Chinh Chiến
-
Chương 35: Không ai nợ ai
Trương Thế Nhân giả vờ ngạc nhiên nhìn thoáng qua Thôi Thương Lượng, sau đó nhảy qua, kéo chiếc trường bào ngăn ở phía sau Thôi Thương Lượng, hạ giọng nói:
- Thôi công tử nhanh quay đầu đi, đừng để cho các nàng nhìn thấy bộ dáng của ngươi. Con ngựa chết tiệt này sớm không dở chứng lại dở chứng lúc này, súc sinh đúng là súc sinh!
Thôi Thương Lượng không nhìn thấy ánh mắt Trương Thế Nhân nhìn Đại Khuyển lúc nãy, cho nên cảm kích liếc nhìn Trương Thế Nhân, nhanh chóng quay người mặc quần. Lúc này mặt hắn đỏ bừng, nóng đến mức có thể luộc chín một cái trứng gà. Hắn xuất thân từ Thôi gia Thế Tây, tuy gia tộc hắn không có thanh danh hiển hách như Thôi gia Bác Lăng, nhưng cũng là gia tộc có tiếng ở Thế Tây. Từ lúc ra đời tới nay, được giáo dục tốt biết bao nhiêu, trải qua những ngày tháng thoải mái biết bao nhiêu, thế nên hắn cũng chưa từng trải qua một chuyện mất mặt như thế này.
Kích thích từ lúc cởi quần đã không còn sót lại chút gì, còn dư lại đều là xấu hổ và kinh hoàng.
Hắn vừa kéo quần, vừa ảo não mà nghĩ: “Những mỹ nhân như hoa, như ngọc nếu nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình thì làm sao bây giờ? Nếu việc này bị truyền ra ngoài thì mình có thể nào lăn lộn ở Tương Thành được nữa? Chuyện này nếu bị các bằng hữu biết được thì chỉ sợ không thể ngóc đầu lên nổi.”
Hắn càng nghĩ lại càng căm tức.
Trong nội tâm hối hận mấy vạn lần, đáng lẽ hắn không nên nghe theo lời giật dây của thiếu niên kia, bằng không thì làm sao sẽ mất mặt như thế?
“Nhưng mà thiếu niên này đã chạy tới giúp đỡ cho mình ngay từ khi sự việc xảy ra, chẳng những không có bỏ đá xuống giếng, trái lại còn bảo mình nhanh chóng quay người, xem ra người này còn giảng vài phần nghĩa khí.”
Tuy hắn xuất thân thế gia, nhưng cũng không thể nói là ngu dốt, chỉ là từ nhỏ đã không linh hoạt, thông minh như các huynh đệ khác, nhìn sự tình cực đơn thuần. Người như vậy rất hiếm có ở trong thế gia, hiếm như lá mùa thu. Chính bởi vì hắn không có lòng dạ, cho nên dù hắn là con của vợ cả, nhưng phụ thân hắn chưa bao giờ thích hắn.
Từ nhỏ hắn cùng phụ thân có quan hệ không hòa hợp mấy, phụ thân buộc hắn đọc sách, viết chữ thì hắn càng chống đối. Đến cuối cùng, phụ thân hắn chỉ có thể buông tay, mặc kệ tính tình của hắn. Hắn và mấy cái xuất thân công tử ở Tương Thành có quan hệ không tệ, song mấy người kia đâu có thật tâm thật ý kết giao bằng hữu với hắn, bất quá coi hắn là công tử Bạc Liêu, mười lần ăn nhậu lại bắt hắn trả tiền chín lần.
Hắn thầm nhủ Trương Thế Nhân giảng nghĩa khí ở trong lòng, nhưng nào biết rõ ngay lúc hắn quay người kéo quần lên, Trương Thế Nhân lại lặng lẽ di chuyển nửa bước, để cái mông trắng bóng của hắn lộ ra ngoài. Việc làm đồi bại này khiến các cô nương ở bên Hải Dương Quán hét rầm lên, song họ lại không kinh hoàng gì, căn bản chính là xem náo nhiệt.
Nghe được tiếng thét chói tai của những tiểu mỹ nhân kia, Thôi Thương Lượng cảm thấy nóng rát.
- Huynh đệ, tạm biệt.
Hắn nói xong thì kéo quần lên rồi chạy khỏi nơi này.
- Tiểu huynh đệ, khi đến Tương Thành thì nhớ tới tìm ta. Lần này ta sẽ xuất phát đi đế đô tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện, nếu ngươi muốn tới đế đô xem một chút thì chúng ta cùng nhau đồng hành.
Thanh âm rất xa bay lại, người hắn cũng đã biến mất khỏi dốc núi, không còn nhìn thấy một điểm đen.
Trương Thế Nhân nở nụ cười, cười hì hì:
- Khinh công không phải dạng thường.
Đại Khuyển dắt con ngựa kia trở về, cười hắc hắc, nói:
- Không nghĩ tới còn gặp được một người đồng môn sau này, việc này cũng không tốt nói ra… Chỉ lợi cho những cô nương Hải Dương Quán… Bọn nha đầu kia rất may mắn khi được thấy đủ cả, khi nào rảnh thì qua đó đòi chút chỗ tốt đi.
Mộc Tiểu Yêu mặc kệ hai cái nam nhân xấu xa này, mười mấy năm lưu vong đã qua, Đại Khuyển cùng Trương Thế Nhân quả thực là làm việc quen tay, cũng không biết lừa được bao nhiêu người thành thật. Mộc Tiểu Yêu không biết là ông trời có công bằng hay không là do hai cái tên này, nếu ông trời là người trừng phạt kẻ ác, giơ cao lá cờ lương thiện, thì nên phách chết hai cái hàng này mới phải.
- Trương Thế Nhân, đêm nay ăn gì?
Đã cười đủ, Đại Khuyển vuốt vuốt bụng hỏi:
- Hai ta lên núi đi vài vòng, nhìn xem có thể săn được món ăn dân dã nào không, được chứ? Ăn lương khô nhiều như vậy, ăn đến mức muốn ói ra rồi, nếu không ngửi thấy vị thịt, ta tình nguyện trở về thành Gia Trang.
Trương Thế Nhân gật đầu nói:
- Dù sao trời cũng còn sớm, hai ta lên núi đi vòng vòng cũng được.
Đại Khuyển kéo con ngựa nọ qua xe ngựa, buộc chặt lại, hỏi Mộc Tiểu Yêu ở trong xe:
- Ngươi có đi dạo không? Ngươi nhìn xem, khắp nơi ở đây đều là những công tử phóng đãng cùng dâm đãng, lúc hai người chúng ta không có ở đây thì lỡ có một tên dâm tặc tiến vào xe ngựa thì làm sao? Tuy rằng ta cùng Trương Thế Nhân không xem ngươi là nữ nhân, nhưng dù sao ngươi cũng là nữ nhân…
- Cút!
Mộc Tiểu Yêu mắng.
Đại Khuyển bị mắng cũng không tức giận, quay đầu bước đi. Loại người mỗi ngày tìm mắng như hắn đều có đầy, theo suy nghĩ của Trương Thế Nhân, Trương Thế Nhân thấy hắn đáng giá nhất ở chỗ ti tiện.
Trước khi hai người lên núi, Trương Thế Nhân chạy tới bên một tên hộ vệ của Hải Dương Quán, mượn cung cùng tên. Thời điểm hắn rời khỏi thành Gia Trang thì chỉ cầm theo một thanh Hoành Đao, cung và tên không phải là đồ đạc cá nhân của hắn mà là của quân đội, cho nên hắn không thể mang. Đương nhiên, cái thanh Hoành Đao này cũng không phải là đồ cá nhân của hắn, chỉ là Nguyễn Văn Dũng lưu cho hắn chút mặt mũi mà thôi. Tài nghệ bắn tên của Trương Thế Nhân cũng không tầm thường, nếu không phải như thế thì gã Tiểu Tướng thành Gia Trang kia sẽ không yên tâm để cho hắn tiến vào đội trinh sát.
Ở thành Gia Trang ngoài việc giết tặc, mỗi lần chém giết Trương Thế Nhân đều tìm chỗ ẩn núp. Thật ra là do hắn không muốn xông vào đám người mà chém giết mệt nhọc, hắn chỉ thích đứng ở xa mà bắn lén mấy tên mã tặc hung ác nhất. Dù sao hắn không phải thuần túy là người của thế giới này, nên mười lăm năm qua, việc giết người ở trong nội tâm hắn vẫn tràn đầy mâu thuẫn.
Để cho một người hiện đại đi giết người, cũng không dễ dàng.
Hai người trèo theo dốc núi chứ không đi theo con đường có sẵn. Bởi vì địa phương càng khó đi thì thú rừng càng nhiều, địa phương nhiều người đi qua thì một con thỏ cũng chưa chắc gặp được.
Vòng vo hơn nửa canh giờ, hai người họ săn được một con nai cùng hai con gà rừng, đã đầy đủ cho bữa cơm tối nên hai người đi trở về.
Khi đi được nửa đường thì Đại Khuyễn bỗng nhiên kéo Trương Thế Nhân một cái, cái mũi hít hít, hạ giọng nói ba chữ:
- Có sát khí.
…
…
Trong hai mươi mấy người bảo vệ Trương Thế Nhân lưu vong, Mộc Tiểu Yêu cùng Đại Khuyển là hai người đặc thù. Chiến lực của hai người không được xem là cao, địa vị trong đội ngũ đều thấp hơn Trầm Khuynh Phiến. Nhưng Mộc Tiểu Yêu có thể cảm nhận được thực lực của địch nhân, Đại Khuyển có thể ngửi được sát khí.
Trong mười lăm năm qua, nếu không có hai người bọn hắn, chỉ sợ đội ngũ hai mươi mấy người đã sớm bị giết hết, chứ đừng nói chi có bảy người còn sống đến bây giờ.
Ban đầu ở thành Đại Lý nước Nam Yến, trong lúc thương nghị chia quân hai đường, từng có một phen tranh luận xem người nào chịu trách nhiệm bảo vệ Trương Thế Nhân và người nào có trách nhiệm dẫn truy binh đi. Vốn Trầm Khuynh Phiến có ý định lưu lại bên cạnh Trương Thế Nhân, những người khác mang thiếu nữ bị bắt trộm kia chạy trốn về một phương hướng khác. Nhưng Mộc Tiểu Yêu cực lực phản đối, lý do chỉ có một, Trầm Khuynh Phiến tuy thực lực cao cường, nhưng sớm đã bị những truy binh kia chú ý, nếu nàng lưu lại bên Trương Thế Nhân thì cả hai không thể thoát được.
Trầm Khuynh Phiến không có tiếp tục giằng co, vì nàng biết rõ Mộc Tiểu Yêu nói đúng sự thật. Đây cũng chính một lần mà hai người ăn ý với nhau.
Lúc ấy Trầm Khuynh Phiến để cho Mộc Tiểu Yêu chọn một người hợp tác, Mộc Tiểu Yêu không hề do dự mà lựa chọn Đại Khuyển Thương Quốc Hận. Tu vị của Đại Khuyển là thấp nhất ở trong bảy người, nhưng không thể nghi ngờ rằng lựa chọn của Mộc Tiểu Yêu không có sai. Với tư cách dẫn đội, Trầm Khuynh Phiến không nói nhiều một câu, cùng những người khác xoay người rời đi.
Năm đó Trương Thế Nhân mười hai tuổi.
Đối với năng lực của Đại Khuyển, Trương Thế Nhân không chút hoài nghi.
Cho nên khi Đại Khuyển hạ giọng đến mức nhỏ nhất nói ra ba chữ “Có sát khí”, Trương Thế Nhân lập tức ngồi chồm hổm xuống, mượn cỏ dại che giấu thân thể.
Đại Khuyển chỉ chỉ về một hướng, lấy giọng nhỏ nhất nói:
- Họ cách chúng ta ít nhất hai trăm thước.
Song vì không có Mộc Tiểu Yêu ở bên cạnh nên hắn và Đại Khuyển cũng không biết bọn người kia có thực lực thế nào. Vạn nhất là cao chủ chân chính thì khoảng cách hai trăm thước cũng không thể bảo vệ được hai người họ. Phải biết thế gian này không thiếu những cao thủ có khả năng quan sát ở cự ly xa, Phù Sư là một trong số đó. Thậm chí nghe nói cao thủ Đạo Môn còn có thể dùng phi kiếm đả thương người, chỉ là chưa có ai nhìn thấy điều đó, có thể là mánh lới mà Đạo Môn tuyên truyền.
Trên núi này có một tòa đạo quán, là một nơi tu đạo của các đạo sĩ, rất có thể tám, chín phần mười những người trong đạo quán đều là người tu hành.
Đại Khuyển có ý định đi vòng qua, Trương Thế Nhân lại lo lắng có người động tâm tư không đứng đắn với đám người Hải Dương Quán cho nên muốn lặng lẽ tiến về chỗ đó nhìn xem thế nào. Đại Khuyển cảm thấy khoảng cách từ đây đến Hải Dương Quán cũng không xa, vẫn có thể nắm chắc việc mang theo Trương Thế Nhân mà đào tẩu. Thế là hai người thấp giọng thương nghị vài câu, nhổ một chút cỏ dại, quấn quanh người để ngụy trang, rồi lặng lẽ tiếp cận về cái hướng bên kia.
May mắn ngọn núi Mộ Sơn này có cây cối rậm rạp, cây cỏ cũng đủ cao, hai người giống như con báo đang săn mồi, khom thấp người mà đi chậm rãi về phía trước. Đi được khoảng hơn một trăm thước, Đại Khuyển chỉ chỉ về một tảng đá lớn cách đó không xa, Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, hai người lập tức bò lên một cách lặng lẽ.
Tảng đá lớn này nằm thấp thoáng ở phía sau một cây đại thụ, leo lên thì đúng ngay ở nơi mà táng lá cùng cành cây che ngang thân hình. Trương Thế Nhân thận trọng đẩy lá cây ra, nhìn về phía trước. Lập tức hắn phát hiện bốn, năm người đứng ở hai mươi, ba mươi thước bên ngoài. Họ đều là những nam tử trẻ tuổi mặc quần áo lụa, hẳn là đều xuất thân từ những nhà hào phú.
Bắt mắt nhất trong đám người đó là một người mặc một thân áo trắng như tuyết, trong tay cầm một thanh quạt xếp. Thoạt nhìn thì người này chỉ có hai mươi mấy tuổi, mặt như ngọc, tính ra thì tướng mạo được trời sinh cũng tốt vô cùng. Chỉ là vô luận xem thế nào, trên người hắn đều lộ ra một luồng âm khí.
- Cũng không biết Tổng đốc đại nhân nghĩ gì, người được đề cử tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện ở thành Thanh Long trong năm nay lại dĩ nhiên là tên phế vật Thôi gia kia!
Một người nói:
- Nếu Tương Thành chỉ đề cử một người tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện thì tất nhiên cũng sẽ là Nguyễn công tử của chúng ta, không thể nào khác được. Luận hình dạng và nhân phẩm, công tử của các thế gia ở trong Tương Thành có mấy người có thể so với thiếu gia? Luận tu vị, Nguyễn công tử của chúng ta trở thành người tu hành vào lúc mười hai tuổi, hôm nay đã có thực lực Tam Phẩm, dõi mắt nhìn toàn bộ tỉnh Hà Tây thì cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Tên phế vật Thôi gia kia dựa vào cái gì mà vào danh sách này?
- Không thể nói như thế.
Bộp!
Người nam tử mặc áo trắng được gọi là Nguyễn công tử kia thu hồi quạt xếp:
- Lần chiêu sinh trước của Kinh Võ Viện, Tổng đốc đại nhân đề cử người của Nguyễn gia chúng ta. Lần chiêu sinh trước nữa, vẫn là đề cử người của Nguyễn gia. Tương Thành không phải chỉ có một nhà Nguyễn gia chúng ta, cũng nên đến phiên nhà khác rồi. Nếu để cho người ta nói Nguyễn gia chúng ta dùng quyền cướp đoạt toàn bộ danh sách thí sinh được đề cử dự thi Kinh Võ Viện thì cũng không hay.
- Hắn đi thì cũng chỉ ném mất mặt mũi của Tương Thành chúng ta!
Một người đàn ông thấp bé nói:
- Nếu để cho Nguyễn công tử đi, chỉ sợ dù cho không thể lấy được vị trí số một, vào hạng ba mươi vẫn không có vấn đề gì, chẳng lẽ phế vật kia có thể đỗ vào? Lãng phí vô ích một danh ngạch, ngẫm lại liền cảm thấy tức giận. Kinh Võ Viện tổ chức chiêu sinh ba năm một lần, mỗi lần Tương Thành chúng ta chỉ có thể tiến cử một người có tài. Cơ hội này khó có biết bao nhiêu, nhưng lại bị hắn đoạt đi!
- Nếu muốn làm cho hắn không đi được thì cũng không phải là không có biện pháp.
Một tên khác cười lạnh nói:
- Thôi gia chết đi một tên phế vật, xem chừng cũng không tạo nên cái sóng gió gì. Chỉ cần chúng ta hành động bí mật, có tra cũng không tra được.
- Nguyễn công tử, chỉ cần ngươi lên tiếng, đêm nay chũng ta sẽ lấy mạng của tên phế vật kia.
- Việc này không được đâu.
Tên Nguyễn công tử kia phe phẩy quạt xếp, mặt lộ vẻ khổ sở, nói:
- Tốt xấu gì thì Thương Lượng cũng là người quen của chúng ta, chúng ta đều tham gia mấy lần hắn mời rượu, dẫu gì việc lấy đi tính mạng của hắn cũng không tốt đẹp gì.
Tên đàn ông thấp bé khen:
- Nguyễn công tử thật nhân nghĩa, chúng ta không ai không bội phục? Ngài nói xem phải làm thế nào? Chúng ta nhất định nghe theo lời ngài. Người nào không biết ngài là người nổi tiếng của Nguyễn gia. Sáu năm trước có tướng quân Nguyễn Văn Dũng, ba năm trước có Nguyễn Phục, họ so với ngài thì đều kém hơn một bậc.
- Đúng, chúng ta đều nghe theo ngài đấy!
Vài người khác phụ họa.
Tên Nguyễn công tử kia lắc lắc quạt xếp, nói:
- Giết người luôn không tốt, tuy rằng Thương Lượng ngu dốt, nhưng dù thế nào thì vào ngày thường hắn vẫn đi gần chúng ta… Liền phế đi Khí Hải của hắn, đánh gãy hai chân hắn, chúng ta không thể vứt hết tình cảm, không thể đem sự tình làm tuyệt, phải không?
- Công tử nhân nghĩa!
Mấy người cùng lớn tiếng khen ngợi.
Đại Khuyển nhìn sắc mặt của Trương Thế Nhân, nhịn không được nhẹ giọng nói:
- Việc này cùng chúng ta không có liên quan, tên ngu ngốc có duyên phận với ngươi sắp gặp tai họa.
- Đúng là không có liên quan…
Trương Thế Nhân cười cười nói:
- Nhưng việc này ta muốn quản… Coi như là tên họ Thôi kia may mắn. Đáng nói nhất là… ta không thích nhìn thấy tên mặt trắng kia, càng khó chịu khi biết hắn họ Nguyễn! Vì tiến vào Kinh Võ Viện thì ta liền không có biện pháp ra tay với Nguyễn Văn Dũng, mà… đương nhiên ba người cũng ta cũng không đánh lại hắn. Nhưng hôm nay lại bất đồng, cái tên cháu trai họ Nguyễn này có tu vị cao lắm là Tam Phẩm, cũng không biết là huynh đệ hay là con cháu của Nguyễn Văn Dũng… Nếu ta đã gặp phải, vậy giúp họ Thôi một lần, ta đùa hắn một lần, giúp hắn một lần, không ai nợ ai!
- Thôi công tử nhanh quay đầu đi, đừng để cho các nàng nhìn thấy bộ dáng của ngươi. Con ngựa chết tiệt này sớm không dở chứng lại dở chứng lúc này, súc sinh đúng là súc sinh!
Thôi Thương Lượng không nhìn thấy ánh mắt Trương Thế Nhân nhìn Đại Khuyển lúc nãy, cho nên cảm kích liếc nhìn Trương Thế Nhân, nhanh chóng quay người mặc quần. Lúc này mặt hắn đỏ bừng, nóng đến mức có thể luộc chín một cái trứng gà. Hắn xuất thân từ Thôi gia Thế Tây, tuy gia tộc hắn không có thanh danh hiển hách như Thôi gia Bác Lăng, nhưng cũng là gia tộc có tiếng ở Thế Tây. Từ lúc ra đời tới nay, được giáo dục tốt biết bao nhiêu, trải qua những ngày tháng thoải mái biết bao nhiêu, thế nên hắn cũng chưa từng trải qua một chuyện mất mặt như thế này.
Kích thích từ lúc cởi quần đã không còn sót lại chút gì, còn dư lại đều là xấu hổ và kinh hoàng.
Hắn vừa kéo quần, vừa ảo não mà nghĩ: “Những mỹ nhân như hoa, như ngọc nếu nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình thì làm sao bây giờ? Nếu việc này bị truyền ra ngoài thì mình có thể nào lăn lộn ở Tương Thành được nữa? Chuyện này nếu bị các bằng hữu biết được thì chỉ sợ không thể ngóc đầu lên nổi.”
Hắn càng nghĩ lại càng căm tức.
Trong nội tâm hối hận mấy vạn lần, đáng lẽ hắn không nên nghe theo lời giật dây của thiếu niên kia, bằng không thì làm sao sẽ mất mặt như thế?
“Nhưng mà thiếu niên này đã chạy tới giúp đỡ cho mình ngay từ khi sự việc xảy ra, chẳng những không có bỏ đá xuống giếng, trái lại còn bảo mình nhanh chóng quay người, xem ra người này còn giảng vài phần nghĩa khí.”
Tuy hắn xuất thân thế gia, nhưng cũng không thể nói là ngu dốt, chỉ là từ nhỏ đã không linh hoạt, thông minh như các huynh đệ khác, nhìn sự tình cực đơn thuần. Người như vậy rất hiếm có ở trong thế gia, hiếm như lá mùa thu. Chính bởi vì hắn không có lòng dạ, cho nên dù hắn là con của vợ cả, nhưng phụ thân hắn chưa bao giờ thích hắn.
Từ nhỏ hắn cùng phụ thân có quan hệ không hòa hợp mấy, phụ thân buộc hắn đọc sách, viết chữ thì hắn càng chống đối. Đến cuối cùng, phụ thân hắn chỉ có thể buông tay, mặc kệ tính tình của hắn. Hắn và mấy cái xuất thân công tử ở Tương Thành có quan hệ không tệ, song mấy người kia đâu có thật tâm thật ý kết giao bằng hữu với hắn, bất quá coi hắn là công tử Bạc Liêu, mười lần ăn nhậu lại bắt hắn trả tiền chín lần.
Hắn thầm nhủ Trương Thế Nhân giảng nghĩa khí ở trong lòng, nhưng nào biết rõ ngay lúc hắn quay người kéo quần lên, Trương Thế Nhân lại lặng lẽ di chuyển nửa bước, để cái mông trắng bóng của hắn lộ ra ngoài. Việc làm đồi bại này khiến các cô nương ở bên Hải Dương Quán hét rầm lên, song họ lại không kinh hoàng gì, căn bản chính là xem náo nhiệt.
Nghe được tiếng thét chói tai của những tiểu mỹ nhân kia, Thôi Thương Lượng cảm thấy nóng rát.
- Huynh đệ, tạm biệt.
Hắn nói xong thì kéo quần lên rồi chạy khỏi nơi này.
- Tiểu huynh đệ, khi đến Tương Thành thì nhớ tới tìm ta. Lần này ta sẽ xuất phát đi đế đô tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện, nếu ngươi muốn tới đế đô xem một chút thì chúng ta cùng nhau đồng hành.
Thanh âm rất xa bay lại, người hắn cũng đã biến mất khỏi dốc núi, không còn nhìn thấy một điểm đen.
Trương Thế Nhân nở nụ cười, cười hì hì:
- Khinh công không phải dạng thường.
Đại Khuyển dắt con ngựa kia trở về, cười hắc hắc, nói:
- Không nghĩ tới còn gặp được một người đồng môn sau này, việc này cũng không tốt nói ra… Chỉ lợi cho những cô nương Hải Dương Quán… Bọn nha đầu kia rất may mắn khi được thấy đủ cả, khi nào rảnh thì qua đó đòi chút chỗ tốt đi.
Mộc Tiểu Yêu mặc kệ hai cái nam nhân xấu xa này, mười mấy năm lưu vong đã qua, Đại Khuyển cùng Trương Thế Nhân quả thực là làm việc quen tay, cũng không biết lừa được bao nhiêu người thành thật. Mộc Tiểu Yêu không biết là ông trời có công bằng hay không là do hai cái tên này, nếu ông trời là người trừng phạt kẻ ác, giơ cao lá cờ lương thiện, thì nên phách chết hai cái hàng này mới phải.
- Trương Thế Nhân, đêm nay ăn gì?
Đã cười đủ, Đại Khuyển vuốt vuốt bụng hỏi:
- Hai ta lên núi đi vài vòng, nhìn xem có thể săn được món ăn dân dã nào không, được chứ? Ăn lương khô nhiều như vậy, ăn đến mức muốn ói ra rồi, nếu không ngửi thấy vị thịt, ta tình nguyện trở về thành Gia Trang.
Trương Thế Nhân gật đầu nói:
- Dù sao trời cũng còn sớm, hai ta lên núi đi vòng vòng cũng được.
Đại Khuyển kéo con ngựa nọ qua xe ngựa, buộc chặt lại, hỏi Mộc Tiểu Yêu ở trong xe:
- Ngươi có đi dạo không? Ngươi nhìn xem, khắp nơi ở đây đều là những công tử phóng đãng cùng dâm đãng, lúc hai người chúng ta không có ở đây thì lỡ có một tên dâm tặc tiến vào xe ngựa thì làm sao? Tuy rằng ta cùng Trương Thế Nhân không xem ngươi là nữ nhân, nhưng dù sao ngươi cũng là nữ nhân…
- Cút!
Mộc Tiểu Yêu mắng.
Đại Khuyển bị mắng cũng không tức giận, quay đầu bước đi. Loại người mỗi ngày tìm mắng như hắn đều có đầy, theo suy nghĩ của Trương Thế Nhân, Trương Thế Nhân thấy hắn đáng giá nhất ở chỗ ti tiện.
Trước khi hai người lên núi, Trương Thế Nhân chạy tới bên một tên hộ vệ của Hải Dương Quán, mượn cung cùng tên. Thời điểm hắn rời khỏi thành Gia Trang thì chỉ cầm theo một thanh Hoành Đao, cung và tên không phải là đồ đạc cá nhân của hắn mà là của quân đội, cho nên hắn không thể mang. Đương nhiên, cái thanh Hoành Đao này cũng không phải là đồ cá nhân của hắn, chỉ là Nguyễn Văn Dũng lưu cho hắn chút mặt mũi mà thôi. Tài nghệ bắn tên của Trương Thế Nhân cũng không tầm thường, nếu không phải như thế thì gã Tiểu Tướng thành Gia Trang kia sẽ không yên tâm để cho hắn tiến vào đội trinh sát.
Ở thành Gia Trang ngoài việc giết tặc, mỗi lần chém giết Trương Thế Nhân đều tìm chỗ ẩn núp. Thật ra là do hắn không muốn xông vào đám người mà chém giết mệt nhọc, hắn chỉ thích đứng ở xa mà bắn lén mấy tên mã tặc hung ác nhất. Dù sao hắn không phải thuần túy là người của thế giới này, nên mười lăm năm qua, việc giết người ở trong nội tâm hắn vẫn tràn đầy mâu thuẫn.
Để cho một người hiện đại đi giết người, cũng không dễ dàng.
Hai người trèo theo dốc núi chứ không đi theo con đường có sẵn. Bởi vì địa phương càng khó đi thì thú rừng càng nhiều, địa phương nhiều người đi qua thì một con thỏ cũng chưa chắc gặp được.
Vòng vo hơn nửa canh giờ, hai người họ săn được một con nai cùng hai con gà rừng, đã đầy đủ cho bữa cơm tối nên hai người đi trở về.
Khi đi được nửa đường thì Đại Khuyễn bỗng nhiên kéo Trương Thế Nhân một cái, cái mũi hít hít, hạ giọng nói ba chữ:
- Có sát khí.
…
…
Trong hai mươi mấy người bảo vệ Trương Thế Nhân lưu vong, Mộc Tiểu Yêu cùng Đại Khuyển là hai người đặc thù. Chiến lực của hai người không được xem là cao, địa vị trong đội ngũ đều thấp hơn Trầm Khuynh Phiến. Nhưng Mộc Tiểu Yêu có thể cảm nhận được thực lực của địch nhân, Đại Khuyển có thể ngửi được sát khí.
Trong mười lăm năm qua, nếu không có hai người bọn hắn, chỉ sợ đội ngũ hai mươi mấy người đã sớm bị giết hết, chứ đừng nói chi có bảy người còn sống đến bây giờ.
Ban đầu ở thành Đại Lý nước Nam Yến, trong lúc thương nghị chia quân hai đường, từng có một phen tranh luận xem người nào chịu trách nhiệm bảo vệ Trương Thế Nhân và người nào có trách nhiệm dẫn truy binh đi. Vốn Trầm Khuynh Phiến có ý định lưu lại bên cạnh Trương Thế Nhân, những người khác mang thiếu nữ bị bắt trộm kia chạy trốn về một phương hướng khác. Nhưng Mộc Tiểu Yêu cực lực phản đối, lý do chỉ có một, Trầm Khuynh Phiến tuy thực lực cao cường, nhưng sớm đã bị những truy binh kia chú ý, nếu nàng lưu lại bên Trương Thế Nhân thì cả hai không thể thoát được.
Trầm Khuynh Phiến không có tiếp tục giằng co, vì nàng biết rõ Mộc Tiểu Yêu nói đúng sự thật. Đây cũng chính một lần mà hai người ăn ý với nhau.
Lúc ấy Trầm Khuynh Phiến để cho Mộc Tiểu Yêu chọn một người hợp tác, Mộc Tiểu Yêu không hề do dự mà lựa chọn Đại Khuyển Thương Quốc Hận. Tu vị của Đại Khuyển là thấp nhất ở trong bảy người, nhưng không thể nghi ngờ rằng lựa chọn của Mộc Tiểu Yêu không có sai. Với tư cách dẫn đội, Trầm Khuynh Phiến không nói nhiều một câu, cùng những người khác xoay người rời đi.
Năm đó Trương Thế Nhân mười hai tuổi.
Đối với năng lực của Đại Khuyển, Trương Thế Nhân không chút hoài nghi.
Cho nên khi Đại Khuyển hạ giọng đến mức nhỏ nhất nói ra ba chữ “Có sát khí”, Trương Thế Nhân lập tức ngồi chồm hổm xuống, mượn cỏ dại che giấu thân thể.
Đại Khuyển chỉ chỉ về một hướng, lấy giọng nhỏ nhất nói:
- Họ cách chúng ta ít nhất hai trăm thước.
Song vì không có Mộc Tiểu Yêu ở bên cạnh nên hắn và Đại Khuyển cũng không biết bọn người kia có thực lực thế nào. Vạn nhất là cao chủ chân chính thì khoảng cách hai trăm thước cũng không thể bảo vệ được hai người họ. Phải biết thế gian này không thiếu những cao thủ có khả năng quan sát ở cự ly xa, Phù Sư là một trong số đó. Thậm chí nghe nói cao thủ Đạo Môn còn có thể dùng phi kiếm đả thương người, chỉ là chưa có ai nhìn thấy điều đó, có thể là mánh lới mà Đạo Môn tuyên truyền.
Trên núi này có một tòa đạo quán, là một nơi tu đạo của các đạo sĩ, rất có thể tám, chín phần mười những người trong đạo quán đều là người tu hành.
Đại Khuyển có ý định đi vòng qua, Trương Thế Nhân lại lo lắng có người động tâm tư không đứng đắn với đám người Hải Dương Quán cho nên muốn lặng lẽ tiến về chỗ đó nhìn xem thế nào. Đại Khuyển cảm thấy khoảng cách từ đây đến Hải Dương Quán cũng không xa, vẫn có thể nắm chắc việc mang theo Trương Thế Nhân mà đào tẩu. Thế là hai người thấp giọng thương nghị vài câu, nhổ một chút cỏ dại, quấn quanh người để ngụy trang, rồi lặng lẽ tiếp cận về cái hướng bên kia.
May mắn ngọn núi Mộ Sơn này có cây cối rậm rạp, cây cỏ cũng đủ cao, hai người giống như con báo đang săn mồi, khom thấp người mà đi chậm rãi về phía trước. Đi được khoảng hơn một trăm thước, Đại Khuyển chỉ chỉ về một tảng đá lớn cách đó không xa, Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, hai người lập tức bò lên một cách lặng lẽ.
Tảng đá lớn này nằm thấp thoáng ở phía sau một cây đại thụ, leo lên thì đúng ngay ở nơi mà táng lá cùng cành cây che ngang thân hình. Trương Thế Nhân thận trọng đẩy lá cây ra, nhìn về phía trước. Lập tức hắn phát hiện bốn, năm người đứng ở hai mươi, ba mươi thước bên ngoài. Họ đều là những nam tử trẻ tuổi mặc quần áo lụa, hẳn là đều xuất thân từ những nhà hào phú.
Bắt mắt nhất trong đám người đó là một người mặc một thân áo trắng như tuyết, trong tay cầm một thanh quạt xếp. Thoạt nhìn thì người này chỉ có hai mươi mấy tuổi, mặt như ngọc, tính ra thì tướng mạo được trời sinh cũng tốt vô cùng. Chỉ là vô luận xem thế nào, trên người hắn đều lộ ra một luồng âm khí.
- Cũng không biết Tổng đốc đại nhân nghĩ gì, người được đề cử tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện ở thành Thanh Long trong năm nay lại dĩ nhiên là tên phế vật Thôi gia kia!
Một người nói:
- Nếu Tương Thành chỉ đề cử một người tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện thì tất nhiên cũng sẽ là Nguyễn công tử của chúng ta, không thể nào khác được. Luận hình dạng và nhân phẩm, công tử của các thế gia ở trong Tương Thành có mấy người có thể so với thiếu gia? Luận tu vị, Nguyễn công tử của chúng ta trở thành người tu hành vào lúc mười hai tuổi, hôm nay đã có thực lực Tam Phẩm, dõi mắt nhìn toàn bộ tỉnh Hà Tây thì cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Tên phế vật Thôi gia kia dựa vào cái gì mà vào danh sách này?
- Không thể nói như thế.
Bộp!
Người nam tử mặc áo trắng được gọi là Nguyễn công tử kia thu hồi quạt xếp:
- Lần chiêu sinh trước của Kinh Võ Viện, Tổng đốc đại nhân đề cử người của Nguyễn gia chúng ta. Lần chiêu sinh trước nữa, vẫn là đề cử người của Nguyễn gia. Tương Thành không phải chỉ có một nhà Nguyễn gia chúng ta, cũng nên đến phiên nhà khác rồi. Nếu để cho người ta nói Nguyễn gia chúng ta dùng quyền cướp đoạt toàn bộ danh sách thí sinh được đề cử dự thi Kinh Võ Viện thì cũng không hay.
- Hắn đi thì cũng chỉ ném mất mặt mũi của Tương Thành chúng ta!
Một người đàn ông thấp bé nói:
- Nếu để cho Nguyễn công tử đi, chỉ sợ dù cho không thể lấy được vị trí số một, vào hạng ba mươi vẫn không có vấn đề gì, chẳng lẽ phế vật kia có thể đỗ vào? Lãng phí vô ích một danh ngạch, ngẫm lại liền cảm thấy tức giận. Kinh Võ Viện tổ chức chiêu sinh ba năm một lần, mỗi lần Tương Thành chúng ta chỉ có thể tiến cử một người có tài. Cơ hội này khó có biết bao nhiêu, nhưng lại bị hắn đoạt đi!
- Nếu muốn làm cho hắn không đi được thì cũng không phải là không có biện pháp.
Một tên khác cười lạnh nói:
- Thôi gia chết đi một tên phế vật, xem chừng cũng không tạo nên cái sóng gió gì. Chỉ cần chúng ta hành động bí mật, có tra cũng không tra được.
- Nguyễn công tử, chỉ cần ngươi lên tiếng, đêm nay chũng ta sẽ lấy mạng của tên phế vật kia.
- Việc này không được đâu.
Tên Nguyễn công tử kia phe phẩy quạt xếp, mặt lộ vẻ khổ sở, nói:
- Tốt xấu gì thì Thương Lượng cũng là người quen của chúng ta, chúng ta đều tham gia mấy lần hắn mời rượu, dẫu gì việc lấy đi tính mạng của hắn cũng không tốt đẹp gì.
Tên đàn ông thấp bé khen:
- Nguyễn công tử thật nhân nghĩa, chúng ta không ai không bội phục? Ngài nói xem phải làm thế nào? Chúng ta nhất định nghe theo lời ngài. Người nào không biết ngài là người nổi tiếng của Nguyễn gia. Sáu năm trước có tướng quân Nguyễn Văn Dũng, ba năm trước có Nguyễn Phục, họ so với ngài thì đều kém hơn một bậc.
- Đúng, chúng ta đều nghe theo ngài đấy!
Vài người khác phụ họa.
Tên Nguyễn công tử kia lắc lắc quạt xếp, nói:
- Giết người luôn không tốt, tuy rằng Thương Lượng ngu dốt, nhưng dù thế nào thì vào ngày thường hắn vẫn đi gần chúng ta… Liền phế đi Khí Hải của hắn, đánh gãy hai chân hắn, chúng ta không thể vứt hết tình cảm, không thể đem sự tình làm tuyệt, phải không?
- Công tử nhân nghĩa!
Mấy người cùng lớn tiếng khen ngợi.
Đại Khuyển nhìn sắc mặt của Trương Thế Nhân, nhịn không được nhẹ giọng nói:
- Việc này cùng chúng ta không có liên quan, tên ngu ngốc có duyên phận với ngươi sắp gặp tai họa.
- Đúng là không có liên quan…
Trương Thế Nhân cười cười nói:
- Nhưng việc này ta muốn quản… Coi như là tên họ Thôi kia may mắn. Đáng nói nhất là… ta không thích nhìn thấy tên mặt trắng kia, càng khó chịu khi biết hắn họ Nguyễn! Vì tiến vào Kinh Võ Viện thì ta liền không có biện pháp ra tay với Nguyễn Văn Dũng, mà… đương nhiên ba người cũng ta cũng không đánh lại hắn. Nhưng hôm nay lại bất đồng, cái tên cháu trai họ Nguyễn này có tu vị cao lắm là Tam Phẩm, cũng không biết là huynh đệ hay là con cháu của Nguyễn Văn Dũng… Nếu ta đã gặp phải, vậy giúp họ Thôi một lần, ta đùa hắn một lần, giúp hắn một lần, không ai nợ ai!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook