Chính Phi Của Độc Vương
Chương 66: Sáo ngọc bích

Cẩm Nương bên cạnh căm giận nói: "Thực sự coi mình là nhất sao, cái quái gì vậy chứ!"

"Câm miệng, chúng ta không trực tiếp so đo với nàng ta, tương lai còn dài, Bổn Công chúa không tin không chế phục được nha đầu này." Đáy mắt Hạ Hầu Vân đáy mắt lóe ra sự hung ác tàn độc, nàng ta trở về, đồng nghĩa với việc cuộc chiến giữa các nàng cũng đã bắt đầu.

Cẩm Nương nắm chặt quả đấm nặng nề gật đầu, "Lão nô sẽ luôn túc trực bên cạnh Công chúa, nhìn nha đầu đó chết như thế nào!"

Tay Hạ Hầu Vân gắt gao nắm lấy làn váy, giễu cợt mở miệng, "Mẫu thân ngươi là bại tướng dưới tay ta, ngươi cũng không ngoại lệ! Chờ xem, ngày chết của ngươi sẽ đến nhanh thôi!"

Ha ha.

Khi đó mẫu thân quá mức tin tưởng ngươi, coi sài lang như tỷ muội, mới có thể năm lần bảy lượt mắc mưu ngươi, bị ngươi tính kế. Hiện tại Tiêu Khuynh Thành đã biết rõ hết thảy, nàng sẽ từng bước một làm cho ngươi mất hết tất cả.

Tiêu Khuynh Thành vừa trở về Lâm Thủy uyển, đúng lúc gặp tiểu gia đinh Lai Phúc đi tới, khom người nói: "Quận chúa, bên ngoài có một vị công tử gọi là A Thiết đến tìm người, nói là có đồ vật quan trọng gì đó muốn cho người."

"Để cho hắn vào đi."

Chỉ một lát sau, A Thiết đã tiến vào trong chính đường, chắp tay làm lễ nói: "Thuộc hạ bái kiến Quận chúa điện hạ, có người nhờ thuộc hạ đưa cho Quận chúa vật này." Lúc nói chuyện, hai tay dâng lên một cái hộp gấm.

Dục Vương?

Lai Phúc đón nhận hộp gấm, A Doanh mở ra tại chỗ, Tiêu Khuynh Thành nhìn thấy bên trong là một cây sáo toàn thân đều làm bằng ngọc bích, xem ra là đồ quý giá, nàng khẽ nhếch miệng, gật đầu: "Bản Quận chúa nhận nó, ta rất thích."

"Vậy A Thiết trở về báo cáo nhiệm vụ được rồi, xin cáo từ Quận chúa."

"Lai Phúc tiễn A Thiết ra ngoài."

"Dạ!"

A Doanh thấy tất cả mọi người đi rồi, kinh hỉ cầm lấy sáo ngọc, tò mò hỏi: "Quận chúa, người tặng cây sáo này là ai vậy, chế tác thật tinh xảo, hơn nữa còn sinh ra hơi ấm khi chạm đến, là ngọc thượng đẳng đó."

"Thật không ngờ A Doanh lại có hiểu biết về ngọc như thế, thứ này quả thực là đồ tốt. Của một người bạn tặng ..." Không nghĩ tới Dục Vương tìm được thứ tốt như vậy, trước tiên lại tặng cho nàng.

Lúc A Doanh hiếu kỳ muốn truy hỏi đến cùng là ai tặng, nhưng nghĩ lại nếu Quận chúa không muốn nói, nhất định là có nguyên nhân, nàng không hỏi tới nữa. Mặc dù nàng không thông minh, nhưng chưa đến mức ngu dốt.

Sau khi A Thiết từ Tiêu phủ đi ra, liền trực tiếp trở về phủ Dục Vương. Hạ Hầu Ý nghe A Thiết bẩm báo xong, khẽ nhíu mày: "Chỉ có ba chữ như vậy thôi ư? Nha đầu kia không nhìn ra được hàng sao?"

"Quận chúa không phải không biết, mà là vừa nhìn thấy liền thích ngay, thuộc hạ dựa theo nét mặt của nàng đã nhìn ra được điều ấy. Vương gia thật tốt với Quận chúa..." A Thiết thoáng nghi ngờ, bởi vì Quận chúa và Thái tử điện hạ đã chán ghét nhau, hiện tại lại lôi kéo quan hệ với Thái tử nước láng giềng, Vương gia vì như vậy mà yêu mến nàng sao?

Hạ Hầu Ý liếc thấy liền biết A Thiết đang suy nghĩ gì, hắng giọng, "Đầu óc của ngươi chung quy chỉ nghĩ lung tung, không có việc gì đâu, ngươi đi xử lý một chút chuyện Ám Dạ trong cung đi, gần đây phát sinh không ít chuyện."

"Dạ. Vương gia."

"Đi đi."

Ngón tay Hạ Hầu Ý khẽ lướt qua chậu hoa bên cạnh, một chậu hoa xinh đẹp, không phải chỉ trồng xong rồi bỏ, mà còn phải cẩn thận chăm sóc, phải có kiên nhẫn, mới có thể từng bước một đi vào trong lòng của nàng.

Mà Tiêu Khuynh Thành chính là một chậu hoa tinh phẩm trong tinh phẩm, cho nên không phải chỉ cần trồng và chăm sóc thôi là có thể làm cho muôn hoa nở rộ, bỏ vào không những là tâm, mà còn phải trả giá cực kì lớn.

... Phân cách tuyến...

Tiêu Khuynh Thành tốn không ít tâm huyết, rốt cục cũng thăm dò được Tiêu Thiên Kính giấu vị Tấn di nương mới đó ở đâu. Khiến cho nàng kinh ngạc chính là, sự tình hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của nàng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương