Chinh Phục - Lạc Dạ
-
Chương 14: Tâm tư tần thứ
= Edit: Tiểu Ma Bạc Hà =
Khi ra khỏi nhà Diệp Gia Hành Tần Thứ đã thở dài nặng nệ.
Anh đến vội quá, chưa kịp cho người mang máy tính xách tay về công ty đã theo Rex chạy vội chạy vàng đến đây… Hình như từ khi nghe thấy giọng điệu yếu ớt cố gắng gượng trong điện thoại cả người anh bắt đầu có gì đó sai sai…
Nhắm mắt lại, anh bước vào thang máy.
Đây là khu chung cư cao cấp nhất ở thành phố Z, cả thiết kế của thang máy cũng mang phong cách châu Âu lộng lẫy xa hoa.
Hệt như ai đó, lúc nào cũng bày ra vẻ khéo léo tinh tế…
Tần Thứ cảm thấy bản thân mình hơi đánh mất bản thân rồi.
Nhượng bộ trong buổi đàm phán hôm nọ… Dù anh đã dùng lý do “Diệp Gia Hành thừa năng lực nên dù có tiếp tục kết quả cũng vậy thôi” để qua loa với cấp dưới nhưng bản thân anh biết rõ: Nếu không có đêm tình đó có thể anh sẽ hùng hổ xen ngang buổi đàm phán để chơi trò cứng đối cứng với Diệp Gia Hành.
—–Dù đàm phán không phải là sở trường nhưng anh tin mình sẽ không để lại cho đối phương được bao nhiêu thứ tốt.
Chỉ là… Tần Thứ bóp trán nghĩ tới cái đêm điên cuồng đó.
Anh nhớ rõ Diệp Gia Hành đã ôm lấy vai mình, chấp nhất và điên cuồng siết chặt cứ như đang chết đuối thì vớ được cọc gỗ cứu mạng. Anh nhớ rõ ánh mắt ấy đầy mơ màng nhưng chẳng khác gì đang cố gắng đánh bật chút tỉnh táo cuối cùng ở nơi sâu nhất. Anh nhớ rõ cảm giác chật hẹp ấm áp và ẩm ướt tuyệt vời sau khi vào trong cơ thể ấy cùng với tiếng hắn chợt thở dài… Tiếng thở rất khẽ nên anh còn chưa kịp tìm hiểu đã bị ai đó ôm cổ anh kéo xuống hôn.
Những thứ anh nhớ còn rất nhiều, những chi tiết nhỏ nhặt ấy như bóng hình mờ nhạt… Lặp đi lặp lại trong lòng anh, liên tục hiện lên, mờ mờ ảo ảo.
Cảm giác từng cử chỉ hành động có thể chạm đến đáy lòng mình thế này… Tần Thứ lại đưa tay lên bóp trán… Hình như không tệ lắm?
Ngón tay anh bóp trán chính là ngón đã bắt lấy mắt cá nhân Diệp Gia Hành khi hắn đá lên, cảm giác mềm mại nhẵn mịn đó vẫn còn lờ mờ trên đầu ngón tay.
Nhìn tay mình hai giây, Tần Thứ nghĩ: Tôi nên làm gì với em bây giờ đây? Diệp Gia Hành.
Trước khi đến đây anh chỉ muốn xem thử tình trạng của ai đó thế nào thôi. Dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là cảm xúc này mang tên lo lắng.
Thăm hỏi người ta xong anh còn cố tình gọi bác sĩ gia đình mình tới… Sao vẫn chưa đi? Còn ở lại chơi trò chơi với người ta nữa?
—-Đúng rồi, đang đợi em ấy gọi vào.
—-Nhưng, vào xong thì sao?
—-À, cảm giác bắt nạt em ấy thật sự rất tuyệt… Không cần biết là đang quyến rũ hay tức giận trông em ấy vẫn cực kì đáng yêu… Đương nhiên, dáng vẻ em ấy rơi nước mắt là gợi tình nhất.
—-Lại là gợi cảm, phải đợi đến lần sau mới được thấy lại hả? Tiếc quá lần này không được ngắm rồi…
—-Đáng lẽ mình nên nghĩ xem nên làm sao để bắt người chứ nhỉ? Sao lại vòng về vấn đề này vậy?
—-…
“Đing”, thang máy đã dừng ở lầu một, Tần Thứ lại bóp trán bước ra.
Anh hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình không chú ý đến khung cảnh xung quanh, mãi đến khi đi được vài bước anh mới phát hiện ra có một người đàn ông đang đứng bên cạnh thang máy.
Người đó mặc chiếc áo sơ mi tơ tằm có thiết kế ôm hông rất đẹp để lộ ra đường cong cơ thể, thêm vào đó là tư thế dựa nửa người cùng với hơi thở tình ái lơ đãng toát ra theo mỗi cái giơ tay nhấc chân.
Nếu là bình thường nói không chừng anh sẽ liếc xem nhưng bây giờ trong đầu anh chỉ có khuông mặt tuấn tú của Diệp Gia Hành, trong tai chỉ có tiếng Diệp Gia Hành thở dốc mười mấy phút trước… Đúng là, mất tập trung.
Sở dĩ anh có thể phát hiện ra người đó trong tình huống này chính vì dưới chân người ta đầy mẩu thuốc lá dài ngắn khác nhau… Có vẻ người đó là đứng ở đây rất lâu.
Tân Thứ buông cánh tay đang bóp trán xuống bắt đầu nghĩ tới cảnh gặp mặt ngày mai.
Đây là lần đầu tiên anh gặp Đường Kỉ Trạch và cũng là lần đầu Đường Kỉ Trạch trông thấy anh. Có điều cả hai đều không hay biết gì cả.
Cho nên trên đời có rất nhiều chuyện tình cờ… Một lần gặp thoáng qua, một lần bất chợt quay đầu, một lần lơ đãng buông thả, một lần rung động nhàn nhạt nhưng khắc sâu…
Tình cờ?
Thật ra nếu nghĩ kỹ thì không hề.
Đường Kỉ Trạch đứng đó rất lâu, lâu đến nỗi khi sờ đến gói thuốc lá anh ta phát hiện bên trong chẳng còn điếu nào.
Và mặt đất đầy tàn thuốc.
Anh ta muốn lên nhưng chìa khóa nhà đã bị đổi… Gõ cửa thì bị Diệp Gia Lâm mỉa mai đuổi ra xa ba mét, hơn nữa việc cậu làm vào lần đầu gặp lại sau thời gian xa cách chính là nhìn anh gào lên…
—– “Đường Kỉ Trạch! Mẹ nó anh từ bỏ anh tôi đi!! Không thì gặp anh lần nào tôi sẽ đánh anh lần đó!!! Anh yên tâm, ông đây chắc chắn sẽ đóng gói tặng anh ấy cho người khác trong vòng ba ngày. Không ai cần thì tôi giữ quyết không cho anh miếng cơ hội nào!!!!”
Sau đó, một giọng nói khiến anh cảm thấy quen thuộc đến tột cùng và đang dần trở nên xa lạ vang lên sau cánh cửa nhà họ Diệp. Âm thanh trong vắt, lạnh lùng mang theo sự bén nhọn của kim loại.
Âm thanh ấy nói: “Gia Lâm, đừng có bất lịch sự.”
Phản ứng của Diệp Gia Lâm là hung hăng sập cửa trước mặt anh, vang dội đến nỗi cả tầng lầu ong ong lên, vang dội đến nỗi ngỡ ngàng lan tràn từ chân đến tim anh…
Sau khi bị từ chối liên tục, Đường Kỉ Trạch từng có suy nghĩ vứt bỏ mọi dính dấp sau khi chia tay, điên cuồng buông thả bản thân mình.
Nhưng, nhưng…
Sự hài hòa trong ba năm qua, cảm giác quy y (tu) trong tâm hồn… Không thể bỏ qua được sự tồn tại đó trong một sớm một chiều được.
Huống chi, giá trị của một vật luôn tăng lên gấp bội sau khi mất đi.
Chơi bời với người ngoài chẳng khác gì đang tôn lên vẻ thiếu sức sống của mình, Đường Kỉ Trạch uống rượu độc giải khát và nhớ đến Diệp Gia Hành.
Đó là người yêu anh anh vừa gặp đã thương, người yêu ở bên anh ba năm, người yêu hiểu anh đến từng chân tơ kẽ tóc, người yêu đã được trái tim anh chấp nhận…
Phút chốc bị anh… Vứt bỏ sau đó mơ ước được tìm về.
Rốt cuộc, có thể chăng? Tóm lại là có hay không đây?
~~~~~ Dải phân cách ~~~~~
Đường Kỉ Trạch đứng đó.
Anh không biết mình nên tìm lý do gì để lên lầu gõ cánh cửa nơi mình từng là nửa chủ nhân nên chỉ biết đứng đây chờ.
Đây là nơi gần em ấy nhất, có lẽ… Sẽ “tình cờ” bắt gặp Diệp Gia Hành xuống đây.
Thôi khi chờ đợi là một việc rất cô quạnh, chờ đợi một chuyện có thể sẽ hoặc không bao giờ xảy ra cùng từng nhịp thời gian và sự kiên trì được chắp vá lại từ từng chút kiên nhẫn bị mài thành tro…
Đường Kỉ Trạch đợi đến khi vị thuốc lá trong miệng loãng đến nỗi sắp chát, đang định đổi chân trái đang run lên vì máu không thể lưu thông thì cửa thang máy mở ra một lần nữa.
“…Anh Đường?” Nhìn thấy anh, người vừa bước ra ngạc nhiên gọi. Là Rex.
Đường Kỉ Trạch bật dậy từ dáng đứng dựa tường ban nãy sau đó bỏ tay vào túi nhanh nhẹn bắt chuyện với Rex: “Lâu rồi không gặp.”
Rex bước vội tới, lướt mắt nhìn tàn thuốc đầy đất nói: “Lát nữa nhân viên vệ sinh đến chắn chắn sẽ dùng loạn côn đánh anh chết… Đi đi đi!” Cậu ta kéo Đường Kỉ Trạch vào trong thang máy: “Đến tìm Diệp tổng phải không? …Anh nhận ân tình này của em đi.”
Đường Kỉ Trạch rụt tay lại, nụ cười vẫn còn vẻ anh tuấn che giấu chút buồn bã bã và mất mát: “Không cần, anh đứng đây… Là được rồi. Đỡ để cậu phải lúng túng trước mặt Gia Hành sau này.”
Câu từ chối ấy không lọt tai Rex, tiếp tục giữ chặt tay anh bắt đầu kể lể: “Diệp tổng vừa mới hạ sốt mà anh không định lên thăm à?”
Đường Kỉ Trạch lập tức lo lắng: “…Sốt từ khi nào? Sao không gọi anh? … Em ấy rất dễ sốt vào mùa đông và mùa hè…”
Rex chề môi nghĩ từ khi biết Diệp tổng bệnh đã có cái đuôi sói to tướng theo sau rồi… Em cũng muốn gọi anh lắm!
Trong mắt cậu ta, con người giả dối mang tên Tần Thứ kia không khiến người ta yên tâm bằng Đường Kỉ Trạch.
Rex đi rồi quay lại, sau khi gõ cửa nhà họ Diệp xong lập tức đẩy cửa vào đoạn đưa tay mời như thể đang mời quỷ vào thôn: “Mau vào đi!”
Cậu ta không có cái gan thoải mái dẫn người vào, suy cho cùng chỉ cần qua được cửa ải Diệp Gia Lâm này là tốt lắm rồi.
Diệp Gia Hành đã thay quần áo thoải mái ở nhà đang ngồi trên sô pha uống chén thuốc nước Đông y.
Hắn giương mắt, giật mình nhìn Đường Kỉ Trạch sau lưng Rex, cảm xúc lẫn lộn chợt lóe nơi đáy mắt và che giấu ngay lập tức. Hắn cười nói: “Ngại quá, không kịp chuẩn bị nên ăn mặc thế này có vẻ không thích hợp lắm…”
Lời thoại Đường Kỉ Trạch đã soạn kỹ lập tức tan thành mây khói. Anh há miệng cảm nhận sự chua xót khô khốc trong cổ họng.
—–Giọng điệu xa cách ấy, lời giải thích khách sáo ấy, thái độ lễ phép ấy…
Cách sắp xếp căn nhà và người ngồi ngay giữa phòng trước mắt anh… Hoàn toàn trùng khớp với những hình ảnh trong trí nhớ, đủ loại quá khứ như cánh cửa không chút do dự đóng sầm lại… Khi nó mở ra cả người và vật đều thay đổi.
Đường Kỉ Trạch không nói gì, Diệp Gia Hành cũng im lặng bưng chén thuốc nước nâu sậm trong tay thong thả uống cạn… Khi cái chén trống trơn được đặt xuống, đống kẹo ngọt bên cạnh vẫn chưa được đụng đến lần nào.
Thời gian của hai người như ngưng đọng cùng với không gian, cả không khí bên trong cũng chùng xuống.
Người phá vỡ sự yên tĩnh này là Diệp Gia Lâm, cậu vừa ra khỏi nhà vệ sinh lập tức thấy Đường Kỉ Trạch đứng cùng với Rex ngay cửa, lửa giận bùng lên cùng với cảm giác buồn nôn thuận tay vơ lấy cây lau lao đến chỗ Rex: “A! …Quân phản bội bán nước này!! Đồ bẩn thỉu ăn cây táo rào cây sung!!!”
“Gia Lâm!” Diệp Gia Hành gọi câu, giữa hàng mi đang nhíu lại có vẻ không vui: “Em… Ngoan ngoãn dùm anh chút đi.”
Diệp Gia Lâm thả cây lau xuống, căm tức liếc Đường Kỉ Trạch xong gập ngón tay lại gõ ván cửa nói với Rex: “X, anh ở lại đây chờ xem phim à?!”
Rex lập tức lủi đi nhanh như chớp, sau lưng xuất hiện một “đường khói”.
Trở lại ngồi bên cạnh Diệp Gia Hành, Diệp Gia Lâm cọ cọ lấy lòng hắn, đổi lấy sự vân vê sau ót.
Diệp Gia Hành nhẹ nhàng vuốt tóc em mình rồi mới nhã nhặn nói với Đường Kỉ Trạch: “Hôm nay tôi hơi mệt, vầy đi… Trưa mai anh chọn một chỗ, chúng ta cùng ăn một bữa cơm được không?”
Giọng hắn đầy vẻ thương lượng nhưng từng chữ được nhấn nhá rõ ràng thể hiện vẻ tôn trọng của đối phương, hoàn hảo đến mức người khác không thể tìm được điểm thiếu sót nào.
Đường Kỉ Trạch hít sâu, sau đó gật đầu đáp: “Được.”
Đoạn xoay người đi tiện thể trở tay khép cửa lại.
Sau khi Đường Kỉ Trạch đi Diệp Gia Hành mới khẽ thở phào thuận tay bóc một viện kẹo đặt trên bàn… Ồ, là sô cô la nhân rượu.
Hắn nhìn lướt qua cánh cửa Đường Kỉ Trạch vừa đóng, nụ cười bên môi êm dịu và tĩnh lặng.
—-Phải rồi, tên đàn ông vừa đi không hổ là người mình từng chọn: Biết điều và nắm bắt được tình hình, chưa từng làm hắn khó xử, luôn làm được những chuyện rất phong độ theo đúng ý hắn… Những thứ đã qua như quá khứ và những điều tốt đẹp vẫn tồn tại ở đó, thứ thay đổi chính là cách đối xử với nhau sau này.
Sau khi bóc ra, sô cô la dính trên đầu ngón tay. Vì chìm trong những suy nghĩ linh tinh nên ngón tay chậm mất nửa nhịp, chưa kịp bỏ vào miệng đã bị…
Diệp Gia Lâm “a oằm” giật mất “món ngọt sau cữ thuốc” của anh mình, hơn nữa còn không né đi mà tiếp tục ngậm ngón tay hắn như loài vật nhỏ nào đó, đầu lưỡi bướng bỉnh liếm láp đùa nghịch.
Diệp Gia Hành cười cười rút ngón tay ra, giang tay chờ Labrador chủ động ôm ấp yêu thương sau đó dùng ngón tay vừa bị liếm vuốt tóc cậu: “Gia Lâm, anh đã bảo là không có chuyện gì thì đừng vào bếp mà?”
Diệp Gia Lâm vùi đầu vào hõm vai anh mình, cố gắng hít lấy hít để mùi thơm sau khi tắm xong trên người hắn: “Nhưng mà… Nhưng mà người ta muốn làm chút chuyện cho anh.”
“… Với anh, em chỉ cần bảo đảm nhà mình không bị đốt trụi thôi đã là sự giúp đỡ lớn lao rồi đó.” Nụ cười bên môi lan rộng hơn, ngón tay chỉnh tóc bắt đầu đùa dai vò loạn.
“Anh, sau này anh đừng có sốt nữa nha?” Diệp Gia Lâm rụt tay về: “Không cho em vào phòng chăm sóc anh, không cho em mua thuốc giùm anh, còn không cho em nấu cơm cho anh nữa…”
—–Cái đó là do anh mà đồng ý cho em làm thì chuyện sẽ hỏng bét đến nỗi vượt mức kiểm soát.
“… Thấy anh khó chịu em không còn muốn chơi game nữa, cũng không muốn viết nhạc nữa…” Giọng cậu nhỏ dần, cẩn thận nghe kỹ sẽ nghe thấy sự lo lắng và quan tâm tha thiết.
Diệp Gia Hành vỗ lưng cậu an ủi: “Được rồi.”
—-Chả biết lúc nãy ai chơi tới nỗi hồn lìa khỏi xác…
—-Quên đi, dù em không hiểu chuyện và không thể tự lo cho chính mình thì có sao? Chỉ cần có anh ở đây chăm sóc em là đủ rồi.
Khi ra khỏi nhà Diệp Gia Hành Tần Thứ đã thở dài nặng nệ.
Anh đến vội quá, chưa kịp cho người mang máy tính xách tay về công ty đã theo Rex chạy vội chạy vàng đến đây… Hình như từ khi nghe thấy giọng điệu yếu ớt cố gắng gượng trong điện thoại cả người anh bắt đầu có gì đó sai sai…
Nhắm mắt lại, anh bước vào thang máy.
Đây là khu chung cư cao cấp nhất ở thành phố Z, cả thiết kế của thang máy cũng mang phong cách châu Âu lộng lẫy xa hoa.
Hệt như ai đó, lúc nào cũng bày ra vẻ khéo léo tinh tế…
Tần Thứ cảm thấy bản thân mình hơi đánh mất bản thân rồi.
Nhượng bộ trong buổi đàm phán hôm nọ… Dù anh đã dùng lý do “Diệp Gia Hành thừa năng lực nên dù có tiếp tục kết quả cũng vậy thôi” để qua loa với cấp dưới nhưng bản thân anh biết rõ: Nếu không có đêm tình đó có thể anh sẽ hùng hổ xen ngang buổi đàm phán để chơi trò cứng đối cứng với Diệp Gia Hành.
—–Dù đàm phán không phải là sở trường nhưng anh tin mình sẽ không để lại cho đối phương được bao nhiêu thứ tốt.
Chỉ là… Tần Thứ bóp trán nghĩ tới cái đêm điên cuồng đó.
Anh nhớ rõ Diệp Gia Hành đã ôm lấy vai mình, chấp nhất và điên cuồng siết chặt cứ như đang chết đuối thì vớ được cọc gỗ cứu mạng. Anh nhớ rõ ánh mắt ấy đầy mơ màng nhưng chẳng khác gì đang cố gắng đánh bật chút tỉnh táo cuối cùng ở nơi sâu nhất. Anh nhớ rõ cảm giác chật hẹp ấm áp và ẩm ướt tuyệt vời sau khi vào trong cơ thể ấy cùng với tiếng hắn chợt thở dài… Tiếng thở rất khẽ nên anh còn chưa kịp tìm hiểu đã bị ai đó ôm cổ anh kéo xuống hôn.
Những thứ anh nhớ còn rất nhiều, những chi tiết nhỏ nhặt ấy như bóng hình mờ nhạt… Lặp đi lặp lại trong lòng anh, liên tục hiện lên, mờ mờ ảo ảo.
Cảm giác từng cử chỉ hành động có thể chạm đến đáy lòng mình thế này… Tần Thứ lại đưa tay lên bóp trán… Hình như không tệ lắm?
Ngón tay anh bóp trán chính là ngón đã bắt lấy mắt cá nhân Diệp Gia Hành khi hắn đá lên, cảm giác mềm mại nhẵn mịn đó vẫn còn lờ mờ trên đầu ngón tay.
Nhìn tay mình hai giây, Tần Thứ nghĩ: Tôi nên làm gì với em bây giờ đây? Diệp Gia Hành.
Trước khi đến đây anh chỉ muốn xem thử tình trạng của ai đó thế nào thôi. Dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là cảm xúc này mang tên lo lắng.
Thăm hỏi người ta xong anh còn cố tình gọi bác sĩ gia đình mình tới… Sao vẫn chưa đi? Còn ở lại chơi trò chơi với người ta nữa?
—-Đúng rồi, đang đợi em ấy gọi vào.
—-Nhưng, vào xong thì sao?
—-À, cảm giác bắt nạt em ấy thật sự rất tuyệt… Không cần biết là đang quyến rũ hay tức giận trông em ấy vẫn cực kì đáng yêu… Đương nhiên, dáng vẻ em ấy rơi nước mắt là gợi tình nhất.
—-Lại là gợi cảm, phải đợi đến lần sau mới được thấy lại hả? Tiếc quá lần này không được ngắm rồi…
—-Đáng lẽ mình nên nghĩ xem nên làm sao để bắt người chứ nhỉ? Sao lại vòng về vấn đề này vậy?
—-…
“Đing”, thang máy đã dừng ở lầu một, Tần Thứ lại bóp trán bước ra.
Anh hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình không chú ý đến khung cảnh xung quanh, mãi đến khi đi được vài bước anh mới phát hiện ra có một người đàn ông đang đứng bên cạnh thang máy.
Người đó mặc chiếc áo sơ mi tơ tằm có thiết kế ôm hông rất đẹp để lộ ra đường cong cơ thể, thêm vào đó là tư thế dựa nửa người cùng với hơi thở tình ái lơ đãng toát ra theo mỗi cái giơ tay nhấc chân.
Nếu là bình thường nói không chừng anh sẽ liếc xem nhưng bây giờ trong đầu anh chỉ có khuông mặt tuấn tú của Diệp Gia Hành, trong tai chỉ có tiếng Diệp Gia Hành thở dốc mười mấy phút trước… Đúng là, mất tập trung.
Sở dĩ anh có thể phát hiện ra người đó trong tình huống này chính vì dưới chân người ta đầy mẩu thuốc lá dài ngắn khác nhau… Có vẻ người đó là đứng ở đây rất lâu.
Tân Thứ buông cánh tay đang bóp trán xuống bắt đầu nghĩ tới cảnh gặp mặt ngày mai.
Đây là lần đầu tiên anh gặp Đường Kỉ Trạch và cũng là lần đầu Đường Kỉ Trạch trông thấy anh. Có điều cả hai đều không hay biết gì cả.
Cho nên trên đời có rất nhiều chuyện tình cờ… Một lần gặp thoáng qua, một lần bất chợt quay đầu, một lần lơ đãng buông thả, một lần rung động nhàn nhạt nhưng khắc sâu…
Tình cờ?
Thật ra nếu nghĩ kỹ thì không hề.
Đường Kỉ Trạch đứng đó rất lâu, lâu đến nỗi khi sờ đến gói thuốc lá anh ta phát hiện bên trong chẳng còn điếu nào.
Và mặt đất đầy tàn thuốc.
Anh ta muốn lên nhưng chìa khóa nhà đã bị đổi… Gõ cửa thì bị Diệp Gia Lâm mỉa mai đuổi ra xa ba mét, hơn nữa việc cậu làm vào lần đầu gặp lại sau thời gian xa cách chính là nhìn anh gào lên…
—– “Đường Kỉ Trạch! Mẹ nó anh từ bỏ anh tôi đi!! Không thì gặp anh lần nào tôi sẽ đánh anh lần đó!!! Anh yên tâm, ông đây chắc chắn sẽ đóng gói tặng anh ấy cho người khác trong vòng ba ngày. Không ai cần thì tôi giữ quyết không cho anh miếng cơ hội nào!!!!”
Sau đó, một giọng nói khiến anh cảm thấy quen thuộc đến tột cùng và đang dần trở nên xa lạ vang lên sau cánh cửa nhà họ Diệp. Âm thanh trong vắt, lạnh lùng mang theo sự bén nhọn của kim loại.
Âm thanh ấy nói: “Gia Lâm, đừng có bất lịch sự.”
Phản ứng của Diệp Gia Lâm là hung hăng sập cửa trước mặt anh, vang dội đến nỗi cả tầng lầu ong ong lên, vang dội đến nỗi ngỡ ngàng lan tràn từ chân đến tim anh…
Sau khi bị từ chối liên tục, Đường Kỉ Trạch từng có suy nghĩ vứt bỏ mọi dính dấp sau khi chia tay, điên cuồng buông thả bản thân mình.
Nhưng, nhưng…
Sự hài hòa trong ba năm qua, cảm giác quy y (tu) trong tâm hồn… Không thể bỏ qua được sự tồn tại đó trong một sớm một chiều được.
Huống chi, giá trị của một vật luôn tăng lên gấp bội sau khi mất đi.
Chơi bời với người ngoài chẳng khác gì đang tôn lên vẻ thiếu sức sống của mình, Đường Kỉ Trạch uống rượu độc giải khát và nhớ đến Diệp Gia Hành.
Đó là người yêu anh anh vừa gặp đã thương, người yêu ở bên anh ba năm, người yêu hiểu anh đến từng chân tơ kẽ tóc, người yêu đã được trái tim anh chấp nhận…
Phút chốc bị anh… Vứt bỏ sau đó mơ ước được tìm về.
Rốt cuộc, có thể chăng? Tóm lại là có hay không đây?
~~~~~ Dải phân cách ~~~~~
Đường Kỉ Trạch đứng đó.
Anh không biết mình nên tìm lý do gì để lên lầu gõ cánh cửa nơi mình từng là nửa chủ nhân nên chỉ biết đứng đây chờ.
Đây là nơi gần em ấy nhất, có lẽ… Sẽ “tình cờ” bắt gặp Diệp Gia Hành xuống đây.
Thôi khi chờ đợi là một việc rất cô quạnh, chờ đợi một chuyện có thể sẽ hoặc không bao giờ xảy ra cùng từng nhịp thời gian và sự kiên trì được chắp vá lại từ từng chút kiên nhẫn bị mài thành tro…
Đường Kỉ Trạch đợi đến khi vị thuốc lá trong miệng loãng đến nỗi sắp chát, đang định đổi chân trái đang run lên vì máu không thể lưu thông thì cửa thang máy mở ra một lần nữa.
“…Anh Đường?” Nhìn thấy anh, người vừa bước ra ngạc nhiên gọi. Là Rex.
Đường Kỉ Trạch bật dậy từ dáng đứng dựa tường ban nãy sau đó bỏ tay vào túi nhanh nhẹn bắt chuyện với Rex: “Lâu rồi không gặp.”
Rex bước vội tới, lướt mắt nhìn tàn thuốc đầy đất nói: “Lát nữa nhân viên vệ sinh đến chắn chắn sẽ dùng loạn côn đánh anh chết… Đi đi đi!” Cậu ta kéo Đường Kỉ Trạch vào trong thang máy: “Đến tìm Diệp tổng phải không? …Anh nhận ân tình này của em đi.”
Đường Kỉ Trạch rụt tay lại, nụ cười vẫn còn vẻ anh tuấn che giấu chút buồn bã bã và mất mát: “Không cần, anh đứng đây… Là được rồi. Đỡ để cậu phải lúng túng trước mặt Gia Hành sau này.”
Câu từ chối ấy không lọt tai Rex, tiếp tục giữ chặt tay anh bắt đầu kể lể: “Diệp tổng vừa mới hạ sốt mà anh không định lên thăm à?”
Đường Kỉ Trạch lập tức lo lắng: “…Sốt từ khi nào? Sao không gọi anh? … Em ấy rất dễ sốt vào mùa đông và mùa hè…”
Rex chề môi nghĩ từ khi biết Diệp tổng bệnh đã có cái đuôi sói to tướng theo sau rồi… Em cũng muốn gọi anh lắm!
Trong mắt cậu ta, con người giả dối mang tên Tần Thứ kia không khiến người ta yên tâm bằng Đường Kỉ Trạch.
Rex đi rồi quay lại, sau khi gõ cửa nhà họ Diệp xong lập tức đẩy cửa vào đoạn đưa tay mời như thể đang mời quỷ vào thôn: “Mau vào đi!”
Cậu ta không có cái gan thoải mái dẫn người vào, suy cho cùng chỉ cần qua được cửa ải Diệp Gia Lâm này là tốt lắm rồi.
Diệp Gia Hành đã thay quần áo thoải mái ở nhà đang ngồi trên sô pha uống chén thuốc nước Đông y.
Hắn giương mắt, giật mình nhìn Đường Kỉ Trạch sau lưng Rex, cảm xúc lẫn lộn chợt lóe nơi đáy mắt và che giấu ngay lập tức. Hắn cười nói: “Ngại quá, không kịp chuẩn bị nên ăn mặc thế này có vẻ không thích hợp lắm…”
Lời thoại Đường Kỉ Trạch đã soạn kỹ lập tức tan thành mây khói. Anh há miệng cảm nhận sự chua xót khô khốc trong cổ họng.
—–Giọng điệu xa cách ấy, lời giải thích khách sáo ấy, thái độ lễ phép ấy…
Cách sắp xếp căn nhà và người ngồi ngay giữa phòng trước mắt anh… Hoàn toàn trùng khớp với những hình ảnh trong trí nhớ, đủ loại quá khứ như cánh cửa không chút do dự đóng sầm lại… Khi nó mở ra cả người và vật đều thay đổi.
Đường Kỉ Trạch không nói gì, Diệp Gia Hành cũng im lặng bưng chén thuốc nước nâu sậm trong tay thong thả uống cạn… Khi cái chén trống trơn được đặt xuống, đống kẹo ngọt bên cạnh vẫn chưa được đụng đến lần nào.
Thời gian của hai người như ngưng đọng cùng với không gian, cả không khí bên trong cũng chùng xuống.
Người phá vỡ sự yên tĩnh này là Diệp Gia Lâm, cậu vừa ra khỏi nhà vệ sinh lập tức thấy Đường Kỉ Trạch đứng cùng với Rex ngay cửa, lửa giận bùng lên cùng với cảm giác buồn nôn thuận tay vơ lấy cây lau lao đến chỗ Rex: “A! …Quân phản bội bán nước này!! Đồ bẩn thỉu ăn cây táo rào cây sung!!!”
“Gia Lâm!” Diệp Gia Hành gọi câu, giữa hàng mi đang nhíu lại có vẻ không vui: “Em… Ngoan ngoãn dùm anh chút đi.”
Diệp Gia Lâm thả cây lau xuống, căm tức liếc Đường Kỉ Trạch xong gập ngón tay lại gõ ván cửa nói với Rex: “X, anh ở lại đây chờ xem phim à?!”
Rex lập tức lủi đi nhanh như chớp, sau lưng xuất hiện một “đường khói”.
Trở lại ngồi bên cạnh Diệp Gia Hành, Diệp Gia Lâm cọ cọ lấy lòng hắn, đổi lấy sự vân vê sau ót.
Diệp Gia Hành nhẹ nhàng vuốt tóc em mình rồi mới nhã nhặn nói với Đường Kỉ Trạch: “Hôm nay tôi hơi mệt, vầy đi… Trưa mai anh chọn một chỗ, chúng ta cùng ăn một bữa cơm được không?”
Giọng hắn đầy vẻ thương lượng nhưng từng chữ được nhấn nhá rõ ràng thể hiện vẻ tôn trọng của đối phương, hoàn hảo đến mức người khác không thể tìm được điểm thiếu sót nào.
Đường Kỉ Trạch hít sâu, sau đó gật đầu đáp: “Được.”
Đoạn xoay người đi tiện thể trở tay khép cửa lại.
Sau khi Đường Kỉ Trạch đi Diệp Gia Hành mới khẽ thở phào thuận tay bóc một viện kẹo đặt trên bàn… Ồ, là sô cô la nhân rượu.
Hắn nhìn lướt qua cánh cửa Đường Kỉ Trạch vừa đóng, nụ cười bên môi êm dịu và tĩnh lặng.
—-Phải rồi, tên đàn ông vừa đi không hổ là người mình từng chọn: Biết điều và nắm bắt được tình hình, chưa từng làm hắn khó xử, luôn làm được những chuyện rất phong độ theo đúng ý hắn… Những thứ đã qua như quá khứ và những điều tốt đẹp vẫn tồn tại ở đó, thứ thay đổi chính là cách đối xử với nhau sau này.
Sau khi bóc ra, sô cô la dính trên đầu ngón tay. Vì chìm trong những suy nghĩ linh tinh nên ngón tay chậm mất nửa nhịp, chưa kịp bỏ vào miệng đã bị…
Diệp Gia Lâm “a oằm” giật mất “món ngọt sau cữ thuốc” của anh mình, hơn nữa còn không né đi mà tiếp tục ngậm ngón tay hắn như loài vật nhỏ nào đó, đầu lưỡi bướng bỉnh liếm láp đùa nghịch.
Diệp Gia Hành cười cười rút ngón tay ra, giang tay chờ Labrador chủ động ôm ấp yêu thương sau đó dùng ngón tay vừa bị liếm vuốt tóc cậu: “Gia Lâm, anh đã bảo là không có chuyện gì thì đừng vào bếp mà?”
Diệp Gia Lâm vùi đầu vào hõm vai anh mình, cố gắng hít lấy hít để mùi thơm sau khi tắm xong trên người hắn: “Nhưng mà… Nhưng mà người ta muốn làm chút chuyện cho anh.”
“… Với anh, em chỉ cần bảo đảm nhà mình không bị đốt trụi thôi đã là sự giúp đỡ lớn lao rồi đó.” Nụ cười bên môi lan rộng hơn, ngón tay chỉnh tóc bắt đầu đùa dai vò loạn.
“Anh, sau này anh đừng có sốt nữa nha?” Diệp Gia Lâm rụt tay về: “Không cho em vào phòng chăm sóc anh, không cho em mua thuốc giùm anh, còn không cho em nấu cơm cho anh nữa…”
—–Cái đó là do anh mà đồng ý cho em làm thì chuyện sẽ hỏng bét đến nỗi vượt mức kiểm soát.
“… Thấy anh khó chịu em không còn muốn chơi game nữa, cũng không muốn viết nhạc nữa…” Giọng cậu nhỏ dần, cẩn thận nghe kỹ sẽ nghe thấy sự lo lắng và quan tâm tha thiết.
Diệp Gia Hành vỗ lưng cậu an ủi: “Được rồi.”
—-Chả biết lúc nãy ai chơi tới nỗi hồn lìa khỏi xác…
—-Quên đi, dù em không hiểu chuyện và không thể tự lo cho chính mình thì có sao? Chỉ cần có anh ở đây chăm sóc em là đủ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook