Chín Vị Sư Nương Của Ta
-
Chương 2
Lâm Tố Y trầm mặc không nói gì, Trần Huyền có chút thấp thỏm, chớ nhìn hắn trong thôn không sợ trời không sợ đất, nhưng là đối mặt với hai vị sư nương xinh đẹp này, hắn bản năng có chút e ngại.
Thật lâu, Lâm Tố Y mới lên tiếng: "Đại học Đông Lăng cũng tốt, vừa lúc ở Đông Lăng ngươi có một hôn ước, lần này vừa vặn có thể đi gặp mặt."
Hôn ước? Trần Huyền sững sờ, sống nhiều năm như vậy hắn còn chưa hề biết mình có một vị hôn thê.
"Chúng ta đi gặp cô bé đó trước đi, năm đó sư nương cứu được gia chủ của bọn họ, sau đó mới định ra hôn ước này, nếu như đối phương còn nhớ, cậu cũng đừng cô phụ người ta, mà cửu sư nương của cậu cũng tại Đông Lăng......"
"Cửu sư nương tại Đông Lăng!" Trần Huyền hai mắt sáng lên, ngoại trừ đại sư nương cùng nhị sư nương ra, các sư nương còn lại hắn đều chưa gặp mặt qua, bất quá đại sư nương cùng nhị sư nương lại thường xuyên ở trước mặt hắn nói về bảy vị sư nương này, nói các nàng ai ai cũng đều xinh đẹp như tiên nữ, khuynh quốc khuynh thành.
Nghe nói cửu sư nương đặt mình vào giới kinh doanh, gia sản hàng tỉ, bát sư nương thì tiến vào ngành giải trí, hiện đã là đại minh tinh danh chấn cả nước, thất sư nương tuổi còn trẻ, lại là cục trưởng Cục Đặc Cần ở Thiên Triều quốc, trong đó lục sư nương bác học nhất, là giáo sư đại học ở Thiên Triều quốc.
Về phần ngũ sư nương, nghe nói là hậu duệ của hoàng tộc, bất quá chuyện liên quan nàng Trần Huyền nghe được rất ít.
Còn có tứ sư nương cùng tam sư nương, Trần Huyền cũng một mực chưa từng nghe qua chút gì về các nàng, có vẻ rất thần bí!
Nghĩ tới đây, Trần Huyền có chút chờ mong.
Lâm Tố Y đem thư thông báo ném cho Trần Huyền, đi vào nhà nói: "Quyết định ngày mai liền lăn đi, tránh khỏi ở trong thôn đi gây họa cho tiểu cô nương nhà người ta."
"Vội vã như vậy......" Trần Huyền một mặt u oán nhìn bóng dáng yểu điệu của Lâm Tố Y .
"Làm sao, hay là tiểu tặc như cậu luyến tiếc hai vị sư nương xinh đẹp chúng ta?" Khi Lâm Tố Y đi vào trong phòng, lại có một người phụ nữ khác đi ra, dáng người nàng nhỏ nhắn xinh xắn, cao khoảng một mét bảy, một mặt lười biếng tựa ở cửa phòng, con ngươi tràn đầy dụ hoặc, quả thực bất luận là gia súc hay khắc tinh nào trên đời này, chỉ cần nhìn một chút đều sẽ bị trầm luân vào trong đó.
Đây là nhị sư nương của Trần Huyền, tên Triệu Nam Sơ, bất quá đừng nhìn dáng người nàng nhỏ nhắn xinh xắn, giống như một đóa kiều hoa chớm nở, nhưng thân thủ của nàng cũng tỷ lệ thuận với vẻ ngoài xinh đẹp, mỗi lần nở nụ cười đều đủ khiến Trần Huyền không rét mà run.
Nhìn nữ nhân cười híp mắt, Trần Huyền nuốt nước miếng một cái, lập tức lui về sau một bước, che lấy đũng quần một mặt đề phòng nói: "Nhị sư nương, người muốn làm gì?"
Đối với vị sư nương này của mình, Trần Huyền chỉ có thể nói là vừa hận vừa yêu.
Khi còn bé chính là nàng đã tắm rửa cho mình, mấy lần đều kém chút phế đi ấm chén của mình.
Triệu Nam Sơ lườm hắn một cái, khinh thường nó: "Có mỗi con giun nhỏ cũng che che đậy đậy, nãi nãi nhìn còn chướng mắt, chờ nuôi vài năm đi rồi nói sau."
Nghe thấy lời này, Trần Huyền nhẹ nhàng thở ra, hắn biết nhị sư nương tính tình cổ linh tinh quái giống như yêu tinh, thủ đoạn chỉnh người tầng tầng lớp lớp, trong đó thứ khiến Trần Huyền vẫn còn nhớ đến bây giờ đó là có một lần thừa dịp hắn đang ngủ, liền chộp tới một trăm con rắn độc ném vào trong chăn của mình, kém chút để Trần Huyền đi gặp Diêm Vương gia, cũng may Lâm Tố Y y thuật cao siêu, bằng không phải hắn liền thật ợ ra rắm!
Đương nhiên, chuyện như thế Trần Huyền chính mình cũng đếm không hết, hắn nhớ mang máng còn có một lần nàng còn lừa mình nuốt vào một con rết lớn bằng chiếc đũa lớn......
Có đôi khi Trần Huyền nghĩ mình có thể sống đến bây giờ, quả thực mẹ nó chính là một cái kỳ tích!
"Đúng rồi, đợi chút nữa đem quần áo của nhị sư nương giặt cho sạch." Nói xong, Triệu Nam Sơ chuẩn bị đi vào trong phòng lại quay đầu lại, khuôn mặt tràn đầy quyến rũ nói với Trần Huyền: "Ở trong đó thế nhưng là có quần lót của nhị sư nương a, tiểu tử cậu nếu là dám vụng trộm có ý nghĩ gì lệch lạc, lão nương liền phế bỏ bộ ấm chén của cậu!"
Nhìn Triệu Nam Sơ bước vào phòng vẫn không quên cầm cây kéo trên tay, Trần Huyền lập tức rùng mình một cái, nhịn không được siết chặt hai chân, những hình ảnh hồi bé giống như phim lại xẹt qua trong đầu.
Bất quá nghĩ đến ngày mai liền rời xa vị sư nương ác ma của mình, nguyên bản có chút không nỡ Trần Huyền lập tức lại có chút mong đợi!
Nhìn đống quần áo trên kệ, Trần Huyền chỉ có thể thành thành thật thật giặt quần áo, bất quá loại chuyện này cũng chỉ có Triệu Nam Sơ mới có thể để hắn làm, đại sư nương Lâm Tố Y mặc dù nhìn qua cũng tùy tiện, nhưng là cho tới nay không có để Trần Huyền động đến y phục của nàng, về phần đồ lót thì càng không phải nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook