Chỉnh Cổ
-
Chương 44
Vua của một nước bỗng nhiên đến thăm, nên ở mặt lễ nghĩa, Hiên Viên không thể có điều thiếu sót, nếu không sẽ bị cho là cao ngạo, khiến cho các quốc gia xung quanh bất mãn. Cứ thế, Hiên Viên Dực cũng bị tiếp kiến rườm rà, hội nghị với yến tiệc quấn lấy chân, không còn thời gian để về Hiên Viên điện nữa.
Ngày ước định đang tới gần, ta càng lúc càng sốt ruột, cả đêm thức trắng, đầu óc trống rỗng.
Con tim luôn mơ hồ đau âm ỉ, tựa như đang phản đối quyết định của ta. Áp lực tinh thần so với thân thể bị xiềng xích thường gây hậu quả trầm trọng hơn, như vậy, dù ta có thể yên bình rời khỏi Hiên Viên thì không lâu sau cũng sẽ bị loại đau khổ dày vò nội tâm này làm cho đau đớn mà chết.
“Quả nhiên…” ta ôm ngực cười khổ, “Vẫn là không thể tự cho mình một con đường lui a…”
Ba ngày sau, đàm phán giữa Hiên Viên và Tây Tần kết thúc, cũng là ngày Tần Liệt khởi hành về nước. Tuy đàm phán không thu được kết quả mong muốn, nhưng yến tiệc tiễn người thì không thể thiếu. Nói cách khác, cả buổi tối hôm nay, Hiên Viên Dực sẽ phải ở lại đại điện dự yến với khách. Và tối nay, ta sẽ theo đội quân tiên phong phản quốc của Tần Liệt rời khỏi Hiên Viên, tiến vào trong Tây Tần.
Ta cùng cung nữ đưa cơm tối thuận lợi trao đổi phục sức, che mặt rồi theo mấy người cung nữ đưa bữa tối khác ra ngoài, ở một chỗ gần phòng ăn mà thị vệ lơi lỏng không canh gác, một hắc y nhân che mặt đến, ôm ta trên vai rồi bay vút đi. Ta cũng không giãy dụa, ta biết đây là cao thủ Tây Tần đã chuẩn bị sẵn.
Ta sẽ rời khỏi Hiên Viên, nhưng trước khi đi, ta muốn hoàn thành một việc…
“Mang ta đến chỗ Ly Tuyết Trữ.” Ta dùng ngữ điệu cứng rắn ra lệnh.
“Thứ lỗi không thể nghe lệnh, công tử.” Hắc y nhân mặt không đỏ, khí cũng không hụt mà đem ta chạy như bay trên mái hiên, lạnh lùng từ chối yêu cầu của ta.
Ta cũng không bối rối, người này vốn sẽ không nghe lệnh ta, cự tuyệt là chuyện bình thường.
“Lẽ nào ngươi muốn đem một cái xác về cho chủ tử nhà ngươi?” Ta hiển nhiên cũng không khách khí làm gì.
Hắc y nhân chần chừ một chút, “Nếu ta điểm huyệt công tử, công tử sẽ…”
“Nhảm nhí! Ngươi có thể điểm huyệt ta mãi sao?”
Hắc y nhân nặng nề thở dài, đến một chỗ khá vắng vẻ thì buông ta xuống.
“Công tử, thủ vệ trước cửa Ly Tuyết Trữ không ít, dẫn ngươi đi vào thật sự là chuyện rất khó. Nếu như bị phát hiện, ta chết là chuyện nhỏ, còn công tử sẽ không còn cơ hội rời khỏi Hiên Viên.”
“Ta đương nhiên biết nó nguy hiểm, nếu vậy — ngươi mang Ly Tuyết trữ tới đây, ngươi chỉ cần ẩn thân đi vào, nói với hắn ta muốn gặp, hắn nhất định sẽ đi theo ngươi. Hơn nữa, hắn là kẻ mong muốn ta rời khỏi Hiên Viên nhất, ngươi không cần lo lắng hắn sẽ mật báo.”
Hắc y nhân đắn đo một lúc liền yên lặng rời đi. Ta lui về chỗ trống phía sau hòn non bộ, đợi Ly Tuyết Trữ.
Quả nhiên một lúc sau, trước mắt ta xuất hiện một đôi giày vải trắng như tuyết.
“Lận công tử, đã lâu không gặp.” Thanh âm ôn nhu vang lên.
Ta chui ra khỏi hòn non bộ, nhìn thẳng phía Ly Tuyết trữ.
“Ngươi thắng rồi, ta tuân thủ ước định, sẽ rời khỏi chỗ này.” Ta nhàn nhạt nói.
“Ta biết.”
“Trước khi đi, ta cần ngươi giúp ta một việc.”
Ly Tuyết Trữ nghe nói cũng không khỏi giật mình chớp chớp lông mi, hình như có hứng thú với yêu cầu của ta.
“Ngươi quăng cái ý nghĩ kiểu ‘thay ta chăm sóc tốt cho Hiên Viên Dực’ đi chỗ khác dùm ta.” Lờ mờ đoán được trong lòng hắn nghĩ gì, ta khinh khỉnh lên tiếng.
Ly Tuyết Trữ cũng không vòng vo, “Nói đi.”
“Ta biết ngươi là cổ chủ, yêu cầu của ta là — ngươi hãy hạ cổ trên người ta!”
Ly Tuyết Trữ giật mình.
“Ngươi đã thắng, sau khi thắng mới hạ cổ ta, cũng không có trái với ước định ban đầu. Hơn nữa, cổ này là ta cầu ngươi hạ.” Ta xóa bỏ lo lắng của Ly Tuyết Trữ.
“Nhưng mà…” Mặt Ly Tuyết Trữ lộ rõ vẻ do dự.
“Ngươi còn do dự cái gì nữa, cho loại cổ có thể làm ta quên được người tên Hiên Viên Dực, lợi ngươi lợi ta, làm gì còn chuyện tốt hơn…” Nói đến đây, nơi ngực tự nhiên đau đớn co rút.
Ly Tuyết Trữ trầm ngâm một lúc, “Quả thật là có loại cổ này — tình ẩn, loại cổ này sẽ áp chế trái tim, phản lại tâm tình của người bị hạ cổ, là loại cổ rất lợi hại, đối với cổ chủ, phản phệ cũng lớn nhất, đấy là một trong những lý do ta ngay lúc đầu không hạ cổ ngươi. Không ngờ rằng đến lúc mọi chuyện yên lành lại dùng tới cái này…”
“Coi như là cho kẻ thất bại một chút thoải mái đi, hạ cổ xong ta lập tức rời đi.”
“Ngươi cần phải rõ, cổ này cả ta cũng không có biện pháp giải, dù ta đã chết nó vẫn sẽ ký sinh trong cơ thể ngươi. Ngươi sẽ không còn cơ hội yêu Hiên Viên Dực, mà cũng mất đi khả năng yêu những người khác.”
“Bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương.” (*) Ta kéo tay áo, đưa cánh tay đến trước mặt Ly tuyết trữ.
Ly Tuyết Trữ thở dài, lấy một con dao nhỏ trong ngực ra, rạch một đường trên cổ tay ta và hắn. Sau đó để miệng hai vết thương kề nhau, dòng máu ấm từ tay Ly Tuyết Trữ chảy vào tay ta.
Ngực… Đau quá…
Ta lấy tay bấu lấy ngực mình, một chút nữa, một chút nữa thôi… là có thể quên người kia… Sau đó, trên thế gian này, không còn ai có thể uy hiếp đến ngươi, ngươi sẽ tìm được tự do của ngươi, tôn nghiêm của ngươi, mạnh mẽ của ngươi… cho dù…… mất đi… người yêu nhất…
Không… Long Duệ Lân… Người ngươi yêu nhất sau này, chỉ có chính ngươi… Chỉ có chính ngươi mà thôi…
Cơn đau dày vò trái tim dần dần biến mất cùng sự ấm áp, chỉ còn lại trống rỗng và cái lạnh, cảm giác như vừa có cái gì đó bị kéo ra ngoài.
Cuối cùng, ta mỉm cười, không còn sự ấm áp, tự mình đẩy mình vào bóng tối.
Ta biết, khi ta tình lại, không còn gì có thể đả thương ta.
Hắc y nhân hoàn thành sứ mệnh, ôm ta rời đi.
Ta lờ mờ nghe thấy Ly Tuyết Trữ thở dài — “Không chừng, ngươi thua chính là ta…”
(*) Tường cao ngàn nhận, không có lòng thì không vượt được << câu này là tớ đoán bậy, đây là câu nói nổi tiếng nhưng không tìm dc thông tin trên Google. Nhận là 1 đơn vị đo lường thời nhà Chu = 1/8 trượng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook