Chín Cây Số Tình Nhân
-
Chương 41
“Y nhìn thì như có vẻ đã làm tốt chuẩn bị cho chuyện tình cảm, nhưng sau khi bị tập kích bất ngờ, tất cả chiến lược chiến thuật vậy mà đều quẳng hết ra sau đầu, chỉ còn biết tước vũ khí đầu hàng.”
_____________________
Dường như mơ hồ có chút ấn tượng, hồi trung học có nghe nói về chuyện cha mẹ Lạc Kiều Xuyên ly dị. Sau khi cha mẹ tách ra y hình như đã từng theo cha, lúc họp phụ huynh Nhâm Viễn cũng thỉnh thoảng gặp qua vài lần. Lạc Kiều Xuyên có vẻ rất ít nhắc tới chuyện trong nhà, chuyện duy nhất y chính miệng nói ra chính là những kí ức về bà nội, Tết dương lịch và âm lịch mỗi năm, đều sẽ đến chỗ bà nội.
Hiện tại nghe y nói năm nay không đi, không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng thấy y không muốn nói tiếp này đề tài, Nhâm Viễn liền không hỏi thêm nữa.
Nhìn miếng thịt heo cuối cùng trên bàn ăn, Nhâm Viễn kẹp lấy vừa định đặt vào trong bát y, chợt nghe người kia hỏi: “Chừng nào cậu về bên kia?”
“Mồng hai tháng một, ” Nhâm Viễn buông đũa xuống, uống trà cười, “Miếng cuối cùng a, không ăn sẽ không có nữa.”
Lạc Kiều Xuyên cúi đầu nhìn miếng thịt heo chấm nước tương chua ngọt trong bát, kẹp lên đưa vào trong miệng. Ánh mắt vẫn nhìn Nhâm Viễn, dừng một lúc, nói: “… Aiz, thế thì cùng cậu qua năm mới đi.”
Nhâm Viễn nửa người thả lỏng dựa vào ghế, tay phải vuốt ve mép ly chén trà sứ, cười đến híp mắt lại, “Tốt thôi.”
Lạc Kiều Xuyên vừa thấy anh cười thế này, trong lòng lại thấy hoảng. Không phải sợ hãi, cũng không căng thẳng, chỉ cảm thấy bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm trên lưng liền nóng lên. F*ck, phát xuân gì chứ? Những lời trước đây đem đi trêu chọc người khác, vậy mà giờ đây lại có thể dùng lên chính mình.
Nhìn như đã sớm làm tốt chuẩn bị cho chuyện tình cảm, nhưng sau khi bị tập kích bất ngờ, tất cả chiến lược chiến thuật vậy mà đều quẳng hết ra sau đầu, chỉ còn biết tước vũ khí đầu hàng. Cho nên, mỗi lần đều luống cuống không nghĩ được gì như vậy.
Đàn ông dáng người đẹp không phải y lần đầu tiên nhìn thấy, từ lần đầu tiên liên hoan với bạn học, đã bị vóc dáng cao gầy của anh hấp dẫn. Nhưng bây giờ nhìn anh mang theo chút ôn nhu lười nhác ngồi dựa trên ghế, áo khoác dày sau khi cởi ra liền thấy một kiện áo sơmi rất bình thường, kiểu dáng không bắt mắt, màu sắc không bắt mắt, thoải mái đến ngay cả cravat cũng không có, hai cúc áo phía trên cởi ra, tay áo cũng bởi vì hệ thống ưởi ấm trong nhà hàng mà xắn lên. Thân thể cao thẳng như vậy, mặc áo sơmi mới là đẹp nhất. Lạc Kiều Xuyên một bên lần thứ N tưởng tượng ra bộ dạng lúc anh mặc đồng phục KLM, một bên hận đến ngứa răng, nghĩ thầm thế giới này thực là không công bằng, rõ ràng khuôn mặt trời sinh đã đẹp như vậy, vóc người còn cao ngất gần như còn hơn cả người mẫu nam.
Nhâm Viễn cứ như thế đạm mạc ngồi uống trà, nhìn Lạc Kiều Xuyên càn quét sạch sẽ đồ ăn còn lại trên bàn, cuối cùng thỏa mãn chậc lưỡi.
“No rồi?”
“Ừm, ” Lạc Kiều Xuyên lau miệng, nhấp một ngụm trà, lúc này mới phát hiện người kia ăn xong trước cứ luôn nhìn y tiêu diệt tất cả đồ ăn, không khỏi có chút lúng túng, nhưng vẫn cứ vô ý thức tạc mao: “… F*ck, tôi cũng không phải heo, thức ăn không thể lãng phí, hiểu hay không?”
Nhâm Viễn lại cười, “Ừ, nói rất đúng. Nhưng tôi thấy cậu ăn nhiều như vậy cũng không thấy béo lên, ăn vào không có tác dụng sao.”
Lạc Kiều Xuyên há mồm, tràn ngập đầu óc đều là những lời tán tỉnh ám muội, lúc này nói với Nhâm Viễn cũng không được, không nói cũng không được, cuối cùng chỉ nghẹn một câu: “Cậu thì biết cái rắm.”
Nhâm Viễn đi trước giành thanh toán, vô cùng nghiêm túc nói: “Có người nói muốn cùng tôi qua năm mới, tốt xấu gì tôi cũng phải chi ra một khoản trước a.”
Lạc Kiều Xuyên đi phía sau anh, hai tay cắm ở trong túi quần đầy vẻ lưu manh, trong lòng mắng cậu cho là lão tử đang bán thân sao? Ném cho người phía trước hai ánh mắt xem thường, nhưng cũng vẫn an tĩnh không nhiều lời.
Lúc ra khỏi nhà hàng, Nhâm Viễn nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, “Đã trễ thế này, không biết cửa tiệm kia đã đóng cửa hay chưa.” Vừa định nói ra lời kịch đã chuẩn bị từ trước, nói hay là hôm khác chúng ta lại hẹn cùng đi nhé, liền thấy Lạc Kiều Xuyên trực tiếp ngồi vào ghế lái, đưa lưng về phía anh nói: “Có lẽ đóng rồi, qua đó xem sao.”
Nhâm Viễn đáp một tiếng, cũng nhấc chân lên xe.
Đài trên xe đang phát một ca khúc nhạc điện tử Lạc Kiều Xuyên đã quen thuộc, Nhâm Viễn không hiểu đây là phong cách gì, cũng không biết ca sĩ và tên ca khúc, chỉ nghe.
Lạc Kiều Xuyên thấy người ngồi bên cạnh không nói chuyện, “Không thích?” Nói xong liền vươn tay tắt đài, chuyển sang mở radio phát thanh.
Nhâm Viễn chưa kịp ngăn cản, cũng đành theo y, “Thật ra cũng được, không phải không thích.”
Tình hình giao thông buổi tối không hề chen chúc, Lạc Kiều Xuyên nhìn kính chiếu hậu bên trái, vừa xi-nhan vừa tăng tốc vượt qua mấy xe, “Còn nghĩ là với tính cách này của cậu sẽ không thích những ca khúc ầm ĩ.”
“… Tính cách này?” Nhâm Viễn nghiềm ngẫm giọng điệu Lạc Kiều Xuyên, cảm thấy rất thú vị, “Tính cách của tôi như thế nào?”
Vấn đề nhìn như giản đơn này trái lại khiến Lạc Kiều Xuyên câm nín, y cũng thực sự không biết hình dung Nhâm Viễn thế nào. Trong đầu nhảy ra tính từ đầu tiên lại chính là là ôn nhu (ấm áp + dịu dàng). Nhưng nếu bắt y nói với Nhâm Viễn ‘tôi cảm thấy cậu rất ôn nhu’, thì y một nghìn một trăm lần không cam tâm tình nguyện. Vậy còn cái gì? Nghĩ muốn tìm một ít từ ngữ nghĩa xấu, lại phát hiện vốn từ của mình hóa ra nghèo nàn đến vậy.
“…” Dứt khoát không để ý.
Người đưa ra câu hỏi không đợi được câu trả lời cũng không nóng nảy, chỉ lặng lẽ nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, hai người rất nhanh khôi phục trạng thái trầm mặc đôi bên, chỉ có âm thanh của ca khúc truyền ra từ trong radio vang vọng trong không gian xe không rộng lắm.
Nhịp điệu nhẹ nhàng và giọng hát vô cùng thâm tình đều đang cất lên:
I will never forget the tenderness you showed me. – Em sẽ không bao giờ quên sự dịu dàng anh dành cho em
You live on in each new day. – Anh là những ngày mới đang đến
Your memory brightens the sky. – Ký ức về anh soi rọi cả bầu trời
It ‘s like being a small lost child again. – Giống như một đứa trẻ lạc đường lần nữa…
_____________________
Dường như mơ hồ có chút ấn tượng, hồi trung học có nghe nói về chuyện cha mẹ Lạc Kiều Xuyên ly dị. Sau khi cha mẹ tách ra y hình như đã từng theo cha, lúc họp phụ huynh Nhâm Viễn cũng thỉnh thoảng gặp qua vài lần. Lạc Kiều Xuyên có vẻ rất ít nhắc tới chuyện trong nhà, chuyện duy nhất y chính miệng nói ra chính là những kí ức về bà nội, Tết dương lịch và âm lịch mỗi năm, đều sẽ đến chỗ bà nội.
Hiện tại nghe y nói năm nay không đi, không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng thấy y không muốn nói tiếp này đề tài, Nhâm Viễn liền không hỏi thêm nữa.
Nhìn miếng thịt heo cuối cùng trên bàn ăn, Nhâm Viễn kẹp lấy vừa định đặt vào trong bát y, chợt nghe người kia hỏi: “Chừng nào cậu về bên kia?”
“Mồng hai tháng một, ” Nhâm Viễn buông đũa xuống, uống trà cười, “Miếng cuối cùng a, không ăn sẽ không có nữa.”
Lạc Kiều Xuyên cúi đầu nhìn miếng thịt heo chấm nước tương chua ngọt trong bát, kẹp lên đưa vào trong miệng. Ánh mắt vẫn nhìn Nhâm Viễn, dừng một lúc, nói: “… Aiz, thế thì cùng cậu qua năm mới đi.”
Nhâm Viễn nửa người thả lỏng dựa vào ghế, tay phải vuốt ve mép ly chén trà sứ, cười đến híp mắt lại, “Tốt thôi.”
Lạc Kiều Xuyên vừa thấy anh cười thế này, trong lòng lại thấy hoảng. Không phải sợ hãi, cũng không căng thẳng, chỉ cảm thấy bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm trên lưng liền nóng lên. F*ck, phát xuân gì chứ? Những lời trước đây đem đi trêu chọc người khác, vậy mà giờ đây lại có thể dùng lên chính mình.
Nhìn như đã sớm làm tốt chuẩn bị cho chuyện tình cảm, nhưng sau khi bị tập kích bất ngờ, tất cả chiến lược chiến thuật vậy mà đều quẳng hết ra sau đầu, chỉ còn biết tước vũ khí đầu hàng. Cho nên, mỗi lần đều luống cuống không nghĩ được gì như vậy.
Đàn ông dáng người đẹp không phải y lần đầu tiên nhìn thấy, từ lần đầu tiên liên hoan với bạn học, đã bị vóc dáng cao gầy của anh hấp dẫn. Nhưng bây giờ nhìn anh mang theo chút ôn nhu lười nhác ngồi dựa trên ghế, áo khoác dày sau khi cởi ra liền thấy một kiện áo sơmi rất bình thường, kiểu dáng không bắt mắt, màu sắc không bắt mắt, thoải mái đến ngay cả cravat cũng không có, hai cúc áo phía trên cởi ra, tay áo cũng bởi vì hệ thống ưởi ấm trong nhà hàng mà xắn lên. Thân thể cao thẳng như vậy, mặc áo sơmi mới là đẹp nhất. Lạc Kiều Xuyên một bên lần thứ N tưởng tượng ra bộ dạng lúc anh mặc đồng phục KLM, một bên hận đến ngứa răng, nghĩ thầm thế giới này thực là không công bằng, rõ ràng khuôn mặt trời sinh đã đẹp như vậy, vóc người còn cao ngất gần như còn hơn cả người mẫu nam.
Nhâm Viễn cứ như thế đạm mạc ngồi uống trà, nhìn Lạc Kiều Xuyên càn quét sạch sẽ đồ ăn còn lại trên bàn, cuối cùng thỏa mãn chậc lưỡi.
“No rồi?”
“Ừm, ” Lạc Kiều Xuyên lau miệng, nhấp một ngụm trà, lúc này mới phát hiện người kia ăn xong trước cứ luôn nhìn y tiêu diệt tất cả đồ ăn, không khỏi có chút lúng túng, nhưng vẫn cứ vô ý thức tạc mao: “… F*ck, tôi cũng không phải heo, thức ăn không thể lãng phí, hiểu hay không?”
Nhâm Viễn lại cười, “Ừ, nói rất đúng. Nhưng tôi thấy cậu ăn nhiều như vậy cũng không thấy béo lên, ăn vào không có tác dụng sao.”
Lạc Kiều Xuyên há mồm, tràn ngập đầu óc đều là những lời tán tỉnh ám muội, lúc này nói với Nhâm Viễn cũng không được, không nói cũng không được, cuối cùng chỉ nghẹn một câu: “Cậu thì biết cái rắm.”
Nhâm Viễn đi trước giành thanh toán, vô cùng nghiêm túc nói: “Có người nói muốn cùng tôi qua năm mới, tốt xấu gì tôi cũng phải chi ra một khoản trước a.”
Lạc Kiều Xuyên đi phía sau anh, hai tay cắm ở trong túi quần đầy vẻ lưu manh, trong lòng mắng cậu cho là lão tử đang bán thân sao? Ném cho người phía trước hai ánh mắt xem thường, nhưng cũng vẫn an tĩnh không nhiều lời.
Lúc ra khỏi nhà hàng, Nhâm Viễn nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, “Đã trễ thế này, không biết cửa tiệm kia đã đóng cửa hay chưa.” Vừa định nói ra lời kịch đã chuẩn bị từ trước, nói hay là hôm khác chúng ta lại hẹn cùng đi nhé, liền thấy Lạc Kiều Xuyên trực tiếp ngồi vào ghế lái, đưa lưng về phía anh nói: “Có lẽ đóng rồi, qua đó xem sao.”
Nhâm Viễn đáp một tiếng, cũng nhấc chân lên xe.
Đài trên xe đang phát một ca khúc nhạc điện tử Lạc Kiều Xuyên đã quen thuộc, Nhâm Viễn không hiểu đây là phong cách gì, cũng không biết ca sĩ và tên ca khúc, chỉ nghe.
Lạc Kiều Xuyên thấy người ngồi bên cạnh không nói chuyện, “Không thích?” Nói xong liền vươn tay tắt đài, chuyển sang mở radio phát thanh.
Nhâm Viễn chưa kịp ngăn cản, cũng đành theo y, “Thật ra cũng được, không phải không thích.”
Tình hình giao thông buổi tối không hề chen chúc, Lạc Kiều Xuyên nhìn kính chiếu hậu bên trái, vừa xi-nhan vừa tăng tốc vượt qua mấy xe, “Còn nghĩ là với tính cách này của cậu sẽ không thích những ca khúc ầm ĩ.”
“… Tính cách này?” Nhâm Viễn nghiềm ngẫm giọng điệu Lạc Kiều Xuyên, cảm thấy rất thú vị, “Tính cách của tôi như thế nào?”
Vấn đề nhìn như giản đơn này trái lại khiến Lạc Kiều Xuyên câm nín, y cũng thực sự không biết hình dung Nhâm Viễn thế nào. Trong đầu nhảy ra tính từ đầu tiên lại chính là là ôn nhu (ấm áp + dịu dàng). Nhưng nếu bắt y nói với Nhâm Viễn ‘tôi cảm thấy cậu rất ôn nhu’, thì y một nghìn một trăm lần không cam tâm tình nguyện. Vậy còn cái gì? Nghĩ muốn tìm một ít từ ngữ nghĩa xấu, lại phát hiện vốn từ của mình hóa ra nghèo nàn đến vậy.
“…” Dứt khoát không để ý.
Người đưa ra câu hỏi không đợi được câu trả lời cũng không nóng nảy, chỉ lặng lẽ nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, hai người rất nhanh khôi phục trạng thái trầm mặc đôi bên, chỉ có âm thanh của ca khúc truyền ra từ trong radio vang vọng trong không gian xe không rộng lắm.
Nhịp điệu nhẹ nhàng và giọng hát vô cùng thâm tình đều đang cất lên:
I will never forget the tenderness you showed me. – Em sẽ không bao giờ quên sự dịu dàng anh dành cho em
You live on in each new day. – Anh là những ngày mới đang đến
Your memory brightens the sky. – Ký ức về anh soi rọi cả bầu trời
It ‘s like being a small lost child again. – Giống như một đứa trẻ lạc đường lần nữa…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook