“Quyết định đưa ra khó khăn nhất, thường đều sẽ là điều đúng đắn. Rơi xuống cùng một cái hố tận hai lần, không phải si tình, mà là si ngốc mà thôi.”

____________________

Cuối tuần rảnh rỗi là sự hưởng thụ hiếm có, Lạc Kiều Xuyên vừa mở mắt ra đã là hơn 12h giữa trưa, thay vì nói là ngủ đến khi tự tỉnh, chi bằng nói là bị cảm giác đói bụng dằn vặt mà tỉnh. Đói sắp chết mất, sống lưng cứ như sắp dán vào bụng, đầu óc choáng váng uể oải. Động tác đụng vào đầu trong vô ý, lúc ngón tay sờ vào da đầu kí ức đột nhiên ùa về động tác gần như vậy của ai đó, hơn nữa, ngay tối hôm qua, chân thực đến vô lý.

“F*ck…” Lạc Kiều Xuyên bóp bóp sống mũi, không tình nguyện từ trên giường đứng lên. Thân trên ở trần rũ ra khỏi sự che chắn của chiếc chăn, hoàn toàn bại lộ trong không khí lạnh ẩm, một luồng khí lạnh quét qua khiến cả người run rẩy, da gà da vịt thi nhau nổi. Túm lấy một bộ quần áo mặc vào, liền rút lấy điếu thuốc. Trong làn khói thuốc dường như mơ mơ màng màng nhớ tới Lê Hân đã từng phàn nàn y, nói y vừa sáng sớm mắt còn chưa mở đã nghĩ đến thuốc. Ngày đó, cái tên da dẻ trắng nõn kia tựa ở đầu giường hiếm khi lải nhải y, ngữ khí vô cùng hung dữ. Dường như, đã qua thật lâu rồi.

Lạc Kiều Xuyên dụi tắt thuốc, đêm nay còn muốn đến BLEIB chơi, là nhất thời vội vội vàng vàng quyết định —— ông chủ tự mình liên hệ với y, nói là DJ đang thiếu người, muốn y tối thứ bảy buổi qua đó.

Cũng chính bởi vì sự thay đổi đột xuất này, cả quán bar vừa thấy Lạc Kiều Xuyên ngoài dự đoán đứng trên sân khấu liền sục sôi náo nhiệt. Trong không gian kín mít nóng bỏng, nhịp điệu sôi động và bầu không khí cuồng nhiệt, dù chỉ mặc một chiếc áo ngắn mỏng manh, cũng hoàn toàn không cảm thấy khí lạnh ngày đông giá rét bên ngoài.

Lạc Kiều Xuyên cũng giống như một lần nọ trong quá khứ, ném balo nhét đầy đĩa nhạc bên chân, xác nhận lại dây nối đất và tất cả các đầu nối. Sau khi chọn ra một bài nhạc trong đĩa nhạc đơn, đồng thời chuyển động đĩa nhạc trên một máy quay đĩa khác. Nghiêng đầu dùng  bờ vai kẹp lấy tai nghe nghe thật chăm chú, tìm kiếm vị trí MIX thích hợp—— là thói quen nhỏ của y. Nhịp trống mạnh mẽ theo tiết tấu tám nhịp, khiêu khích mỗi một người đang hứng trí bừng bừng trên sàn nhảy, nhạc điện tử mê hoặc, như si như túy. Lạc Kiều Xuyên cũng giơ hai tay mình lên cao quá đỉnh đầu, theo tiết tấu nhịp trống rõ ràng đong đưa thân thể. Ngọn đèn lóa mắt quét qua người y, từng đợt từng đợt, cuối cùng hình thành một luồng ánh sáng vô tận. Y như vậy, không cần MC (*), cũng có thể nhanh chóng châm lửa nơi đây.

(*) trong giới DJ, thông thường với một bài biểu diễn nhạc, MC và DJ sẽ hợp tác với nhau để tăng thêm phần hấp dẫn cho bản nhạc. DJ là trọng tâm chính khuấy động không khí (tức phụ trách phần mix nhạc), còn MC là người đứng bên cạnh DJ, hỗ trợ cho DJ để tạo sự hưng phấn cho khán giả cũng như điểm nhấn cho bài biểu diễn.

Bạn nào đợt vừa rồi có xem Hòa Âm Ánh Sáng sẽ thấy rất rõ điều này, trên bục đứng của DJ bao giờ cũng sẽ có ít nhất 2 người phối hợp với nhau, 1 người mix nhạc (DJ) và một người sẽ đứng cạnh có thể là hô hào mấy câu như “Put your hands up”, “Jump”… =))) hoặc có khi sẽ hát đệm, rap luôn cho ca sĩ hát chính, đó chính là MC đấy ạ 🙂


Không khí sôi động như vậy, khiến cho bất kì ai vừa đẩy cửa vào là có thể cảm nhận được ngay, bao gồm Lê Hân.

Vừa bước vào BLEIB, là có thể nhận thấy rất rõ không khí hừng hực khắc thường ngày hôm nay. Lúc đó đúng lúc Lạc Kiều Xuyên rời sàn, trên sàn DJ chỉ có mấy người trẻ tuổi đang nhảy rất HIGH.

Lê Hân cũng không có nghĩ nhiều, bên trong áo khoác chống lạnh vẫn chỉ mặc một chiếc T-shirt màu đen bó sát, bóng người màu đen nhanh như chớp chen vào trong đám người. Cuối cùng, cậu tìm thấy cái tên đã hẹn cậu đến đây ở quầy bar.

“… Hey, em đã đến rồi.” Người ở quầy bar có chút kinh hỉ (ngạc nhiên+vui mừng), cách thời gian hẹn cậu đã  hơn một tiếng đồng hồ, còn tưởng rằng đêm nay cậu sẽ không xuất hiện.

“Có chuyện thì mau nói có rắm thì nhanh thả.” Cái người hai tay đút trong túi áo hiển nhiên không có chút kiên trì đối với lần gặp này.

Người đàn ông ngồi trên ghế cao lại cố ý tránh đi sự khiêu khích, vỗ vỗ chỗ ghế trống bên cạnh, “Uống gì?”

“Ông Hiểu Thần, có chuyện thì nói đi.” Khuôn mặt vô cùng anh tuấn này mặc dù trong bóng đêm vẫn cứ chói mắt như thế, đã nhìn một lần là sẽ không thể quên, quả thật là một lớp da khiến người thích. Nghĩ đến việc chính mình cũng đã từng phát ngốc với khuôn mặt này, Lê Hân nhíu mày, “Tôi đi đây.”

“—— chờ một chút!”

Đuổi theo Lê Hân ra ngoài BLEIB, hai người lôi kéo dây dưa, cuối cùng đứng lại giằng co ở khu vực sau quán bar.

“Nói thật là mấy năm nay tôi đã từng có đối tượng, từng yêu đương với không ít người. Nhưng sợ bị cảm tình liên lụy, cho nên vẫn luôn ôm tư tưởng chơi đùa mà thôi, cho nên người ở chung lâu nhất cũng chỉ hơn nửa năm, trùng hợp là, đều rất giống em…”

Vóc người cao ráo của Ông Hiểu Thần, lúc này lại có vẻ rất cô độc.

Trước khi gặp cậu, hắn chưa từng nếm thử cảm giác hai người con trai ở bên nhau là như thế nào; nhưng sau khi chia tay cậu, gặp mỗi tình nhân đều ít nhiều có nét giống cậu. Nói không rõ là vô tâm, hay là cố ý.

“Thế nhưng lần này trở về gặp được em, phát hiện hóa ra năm đó cả hai chúng ta đều đã đi đến nơi hẹn, chỉ là đã nhầm lẫn mà thôi, cảm thấy rất uất ức, rất kỳ quái, thực đấy.. Rõ ràng đã là quá khứ lâu như vậy rồi, nhưng lại cảm thấy hối hận. Tôi chưa từng muốn ở bên một người đến như vậy. Lê Hân, chúng ta đáng lẽ nên ở bên nhau, khi đó nên…”

Lê Hân mặt không chút thay đổi nghe Ông Hiểu Thần nói chuyện. Ngữ khí trầm thấp của hắn và vùng mày rũ xuống khiến cậu suýt nữa sụp đổ.

Cái miệng này, thật đúng là khéo léo, công lực năm đó một chút cũng không giảm đi.

“… Cho tôi thêm một cơ hội đi, chúng ta quay trở lại.”

Nghe câu khẩn cầu thế, Lê Hân hận đến nỗi hai hàm răng cũng muốn đánh nhau, bàn tay trong túi quần xiết chặt thành nắm đấm.

Những chuyện gây tổn thương đã làm quá nhiều, vậy thì anh rốt cục dựa vào cái gì mà nói dừng là dừng, nói bắt đầu là lại bắt đầu?

Lần đầu tiên Lê Hân cảm thấy sống phong lưu là một chuyện đáng ghét đến thế, mà người nhìn thì như đang tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục kì thực lại mang tư thái tự cao tự đại, giống như một tấm lưới kín không kẽ hở, quấn chặt lấy bạn, dường như chỉ cần bạn vừa mềm lòng, nó sẽ lại một lần nữa kéo bạn xuống nơi giống như địa ngục vậy.

Tay nắm chặt nhưng không chỗ phát tiết, uất hận quả thực muốn tìm một cái bàn đến lật tung, vẻ mặt lại khống chế giấu diếm biểu cảm, chỉ để cho hắn nhìn thấy một gương mặt lạnh nhạt nhất: “Ông Hiểu Thần, đừng có tự cho là đúng nữa. Quay lại lần nữa… Anh dựa vào cái gì chứ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương