Thi Tiểu Vận xùy nhẹ một tiếng, nhưng thật ra cô cũng không để ý, việc những chàng trai trẻ đăng mấy tấm hình này lên mạng là chuyện bình thường.

Cô xem weibo của anh cũng là vì muốn biết trước kia cuộc sống của anh như thế nào.

Trong đó có một bức ảnh anh mặc áo cộc tay màu đen cùng với quần thể thao màu xám, tay ôm một chú chó và đứng trước cửa cuốn.

Thi Tiểu Vận có hơi ngạc nhiên: “Trước kia anh còn nuôi chó à?”

“Đấy không phải chó của anh.” Anh thản nhiên nói.

Thi Tiểu Vận liền hiểu ra lời này của anh, cô khẽ hừ một tiếng: “À, là của bạn gái cũ nuôi?”

Kì Du Dương không từ chối.

Thi Tiểu Vận khó chịu bĩu môi.

Kì Du Dương thấy biểu cảm này của cô liền bật cười, anh rời khỏi giao diện trò chơi, đăng nhập vào weibo, đăng một bức ảnh lên weibo của mình sau đó gõ vào một dòng chữ.

Thi Tiểu Vận tiếp tục lướt xuống, mặc dù cảm thấy khó chịu nhưng lý trí cô vẫn biết đây là chuyện quá khứ của anh, không có gì đáng chỉ trích cả.

Thi Tiểu Vận cảm thấy hành động đêm nay của mình có hơi không thông minh, đây chẳng phải tự khiến cho bản thân mình khó chịu sao. Cô rời khỏi weibo của Kì Du Dương, trở lại trang chủ weibo của mình, đúng lúc nhìn thấy Kì Du Dương vừa đăng bài viết mới trên weibo hai giây trước.

Only you.

Là hình ảnh hai người bọn họ nắm tay, vẫn là bức ảnh lần trước anh đăng trên vòng bạn bè trên wechat.

Thi Tiểu Vận nhịn không được cong khóe môi, giơ tay đánh nhẹ anh: “Sao anh lại đáng ghét vậy hả?”

“Dỗ bạn gái.” Anh cầm tay cô, cong môi, “Nên làm mà.”

Khó chịu trong lòng Thi Tiểu Vận bỗng chốc tan thành mây khói.

Ngày hôm sau, bởi vì không có việc gì nên hai người ngủ tới tận mười giờ trưa mới dậy.

Một giấc này cảm giác rất lâu, Thi Tiểu Vận vẫn có chút mơ màng chưa tỉnh táo, Kì Du Dương xoay người xuống giường, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Thi Tiểu Vận vẫn nằm trên giường chơi điện thoại một lát. Lúc Kì Du Dương đi ra cô mới chậm chạp xuống giường đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Cửa phòng vệ sinh vẫn mở, Thi Tiểu Vận vừa đánh răng vừa nghe thấy tiếng Kì Du Dương nói chuyện với người khác ở bên ngoài.

“Đúng, đưa bạn gái tới đây chơi hai ngày, cô ấy còn có công việc, lần sau cháu lại mang cô ấy tới chơi.”

“Không cần đâu chú, bố cháu vẫn cho cháu đủ tiền tiêu.”

Thi Tiểu Vận có hơi khó hiểu, lúc cô rửa mặt xong đi ra ngoài Kì Du Dương mới cúp điện thoại, Thi Tiểu Vận nghe thấy anh chửi thề một câu, “Dm, chủ ý đều đánh lên người ông đây.”

Sắc mặt Kì Du Dương nhìn không được tốt lắm, anh ngồi trên tay vịn sofa nhắn tin.

Thi Tiểu Vận đi tới bên cạnh anh: “Vừa nãy chú anh gọi điện cho anh à?”

Anh kéo tay cô, trào phúng nói: “Chú gì chứ?”

Thi Tiểu Vận lộ ra vẻ mặt hoang mang, Kì Du Dương lời ít ý nhiều nói: “Bố anh làm việc với những người đó.”

Thi Tiểu Vận liền hiểu được, Kì Du Dương lại kéo cô ngồi xuống đùi mình, ôm lấy eo cô từ phía sau, cằm để lên vai cô, hơi thở của anh phả vào phía sau tai cô có hơi buồn.

Thi Tiểu Vận hơi nghiêng mặt: “Có phải có rất nhiều người như vậy không?”

Kì Du Dương nhíu mày: “Đúng là rất nhiều.”

Thi Tiểu Vận dường như nhớ tới cái gì đó: “Vậy anh có từng nhận không?”

Kì Du Dương nghĩ ngợi một lát, sau đó nói: “Không.”

Thi Tiểu Vận thở dài nhẹ nhõm, cố ý nói: “Nếu như anh hết tiền thì cứ nói với em.”

Kì Du Dương cười khẩy: “Thật sự muốn bao dưỡng anh hả bảo bối?”

Thi Tiểu Vận quay sang, hai tay ôm lấy cổ anh, nói đùa: “Không biết nuôi em trai một tháng cần bao nhiêu nhỉ?”

Kì Du Dưỡng rũ mắt cười khẽ: “Cũng không rẻ đâu, em tìm đâu ra một người vừa đẹp trai lại tốt bụng, lại còn khiến em nhiều lần......”

Thi Tiểu Vận giơ tay bịt miệng anh, thẹn quá hóa giận nói: “Im miệng.”

Kì Du Dương nhướn mày, vẻ mặt cố ý muốn nói rõ với cô.

“Đồ lưu manh.”

Thi Tiểu Vận buông tay bịt miệng anh ra, từ đùi đứng dậy định đi thay áo choàng tắm trên người mình.

Kì Du Dương ở phía sau còn còn cố tình nói: “Phải nói đúng sự thật, bảo bối à.”

Thi Tiểu Vậy quay đầu trừng mắt nhìn anh một cái. Sau đó dùng lực đóng mạnh cửa phòng vệ sinh vào, bên ngoài mơ hồ vẫn còn nghe thấy tiếng cười của anh, “Đóng cửa nhẹ thôi bé yêu, làm hỏng cửa của người ta lát nữa lại phải đền thì sao?”

Hai người đều thay xong quần áo, Thi Tiểu Vận kiểm tra lại một lần, xác định không để quên thứ gì hai người mới ra khỏi phòng, đi xuống tầng làm thủ tục trả phòng.

Kì Du Dương trả tiền ga giường, nắm tay Thi Tiểu Vận lên xe, nói: “Tìm chỗ nào ăn chút gì đã rồi lại lái xe về nhé?”

“Vâng.”

Kì Du Dương thắt dây an toàn: “Em muốn ăn cái gì?”

“Ăn Tonkotsu Ramen được không?”

Kì Du Dương gật đầu, anh lấy điện thoại ra, tìm một nhà hàng có đánh giá tốt liền lái xe tới đó.

Sau khi ăn Ramen xong Kì Du Dương lại mang Thi Tiểu Vận đến Starbucks mua đồ uống, anh gọi cho mình một cốc cafe ủ lạnh, Thi Tiểu Vận gọi một cốc hồng trà chanh.

Thật ra Thi Tiểu Vận là người không thích uống cafe, cô nhìn Kì Du Dương uống cảm thấy cũng không tệ lắm, nóng lòng muốn thử: “Cho em một ngụm.”

Kì Du Dương đưa cafe tới bên miệng cô, Thi Tiểu Vận hút một ngụm liền nhíu mày: “Không ngon, một tý đường cũng không có.”

Kì Du Dương cười khẽ.

Thi Tiểu Vận uống hồng trà chanh nhắn tin với Chu Sảng ở trên wechat.

Chu Sảng: Mấy giờ về nhà?

Thi Tiểu Vận cẩn thận tính toán: Mới xuất phát, chắc khoản hai giờ chiều.

Lúc hai người về đến nhà Thi Tiểu Vận cũng vừa chuẩn hai giờ, không sớm cũng không muộn. Hai người đi thang máy lên tầng, Thi Tiểu Vận nói: “Anh thuê phòng bên kia mấy tháng vậy?”

“Hai tháng.” Kì Du Dương nói, “Hình như lỗ rồi nhỉ?”

Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh: “Có phải là em đồng ý hơi sớm rồi không?”

Anh nhét một tay vào túi quần, nhìn cô: “Nếu em đồng ý muộn hơn, anh có thể sẽ phát điên, em tin không?”

Thi Tiểu Vận thản nhiên hít mũi.

Cô nhập mật khẩu, Kì Du Dương đem vali của cô vào trong phòng ngủ.

Thi Tiểu Vận đi vào cùng, lấy quần áo của bọn họ đã thay mang ra ngoài ban công. Cô lấy túi giặt ra, để từng bộ quần áo vào trong đó rồi mới cho vào máy giặt.

Đồ lót thì lấy ra để giặt tay, ngoại trừ của cô còn có của Kì Du Dương.

Thi Tiểu Vận mở vòi nước, đang chuẩn bị giặt quần lót cho anh thì Kì Du Dương từ phòng khách đi ra, thấy mảnh vải trên tay cô tiền tiến đến hôn vào má cô: “Vợ à, em ngoan quá.”

Thi Tiểu Vận cố ý nói: “Hay là anh giặt đi?”

Ánh mắt anh dán lên người cô, lưu manh nói: “Giặt quần lót của em?”

Thật ra Thi Tiểu Vận muốn thử xem thái đô của anh thôi, không ngờ anh xắn tay áo lên muốn lấy quần lót của cô. Mặt cô đỏ ửng, né tránh tay anh: “Em tự giặt được.”

Thật ra cô không có ý muốn để Kì Du Dương giặt quần lót của mình, mặc dù chuyện gì hai người cũng đều làm rồi nhưng Thi Tiểu Vận cảm thấy xấu hổ khi tưởng tượng ra cảnh này.

Kì Du Dương cong khóe môi, thản nhiên nói: “Đây có là gì đâu chứ?”

Sau đó anh ghé sát vào tai cô, thì thầm nói, mặt Thi Tiểu Vận nóng lên, cô nhéo eo anh: “Anh lại nói bậy.”

Kì Du Dương ôm eo cô, đem người dán vào trước ngực anh, cắn vành tai cô, mờ ám nói: “Anh nói bậy gì chứ, bảo bối, không phải anh đã cho miệng em......”

“A.” Cô bịt lỗ tai lại, “Em không hiểu gì hết.”

Kì Du Dương cúi đầu bật cười, lồng ngực hơi phập phồng, đưa tay vuốt ve eo của cô, không đứng đắn nói: “Xem ra tối nay anh lại phải cho em nhớ lại cảm giác một chút.”

“Không cần.” Cô từ chối.

Ngoài cửa truyền tới tiếng chuông, hai người dừng việc trêu đùa, Kì Du Dương nhìn về phía phát ra âm thanh, Thi Tiểu Vận giục anh: “Anh đi mở cửa đi, chắc là Chu Sảng tới.”

Kì Du Dương gật đầu, xoay người đi vào phòng khách.

Thi Tiểu Vận lấy tay chạm vào mặt, thấy vẫn còn nóng cô liền mở vòi nước, lấy một chậu nước bắt đầu giặt mảnh vải mỏng trên tay.

Kì Du Dương mở cửa, Thi Tiểu Vận nghe thấy Kì Du Dương nói: “Hi, mỹ nữ.”

Sau đó là tiếng của Chu Sảng: “Sao anh lại ở đây?”

“Tôi ở nhà bạn gái tôi, không được à?” Kì Du Dương thản nhiên nói.

Chu Sảng nói: “Được chứ, có gì mà không được?”

Thi Tiểu Vận giặt xong hai chiếc quần lót đang treo lên móc thì Chu Sảng đi vào ban công, trêu chọc cô: “Chưa gì đã thành mẹ hiền vợ tốt rồi, còn giặt quần lót cho người ta nữa à, sao không bảo anh ấy giặt?”

Thi Tiểu Vận rửa tay: “Vừa nãy anh ý thật sự muốn giặt đấy.”

Chu Sảng khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa: “Tên Thiệu Tử Khiên kia cũng chưa từng giặt cho tớ đâu. Em trai này đúng là không tồi nha, hai người thực sự ở bên nhau rồi à?”

“Ừm.” Thi Tiểu Vận mím môi.

Hai người đi vào phòng khác, Chu Sảng lấy một tập văn kiện trong túi xách ra đưa cho cô: “Cậu xem thử đi, xem có người nào thích hợp không?”

Kì Du Dương từ phòng vệ sinh đi ra, trên người là một chiếc áo cộc tay màu trắng cùng với quần thể thao màu đen. Máy giặt ngoài ban công vang lên âm thanh đã giặt xong. Anh liền đi ra ngoài phòng khách tới ban công để lấy quần áo.

Chu Sảng nhìn thấy bóng dáng Kì Du Dương, nói: “Xem ra em trai này cũng không trẻ con như vậy, còn biết chủ động đi phơi quần áo.”

Thi Tiểu Vận ngồi khoanh chân trên sofa, ôm gối ôm, có chút cảm động nói: “Tớ ở bên anh ấy đúng là không thấy cảm giác đang ở cùng một đứa em trai.”

“Trên weibo có một chương trình nói về cảm giác yêu đương với con trai kém tuổi, đa số bình luận đều nói giống như đang nuôi một đứa trẻ. Nhưng anh ấy lại không cho tớ thấy cảm giác này. Hầu như đều là anh ấy nuông chiều tớ, thật ra tuổi tác không liên quan đến việc trưởng thành, vẫn phải xem người đó như thế nào, anh ấy trưởng thành hơn Bùi Hoài.”

“Đức hạnh của tên Bùi Hoài kia bảy mươi tuổi chắc cũng chưa bằng được.” Chu Sảng cười nhạt, “Lúc cậu yêu đương với Bùi Hoài tớ còn hoài nghi mắt cậu có vấn đề.”

Bây giờ Thi Tiểu Vận nghĩ lại cũng đúng, chắc là lúc đó cô cảm thấy cô đơn nên mới đồng ý hẹn hò với Bùi Hoài.

Chu Sảng giơ tay gõ bàn: “Xem đi, cậu ưng người nào, ở đây còn có một người là nam biết chụp ảnh, tớ cảm thấy có thể tuyển anh ta.”

Thi Tiểu Vận lật văn kiện trên tay, Kì Du Dương phơi quần áo xong đi vào ngồi xuống bên cạnh Thi Tiểu Vận, anh khoác tay lên vai cô, nói: “Đang xem cái gì vậy?”

Chu Sảng giải thích: “Cô ấy muốn tìm trợ lý, anh cũng có thể xem.”

Kì Du Dương nhìn qua, nửa thật nửa đùa nói: “Nếu là con trai thì không được đâu.”

Thi Tiểu Vận ngước mắt lên nhìn anh, khó hiểu nói: “Sao lại không được?”

Kì Du Dương chậc một tiếng: “Đến lúc anh phải quay lại trường, mỗi ngày em cùng trợ lý nam ở cạnh nhau, anh còn có thể học được không đây?”

Thật ra Kì Du Dương nói mấy câu này chỉ là nói đùa mà thôi. Anh sẽ không can thiệp vào công việc của cô, Thi Tiểu Vận nói: “Nếu thực sự tuyển thì sao?”

“Vậy thì anh sẽ cơm không ăn trà không uống đêm không ngủ.” Anh bóp bóp tay cô, “Em nhẫn tâm để anh như vậy sao?”

Thi Tiểu Vận nhịn không được liền cong môi, biết anh chỉ nói đùa để muốn cô biết anh nghiêm túc với cô, thỏa mãn sự hư vinh của cô.

Chu Sảng không biết còn tưởng Kì Du Dương nói thật, cô hắng giọng nói: “Em trai Kì có phải có hơi trẻ con rồi không?”

Thi Tiểu Vận lên tiếng: “Anh ấy nói đùa thôi.”

Chu Sảng trầm tĩnh lại.

Thi Tiểu Vận cuối cùng vẫn chọn một cô gái, thật sự không phải kiêng dè ý tứ của Kì Du Dương, đây là việc làm ăn, vẫn nên lựa chọn cẩn thận.

Chu Sảng cất văn kiện, nói: “Cứ như vậy đi, tớ đi nhé?”

Thi Tiểu Vận nói: “Để Kì Du Dương đưa cậu về nhé?”

“Không cần đâu, tớ lái xe tới.” Chu Sảng lại nói với Kì Du Dương, “Em trai Kì, đối xử với chị em của tôi cho tốt vào, nếu không tôi sẽ chém đầu cậu.”

Kì Du Dương nhìn Thi Tiểu Vận, lộ ra vẻ mặt đáng thương: “Vợ, cô ấy muốn chém anh.”

—————

Edit: Cá heo nhỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương