Lôi Quân nằm bên cạnh xuống giường: “Khởi động xe đi… À khoan! Lấy quần áo cho em trước đã… Con không nói mẹ ạ, con đang nói với tên ngốc này mà… Mẹ đừng lo, đừng sợ, con sẽ qua đó với mẹ và giúp mẹ bắt anh hai về đánh đòn ngay… Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn không biết ***!”
— Hết chương 48—
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook