Chìm Trong Cuộc Yêu
-
Chương 6: Chỉ cần em nghe lời
Nghe xong câu nói cuối cùng của y, ngược lại cô không hề tỏ ra kiêu căng.
“Tôi chỉ không muốn có quan hệ gì với anh mà thôi, tôi bình thường đến không thể bình thường hơn, không trèo cao nổi như vậy đâu.”
Duật Tôn vắt chéo hai chân, “Em có bao giờ tự hỏi rằng,” y cúi sát vào cô, hương nước hoa rất nhẹ nhưng có thể khiêu khích lòng người bên cạnh, “Tôi là người như thế nào không? Mạch Sanh Tiêu, tôi coi trọng em là may mắn của em.”
“Nhưng cái may mắn này tôi nhận không nổi.”
“Vậy trước kia em vì sao lại tìm đến Nghiêm Trạm Thanh? Rốt cuộc thì cũng là vì tiền, tôi đã không chê em là hàng loại hai thì thôi, em sao còn phải đóng kịch với tôi.” Trong mắt Duật Tôn có giận hờn, đúng là chưa bao giờ gặp người nào không phân biệt được cái gì nên nói cái gì không nên như y.
" Duật thiếu......" một cô gái hô lên ngắt lời y, “Tôi uống xong rồi.”
Duật Tôn không buồn ngẩng đầu, ánh mắt cố định trên mặt Mạch Sanh Tiêu, " Cầm tiền đi ra ngoài."
Cô gái kia gật đầu lia lịa, nắm chặt xấp tiền, bước đi lảo đảo ra cửa, cố vịn vào tay nắm cửa ra ngoài. Ánh đèn hành lang hắt lên khuôn mặt cô trắng bệch đến thảm hại, cô ấy vừa ra khỏi, cửa đã bị người khác mở ra.
Nghiêm Trạm Thanh đẩy cửa đi vào phòng bar hạng nhất, ôm trong ngực một cô gái nhỏ nhắn xinh xẻo, có vẻ nghe lời, tóc uốn lọn to, váy hồng dài đến gối chỉ lộ ra bắp chân trắng muốt. “ Tôi nghe nói Duật thiếu ở đây.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Sanh Tiêu vô thức ngẩng đầu lên, lúc nhìn rõ người vừa đến, cô không giấu nổi ngạc nhiên, vội vàng mở to hai mắt, hai tay đặt trên đầu gối, cô ở đây mờ mờ ám ám, không tránh nổi cặp mắt tinh anh như ngọn đuốc của hắn.
“Lại mang tới một em mới nữa đến chơi hả?” Nghiêm Trạm Thanh ôm cô gái ngồi bên cạnh, lúc mới vào có vẻ không nhận ra Sanh Tiêu, bấy giờ mới kịp quan sát kỹ. Phát hiện ra Sanh Tiêu, cô ta biến sắc, “Thì ra là cô ta.”
« Phải đó, vừa lúc tôi có hứng thú với cô ta. »
Nghiêm Trạm Thanh mấp máy miệng, đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp, hắn xoay người thì thầm vào tai bạn gái bên cạnh, không biết nói gì, chỉ thấy cô gái kia ngẩng đầu lên, Sanh Tiêu còn nhớ, cô đã gặp khuôn mặt đó vô số lần trong căn biệt thự của Nghiêm Trạm Thanh.
Dù lúc đó chỉ là một bức ảnh, hôm nay, cuối cùng cũng gặp được người thật.
Cũng phải công nhận, cô gái đó nhìn bên ngoài đẹp hơn gấp bội lần.
« Trạm Thanh, em muốn vào toilet.” Ngay cả lúc nói chuyện cũng dịu dàng như nước.
“Đi đi, đừng chạy linh tinh nhé.” Nghiêm Trạm Thanh khẽ vuốt mái tóc cô gái, cho tới lúc Tô Nhu ra khỏi phòng bar, hắn mới rút thuốc lá từ trong túi quần ra châm, “Thấy có quen hay không? Trước kia là tại tôi thấy hai người rất giống nhau, có điều người thay thế chẳng bao giờ bằng được người thật cả.” Hắn cười khẽ, đôi mắt nhìn thẳng vào Mạch Sanh Tiêu, nửa úp nửa mở, đồ ngốc cũng biết người thay thế là đang chỉ ai.
Mặt Duật Tôn lạnh tanh, vẻ mặt không được vui lắm, liếc thấy sự hèn mọn trong mắt Sanh Tiêu, bởi vì ở cô có thứ mà y coi trọng, nếu không tính toán của cô có là cái gì trong mắt y?
" Anh Nghiêm, anh không cần làm khó tôi đủ đường như thế nữa, dù đối với anh tôi có là thế thân đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là suy nghĩ của anh, tôi không muốn so bì với bất kỳ ai cả.”
“Chẳng lẽ cô quên, trước kia ngày ngày cô ở nhà tôi.” Hắn khẽ hít một ngụm khói, ánh mắt mê ly, như là không bôi nhọ danh dự cô thì cô không biết cô đắc tội với hắn, ý tứ của Nghiêm Trạm Thanh quá rõ ràng, hắn muốn cho Duật Tôn biết những gì đã xảy ra với hai người.
Lúc đó Tô Nhu không ở bên cạnh hắn, hôm nay đã trở về, trong mắt hắn cuối cùng thì không thể chứa nổi thêm cô, Sanh Tiêu còn nhớ, những ngày đầu mới quen Nghiêm Trạm Thanh hắn cũng không phải người xấu, chỉ có những lúc uống rượu nhớ Tô Nhu mới bắt đầu giở tính giở nết.
“Anh Nghiêm, anh cũng đừng quên, lúc đó tôi chỉ làm giúp việc ở nhà anh mấy tháng, còn về chuyện anh xem tôi là ai cũng không quan trọng, tôi nhận tiền của anh, nhưng điều đó cũng chỉ nói lên một điều anh là ông chủ cũ của tôi mà thôi.” Mạch Sanh Tiêu cố gắng nói sao cho thẳng thắn rành mạch, nhưng không hiểu sao mà trong lòng lại thấy khó chịu.
Trong bữa tiệc lần trước cô chịu nhục nhã và lần trước nữa hắn say rượu, cái lần hắn lôi kéo cô, ép cô mặc quần áo của Tô Nhu, rồi mang cái hình hài đáng thương chật vật của cô ra trước gương, Mạch Sanh Tiêu vĩnh viễn không bao giờ quên.
Hôm nay, Tô nhu đã về, hắn nên buông tha cho cô mới phải.
Nghiêm Trạm Thanh nghe cô nói xong, đôi mắt như bị ai chọc vào, sự hoang mang như mất thứ quan trọng trong đó làm Duật Tôn hứng thú, Nghiêm Trạm Thanh đưa tay bóp chặt điếu thuốc đang hút vào gạt tàn, cầm chén rượu trên bàn tu một hơi cạn sạch, vừa muốn nói gì thì Tô Nhu đã quay lại.
Cô ta ngồi xuống cạnh Nghiêm Trạm Thanh, đón lấy chén rượu trong tay hắn, “Trạm Thanh, anh uống ít thôi.”
Hắn chỉ mới uống một ly mà giọng nói đã đậm đầy men say, hắn nắm lấy bả vai Tô Nhu, cúi đầu hôn, mơ hồ nói từng chữ, “em là tốt nhất, người anh chờ đợi chẳng phải là em hay sao? Bây giờ em ở đây rồi, thật tốt, không giống như một số người, là sinh viên mà lúc nào cũng chỉ nghĩ cách quyến rũ đàn ông.”
Câu nói cuối cùng, hắn nói thật sự rõ ràng mạch lạc.
Tô Nhu vỗ nhẹ vào người Nghiêm Trạm Thanh, có vẻ xấu hổ, “Trạm Thanh, anh say rồi phải không?”
Hắn chỉ một mực vùi đầu tìm kiếm môi Tô Nhu, ngấu nghiến lấy người phụ nữ hắn say đắm, Tô Nhu hơi ngượng, một tay đặt trên lưng Nghiêm Trạm Thanh, một tay túm chặt lấy khuy áo hắn. Hắn hình như muốn trút giận cái gì đó, hôn chuyển thành cắn gặm, hoàn toàn mất lý trí.
“Vừa nãy không phải anh nói sẽ nuôi tôi hay sao?” Mạch Sanh Tiêu quay đầu nhìn Duật Tôn, đôi mắt lộ sự bất cần khó hiểu.
" Đương nhiên."
“Tôi muốn cái gì anh cũng đáp ứng được phải không?”
“Phải.”
“Tôi muốn rất nhiều tiền, muốn quần áo hàng hiệu, nếu mà được, còn muốn một căn hộ, tốt nhất… là từ nay về sau anh phải bảo đảm cho con đường tôi đi đều thuận lợi.”
“Em nên hiểu rằng những điều này với tôi dễ như trở bàn tay, Mạch Sanh Tiêu, chỉ cần em nghe lời, em muốn gì tôi sẽ cho em cái đó.” Duật Tôn quả là không nhìn lầm, từ lần đầu tiên y nhìn thấy cô ở cổng trường học, y đã phát hiện ra dã tâm giấu dưới đáy lòng của cô.
Có một số người cả đời chỉ mong đơn giản là không phải lo chuyện tiền bạc cơm áo, chỉ cần bình bình an an, nhưng Mạch Sanh Tiêu lại không nằm trong số đó, cô ta chỉ muốn tìm được một người có thể giúp cô ta có thể bước lên bậc cao hơn, cô ta đã từng nếm trải mùi vị bị người khác dẫm nát dưới đáy giày, nên thứ người khác có, cô ta cũng phải có, thậm chí là phải có nhiều hơn. (Suy nghĩ hiện tại của Duật Tôn về Sanh Tiêu)
Hai người ngồi ở sô pha phía đối diện đang ôm hôn nhau nhưng vì đoạn đối thoại trên mà ngắt ra, Nghiêm Trạm Thanh ngạc nhiên vạn phần, hắn không bao giờ ngờ được Mạch Sanh Tiêu lại có thể nói ra những lời như vậy, dù hắn có hết lần này đến lần khác sỉ nhục cô nhưng hôm nay, ngồi đây thấy Duật Tôn ôm chặt Sanh Tiêu vào lòng, cô không hề phản kháng, làm lòng hắn mới vừa bình tĩnh lại dậy sóng.
“Trước kia, giữa hai người chỉ đơn giản vậy thôi?” Duật Tôn nói những lời này bên tai Sanh Tiêu, âm thanh rất nhỏ rất nhẹ, còn hơi thở thì lạnh và sắc như dao nhọn, từng chữ từng chữ như đâm như khoét vào cô khiến cô thương tích đầy mình.
Chuyện mấy tháng trước, cô không muốn nhớ lại chút nào, nếu như có thể cô cũng mong không bao giờ phải gặp Nghiêm Trạm Thanh nữa.
Thấy cô không trả lời, khóe môi Duật Tôn nhẹ vẽ một đường cong, làn môi của kẻ bạc tình khẽ nhếch, cười mà lạnh cực điểm, năm ngón tay y vuốt ve suối tóc của Sanh Tiêu, luồn tay vào giữa những lọn tóc, tới khi một bàn tay chạm tới gáy cô, kéo khuôn mặt cô sát vào y, hai khuôn mặt rất gần, hai cái mũi đụng phải nhau, làn da y tinh mịn vô cùng, ngũ quan đẹp đẽ như được dày công tạo hình, tất cả hợp lại tạo nên một vẻ đẹp mị hoặc chúng sinh. Sanh Tiêu chỉ kịp nhìn thấy môi y mấp máy phun ra hai chữ, “Hôn tôi.”
“Tôi chỉ không muốn có quan hệ gì với anh mà thôi, tôi bình thường đến không thể bình thường hơn, không trèo cao nổi như vậy đâu.”
Duật Tôn vắt chéo hai chân, “Em có bao giờ tự hỏi rằng,” y cúi sát vào cô, hương nước hoa rất nhẹ nhưng có thể khiêu khích lòng người bên cạnh, “Tôi là người như thế nào không? Mạch Sanh Tiêu, tôi coi trọng em là may mắn của em.”
“Nhưng cái may mắn này tôi nhận không nổi.”
“Vậy trước kia em vì sao lại tìm đến Nghiêm Trạm Thanh? Rốt cuộc thì cũng là vì tiền, tôi đã không chê em là hàng loại hai thì thôi, em sao còn phải đóng kịch với tôi.” Trong mắt Duật Tôn có giận hờn, đúng là chưa bao giờ gặp người nào không phân biệt được cái gì nên nói cái gì không nên như y.
" Duật thiếu......" một cô gái hô lên ngắt lời y, “Tôi uống xong rồi.”
Duật Tôn không buồn ngẩng đầu, ánh mắt cố định trên mặt Mạch Sanh Tiêu, " Cầm tiền đi ra ngoài."
Cô gái kia gật đầu lia lịa, nắm chặt xấp tiền, bước đi lảo đảo ra cửa, cố vịn vào tay nắm cửa ra ngoài. Ánh đèn hành lang hắt lên khuôn mặt cô trắng bệch đến thảm hại, cô ấy vừa ra khỏi, cửa đã bị người khác mở ra.
Nghiêm Trạm Thanh đẩy cửa đi vào phòng bar hạng nhất, ôm trong ngực một cô gái nhỏ nhắn xinh xẻo, có vẻ nghe lời, tóc uốn lọn to, váy hồng dài đến gối chỉ lộ ra bắp chân trắng muốt. “ Tôi nghe nói Duật thiếu ở đây.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Sanh Tiêu vô thức ngẩng đầu lên, lúc nhìn rõ người vừa đến, cô không giấu nổi ngạc nhiên, vội vàng mở to hai mắt, hai tay đặt trên đầu gối, cô ở đây mờ mờ ám ám, không tránh nổi cặp mắt tinh anh như ngọn đuốc của hắn.
“Lại mang tới một em mới nữa đến chơi hả?” Nghiêm Trạm Thanh ôm cô gái ngồi bên cạnh, lúc mới vào có vẻ không nhận ra Sanh Tiêu, bấy giờ mới kịp quan sát kỹ. Phát hiện ra Sanh Tiêu, cô ta biến sắc, “Thì ra là cô ta.”
« Phải đó, vừa lúc tôi có hứng thú với cô ta. »
Nghiêm Trạm Thanh mấp máy miệng, đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp, hắn xoay người thì thầm vào tai bạn gái bên cạnh, không biết nói gì, chỉ thấy cô gái kia ngẩng đầu lên, Sanh Tiêu còn nhớ, cô đã gặp khuôn mặt đó vô số lần trong căn biệt thự của Nghiêm Trạm Thanh.
Dù lúc đó chỉ là một bức ảnh, hôm nay, cuối cùng cũng gặp được người thật.
Cũng phải công nhận, cô gái đó nhìn bên ngoài đẹp hơn gấp bội lần.
« Trạm Thanh, em muốn vào toilet.” Ngay cả lúc nói chuyện cũng dịu dàng như nước.
“Đi đi, đừng chạy linh tinh nhé.” Nghiêm Trạm Thanh khẽ vuốt mái tóc cô gái, cho tới lúc Tô Nhu ra khỏi phòng bar, hắn mới rút thuốc lá từ trong túi quần ra châm, “Thấy có quen hay không? Trước kia là tại tôi thấy hai người rất giống nhau, có điều người thay thế chẳng bao giờ bằng được người thật cả.” Hắn cười khẽ, đôi mắt nhìn thẳng vào Mạch Sanh Tiêu, nửa úp nửa mở, đồ ngốc cũng biết người thay thế là đang chỉ ai.
Mặt Duật Tôn lạnh tanh, vẻ mặt không được vui lắm, liếc thấy sự hèn mọn trong mắt Sanh Tiêu, bởi vì ở cô có thứ mà y coi trọng, nếu không tính toán của cô có là cái gì trong mắt y?
" Anh Nghiêm, anh không cần làm khó tôi đủ đường như thế nữa, dù đối với anh tôi có là thế thân đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là suy nghĩ của anh, tôi không muốn so bì với bất kỳ ai cả.”
“Chẳng lẽ cô quên, trước kia ngày ngày cô ở nhà tôi.” Hắn khẽ hít một ngụm khói, ánh mắt mê ly, như là không bôi nhọ danh dự cô thì cô không biết cô đắc tội với hắn, ý tứ của Nghiêm Trạm Thanh quá rõ ràng, hắn muốn cho Duật Tôn biết những gì đã xảy ra với hai người.
Lúc đó Tô Nhu không ở bên cạnh hắn, hôm nay đã trở về, trong mắt hắn cuối cùng thì không thể chứa nổi thêm cô, Sanh Tiêu còn nhớ, những ngày đầu mới quen Nghiêm Trạm Thanh hắn cũng không phải người xấu, chỉ có những lúc uống rượu nhớ Tô Nhu mới bắt đầu giở tính giở nết.
“Anh Nghiêm, anh cũng đừng quên, lúc đó tôi chỉ làm giúp việc ở nhà anh mấy tháng, còn về chuyện anh xem tôi là ai cũng không quan trọng, tôi nhận tiền của anh, nhưng điều đó cũng chỉ nói lên một điều anh là ông chủ cũ của tôi mà thôi.” Mạch Sanh Tiêu cố gắng nói sao cho thẳng thắn rành mạch, nhưng không hiểu sao mà trong lòng lại thấy khó chịu.
Trong bữa tiệc lần trước cô chịu nhục nhã và lần trước nữa hắn say rượu, cái lần hắn lôi kéo cô, ép cô mặc quần áo của Tô Nhu, rồi mang cái hình hài đáng thương chật vật của cô ra trước gương, Mạch Sanh Tiêu vĩnh viễn không bao giờ quên.
Hôm nay, Tô nhu đã về, hắn nên buông tha cho cô mới phải.
Nghiêm Trạm Thanh nghe cô nói xong, đôi mắt như bị ai chọc vào, sự hoang mang như mất thứ quan trọng trong đó làm Duật Tôn hứng thú, Nghiêm Trạm Thanh đưa tay bóp chặt điếu thuốc đang hút vào gạt tàn, cầm chén rượu trên bàn tu một hơi cạn sạch, vừa muốn nói gì thì Tô Nhu đã quay lại.
Cô ta ngồi xuống cạnh Nghiêm Trạm Thanh, đón lấy chén rượu trong tay hắn, “Trạm Thanh, anh uống ít thôi.”
Hắn chỉ mới uống một ly mà giọng nói đã đậm đầy men say, hắn nắm lấy bả vai Tô Nhu, cúi đầu hôn, mơ hồ nói từng chữ, “em là tốt nhất, người anh chờ đợi chẳng phải là em hay sao? Bây giờ em ở đây rồi, thật tốt, không giống như một số người, là sinh viên mà lúc nào cũng chỉ nghĩ cách quyến rũ đàn ông.”
Câu nói cuối cùng, hắn nói thật sự rõ ràng mạch lạc.
Tô Nhu vỗ nhẹ vào người Nghiêm Trạm Thanh, có vẻ xấu hổ, “Trạm Thanh, anh say rồi phải không?”
Hắn chỉ một mực vùi đầu tìm kiếm môi Tô Nhu, ngấu nghiến lấy người phụ nữ hắn say đắm, Tô Nhu hơi ngượng, một tay đặt trên lưng Nghiêm Trạm Thanh, một tay túm chặt lấy khuy áo hắn. Hắn hình như muốn trút giận cái gì đó, hôn chuyển thành cắn gặm, hoàn toàn mất lý trí.
“Vừa nãy không phải anh nói sẽ nuôi tôi hay sao?” Mạch Sanh Tiêu quay đầu nhìn Duật Tôn, đôi mắt lộ sự bất cần khó hiểu.
" Đương nhiên."
“Tôi muốn cái gì anh cũng đáp ứng được phải không?”
“Phải.”
“Tôi muốn rất nhiều tiền, muốn quần áo hàng hiệu, nếu mà được, còn muốn một căn hộ, tốt nhất… là từ nay về sau anh phải bảo đảm cho con đường tôi đi đều thuận lợi.”
“Em nên hiểu rằng những điều này với tôi dễ như trở bàn tay, Mạch Sanh Tiêu, chỉ cần em nghe lời, em muốn gì tôi sẽ cho em cái đó.” Duật Tôn quả là không nhìn lầm, từ lần đầu tiên y nhìn thấy cô ở cổng trường học, y đã phát hiện ra dã tâm giấu dưới đáy lòng của cô.
Có một số người cả đời chỉ mong đơn giản là không phải lo chuyện tiền bạc cơm áo, chỉ cần bình bình an an, nhưng Mạch Sanh Tiêu lại không nằm trong số đó, cô ta chỉ muốn tìm được một người có thể giúp cô ta có thể bước lên bậc cao hơn, cô ta đã từng nếm trải mùi vị bị người khác dẫm nát dưới đáy giày, nên thứ người khác có, cô ta cũng phải có, thậm chí là phải có nhiều hơn. (Suy nghĩ hiện tại của Duật Tôn về Sanh Tiêu)
Hai người ngồi ở sô pha phía đối diện đang ôm hôn nhau nhưng vì đoạn đối thoại trên mà ngắt ra, Nghiêm Trạm Thanh ngạc nhiên vạn phần, hắn không bao giờ ngờ được Mạch Sanh Tiêu lại có thể nói ra những lời như vậy, dù hắn có hết lần này đến lần khác sỉ nhục cô nhưng hôm nay, ngồi đây thấy Duật Tôn ôm chặt Sanh Tiêu vào lòng, cô không hề phản kháng, làm lòng hắn mới vừa bình tĩnh lại dậy sóng.
“Trước kia, giữa hai người chỉ đơn giản vậy thôi?” Duật Tôn nói những lời này bên tai Sanh Tiêu, âm thanh rất nhỏ rất nhẹ, còn hơi thở thì lạnh và sắc như dao nhọn, từng chữ từng chữ như đâm như khoét vào cô khiến cô thương tích đầy mình.
Chuyện mấy tháng trước, cô không muốn nhớ lại chút nào, nếu như có thể cô cũng mong không bao giờ phải gặp Nghiêm Trạm Thanh nữa.
Thấy cô không trả lời, khóe môi Duật Tôn nhẹ vẽ một đường cong, làn môi của kẻ bạc tình khẽ nhếch, cười mà lạnh cực điểm, năm ngón tay y vuốt ve suối tóc của Sanh Tiêu, luồn tay vào giữa những lọn tóc, tới khi một bàn tay chạm tới gáy cô, kéo khuôn mặt cô sát vào y, hai khuôn mặt rất gần, hai cái mũi đụng phải nhau, làn da y tinh mịn vô cùng, ngũ quan đẹp đẽ như được dày công tạo hình, tất cả hợp lại tạo nên một vẻ đẹp mị hoặc chúng sinh. Sanh Tiêu chỉ kịp nhìn thấy môi y mấp máy phun ra hai chữ, “Hôn tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook