Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Quyển 1 - Chương 55: Động phòng

Ánh nến đỏ lay động, chiếu sáng chữ hỉ lớn được dán trên tường.

Rèm lụa Nguyệt Nha sắc vàng khẽ tung bay, áo ngủ đỏ thẫm bằng gấm thượng hạng có thêu hình long phượng phi vũ.

Lãnh Loan Loan ngồi ở bên mép giường, hít ngửi hương thơm tươi mát trong căn phòng.

Nàng gỡ khăn uyên ương phủ trên đầu xuống, thì chợt một tiếng hét chói tai la lên:

“Nương nương, bây giờ người không thể tháo khăn xuống được. Phải đợi Hoàng Thượng tới gỡ xuống.” Nữ quan nhìn thấy Lãnh Loan Loan kéo khăn xuống, trên mặt thoáng hiện một trận kinh hoảng.

Hoàng Thượng tới gỡ khăn xuống sao?

Đều đã gặp mặt qua, giờ lại phủ khăn trên đầu thì có ý nghĩa gì? Lãng phí thời gian.

Nàng cúi đầu, đem mũ phượng cũng gỡ xuống. Mũ phượng này thật đẹp, nhưng lại như một khối đá nặng đặt ở trên đầu. Khó chịu là thế, song lại vì nó mà nhiều nữ tử không tiếc trả giá bằng chính sinh mệnh của mình. Thật sự là ngu xuẩn.

“A, nương nương. Mũ phượng cũng không thể bỏ xuống.” Nhìn Lãnh Loan Loan lại gỡ mũ phượng xuống, nhóm nữ quan quả thực thất kinh tới cực điểm. Hận không thể chạy tới đem mũ phượng, khăn uyên ương đội lại trên đầu nàng. Trời ạ, tiểu Hoàng hậu nương nương không nghe lời các nàng khuyên giải, vạn nhất Hoàng Thượng tiến vào trách tội các nàng thì phải làm sao bây giờ?

“Câm miệng.” Thực lắm chuyện, Lãnh Loan Loan trừng mắt nhìn nhóm nữ quan, ánh mắt giống như băng. Cả ngày bị gò ép phải tham gia hôn lễ này, hiện tại trong lòng nàng thực rất khó chịu. Thức thời thì không nên chọc giận nàng.

Trời ạ, thật băng lãnh.

Nhóm nữ quan sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ cảm thấy cả người tóc gáy đều dựng thẳng lên. Hoàng hậu ánh mắt lãnh lệ, giống như ngàn năm hàn băng. So với Hoàng Thượng, càng làm cho người ta khiếp đảm.

Căn phòng ấm áp, đột nhiên nhiệt độ chợt giảm xuống, giống như đang mùa xuân trực tiếp chuyển đến mùa đông vậy.

Sắc hồng trong căn phòng cũng trở nên ảm đạm, làm sao còn có cảm giác vui mừng.

“Các ngươi đi ra ngoài hết đi.” Mấy người đứng ở đó như cọc gỗ, thật sự là không thoải mái.

“Nhưng là...”

Nhóm nữ quan hai mặt nhìn nhau, lát nữa các nàng còn muốn hầu hạ Hoàng Thượng, Hoàng hậu hoàn thành nghi thức lễ uống rượu hợp cẩn đâu.

“Đi ra ngoài.”

Lãnh Loan Loan khẽ mở miệng nói. Thanh âm giống như kết băng, khiến người khác run sợ.

Nhóm nữ quan rơi vào thế khó xử, Hoàng hậu, Hoàng Thượng đều là chủ nhân lợi hại. Các nàng nếu nghe lời Hoàng hậu nói, nhỡ lại bị Hoàng Thượng trừng trị thì phải làm sao bây giờ?

Lãnh Loan Loan ánh mắt mở to, mặt không hờn giận, nàng là Hoàng hậu ngay cả uy nghiêm cũng đều không có sao?

Hưu...

Một tiếng rất nhỏ vang lên, nhóm nữ quan đột nhiên ngã xuống.

Lãnh Loan Loan nhíu mi, nhìn một cung nữ cao gầy xuất hiện ở phía sau nhóm nữ quan.

“Tiểu thư.”

Cung nữ kia mặc bộ quần áo sam váy màu tím, đầu cài châu hoa. Dáng người cao gầy, có vài phần người phương bắc bộ dáng. Khuôn mặt thanh tú, chỗ giáp mũi có mấy nốt tàn nhang. Đôi mắt màu nâu mông lung, lãnh đạm.

“Dạ Thần.”

Nghe giọng nói của cung nữ kia quen thuộc, Lãnh Loan Loan nhíu mi, môi nhếch một cái, mỉm cười. Không nghĩ tới Dạ Thần cư nhiên cải trang thành cung nữ xuất hiện ở trước mặt nàng, chính là cặp đồng tử màu tím kia như thế nào lại biến thành màu nâu. Không phải thời đại này cũng có kính sát tròng công nghệ cao đấy chứ?

“Ánh mắt của ngươi sao lại như vậy?”

Dạ Thần một phen sờ soạng, sau đó lột bỏ da mặt nạ lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ vốn có. Cặp ánh mắt kia lại vẫn như cũ là màu nâu mà không phải màu tím.

“Dịch dung mặt nạ.” Lãnh Loan Loan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trong truyền thuyết dịch dung mặt nạ, nàng có chút kinh ngạc.

“Ánh mắt là do một loại dược thủy mà biến đổi thành.” Dạ Thần gật gật đầu, chỉ vào ánh mắt nói.“Như vậy ta có thể ở lại bên cạnh ngươi.”

Lãnh Loan Loan nhìn hắn một thân cung trang, có vài phần khôi hài. Bất quá dù sao có hắn ở lại bên người mình cũng là bớt việc, nếu gặp trường hợp muốn xuất cung hoặc nàng không có phương tiện trực tiếp ra mặt xử lý chuyện tình thì đành phải dựa vào hắn.

“Tốt.” Lãnh Loan Loan gật đầu,“Dù sao ngươi cũng phải cẩn thận, đừng để bị người phát hiện.” Giả mạo cung nữ nếu bị phát hiện thì tội danh không phải nhỏ.

“Ta hiểu được.” Dạ Thần gật đầu, lỗ tai chợt giật giật, nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến. Vội vàng đem da mặt nạ đeo lên mặt, đồng thời giải khai huyệt đạo cho nhóm nữ quan.

Nhóm nữ quan thần trí mơ hồ, như thế nào giống như vừa rồi có một đoạn trí nhớ trống rỗng.

“Các ngươi trước lui xuống đi.” Hiên Viên Đêm rảo bước tiến vào phòng, nhìn Lãnh Loan Loan ngồi nơi mép giường đã tháo mũ phượng xuống. Hắn nhếch miệng cười, đã biết rằng nàng nhất định sẽ không ngoan ngoãn chờ hắn đến tháo khăn uyên ương xuống. Hắn hướng nhóm nữ quan phất phất tay, làm các nàng lui ra.

“Dạ, Hoàng thượng.” Tuy rằng nghi thức còn không có hoàn thành, nhưng Hoàng Thượng cho lui xuống. Các nàng vẫn là không cần ở đây quấy rầy Hoàng Thượng, Hoàng hậu, miễn cho phải bị tội.

Mấy người thối lui, Dạ Thần cũng rời khỏi, thân ảnh biến mất ở ngoài cửa.

Cửa phòng được đóng kín lại, không khí trở nên quỷ dị.

Hôm nay vốn là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, nhưng là một cái thành thục nam tử, một cái chín tuổi tiểu nữ. Như thế nào có khả năng chuyện tình phát sinh? Nếu thực sự, thì Hiên Viên Đêm kia là tên biến thái.

Hai người ánh mắt giằng co một lát, Hiên Viên Đêm đi đến bên Lãnh Loan, cúi người ngồi xuống.

“Ngươi đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì hay không?” Từ sớm đến tối muộn, tân nương tử là chưa được ăn cái gì.

“Không cần.” Lãnh Loan Loan thản nhiên cự tuyệt, nàng tất nhiên là sẽ không bạc đãi chính mình. Trước khi lễ đại hôn diễn ra, Ngâm Cầm đã chuẩn bị điểm tâm cho nàng. Trên đường từ Lãnh phủ đến hoàng cung, nàng đã ăn no rồi.

“Hôm nay là ngày chúng ta thành thân, thân ái tiểu Hoàng hậu, vẻ mặt của ngươi có thể hay không vui vẻ một chút?” Hiên Viên Đêm nhìn khuôn mặt đáng yêu kia thản nhiên lạnh lùng, trong lòng cảm thấy mất mát.

Lãnh Loan Loan trừng mắt nhìn, muốn vui vẻ sao. Được thôi, nhìn bộ dáng chờ mong của hắn như vậy, nàng làm sao có thể làm cho hắn thất vọng đâu?

“Thân ái Hoàng Thượng, ngươi thực nhàn rỗi sao?” Đôi mắt đen láy mang theo ý cười trong suốt.

Hiên Viên Đêm sửng sốt, không nghĩ tới luôn luôn lãnh lệ, nàng cư nhiên cười rộ lên hồn nhiên đáng yêu như thế, nụ cười giống như hoa xuân như ánh trăng thu. Nhưng mà cái gì kêu thực nhàn rỗi?

“Tiểu hoàng hậu, trẫm sao lại nhàn rỗi?” Ánh mắt toát lên sự khó hiểu.

Lãnh Loan Loan đột nhiên thu hồi nụ cười, lạnh lùng nhìn hắn.

“Không nhàn rỗi, ngươi ở trong này làm cái gì? Còn không đi tìm ái phi của ngươi, không chỉ nói hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, ta còn là tiểu hài tử, chẳng lẽ ngươi muốn tàn phá tương lai đóa hoa nhỏ của quốc gia hay sao?”.

Hiên Viên Đêm khóe miệng nhịn không được trừu súc, này oa nhi chẳng những lãnh lệ mà còn mỏ nhọn. Tàn phá tương lai đóa hoa nhỏ của quốc gia? Ánh mắt quét nhìn thân thể nàng, thật đúng là đóa hoa nhỏ. Đuôi lông mày nhíu nhíu, hắn cười đến tà tứ.

“Chẳng lẽ thân ái tiểu hoàng hậu đang ghen sao?” Nếu muốn vui đùa, liền cùng nhau vui đùa.

“Thật xin lỗi, ta còn là một đứa trẻ. Thỉnh không cần làm ô nhiễm tâm hồn thanh khiết của ta.” Lãnh Loan Loan tức giận bĩu môi, ghen? Một đứa nhỏ chín tuổi. Chậc chậc, tuy rằng linh hồn của nàng đã muốn mười bảy tuổi, nhưng ăn của hắn dấm chua sao? Một con ngựa đực, quên đi. Nàng không có ánh mắt nhìn sao?

“Ta muốn đi ngủ, ngươi cứ tự tiện.”

Thân hình nhỏ bé hướng lên gường nằm xuống, kéo tấm chăn đắp lên người. Hai mắt khép hờ, thật sự đáng yêu.

“Tiểu Hoàng hậu.” Hiên Viên Đêm trừng mắt nhìn,“Ngươi liền như vậy đã ngủ?”

Lãnh Loan Loan nằm thẳng, không thèm để ý tới hắn.

“Ta đây cũng ngủ.” Hiên Viên Đêm kéo lại tấm chăn lên người.

Ài, đều nói đêm xuân một khắc trị giá ngàn vàng, hắn lại đối với tiểu nữ oa này mà không ngủ đến tận trời sáng.

Thôi, vì tương lai càng nhiều vui vẻ, hắn đành chấp nhận.

Ngọn nến đỏ vẫn thiêu đốt, hai người dần dần đi vào giấc mộng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương