Chín Vị Sư Nương Của Ta
-
Chương 45
Nhìn xem bóng lưng của Liễu Như Phong đi xa, Trần Huyền có chút khó chịu, con chồn này nhất định có ý đồ xấu với cửu sư nương của mình, bất quá bằng vào tiểu chồn như hắn cũng đừng nghĩ đạt được.
Rất nhanh liền tới buổi trưa, điện thoại di động của Trần Huyền bỗng nhiên đổ chuông, nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình, Trần Huyền khẽ cười, kết nối nói: "Mỹ nữ, nhanh như vậy đã nhớ ca rồi sao."
"Bớt nói nhảm, tối nay tôi có chuyện cần cậu đi cùng một chuyến." Tiêu Vũ Hàm ở đầu bên kia điện thoại nhàn nhạt nói.
Trần Huyền nghĩ nghĩ gật đầu đáp ứng: "Tốt, tối nay tới đón ca."
Không bao lâu, Liễu Như Phong lần nữa lái xe ra, khi đi ngang qua cổng phòng an ninh, hắn nhìn chằm chằm Trần Huyền, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, ta mặc kệ ngươi với Thục Nghi là quan hệ như thế nào, ngươi tốt nhất nên cách xa nàng một chút, nếu không ta không ngại để ngươi hoàn toàn biến mất trên đời này."
Uy hiếp ta!
Mắt nhìn Liễu Như Phong rời đi, Trần Huyền cười lạnh, hắn bị đại sư nương cùng nhị sư nương nghiền ép mười tám năm đều sống tốt, sẽ còn sợ gia hỏa này uy hiếp sao?
Sau khi tan tầm, Trần Huyền không có đi tìm Tần Thục Nghi cùng Lý Vi Nhân, hắn một mình đón xe lần nữa đi tới thị trường ngọc thạch, bất quá rất đáng tiếc, Trần Huyền đi từ ngoài vào trong rồi lại đi từ trong ra ngoài vẫn không thu hoạch được gì.
"Xem ra có thời gian nên đổi chỗ khác." Thành phố Đông Lăng lớn như thế tuyệt đối không chỉ một cái thị trường ngọc thạch, Trần Huyền không có nhụt chí.
Lúc chiều, Lý Vi Nhân gửi một đầu tin nhắn cho Trần Huyền, bảo Trần Huyền tự mình đi ăn cơm, nàng cùng Tần Thục Nghi sẽ về muộn.
Trần Huyền cũng không nghĩ nhiều, dù sao tối nay hắn cũng có chuyện.
Năm giờ chiều, Tiêu Vũ Hàm tới, nàng mặc một bộ lễ phục dạ hội cao cấp, lái một chiếc xe thể thao, phảng phất là muốn tham gia cái tụ hội gì đó.
Nhìn thấy Tiêu Vũ Hàm mặc đồ này, hai mắt Trần Huyền lập tức phát sáng lên, nữ nhân này tuyệt đối là nhân gian tuyệt sắc tương xướng với cửu sư nương!
Thành thật mà nói, đối với mỹ nữ, Trần Huyền đã gặp không ít, đại sư nương Lâm Tố Y, nhị sư nương Triệu Nam Sơ đều là những đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, cửu sư nương Tần Thục Nghi cũng giống như thế, thậm chí ngay cả hai nữ nhân Giang Vô Song, Lý Vi Nhân đều chỉ kém các nàng một bậc.
Bất quá về mặt dung mạo có thể coi là tương xứng cùng ba vị sư nương, Trần Huyền trước mắt chỉ thấy được một người là Tiêu Vũ Hàm.
Tiêu Vũ Hàm xuống xe, nhìn thấy Trần Huyền một thân quê mùa, nàng nhíu mày, sau đó nói: "Đi thôi, chúng ta đi tiệm bán quần áo trước, mua cho cậu một bộ."
Nghe vậy, Trần Huyền sờ lên cái mũi của mình nói:"Tiêu đại mỹ nữ, cô sẽ không thật sự muốn bao nuôi ca đi, ca nói trước cho mà biết, ca rất đắt."
Tiêu Vũ Hàm trợn nhìn gia hỏa này một chút: "Cậu yên tâm, mắt tôi còn không có mù."
Ta kháo!
Trần Huyền dựng thẳng ngón giữa về phía nàng.
Sau đó Tiêu Vũ Hàm mang theo Trần Huyền đi vào một cửa trung tâm mua sắm cao cấp, đi vào một cửa hàng dịch vụ, Trần Huyền như là một tên tùy tùng đi theo sau lưng Tiêu Vũ Hàm, hắn không ngừng quét mắt các quần xung quanh, nhưng sau khi nhìn thấy giá cả, hắn kém chút giật nảy mình.
"Mụ nội nó, đắt như vậy, chẳng lẽ là làm bằng hoàng kim?" Trần Huyền trong lòng âm thầm líu lưỡi, trong này rẻ nhất đều muốn hơn chục ngàn khối, trăm ngàn, thậm chí còn có vài bộ giá hàng triệu, nguyên bản hắn còn đang đắc chí vì mình có năm triệu, hiện tại xem ra chút tiền này của hắn cũng chỉ đủ để mua vài bộ ở đây.
Nghĩ tới đây, Trần Huyền lập tức phiền muộn!
Lúc này, Tiêu Vũ Hàm đã chọn xong một bộ quần áo đưa cho Trần Huyền nói: "Đi thử bộ này xem được không."
Trần Huyền len lén liếc nhìn bảng giá, khá lắm, năm trăm ngàn!
"Cái này...... Tiêu đại mỹ nữ, đầu tiên nói trước, số tiền này cô phải trả a." Trần Huyền nhìn tiểu phú bà bên cạnh này, có chút khẩn trương nói.
Tiêu Vũ Hàm mặc kệ gia hỏa này, đem thẻ đưa cho phục vụ viên bên cạnh, nói: "Đợi chút nữa hắn thử xong bộ này tôi sẽ lấy thêm một bộ khác."
Lại bộ nữa, mẹ nó, đây chính là một triệu a!
Chẳng lẽ em gái này nhiều tiền lắm sao? Tiêu như này sẽ không sợ phá sản a?
Trần Huyền đều có chút đau thịt, bất quá nữ nhân này đã nguyện ý thanh toán, cho nên hắn đương nhiên không lo lắng gì.
Bởi vì có câu, người đẹp dựa quần áo ngựa đẹp dựa yên, khi Trần Huyền từ phòng thử đồ đi ra, đừng nói phục vụ viên xung quanh kém chút nhìn ngây người, ngay cả đại mỹ nữ Tiêu Vũ Hàm cũng hoảng hốt giây lát, thiếu niên mặc tây phục màu đen đứng dưới ánh đèn, tuấn mỹ không tưởng nổi, khí chất cao quý trên người lại điểm theo chút du côn du côn, quả thực là khắc tinh của nữ nhân trên đời!
"Quá đẹp trai a!" Phục vụ viên xung quanh sắc mặt đỏ bừng, trái tim nhảy bịch bịch, so với gặp minh tinh điện ảnh còn si mê hơn.
Trần Huyền nhìn xem mình trong gương, hai chữ tự luyến tự động được viết trên khuôn mặt hắn: "Ta kháo, thật không biết sau này em gái nào có vinh hạnh đem ca cầm xuống!"
Tiêu Vũ Hàm không biết Trần Huyền đang nghĩ gì, liền bước tới mỉm cười, nói: "Cũng không tệ lắm, đi thôi, tiếp theo nên làm chuyện chính."
Sau khi hai người rời đi cửa hàng, Tiêu Vũ Hàm lái xe đi tới một khách sạn cao cấp.
Vừa tới nơi này, Trần Huyền đã nhìn thấy từng chiếc xe sang trọng cơ hồ đã đậu đầy toàn bộ bãi đỗ xe, một đám người quần áo ngăn nắp không ngừng đi vào trong khách sạn, đương nhiên, ở trong cũng không thiếu các mỹ nữ làm cho Trần Huyền không ngừng liếc trái liếc phải.
Bất quá những nữ nhân này so với Tiêu Vũ Hàm bên cạnh Trần Huyền quả thực chính là đom đóm trên đất cùng mặt trời trên trời, hoàn toàn không thể so sánh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook