Vì phòng ngừa Lý Nhất Xuyên cùng cô gái kia tới nhà hàng đã định, Cận tổng mặt không đổi sắc mà gọi một cuộc điện thoại xuống Tổng giám dứoi lầu, kêu gã tuyên bố đêm nay tăng ca đến rạng sáng.

Tổng giám: “…”

Tổng giám kiên cường hỏi: “Cận tổng… Lý do là?”

Lý do?

Cận Tiêu vừa nghe hai từ này liền bốc hỏa, thanh âm vừa buồn vừa  bực lại lạnh: “Tự, mình, nghĩ!”

Nói xong, hung tợn cúp điện thoại, bản thân ngã người vào ghế xoay tự sinh khí, chân đá vào cạnh bàn công việc vang lên từng tiếng bang bang vang.

Y thật sự không nghĩ ra được cái lý do chia tay chó má kia mà!

Gần đây sinh hoạt hài hòa, làm đồ ăn cũng không xuất hiện tình huống tiêu chảy, Cận Tiêu cắn răng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ ra một lý do, mà cái lý do này khiến y càng nổi trận lôi đình thêm —— Lý Nhất Xuyên chán ghét chịch y.

“Đ*t!” Y không khống chế được mà đạp một cước vào bàn, căm tức lại ủy khuất mà che hai mắt mình, “Tôi còn chưa chê điểu của anh đâu, vậy mà đã dám chê tôi rồi…”

Cận Tiêu bực mình đến muốn giết người, nhưng y lại rất rõ ràng, trốn tránh không phải là biện pháp.

Bọn họ đã ở chung với người yêu vài năm, nếu muốn thời hạn lớn nhất để bảo chứng chất lượng tình cảm, biện pháp tốt nhất là kết hôn, lại sinh một đứa con, đem tình yêu rung động mà không lâu dài trở thành tình thân nhân ràng buộc.

Nhưng đây cũng không hoàn toàn là biện pháp không có khả năng, không nói việc Cận Tiêu không thể sinh con, chỉ nói đến kết hôn thôi, y đã không thể thỏa mãn người yêu.

Đương nhiên, đổi lại là Cận Tiêu của mấy năm trước, y có lẽ sẽ cười nhạt đối với loại biện pháp này, vẻ mặt khinh thương, nhưng mà sự thật chính là, cố tình Cận Tiêu của vài năm sau, y đã kinh hưởng qua tư vị của tình yêu trong thời gian dài, thật sâu hiểu rằng cảm giác bất lực là gì.

“Lần này có lẽ thật sự không quay lại…” Cận Tiêu xoay mặt, mắt rũ xuống, lồng ngực thình thịch thình thịch, buồn đến phát đau.

Đến rạng sáng, y cũng không còn tâm tình đi cản chân Lý Nhất Xuyên, một mình thất hồn lạc phách đi đến bãi đỗ xe, lên xe ngồi đó u buồn mốc meo.

Vài giây đồng hồ sau, y đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh Lý Nhất Xuyên cùng cô gái kia, u buồn cô đơn đều hóa thành căm giận ngút trời.

Đã rạng sáng rồi mà! Mới chia tay một ngày, hắn thế nhưng, thế nhưng dám….

Trong nháy mắt đó y cơ hồ muốn bẻ tay lái, hung hăng ném đi, rồi lại giẫm chân ga đâm chết đôi cẩu nam nữ này! Thật may lúc đó chiếc xe phía sau chợt phát ra âm thanh gọi hồn y trở về, Cận Tiêu không thể làm gì khác hơn đập một cái lên ghế cho hả giận, sau đó khởi động động cơ, âm trầm đi theo sau.

Dọc đường đi, Cận Tiêu vẫn luôn bị vây trong trạng thái phẫn nộ, trong lòng thầm hung tợn, lăn qua lộn lại mà nghĩ, đợi lát nữa nếu bọn họ thật sự vào khách sạn, y hoặc là đạp chân ga đâm chết cả hai, hoặc là chỉ đánh bay Lý Nhất Xuyên thôi.

Cái ý tưởng này duy trì cho đến lúc y thấy Lý Nhất Xuyên chia tay cô gái kia, ngay sau đó hơi hơi nghiêng mặt, giơ ngón giữa về phía xe y.

Cận Tiêu: “…”

Cận Tiêu lại bùng nổ lẫn nữa, “Phanh” một tiếng đẩy cửa xe ra, nghiến răng nghiến lợi mà đi đến trước mặt Lý Nhất Xuyên, phun ra một câu cộc lốc: “Ý, anh, là, sao?”

Lý Nhất Xuyên thản nhiên nói: “Cách không thao / cậu.”*

[*Câu này là 隔空操 / 你, tui không hiểu lắm nên giữ nguyên.]

Cận Tiêu sửng sốt một chút, hồi lâu mới buồn bực nói: “Trực tiếp chịch không được sao?”

Lý Nhất Xuyên: “…”

Lý Nhất Xuyên miễn cưỡng khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt, ho khan một tiếng nghiêng mặt: “Vì cậu chưa nhớ được lý do chia tay cho nên, không được.”

Đến!

Lại tới nữa!

Cứ nhắc tới cụm từ lý do chia tay này Cận Tiêu lại muốn giết người!

Ánh mắt y lạnh như băng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Nhất Xuyên, lâu sau mới cười lạnh xoay người: “Cút!”

Sau đó cố ý kéo  mạnh cửa xe gây ra tiếng động vang trời, nghênh ngang rời đi.

Nhưng đi được mấy km xong y lại không cam lòng mà vòng xe lại, nhảy xuống xe, một phen kéo trụ Lý Nhất Xuyên còn đứng tại chỗ, cúi đầu dùng sức mút môi của hắn.

Lý Nhất Xuyên ngạc nhiên nhìn y.

Cận Tiêu hừ nhẹ một cái, ngông nghênh hếch mặt: “Nhìn cái gì mà nhìn, lão tử muốn hôn thì hôn, có bản lĩnh thì hôn trả lại đi.”

Lúc này Lý Nhất Xuyên mới lấy lại tinh thần, như có điều suy nghĩ mà sờ sờ môi mình, lại bình tĩnh nói: “Không hôn, chờ em nhớ ra lí do lại tính tiếp.”

Cận Tiêu lạnh mặt, rất muốn bóp chết hắn: “… Anh còn cần tự tôi phải nhớ ra sao, không thể trực tiếp nói luôn được à!?”

“Dĩ nhiên có thể, ” Lý Nhất Xuyên buông tay xuống, khí định thần nhàn mà nói, “Nhưng là em sẽ hối hận.”

“Tôi nói tôi không hối hận thì thế nào?”

Lý Nhất Xuyên nghiêng nghiêng đầu, trầm tư một khắc, nói: “Tôi cho em chịch?”

Cận Tiêu xoay mặt tà tà liếc hắn một cái, ánh mắt có chút ghét bỏ: “ Nói nghe giống như tôi hiếm lạ chịch anh lắm ấy.”

Lý Nhất Xuyên: “…”

Lý Nhất Xuyên bất đắc dĩ: “Vậy tôi chịch em thì sao?”

“Duyệt.” Cận Tiêu nhanh chóng đáp ứng, nghĩ nghĩ, lại khiêu lông mày bổ sung một câu, “Muốn cả ngày.”

“… …” Lý Nhất Xuyên nói, “Nhiều nhất hai giờ.”

Cận Tiêu mặt không đổi sắc: “Cả ngày.”

“Ba giờ.”

“Cả ngày!”

Lý Nhất Xuyên im lặng nhìn xuống mặt đất rất lâu mới thấp giọng nói: “Bốn giờ không thể mặc cả hơn.”

“Như vậy đi.” Cận Tiêu rất không vừa lòng hừ lạnh một tiếng, xoay người vào trong xe ngồi, một lần thổi khí vào mặt Lý Nhất Xuyên, quơ cái đuôi căn bản không tồn tại, đắc ý lái xe đi.

Mặc dù lần nói chuyện này vẫn tan rã trong không vui như cũ, nhưng Cân Tiêu hiểu được vấn đề không xuất phát từ trên tình cảm hai người —— không ai sẽ nguyện ý đi chịch một người mà mình đã chịch rất nhiều, hơn nữa còn là người yêu cũ.

… Mặc dù cái này nghe có vẻ rất khả nghi, nhưng Lý Nhất Xuyên trước giờ đều cấm dục, một tuần cũng không làm yêu vượt quá ba lần, có thể khiến hắn một lần làm tới bốn tiếng đã là chuyện kinh hỉ rồi.

Tâm tình Cận tổng rất tốt, huýt sáo, đắc ý dạt dào mà lái xe về nhà đi ngủ, chờ y nằm trên giờ mới chợt nhớ tới, hình như vẫn chưa hỏi lý do chia tay chó má kia!

Trong phút chốc tâm tình vui vẻ liền ta thành mây khói, sắc mặt Cân Tiêu lại biến thối, tay nắm chặt lại, lòng bốc lên ý muốn đánh cho Lý Nhất Xuyên một trận nhớ đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương