Chính Phi Của Độc Vương
Chương 75: Hạ Hầu Vân phát điên

Bàn tay Tiêu Mạc Hàn không khỏi nắm chặc bảo kiếm bên hông, khẽ dùng lực, "Tốt nhất là như vậy, nếu không ta sẽ khiến cho ngươi chết không toàn thây."

"Ca ca, huynh đừng quên, ta là Vinh Quận chúa do đích thân Hoàng Thượng ngự phong, nếu huynh dám đụng đến ta, đó chính là tội chết. Làm võ tướng, cũng cần phải học được chữ nhẫn, nếu không những gì mà huynh đã gây dựng, đều sẽ hóa thành hư ảo! Ha ha..." Tiêu Khuynh Thành cười hết sức thoải mái.

Mày kiếm Tiêu Mạc Hàn chau lại, cố nén phẫn nộ trong lòng, phút chốc, rút trường kiếm ra, "Nếu ngươi dựa vào Hoàng Thượng và Thái tử thì không có tư cách cuồng vọng ở đây, có dũng khí cùng nhau phân cao thấp đi."

Tiêu Khuynh Thành nhẹ nhàng di chuyển thân hình, đáy mắt mang theo sự khinh thường, khẽ nhếch miệng, lòng bàn tay ngưng tụ nội lực, bỗng chốc ám khí bắn ra vèo vèo. Tiêu Mạc Hàn hoàn toàn không phản ứng kịp...

"Quả nhiên chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dưỡng, ngươi vậy mà lại có thể ám sát ta!" Tiêu Mạc Hàn lách mình cực nhanh tránh thoát ám khí, 5 cái ám khí vẫn như cũ cắt đứt mấy sợi tóc của hắn, làm cho hắn không kềm được tức giận thấp giọng trách mắng.

Tiêu Khuynh Thành bước đến trước mặt hắn, đoạt lấy trường kiếm đặt trên cổ của hắn, "Bản Quận chúa khinh thường giao tranh với ngươi, nếu muốn, ngày mai, vị trí Thiếu Tướng Quân này của ngươi sẽ rơi vào trong tay của ta."

Nói xong, Tiêu Khuynh Thành phất áo rời đi.

Tiêu Mạc Hàn căm phẫn ném trường kiếm xuống, hắn tập võ mười năm, lại bị một tiểu nha đầu ô nhục!

Cùng lúc đó.

Tiểu Uyển.

Vãn Ngọc hoảng sợ che chở hai hài tử, sợ hãi nhìn Hạ Hầu Vân trước mắt, "Đại Công chúa, rốt cuộc người muốn thế nào? Mẫu tử ba người chúng tôi đã ở ẩn trong này, sống cẩn thận từng li từng tí, sao ngươi không để cho chúng tôi được sống an bình chứ?"

Hai mắt Hạ Hầu Vân hung ác khóa chặt trên người Vãn Ngọc, gương mặt đó rất quen thuộc, giống như một thanh đao bén nhọn hung hăng cắm vào trái tim của bà ta, khiến cho bà ta vô cùng thống khổ.

Không được!

Bà ta nhất định phải nhổ bỏ cái gai này, bà ta không thể giữ nó lại, tuyệt đối không thể!

Bà ta bước từng bước tới gần Vãn Ngọc, "Ngươi đã đoạt trượng phu của ta, lại trốn ở chỗ này, ngươi cho rằng có thể bình an vô sự sao? Ngươi không khỏi quá ngây thơ rồi, hai hài tử của ngươi thật động lòng người, có lẽ là song sinh, rất có phúc khí đấy!"

"Đại Công chúa, hài tử vô tội, van cầu người thả chúng nó ra, người muốn thế nào, ta đều nhất nhất nghe theo, được không? Ta van cầu người, bỏ qua cho chúng nó." Tay Vãn Ngọc gắt gao nắm chặt lấy vạt áo, lo sợ cầu xin.

Hạ Hầu Vân bước xa đến trước mặt Vãn Ngọc, bỗng chốc nắm tóc của bà, "Vô tội ư? Chúng nó căn bản chính là nghiệt chủng, ngươi không danh không phận cùng một người nam nhân sinh hạ hài tử, nên bị dìm chết bằng lồng heo!"

"Không được... Đại Công chúa, ta thật sự không biết chàng ấy là trượng phu của người, thật sự không biết... Tha mạng... Nếu dân phụ biết rõ, tuyệt đối sẽ không thân cận với Tướng Quân..." Nước mắt Vãn Ngọc chảy đan xen trên gương mặt, nhìn vô cùng đáng thương.

Nhưng Hạ Hầu Vân lại không có một tia thương tiếc nào, dùng sức kéo căng tóc của bà, "Không biết hắn là nam nhân của Bổn công chúa, vậy tại sao ngươi gọi hắn là Tướng Quân, ngươi cho rằng Bổn công chúa là người ngu sao? Ngày hôm nay Bổn Công chúa sẽ cho ngươi hiểu được, cái gì gọi là kết cục!"

"Không... Tha mạng... Không được..." Vãn Ngọc khóc nức nở, nước mắt như mưa trút xuống, rửa sạch đôi má hơi già nua của bà.

Bốp!

Tính tình của Hạ Hầu Vân hoàn toàn bị mất khống chế, nhất là khi nhìn đến khuôn mặt đó, giống y chang Tiễn Tố Ca, bà ta hoàn toàn sụp đổ, giáng một cái tát thật mạnh lên gương mặt của Vãn Ngọc, khàn giọng gào thét: "Hay cho ngươi dám quyến rũ nam nhân của Bổn công chúa!"

"Á..." Bỗng dưng trán của Vãn Ngọc đụng vào góc bàn, máu tươi chảy ra ồ ạt, bà che cái trán lại, "Đại công chúa, người muốn làm gì ta cũng được, nhưng không thể đối xử với con ta như vậy, chúng nó còn nhỏ, cầu xin người hạ thủ lưu tình!"

Hạ Hầu Vân nghe xong, ngoan độc nhếch miệng, "Được, chỉ cần ngươi đâm đầu vào cột tự vẫn, Bổn công chúa sẽ giữ lại tính mạng của hai tiểu tiện chủng đó! Đụng đi! Bổn công chúa muốn tận mắt nhìn thấy! Nhanh lên!"

Vãn Ngọc khẽ cắn môi dưới, tay gắt gao nắm chặt vạt áo, yên lặng đứng dậy. Hai hài tử sợ hãi khóc lớn, "Mẫu thân, không được... Mẫu thân, không được bỏ rơi chúng con, van cầu người..."

Vãn Ngọc nhịn đau không dám chuyển mắt, bà sợ nếu nhìn thấy hài nhi của mình, lòng của bà sẽ càng thêm đau xót. Chân ngọc run rẩy bước về phía trước, vừa cực nhọc vừa thống khổ. Khuynh Thành, ngươi thật sự sẽ giúp đỡ chúng ta sao? Thật sự có thể sao? Ta không muốn chết, ta muốn sống thật tốt, muốn nhìn thấy con của ta thành tài!

Trước kia bà cho rằng cứ một mực nhường nhịn, có thể đổi lấy gió êm sóng lặng. Hôm nay mới phát hiện, thì ra không phải như vậy. Người như Hạ Hầu Vân, nhất định sẽ cho rằng sự tồn tại của bà chính là một cây gai ở trong lòng của bà ta.

Hạ Hầu Vân nhìn Vãn Ngọc bước từng bước đến gần cây cột, điên cuồng cười to: "Đụng đi! Tiện nhân, lập tức đụng chết ở đây đi! Đụng cho ta! Nhanh lên, nếu không ta sẽ bóp chết hai hài tử của ngươi!"

Khăn lụa trong tay bị Vãn Ngọc vặn ra thành rất nhiều nếp nhăn, ngay tại lúc bà muốn cất một bước cuối cùng, đột nhiên cửa bị người đá văng ra thật mạnh, Tiêu Thiên Kính nổi giận đùng đùng xuất hiện ở bên trong chánh đường.

Vãn Ngọc rơi lệ đầy mặt chuyển mắt nhìn nam tử trước mặt, liều lĩnh xông vào trong ngực của hắn, "Tướng Quân, cứu thiếp, cứu thiếp và hài nhi..."

Tiêu Thiên Kính ôm chặt thân thể Vãn Ngọc, tiến lên một bước xa, đem hai đứa con bảo vệ ở sau lưng, hai mắt đỏ ngầu nhìn Hạ Hầu Vân, tức giận đến mức gân xanh nổi cộm trên trán, "Hạ Hầu Vân, nếu ngươi dám động nhi tử của Tướng Quân, ta sẽ khiến cho ngươi ngay cả hài cốt cũng không còn!"

"Hay cho câu hài cốt cũng không còn! Tiêu Thiên Kính, Bổn Công chúa thân là đương triều Đại công chúa, là người ngươi có thể động đến sao? Hôm nay Bổn Công chúa phải diệt trừ tiện nhân này, nhất định phải như vậy!" Đầu của Hạ Hầu Vân đã hoàn toàn bị u mê, không còn một chút lí trí nào cả.

Tay Tiêu Thiên Kính không khỏi nắm thành quả đấm, hắn nắm trọng binh, ngay cả Hoàng đế vẫn phải kiêng kị hắn ba phần, nàng ta lại có thể dám cuồng vọng với hắn như thế, cười lạnh: "Uất ức nhiều năm như vậy, rốt cục cũng bộc phát rồi, Đại Công chúa."

Cơ thể Hạ Hầu Vân bỗng nhiên run lên, Cẩm Nương từ bên ngoài tiến vào, ôm lấy thân thể của bà ta, nhỏ giọng trách móc, "Công chúa, không thể vọng động. Đại Tướng Quân không thể đắc tội, không thể..."

Bà thật là quá mức xúc động rồi.

Người nam nhân trước mắt này, nắm trọng binh trong tay, lúc đầu hoàng huynh gả mình cho hắn, chính là để áp chế sự kiêu ngạo của hắn, nhưng thật không ngờ, bà lại để cho hoàng huynh thất vọng rồi, bởi vì bà đã yêu! Bà chẳng những không áp chế được hắn, ngay cả tâm của hắn bà cũng không chiếm được, mặc cho hắn nạp tam thê tứ thiếp.

Ha ha.

Nước mắt không tiếng động theo khóe mắt chảy xuống, bà buồn bã nhìn Tiêu Thiên Kính trước mặt, "Tướng Quân, ngươi cũng đã biết những năm gần đây Bổn Công chúa sống rất khổ sở, yêu ngươi thật khổ."

"Đây chính là lý do ngươi giết nhi tử của bản Tướng Quân sao? Hạ Hầu Vân! Bắt đầu từ ngày mai, nàng chính là Ngọc di nương của bản Tướng Quân! Ai cũng không thể đụng vào!" Tiêu Thiên Kính hoàn toàn thất vọng với Hạ Hầu Vân, nhìn thấy bà ta rơi lệ, hắn vẫn không đau lòng dù chỉ là một chút.

"Dạ, Tướng Quân muốn thế nào? Thì là cái đó? Bổn Công chúa mệt mỏi, không muốn xen vào bất cứ chuyện gì nữa, Tướng Quân yêu cầu thế nào thì sẽ như thế đó!" Hạ Hầu Vân ra nước cờ lấy lui làm tiến.

Hạ Hầu Vân đi ra khỏi Tiểu Uyển hoang tàng, trên con đường mòn, ngoái đầu nhìn lại bên trong chánh đường, ở nơi đó có cái gọi là một nhà ấm áp, tay âm thầm nắm chặt lại, bà ta chẳng qua là bình tĩnh nhất thời mà thôi. Bà sẽ không thất bại, tuyệt đối sẽ không!

Tiêu Thiên Kính đỡ Vãn Ngọc ngồi xuống, xoa xoa vết thương trên trán của bà: "Đau không?"

Vãn Ngọc lau lệ nơi khóe mắt, "Không đau, Tướng Quân, chàng nhất định phải bảo vệ con của chúng ta. Tính mạng Vãn Ngọc không quan trọng, số mệnh hèn hạ, vốn đã thuộc về Tướng Quân chàng rồi."

Tiêu Thiên Kính đau lòng ôm chặt thân thể của bà, "Cái gì mệnh hèn với không hèn! Sau này không cho phép nói những lời này nữa, tiến vào Tiêu phủ, sẽ bình an vô sự. Con của chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì đâu."

Hắn đồng thời ôm lấy hai đứa con của mình, trong mắt tràn ngập yêu thương.

Nhưng Vãn Ngọc chỉ cười chua xót, màn kịch cuối cùng cũng đã kết thúc. Bà không biết tiến vào Tiêu phủ, là đúng hay sai? Chẳng qua bà hiểu được, không đi vào, mới thật sự sẽ phải hối hận.

Có lẽ thật sự như lời nói của Khuynh Thành, vận mệnh là do chính bản thân mình nắm giữ. Nếu lựa chọn số mệnh bị hành hạ, như vậy ngươi vĩnh viễn vẫn là kẻ yếu, vĩnh viễn không có khả năng đạt được thứ mình muốn.

Di nương mới vào cửa của Tiêu phủ, chính là bảo vật trong tay Đại Tướng quân, cư ngụ ở đại viện Tây Phong các, theo vào còn có một đôi hài tử sinh đôi, mới có năm tuổi, nhưng lại cực kỳ thông minh, khiến cho người khác yêu thích không thôi.

Tiêu Khuynh Thành bảo A Doanh lựa một hộp điểm tâm từ trong cung mang qua Tây Phong các. Vãn Ngọc nhìn thấy nàng tới, lập tức đứng dậy, "Dân phụ tham kiến Vinh Quận chúa, Quận chúa vạn an."

"Đứng lên đi. Di nương, Khuynh Thành biết người mới vào đây, cho nên cố ý cầm điểm tâm trong cung tới thăm hỏi người. Vẫn chưa quen sao?" Tiêu Khuynh Thành xoay người liền hóa thành một tiểu thư khuê các uyển chuyển tự nhiên.

Vãn Ngọc nhớ tới lời của nàng, không thể để cho người trong phủ biết các nàng đã quen biết nhau từ trước, nếu không nhất định sẽ bị người khác nhìn thấu, cho nên chỉ có thể làm bộ như lần đầu tiên gặp nhau.

"Dân phụ nhận không nổi điểm tâm trân quý như vậy, tuyệt đối không thể."

Tiêu Khuynh Thành khẽ liếc bà một cái, bắt lấy tay bà, cứng rắn nhét điểm tâm vào, "Người cứ nhận lấy, cho hai vị đệ đệ ăn đi. Ở bên ngoài các người nhất định chịu không ít khổ cực rồi."

"Không có, đa tạ Quận chúa quan tâm, Tướng Quân luôn đối đãi chúng ta rất tốt." Vãn Ngọc lắc đầu đáp.

"Vậy là tốt rồi, bây giờ người đã đến ở trong Tiêu phủ này, người cứ coi như đây là một gia đình, cần gì, cứ việc nói cho ta biết, được không? Thời giờ cũng không còn sớm, ta không làm phiền người nữa." Dứt lời, Tiêu Khuynh Thành đứng lên chuẩn bị rời đi.

Nàng xuất môn liền trùng hợp đụng phải Tiêu Thiên Kính, hắn nhìn nàng cười từ ái, "Đến viếng thăm di nương sao? Sao không ngồi lâu thêm chút nữa, thấy phụ thân tới đây, lại vội vả đi rồi."

"Phụ thân nghĩ nhiều rồi, không phải nữ nhi đang ở chung một chỗ với di nương sao? Nếu để mặt trời lên cao, Khuynh Thành sẽ không về được, con rất sợ phải phơi nắng." Tiêu Khuynh Thành cười khẽ.

"Vậy con nhanh trở về nghỉ ngơi đi."

"Nữ nhi cáo lui."

"Ừ."

Tiêu Thiên Kính bước đến chánh đường, nắm tay Vãn Ngọc, "Ở trong này có tốt không. Lúc ta không có ở đây, nàng cứ trực tiếp tìm Khuynh Thành, nó sẽ làm chủ cho nàng. Nơi này không có người nào có thể tin tưởng, chỉ có Khuynh Thành là ngoại lệ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương