Chính Là Chờ Em Nói Yêu Anh
-
Chương 17: Xung đột
- Tôi... học trưởng à, chúng ta vẫn còn đi học, làm ra chuyện tối qua cũng đã quá lắm rồi... Tôi... chúng ta vẫn là quên đi, tôi không... không trách anh...
Miệng thì nói thế, xong trong lòng không thể tránh nổi có chút ủy khuất. Rõ ràng anh không thích cậu, lại cố tình lôi cậu lên giường, xong còn nói muốn làm tình nhân, thật sự cậu không muốn và cũng không thể đồng ý. Cậu sợ... nếu cậu còn đến gần Mạc Chính Phong hơn nữa... cậu sẽ không kìm giữ được trái tim mình. Hơn ai hết, cậu hiểu cảm giác ảo tưởng có được hạnh phúc trong tay rồi một ngày bỗng nhiên nó vụt mất, thực sự... rất đau.
- Có gì không ổn? - Anh hơi đen mặt - Tôi chỉ nói làm bạn tình, không ép buộc cậu phải yêu tôi, giữa chúng ta chỉ là giải quyết nhu cầu cho nhau, không phải rất tốt sao? Đều là nam, cậu còn sợ có thai sao?
- Tôi... Không... Ý tôi là...
- Làm.gì lắm lời thế chứ? Tôi thích thân thể của cậu, đặc biệt càng thích sự dâm đãng của cậu. Hẳn cậu cũng không ghét bỏ thân thể tôi? Hôm qua còn rất high mà! - Anh híp mắt buông lời ái muội bên tai cậu, vòng tay ôm cậu dịch dần từ eo xuống hông, rồi đùi, nhẹ nhàng vuốt ve...
- Học trưởng! - Cậu đỏ bừng mặt đẩy anh ra, tận lực né tránh tầm mắt nóng bỏng của anh. Nam nhân sáng sớm rất dễ hưng phấn, cái này cậu hiểu. Tốt nhất không nên châm lửa cho anh - Chúng ta thật sự không thể! Chúng ta là học sinh.
- Ông đây không quản, cũng không muốn quản mấy chuyện vớ vẩn đó! - Mạc Chính Phong nổi nóng - Chuyện tôi muốn làm, ai cũng không thể cản! Cậu thích cũng tốt, không thích cũng không sao, nhưng từ chối thì tôi không cho phép!
Tính khí Mạc Chính Phong từ nhỏ đã vậy, thích cái gì sẽ làm bằng được cái đó. Giờ lớn rồi, tính xấu ấy không những không bớt mà còn tăng cấp, cộng thêm sự bốc đồng của tuổi trẻ cùng tính chiếm hữu cao, anh dứt khoát không cho phép cậu cãi lời anh. Bao lâu nay tính tính toán toán, đã thành công một nửa rồi, có lý nào lại buông bỏ. Không! Cậu nhất định phải là của anh, anh phải chứng tỏ cậu là của một mình anh, dù là bằng ràng buộc nào đi chăng nữa. Như vậy sau này anh sẽ có quyền quản cậu, miễn cho cậu vương vấn luyến lưu đám fangirl kia.
Lương Vỹ nghe anh nói cũng giận không kém. Dựa vào cái gì bắt cậu nghe theo anh, phục tùng anh? Cho dù cậu thích anh thật, muốn ở bên anh thật, nhưng cậu cũng phải nghĩ cho bản thân chứ. Làm tình nhân của anh, có khác gì hạ thấp nhân phẩm mình đến tột cùng? Bây giờ anh còn cần thân thể cậu, sẽ không quan tâm, nhưng nếu một ngày anh chán rồi đá văng cậu đi, đó sẽ là cớ tốt để anh khinh thường cậu. Như thế, có khác nào cậu tự chà đạp tình yêu, chà đạp con người mình...
- Mạc Chính Phong, anh là đại thiếu gia có tiền có quyền, anh muốn tình nhân kiểu gì chả có, đừng làm khó tôi. Tôi chỉ muốn an ổn làm một nam sinh bình thường, tôi không cần quan hệ giải quyết nhu cầu của anh! Xin anh đừng coi tôi như thể MB như thế!
Cậu đứng dậy, cố chống đỡ thân thể mệt mỏi choáng váng, cúi đầu nhặt quần áo còn rơitrên mặt đất, khẽ nuốt nước mắt vào trong. Lần đầu cậu nói giọng điệu này với anh, cảm giác thật không tệ. Trước đây cậu cứ sợ đông sợ tây, sợ anh chán ghét cậu nên mới phải cố gắng nhường nhịn anh. Nhưng bây giờ... hình ảnh anh trong lòng cậu không còn như trước, không còn là học trưởng khốc soái tự kỷ vừa đáng yêu vừa đáng ghét đó nữa. Anh... hiện tại là một đại thiếu gia ngang ngược bá đạo, chỉ quan tâm tình dục không cần tình yêu, không nghĩ đến cảm nhận của người khác. Có lẽ... cậu không thể thích anh nhiều như lúc đầu nữa...
Nhìn bóng lưng cậu, Mạc Chính Phong bất chợt thấy trong lòng khó chịu vô cùng. Vừa đau đớn vừa hụt hẫng, có tức giận cũng có thương tâm. Cậu vậy mà lại không chấp nhận ở bên anh, chẳng lẽ... trong tim cậu căn bản không có anh? Ngay từ đầu đã là anh tự mình đa tình rồi sao?
Mạc Chính Phong chợt nghe đâu đây tiếng hát của mình:
"Là anh nhập vai quá sâu đến cuối cùng mất đi một người
Ngây ngốc đợi chờ mãi cũng không đổi được chút ấm áp ấy
Trách anh nhập vai quá sâu đến linh hồn cũng thay đổi
Bài hát này càng hát càng thấy tàn nhẫn..."
Không! Không thể được! Anh là Mạc Chính Phong, là người mạnh mẽ dám nghĩ dám làm, dám yêu dám gánh chịu hậu quả. Anh tuyệt đối phải có được cậu. Lần này mà để vụt mất, khả năng cậu rơi vào vòng tay người khác là rất cao, nhất là... Mạc Quân...
- Đứng lại!
Lương Vỹ vừa ra đến hành lang, nghe anh gọi giật lại liền theo phản xạ quay đầu.
Mạc Chính Phong đứng đó, khoanh tay, gương mặt mang vẻ thâm trầm dọa người, ẩn chứa nguy cơ khiến người ta phát run.
- Cậu quay lại cho tôi! - Giọng anh lạnh lùng không độ ấm - Nếu không muốn nổi tiếng toàn thành phố thì nghe lời tôi! Tôi nghĩ hẳn cậu không thích người khác thấy dáng vẻ dâm đãng của cậu trên giường đâu nhỉ.
- Anh... anh có ý gì? - Lương Vỹ nghi hoặc nhíu mày.
Khóe miệng Mạc Chính Phong câu lên nụ cười mang đậm tính áp bức cùng dục vọng chiếm hữu mãnh liệt:
- Phòng tôi... Có! Máy! Quay! - Cố tình nhấn mạnh từng chữ.
Vốn anh chỉ định quay lén để bản thân xem những lúc không có cậu, dù sao thì cậu cũng không thể cứ ở cùng anh mãi. Ai dè lại phải đem ra dùng vào mục đích chẳng mấy tốt đẹp này...
Miệng thì nói thế, xong trong lòng không thể tránh nổi có chút ủy khuất. Rõ ràng anh không thích cậu, lại cố tình lôi cậu lên giường, xong còn nói muốn làm tình nhân, thật sự cậu không muốn và cũng không thể đồng ý. Cậu sợ... nếu cậu còn đến gần Mạc Chính Phong hơn nữa... cậu sẽ không kìm giữ được trái tim mình. Hơn ai hết, cậu hiểu cảm giác ảo tưởng có được hạnh phúc trong tay rồi một ngày bỗng nhiên nó vụt mất, thực sự... rất đau.
- Có gì không ổn? - Anh hơi đen mặt - Tôi chỉ nói làm bạn tình, không ép buộc cậu phải yêu tôi, giữa chúng ta chỉ là giải quyết nhu cầu cho nhau, không phải rất tốt sao? Đều là nam, cậu còn sợ có thai sao?
- Tôi... Không... Ý tôi là...
- Làm.gì lắm lời thế chứ? Tôi thích thân thể của cậu, đặc biệt càng thích sự dâm đãng của cậu. Hẳn cậu cũng không ghét bỏ thân thể tôi? Hôm qua còn rất high mà! - Anh híp mắt buông lời ái muội bên tai cậu, vòng tay ôm cậu dịch dần từ eo xuống hông, rồi đùi, nhẹ nhàng vuốt ve...
- Học trưởng! - Cậu đỏ bừng mặt đẩy anh ra, tận lực né tránh tầm mắt nóng bỏng của anh. Nam nhân sáng sớm rất dễ hưng phấn, cái này cậu hiểu. Tốt nhất không nên châm lửa cho anh - Chúng ta thật sự không thể! Chúng ta là học sinh.
- Ông đây không quản, cũng không muốn quản mấy chuyện vớ vẩn đó! - Mạc Chính Phong nổi nóng - Chuyện tôi muốn làm, ai cũng không thể cản! Cậu thích cũng tốt, không thích cũng không sao, nhưng từ chối thì tôi không cho phép!
Tính khí Mạc Chính Phong từ nhỏ đã vậy, thích cái gì sẽ làm bằng được cái đó. Giờ lớn rồi, tính xấu ấy không những không bớt mà còn tăng cấp, cộng thêm sự bốc đồng của tuổi trẻ cùng tính chiếm hữu cao, anh dứt khoát không cho phép cậu cãi lời anh. Bao lâu nay tính tính toán toán, đã thành công một nửa rồi, có lý nào lại buông bỏ. Không! Cậu nhất định phải là của anh, anh phải chứng tỏ cậu là của một mình anh, dù là bằng ràng buộc nào đi chăng nữa. Như vậy sau này anh sẽ có quyền quản cậu, miễn cho cậu vương vấn luyến lưu đám fangirl kia.
Lương Vỹ nghe anh nói cũng giận không kém. Dựa vào cái gì bắt cậu nghe theo anh, phục tùng anh? Cho dù cậu thích anh thật, muốn ở bên anh thật, nhưng cậu cũng phải nghĩ cho bản thân chứ. Làm tình nhân của anh, có khác gì hạ thấp nhân phẩm mình đến tột cùng? Bây giờ anh còn cần thân thể cậu, sẽ không quan tâm, nhưng nếu một ngày anh chán rồi đá văng cậu đi, đó sẽ là cớ tốt để anh khinh thường cậu. Như thế, có khác nào cậu tự chà đạp tình yêu, chà đạp con người mình...
- Mạc Chính Phong, anh là đại thiếu gia có tiền có quyền, anh muốn tình nhân kiểu gì chả có, đừng làm khó tôi. Tôi chỉ muốn an ổn làm một nam sinh bình thường, tôi không cần quan hệ giải quyết nhu cầu của anh! Xin anh đừng coi tôi như thể MB như thế!
Cậu đứng dậy, cố chống đỡ thân thể mệt mỏi choáng váng, cúi đầu nhặt quần áo còn rơitrên mặt đất, khẽ nuốt nước mắt vào trong. Lần đầu cậu nói giọng điệu này với anh, cảm giác thật không tệ. Trước đây cậu cứ sợ đông sợ tây, sợ anh chán ghét cậu nên mới phải cố gắng nhường nhịn anh. Nhưng bây giờ... hình ảnh anh trong lòng cậu không còn như trước, không còn là học trưởng khốc soái tự kỷ vừa đáng yêu vừa đáng ghét đó nữa. Anh... hiện tại là một đại thiếu gia ngang ngược bá đạo, chỉ quan tâm tình dục không cần tình yêu, không nghĩ đến cảm nhận của người khác. Có lẽ... cậu không thể thích anh nhiều như lúc đầu nữa...
Nhìn bóng lưng cậu, Mạc Chính Phong bất chợt thấy trong lòng khó chịu vô cùng. Vừa đau đớn vừa hụt hẫng, có tức giận cũng có thương tâm. Cậu vậy mà lại không chấp nhận ở bên anh, chẳng lẽ... trong tim cậu căn bản không có anh? Ngay từ đầu đã là anh tự mình đa tình rồi sao?
Mạc Chính Phong chợt nghe đâu đây tiếng hát của mình:
"Là anh nhập vai quá sâu đến cuối cùng mất đi một người
Ngây ngốc đợi chờ mãi cũng không đổi được chút ấm áp ấy
Trách anh nhập vai quá sâu đến linh hồn cũng thay đổi
Bài hát này càng hát càng thấy tàn nhẫn..."
Không! Không thể được! Anh là Mạc Chính Phong, là người mạnh mẽ dám nghĩ dám làm, dám yêu dám gánh chịu hậu quả. Anh tuyệt đối phải có được cậu. Lần này mà để vụt mất, khả năng cậu rơi vào vòng tay người khác là rất cao, nhất là... Mạc Quân...
- Đứng lại!
Lương Vỹ vừa ra đến hành lang, nghe anh gọi giật lại liền theo phản xạ quay đầu.
Mạc Chính Phong đứng đó, khoanh tay, gương mặt mang vẻ thâm trầm dọa người, ẩn chứa nguy cơ khiến người ta phát run.
- Cậu quay lại cho tôi! - Giọng anh lạnh lùng không độ ấm - Nếu không muốn nổi tiếng toàn thành phố thì nghe lời tôi! Tôi nghĩ hẳn cậu không thích người khác thấy dáng vẻ dâm đãng của cậu trên giường đâu nhỉ.
- Anh... anh có ý gì? - Lương Vỹ nghi hoặc nhíu mày.
Khóe miệng Mạc Chính Phong câu lên nụ cười mang đậm tính áp bức cùng dục vọng chiếm hữu mãnh liệt:
- Phòng tôi... Có! Máy! Quay! - Cố tình nhấn mạnh từng chữ.
Vốn anh chỉ định quay lén để bản thân xem những lúc không có cậu, dù sao thì cậu cũng không thể cứ ở cùng anh mãi. Ai dè lại phải đem ra dùng vào mục đích chẳng mấy tốt đẹp này...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook