Chính Phi Của Độc Vương
Chương 77: Ám vệ Bạch Hi

Mấy ngày nay, Tiêu Khuynh Thành quang minh chính đại dối địch với Hạ Hầu Vân, bé cũng hiểu được, nên âm thầm vỗ tay khen hay. Chẳng qua đi nước cờ này, bé có chút không rõ. Tại sao phải như thế, như vậy có lợi cho tỷ tỷ sao?

"Tiểu hài tử gia gia, không cần phải nhiều chuyện như vậy, cứ làm tốt bổn phận Tam thiếu gia của đệ là được rồi. Biết chưa?" Tiêu Khuynh Thành không muốn cho Tiểu Dực biết nhiều, bởi vì với tuổi của nó, vốn nên phải không phiền không lo.

Tiểu Dực mím môi, "Tỷ tỷ thật nhỏ mọn."

"Đúng vậy! Tỷ tỷ là người nhỏ mọn. Được rồi, tỷ tỷ phải nghỉ trưa một lát, thật sự quá mệt mỏi mà." Suy nghĩ nhiều việc như vậy, quả là có chút đau đầu rồi.

Tiểu Dực đành phải rời khỏi.

... ...... ...... ...... ........ Phân cách tuyến………………………...

Tiêu Thiên Kính không có ý kiến gì với mỗi văn kiện mà Tiêu Khuynh Thành xử lý, nghe nàng nói muốn làm con thừa tự cho Vãn Ngọc, thoáng kinh ngạc một phen, sau đó gật đầu, "Vi phụ hiểu rõ tâm tình của con, mẫu thân của con đã ra đi nhiều năm như vậy rồi, bây giờ con khao khát có một mẫu thân cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa hình dáng của Vãn Ngọc thật sự rất giống nàng ấy, có khi phụ thân cũng nhầm nàng là mẫu thân của con."

"Phụ thân biết rõ lòng của nữ nhi, vậy thì nữ nhi an tâm rồi. Còn sợ phụ thân không đồng ý việc này, chẳng qua khi bà đã là nghĩa mẫu của nữ nhi, như vậy địa vị sợ là phải được nâng lên, không thể làm một di nương nho nhỏ, như thế..." Tiêu Khuynh Thành trực tiếp nói thẳng.

Tiêu Thiên Kính vỗ vỗ vai của nàng, "Dụng ý của con, vi phụ hiểu! Như vậy đi. Nâng lên vị trí phu nhân, Ngọc phu nhân thế nào? Con cũng biết, không thể trực tiếp thay thế vị trí Nhị phu nhân. Mặc dù Nhị nương con không có chỗ trọng dụng cho phụ thân, nhưng mà tốt xấu gì cũng đã thay phụ thân sinh ra hai đứa con trai, hơn nữa còn an phận sống ở trong phủ, ta không muốn khiến cho nàng ấy chịu uất ức."

Phụ thân này thật sự là loại người đa tình, chẳng qua là một trắc phu nhân nhưng lại khiến cho ông ta nhớ mong đến vậy, khó trách trước kia hạ thủ lưu tình với Hạ Hầu Vân như thế. Thực ra nàng rất muốn biết, nếu ông ta biết được mẫu thân bị Hạ Hầu Vân hại chết, thì ông ta sẽ có phản ứng như thế nào.

"Vậy phiền phụ thân sắp xếp. Phụ thân, nữ nhi có một chuyện muốn hỏi người, cái chết của mẫu thân, ngươi có từng hoài nghi điều gì không?" Tiêu Khuynh Thành cố ý đề cập chuyện này, muốn xem phản ứng của ông ta.

Tiêu Thiên Kính mấp máy môi, trên mặt mang theo sự thương tiếc, sau đó thở dài một tiếng, "Mẫu thân của con chết do khó sinh, ở đây mọi người đều biết, chẳng lẽ con phát hiện có chỗ không đúng sao?"

Cho dù ông ta che dấu rất khá, nhưng nàng vẫn thấy được một tia manh mối. Tám năm trước, lúc ấy Tiêu Thiên Kính hình như còn chưa có quyền thế lớn như bây giờ, có lẽ khắp nơi đều dựa vào Hạ Hầu Vân, cho nên dù rằng ông ta biết rõ cái chết của mẫu thân có quan hệ với bà ta, ông ta cũng sẽ giữ im lặng.

Ha ha.

Mấy năm này, quyền thế của ông ta lớn hơn, đồng thời cũng dần dần quên mất tình cảm đối với mẫu thân, cho nên để chuyện đó trôi qua mà không chịu giải quyết. Cửa hầu môn sâu giống như biển, hiện tại rốt cuộc nàng đã hoàn toàn hiểu rõ loại cảm giác này.

Tiêu Thiên Kính thấy Tiêu Khuynh Thành không nói lời nào, có chút không yên hỏi: "Sao thế? Đang suy nghĩ gì à?"

"Không, nữ nhi chỉ đang nghĩ phải xếp đặt yến tiệc thế nào, để cho tất cả mọi người đều biết rõ, Lâm Vãn Ngọc là mẫu thân của con, bà sẽ không bị bất luận kẻ nào ức hiếp." Tiêu Khuynh Thành cố ý chuyển đề tài.

Tiêu Thiên Kính gật đầu nhẹ, "Chuyện này, ta sẽ giao cho Quản gia trong phủ đi xử lý, con không cần quan tâm đến. Thời gian không còn sớm, đến phòng khách dùng bữa thôi."

"Dạ thưa phụ thân."

Nàng tin tưởng Tiêu Thiên Kính nhất định có thể giải quyết tốt chuyện này, bởi vì hiện tại khắp nơi đều nịnh bợ lấy lòng nàng.

Sau khi dùng xong bữa tối, bên ngoài gió thổi mát rượi, đúng là thời điểm tốt để làm chuyện đại sự. Nàng thay đổi trang phục của nam nhân, đi từ cửa sau của Tiêu phủ ra ngoài, sáng sớm A Thiết đã dắt ngựa đến chỗ đó đợi nàng, nhưng không ngờ nàng vừa mới bay lên lưng ngựa, thì cái tên Dạ Vô Minh da mặt dày nọ mặc một bộ quần áo đỏ tía ngồi lên trên ngựa của nàng, từ phía sau ôm lấy vòng eo của nàng, "Ấy da, mặt trăng tròn quá, tiểu Khuynh Thành ngươi sẽ không phải là đi làm chuyện xấu chứ!"

Tiêu Khuynh Thành thúc cùi chỏ vào ngực hắn, lạnh lùng cười: "Hiện tại ta cũng đang muốn làm chuyện xấu đây, đó là đá ngươi rớt xuống ngựa!" Lời còn chưa dứt, Dạ Vô Minh không kịp đề phòng, nàng đã thô lỗ đẩy hắn xuống ngựa.

Có người rớt xuống đất bị đau suýt chút nữa đã ngất xíu, một tiếng gào thét vang lên, "Ta nói nè Tiêu Khuynh Thành, rốt cuộc có phải lòng của ngươi làm bằng đá không, sao có thể nhẫn tâm như thế? Dù thế nào, chúng ta cũng là một đôi đó!"

Đáng chết, tiểu nữ tử này và tên tàn phế đó đúng là một đôi, đều nhẫn tâm như nhau, hắn là người đáng thương, luôn bị thương, thực sự rất đáng thương mà.

Tiêu Khuynh Thành không tim không phổi nhìn Dạ Vô Minh, "Chúng ta đã sớm kết thúc trò diễn kia rồi. Bây giờ ngươi và ta không quan hệ gì với nhau. Còn nữa ngươi nán lại Đại Tấn lâu quá vậy, sao không trở về? Chẳng lẽ ngươi không sợ quốc gia của ngươi bị người khác xâm chiếm?"

"Ngươi, nữ nhân không có lương tâm này, ta không có công lao cũng có khổ lao! Sao ngươi không thể đối xử dịu dàng với ta một chút vậy, còn miệng quạ đen nói lung tung." Dạ Vô Minh phiền muộn ngồi ở trên ngựa, ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm vào Tiêu Khuynh Thành.

Ánh mắt của hắn còn chốc chốc lại lướt qua A Thiết bên cạnh, đúng là gián điệp, nói không chừng còn bẩm báo những chuyện xảy ra trong hôm nay cho tên Hạ Hầu Ý đó biết nữa chứ.

Tiêu Khuynh Thành nghiêng đầu, "Chúng ta giao dịch đôi bên cùng có lợi, cho nên giữa chúng ta cũng không tồn tại chuyện ai thiếu nợ ai, biết chưa?"

"Ngươi..."

"Ta nói đúng sự thật thôi mà!"

"Dạ dạ! Đó là sự thật... Lại nói kế tiếp, chúng ta đang đi đâu đây? Sẽ không phải là đêm hôm khuya khoắt bay lơ lửng ở trên con đường này chứ?" Dạ Vô Minh hiếu kỳ dò xét nhìn về phía Tiêu Khuynh Thành.

Ai ngờ nàng không thương tiếc tặng cho hắn một cái tát thật mạnh, "Ngươi có thể nhỏ tiếng một chút được không, đến nơi ngươi sẽ biết."

Trước đó nàng đã sớm kêu A Thiết lén lút mua một địa đạo ám thất, đồng thời còn đào tạo một lượng lớn ám vệ, mỗi người đều là tinh anh, đều do nàng tỉ mỉ chọn lựa. Hơn nữa vì để cho ám vệ nhất mực trung thành, nên để cho Tiểu Dực điều chế độc Xuyên Tràng hoàn.

Mỗi ngày Tiểu Dực đều sống chết nghiên cứu dược lý, không quá ba ngày, đã nghiên cứu ra một loại thuốc độc cực mạnh, hơn nữa còn chia thuốc giải ra thành mười viên.

Những ám vệ này nhận được đãi ngộ vô cùng tốt.

Sau khi Dạ Vô Minh được mở mang kiến thức, cũng nhịn không được giơ ngón tay cái lên, sau đó lại lắc đầu, "Quả thực là chênh lệch quá xa so với ám vệ của Bổn điện hạ!" Dứt lời, vỗ vỗ tay!

Một cơn gió đánh úp tới, ba bạch y nữ tử xuất hiện nhanh như gió trước mặt Tiêu Khuynh Thành, nữ tử nghiêng nửa thân, "Bái kiến chủ nhân!"

Dạ Vô Minh vui vẻ tiến lên kéo lấy một trong ba nữ tử ấy, "Không cần khách khí, không cần khách khí, Bổn điện hạ cần mượn tuyệt chiêu đặc biệt của các ngươi, để cho Vinh Quận chúa được mở mang kiến thức. Đến..."

"Dạ, chủ nhân!"

Sau khi ba bạch y nữ tử nhận mệnh lệnh, lập tức quay người, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi! Chẳng qua trong chốc lát, ngọc quan của Dạ Vô Minh đã bị người nào đó lấy mất, tóc đen rơi xuống, hắn phóng khoáng lắc lắc đầu tóc đen của mình, "Ngươi nhìn thấy ám vệ của ta ở chỗ nào chưa?"

Ẩn thân?

Thật hiếm có, trước đây đã từng gặp qua trong phim ảnh, nhưng không ngờ có thể được tận mắt nhìn thấy ở chỗ này, đúng là quá thần kỳ mà.

Tiêu Khuynh Thành thoáng lâm vào suy tư, sau đó đột nhiên xoay người, bỗng chốc tóm được vạt áo của một nữ tử, nàng ấy lập tức hiện thân, "Vinh Quận chúa thật lợi hại, tiểu Liên chỉ cho người một chút tín hiệu, người liền đã nhận ra."

"Vẫn không bằng sự lợi hại của ba tỷ muội Bạch Liên Hoa."

"Quận chúa quá khen."

Dạ Vô Minh vui sướng kéo ba nữ tử vào trong ngực, đắc chí nhướng mày, "Khuynh Thành, thế nào? Rất thích đúng không, nếu ngươi gọi ta một tiếng ca ca, ta sẽ cho ngươi một người!"

Lập tức Tiêu Khuynh Thành liếc hắn một cái, "Vô vị!" Nhưng mà một giây sau, liền nhỏ giọng gọi: "Ca ca..." Lời nói còn chưa dứt, gương mặt đã thay đổi rồi, bất ngờ kéo Đại tỷ Tiểu Bạch về bên cạnh mình, "Được rồi, ta sẽ thu nhận Tiểu Bạch."

Tức khắc Đầu Dạ Vô Minh xuất hiện đầy vạch đen, có nữ tử ghê tởm như vậy ư!? Thực là không có một chút đạo lý mà, lòng đau như cắt, "Không được, Tiểu Bạch là lợi hại nhất, ngươi chỉ có thể lấy Tiểu Hoa!"

"Không được, ta chọn Tiểu Bạch, Đại Dực Thái tử điện hạ, ngươi sẽ không nói mà không giữ lời chứ!" Tiêu Khuynh Thành bước nhẹ đến trước mặt Dạ Vô Minh, cười vô hại,

Khóe miệng Dạ Vô Minh khẽ co giật. Lúc đầu hắn vốn nghĩ rằng cho dù là thế nào nữ tử ngạo mạn này nhất định sẽ không gọi hắn buồn nôn như vậy, nhưng mà nhưng mà! Hắn thật sự quá xem nhẹ năng lực của người này!

Lại có thể co được dãn được!

Được!

Được được.

"Được rồi. Một khi đã như thế, vậy thì Bản Điện Hạ chỉ có thể bỏ những thứ yêu thích của mình, dù sao Bản Điện Hạ vẫn còn hai người. Làm sao cũng mạnh hơn so với ngươi một bậc!" Dạ Vô Minh lên mặt nói thầm.

Tiêu Khuynh Thành không sao cả nhún vai: "Ta chỉ cần một người như vậy thì đã thỏa mã rồi, đa tạ Điện hạ đã bỏ những thứ yêu thích của mình! Tiểu Bạch, tên này không được xuôi tai cho lắm, từ nay về sau ngươi sẽ là Bạch Hi!"

Sau khi Bạch Hi nghe thấy, mừng rỡ nghiêng nửa thân, "Bạch Hi bái kiến chủ nhân, sau này chắc chắn cúc cung tận tụy với chủ nhân, chết không từ".

Tiêu Khuynh Thành đỡ nàng ấy đứng dậy, "Không cần đa lễ như vậy, Bản Quận chúa đối xử với ngươi, nhất định tốt hơn Dạ Vô Minh gấp một trăm lần! Sau này ngươi sẽ dùng thân phận nha hoàn Bạch Hi, đi theo sau lưng ta. Nếu không có thể ẩn thân bất cứ lúc nào, rất vất vả đấy!"

"Dạ! Chủ nhân!" Bạch Hi bỗng cảm thấy bản thân như được giải phóng, Vinh Quận chúa đúng là chủ nhân tốt nhất thiên hạ.

Dạ Vô Minh thống khổ gào lên, thật sự có một loại cảm giác đang nhỏ máu.

Tiêu Khuynh Thành cười nhạt một tiếng.

Ban đêm trở lại Lâm Tử uyển, tiểu A Doanh nhìn lên, thấy phía sau lưng nàng có nhiều hơn một nữ tử tuyệt sắc, giật mình hỏi: "Quận chúa, vị tỷ tỷ này là ai vậy? Sao trở về chung với người?".

Tiêu Khuynh Thành ách một tiếng, tùy tiện bịa ra một câu chuyện xưa, "Hoàn cảnh Bạch Hi rất đáng thương, cho nên ta đã thu nàng làm nha hoàn, sau này nàng ấy sẽ là Bạch Hi tỷ tỷ của ngươi, chung sống tốt với nhau đấy!"

A Doanh vừa nghe, tức khắc trừng lớn hai mắt, "Quận chúa, không chắc nàng ta là tỷ tỷ, nô tỳ là muội muội." Trong giọng nói của người nào đó rõ ràng mang theo nồng đậm ghen tuông.

Nhưng tính tình Bạch Hi trái lại vô cùng tốt: "Sau này ta sẽ gọi A Doanh là tỷ tỷ, tỷ cũng gọi ta là Hi muội muội."

A Doanh khoanh hai tạy lại, khẽ liếc nàng ấy một cái, hừ, ở trước mặt Quận chúa giả vờ yếu đuối, không biết sau lưng thì hung hãn thành bộ dáng gì nữa. Đây rõ ràng là muốn mình khó xử mà!

Tiêu Khuynh Thành thật sự không phát hiện A Doanh nhà nàng lại có một mặt đáng yêu như vậy, ho khan hai tiếng, "Tiểu A Doanh, không nên nhỏ mọn như vậy! Tính tình Bạch Hi rất tốt, các ngươi đều là bảo bối trong lòng Bản Quận chúa."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương