Chìm Trong Cuộc Yêu
Chương 163: Tàn nhẫn hành hạ

Mười ngón tay của Mạch Sanh Tiêu bám vào song sắt thô cứng.

Dường như cảm nhận được có gì đó thay đổi, Duật Tôn trước kia cúi thấp đầu, bây giờ đã ngẩng lên.

Tầm mắt của anh lướt qua gương mặt của Sanh Tiêu.

Mà cô, từ trong mắt của anh nhìn không ra một chút suy nghĩ nào, loại ánh mắt đó, bình tĩnh đến bất ngờ, như đối với cô là một người hoàn toàn xa lạ.

"Tôn?” Cô bình tĩnh không được nữa, hầu như là hét lên đến tê tâm liệt phế.

Ngươi đàn ông theo thói quen nhẹ nheo lại đôi mắt phượng hẹp dài, anh đã nghĩ đến Dạ Thần có thể sẽ đưa Mạch Sanh Tiêu tới căn cứ. Dù khả năng là không lớn nhưng anh đã triển khai hết việc phòng hộ, vậy mà hiển nhiên vẫn là vô dụng.

Cũng bởi, người phụ nữ của anh, cứng cỏi như đầu bò nhỏ này, cô ấy làm sao có thể an tâm chịu ở nhà.

Duật Tôn trong mắt lộ ra xa cách lạnh lùng, cả thân thể Mạch Sanh Tiêu hầu như bám vào trên lan can: "Tôn, em là Sanh Tiêu đây.”

Anh, tai điếc mắt ngơ.

Đối mặt với gấp rút của Sanh Tiêu, Dạ Thần đứng ở bên cạnh cô mang theo ý cười trào phúng: "Hắn có thể là bị đánh cho ngốc rồi.”

Mạch Sanh Tiêu nâng lên tầm mắt, hung hăng liếc hắn một cái.

"Dạ Thần, để cho tôi vào đi.” Lôi Lạc ở bên cạnh xoa xoa hai tay vào nhau thể hiện sự sẵn sàng giao chiến.

"Thật không biết xấu hổ, anh muốn thừa dịp hắn kiệt sức mà lao vào sao?” Alice thình lình đâm vào một câu nói.

"Hừ! " Lôi Lạc hừ lạnh: "Có tin không, hắn không phải là đối thủ của tôi.”

Alice mơ hồ có chút lo lắng, dù sao Duật Tôn bây giờ không còn thể lực để chống đỡ, khả năng không đấu lại được với Lôi Lạc, mà tên này hết lần này tới lần khác sốt ruột tranh công. . . . . . .

Thân thể Dạ Thân hướng về phía Mạch Sanh Tiêu, dụng ý của Duật Tôn hắn có thể đoán ra được. Đơn giản, chính là không muốn làm cho hắn khó khăn với Sanh Tiêu. Duật Tôn cho rằng, Dạ Thần đem hận thù với anh mà giận chó đánh mèo liên lụy đến Mạch Sanh Tiêu.

"Anh mau thả anh ấy ra! "

Mạch Sanh Tiêu hướng đến người đàn ông bên cạnh mà gầm lên.

Alice cùng Lôi Lạc trợn mắt nhướng mày, nhìn thấy cảnh này ở trước mắt phải sợ hãi. Tại căn cứ, ai cũng không dám mở miệng với Dạ Thần như vậy, cô thật sự toát mồ hôi thay cho Mạch Sanh Tiêu.

"Lôi Lạc.” Dạ Thần gọi Lôi Lạc ở bên cạnh.

"Có tôi.”

"Ngươi đi vào, nếu không bắt được. . . . . . .”

"Dạ Thần, ngài cứ việc yên tâm, nếu như vậy mà không bắt được hắn, khuôn mặt của tôi đây dứt khoát không cần.”

Dạ Thần nghe vậy, ánh mắt lãnh đạm trở nên vui vẻ hướng vào đuôi chân mày: "Đây chính là ngươi nói.”

Lôi Lạc đi thẳng về hướng cửa, tên đứng bên cạnh mở khóa sắt ra.

Alice nổi giận mà không dám nói gì, cô nhịn không được nên tiến lên vài bước, trong mắt giấu kín vẻ lo lắng không ngừng.

"Các người muốn làm cái gì?” Mạch Sanh Tiêu thấy Lôi Lạc muốn đi vào, cô xông tới giữ chặt tay của hắn lại: "Không cho phép ngươi làm tổn thương anh ấy! "

"Tránh ra! " Lôi Lạc hất tay lên, Sanh Tiêu bị đẩy về phía sau, mũi nhọn của bàn chải đánh răng trong túi quần đã đâm vào chân cô một chút, ở sau lưng Alice đã kịp thời đỡ lấy.

Lôi Lạc thân hình cao lớn khom lưng tiến vào trong lồng giam, một tên ở bên ngoài đem khóa cửa lại.

Duật Tôn ngồi lưng thẳng tắp, đầu dựa vào phía sau.

Môi lương bạc của anh khẽ nhếch, tầm mắt hững hờ nâng lên, làm như chẳng thèm ngó ngàng tới.

Đối mặt với vẻ khiêu khích như vậy, Lôi Lạc thiếu chút nữa nổi trận lôi đình. Dạ Thần khoanh hai tay ở trước ngực, hắn khẽ lắc đầu. Lôi Lạc để lộ rõ nét mặt phấn khích vui mừng quá, chỉ sợ bởi vì sốt ruột háo thắng mà chủ quan khinh địch.

"953, ngươi vẫn không thay đổi chút nào.”

Lôi Lạc vẫn vui mừng giương cao giọng điệu: "Ta gọi Lôi Lạc, nhớ kỹ tên của ta, Lôi Lạc! "

Những đứa trẻ ở căn cứ sau khi lớn lên, những con số từng đi theo bọn chúng thành tên gọi đó kỳ thật không thể nghi ngờ được đó chính là khuất nhục, ai cũng không muốn bị người khác gọi lên.

"Ta chưa bao giờ thích nhớ tên chữ của người khác, trừ phi. . . . . . .”

"Trừ phi cái gì?”

Bàn tay Duật Tôn nhẹ chống lên vách tường sau lưng, thân thể cao to từ từ đứng dậy, đứng lên thẳng tắp: "Trừ phi, nhớ tên người chết.”

"Ngươi. . .” Lôi Lạc giận dữ: "Tốt, vậy ta trước tiên đánh ngươi thành người chết rồi nói.”

Mạch Sanh Tiêu lo lắng đứng ở bên ngoài lao ngục: "Anh dựa vào cái gì mà đem người giam lại?”

Dạ Thần liếc mắt, đối với chất vấn của cô tai điếc mắt ngơ: "Buổi tối cô muốn ăn món gì để ta phân phó người phía dưới làm cho cô.”

Sanh Tiêu nghe hắn nói như mây trôi nước chảy, như thể chuyện sắp xảy ra trước mắt không hề liên quan gì đến hắn, lại giống như bọn họ chỉ đang ngồi ở trong rạp chiếu phim mà xem một bộ phim điện ảnh vừa công chiếu.

"Bò bít-tết, cô thích không? Thôi, hay là chuẩn bị đồ ăn Trung Quốc cho cô?”

Mạch Sanh Tiêu chưa bao giờ bài xích một người đến nông nỗi như thế này: "Anh cho người làm tim phổi của Dạ Thần đi.”

Dạ Thầm ngắm nhìn cô gái bên cạnh: "Cô dám ăn không? Cô dám ăn, ta lập tức cho người đi làm.”

"Dám.” Mạch Sanh Tiêu vẫn không ngẩng đầu lên, tầm mắt không rời khỏi trên người Duật Tôn: "Tốt nhất để cho tôi tận mắt nhìn thấy quá trình moi tim gan của anh ra.”

Dạ Thần che giấu vui vẻ, đột nhiên im bặt, đưa ánh mắt hướng vào trong lồng sắt.

Lôi Lạc nắm lại Thiết Quyền, bước chân di chuyển theo chiều thuận kim đồng hồ. Duật Tôn dựa lưng vào vách tường, anh không cử động, ánh mắt lại giống như mắt báo nhìn chằm chằm vào Lôi Lạc.

Sanh Tiêu lo lắng đến mức ruột gan lộn ngược, mười ngón tay nắm trên lan can bởi vì dùng sức mà trắng bệch, trên mu bàn tay lại càng hiện rõ những đường gân xanh đen và mạch máu.

Lôi Lạc ẩn chứa sát ý trong mắt, bước chân của hắn rất nhanh xông lên phía trước!

Nhiều năm không gặp như vậy, hắn không rõ chiêu thức của Duật Tôn, chỉ có thể thăm dò một chút thật giả thế nào.

Tay phải vươn ra cũng không như ý nện được vào mặt Duật Tôn, người đàn ông nghiêng người một cái, phần lưng rắn chắc vòng qua cánh tay của Lôi Lạc. Anh dùng toàn sức lực dồn vào khuỷu tay, bén nhọn và hữu lực, mãnh liệt đánh vào sau cổ Lôi Lạc.

"Coi chừng! ! ! " Dạ Thần vừa mới lên tiếng đã nghe từ bên trong truyền ra một hồi tiếng kêu thảm thiết.

Duật Tôn không có thời gian phung phí cùng Lôi Lạc, thể lực của anh chống đỡ hết nổi, dĩ nhiên muốn tìm cách trong thời gian ngắn nhất quật ngã được đối phương.

Lôi Lạc cật lực phản kích, tay phải vung ra phía sau bị Duật Tôn bắt lấy, sau vài hiệp, Duật Tôn huých vai sang, Lôi Lạc bị nện văng đến song sắt.

"Ầm. . .”

Phát ra tiếng động kinh hãi, uy lực mười phần.

Mạch Sanh Tiêu vội vàng buông tay ra, Dạ Thần sắc mặt âm trầm, mắt thấy Lôi Lạc gượng đứng lên muốn bước vào lần nữa: "Đi ra.”

Lôi Lạc quay đầu lại: "Dạ Thần, cho tôi thêm cơ hội nữa.”

Vài tên thuộc hạ ở sau lưng Dạ Thần châu đầu ghé tai lại với nhau, Lôi Lạc nghe không rõ nhưng hắn thế nào cũng thấy trong mắt bọn họ đều ẩn chứa ý tứ đùa cợt xem thường.

Hắn thật sự là không phục!

"Đi ra! " Khẩu khí của Dạ Thần uy nghiêm không nhân nhượng.

Lôi Lạc cúi gằm đầu, có người mở khóa sắt, Mạch Sanh Tiêu thấy thế vội vã xông tới, đẩy Lôi Lạc ra, vội vàng muốn chạy vào bên trong.

"Con mẹ nó, ngươi muốn chết à! " Bản thân Lôi Lạc tánh khí bạo ngược, hơn nữa lại thiệt thòi vì Duật Tôn, bây giờ không tìm được kẻ nào để trút giận, hắn vung Thiết Quyền đánh tới Mạch Sanh Tiêu.

Quả đấm đi ra ngoài được một nửa, đã bị Dạ Thần ở phía sau Sanh Tiêu ra tay đỡ lại.

Mạch Sanh Tiêu cúi người xuống, thuận thế chui vào trong lồng sắt.

"Dạ Thần? Ngài vì sao lại che chở cho cô ta, không phải ngài đã nói phu nhân chết là do cô ta làm hại sao?”

Sanh Tiêu thừa dịp bọn họ hỗn loạn, sải bước chạy đến phía Duật Tôn: "Tôn, anh không sao chứ?”

"Anh không cho em đến đây! "

Mạch Sanh Tiêu thoáng nhìn Dạ Thần và Lôi Lạc ở bên ngoài, cô đau lòng khóc thành tiếng, hai tay ôm lấy thắt lưng của người đàn ông: "Anh và Bôn Bôn đều không có ở nhà, một mình em ở lại Bạch Sa còn có ý nghĩa gì nữa?”

Duật Tôn chỉ cảm thấy một hồi lạnh buốt, hình như có vật gì đó cài vào bên hông của anh.

Mạch Sanh Tiêu dù sao cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, tâm tình của cô khẩn trương tột độ, chỉ có thể dùng tiếng khóc để che giấu. Thật may là lúc này cô phản ứng như vậy sẽ không khiến người khác hoài nghi chút nào.

Dạ Thần hất quả đấm của Lôi Lạc đi: "Phế vật! "

Alice nắm được một thứ quan trọng, cô hiếm khi nào nhìn thấy Dạ Thần tức giận nhưng rõ ràng là hắn vì Mạch Sanh Tiêu mà đã hơn một lần phát hỏa. Khóe môi Alice lén nhẹ nâng, tên Lôi Lạc ngu ngốc này, vĩnh viễn là thứ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, không thèm nhìn một chút nào mà còn va vào họng súng!

Mạch Sanh Tiêu thấy không có người phát hiện ra động tác cô sắp đặt ra, trong lòng cô lúc này mới buông lỏng, bàn tay Sanh Tiêu xoa lên mặt Duật Tôn: "Vậy có bị thương không?”

"Đây đều là máu kẻ khác, tin vào ông xã của em.”

Mạch Sanh Tiêu không tin, bởi vì cô thấy khóe mắt Duật Tôn bị bầm và vết máu ở khóe miệng, ngón cái trên bờ môi của anh nhẹ lau: "Anh cũng phải tin em, chúng ta sẽ ra ngoài.”

"Em muốn làm gì?”

"Nhất định sẽ có cách, em sẽ nghĩ ra được. . . . .”

"Dạ Thần, tôi bây giờ sẽ một phát giết chết bọn chúng, thay phu nhân báo thù! "

Dạ Thần không nói lời nào, trong mắt lạnh lẽo kết thành tầng băng sương.

"Cái chết của mẹ ngươi không liên quan đến Sanh Tiêu.” Duật Tôn cầm lấy bàn tay của Mạch Sanh Tiêu đang ở trên môi của mình: "Cô ấy hẹn ngươi ra bên ngoài, căn bản không biết kế hoạch hôm đó của ta. Ta sở dĩ biết rõ mẹ ngươi ở Tích Phong Uyển là vì ta đã sớm hoài nghi ngươi, ta mua chuộc được bảo mẫu nhà ngươi mới tra được chuyện của ngươi.”

"Tôn, anh với loại người này thì cần gì phải nói ra như vậy?”

Mạch Sanh Tiêu không hiểu ý của Duật Tôn, chỉ có khiến cho Dạ Thần vứt bỏ thù hận với Sanh Tiêu thì cô mới có thể an toàn.

"Dạ Thần, ngài đừng tin lời của hắn, theo tôi thấy thì hai người bọn chúng đều có phần! " Lôi Lạc kêu gào không ngừng.

"Cô ấy nếu đã biết thì hôm đó tại quán cà phê sẽ không chút do dự mà rời đi, chứ không cần mâu thuẫn do dự là có cứu ngươi hay không, thiếu chút nữa làm ta lỡ mất thời cơ tốt nhất. . . . . . .”

Đôi mắt màu xanh lam sâu không thấy đáy của Dạ Thần lộ ra một vẻ nguy hiểm

chí mạng, cuốn tới thù hận. Mạch Sanh Tiêu vội vã che miệng Duật Tôn lại, cô biết rõ là Dạ Thàn đã bị chọc giận triệt để.

Hắn khó tha thứ nhất chính là cái chết thảm của mẹ.

"Tốt, tốt, rất tốt! " Dạ Thần liên tiếp nói ra ba chữ "Tốt", Alice cách gần đó có thể cảm thấy hắn đang nghiến răng nghiến lợi đến ớn lạnh: "Ta muốn xem một chút, xương của ngươi có phải là cứng thật hay không?”

"Anh lại muốn làm gì?” Mạch Sanh Tiêu thét lên chói tai.

Hai gã đàn ông tiến vào, nắm lấy cánh tay của cô kéo ra ngoài, Duật Tôn giơ cánh tay lên hung hăng lau khóe miệng, tay kia đột nhiên đẩy vai của Mạch Sanh Tiêu ra: "Em đi ra ngoài đi! "

"Không. . .”

Sanh Tiêu bị lôi kéo ra khỏi phòng giam.

Vài tên võ sĩ vạm vỡ cùng lúc chen vào.

Duật Tôn dựa vào vách tường, bàn tay đưa ra sau lưng cố định tốt thứ mà Sanh Tiêu đã để lại.

Mạch Sanh Tiêu không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn mấy người đang tỏ thái độ coi thường bước vào, một căn cứ như luyện ngục thế này bất cứ lúc nào cũng đều có thể lấy mạng người khác.

Duật Tôn đã suy giảm hơn phân nửa thể lực.

Lúc bắt đầu còn có thể chống đỡ. . . . .

Hai mắt Sanh Tiêu bị màu máu nhuộm đỏ, anh còn nói những vết máu kia đều không phải của anh.

Bàn tay Mạch Sanh Tiêu dùng sức đẩy song sắt về phía trước nhưng không có ý nghĩa, lại càng không thể ngăn cản chuyện đang xảy ra.

Sanh Tiêu không nghe thấy Duật Tôn kêu lên một tiếng nào.

Cô dựa theo lan can cuộn người trên mặt đất, đôi mắt như bị kim đâm khi nhìn về phía Dạ Thần, hắn đứng ở bên cạnh Lôi Lạc cười trên nỗi đau của người khác.

Cô biết rõ, Duật Tôn bây giờ bị tra tấn, tất cả đều là chịu thay cho cô và Bôn Bôn.

Mạch Sanh Tiêu lau khô nước mắt, nhưng nước mắt vẫn bất chấp mà tuôn rơi. Tay phải của cô giữ chặt song sắt, dùng toàn bộ sức lực mới đứng lên được.

Sanh Tiêu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào trong lồng sắt.

Cô nhìn thấy Duật Tôn bị đánh ngã trên mặt đất, người đàn ông cao ngạo đến thế, Mạch Sanh Tiêu chưa bao giờ thấy anh chật vật như vậy, vết máu trên trán của anh đang theo gương mặt chảy xuống. Đôi mắt của Sanh Tiêu nháy cũng không nháy một chút, anh chịu đau đớn, cô hy vọng mình có thể cùng chịu với anh.

Vài người lần lượt tấn công, toàn bộ oán khí đều phát tiết trên người Duật Tôn.

Mạch Sanh Tiêu chứng kiến một tên trong số đó dùng chân đá vào sườn của Duật Tôn, người đàn ông ngã xuống, thân thể cao to nằm thẳng tắp trên mặt đất.

"Đáng đánh, mẹ nó! " Lôi Lạc không che giấu được vẻ hưng phấn.

Mạch Sanh Tiêu khẽ cười một tiếng, tiếng cười kiềm chế không giương cao được.

Alice ẩn chứa phức tạp trong mắt, Lôi Lạc liếc nhìn Sanh Tiêu: "Bệnh thần kinh! "

"Cho ta xem màn diễn xuất này là có ý gì? Chẳng lẽ do đánh tay đôi không phải là đối thủ nên chuyển thành ỷ đông hiếp yếu phải không?” Mạch Sanh Tiêu chịu đựng đau đớn như tê liệt trong lòng: "Cùng lớn lên một chỗ, ngươi hôm nay còn không phải là đối thủ của anh ấy, vậy trước kia thì sao? Không lẽ một đầu ngón tay là có thể đem ngươi bóp chết rồi?”

"Cô nói cái gì?” Lôi Lạc nổi trận lôi đình: "Mẹ kiếp, cô lập lại lần nữa xem?”

"Gương mặt này, ngươi còn muốn giữ sao?”

Lôi Lạc sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tay phải đưa vào hướng bên hông.

Trong lồng sắt mấy người nối đuôi nhau đi ra.

Dạ Thần thu hồi sắc mặt: "Lôi Lạc, đây là vừa rồi tự ngươi nói ra.”

Lôi Lạc thấy Dạ Thần nói như vậy, sự lớn lối kiêu căng vừa nãy che giấu đi không ít: "Dạ Thần, tôi. . . . . . .”

"Ngay cả một tên nửa sống nửa chết cũng không đối phó được, ta giữ lại ngươi có ích gì đây?”

"Ngài. . .”

Dạ Thần rút ra con dao Thụy Sỹ luôn dắt ở bên người đưa về phía Lôi Lạc: "Ngươi trước khi đi vào đã đáp ứng ta, nếu không bắt được hắn cũng không cần khuôn mặt này. Ngươi biết, ta từ trước đến nay thích nói một không nói hai.”

Lôi Lạc tay run run, tiếp nhận con dao nhỏ mà Dạ Thần đưa tới.

Hắn biết rõ, một khi Dạ Thần mở miệng thì hắn liền mất đi đường sống để quay về.

Hắn vốn định bỏ qua, người khác cũng không ai dám nói gì, không nghĩ tới. . . . . . .

Tầm mắt âm u của Lôi Lạc hướng về phía Mạch Sanh Tiêu.

Hắn nắm chặt chuôi dao, tay không nhịn được run rẩy. Hắn cắn răng, cầm mũi dao bén nhọn rạch lên gương mặt, thân dao phát ra ánh sáng, mấy người xung quanh hai mặt nhìn nhau, không dám xin tha cho hắn.

"Aaa. . .”

Lôi Lạc cắn răng, đem tiếng kêu đau đớn nuốt trở về, giọt máu rơi tí tách chảy qua cần cổ của hắn, nửa gương mặt đã thấm ướt trong máu đỏ tươi.

Mạch Sanh Tiêu lạnh lùng nhìn vết máu rơi xuống mặt đất.

"Cô hài lòng chưa?” Cô nghe được tiếng nói vang lên phía trên đỉnh đầu.

Sanh Tiêu thần sắc lãnh đạm quay mặt đi.

Những lời này của Dạ Thần ý tứ rất rõ rằng, hắn muốn nói gương mặt của Lôi Lạc vì Mạch Sanh Tiêu nên mới bị hủy.

Lôi Lạc cố nén đau đớn kịch liệt, bàn tay cầm dao đều là máu.

Dạ Thần thu hồi con dao Thụy Sĩ, lấy miếng vải thượng hạng đang ung dung thong thả lau đi vết máu dính trên đó: "Sanh Tiêu, cô biết vì sao ta dẫn cô tới nơi này không?”

Mạch Sanh Tiêu quay đầu, không nói thêm gì nữa.

"Ta muốn cho cô xem một chút, cho hắn nhận hết mọi hình phạt.”

Hắn tra con dao vào vỏ: "Đối phó với phản đồ của căn cứ, còn một biện pháp nữa.”

Mặt Alice một hồi trắng bệch: "Dạ Thần. . . . . . . .”

Mạch Sanh Tiêu thấy một người đàn ông cầm lấy một cái ống tiêm đi tới, bên trong chứa dung dịch màu lam, Sanh Tiêu bỗng dưng kinh hãi: "Đây là cái gì?”

"Tử Thần.”

"Tử thần?” Mạch Sanh Tiêu bỗng thấy trong mắt Alice dâng lên sợ hãi: "Anh muốn làm gì?”

Alice đột nhiên cúi gập lưng xuống, bàn tay chống trên mặt đất, khuôn mặt của cô ấy nhăn nhó cuộn người trên mặt đất, tay chân run rẩy: "Để Tử Thần cho tôi đi, tôi thay hắn tiêm vào.”

Dạ Thần cười lạnh, dùng chân đá văng bàn tay đang đưa ra của Alice: "Ta lúc đầu muốn cô lấy một cánh tay của Duật Tôn, cô giỏi lắm. . . . . . Lần này chỉ là trừng phạt nho nhỏ đối với cô thôi.”

"Không, tôi không chịu nổi. . . . . . Cho tôi. . . . . . .” Alice hung ác túm lấy đầu tóc, Mạch Sanh Tiêu chứng kiến cô ấy đau khổ cùng cực như vậy, Sanh Tiêu kinh sợ, bỗng nhiên hiểu được Tử Thần rất đáng sợ.

Hai gã đàn ông tiến vào trong lồng sắt, xem ra, thật sự là sẽ tiêm vào Duật Tôn.

"Không được, đừng như vậy. . .”

"Có biết tại sao lại gọi là Tử Thần không? Kỳ thật rất đơn giản, nó chính là loại ma túy cực độc.”

Mạch Sanh Tiêu thấy tên kia cầm ống tiêm trong tay đang ngồi xổm xuống.

Sanh Tiêu xoay người nhìn về phía Dạ Thần: "Ta rốt cuộc tìm không ra, hai chữ "hèn hạ" càng không thể hình dung được ngươi.”

"Tùy cô.”

Bàn tay Mạch Sanh Tiêu không khỏi đưa vào trong túi, đầu ngón tay của cô đã chạm đến đồ vật bên trong. Ánh mắt của cô bất ngờ cùng Alice chạm nhau, Sanh Tiêu dừng lại động tác nhưng Alice vẫn thống khổ giãy giụa. Mạch Sanh Tiêu không biết là cô ấy đã nhìn thấy, hay là giả vờ như không nhìn thấy, khi Sanh Tiêu thu hồi tầm mắt, Alice cũng nhắm hai mắt lại.

Dạ Thần không nhìn thấu Mạch Sanh Tiêu, một chút cũng nhìn không thấu.

Cô khóc khàn cả giọng, mà hắn đối với cô lại hoàn toàn không đề phòng. Hắn cho rằng cô giờ đây toàn bộ thương tâm, không có ý khác.

.

.

.

Cho đến khi cổ của hắn bị đâm vào, Dạ thần bây giờ mới hiểu được là hắn luôn luôn xem nhẹ cô.

"Dừng tay! " Mạch Sanh Tiêu hét lên muốn ngăn động tác tiêm vào của gã kia.

Dạ Thần liếc mắt, trông thấy trong tay cô đang cầm một cây bàn chải đáng răng đã được mài nhọn: "Thả bọn ta một cửa rời đi! "

Thật nực cười.

Mạch Sanh Tiêu thấy phía trước mỗi một người đều đứng bất động: "Các ngươi muốn nhìn hắn chết sao?”

"Vô dụng.” Dạ Thần khẽ cười, trong mắt đầy khinh miệt: "Ta đã nói với bọn họ, một khi ta bị uy hiếp thì hãy để ta chết đi. Không tin, cô bây giờ giết ta, bọn họ cũng sẽ không hợp tác với cô.”

Sanh Tiêu sợ hãi: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin lời của ngươi?”

Cô nhìn về phía Duật Tôn trong lồng sắt, người đàn ông hình như đã thanh tỉnh, tay chân bắt đầu có phản ứng.

Cánh tay Mạch Sanh Tiêu đang chống đỡ tại cần cổ của hắn run rẩy, ánh mắt cô lướt qua Alice, cô ấy hướng về phía cô bất đắc dĩ gật đầu nhẹ.

Như vậy nói cách khác, dù cô có giết chết Dạ Thần thì bọn họ cũng không thoát khỏi cái nơi quỷ quái này sao?

Sanh Tiêu đã đi một nước cờ nguy hiểm, vốn cũng đã không còn hy vọng có thể rời khỏi đây, cô cũng không ngây thơ đến mức này. Nhưng mắt thấy thuốc độc sắp đưa vào trong cơ thể Duật Tôn thì cô hoảng hốt, động tác đã nhanh hơn suy nghĩ một bước.

"Sanh Tiêu, ta vừa nhìn cũng biết cô chưa từng giết người.” Dạ Thần ở trước mặt cô nói ra.

"Nếu chúng ta đã không đi ra được, vậy thì ta sẽ lôi kéo ngươi chôn cùng! " Hắn nói không sai, Mạch Sanh Tiêu ngay cả con cá cũng chưa từng đích thân giết, cô bất luận thế nào cũng không ra tay được.

Dạ Thần nhìn chằm chằm vào ánh mắt phẫn hận của cô, đúng vậy, là hận thấu xương, ánh mắt của cô hướng đến hắn, đều hận không thể đẩy hắn xuống địa ngục.

Trong lòng hắn thấy khổ sở, hắn tự nhận là mình chưa từng gây ra thương tổn cho Sanh Tiêu. Hắn đã cho Mạch Sanh Tiêu một sự nhân từ lớn nhất: "Chúng ta đánh cuộc, thế nào?”

Khuôn mặt Sanh Tiêu tràn đầy phòng bị nhìn về phía hắn.

Dạ Thần duỗi ngón trỏ ra, chỉ vào lồng ngực của mình: "Cho ta xem dũng khí của cô, cô nếu như dám đâm một nhát vào tim ta, chuyện Tử Thần bỏ qua.”

"Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?”

"Vẫn là nói câu kia, cô bây giờ chỉ có thể tin ta.” Dạ Thần ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn cỡ bàn tay của Sanh Tiêu. Hắn muốn nhìn một chút, vì Duật Tôn, cô thật sự là có thể không chú ý đến tất cả mọi thứ hay không?

Trong lòng của cô, có như vậy hay không, dù chỉ là một chút xíu thôi?

Tựa như, có giống việc hắn không làm tổn thương cô được?

Mạch Sanh Tiêu siết chặt vũ khí trong tay, lòng bàn tay đã ướt át càng làm cô cảm thấy vội vàng xao động. Cô nắm chặt cứng, sợ chẳng may thất bại thì lại vứt bỏ cơ hội thật tốt này.

"Dạ Thần. . .” Lôi Lạc muốn ngăn cản.

Người đàn ông phất tay ra hiệu cho hắn tránh ra.

Ánh mắt Mạch Sanh Tiêu xuyên qua song sắt nhìn về Duật Tôn ở bên trong. Do dự trong mắt cô từ từ chuyển thành vô cùng kiên định. Cô nhớ đến Bôn Bôn, nhớ tới Dạ Thần bắt

cóc con trai để uy hiếp bọn họ bằng hành vi ti tiện. Sanh Tiêu cắn chặt răng, mồ hôi rơi thành giọt, mồ hôi sau lưng lại càng chảy ròng.

Dạ Thần thấy tay của cô hất lên.

Trong nháy mắt như vậy, hắn có thể tránh được.

Nhưng hắn muốn nhìn một chút, ánh mặt trời ôn nhu Mạch Sanh Tiêu trong mắt hắn có phải là không thể xuống tay được hay không?

Hắn nghĩ đúng, Sanh Tiêu không xuống tay được.

Hắn nghĩ đúng, trong lòng hắn nhớ thương Mạch Sanh Tiêu, sẽ không nhẫn tâm như vậy.

.

.

.

Cho đến khi mũi nhọn đâm vào tim hắn, Dạ Thần mới nếm đến cái gì gọi là đau lòng. Tim của hắn, quá đau, đau đớn đến mức bị cứng rắn xé rách. Mạch Sanh Tiêu khí lực không lớn, đâm không được xem là quá sâu nhưng một nửa cây bàn chải đánh răng đã chui vào trong cơ thể người đàn ông.

Máu tươi cùng lúc tuôn ra.

Tay phải Dạ Thần giữ lại miệng vết thương, chân mày hắn vặn thành hình chữ Xuyên(川), ánh mắt ngước lên ẩn chứa thái độ khó có thể tin được.

Mạch Sanh Tiêu khuôn mặt tái nhợt, cô thu tay lại, cánh môi huyết sắc hoàn toàn không còn: "Lời của ngươi đã nói. . . . . . . Có thể xem lại.”

A. . .

Dạ Thần lạnh lùng bật cười, sau khi cô đâm trúng hắn, câu nói đầu tiên, dĩ nhiên là để hắn giữ lời.

Châm biếm cỡ nào.

Hắn vươn mạnh tay ra, bàn tay bóp chặt cổ Mạch Sanh Tiêu.

"Rầm. . .” Phần lưng của cô bị đẩy vào lan can, bên trong Duật Tôn thấy thế liền vùng vẫy đứng dậy: "Buông cô ấy ra, buông raaa. . .”

Anh giống như mãnh thú lao về phía trước, hai gã đàn ông ở bên trong đã lùi ra cũng không kịp khóa cửa sắt lại.

Cánh tay Dạ Thần vừa thu lại, đẩy Sanh Tiêu về phía trước: "Mang theo cô ta, đi! "

Dòng máu ấm theo miệng vết thương tràn ra, một gã sau lưng tiến lên nâng đỡ hắn: "Dạ Thần.”

"Có gan thì hướng về phía ta, buông Sanh Tiêu ra, ngươi dám làm tổn thương cô ấy, ta sẽ xé nát ngươi! "

Dạ Thần nhịn đau, nghiêng mặt qua: "Ngươi tự lo cho mình trước đi! "

Mạch Sanh Tiêu thấy ống tiêm chứa đầy chất lỏng màu lam bị ném trên mặt đất. Lôi Lạc một phát bắt lấy bả vai cô: "Đi, đợi chút nữa có chuyện hay! " Sanh Tiêu xoay người hết sức lại, hướng về phía Duật Tôn khẽ mở đôi môi trái tim, cô cử động miệng chứ không phát ra tiếng: Em không sao, bảo vệ tốt chính mình, chính là bảo vệ em.

Phải ly khai thế này, chỉ có thể dựa vào Duật Tôn.

Mạch Sanh Tiêu cũng sẽ bảo vệ thật tốt chính mình, cố gắng không để liên lụy đến anh.

Lôi Lạc hùng hùng hổ hổ, dĩ nhiên sẽ đem lần chịu phạt này toàn bộ đổ tội lên người Mạch Sanh Tiêu. Cô bị hắn nắm lấy bả vai, đi đường không khỏi lảo đảo. Cô ngẩng đầu lên liếc nhìn má trái của Lôi Lạc bị hủy. Sanh Tiêu đếm bước chân đi đường, trong lòng giống như có gương soi sáng.

Cô mơ hồ cảm giác được Dạ Thần đối với cô khác biệt.

Cô tự nhiên biết rõ, người nào đối với ai mà quan tâm, thì muốn uy hiếp đối phương rất dễ dàng.

Mạch Sanh Tiêu mặc dù biết làm như vậy rất đáng xấu hổ, nhưng đối phó với kẻ hèn hạ, đáng xấu hổ và hèn hạ thì cái nào cũng không cần lấy cao thượng đáp lại.

Duật Tôn nhìn Mạch Sanh Tiêu bị mang đi, một chữ cũng không nói ra.

Hai tay anh nắm chặt, trong mắt phẫn nộ hầu như muốn thôn tính sạch sẽ nơi này. Anh chỉ vẻn vẹn có lý trí, da thịt bởi vì ẩn nhẫn của người đàn ông mà căng thẳng, anh còn có thể chống đỡ được, chỉ cần sau khi bảo đảm Sanh Tiêu và Bôn Bôn an toàn thì anh có thể tuyệt địa phản kích!

-----------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương