Chìm Trong Cuộc Yêu
-
Chương 90: Duật tôn, anh cùng người khác lên giường sao?
*********
Hôm sau, Duật Tôn tỉnh dậy trên chiếc giường hoàn toàn xa lạ, y nâng tay trái lên, mu bàn tay che đi hai mắt.
Mạc Y nằm ở bên cạnh, chăn kéo cao quá vai.
Y buông tay ra, cầm quần áo trên sofa mặc vào, vẻ mặt như không có chuyện gì, giống như mình đang ở trong nhà vậy.
"Duật thiếu … " Phía sau, giọng nói của cô ta yếu ớt.
"Tự cô bắt xe về, tôi phải về nhà.” Người đàn ông cũng không thèm quay đầu.
Mạc Y uất ức co hai chân lên, cơ thể vẫn còn chưa thích ứng. Cô ta nhìn về phía tủ đầu giường, bên trên có tiền mặt cùng một tờ séc mà người đàn ông để lại.
"Em không cần tiền của anh.”
Duật Tôn sắn tay áo, khuy áo bằng bạc ánh lên ở chỗ khuỷu tay: "Đừng cho tôi thấy sự giả tạo của cô, nếu cô nói thật rằng mình muốn, tôi còn có thể coi trọng cô một chút, đừng có tính toán gì trước mặt tôi, tôi cần người biết nghe lời, không cần một người làm bộ làm tịch.”
Mạc Y cắn môi: "Cảm ơn Duật thiếu.”
"Cô tên là gì?” Duật Tôn cũng chẳng ấn tượng gì lắm.
"Mạc Y.”
"Mạch Y?”
"Mạc trong "Mạc danh", Y trong "thu thủy y nhân".”
Duật Tôn không nói gì nữa, cầm chìa khóa xe rời khỏi phòng.
Đứng trong thang máy, một khắc khi cửa vừa đóng vào, người đàn ông liền uể oải dựa vào phía sau, làm sao có thể coi như không có gì? Trong lòng y có một sự mất mát không thể hiểu được, trước kia y có không ít phụ nữ, đổi từng người từng người, khi đó trong tim trống rỗng, không giống như bây giờ, lòng buồn bực vô cùng.
Y ra khỏi khách sạn, ngồi vào ghế lái, nhưng rất lâu lại không nổ máy.
Y với Sanh Tiêu, thật sự là không thể quay lại.
Duật Tôn mở kính xe ra, môi mím lái, y lại không hề cảm thấy thoải mái, hưởng thụ. Dựa vào tính cách của Mạch Sanh Tiêu, một đêm này của y, nhất định là một vết nhơ, mà y, phải thích ứng với những tháng ngày không có cô.
Cuộc sống, thật sự như một chiếc khuôn rập.
Duật Tôn nhấc tay phải đập mạnh xuống vô-lăng, dấu răng ở mu bàn tay đã lâu như vậy rồi vẫn chưa mất đi, dấu răng cong cong, sẽ ở bên y cả đời.
Có lẽ, khi y không còn nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu nữa, sự phiền toái này sẽ dần dần mất đi.
Lại có lẽ, y nuông chiều cô vài năm, coi cô như một thói quen rồi.
Nếu là thói quen, có thể sửa được.
Hôm sau, Duật Tôn tỉnh dậy trên chiếc giường hoàn toàn xa lạ, y nâng tay trái lên, mu bàn tay che đi hai mắt.
Mạc Y nằm ở bên cạnh, chăn kéo cao quá vai.
Y buông tay ra, cầm quần áo trên sofa mặc vào, vẻ mặt như không có chuyện gì, giống như mình đang ở trong nhà vậy.
"Duật thiếu … " Phía sau, giọng nói của cô ta yếu ớt.
"Tự cô bắt xe về, tôi phải về nhà.” Người đàn ông cũng không thèm quay đầu.
Mạc Y uất ức co hai chân lên, cơ thể vẫn còn chưa thích ứng. Cô ta nhìn về phía tủ đầu giường, bên trên có tiền mặt cùng một tờ séc mà người đàn ông để lại.
"Em không cần tiền của anh.”
Duật Tôn sắn tay áo, khuy áo bằng bạc ánh lên ở chỗ khuỷu tay: "Đừng cho tôi thấy sự giả tạo của cô, nếu cô nói thật rằng mình muốn, tôi còn có thể coi trọng cô một chút, đừng có tính toán gì trước mặt tôi, tôi cần người biết nghe lời, không cần một người làm bộ làm tịch.”
Mạc Y cắn môi: "Cảm ơn Duật thiếu.”
"Cô tên là gì?” Duật Tôn cũng chẳng ấn tượng gì lắm.
"Mạc Y.”
"Mạch Y?”
"Mạc trong "Mạc danh", Y trong "thu thủy y nhân".”
Duật Tôn không nói gì nữa, cầm chìa khóa xe rời khỏi phòng.
Đứng trong thang máy, một khắc khi cửa vừa đóng vào, người đàn ông liền uể oải dựa vào phía sau, làm sao có thể coi như không có gì? Trong lòng y có một sự mất mát không thể hiểu được, trước kia y có không ít phụ nữ, đổi từng người từng người, khi đó trong tim trống rỗng, không giống như bây giờ, lòng buồn bực vô cùng.
Y ra khỏi khách sạn, ngồi vào ghế lái, nhưng rất lâu lại không nổ máy.
Y với Sanh Tiêu, thật sự là không thể quay lại.
Duật Tôn mở kính xe ra, môi mím lái, y lại không hề cảm thấy thoải mái, hưởng thụ. Dựa vào tính cách của Mạch Sanh Tiêu, một đêm này của y, nhất định là một vết nhơ, mà y, phải thích ứng với những tháng ngày không có cô.
Cuộc sống, thật sự như một chiếc khuôn rập.
Duật Tôn nhấc tay phải đập mạnh xuống vô-lăng, dấu răng ở mu bàn tay đã lâu như vậy rồi vẫn chưa mất đi, dấu răng cong cong, sẽ ở bên y cả đời.
Có lẽ, khi y không còn nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu nữa, sự phiền toái này sẽ dần dần mất đi.
Lại có lẽ, y nuông chiều cô vài năm, coi cô như một thói quen rồi.
Nếu là thói quen, có thể sửa được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook