Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Quyển 1 - Chương 47: Lâu chủ Mãn Nguyệt Lâu

Vầng trăng tròn treo giữa bầu trời đêm, có muôn vàn vì sao làm bạn. Gió đêm vi vu, cây lá lay động.

Đêm ở Thiên Diệu thành sáng như ban ngày, các ngôi nhà san sát nối tiếp nhau được ánh trăng sáng tỏ bao phủ. Nơi ngã tư đường rộng lớn yên tĩnh, phu canh tay cầm đồng la, vừa đi vừa cảnh báo:

“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.”

Nói xong, hắn nhìn sang dãy nhà đối diện, chợt thấy một đạo thân ảnh màu trắng lướt như bay trên đường. Dưới ánh trăng sáng tỏ, mặt nạ màu vàng lòe lòe sáng lên. Cặp con ngươi màu tím thần bí lóe ra quỷ dị quang mang, nhìn giống như quỷ mị.

“Choeng.”

Đồng la rơi xuống, phát ra thanh âm thanh thúy. Phu canh sợ tới mức run run, hai tròng mắt trắng dã. Một lúc sau, đạo thân ảnh kia tiến lại gần lướt qua trước mặt hắn, theo cảm tính hắn hoảng sợ la to lên:

“Có quỷ a.”

Thanh âm sợ hãi thê lương, phá tan đi sự yên tĩnh của màn đêm, phu canh ngay cả đồng la cũng không thèm nhặt lên. Hắn sợ tới mức cắm đầu bỏ chạy, chốc chốc lại té ngã trên đường.

Đi đã xa, thân ảnh màu trắng nghe được tiếng la kia, môi khẽ nhếch lên nở nụ cười tà tứ không thôi.

Nửa canh giờ sau, thân ảnh của hắn biến mất ở một tòa nhà giống như nhà ở của dân chúng bình thường.

“Lâu chủ.”

“Lâu chủ.”

Hai đạo thân ảnh màu đen đồng thời xuất hiện, sau khi thân ảnh màu trắng đã dừng thân ở dưới đất.

“Ân.” Thân ảnh màu trắng lạnh lùng đáp, “Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Bẩm Lâu chủ, thuộc hạ đã phát ra Mãn Nguyệt Lâu triệu tập lệnh, triệu hồi tứ đại hộ pháp tới Thiên Diệu thành.” Hắc y nhân ở bên trái nói.

“Thuộc hạ cũng đã bắt đầu đem giao thương ở Bắc Bang chuyển tới Thiên Diệu.” Hắc y nhân ở bên phải nói.

“Tốt lắm.” Nam tử áo trắng gật đầu.

“Phải nhanh lên một chút, đem Mãn Nguyệt Lâu tạo dựng thế lực ở Thiên Diệu thành.”

“Dạ, Lâu chủ.”

Hai vị Hắc y nhân gật đầu đáp. Tuy rằng khó hiểu, vì sao phải đem Mãn Nguyệt Lâu di dời đến Thiên Diệu Hoàng triều? Nhưng Lâu chủ có lệnh, bọn họ tự nhiên phải tuân thủ.

“Các ngươi đi xuống đi.” Nam tử áo trắng phất phất tay nói.

“Thuộc hạ cáo lui.”

Hai Hắc y nhân chắp tay nói, thân hình chợt lóe, người đã không còn thấy bóng dáng.

Nam tử áo trắng đứng ở trong viện, gió đêm vi vu thổi. Mái tóc đen theo gió tung bay. Hắn ngẩng đầu lên, đôi đồng tử màu tím chăm chú nhìn vầng trăng tròn. Ánh trăng trong trẻo nhưng sáng lạnh lùng, tựa như biểu tình lạnh lùng của nàng vậy. Tối nay vốn là muốn đi thực hiện ước định sáu năm trước, không ngờ lại phát hiện có sát thủ muốn ám sát nàng. Đôi mắt sâu hút lóe ra quang mang lạnh như băng, lúc này hắn quyết định sẽ không hiện thân vội, mà âm thầm bảo vệ nàng... Lợi dụng thế lực của Mãn Nguyệt Lâu điều tra ra kẻ muốn đối phó nàng, một lưới tóm gọn. Sau khi điều tra rõ tất cả địch nhân, hắn mới gặp mặt nàng.

“Chi dát.”

Hắn đẩy ra cửa phòng ra, ánh trăng tiêu sái ùa vào.

Trong phòng, rèm lụa rủ xuống đất, ngăn cách phòng ngoài với phòng trong. Căn phòng sáng sủa sạch sẽ, nhưng rất là lạnh lùng. Vừa bước vào liền làm cho người ta cảm giác lạnh như băng.

Đi đến bên cạnh bàn, hắn gỡ bỏ tấm mặt nạ màu vàng xuống, hé lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng. Mày kiếm, ánh mắt sáng, đôi con ngươi màu tím thần bí u lãnh, mũi thẳng, đôi môi mỏng khẽ mân.

Nam tử tuấn mỹ này không ai khác, đó là sáu năm trước rời đi Dạ Thần. Năm đó còn là thiếu niên lông bông, hắn bị người ám toán đưa tới Thiên Diệu Hoàng triều làm nô lệ bị đem bán đấu giá. Nguyên tưởng rằng khó có thể thoát khỏi vận mệnh bi thảm làm nô lệ. Nhưng người tính cũng không bằng trời tính, năm ấy được Lãnh Loan Loan mới tròn ba tuổi mua đi. Mặc dù chỉ ở Lãnh phủ chưa được vài ngày, nhưng Lãnh Loan Loan gây cho hắn một ấn tượng khó phai. Nàng là ba tuổi hài đồng, nhưng lại có được sự lãnh ngạo, thông minh, thủ đoạn, không thể không làm cho hắn tâm phục. Nàng là người làm thay đổi vận mệnh của hắn. Rời đi sáu năm trời, dù gặp muôn vàn khó khắn, nhưng ở trong thâm tâm hắn luôn âm thầm thề, vô luận có khó khăn như thế nào đi nữa thì cũng phải vượt qua. Rốt cục ở bốn năm trước, hắn một tay sáng lập ra Bắc Bang đệ nhất tổ chức sát thủ. Hiện tại hắn đã trở lại, để thực hiện sáu năm trước hứa hẹn.

Gió đêm khẽ thổi, tiếng chuông gió treo nơi cửa sổ kêu leng keng.

Đôi con ngươi màu tím chợt tối sầm lại, ống tay áo vung lên. Mấy cây ngân châm bắn ra, hưu hưu hưu.

Phốc.

Tiếng châm chạm đến xương tủy vang lên, đạo bóng đen kia ngã xuống.

Thân ảnh màu trắng bay ra ngoài cửa sổ, đứng ở bóng đen bên người. Ánh trăng sáng ngời, chiếu rõ thân hình của bóng đen. Một đầu tóc đen che mặt, xem không rõ khuôn mặt.

“Dạ Hồn, Dạ Mị.”

Dạ Thần lạnh lùng mở miệng, đứng ở nơi đó không chút sứt mẻ. áo bào phiêu dật, tựa như thiên thần.

“Có thuộc hạ.”

Hai đạo thân ảnh màu đen một lần nữa xuất hiện ở phía sau hắn, quỳ xuống.

“Đây là có chuyện gì?” Dạ Thần đưa lưng về phía bọn họ, đôi con ngươi màu tím lóe ra lãnh lệ quang mang. Thanh âm lạnh như ngàn năm băng sương, nguy hiểm đến cực điểm.

Dạ Hồn, Dạ Mị nhìn thấy bóng đen kia, sắc mặt đột biến. Bàn tay run rẩy chống đỡ người đứng lên, con ngươi lạnh như băng cũng trở nên bối rối.

“Thuộc hạ thất trách, thỉnh Lâu chủ trách phạt.”

Hai người mở miệng cùng nói một lúc, hơi thở nhè nhẹ, không dám ngẩng đầu.

“Trách phạt?” Dạ Thần hừ lạnh,“Xem ra các ngươi sống rất thoải mái. Hắn như thế nào lại ở trong này?” Hai kẻ này cư nhiên dám lén thả trọng phạm. Không tuân thủ lâu quy, còn lưu bọn hắn dùng làm gì nữa?

“Việc này” Dạ Hồn chần chờ.

“Lâu chủ, Dạ Ảnh vi phạm lần đầu, cũng không phải cố ý . Mong rằng Lâu chủ cho hắn một cơ hội để sửa đổi.” Dạ Mị đánh bạo vì Dạ Ảnh cầu tình, hắn cùng với Dạ Ảnh vốn lớn lên cùng nhau, tự nhiên không đành lòng thấy hắn bị chặt đứt hai tay. Sát thủ bị phế bỏ hai tay thì không phải thành một cái phế nhân sao?

“Hay cho ngươi to gan.” Dạ Thần hừ lạnh, bỗng nhiên xoay người. Một cước đem Dạ Mị đá bay.

Phanh.

Dạ Mị bị đá ra một góc, máu đỏ đã vương nơi khóe miệng.

“Lâu chủ ” Dạ Hồn vì Dạ Mị cầu tình.

“Câm miệng.” Dạ Thần quát lạnh một tiếng, “Đừng có khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta.”

Gió chợt ngừng thổi, không khí dường như nén chặt lại.

Dạ Hồn khép miệng lại, không dám loạn nói.

“Các ngươi đã quên Mãn Nguyệt Lâu lâu quy rồi sao?” Dạ Thần lạnh lùng mở miệng, ánh mắt như tên, nhìn chằm chằm Dạ Mị.

“Thuộc hạ không dám.” Dạ Mị cúi đầu, đáp.

“Kia lâu quy nói như thế nào ?” Dạ Thần hỏi.

“Mãn Nguyệt Lâu lâu quy, đó là “ba không hai phải”. Không lén lút, không phản bội, không ra tay với kẻ yếu; Phải tuân lệnh lâu chủ, Phải bảo mật bí mật của bổn lâu.” Dạ Mị một hơi nói ra lâu quy.

“Tốt lắm, xem ra ngươi không phải là không nhớ rõ.” Dạ Thần gật đầu, nở nụ cười nguy hiểm.“Dạ Ảnh rõ ràng phạm vào ba điều lâu quy, chẳng những lén lút, lại còn lật lọng, không tuân thủ mệnh lệnh của ta. Dựa theo lâu quy trừng trị hắn không nên sao?” Không có củ quy, không thể hành sự.

“Dạ, nên.” Dạ Mị cũng biết Dạ Ảnh là bị trừng phạt đúng tội, nhưng hắn lại không vượt qua được tình cảm của bản thân.

“Là nên sao? Các ngươi vì sao phải lén thả hắn?” Đôi con ngươi màu tím khé híp lại, Dạ Thần lớn tiếng hỏi.

“Thử hỏi, hắn phạm lâu quy, nếu không xử lý. Như thế nào khiến cho người khác phục tùng?”

“......”

Dạ Thần nói làm cho Dạ Hồn, Dạ Mị đều cúi đầu xuống, không dám lên tiếng trả lời.

“Có lẽ...” Dạ Thần lạnh lùng nhìn Dạ Mị, Dạ Hồn hai người,“Các ngươi không thích hợp tiếp tục ở lại Mãn Nguyệt Lâu.”

“Lâu chủ.”

“Lâu chủ.”

Dạ Hồn, Dạ Mị kinh hãi, Dạ Mị bất chấp lau đi vết máu nơi khóe miệng. Đi đến bên chân Dạ Thần, dập đầu nói.

“Bọn thuộc hạ biết sai rồi, thỉnh lâu chủ đừng đuổi chúng ta đi.” Bị tổ chức khai trừ, sát thủ căn bản không thể tiếp tục sinh tồn, mặc kệ là cừu nhân hay là đồng bọn, tất cả đều đối với họ truy sát.

Dạ Thần bần thần, không nói một câu.

“Thỉnh lâu chủ đừng đuổi thuộc hạ đi.”

Hai người dập đầu xuống đất, máu từ trên trán chảy ra, nhuộm đỏ cả mặt đất, giống như đóa hồng đỏ đầu xuân xinh đẹp.

“Được rồi, ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng.” Thật lâu sau, Dạ Thần mới mở miệng .“Về phần Dạ Ảnh hoặc là để cho hắn tự rời đi, hoặc là tự phế hai tay.” Quy củ cùng tôn nghiêm không thể để bị người khiêu khích.

“Dạ, lâu chủ.”

Dạ Mị trả lời, hắn dù sao cũng còn đường sống mà quay lại.

“Đưa hắn dẫn đi đi.”

“Thuộc hạ cáo lui.”

Hai người một trái một phải dẫn Dạ Ảnh đi, thân ảnh dần dần biến mất.

Dạ Thần đứng yên tại chỗ, tựa như một gốc cây ngô đồng. Đôi con ngươi màu tím mâu quang lưu chuyển, nàng không phải muốn mình đi xông xáo thiên hạ tạo dựng cơ nghiệp sao? Hiện tại mình thành lập Mãn Nguyệt Lâu, nàng hẳn là hài lòng đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương