Chỉnh Cổ
-
Chương 2
“Ngươi là người thời đại nào? Hoàn cảnh gia đình ra sao? Cơm áo với vân vân các thứ khác có người hầu hạ không?” Cái này liên quan đến hạnh phúc sau này của ta, phải nghe kỹ mà xác định rõ ràng mới được! Ngộ nhỡ tên ngốc quỷ này là khất cái đầu đường thì ta đây chẳng phải hơi bị mệt sao?
“Ta là người thuộc Đại Á Hoàng triều năm thứ ba trăm bảy mươi bốn, nhà của ta rất lớn rất đẹp, hơn nữa có rất nhiều rất nhiều tiền, rất nhiều rất nhiều người hầu, người khác đều rất sợ cha ta, kỳ thật ta cũng rất sợ hắn nói…”
“OK OK! Ta hiểu rồi!” Hoàn cảnh gia đình tốt như vậy mà còn muốn đi tìm chết, thế giới này thế nào lại bất công như vậy a! “Ngươi chắc chắn không hối hận?”
“Không hối hận không hối hận! Đại ca! Ngươi phát lòng từ bi, giúp ta hiểu được tâm nguyện này!” Con quỷ kia vừa bay tới thân ta mà nói mát, khiến ta nổi hết cả da gà lên, nếu luận về mấy trò lừa đảo hắn xem ra tương đối chuyên nghiệp.
“Được rồi!” Ta bị hắn phiền không chịu được.
“Vậy là chuyện đã nói xong! Tên của ta là Lận Á Hiên! Nhớ kỹ đó!” Vừa dứt lời, tên ngốc quỷ cố gắng đẩy ta, ta hét thất thanh mà rơi thẳng xuống dưới, sau đó thì mắt tối sầm, đành phó mặc hoàn cảnh cho đến lúc tỉnh dậy.
Ta ngồi ở trên giường nghiến răng nghiến lợi, bộ mặt đầy thịt với mỡ giận dữ lên trông càng đáng sợ. Có lẽ lúc đó ham muốn được sống lại quá mãnh liệt, nên bộ não xuất sắc của ta xuất hiện hiện tượng “ngu nhất thời” — Ta quên không hỏi tên ngốc quỷ kia hắn lớn lên như thế nào!
Trước đây, dù thế nào ta cũng dành thời gian mà chạy vội tới phòng tập thể hình, chiều cao 1m78, hơn nữa còn được di truyền khuôn mặt của cha và mẹ là siêu mẫu, thêm với quần áo vừa vặn vóc người, mỗi lần xuất hiện ở tiệc xã giao đương nhiên là thành tiêu điểm, tuy rằng vẻ ngoài của ta kết hợp với cảnh vật tạo thành một thứ rất trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng vì nó mà ta cũng bị phiền phức không ít, dù sao thì ta đối tướng mạo của mình chính là thập phần thỏa mãn. Nghĩ không ra bây giờ lại trở thành một cái đầu heo! Thật là muốn giết người mà!
Tỉnh lại, ta đương nhiên là bắt chước ngôn ngữ trong tiểu thuyết kiếm hiệp, giả vờ mất trí nhớ. Bắt đầu dò hỏi những kẻ bên dưới về thân phận của ta.
Ai ngờ nha hoàn bị ta hỏi thăm sợ đến mức đánh rơi cả chậu nước trên mặt đất, làm ta một thân ướt nhẹp. Cơn nộ khí của ta lại càng lớn, phải nghĩ đến việc cầm thanh bảo kiếm làm cảnh trên tường mà chém người.
“A — chủ tử — chủ tử nói được –” Một giọng the thé đinh tai nhức óc ré lên! Trợn mắt! Chuyện gì đây!
Sau đó, đại phu chăm chú chẩn bệnh, cho ra kết luận là ta (thực ra là nói tên ngốc quỷ kia) thắt cổ tự tử, dây siết mới có một chút thôi, thành ra chết thì không chết mà chỉ làm đại não có thay đổi. Ta kháo a! Đây là loại lang băm vô dụng! Chẩn không được thì thuận mồm mà láo toét! Ta nổi cơn tam bành, đem người đá ra ngoài, chỉ để lại một lão bộc trông có vẻ thành thật mà hỏi chuyện.
Ước chừng sau hai canh giờ hỏi han, ta cuối cùng cũng hiểu được hoàn cảnh bây giờ. Càng nghe đến những chuyện phía sau ta càng cảm thấy đầu to ra, cơn tức giận vừa mới bắt đầu lúc nãy càng về sau càng xẹp…
Bây giờ thì ta đã hiểu lời của tên ngốc quỷ: “phòng ở rất lớn rất xinh đẹp” chính là Đại Á hoàng triều vương cung! Này “thật nhiều thật nhiều người hầu” là bọn thái giám cùng cung nữ! (Nhiều lời, vương cung thì phải nhiều chứ!), về phần kẻ làm tên ngốc quỷ sợ hãi, chính là đương kim thánh thượng. Mà bản thân hắn, chính là Đại Á vương triều đứng hàng thứ mười tám hoàng nữ!
“Tên đấy đúng là đồ xxxx!” Từ lúc ta đặt chân đến thế giới này, tâm tư tốt đẹp tu dưỡng bấy lâu hoàn toàn không thấy, tiếng chửi thề cứ thế mà thốt ra như thường! (Nói nhàm! Nếu như ngươi gặp tình huống thế này mà không chửi bậy mới là lạ đó!)
Đã ôm trong tay nỗi buồn bực với thân thể như heo của tên ngốc quỷ này, nhưng quan trọng hơn là… thân thể tên ngốc quỷ rõ ràng là nam nhân, thế quái nào mà danh hiệu lại là hoàng nữ thứ mười tám? Sau đó qua lời lão bộc kể, ta là con của đương kim Hoàng thượng với một tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh Quý phi. Tiểu nha hoàn kia do sợ Quý phi trả thù nên liền che dấu giới tính của ta, dù sao nếu đứa nhóc sinh ra là nữ hài thì sẽ không uy hiếp đến địa vị của vương tử do Quý phi sinh. Hơn nữa, ta mới sinh ra đã bị một trận sốt cao, mà cũng có thể là Quý phi phái người hạ loại dược kỳ quái gì đó trên người ta, làm hại ta không nói được, đầu óc cũng đần độn theo, từ sáng đến tối chỉ có ăn với ngủ. Hoàng đế tự nhiên cũng không thích loại “nữ nhi” đần độn không được việc này, vì vậy liền đem ta và nương an bài ở một tòa biệt viện hẻo lánh nhất, rồi nhắm mắt làm ngơ.
Nương của ta vốn thân thể gầy yếu, sinh ta ra không bao lâu sau thì mất, bí mật này vẫn được mấy người lão bộc bên cạnh nương che dấu, không biết là may mắn hay bất hạnh, bởi vì ta tột cùng không được coi trọng, nên thoát được những âm mưu tranh giành đấu đá trong hoàng cung, cứ thế mà hảo hảo sống đến mười tám tuổi.
Về phần vì sao tên ngốc quỷ kia tự sát, ta cũng có thể lý giải, ta giờ đã hiểu rõ câu nói “thật đáng sợ thật đáng sợ” của hắn — vì ta sắp bị gả cho kẻ thù không đội trời chung với mục đích cầu hòa — làm Vương Phi của Hiên Viên Dực, Hoàng đế Hiên Viên Triều, kẻ đứng đầu một đất nước cũng rất hùng mạnh và sùng bái vũ lực.
Trong con mắt của Đại á vương triều cao cao nho nhã, Hiên Viên vương triều tuy rằng cường đại, nhưng cũng là một dân tộc ngang tàng dã man, làm gì có sủng ái vương nữ nào chịu nguyện ý mà đến cái nơi đó chứ? Tuy nói Hiên Viên Vương phi là danh hiệu hàng đầu là không sai, nhưng quan hệ hai nước từ trước đến nay bất hảo, biên cương va chạm không ngừng, cầu hòa cũng chỉ là kế đối phó tạm thời, bất quá cũng chỉ là đưa một kẻ qua thế thân, một chút địa vị cũng không có. Loại khổ sai này rơi trúng đầu ta là do Quý phi nương nương nhiệt tình tiến cử.
Lấy hình dáng hiện tại của ta, còn lâu mới có khả năng đi tìm lão phụ hoàng mà giải thích ta thật sự là nam nhân chứ không phải nữ nhân, nếu không ta ngay lập tức đi đầu thai lại. Nhưng đây là chuyện gả cưới cho Hiên Viên vương triều và nếu như hoàng đế bên kia phát hiện, không chỉ có bản thân chết không có chỗ chôn, càng nhiều khả năng khiến cho lưỡng quốc giao chiến, đến lúc đó thảm trạng sinh linh đồ thán, ta là trăm triệu lần không muốn thấy.
Tên ngốc quỷ kia, kỳ thực hắn cũng không phải đồ dốt nát! Hiện tại chắc là hắn đang vui vẻ hưởng thụ những ngày đầu thai vui vẻ của hắn, quăng lại cho ta một củ khoai lang nuốt không trôi mà xử lý, thật là tâm địa độc ác a! (Thảo Thảo~: con trai, đấy là do lòng tham sống của con, thế nào lại đi trách tên ngốc quỷ chứ)
Ta tĩnh tâm suy nghĩ một chút, hướng ra phía ngoài kêu: “Ngưng Quang, Tuyết Liên, giúp ta thay y phục, ta muốn yết kiến phụ hoàng!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook