Chín Vị Sư Nương Của Ta
-
Chương 9
Mọi người ở đây sững sờ, hôn ước cái gì?
Cho dù người của Cao gia cũng không hiểu ra sao.
"Chẳng lẽ Cao gia đã từng lập ra hôn ước với ai khác?"
"Chưa nghe nói qua a, Cao lão gia phía dưới chỉ có một con trai và hai con gái, chỉ có người con trai đích tôn là Cao Văn Bang có một cô con gái, nếu quả thật có hôn ước, vậy chẳng phải là Cao Dao tiểu thư của Cao gia sẽ gả cho người khác sao?"
"Không thể nào, Cao gia sản nghiệp lớn, về sau người thừa kế nhất định sẽ rơi vào trên người Cao Dao tiểu thư, Đông Lăng chúng ta không biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn nhìn chằm chằm vào đóa hoa này a!"
"Tên hai lúa này có ý gì? Nếu quả thật có hôn ước, chẳng lẽ đối tượng là hắn?"
Nghe những lời này, sắc mặt Cao Dao có chút không dễ nhìn, hôn ước, để nàng gả cho tên nhà quê hai lúa này, làm sao có thể! Hắn làm sao có thể xứng với mình?
Thanh niên anh tuấn bên cạnh Cao Dao xanh cả mặt, hắn một mặt âm lãnh quét về phía Trần Huyền, dám cùng hắn đoạt nữ nhân, tên hai lúa này đủ tư cách sao?
"Lão gia tử, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Dao Dao sao có thể gả cho mặt hàng này?" Ngô Lị Lị thanh âm sắc bén hỏi.
"Đúng vậy, cha, tên quê mùa từ nông thôn lên sao có thể xứng được với Dao Dao?" Cao Mỹ Phượng trợn tròn mắt, giương mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trần Huyền nói: "Thật sự là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không biết soi gương xem mình là thứ gì, nhà quê, ngươi nói xem, ngươi xứng với Dao Dao sao? Ngươi đủ tư cách bước vào cánh cổng Cao gia sao? Thật muốn quạ đen muốn biến Phượng Hoàng, ta nhìn ngươi là đang nằm mơ đi."
Cao Tuyết Tình cười lạnh nói: "Mặc dù chúng ta già Cao gia đời này không có con trai, bất quá cũng không tới phiên một tiểu tử quê mùa như ngươi đến ngồi mát ăn bát vàng, thứ đồ gì, người đâu, tới kéo hắn ra ngoài cho ta, dế nhũi từ nông thôn đến đứng đây đúng là ô nhiễm không khí."
Nghe thấy lời này, đám người hầu của Cao gia lập tức tiến lên.
"Chậm đã......" Trần Huyền sắc mặt có chút băng lãnh, thân là lão đại xưng bá Thôn Thái Bình, hắn lúc nào nhận qua uất khí như này: "Ta không phủ nhận cánh cổng Cao gia xác thực rất cao, bất quá nghe ý tứ các ngươi chẳng lẽ cứ đến từ nông thôn là không xứng cưới cô nương trong thành?"
"Đúng, không xứng, tên nhà quê hai lúa như cậu càng thêm không xứng, muốn cưới con gái của ta, ngươi là cái thá gì?" Ngô Lị Lị một mặt khinh thường.
Trần Huyền không thèm để ý đến đám đàn bà đanh đá miệng đầy phun phân này, theo hắn thấy đám tự khoe là hào môn phu nhân hơn người này quả thực so với nhóm quả phụ Thôn Thái Bình không bằng một cọng lông.
"Cao lão gia tử, ý tứ của lão là gì?" Trần Huyền nhìn về phía Cao lão gia tử.
Cao lão gia tử sắc mặt có chút âm trầm, không nói gì, hắn lúc trước xác thực đã cùng Lâm Tố Y lập ra hôn ước, lúc ấy Lâm Tố Y cứu được tính mạng của hắn, y thuật cao siêu, hẳn không phải người phàm, hắn vì sợ bệnh tình của mình tái phát, cũng là vì cảm tạ, cho nên mặt dày mày dạn nhất quyết cùng Lâm Tố Y lập ra hôn ước này.
Bất quá những năm này Cao gia dần dần phát triển lớn mạnh, đã thành Đông Lăng vọng tộc, đại khái có thể chiêu một cái người con rể xuất chúng tới kế thừa hương khói Cao gia, cho nên vụ hôn ước này hắn đã sớm có ý định hủy đi, thậm chí đã quên đi chuyện này, hiện tại nếu như không phải Trần Huyền một lần nữa nhấc lên, coi như hắn cũng đã quên đi hôn ước này.
"Gia gia, nếu quả thật có hôn ước này, con không đáp ứng." Cao Dao một mặt cao ngạo nhìn về phía Trần Huyền, nói: "Tôi không rõ đến cùng là cậu có loại can đảm nào mà dám đến Cao gia của tôi nhấc lên hôn ước này, cậu chỉ là một tên quê mùa từ nông thôn lên, cậu cảm thấy mình đủ tư cách đi vào Cao gia sao? Trước khi đến Cao gia đề cập đến bản hôn ước này, cậu đã soi qua gương chưa, nói câu không dễ nghe, nhưng cậu trong mắt tôi ngay cả tên ăn mày cũng không bằng, hiểu chưa?"
Trần Huyền bị lời này của Cao Dao làm cho nở nụ cười, mắng hắn, chẳng lẽ các em gái trong thành đều coi trọng bản thân như vậy sao? Một tiểu tử đến từ nông thôn như hắn trong mắt các nàng cứ như vậy không đáng một đồng?
"Vậy cô có ý tứ gì?" Trần Huyền ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Cao Dao, em gái này rất xinh đẹp, bất quá nhìn sắc mặt xấu xí kia, quả thực so với Vương quả phụ giản dị trong thôn không bằng một cọng lông!
"Cậu không xứng với tôi!" Cao Dao lạnh lùng trả lời, nói.
Mấy chữ này đủ đánh nát nhân lòng tự trọng của đại đa số nam nhân, bất quá Trần Huyền là ngoại lệ, hắn thấy, không phải hắn không xứng với nữ nhân cao ngạo này, mà là nữ nhân này không xứng với hắn, coi như là tư cách hầu hạ ở bên cạnh hắn cũng không có.
"Ha ha, đòn bạo kích này của Cao tiểu thư đủ lợi hại, bất quá tên nhà quê hai lúa này quả thực không xứng với nàng."
"Nào chỉ là không xứng với Cao tiểu thư, quả thực xách giày cho Cao tiểu thư cũng không xứng, thật không biết tên hai lúa này lấy đâu ra dũng khí, lại có can đảm đến Cao gia nhấc lên hôn ước này, da mặt này cũng quá dày đi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook