Ngày Thi Tiểu Vận và Kì Du Dương gặp nhau là ngày 24 tháng 12 năm 2014, đó là đêm Giáng Sinh.

Hoài Thành đón trận tuyết đầu mùa vào năm 2014, ở các thị trấn nhỏ phía Nam tuyết rơi không thường xuyên như ở phương Bắc. Từ năm 2008 đến nay thì đây là trận tuyết thứ hai, tuyết không lớn, giống như bông liễu nhẹ nhàng rơi hai tiếng đồng hồ rồi ngừng.

Nhiếp ảnh gia Tiểu Trịnh, là người sinh ra và lớn lên ở Hoài Thành, nói đùa: “ Thật đúng lúc, Thi Thi, đây là trận tuyết rơi thứ hai từ năm 2008, bị chị bắt kịp rồi.”

Thi Tiểu Vận mặc một chiếc váy dài mỏng có tay áo hình lá sen, đang chụp ảnh trang phục mùa xuân mới cho một cửa hàng Taobao cao cấp nhỏ ở ngoài trời. Chủ của cửa hàng Taobao này đã hợp tác với Thi Tiểu Vận từ lâu, quan hệ của hai người rất tốt nên mới khiến cho Thi Tiểu Vận đồng ý làm việc chăm chỉ vào ngày lễ Giáng Sinh sắp tới gần.

Nghe thấy vậy, Thi Tiểu Vận cẩn thận nhấp một ngụm cà phê, khó tránh khỏi việc son môi bị lem, còn phải trang điểm lại, nói: “ Vậy thì thật đúng lúc.”

Tiểu Trịnh cúi đầu kiểm tra những tấm hình đã chụp trước đó trong máy ảnh, tấm tắc cảm thán nói: “ Em chỉ thích chụp chị, ngay cả bước chỉnh sửa cũng đều không cần.”

“ Bớt nịnh nọt đi.” Thi Tiểu Vận cong môi hỏi: “ Còn mấy bộ quần áo nữa thì có thể kết thúc vậy?”

“ Hai bộ.” Tiểu Trịnh không ngẩng đầu nói, “ Với trạng thái hiện tại của chị, khoảng nửa tiếng nữa có thể kết thúc.”

Thi Tiểu Vận làm động tác tay OK, lên xe bảo mẫu, thay một bộ quần áo khác để tiếp tục chụp ảnh. Trong lúc này, Thi Tiểu Vận kiểm tra tin nhắn trên điện thoại, nửa tiếng trước, Trình Khải đã gửi cho cô một tin nhắn.

Trình Khải: Lúc nào cậu qua đây, có cần tớ đi đón không?

Ngày mai là lễ Giáng Sinh, cũng là sinh nhật Trình Khải. Tiệc sinh nhật lần này của Trình Khải sẽ được tổ chức tại một biệt thự ở Hoài Thành. Thi Tiểu Vận cầm điện thoại trả lời lại tin nhắn của Trình Khải.

Lúc này cửa xe bảo mẫu bị mở ra, thợ trang điểm thò đầu vào, nhẹ nhàng nói: “ Thi Thi, chuẩn bị chụp ảnh rồi.”

Chụp ảnh đến tận bốn giờ mới kết thúc, Thi Tiểu Vận thay lại quần áo của mình, một áo hoodie màu xám và quần legging màu đen, chân đi một đôi bốt nhỏ. Cô tẩy trang, chỉ đánh mỗi son môi để trông có khí sắc hơn.

Cô ngăn một chiếc taxi, đi tới căn biệt thự Trình Khải thuê ở quận Hoài Lâm. Cũng không biết năm nay Trình Khải phát điên cái gì, đi qua hơn nửa Trung Quốc một cách suôn sẻ lại đem sinh nhật tổ chức ở một nơi tại Hoài Thành.

Xe dừng ở khu biệt thự thì đã là bảy giờ tối. Trình Khải lúc này không ở biệt thự, anh ấy đang cùng người bạn thân thuở nhỏ của mình ở quán bar giết thời gian. Gửi tin nhắn cho Thi Tiểu Vận nói trong biệt thự này vẫn còn dư lại hai căn phòng, căn phòng tốt nhất có thể nhìn ra biển đã để dành cho cô, mật khẩu là sáu số tám.

Lúc Thi Tiểu Vận cúi đầu nhập mật khẩu, một cô gái tóc ngắn từ sau cô đi qua, gõ cửa phòng bên tay trái.

Cửa phòng bên cạnh được mở ra, một giọng nói lười biếng truyền ra, có chút không kiên nhẫn, cô gái tóc ngắn dường như không để ý đến thái độ của người đàn ông, nhẹ nhàng nói: “ Đêm nay em có thể ở lại đây cùng anh được không? Căn phòng kia của em phong thủy không được tốt.”

“Phong thủy phòng tôi thì tốt à?” Anh dựa vào khung cửa, một tay đút túi quần, nhướn mày thản nhiên hỏi.

“Aiya.” Cô gái giải thích rõ ràng, dứt khoát nói: “ Kì Du Dương, anh đang giả ngu sao, người ta có ý gì, anh chẳng lẽ không biết sao?”

Thi Tiểu Vận cúi đầu, lòng hiếu kì trỗi dậy, vô ý thức nhìn về phía phát ra âm thanh. Chàng trai trẻ dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, ánh mắt liếc sang. Ánh mắt của hai người giao nhau, ánh mắt của anh lộ ra vài phần thích thú. Thi Tiểu Vận giật mình, hơi ngượng ngùng vì bị bắt gặp. Cô giả vờ tự nhiên thu hồi ánh mắt.

Sau đó, cô nghe được anh khẽ cười nhẹ một tiếng rồi thản nhiên nói: “ Biết, nhưng tôi không có hứng thú với cô, quay trở lại căn phòng của cô đi.”

Cô gái không hề tức giận một chút nào, cố chấp hỏi tới cùng: “ Vì sao? Anh không thích diện mạo của em à?”

“Đúng.” Kì Du Dương thò tay vào túi quần lấy điện thoại ra, anh cúi xuống nhìn tin nhắn, qua loa nói: “ Tóc cô quá ngắn, cảm giác không tốt lắm.”

“Anh có ý gì?” Ánh mắt cô gái lộ ra vài phần mơ hồ, thật sự nghe không hiểu lời anh nói có ý gì.

Lúc này, cánh cửa trước mặt Thi Tiểu Vận vang lên một tiếng mở ra, khiến cho một đôi nam nữ bên cạnh chú ý. Anh nheo mắt nhìn cô một cái, cất điện thoại, tinh nghịch nói: “ Hỏi chị gái kia đi, cô ấy hẳn là bằng lòng giải đáp cho cô?”

Ánh mắt của Thi Tiểu Vận và Kì Du Dương lần thứ hai giao nhau, anh cũng bình tĩnh nhìn chằm chằm cô. Thi Tiểu Vận cũng không muốn tham gia vào vũng nước đục này, cô hôm nay hơi mệt, hơn nữa cô cảm thấy bản thân có lẽ đã phát sốt. Cô mắt điếc tai ngơ, cầm tay kéo hành lý đi vào căn phòng, lấy tay đóng cửa lại. Trước khi cánh cửa đóng lại, cô nghe thấy giọng cười trầm của chàng trai trẻ này.

Thi Tiểu Vận lười sửa soạn hành lý, cô đem hành lý cất vào góc phòng, cầm lấy một chai nước suối trên bàn trà, cô nghiêng người ngồi trên ghế sofa, mở nắp chai uống hai ngụm.

Căn phòng này hiệu quả cách âm rất tốt, cô không nghe thấy tiếng nói chuyện của đôi nam nữ ngoài cửa.

Kì Du Dương liếc nhìn cánh cửa đóng chặt bên cạnh, Kha Dao đứng bên cạnh cau mày, đề phòng nói: “Anh quen chị gái vừa rồi à?”

Kì Du Dương không trả lời câu hỏi của cô ta, xoay người bước vào phòng, anh giơ tay lên cầm tay nắm cửa, đang muốn đóng cửa lại. Kha Dao liền đưa một tay vào cản trở động tác đóng cửa của anh. Kì Du Dương dừng lại nhưng lúc này sắc mặt anh đã hiện ra vài phần không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “ Kha Dao, chuyện này chẳng qua là cô tình tôi nguyện, nếu không kết thúc thì thật là nhàm chán.”

Kha Dao rốt cuộc vẫn là da mặt mỏng, thu cánh tay về, thẹn quá hóa giận nói: “Kì Du Dương, anh đừng hối hận, đi qua thôn này sẽ không có tiệm nào như này nữa.”

Kì Du Dương bật cười một tiếng, tựa hồ bị lời nói của cô ta chọc cười, anh nhìn cô ta từ trên xuống dưới, nhếch miệng nói: “ Cái tiệm này của cô cũng không có cái gì hay để dừng lại?”

Kì Du Dương bản chất không phải là người tốt, từ trước đến nay nếu tâm trạng của anh tốt, có thể sẽ  thu lại tính khí mà trêu đùa bạn, nhưng nếu tâm trạng của anh khó chịu, anh sẽ không cho người khác sắc mặt tốt.

Kì Du Dương không chút lưu tình đóng cửa lại, Kha Dao hét lên một tiếng, lại nhấc chân lên đạp vài cái vào cửa, chửi bới: “ Kì Du Dương, anh là tên khốn kiếp!”

Thi Tiểu Vận từ phòng tắm đi ra, ngoài cửa vang lên tiếng bấm chuông.

Thi Tiểu Vận lau tóc đi mở cửa, Thang Hoán Hoán đứng ở ngoài cửa, trên tay cầm hộp giấy đựng đồ ăn bên ngoài, nói: “ Này, đây là salad của cậu, Trình Khải bảo tớ mang qua.”

Thi Tiểu Vận đưa một tay ra nhận lấy túi đồ ăn bên ngoài trên tay cô, nói: “ Cảm ơn.”

Thang Hoán Hoán cũng là một chuyên gia thời trang ở trên mạng, tự mình kinh doanh một shop Taobao. Thi Tiểu Vận cùng với cô quen biết cũng là ở một sự kiện thương hiệu, hai người họ mới quen nhau. Nhưng mối quan hệ của các cô cũng không mấy quen thuộc, hầu như chỉ gặp rồi nói chuyện với nhau vài câu.

“ Ai, đừng khách sáo Thi Thi.” Thang Hoán Hoán đi vào, ngắm bố cục căn phòng, hai mắt sáng lên, “ Trình Khải cho cậu ở căn phòng này thật quá tuyệt vời rồi.”

Thi Tiểu Vận ngồi xổm trên sàn nhà, thò tay cởi túi đồ ăn bên ngoài, nói: “ Trình Khải đâu?”

“ Cậu ấy hả.” Thang Hoán Hoán nằm bò trên lan can ban công, quay người nói: “ Bọn họ đoán chừng phải hai ba giờ mới trở về, tớ muốn ngủ trước nửa đêm nên không chơi tiếp cùng bọn họ được, phải trở về sớm.”

Thi Tiểu Vận ậm ờ trả lời, Thang Hoán Hoán từ ban công đi vào, tự dưng nhớ ra cái gì đó, liền nói: “ Ai da, Thi Thi, người ở bên cạnh phòng cậu là Kì Du Dương à?”

Thi Tiểu Vận mở phần mềm âm nhạc trên điện thoại, nhất thời nghe không rõ, cô dùng dĩa xiên một miếng bơ đưa vào miệng ngẩng đầu nhìn Thang Hoán Hoán, hỏi lại: “ Ai cơ?”

“ Kì Du Dương đó, đúng rồi, cậu hẳn là không biết anh ta.” Thang Hoán Hoán ngồi xuống giường của cô, đem gối ôm trên giường ôm trước ngực, nói liên tục: “ Anh ta mới trở về nước không lâu, bởi vì du học ở Úc gây rắc rối nên bị bố anh ta gọi điện thoại bảo quay về, hiện tại đang tạm thời nghỉ học.”

Thi Tiểu Vận cầm lấy cái hộp nhỏ đựng nước sốt Thousand Island đổ thêm một ít vào salad, nhưng đổ không đúng cách nên ngón tay bị dính một ít nước sốt, cô liền rút hai tờ khan giấy để lau tay.

Thang Hoán Hoán vẫn còn đang nói: “ Cậu có biết chữ Du trong tên của anh ta có nghĩa gì không? Ông già nhà anh ta đặc biệt tìm đại sư đặt tên. Ngụ ý thanh lịch và cao quý, vận làm quan, đến tuổi trung niên sẽ thành công thịnh vượng. Có điều trung niên anh ta có thể thành công thịnh vượng hay không thì không rõ lắm, nhưng hiện tại anh ta chính là một tên khốn hào phóng mà thôi.”

Thang Hoán Hoán nói câu cuối cùng có chút nghiến răng nghiến lợi.

Thi Tiểu Vận nâng mắt lên nhìn cô ấy một cái, nói: “ Hoán Hoán, cậu và anh ta có ân oán gì à?”

Thang Hoán Hoán bĩu môi, rũ hàng lông mi được chuốt mascara tỉ mỉ, nói: “ Tớ muốn có ân oán với anh ta, nhưng người ta lại coi thường tớ.”

Edit: Cá voi xanh.

Beta: Cá heo nhỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương